Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y
Chương 56: Chương 27.2
Mỹ Nhân Vô Sương
19/01/2022
Khi giá trị sinh mệnh của Tiểu Tô Ninh chỉ còn lại ba ngày, Tô Từ từ trong miệng Phú Quý biết được em trai là bị chết đuối.
Tiền viện Tô gia có một cái bể phun nước, hậu viện có một cái hồ hoa sen đường. Sau khi Tô Từ biết, lập tức bảo người một lần nữa đi kiểm tra đường rào chắn ở hồ hoa sen.
"Tiểu thư, rào chắn ở bể phun nước và hồ nước đều không có vấn đề gì." Quản gia báo với Tô Từ.
"Cho người tùy thời lưu ý động tĩnh ở hai nơi này một chút." Tô Từ luôn luôn cẩn thận, nếu đã biết nguyên nhân, cô liền phải đem tất cả ngọn lửa toàn bộ bóp chết.
Quản gia tuy rằng không rõ dụng ý của Tô Từ, nhưng vẫn như cũ phân phó xuống, cho người thỉnh thoảng tuần tra.
Tới ngày cuối cùng, Tô Từ nhìn giá trị sinh mệnh của tiểu Tô Ninh, cô biết nguy hiểm còn chưa qua đi.
Sáng tinh mơ, Tô Từ liền bồi tiểu Tô Ninh.
Từ sau khi cô cho thấy bản thân sẽ không ghét bỏ em ấy là phiền toái, tiểu Tô Ninh thân cận với cô nhiều hơn, cũng không có như trước sẽ có nét mặt sợ hãi lại sợ hãi.
Tiểu hài tử thật sự rất hồn nhiên.
Cơm trưa qua đi, Tô Từ thấy sau khi tiểu Tô Ninh đi ngủ, cô vừa lúc cũng mệt rã rời, tính toán trở về phòng ngủ trưa trong chốc lát, chờ tiểu Tô Ninh tỉnh ngủ rồi lại tiếp tục chơi cùng em ấy.
Ánh nắng buổi chiều càng thêm mãnh liệt, cây cối trong viện bị nướng đến lá cây cũng muốn uể oải.
Tô Từ đột nhiên chợt tỉnh, trong lòng hoảng đến lợi hại.
Cô ngồi dậy, nghĩ tới tiểu Tô Ninh, nhanh chóng mang dép lê vào rồi chạy tới phòng em ấy.
Phòng Tiểu Tô Ninh cùng phòng Tô Từ cách thư phòng và phòng cho khách.
Cô mở cửa phòng ra, chỉ thấy trên cái giường nhỏ màu lam, không có thân ảnh của em ấy.
"Em trai tôi đâu?" Tô Từ kéo lấy người hầu đang bước qua.
"Tần tiểu thư tới đón tiểu thiếu gia đi ra ngoài chơi rồi ạ." Người hầu nhanh chóng trả lời.
Giữa mày Tô Từ nhíu chặt, liên tiếp chất vấn ra tiếng: "Tần Thi Yên? Vì sao không có người tới nói cho tôi? Mấy người vì sao lại cho em trai tôi cùng cô ta đi ra ngoài? Vì sao lại không ngăn cản?"
Trên dưới Tô gia đều biết Tô Từ bị mất trí nhớ, đã quên mất sự tình trước kia, người hầu nhanh chóng giải thích: "Tiểu thư, trước kia là ngài đồng ý để Tần tiểu thư giúp mang tiểu thiếu gia ra ngoài du ngoạn, bên người tiểu thiếu gia còn đi theo tài xế, bà Nguyệt, còn có vệ sĩ. Ngài đã nói nếu Tần tiểu thư mang tiểu thiếu gia ra ngoài, thì không cần phải bảo lại với ngài."
Trước kia Tô Từ đều không kiên nhẫn mà mang tiểu Tô Ninh đi chơi, cho nên cô liền đẩy cho Tần Thi Yên mang em trai mình đi chơi.
Tô Từ sửng sốt: "Tần Thi Yên mang em trai tôi đi đâu?"
"Tần tiểu thư không có nói, chỉ nói buổi chiều trước bốn giờ sẽ đưa tiểu thiếu gia trở về." Người hầu trả lời.
Giữa mày Tô Từ nhíu chặt: "Cha mẹ tôi đâu?"
"Tiên sinh đến công ty, thái thái có việc ra ngoài." Người hầu vừa nói xong, liền thấy tiểu thư nhà mình đã nhanh chóng chạy xuống lầu.
Trong xe, Tô Từ từ chỗ Tô mẫu hỏi được phương thức liên lạc của Tần Thi Yên, nhưng mà điện thoại của Tần Thi Yên vẫn luôn không có người tiếp máy.
Tô Từ cắt điện thoại, cuối cùng cô gọi cho bà Nguyệt đang chiếu cố em trai, mới biết Tần Thi Yên mang em trai cô đi bể bơi!
Tô Từ thật tức chết rồi. Cô ngàn lần đề phòng, vạn lần đề phòng, nhưng không nghĩ tới trong chốc lát lại bị Tần Thi Yên làm bừa. Cô ta thế nhưng lại mang theo tiểu Tô Ninh đi bể bơi.
Không cần nghĩ nhiều, tiểu Tô Ninh chính là bị chết đuối ở bể bơi.
Tô Từ báo địa chỉ, bảo tài xế lập tức chạy tới nơi.
Từ sau khi biết Tô Từ trở lại Tô gia, trong lòng Tần Thi Yên vẫn luôn có loại bất an. Ẩn ẩn, cô ta cảm thấy chính mình sẽ mất đi chỗ dựa Tô gia này, cô ta bức thiết phải làm một chút gì đó.
Tô phụ Tô mẫu đều thiên vị Tô Từ, Tô Trí Viễn đối với cô ta hờ hững, vô luận cô ta vứt đi bao nhiêu nhiêu mị nhãn, đều như thể vứt cho người mù.
Trên dưới Tô gia duy nhất thích cô ta, chỉ có đứa bé Tô Ninh này.
Tô Ninh chính là thích cô ta hơn thích chị gái ruột Tô Từ.
Cô ta nhất thiết phải nắm chặt cái lợi thế Tô Ninh này.
Hôm nay cô ta không có thông báo, trước kia Tô Ninh lại cùng cô ta nói qua em ấy muốn bơi lội, cô ta cũng đáp ứng rồi, vừa lúc hôm nay có thể dẫn em ấy đi.
Tần Thi Yên bảo bà Nguyệt cùng vệ sĩ chờ ở bên ngoài hồ bơi. Dù gì thì cái bể bơi này là một trong những sản nghiệp của Tô gia, thuộc về hồ bơi tư nhân, người ngoài không thể tùy ý ra vào, cũng sẽ không tồn tại cái gì nguy hiểm.
"Ninh Ninh, tới, chị Yên giúp em đặt phao cứu sinh. Đợi lát nữa chị Yên bơi xong, sẽ dạy em, em ngồi ở bể bơi bên này xem chị bơi trước đi." Tần Thi Yên hôm nay hẹn [1] tư giáo, cô ta tới bơi lội chính là vì bảo trì dáng người.
"Vâng ạ." Tiểu Tô Ninh mặc quần bơi lội nhỏ, ngoan ngoãn mà ngồi ở bờ bể bơi, hai chân nhỏ bỏ vào trong nước bể bơi.
Tần Thi Yên biết Tô Ninh luôn rất dễ mang theo, cô ta cho người bưng tới một ly nước trái cây cho em ấy, sau đó đi theo tư giáo bơi tới bể bơi bên kia.
Tư giáo tuấn lãng, hơn nữa dáng người rất tốt, kỹ thuật bơi lội cũng lợi hại, đã thế còn là fan của Tần Thi Yên. Tần Thi Yên khi đối diện với ánh mắt si mê của đối phương, cô ta rất hưởng thụ.
Hai người thỉnh thoảng đối mắt cùng da thịt tiếp xúc, làm nhiệt độ nước xung quanh cũng dần dần cao lên.
Tiếp theo, hai người cũng không biết vì sao, Tần Thi Yên lôi tư giáo ra khỏi bể bơi, đi đến phòng thay quần áo.
Xe ngừng ở ngoài hồ bơi, Tô Từ nhìn bà Nguyệt cùng vệ sĩ đang ngồi ở đường lớn bên ngoài, ánh mắt cô phát lạnh: "Em trai tôi đâu?"
"Tiểu thư." Bà Nguyệt nhanh chóng đứng lên: "Tần tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia vào bên trong bơi lội."
"Các người vì sao lại không đi vào theo!" Tô Từ cắn răng ném xuống một câu, sau đó chạy vào bên trong.
Tô Từ luôn luôn không am hiểu chạy bộ. Trước khi xuyên qua cô có bệnh tim, căn bản không thể làm vận động kịch liệt, chạy bộ là chuyện không có khả năng.
Mà thân thể này hiển nhiên cũng rất ít vận động. Tô Từ chỉ cảm thấy bản thân như không thể chạy, hô hấp cô cấp tốc, lảo đảo một phen mà đẩy cửa hồ bơi ra.
Ánh mắt dừng ở bể bơi bên kia, mắt cô gần như muốn nứt!
Tiểu Tô Ninh ở bể bơi giãy giụa, mà chung quanh một người cũng không có, càng không cần nói đến bóng dáng Tần Thi Yên.
Tô Từ nhanh chóng vọt qua, cả người không chút do dự nhảy vào bể bơi.
Bà Nguyệt và vệ sĩ sau khi đã phản ứng lại cũng chạy theo tới đây. Thấy tình hình trước mặt, trong lòng bọn họ cả kinh, lập tức chạy tới cứu người.
Tô Từ bơi tới bên cạnh em trai, một phen nâng thân thể thịt thịt nhỏ nhắn của em ấy lên.
"Đừng sợ, chị gái ở chỗ này." Cô gắt gao ôm chặt em trai, tiểu gia hỏa bị sặc đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nhỏ vô thức ôm lấy chị mình.
Tô Từ nâng em ấy lên gần mép bể bơi, bảo vệ sĩ ở trên nhanh chóng bế người lên. Bà Nguyệt lấy ghế nghỉ chân và khăn lông, bao lấy tiểu thiếu gia.
"Trời ơi, đây là có chuyện gì, tiểu thiếu gia tại sao lại chết đuối? Tần tiểu thư đâu?" Bà Nguyệt sợ tới mức tay đang giúp Tô Ninh lau mình cũng run rẩy.
Nếu không phải tiểu thư kịp thời vọt vào, bên trong bể bơi lớn như vậy chỉ có một mình tiểu thiếu gia, chẳng phải là bị sống sờ sờ mà chết đuối sao?
Tiểu thiếu gia nếu xảy ra chuyện gì, bà nghĩ đến khi Tô gia truy cứu, hậu quả căn bản không phải bà có thể gánh vác.
Nghĩ như vậy, bà Nguyệt một bên trong lòng phát run, một bên bao lấy Tô Ninh: "Tiểu thiếu gia, ngài không sao chứ, có nơi nào khó chịu không?"
Tô Từ từ bể bơi đi lên, cô không rảnh lo toàn thân ướt đẫm, mà nhanh chóng đi đến bên người em trai: "Có nơi nào không thoải mái không?"
Tiểu Tô Ninh khóc đến nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nãi thanh nãi khí mà nói: "Ninh Ninh có chút sợ hãi."
Tô Từ đánh giá sắc mặt của em trai một chút, hẳn là em ấy mới vừa rớt xuống bể bơi không lâu, cô tới còn xem như kịp thời.
Cô giúp em ấy xoa nước mắt trên mặt: "Không có việc gì, về sau tiểu Tô Ninh đều sẽ bình bình an an, sống lâu trăm tuổi."
Trên cổ tay Tiểu Tô Ninh, giá trị sinh mệnh là toàn bộ ô vuông màu xanh lục đang sáng lên.
Tiểu Tô Ninh ỷ lại mà dựa vào chị gái, em ấy vẫn rất sợ hãi.
Lúc này, cửa phòng thay quần áo ở phía cuối mở ra, Tần Thi Yên cùng tư giáo từ bên trong đi ra.
Chú thích:
[1] Tư giáo: Thầy giáo/Cô giáo dạy riêng, ở đây là thầy giáo dạy bơi riêng.
Tiền viện Tô gia có một cái bể phun nước, hậu viện có một cái hồ hoa sen đường. Sau khi Tô Từ biết, lập tức bảo người một lần nữa đi kiểm tra đường rào chắn ở hồ hoa sen.
"Tiểu thư, rào chắn ở bể phun nước và hồ nước đều không có vấn đề gì." Quản gia báo với Tô Từ.
"Cho người tùy thời lưu ý động tĩnh ở hai nơi này một chút." Tô Từ luôn luôn cẩn thận, nếu đã biết nguyên nhân, cô liền phải đem tất cả ngọn lửa toàn bộ bóp chết.
Quản gia tuy rằng không rõ dụng ý của Tô Từ, nhưng vẫn như cũ phân phó xuống, cho người thỉnh thoảng tuần tra.
Tới ngày cuối cùng, Tô Từ nhìn giá trị sinh mệnh của tiểu Tô Ninh, cô biết nguy hiểm còn chưa qua đi.
Sáng tinh mơ, Tô Từ liền bồi tiểu Tô Ninh.
Từ sau khi cô cho thấy bản thân sẽ không ghét bỏ em ấy là phiền toái, tiểu Tô Ninh thân cận với cô nhiều hơn, cũng không có như trước sẽ có nét mặt sợ hãi lại sợ hãi.
Tiểu hài tử thật sự rất hồn nhiên.
Cơm trưa qua đi, Tô Từ thấy sau khi tiểu Tô Ninh đi ngủ, cô vừa lúc cũng mệt rã rời, tính toán trở về phòng ngủ trưa trong chốc lát, chờ tiểu Tô Ninh tỉnh ngủ rồi lại tiếp tục chơi cùng em ấy.
Ánh nắng buổi chiều càng thêm mãnh liệt, cây cối trong viện bị nướng đến lá cây cũng muốn uể oải.
Tô Từ đột nhiên chợt tỉnh, trong lòng hoảng đến lợi hại.
Cô ngồi dậy, nghĩ tới tiểu Tô Ninh, nhanh chóng mang dép lê vào rồi chạy tới phòng em ấy.
Phòng Tiểu Tô Ninh cùng phòng Tô Từ cách thư phòng và phòng cho khách.
Cô mở cửa phòng ra, chỉ thấy trên cái giường nhỏ màu lam, không có thân ảnh của em ấy.
"Em trai tôi đâu?" Tô Từ kéo lấy người hầu đang bước qua.
"Tần tiểu thư tới đón tiểu thiếu gia đi ra ngoài chơi rồi ạ." Người hầu nhanh chóng trả lời.
Giữa mày Tô Từ nhíu chặt, liên tiếp chất vấn ra tiếng: "Tần Thi Yên? Vì sao không có người tới nói cho tôi? Mấy người vì sao lại cho em trai tôi cùng cô ta đi ra ngoài? Vì sao lại không ngăn cản?"
Trên dưới Tô gia đều biết Tô Từ bị mất trí nhớ, đã quên mất sự tình trước kia, người hầu nhanh chóng giải thích: "Tiểu thư, trước kia là ngài đồng ý để Tần tiểu thư giúp mang tiểu thiếu gia ra ngoài du ngoạn, bên người tiểu thiếu gia còn đi theo tài xế, bà Nguyệt, còn có vệ sĩ. Ngài đã nói nếu Tần tiểu thư mang tiểu thiếu gia ra ngoài, thì không cần phải bảo lại với ngài."
Trước kia Tô Từ đều không kiên nhẫn mà mang tiểu Tô Ninh đi chơi, cho nên cô liền đẩy cho Tần Thi Yên mang em trai mình đi chơi.
Tô Từ sửng sốt: "Tần Thi Yên mang em trai tôi đi đâu?"
"Tần tiểu thư không có nói, chỉ nói buổi chiều trước bốn giờ sẽ đưa tiểu thiếu gia trở về." Người hầu trả lời.
Giữa mày Tô Từ nhíu chặt: "Cha mẹ tôi đâu?"
"Tiên sinh đến công ty, thái thái có việc ra ngoài." Người hầu vừa nói xong, liền thấy tiểu thư nhà mình đã nhanh chóng chạy xuống lầu.
Trong xe, Tô Từ từ chỗ Tô mẫu hỏi được phương thức liên lạc của Tần Thi Yên, nhưng mà điện thoại của Tần Thi Yên vẫn luôn không có người tiếp máy.
Tô Từ cắt điện thoại, cuối cùng cô gọi cho bà Nguyệt đang chiếu cố em trai, mới biết Tần Thi Yên mang em trai cô đi bể bơi!
Tô Từ thật tức chết rồi. Cô ngàn lần đề phòng, vạn lần đề phòng, nhưng không nghĩ tới trong chốc lát lại bị Tần Thi Yên làm bừa. Cô ta thế nhưng lại mang theo tiểu Tô Ninh đi bể bơi.
Không cần nghĩ nhiều, tiểu Tô Ninh chính là bị chết đuối ở bể bơi.
Tô Từ báo địa chỉ, bảo tài xế lập tức chạy tới nơi.
Từ sau khi biết Tô Từ trở lại Tô gia, trong lòng Tần Thi Yên vẫn luôn có loại bất an. Ẩn ẩn, cô ta cảm thấy chính mình sẽ mất đi chỗ dựa Tô gia này, cô ta bức thiết phải làm một chút gì đó.
Tô phụ Tô mẫu đều thiên vị Tô Từ, Tô Trí Viễn đối với cô ta hờ hững, vô luận cô ta vứt đi bao nhiêu nhiêu mị nhãn, đều như thể vứt cho người mù.
Trên dưới Tô gia duy nhất thích cô ta, chỉ có đứa bé Tô Ninh này.
Tô Ninh chính là thích cô ta hơn thích chị gái ruột Tô Từ.
Cô ta nhất thiết phải nắm chặt cái lợi thế Tô Ninh này.
Hôm nay cô ta không có thông báo, trước kia Tô Ninh lại cùng cô ta nói qua em ấy muốn bơi lội, cô ta cũng đáp ứng rồi, vừa lúc hôm nay có thể dẫn em ấy đi.
Tần Thi Yên bảo bà Nguyệt cùng vệ sĩ chờ ở bên ngoài hồ bơi. Dù gì thì cái bể bơi này là một trong những sản nghiệp của Tô gia, thuộc về hồ bơi tư nhân, người ngoài không thể tùy ý ra vào, cũng sẽ không tồn tại cái gì nguy hiểm.
"Ninh Ninh, tới, chị Yên giúp em đặt phao cứu sinh. Đợi lát nữa chị Yên bơi xong, sẽ dạy em, em ngồi ở bể bơi bên này xem chị bơi trước đi." Tần Thi Yên hôm nay hẹn [1] tư giáo, cô ta tới bơi lội chính là vì bảo trì dáng người.
"Vâng ạ." Tiểu Tô Ninh mặc quần bơi lội nhỏ, ngoan ngoãn mà ngồi ở bờ bể bơi, hai chân nhỏ bỏ vào trong nước bể bơi.
Tần Thi Yên biết Tô Ninh luôn rất dễ mang theo, cô ta cho người bưng tới một ly nước trái cây cho em ấy, sau đó đi theo tư giáo bơi tới bể bơi bên kia.
Tư giáo tuấn lãng, hơn nữa dáng người rất tốt, kỹ thuật bơi lội cũng lợi hại, đã thế còn là fan của Tần Thi Yên. Tần Thi Yên khi đối diện với ánh mắt si mê của đối phương, cô ta rất hưởng thụ.
Hai người thỉnh thoảng đối mắt cùng da thịt tiếp xúc, làm nhiệt độ nước xung quanh cũng dần dần cao lên.
Tiếp theo, hai người cũng không biết vì sao, Tần Thi Yên lôi tư giáo ra khỏi bể bơi, đi đến phòng thay quần áo.
Xe ngừng ở ngoài hồ bơi, Tô Từ nhìn bà Nguyệt cùng vệ sĩ đang ngồi ở đường lớn bên ngoài, ánh mắt cô phát lạnh: "Em trai tôi đâu?"
"Tiểu thư." Bà Nguyệt nhanh chóng đứng lên: "Tần tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia vào bên trong bơi lội."
"Các người vì sao lại không đi vào theo!" Tô Từ cắn răng ném xuống một câu, sau đó chạy vào bên trong.
Tô Từ luôn luôn không am hiểu chạy bộ. Trước khi xuyên qua cô có bệnh tim, căn bản không thể làm vận động kịch liệt, chạy bộ là chuyện không có khả năng.
Mà thân thể này hiển nhiên cũng rất ít vận động. Tô Từ chỉ cảm thấy bản thân như không thể chạy, hô hấp cô cấp tốc, lảo đảo một phen mà đẩy cửa hồ bơi ra.
Ánh mắt dừng ở bể bơi bên kia, mắt cô gần như muốn nứt!
Tiểu Tô Ninh ở bể bơi giãy giụa, mà chung quanh một người cũng không có, càng không cần nói đến bóng dáng Tần Thi Yên.
Tô Từ nhanh chóng vọt qua, cả người không chút do dự nhảy vào bể bơi.
Bà Nguyệt và vệ sĩ sau khi đã phản ứng lại cũng chạy theo tới đây. Thấy tình hình trước mặt, trong lòng bọn họ cả kinh, lập tức chạy tới cứu người.
Tô Từ bơi tới bên cạnh em trai, một phen nâng thân thể thịt thịt nhỏ nhắn của em ấy lên.
"Đừng sợ, chị gái ở chỗ này." Cô gắt gao ôm chặt em trai, tiểu gia hỏa bị sặc đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nhỏ vô thức ôm lấy chị mình.
Tô Từ nâng em ấy lên gần mép bể bơi, bảo vệ sĩ ở trên nhanh chóng bế người lên. Bà Nguyệt lấy ghế nghỉ chân và khăn lông, bao lấy tiểu thiếu gia.
"Trời ơi, đây là có chuyện gì, tiểu thiếu gia tại sao lại chết đuối? Tần tiểu thư đâu?" Bà Nguyệt sợ tới mức tay đang giúp Tô Ninh lau mình cũng run rẩy.
Nếu không phải tiểu thư kịp thời vọt vào, bên trong bể bơi lớn như vậy chỉ có một mình tiểu thiếu gia, chẳng phải là bị sống sờ sờ mà chết đuối sao?
Tiểu thiếu gia nếu xảy ra chuyện gì, bà nghĩ đến khi Tô gia truy cứu, hậu quả căn bản không phải bà có thể gánh vác.
Nghĩ như vậy, bà Nguyệt một bên trong lòng phát run, một bên bao lấy Tô Ninh: "Tiểu thiếu gia, ngài không sao chứ, có nơi nào khó chịu không?"
Tô Từ từ bể bơi đi lên, cô không rảnh lo toàn thân ướt đẫm, mà nhanh chóng đi đến bên người em trai: "Có nơi nào không thoải mái không?"
Tiểu Tô Ninh khóc đến nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nãi thanh nãi khí mà nói: "Ninh Ninh có chút sợ hãi."
Tô Từ đánh giá sắc mặt của em trai một chút, hẳn là em ấy mới vừa rớt xuống bể bơi không lâu, cô tới còn xem như kịp thời.
Cô giúp em ấy xoa nước mắt trên mặt: "Không có việc gì, về sau tiểu Tô Ninh đều sẽ bình bình an an, sống lâu trăm tuổi."
Trên cổ tay Tiểu Tô Ninh, giá trị sinh mệnh là toàn bộ ô vuông màu xanh lục đang sáng lên.
Tiểu Tô Ninh ỷ lại mà dựa vào chị gái, em ấy vẫn rất sợ hãi.
Lúc này, cửa phòng thay quần áo ở phía cuối mở ra, Tần Thi Yên cùng tư giáo từ bên trong đi ra.
Chú thích:
[1] Tư giáo: Thầy giáo/Cô giáo dạy riêng, ở đây là thầy giáo dạy bơi riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.