Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y
Chương 70: Chương 33.1
Mỹ Nhân Vô Sương
19/01/2022
Từng người một chạy ra từ khách sạn. Lửa cháy rất lớn, có một số người chạy ra muộn, bị lửa đốt làm bị thương tay hoặc chân.
Tô Trí Viễn giao em trai cho vệ sĩ đồng dạng chạy ra ôm lấy, anh gọi điện thoại phái người lại đây.
Cả người Tô Từ phát cứng phát lạnh. Cô không nghe thấy anh trai bên cạnh đang nói gì, cũng không nghe thấy tiếng tiểu Tô Ninh khóc lóc muốn mẹ, càng thêm không nghe thấy người xung quanh bị thương đang kêu rên.
Cô nhớ rõ ngày đó cô chết, nhìn người xung quanh coi thường mình, thân thể của cô cũng không có lạnh như vậy.
Đôi mắt Tô Từ gắt gao nhìn chằm chằm lửa lớn đang từ cửa sổ vụt ra, lửa lớn lan tràn trong khách sạn càng lúc càng lớn.
Lục Chiết cũng ở bên trong, hắn đi vào tìm cô.
Tô Từ nhớ tới tối hôm qua ở trong điện thoại, Lục Chiết hỏi cô yến hội tổ chức ở nơi nào, cô thuận miệng nói cho hắn, căn bản không có nghĩ nhiều.
Nguyên lai là ngày hôm qua hắn đã ở thành phố B.
Ông chủ Phương nhìn thấy lửa cháy hung mãnh, hốc mắt chú phiếm hồng, trên trán tất cả đều là mồ hôi từ nhiệt xung quanh bức ra, thanh âm chú ấy mang theo nghẹn ngào: "Chú hẳn là nên ngăn cản Tiểu Chiết đi vào."
Rõ ràng bọn họ cao hứng đi vào thành phố B, chuẩn bị tìm địa phương mở công ty, không nghĩ tới trong nháy mắt, Lục Chiết lâm vào biển lửa, sống chết còn chưa biết được.
Chú ấy liếc nhìn Tô Từ, chỉ thấy cô gái nhỏ ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt nhỏ bình thường trắng nõn ở dưới ánh lửa chiếu rọi, có vẻ hết sức tái nhợt.
Không biết Hà Nhĩ Minh từ nơi nào tìm được một cái khăn lông sạch sẽ, hắn đổ nước sạch thấm vào khăn lông: "Từ Từ, mặt với tay của cậu đều bẩn, để tôi giúp cậu lau."
Đối lập với những người khác chật vật, toàn thân Hà Nhĩ Minh còn xem như thoải mái, thanh tân, sạch sẽ, ở trong đám người, càng thêm thấy rõ ràng.
Nói xong, hắn cầm khăn lông duỗi tay qua muốn giúp Tô Từ lau tro bụi trên mặt của cô.
Tô Từ nghiêng đầu đi, tránh khỏi tay hắn: "Không cần cậu quản."
"Từ Từ, nhân viên phòng cháy đã tới rồi, bác trai Tô với bác gái Tô sẽ không có việc gì." Hà Nhĩ Minh biết thiếu nữ trong lòng khó chịu, hắn trầm giọng an ủi, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có biểu tình vui cười.
Tô Từ không để ý đến hắn.
Lý trí của cô thoáng trở về, gọi Phú Quý ra: "Giá trị sinh mệnh của Lục Chiết còn hơn ba năm, có phải có nghĩa là hiện tại anh ấy sẽ không chết đúng không?"
Nếu là bình thường, cô sẽ không hỏi Phú Quý vấn đề cấp thấp như vậy, nhưng hiện tại cô cấp bách cần một đáp án khẳng định.
Phú Quý: 【 Chủ nhân, Lục Chiết còn hơn ba năm giá trị sinh mệnh, đại biểu hắn ba năm sau mới có thể chết. 】
Nghe vậy, Tô Từ cảm thấy toàn thân tê dại của mình mới dần khôi phục tri giác. Cô không dám hỏi Phú Quý, Tô phụ cùng Tô mẫu có phải đã chết ở trong hay không.
Trước kia mỗi một lần cứu người, cô đều thành công, cho nên Tô Từ cho rằng lúc này cũng không có vấn đề, cho rằng bản thân có thể thành công cứu được Tô phụ Tô mẫu.
Nhưng mà, là cô đánh giá quá cao năng lực của mình.
Môi Tô Từ cơ hồ mím thành một đường thẳng tắp, phiếm trắng.
Cô hối hận, hối hận vừa rồi bản thân có quá nhiều băn khoăn, Tô Từ cảm thấy bản thân hẳn là nên cường thế mà dẫn Tô phụ Tô mẫu rời đi.
Xung quanh loạn thành một đoàn.
Nhân viên phòng cháy cùng xe cứu thương trước sau chạy tới.
Hà Nhĩ Minh muốn che chở Tô Từ cách xa trước một chút, hắn lo lắng những người khác sẽ đụng tới Tô Từ.
Nhưng mà thiếu nữ cố chấp thật sự, căn bản không muốn để hắn đụng vào một chút, hắn chỉ có thể đứng bảo vệ một bên. Lúc hắn gọi điện thoại báo bình an với Hà gia, lão già nhà hắn cũng thúc giục hắn trở về.
Hà Nhĩ Minh liếc mắt nhìn Tô Từ bên cạnh một cái, căn bản không yên tâm rời đi. Tô phụ Tô mẫu còn ở trong khách sạn, nếu hai người thật sự đã táng thân trong biển lửa, chỉ sợ Tô gia sẽ có rung chuyển lớn trong một đoạn thời gian sắp tới.
Hắn quan tâm chỉ có Tô Từ mà thôi.
"Từ Từ, em đi về trước đi?" Trên mặt tinh xảo của Tô Trí Viễn thần sắc cũng không quá tốt, giữa mặt mày nồng đậm vẻ buồn sầu, cha mẹ sống chết chưa biết, hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh chính là thu xếp cho em gái và em trai thật tốt.
Tô Từ lắc đầu, sắc mặt cô tái nhợt, ngay cả môi sắc cũng phiếm khô: "Anh, em không đi."
Cô phải đợi Lục Chiết cùng Tô phụ và Tô mẫu đi ra.
Bên trong khách sạn, nơi nơi đều là lửa, nhiệt độ thiêu đốt cùng khói đặc khiến người cơ hồ hít thở không thông.
Tô mẫu không ngừng ho khan, bà dùng sức dọn đi vật nặng đang đè trên lưng chồng mình.
Chồng bà hôn mê bất tỉnh, mắt thấy lửa sắp cháy lại đây, Tô mẫu lâm vào tuyệt vọng.
Mà lúc này, một bóng hình đi qua.
Thiếu niên liếc nhìn lửa cháy xung quanh, hắn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ và một người đàn ông đang nằm trên đất sắp bị lửa lớn thôn tính tiêu diệt.
Ánh mắt trầm xuống, một tay Lục Chiết rút cái khăn dài trên bàn ăn ra, hắn lấy bình nước khoáng bên cạnh đổ lên trên, khoác khăn ăn trên người, sau đó vọt qua.
"Cầu xin cậu, cứu chồng tôi với." Tô mẫu thấy từ trong biển lửa có một người trẻ tuổi vọt vào, bà khiếp sợ, đồng thời trong mắt bốc cháy lên hy vọng.
Lục Chiết ném khăn bàn ăn ướt nhẹp cho Tô mẫu, hắn tiến lên dọn đi vật nặng đang đè lên người Tô phụ.
Trên tay Lục Chiết hiện ra gân xanh dữ dội, hắn hung hăng cắn răng, dùng sức một cái, nện lên vật nặng trên người người đàn ông làm vật bị xốc lên.
"Cô hỗ trợ đỡ chú ấy, cháu sẽ cõng chú ấy." Lục Chiết trầm giọng nói.
Tô mẫu vội vàng đứng lên, trợ giúp thiếu niên cõng chồng bà lên.
Lửa sắp cháy đến người.
Lục Chiết cõng Tô phụ lên, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, hắn cùng Tô phụ thiếu chút nữa đã cùng nhau ngã nhào xuống đống lửa.
Tô mẫu bị dọa đến nhảy dựng.
Lục Chiết ổn định bước chân, cắn răng chịu đựng cơ bắp bất thình lình giật lên.
"Phủ thêm khăn, chúng ta lao ra đi." Lục Chiết nói với Tô mẫu bên cạnh.
Tô mẫu nhanh chóng nhặt cái khăn bàn ướt nhẹp lên, khoác ở trên người, sau đó một nửa kia đáp ở trên người của chồng bà.
Bà đi theo thiếu niên mới vừa lao ra vòng lửa, lại phát hiện phía trước cũng thành biển lửa.
Tô mẫu kinh hoảng mà nhìn thiếu niên: "Cháu trốn đi, không cần phải để ý chúng ta. Có thể trốn một người liền một người." Chồng bà còn đang hôn mê, bà nhìn ra được thiếu niên đang cõng chồng bà cũng rất cố hết sức, hắn hoàn toàn là bị bọn họ liên lụy.
Trên trán Lục Chiết che kín mồ hôi, cơ bắp hắn cắn chặt, nhìn lửa mãnh liệt đang bùng lên phía trước, hắn nghiêng người đi, một chân hung hăng đá văng cửa phòng trong hành lang.
Cửa phòng không hề động.
Lục Chiết buông Tô phụ trên người xuống, hắn lại hung hăng đá cửa phòng.
Liên tục tàn nhẫn đạp mười mấy cái, "Cách" một tiếng, khóa cửa mới lỏng ra.
Lục Chiết cuối cùng một chân đá vào, cửa bị mở ra.
Lửa còn chưa tràn vào bên trong phòng, Lục Chiết vọt vào.
Hắn quan sát một phen, trong phòng căn bản không có cửa sổ, toàn bộ thủy tinh đều là kín gió. Hắn đi vào toilet, mở vòi nước chảy đến lớn nhất, xả xuống mấy cái khăn lông ở một bên làm toàn bộ đều ướt nhẹp.
"Che lại mũi." Lục Chiết đưa cho Tô mẫu một cái khăn lông: "Chúng ta từ bên kia qua đi, lửa bên kia tương đối nhỏ."
Tô mẫu cảm kích mà nhận lấy khăn lông. Nếu không có vị thiếu niên trước mặt này, bà cùng chồng mình chỉ sợ đã táng thân trong biển lửa.
Lục Chiết lấy một cái khăn lông khác vây quanh trước mặt Tô phụ.
Hắn một lần nữa cõng đối phương lên.
Tô Từ đứng đến hai chân tê dại, cô liếc mắt nhìn cổng khách sạn một cái, cầu nguyện nhân viên phòng cháy có thể cứu Lục Chiết cùng Tô phụ và Tô mẫu ra.
"Từ Từ, cậu uống miếng nước đi." Hà Nhĩ Minh nhìn môi Tô Từ phát khô, hắn vặn bình nước khoáng ra.
Tô Từ không có nhận lấy.
Tiểu Tô Ninh đã được vệ sĩ đưa về nhà, anh trai cũng đang an bài người trợ giúp nhóm nhân viên phòng cháy, tranh thủ nhiều thời gian một chút để cứu người.
Mà ông chủ Phương vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, cũng sốt ruột chờ đợi Lục Chiết đi ra.
Gương mặt trắng nõn của thiếu nữ bị dính bụi, môi cũng phiếm khô, nhưng một chút cũng không làm hại đến vẻ đẹp của cô, ngược lại còn có loại xinh đẹp đáng thương của tiên nữ cao cao tại thượng bị gặp nạn.
Hà Nhĩ Minh cảm thấy bản thân đối với khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo này của Tô Từ nhìn thế nào cũng không phát chán.
Liền lúc Hà Nhĩ Minh muốn hỏi Tô Từ có đói bụng không, hắn thấy hai tròng mắt của thiếu nữ đột nhiên sáng ngời, khóe môi nhếch cao lên.
Giây tiếp theo, Tô Từ nhấc lễ phục lên, chạy qua.
Hắn nhìn qua, chỉ thấy một người thiếu niên cao lớn đang cõng Tô phụ đi ra, Tô mẫu thần sắc chật vật theo ở phía sau.
Tô phụ cùng Tô mẫu đều đi ra, bọn họ không có chết.
Tô Trí Viễn giao em trai cho vệ sĩ đồng dạng chạy ra ôm lấy, anh gọi điện thoại phái người lại đây.
Cả người Tô Từ phát cứng phát lạnh. Cô không nghe thấy anh trai bên cạnh đang nói gì, cũng không nghe thấy tiếng tiểu Tô Ninh khóc lóc muốn mẹ, càng thêm không nghe thấy người xung quanh bị thương đang kêu rên.
Cô nhớ rõ ngày đó cô chết, nhìn người xung quanh coi thường mình, thân thể của cô cũng không có lạnh như vậy.
Đôi mắt Tô Từ gắt gao nhìn chằm chằm lửa lớn đang từ cửa sổ vụt ra, lửa lớn lan tràn trong khách sạn càng lúc càng lớn.
Lục Chiết cũng ở bên trong, hắn đi vào tìm cô.
Tô Từ nhớ tới tối hôm qua ở trong điện thoại, Lục Chiết hỏi cô yến hội tổ chức ở nơi nào, cô thuận miệng nói cho hắn, căn bản không có nghĩ nhiều.
Nguyên lai là ngày hôm qua hắn đã ở thành phố B.
Ông chủ Phương nhìn thấy lửa cháy hung mãnh, hốc mắt chú phiếm hồng, trên trán tất cả đều là mồ hôi từ nhiệt xung quanh bức ra, thanh âm chú ấy mang theo nghẹn ngào: "Chú hẳn là nên ngăn cản Tiểu Chiết đi vào."
Rõ ràng bọn họ cao hứng đi vào thành phố B, chuẩn bị tìm địa phương mở công ty, không nghĩ tới trong nháy mắt, Lục Chiết lâm vào biển lửa, sống chết còn chưa biết được.
Chú ấy liếc nhìn Tô Từ, chỉ thấy cô gái nhỏ ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt nhỏ bình thường trắng nõn ở dưới ánh lửa chiếu rọi, có vẻ hết sức tái nhợt.
Không biết Hà Nhĩ Minh từ nơi nào tìm được một cái khăn lông sạch sẽ, hắn đổ nước sạch thấm vào khăn lông: "Từ Từ, mặt với tay của cậu đều bẩn, để tôi giúp cậu lau."
Đối lập với những người khác chật vật, toàn thân Hà Nhĩ Minh còn xem như thoải mái, thanh tân, sạch sẽ, ở trong đám người, càng thêm thấy rõ ràng.
Nói xong, hắn cầm khăn lông duỗi tay qua muốn giúp Tô Từ lau tro bụi trên mặt của cô.
Tô Từ nghiêng đầu đi, tránh khỏi tay hắn: "Không cần cậu quản."
"Từ Từ, nhân viên phòng cháy đã tới rồi, bác trai Tô với bác gái Tô sẽ không có việc gì." Hà Nhĩ Minh biết thiếu nữ trong lòng khó chịu, hắn trầm giọng an ủi, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có biểu tình vui cười.
Tô Từ không để ý đến hắn.
Lý trí của cô thoáng trở về, gọi Phú Quý ra: "Giá trị sinh mệnh của Lục Chiết còn hơn ba năm, có phải có nghĩa là hiện tại anh ấy sẽ không chết đúng không?"
Nếu là bình thường, cô sẽ không hỏi Phú Quý vấn đề cấp thấp như vậy, nhưng hiện tại cô cấp bách cần một đáp án khẳng định.
Phú Quý: 【 Chủ nhân, Lục Chiết còn hơn ba năm giá trị sinh mệnh, đại biểu hắn ba năm sau mới có thể chết. 】
Nghe vậy, Tô Từ cảm thấy toàn thân tê dại của mình mới dần khôi phục tri giác. Cô không dám hỏi Phú Quý, Tô phụ cùng Tô mẫu có phải đã chết ở trong hay không.
Trước kia mỗi một lần cứu người, cô đều thành công, cho nên Tô Từ cho rằng lúc này cũng không có vấn đề, cho rằng bản thân có thể thành công cứu được Tô phụ Tô mẫu.
Nhưng mà, là cô đánh giá quá cao năng lực của mình.
Môi Tô Từ cơ hồ mím thành một đường thẳng tắp, phiếm trắng.
Cô hối hận, hối hận vừa rồi bản thân có quá nhiều băn khoăn, Tô Từ cảm thấy bản thân hẳn là nên cường thế mà dẫn Tô phụ Tô mẫu rời đi.
Xung quanh loạn thành một đoàn.
Nhân viên phòng cháy cùng xe cứu thương trước sau chạy tới.
Hà Nhĩ Minh muốn che chở Tô Từ cách xa trước một chút, hắn lo lắng những người khác sẽ đụng tới Tô Từ.
Nhưng mà thiếu nữ cố chấp thật sự, căn bản không muốn để hắn đụng vào một chút, hắn chỉ có thể đứng bảo vệ một bên. Lúc hắn gọi điện thoại báo bình an với Hà gia, lão già nhà hắn cũng thúc giục hắn trở về.
Hà Nhĩ Minh liếc mắt nhìn Tô Từ bên cạnh một cái, căn bản không yên tâm rời đi. Tô phụ Tô mẫu còn ở trong khách sạn, nếu hai người thật sự đã táng thân trong biển lửa, chỉ sợ Tô gia sẽ có rung chuyển lớn trong một đoạn thời gian sắp tới.
Hắn quan tâm chỉ có Tô Từ mà thôi.
"Từ Từ, em đi về trước đi?" Trên mặt tinh xảo của Tô Trí Viễn thần sắc cũng không quá tốt, giữa mặt mày nồng đậm vẻ buồn sầu, cha mẹ sống chết chưa biết, hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh chính là thu xếp cho em gái và em trai thật tốt.
Tô Từ lắc đầu, sắc mặt cô tái nhợt, ngay cả môi sắc cũng phiếm khô: "Anh, em không đi."
Cô phải đợi Lục Chiết cùng Tô phụ và Tô mẫu đi ra.
Bên trong khách sạn, nơi nơi đều là lửa, nhiệt độ thiêu đốt cùng khói đặc khiến người cơ hồ hít thở không thông.
Tô mẫu không ngừng ho khan, bà dùng sức dọn đi vật nặng đang đè trên lưng chồng mình.
Chồng bà hôn mê bất tỉnh, mắt thấy lửa sắp cháy lại đây, Tô mẫu lâm vào tuyệt vọng.
Mà lúc này, một bóng hình đi qua.
Thiếu niên liếc nhìn lửa cháy xung quanh, hắn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ và một người đàn ông đang nằm trên đất sắp bị lửa lớn thôn tính tiêu diệt.
Ánh mắt trầm xuống, một tay Lục Chiết rút cái khăn dài trên bàn ăn ra, hắn lấy bình nước khoáng bên cạnh đổ lên trên, khoác khăn ăn trên người, sau đó vọt qua.
"Cầu xin cậu, cứu chồng tôi với." Tô mẫu thấy từ trong biển lửa có một người trẻ tuổi vọt vào, bà khiếp sợ, đồng thời trong mắt bốc cháy lên hy vọng.
Lục Chiết ném khăn bàn ăn ướt nhẹp cho Tô mẫu, hắn tiến lên dọn đi vật nặng đang đè lên người Tô phụ.
Trên tay Lục Chiết hiện ra gân xanh dữ dội, hắn hung hăng cắn răng, dùng sức một cái, nện lên vật nặng trên người người đàn ông làm vật bị xốc lên.
"Cô hỗ trợ đỡ chú ấy, cháu sẽ cõng chú ấy." Lục Chiết trầm giọng nói.
Tô mẫu vội vàng đứng lên, trợ giúp thiếu niên cõng chồng bà lên.
Lửa sắp cháy đến người.
Lục Chiết cõng Tô phụ lên, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, hắn cùng Tô phụ thiếu chút nữa đã cùng nhau ngã nhào xuống đống lửa.
Tô mẫu bị dọa đến nhảy dựng.
Lục Chiết ổn định bước chân, cắn răng chịu đựng cơ bắp bất thình lình giật lên.
"Phủ thêm khăn, chúng ta lao ra đi." Lục Chiết nói với Tô mẫu bên cạnh.
Tô mẫu nhanh chóng nhặt cái khăn bàn ướt nhẹp lên, khoác ở trên người, sau đó một nửa kia đáp ở trên người của chồng bà.
Bà đi theo thiếu niên mới vừa lao ra vòng lửa, lại phát hiện phía trước cũng thành biển lửa.
Tô mẫu kinh hoảng mà nhìn thiếu niên: "Cháu trốn đi, không cần phải để ý chúng ta. Có thể trốn một người liền một người." Chồng bà còn đang hôn mê, bà nhìn ra được thiếu niên đang cõng chồng bà cũng rất cố hết sức, hắn hoàn toàn là bị bọn họ liên lụy.
Trên trán Lục Chiết che kín mồ hôi, cơ bắp hắn cắn chặt, nhìn lửa mãnh liệt đang bùng lên phía trước, hắn nghiêng người đi, một chân hung hăng đá văng cửa phòng trong hành lang.
Cửa phòng không hề động.
Lục Chiết buông Tô phụ trên người xuống, hắn lại hung hăng đá cửa phòng.
Liên tục tàn nhẫn đạp mười mấy cái, "Cách" một tiếng, khóa cửa mới lỏng ra.
Lục Chiết cuối cùng một chân đá vào, cửa bị mở ra.
Lửa còn chưa tràn vào bên trong phòng, Lục Chiết vọt vào.
Hắn quan sát một phen, trong phòng căn bản không có cửa sổ, toàn bộ thủy tinh đều là kín gió. Hắn đi vào toilet, mở vòi nước chảy đến lớn nhất, xả xuống mấy cái khăn lông ở một bên làm toàn bộ đều ướt nhẹp.
"Che lại mũi." Lục Chiết đưa cho Tô mẫu một cái khăn lông: "Chúng ta từ bên kia qua đi, lửa bên kia tương đối nhỏ."
Tô mẫu cảm kích mà nhận lấy khăn lông. Nếu không có vị thiếu niên trước mặt này, bà cùng chồng mình chỉ sợ đã táng thân trong biển lửa.
Lục Chiết lấy một cái khăn lông khác vây quanh trước mặt Tô phụ.
Hắn một lần nữa cõng đối phương lên.
Tô Từ đứng đến hai chân tê dại, cô liếc mắt nhìn cổng khách sạn một cái, cầu nguyện nhân viên phòng cháy có thể cứu Lục Chiết cùng Tô phụ và Tô mẫu ra.
"Từ Từ, cậu uống miếng nước đi." Hà Nhĩ Minh nhìn môi Tô Từ phát khô, hắn vặn bình nước khoáng ra.
Tô Từ không có nhận lấy.
Tiểu Tô Ninh đã được vệ sĩ đưa về nhà, anh trai cũng đang an bài người trợ giúp nhóm nhân viên phòng cháy, tranh thủ nhiều thời gian một chút để cứu người.
Mà ông chủ Phương vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, cũng sốt ruột chờ đợi Lục Chiết đi ra.
Gương mặt trắng nõn của thiếu nữ bị dính bụi, môi cũng phiếm khô, nhưng một chút cũng không làm hại đến vẻ đẹp của cô, ngược lại còn có loại xinh đẹp đáng thương của tiên nữ cao cao tại thượng bị gặp nạn.
Hà Nhĩ Minh cảm thấy bản thân đối với khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo này của Tô Từ nhìn thế nào cũng không phát chán.
Liền lúc Hà Nhĩ Minh muốn hỏi Tô Từ có đói bụng không, hắn thấy hai tròng mắt của thiếu nữ đột nhiên sáng ngời, khóe môi nhếch cao lên.
Giây tiếp theo, Tô Từ nhấc lễ phục lên, chạy qua.
Hắn nhìn qua, chỉ thấy một người thiếu niên cao lớn đang cõng Tô phụ đi ra, Tô mẫu thần sắc chật vật theo ở phía sau.
Tô phụ cùng Tô mẫu đều đi ra, bọn họ không có chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.