Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y
Chương 17: Chương 9-1
Mỹ Nhân Vô Sương
31/10/2021
Tô Từ sợ tới mức đứng im một chỗ không dám cử động. Cô mím môi, có chút khẩn trương mà nhìn Lục Chiết đang nằm trên giường.
Đầu nhanh chóng chuyển động. Rốt cuộc cô nên giải thích thân phận của mình như thế nào đây?
Căn phòng thật yên tĩnh, đến mức Tô Từ còn nghe được tiếng tim đập lung tung trong lồng ngực của mình.
Chết tiệt! Rốt cuộc cô đang chột dạ cái gì?
Thiếu niên vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Lá gan của Tô Từ lớn thêm một chút, cô cử động chân, tiến lên trước một bước.
Giây tiếp theo, thiếu niên đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy. Tô Từ sợ tới mức mở to hai mắt mà nhìn, cả người cô cứng đờ.
Ô, không cần phải đánh úp cô như thế đâu!
Trên khuôn mặt trắng nõn vừa tuấn tú vừa cương lãnh của Lục Chiết mang theo nét ửng đỏ của men say, khiến đôi mắt đen nhánh thiếu đi vài phần thanh lãnh, vừa ẩm ướt lại vừa lấp lánh.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tô Từ đứng ở mép giường: "Cô là ai?"
Đáy lòng Tô Từ dâng lên khó hiểu. Hắn là say rượu? Hay là không say rượu?
Nhưng nếu hắn đã phát hiện ra cô thì vừa lúc cô có thể mượn cơ hội này để nói chuyện với hắn: "Tôi.."
Chỉ là Tô Từ vừa mới cứng rắn một chút thì đã bị Lục Chiết đánh gãy.
Lông mày thiếu niên nhíu lại: "Đây là của Đoàn Đoàn."
Hả?
Tô Từ không rõ cho lắm.
Lục Chiết từ trên giường bước xuống. Hắn ngồi xổm trước mặt Tô Từ, ngay lúc cô còn đang kinh ngạc trong lòng, bàn tay lạnh băng của thiếu niên trực tiếp cầm lấy mắt cá chân của cô.
Chân đột nhiên bị nhấc lên, Tô Từ liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống mép giường: "Anh làm cái gì vậy?"
Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, Tô Từ thấy rất rõ trong mắt hắn tỏ ra ghét bỏ: "Đây là của Đoàn Đoàn."
Là đồ hắn mua cho Đoàn Đoàn!
Thấy bàn tay to lớn của hắn đang vuốt ve cái vòng màu đỏ trên mắt cá chân của cô, Tô Từ mới hiểu Lục Chiết đang nói cái gì.
Cô chớp mắt, ánh mắt của thiếu niên trước mặt hơi tối, không thanh tỉnh cho lắm. Chẳng lẽ hắn say thật sao?
Tô Từ thở phào một tiếng, cô muốn giải thoát cho mắt cá chân đang bị Lục Chiết nắm lấy, nhưng lại phát hiện mình gỡ không ra: "Buông tay."
"Đây là của Đoàn Đoàn." Lục Chiết lặp lại.
Bàn tay hắn nắm chặt một đoạn mắt cá chân tinh tế của Tô Từ, cúi đầu bắt đầu kéo cái vòng màu đỏ ra. Dĩ nhiên, hắn muốn cởi cái vòng màu đỏ từ trên chân cô xuống để đeo lại cho Đoàn Đoàn của hắn.
Tô Từ cũng không chấp người say rượu, đôi tay cô chống hai bên hông, mặc cho chân của mình nằm trên đầu gối của Lục Chiết đang ngồi xổm xuống.
Làn da của Tô Từ hiện tại rất tốt, cả người trắng như tuyết, không chỉ bóng loáng tinh tế, mà ngay cả hai bàn chân cũng xinh đẹp đáng yêu vô cùng, nhưng không biết có phải quá mức kiều nộn [1] hay không, ngón chân cùng mắt cá chân khéo léo còn lộ ra màu hồng nhợt nhạt.
Vừa tinh tế, lại suy nhược.
Bị bàn tay to của thiếu niên nắm lấy, như thể chỉ cần siết nhẹ, liền có thể bị bóp nát.
Lục Chiết rũ mắt, rất nghiêm túc mà tháo cái vòng màu đỏ trên mắt cá chân của cô xuống.
Tiểu hồ lô màu bạch ngọc trên chiếc vòng màu đỏ lắc lắc không ngừng.
Cũng không biết có phải do bệnh ALS hay không mà tay Lục Chiết vẫn luôn băng lãnh. Ngón tay hắn mang theo vết chai mỏng không ngừng cọ vào mu bàn chân của cô, xúc cảm tê dại thật sự, đến mức cẳng chân Tô Từ còn nổi cả da gà.
Bình thường cô đều được Lục Chiết ôm, không cần phải đi đường nên Tô Từ không phát hiện. Nhưng hiện tại khi chân bị hắn nắm chặt như vậy, cô mới phát hiện không chỉ tai thỏ của cô thật mẫn cảm, mà ngay cả chân cô cũng mẫn cảm vô cùng.
Trước kia cô có xem qua trên mạng, chân của thỏ con không được tùy ý chạm vào, vì chân nhỏ là nơi mẫn cảm của con thỏ.
Hiện tại cảm nhận được từng đợt ngứa ngáy, tê dại, cô coi như đã rõ, xác thật là vô cùng mẫn cảm!
"Anh động tay nhanh lên đi." Tô Từ chịu không nổi mà rụt chân.
Dù là uống say, ngón tay thon dài của Lục Chiết vẫn rất linh hoạt. Chỉ vài cái, hắn đã cởi được cái vòng đỏ trên mắt cá chân xuống.
Lùi chân về sau, lúc Tô Từ dẫm lên mặt đất lạnh lẽo, cô mới cảm thấy chỗ ngứa trên bàn chân giảm đi một chút. Cô im lặng nhìn Lục Chiết, muốn xem xem kế tiếp hắn còn làm ra hành động kinh người nào nữa không.
Lấy được cái vòng đỏ, Lục Chiết đến liếc mắt cũng lười, không thèm nhìn Tô Từ "đẹp đến kinh người" đang ngồi ở mép giường. Hắn nắm cái vòng màu đỏ, đi quanh phòng tìm thỏ con.
Tô Từ cũng nhìn ra được hành động của thiếu niên. Chỉ là.. Khụ, cô đang ở mép giường, hắn làm quái nào mà tìm được?
Cô vươn chân dài, mũi chân đối diện bàn đọc sách, nhìn thiếu niên say rượu đang tìm kiếm trong ngăn kéo, hảo tâm mà nói cho hắn: "Đừng tìm nữa, tôi ở chỗ này."
Lục Chiết quay đầu lại, ghét bỏ mà nhìn Tô Từ một cái: "Đoàn Đoàn đẹp hơn cô." (Editor: Ặc! Chiết Ca đã vào tầm ngắm)
Tô Từ ngồi ở mép giường lập tức đứng lên. Công kích cô cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói cô khó coi!
Bộ dáng thỏ con của cô sao có thể đẹp hơn bộ dạng hiện tại của cô?
Cô gọi Phú Quý ra: "Ai là người đẹp nhất thế giới?"
Phú Quý hiển nhiên đã nghe được tiếng nghiến răng ken két của Tô Từ 【 Ở trong lòng Phú Quý, chủ nhân là người đẹp nhất thế giới. 】
Tô Từ hừ hừ, nghe đi, đây mới là tiếng người.
Ở bên kia, đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết càng ngày càng ẩm ướt phiếm sáng, gương mặt cương lãnh cũng càng ngày càng hồng hồng, hiển nhiên, men say đã hoàn toàn phát tác.
Hắn quay đầu, đến trước khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Từ: "Cho Đoàn Đoàn."
Hai mắt Tô Từ choáng váng, cô nhìn Lục Chiết đang ngồi xổm xuống, lại lần nữa nắm lấy mắt cá chân của cô, cầm sợi dây đỏ vừa mới tháo từ trên chân cô xuống, lại lần nữa mà đeo lên cho cô.
A, thật sự là say quá say luôn rồi.
* * *
Chú Thích:
[1] Kiều nộn: Trắng trẻo, nõn nà, mang theo một chút yếu ớt.
Đầu nhanh chóng chuyển động. Rốt cuộc cô nên giải thích thân phận của mình như thế nào đây?
Căn phòng thật yên tĩnh, đến mức Tô Từ còn nghe được tiếng tim đập lung tung trong lồng ngực của mình.
Chết tiệt! Rốt cuộc cô đang chột dạ cái gì?
Thiếu niên vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Lá gan của Tô Từ lớn thêm một chút, cô cử động chân, tiến lên trước một bước.
Giây tiếp theo, thiếu niên đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy. Tô Từ sợ tới mức mở to hai mắt mà nhìn, cả người cô cứng đờ.
Ô, không cần phải đánh úp cô như thế đâu!
Trên khuôn mặt trắng nõn vừa tuấn tú vừa cương lãnh của Lục Chiết mang theo nét ửng đỏ của men say, khiến đôi mắt đen nhánh thiếu đi vài phần thanh lãnh, vừa ẩm ướt lại vừa lấp lánh.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tô Từ đứng ở mép giường: "Cô là ai?"
Đáy lòng Tô Từ dâng lên khó hiểu. Hắn là say rượu? Hay là không say rượu?
Nhưng nếu hắn đã phát hiện ra cô thì vừa lúc cô có thể mượn cơ hội này để nói chuyện với hắn: "Tôi.."
Chỉ là Tô Từ vừa mới cứng rắn một chút thì đã bị Lục Chiết đánh gãy.
Lông mày thiếu niên nhíu lại: "Đây là của Đoàn Đoàn."
Hả?
Tô Từ không rõ cho lắm.
Lục Chiết từ trên giường bước xuống. Hắn ngồi xổm trước mặt Tô Từ, ngay lúc cô còn đang kinh ngạc trong lòng, bàn tay lạnh băng của thiếu niên trực tiếp cầm lấy mắt cá chân của cô.
Chân đột nhiên bị nhấc lên, Tô Từ liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống mép giường: "Anh làm cái gì vậy?"
Lục Chiết nhàn nhạt nhìn cô một cái, Tô Từ thấy rất rõ trong mắt hắn tỏ ra ghét bỏ: "Đây là của Đoàn Đoàn."
Là đồ hắn mua cho Đoàn Đoàn!
Thấy bàn tay to lớn của hắn đang vuốt ve cái vòng màu đỏ trên mắt cá chân của cô, Tô Từ mới hiểu Lục Chiết đang nói cái gì.
Cô chớp mắt, ánh mắt của thiếu niên trước mặt hơi tối, không thanh tỉnh cho lắm. Chẳng lẽ hắn say thật sao?
Tô Từ thở phào một tiếng, cô muốn giải thoát cho mắt cá chân đang bị Lục Chiết nắm lấy, nhưng lại phát hiện mình gỡ không ra: "Buông tay."
"Đây là của Đoàn Đoàn." Lục Chiết lặp lại.
Bàn tay hắn nắm chặt một đoạn mắt cá chân tinh tế của Tô Từ, cúi đầu bắt đầu kéo cái vòng màu đỏ ra. Dĩ nhiên, hắn muốn cởi cái vòng màu đỏ từ trên chân cô xuống để đeo lại cho Đoàn Đoàn của hắn.
Tô Từ cũng không chấp người say rượu, đôi tay cô chống hai bên hông, mặc cho chân của mình nằm trên đầu gối của Lục Chiết đang ngồi xổm xuống.
Làn da của Tô Từ hiện tại rất tốt, cả người trắng như tuyết, không chỉ bóng loáng tinh tế, mà ngay cả hai bàn chân cũng xinh đẹp đáng yêu vô cùng, nhưng không biết có phải quá mức kiều nộn [1] hay không, ngón chân cùng mắt cá chân khéo léo còn lộ ra màu hồng nhợt nhạt.
Vừa tinh tế, lại suy nhược.
Bị bàn tay to của thiếu niên nắm lấy, như thể chỉ cần siết nhẹ, liền có thể bị bóp nát.
Lục Chiết rũ mắt, rất nghiêm túc mà tháo cái vòng màu đỏ trên mắt cá chân của cô xuống.
Tiểu hồ lô màu bạch ngọc trên chiếc vòng màu đỏ lắc lắc không ngừng.
Cũng không biết có phải do bệnh ALS hay không mà tay Lục Chiết vẫn luôn băng lãnh. Ngón tay hắn mang theo vết chai mỏng không ngừng cọ vào mu bàn chân của cô, xúc cảm tê dại thật sự, đến mức cẳng chân Tô Từ còn nổi cả da gà.
Bình thường cô đều được Lục Chiết ôm, không cần phải đi đường nên Tô Từ không phát hiện. Nhưng hiện tại khi chân bị hắn nắm chặt như vậy, cô mới phát hiện không chỉ tai thỏ của cô thật mẫn cảm, mà ngay cả chân cô cũng mẫn cảm vô cùng.
Trước kia cô có xem qua trên mạng, chân của thỏ con không được tùy ý chạm vào, vì chân nhỏ là nơi mẫn cảm của con thỏ.
Hiện tại cảm nhận được từng đợt ngứa ngáy, tê dại, cô coi như đã rõ, xác thật là vô cùng mẫn cảm!
"Anh động tay nhanh lên đi." Tô Từ chịu không nổi mà rụt chân.
Dù là uống say, ngón tay thon dài của Lục Chiết vẫn rất linh hoạt. Chỉ vài cái, hắn đã cởi được cái vòng đỏ trên mắt cá chân xuống.
Lùi chân về sau, lúc Tô Từ dẫm lên mặt đất lạnh lẽo, cô mới cảm thấy chỗ ngứa trên bàn chân giảm đi một chút. Cô im lặng nhìn Lục Chiết, muốn xem xem kế tiếp hắn còn làm ra hành động kinh người nào nữa không.
Lấy được cái vòng đỏ, Lục Chiết đến liếc mắt cũng lười, không thèm nhìn Tô Từ "đẹp đến kinh người" đang ngồi ở mép giường. Hắn nắm cái vòng màu đỏ, đi quanh phòng tìm thỏ con.
Tô Từ cũng nhìn ra được hành động của thiếu niên. Chỉ là.. Khụ, cô đang ở mép giường, hắn làm quái nào mà tìm được?
Cô vươn chân dài, mũi chân đối diện bàn đọc sách, nhìn thiếu niên say rượu đang tìm kiếm trong ngăn kéo, hảo tâm mà nói cho hắn: "Đừng tìm nữa, tôi ở chỗ này."
Lục Chiết quay đầu lại, ghét bỏ mà nhìn Tô Từ một cái: "Đoàn Đoàn đẹp hơn cô." (Editor: Ặc! Chiết Ca đã vào tầm ngắm)
Tô Từ ngồi ở mép giường lập tức đứng lên. Công kích cô cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói cô khó coi!
Bộ dáng thỏ con của cô sao có thể đẹp hơn bộ dạng hiện tại của cô?
Cô gọi Phú Quý ra: "Ai là người đẹp nhất thế giới?"
Phú Quý hiển nhiên đã nghe được tiếng nghiến răng ken két của Tô Từ 【 Ở trong lòng Phú Quý, chủ nhân là người đẹp nhất thế giới. 】
Tô Từ hừ hừ, nghe đi, đây mới là tiếng người.
Ở bên kia, đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết càng ngày càng ẩm ướt phiếm sáng, gương mặt cương lãnh cũng càng ngày càng hồng hồng, hiển nhiên, men say đã hoàn toàn phát tác.
Hắn quay đầu, đến trước khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Từ: "Cho Đoàn Đoàn."
Hai mắt Tô Từ choáng váng, cô nhìn Lục Chiết đang ngồi xổm xuống, lại lần nữa nắm lấy mắt cá chân của cô, cầm sợi dây đỏ vừa mới tháo từ trên chân cô xuống, lại lần nữa mà đeo lên cho cô.
A, thật sự là say quá say luôn rồi.
* * *
Chú Thích:
[1] Kiều nộn: Trắng trẻo, nõn nà, mang theo một chút yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.