Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng
Chương 58: Cả văn phòng biết hết rồi
Mộc Tam Quan
08/07/2021
Khi nghe thấy câu nói “tôi muốn đón Lễ Tình Nhân cùng người mình thích” của Ngạn Tảo, Yến Đôn chợt cảm thấy trên đầu mình như có sấm sét nổi lên vậy, một tia chớp đùng đoàng xẹt qua khiến gương mặt cậu bị lóa đến mức trắng bệch.
Một ngày trước khi “vụ bắt cóc” diễn ra, Ngạn Tảo đã nói với Yến Đôn rằng anh có thích một người, thậm chí còn mua nhà để chuẩn bị lập gia đình với người đó nữa.
Bây giờ nói vậy, tức là người mà Ngạn Tảo thích ở ngay trong ban quản trị ư?
Yến Đôn hoảng hốt đến mức phải ngây ra.
Mà Tiểu Tề đứng gần đó cũng nghệt mặt.
Ngạn Tảo nhìn hai tên ngơ ngác này mà mỉm cười: “Nhóc Hiền Lành, cậu làm việc tiếp đi.”
“À… A!” Lúc này Yến Đôn mới lấy lại tinh thần, cậu vội vàng đáp lại một tiếng, “Vâng, vâng, tôi đi ra ngoài đây ạ.”
Nói xong, Yến Đôn loạng choạng đi ra khỏi văn phòng hệt như một đứa ngốc.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn khuất sau cánh cửa thì mới cầm gậy golf lên lần nữa, anh nhẹ nhàng lay cán gậy trong không trung vài cái rồi mới quay đầu lại nói với Tiểu Tề: “Cậu có gì muốn nói không?”
Tiểu Tề mang vẻ mặt lúng túng: “Tôi ạ? Tôi… Tôi không biết gì đâu ạ.”
Tiểu Tề cũng tự hiểu rằng mình vừa nghe được một tin rất nghiêm trọng, đó chính là việc Chủ tịch để ý đến một người trong ban quản trị — Cũng không biết nên gọi người này là xui xẻo hay may mắn nữa. Bất kể người này có đồng ý hay không thì chắc cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Chủ tịch rồi.
Tiểu Tề là một người lớn lên trong thế giới tổng tài bá đạo, vậy nên cậu ta chấp nhận việc “Chủ tịch yêu đương đến mức mất trí” một cách vô cùng dễ dàng. Chẳng qua Tiểu Tề lại bắt đầu phân tích, nếu người mà Chủ tịch thích cũng thích Chủ tịch thì hai người tự đón Lễ Tình Nhân với nhau là được rồi, sao phải tổ chức team building làm gì? Nếu nói như vậy thì có vẻ như người này không hề thích Chủ tịch một chút nào! Để giảm bớt sự cảnh giác của đối phương nên Chủ tịch mới tổ chức team building…
Nếu là thế thì…
Ngay tức khắc, trong đầu Tiểu Tề nảy ra đủ các thể loại kịch bản tổng tài bá đạo cưỡng ép này nọ lọ chai…
“Tiểu Tề,” Ngạn Tảo mở lời, “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ thích được tỏ tình như thế nào?”
Tay Tiểu Tề run lên, vội nói: “Chủ tịch vừa tuấn tú lịch sự lại vừa khôi ngô, không cần tỏ tình gì cả, anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đối phương chắc chắn sẽ chạy về phía anh như chó dại thôi ạ!”
Ngạn Tảo không đồng tình với câu này, anh nói tiếp: “Cậu ấy không giống những người khác.”
“…” Tiểu Tề cũng bối rối hết sức. Cậu ta ở trong thế giới tổng tài bá đạo đã lâu, vậy nên cậu ta biết rõ rằng các tổng tài bá đạo luôn để ý đến những người chướng mắt mình. Nếu không thì cũng chẳng đến mức ngày nào cũng có tin tức tổng tài bá đạo bị lừa như vậy.
Ngạn Tảo lại nói: “Cậu có biết người tôi thích là ai không?”
“Sao một kẻ tầm thường như tôi lại đoán được suy nghĩ của Chủ tịch chứ ạ?” Tuy ngoài miệng thì Tiểu Tề nói như vậy, nhưng cậu ta lại âm thầm lướt qua tất cả mọi người trong ban quản trị: Rốt cuộc là ai may mắn được làm một đứa xui xẻo vậy kìa?
Tiểu Tề ngẫm lại về tất cả những chuyện xảy ra gần đây, trên mặt cậu ta trưng ra vẻ hãi hùng: Đệt, không phải là… Yến Đôn chứ??
Sao, sao thấy giống quá vậyyy!
Trừ Yến Đôn ra, Chủ tịch đối xử với ai cũng lạnh nhạt cả.
Ban đầu tui còn tưởng là do Yến Đôn là người của Ngạn Trì chứ…
A a a, đúng rồi, không phải Yến Đôn là người của Ngạn Trì sao?
A a, không đúng không đúng, không phải Ngạn Trì là người của Hoa Đại Mạo sao?
A a a a a, không đúng, không phải Hoa Đại Mạo cũng rất thích Yến Đôn sao?
A a a, không đúng không đúng, không phải còn có cái cô Bạch gì đó Tô sao?
A a a a…
Bộ nhớ trong đầu Tiểu Tề sắp quá tải luôn rồi.
Bây giờ cậu ta hệt như học sinh tiểu học đang làm toán cao cấp vậy đó.
Ngạn Tảo cười cười, anh nhẹ nhàng vung gậy golf lên rồi đẩy mạnh quả bóng trắng vào trong lỗ.
Quả bóng lăn đi lông lốc.
Tiểu Tề biết được một bí mật động trời như vậy nên suýt thì chết nghẹn luôn.
…
Vào giờ nghỉ uống trà, đám đồng nghiệp lại than thở tại sao Chủ tịch chọn tổ chức team building vào ngày Lễ Tình Nhân, đó không phải là gây cản trở cho đời sống riêng tư của nhân viên ư? Đã vậy anh còn chọn một khu du lịch suối nước nóng ở tận ngọn núi nào đó nữa chứ, đúng là phiền phức mà.
Tiểu Tề không nín được, cậu ta nửa che nửa đậy nói: “Có khi Chủ tịch chọn ngày Lễ Tình Nhân để đi team building là có lí do đó… Bản thân anh ấy có suy tính gì đó chẳng hạn.” Tiểu Tề cũng không dám nói rõ ràng nên chỉ nói vô cùng mập mờ.
Một nữ thư kí khác phản ứng lại rất nhanh: “Chủ tịch để ý ai à?”
Tiểu Tề nghe nữ thư kí nói vậy thì cũng hoảng hồn: Sao cô nàng này tinh ý quá vậy!
Một thư kí khác cũng phản ứng lại, vỗ bàn nói: “Còn phải hỏi hả? Chắc chắn là Yến Đôn rồi!”
Tiểu Tề sợ hãi: “Sao… Sao anh… Sao anh lại nói là Yến Đôn?”
“Không thì còn ai nữa?” Người nọ nói, “Chủ tịch đối xử với cậu ta rất khác bọt mà.”
“Đúng không? Ngay cả anh cũng thấy vậy đúng không?”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ cậu mù à?”
“Đúng á, ban đầu tôi tưởng Yến Đôn là người của Giám đốc Trì cơ. Nhưng bây giờ xem ra Giám đốc Trì và Giám đốc Hoa mới là một đôi. Vậy thì dễ hiểu rồi, Yến Đôn đã là người của Chủ tịch Tảo từ lâu. Giám đốc Trì đối xử tốt với Yến Đôn là vì tôn trọng anh dâu thôi.”
“Đúng vậy, chỉ có ai đui mới không nhìn ra…”
Tiểu Tề đột nhiên tỉnh ngộ: Hóa ra tui bị đui.
Scandal tại chốn văn phòng có thể mọc ra đôi cánh dài, chỉ mới giữa trưa nó vẫn còn tản ra ở trong phòng trà, ấy vậy mà đến cuối ca làm thì nó đã tung cánh bay xuyên qua mấy tầng lầu luôn.
Thân là đương sự, Yến Đôn cũng có thể cảm giác được mình đã trở thành trung tâm của sự việc.
Muốn biết mình có bị bàn tán hay không cũng rất đơn giản thôi. Nếu là người bình thường thì ai cũng có thể cảm nhận được. Nhất là khi trước đó một giây mọi người còn đang thảo luận ầm ĩ, vậy mà giây tiếp theo khi bạn xuất hiện thì bầu không khí lại đột nhiên trở nên yên ắng.
Yến Đôn không kìm lòng được mà tìm người khác để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Yến Đôn ở Ngạn thị lâu đến vậy cũng không phải công cốc, vẫn có mấy người có thể nói ra sự thật cho cậu nghe. Đối phương rất tri kỉ mà nói: “Cậu phát tài rồi.”
“Tôi phát tài á?” Yến Đôn vẫn không hiểu mô tê gì, nói đùa một câu: “Sao thế? Chẳng lẽ tôi lên làm Giám đốc à?”
“Làm Giám đốc có là gì đâu?” Đối phương nói với cậu, “Cậu phát tài thật mà, đến cả Giám đốc còn phải gọi cậu một tiếng anh dâu, đó mới gọi là ngầu á.”
Yến Đôn nghe thấy hai chữ “anh dâu” thì ngớ ra: “Cái gì cơ?”
Đối phương bèn bảo: “Cậu không biết thật hay giả ngu thế? Bây giờ ở đâu cũng đồn rằng vụ Lễ Tình Nhân của Chủ tịch là cố ý, anh ấy muốn ngấm ngầm với cậu mà.”
“Ngấm ngầm với tôi á?!” Yến Đôn vô cùng hoảng hốt, “‘Ngấm ngầm’ mà cậu nói là chữ ‘ngầm’ trong ‘quy tắc ngầm’ ấy hả?”
“Cậu không biết thật đấy à?” Đối phương hết sức bất ngờ, “Ai cũng nói vậy mà.”
Yến Đôn khiếp đảm: Đúng là tôi đây phát tài thật rồiii!
Lúc Ngạn Tảo ám chỉ rằng người thương của anh nằm ngay trong ban quản trị, Yến Đôn bắt đầu vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Sau khi quay về làm việc, một mặt thì Yến Đôn sắp xếp chuyện team building, một mặt lại tự hỏi: Rốt cuộc là ai trong ban quản trị lại may mắn đến thế chứ?
Song, người trong ban quản trị cũng không nhiều, hơn nữa người nào người nấy đều chạm mặt nhau sớm tối, không có ai có vẻ gần gũi với Ngạn Tảo cả.
Thậm chí Yến Đôn còn lôi danh sách nhân viên trong ban quản trị ra để đối chiếu.
Cuối cùng, sau khi đối chiếu tới đối chiếu lui, làm hết tất cả các phép loại trừ, cũng chỉ còn lại một mình Yến Đôn là “kẻ tình nghi”.
Tuy Ngạn Tảo là một ông chủ rất ôn hòa và tốt bụng, thế nhưng anh vẫn duy trì khoảng cách với các nhân viên. Nếu phải nói về người có quan hệ vượt biên, thì e rằng chỉ có mình Yến Đôn mà thôi.
Yến Đôn nhìn những cái tên bị gạch bỏ trên danh sách nhân viên, khi trên tờ giấy chỉ còn lại hai chữ “Yến Đôn” rực rỡ, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một câu nói của Sherlock Holmes:
Khi bạn đã loại bỏ hết tất cả những điều không thể, thì điều còn lại, cho dù có khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Dù có khó tin đến đâu thì cũng chính là sự thật…
Lời đồn đại trong văn phòng cứ như đã xác minh suy đoán của cậu vậy.
Trái tim của Yến Đôn chợt bay bổng như một chú chim bồ câu, nó tung đôi cánh rồi đập từng hồi mạnh mẽ, lông chim trắng như tuyết lác đác rơi xuống.
Kim đồng hồ cứ như bị kích động mà nhảy vọt đến ngày mười bốn tháng hai.
Khi ban quản trị đến được khu du lịch thì quản lí cũng bước ra tiếp đón bọn họ. Nhưng vì hôm đó là Lễ Tình Nhân, quả thực khách khứa đến rất đông nên tất cả mọi người đều phải tất bật, vì lẽ đó mà Ngạn Tảo cũng chủ động để quản lí đi làm việc của mình, không cần lãng phí thời gian để chăm sóc cho bọn họ.
Vì khu du lịch chật ních khách khứa, nên ban quản trị đành đến tòa biệt thự tư nhân nằm ở phía sau của Ngạn Tảo chơi.
Tòa biệt thự này vô cùng to lớn, có tận hai khu nhà khác biệt. Khu nhà nằm ở phía Đông là khu để giải trí, có phòng karaoke, phòng game, phòng đánh bài, còn có cả suối nước nóng trong nhà nữa. Có thể coi như là đầy đủ mọi thứ.
Thời tiết hôm nay có hơi lạnh, lại còn ở trên núi nữa, nên về lý thì mọi người có thể đi tắm suối nước nóng để xua đi cái rét. Ấy vậy mà không ai dám đề xuất đi tắm bồn cùng nhau. Thứ nhất, Ngạn Tảo có vẻ là một tổng tài bá đạo rất để ý đến hình tượng, vì anh không nói gì nên những người khác cũng không thể mặt dày mà bảo anh cởi quần áo rồi đi ngâm suối nước nóng được. Thứ hai, tất cả mọi người đều đã cho rằng Yến Đôn là cục cưng của tổng tài bá đạo, ai dám để cục cưng của người ta lộ cánh tay chứ? Không muốn sống hay gì?
Vậy nên tất cả mọi người đều bảo: “Thôi lạnh quá, không ngâm đâu.”
Ban quản trị bèn tụ năm tụ bảy mà tự chơi với nhau, có nơi chơi mạt chược, có chỗ thì chơi ma sói, cũng có đám mở sòng bài, có nhóm thì chơi game, nói chung là đều tụm lại thành các nhóm nhỏ. Yến Đôn, Tiểu Tề và các thư kí khác tụ lại một đám để hát hò, mới hát xong vài câu thì ai nấy đều nghĩ rằng không nên giữ Yến Đôn lại trong phòng karaoke. Vài người trao đổi ánh mắt, người lên tiếng đầu tiên là một thư kí nữ: “Mọi người biết Chủ tịch ở đâu không?”
Tiểu Tề nói: “Hình như trong nhóm ma sói cách vách ấy.”
“Ồ, vậy hả?” Cô thư kí chỉ vào mâm đựng trái cây trên mặt bàn, “Không ấy thư kí Yến đưa hoa quả sang cho Chủ tịch đi.”
Mấy thư kí khác đều gật đầu điên cuồng: “Ừ, đúng rồi, đường đường là Chủ tịch mà sao không có hoa quả để ăn được? Thư kí Yến à, cậu đưa hoa quả sang cho anh ấy nhanh đi!”
Trong lòng Yến Đôn cũng rất muốn gặp Ngạn Tảo nên cậu đáp ứng luôn miệng, cậu cầm hoa quả sang căn phòng cách vách, quả nhiên nhìn thấy Ngạn Tảo đang chơi ma sói với mấy người khác. Lúc bấy giờ thì hầu như tất cả mọi người đều đã bị giết. Yến Đôn vừa bước vào đưa hoa quả thì Ngạn Tảo đã nhìn cậu cười, anh nói: “Cậu ngồi xuống trước đi, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Mọi người ngầm hiểu, ngay tức khắc ý thức được rằng trận đấu này đã kết thúc rồi.
Vì vậy, “con sói” cuối cùng trong trận bèn bảo: “Thật ra tôi là tiên tri…”
Mọi người đều cười rộ lên: “Hóa ra là cậu à!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bỏ phiếu loại cái tên “tiên tri” này rồi hoàn thành trận đấu. Sau khi trò chơi kết thúc, ai nấy đều lấy cớ chuồn đi. Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Yến Đôn và Ngạn Tảo.
Anh nói với cậu: “Khu nhà phía Tây có mấy phòng khách, đủ cho các cậu ở. Sau khi ăn xong thì cậu và Tiểu Tề chia phòng cho mọi người nhé.”
Yến Đôn gật đầu.
Ngạn Tảo không nói thêm gì nữa mà chỉ cười cười.
Trong lòng Yến Đôn lại vô cùng hoài nghi: Ngạn Tảo nói muốn đón Lễ Tình Nhân với người mình thích là thật ư? Thấy anh cũng đâu có ý này đâu nhỉ, chẳng lẽ anh chỉ nói giỡn? Là mình nghĩ nhiều ư?
Sau giờ cơm trưa, mọi người bèn đến khu nhà phía Tây để chia phòng. Hai tổng thư kí là Tiểu Tề và Yến Đôn sắp xếp phòng cho mọi người, bố trí đồ đạc đâu ra đó. Vì Tiểu Tề và Yến Đôn là hai thư kí có địa vị cao nhất nên hai người được xếp vào cùng một phòng.
Yến Đôn dỡ hành lý đâu ra đó xong thì lại nhận được nhiệm vụ, cậu bèn đưa cà phê đến cho Ngạn Tảo một cách rề rà. Đưa cà phê cho Ngạn Tảo xong xuôi thì Yến Đôn lại về phòng, nhưng bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng động kì lạ.
Cậu đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nghe thấy tiếng động vọng đến từ toilet. Càng nghi ngờ hơn, cậu bèn rón rén đi đến gần toilet, ấy vậy mà lại trông thấy Tiểu Tề đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, không biết đang làm gì.
Yến Đôn bèn kêu lên một tiếng: “Thư kí Tề này?”
Tiểu Tề sợ đến mức suýt thì lăn kềnh ra: “Phắc! Sao cậu quay về nhanh quá vậy!”
Yến Đôn cảm thấy khó hiểu: “Tôi đưa cà phê xong thì về thôi.”
Dù sao thì Tiểu Tề cũng là người chưa làm việc xấu bao giờ, khi trông thấy gương mặt ngây thơ của Yến Đôn thì lương tâm của cậu ta trở nên bất an, phải một lúc lâu sau thì cậu ta mới nói được ra tiếng. Cậu ta lắp bắp nói: “À… T-thì là… Tôi thấy hình như bồn cầu bị tắc nên mới định sửa.”
Yến Đôn càng thấy lạ hơn: “Vậy à? Để tôi xem thử nhé?”
“K-Không… Ghê lắm… Cậu đừng nhìn.” Tiểu Tề nói, “Để tôi báo với Chủ tịch Ngạn nhé?” Nói xong, Tiểu Tề bước ra khỏi toilet để gọi điện thoại.
Yến Đôn lại cảm thấy bất thường hơn: Những chuyện như tắc bồn cầu mà phải xin ý kiến của Chủ tịch làm gì nhỉ?
Yến Đôn thấy Tiểu Tề rời khỏi toilet thì nhíu mày, cậu cúi đầu nhìn vào bồn cầu nhưng lại thấy nước trong đó sạch sẽ vô cùng, chắc là không phải bị tắc vì phân. Vậy nên cậu bèn lớn gan cho tay vào mò mẫm, phát hiện ra thủ phạm làm tắc bồn cầu là một tảng đá được bọc trong vải trắng — Hiển nhiên là do người làm ra.
Đúng lúc này thì Tiểu Tề cầm di động bước vào trong toilet, cậu ta vừa đi vừa nói: “Khu này hết phòng rồi, Chủ tịch Ngạn bảo bọn mình đến khu nhà chính ngủ…” Còn chưa dứt lời, Tiểu Tề đã nhìn thấy “thủ phạm” mà Yến Đôn đang cầm trong tay.
Sắc mặt Tiểu Tề trắng bệch ra, cảm thấy đã không còn gì để cứu vãn: “Cái này…”
Yến Đôn đứng dậy, cậu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh không định giải thích việc này là sao à?”
Tiểu Tề phải đối mặt với ánh nhìn chòng chọc của Yến Đôn, cảm thấy lúng túng vô cùng.
Yến Đôn để “hào quang nhân vật chính” lên đến mức max, ánh sáng trên người cậu lúc này có thể đâm mù mắt Tiểu Tề luôn. Là một NPC, Tiểu Tề không thể cưỡng lại sức mạnh này, lương tâm cậu ta bùng nổ, trong khoảnh khắc, nước mắt cậu ta trào ra như nước vỡ bờ đê. Tiểu Tề giữ lại chỗ lương tâm đã bị dằn vặt đến mức đau đớn của mình, cậu ta khóc nức nở rồi cho mình ăn hai cái tát: “Hức ~! Tôi không phải là người mà!”
“Anh không phải người á? Vậy anh là quỷ ư?” Yến Đôn hoảng hốt: Trong truyện này có yếu tố thần quái nữa hả?
Tiểu Tề lắc đầu với Yến Đôn, nước mắt tuôn ra như ngọc trai: “Thư kí Yến, cậu chạy mau đi! Chủ tịch Ngạn muốn dùng quy tắc ngầm với cậu đó!”
Yến Đôn mừng phát điên: Có chuyện tốt như vậy nữa hả?
Một ngày trước khi “vụ bắt cóc” diễn ra, Ngạn Tảo đã nói với Yến Đôn rằng anh có thích một người, thậm chí còn mua nhà để chuẩn bị lập gia đình với người đó nữa.
Bây giờ nói vậy, tức là người mà Ngạn Tảo thích ở ngay trong ban quản trị ư?
Yến Đôn hoảng hốt đến mức phải ngây ra.
Mà Tiểu Tề đứng gần đó cũng nghệt mặt.
Ngạn Tảo nhìn hai tên ngơ ngác này mà mỉm cười: “Nhóc Hiền Lành, cậu làm việc tiếp đi.”
“À… A!” Lúc này Yến Đôn mới lấy lại tinh thần, cậu vội vàng đáp lại một tiếng, “Vâng, vâng, tôi đi ra ngoài đây ạ.”
Nói xong, Yến Đôn loạng choạng đi ra khỏi văn phòng hệt như một đứa ngốc.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn khuất sau cánh cửa thì mới cầm gậy golf lên lần nữa, anh nhẹ nhàng lay cán gậy trong không trung vài cái rồi mới quay đầu lại nói với Tiểu Tề: “Cậu có gì muốn nói không?”
Tiểu Tề mang vẻ mặt lúng túng: “Tôi ạ? Tôi… Tôi không biết gì đâu ạ.”
Tiểu Tề cũng tự hiểu rằng mình vừa nghe được một tin rất nghiêm trọng, đó chính là việc Chủ tịch để ý đến một người trong ban quản trị — Cũng không biết nên gọi người này là xui xẻo hay may mắn nữa. Bất kể người này có đồng ý hay không thì chắc cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Chủ tịch rồi.
Tiểu Tề là một người lớn lên trong thế giới tổng tài bá đạo, vậy nên cậu ta chấp nhận việc “Chủ tịch yêu đương đến mức mất trí” một cách vô cùng dễ dàng. Chẳng qua Tiểu Tề lại bắt đầu phân tích, nếu người mà Chủ tịch thích cũng thích Chủ tịch thì hai người tự đón Lễ Tình Nhân với nhau là được rồi, sao phải tổ chức team building làm gì? Nếu nói như vậy thì có vẻ như người này không hề thích Chủ tịch một chút nào! Để giảm bớt sự cảnh giác của đối phương nên Chủ tịch mới tổ chức team building…
Nếu là thế thì…
Ngay tức khắc, trong đầu Tiểu Tề nảy ra đủ các thể loại kịch bản tổng tài bá đạo cưỡng ép này nọ lọ chai…
“Tiểu Tề,” Ngạn Tảo mở lời, “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ thích được tỏ tình như thế nào?”
Tay Tiểu Tề run lên, vội nói: “Chủ tịch vừa tuấn tú lịch sự lại vừa khôi ngô, không cần tỏ tình gì cả, anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đối phương chắc chắn sẽ chạy về phía anh như chó dại thôi ạ!”
Ngạn Tảo không đồng tình với câu này, anh nói tiếp: “Cậu ấy không giống những người khác.”
“…” Tiểu Tề cũng bối rối hết sức. Cậu ta ở trong thế giới tổng tài bá đạo đã lâu, vậy nên cậu ta biết rõ rằng các tổng tài bá đạo luôn để ý đến những người chướng mắt mình. Nếu không thì cũng chẳng đến mức ngày nào cũng có tin tức tổng tài bá đạo bị lừa như vậy.
Ngạn Tảo lại nói: “Cậu có biết người tôi thích là ai không?”
“Sao một kẻ tầm thường như tôi lại đoán được suy nghĩ của Chủ tịch chứ ạ?” Tuy ngoài miệng thì Tiểu Tề nói như vậy, nhưng cậu ta lại âm thầm lướt qua tất cả mọi người trong ban quản trị: Rốt cuộc là ai may mắn được làm một đứa xui xẻo vậy kìa?
Tiểu Tề ngẫm lại về tất cả những chuyện xảy ra gần đây, trên mặt cậu ta trưng ra vẻ hãi hùng: Đệt, không phải là… Yến Đôn chứ??
Sao, sao thấy giống quá vậyyy!
Trừ Yến Đôn ra, Chủ tịch đối xử với ai cũng lạnh nhạt cả.
Ban đầu tui còn tưởng là do Yến Đôn là người của Ngạn Trì chứ…
A a a, đúng rồi, không phải Yến Đôn là người của Ngạn Trì sao?
A a, không đúng không đúng, không phải Ngạn Trì là người của Hoa Đại Mạo sao?
A a a a a, không đúng, không phải Hoa Đại Mạo cũng rất thích Yến Đôn sao?
A a a, không đúng không đúng, không phải còn có cái cô Bạch gì đó Tô sao?
A a a a…
Bộ nhớ trong đầu Tiểu Tề sắp quá tải luôn rồi.
Bây giờ cậu ta hệt như học sinh tiểu học đang làm toán cao cấp vậy đó.
Ngạn Tảo cười cười, anh nhẹ nhàng vung gậy golf lên rồi đẩy mạnh quả bóng trắng vào trong lỗ.
Quả bóng lăn đi lông lốc.
Tiểu Tề biết được một bí mật động trời như vậy nên suýt thì chết nghẹn luôn.
…
Vào giờ nghỉ uống trà, đám đồng nghiệp lại than thở tại sao Chủ tịch chọn tổ chức team building vào ngày Lễ Tình Nhân, đó không phải là gây cản trở cho đời sống riêng tư của nhân viên ư? Đã vậy anh còn chọn một khu du lịch suối nước nóng ở tận ngọn núi nào đó nữa chứ, đúng là phiền phức mà.
Tiểu Tề không nín được, cậu ta nửa che nửa đậy nói: “Có khi Chủ tịch chọn ngày Lễ Tình Nhân để đi team building là có lí do đó… Bản thân anh ấy có suy tính gì đó chẳng hạn.” Tiểu Tề cũng không dám nói rõ ràng nên chỉ nói vô cùng mập mờ.
Một nữ thư kí khác phản ứng lại rất nhanh: “Chủ tịch để ý ai à?”
Tiểu Tề nghe nữ thư kí nói vậy thì cũng hoảng hồn: Sao cô nàng này tinh ý quá vậy!
Một thư kí khác cũng phản ứng lại, vỗ bàn nói: “Còn phải hỏi hả? Chắc chắn là Yến Đôn rồi!”
Tiểu Tề sợ hãi: “Sao… Sao anh… Sao anh lại nói là Yến Đôn?”
“Không thì còn ai nữa?” Người nọ nói, “Chủ tịch đối xử với cậu ta rất khác bọt mà.”
“Đúng không? Ngay cả anh cũng thấy vậy đúng không?”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ cậu mù à?”
“Đúng á, ban đầu tôi tưởng Yến Đôn là người của Giám đốc Trì cơ. Nhưng bây giờ xem ra Giám đốc Trì và Giám đốc Hoa mới là một đôi. Vậy thì dễ hiểu rồi, Yến Đôn đã là người của Chủ tịch Tảo từ lâu. Giám đốc Trì đối xử tốt với Yến Đôn là vì tôn trọng anh dâu thôi.”
“Đúng vậy, chỉ có ai đui mới không nhìn ra…”
Tiểu Tề đột nhiên tỉnh ngộ: Hóa ra tui bị đui.
Scandal tại chốn văn phòng có thể mọc ra đôi cánh dài, chỉ mới giữa trưa nó vẫn còn tản ra ở trong phòng trà, ấy vậy mà đến cuối ca làm thì nó đã tung cánh bay xuyên qua mấy tầng lầu luôn.
Thân là đương sự, Yến Đôn cũng có thể cảm giác được mình đã trở thành trung tâm của sự việc.
Muốn biết mình có bị bàn tán hay không cũng rất đơn giản thôi. Nếu là người bình thường thì ai cũng có thể cảm nhận được. Nhất là khi trước đó một giây mọi người còn đang thảo luận ầm ĩ, vậy mà giây tiếp theo khi bạn xuất hiện thì bầu không khí lại đột nhiên trở nên yên ắng.
Yến Đôn không kìm lòng được mà tìm người khác để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Yến Đôn ở Ngạn thị lâu đến vậy cũng không phải công cốc, vẫn có mấy người có thể nói ra sự thật cho cậu nghe. Đối phương rất tri kỉ mà nói: “Cậu phát tài rồi.”
“Tôi phát tài á?” Yến Đôn vẫn không hiểu mô tê gì, nói đùa một câu: “Sao thế? Chẳng lẽ tôi lên làm Giám đốc à?”
“Làm Giám đốc có là gì đâu?” Đối phương nói với cậu, “Cậu phát tài thật mà, đến cả Giám đốc còn phải gọi cậu một tiếng anh dâu, đó mới gọi là ngầu á.”
Yến Đôn nghe thấy hai chữ “anh dâu” thì ngớ ra: “Cái gì cơ?”
Đối phương bèn bảo: “Cậu không biết thật hay giả ngu thế? Bây giờ ở đâu cũng đồn rằng vụ Lễ Tình Nhân của Chủ tịch là cố ý, anh ấy muốn ngấm ngầm với cậu mà.”
“Ngấm ngầm với tôi á?!” Yến Đôn vô cùng hoảng hốt, “‘Ngấm ngầm’ mà cậu nói là chữ ‘ngầm’ trong ‘quy tắc ngầm’ ấy hả?”
“Cậu không biết thật đấy à?” Đối phương hết sức bất ngờ, “Ai cũng nói vậy mà.”
Yến Đôn khiếp đảm: Đúng là tôi đây phát tài thật rồiii!
Lúc Ngạn Tảo ám chỉ rằng người thương của anh nằm ngay trong ban quản trị, Yến Đôn bắt đầu vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Sau khi quay về làm việc, một mặt thì Yến Đôn sắp xếp chuyện team building, một mặt lại tự hỏi: Rốt cuộc là ai trong ban quản trị lại may mắn đến thế chứ?
Song, người trong ban quản trị cũng không nhiều, hơn nữa người nào người nấy đều chạm mặt nhau sớm tối, không có ai có vẻ gần gũi với Ngạn Tảo cả.
Thậm chí Yến Đôn còn lôi danh sách nhân viên trong ban quản trị ra để đối chiếu.
Cuối cùng, sau khi đối chiếu tới đối chiếu lui, làm hết tất cả các phép loại trừ, cũng chỉ còn lại một mình Yến Đôn là “kẻ tình nghi”.
Tuy Ngạn Tảo là một ông chủ rất ôn hòa và tốt bụng, thế nhưng anh vẫn duy trì khoảng cách với các nhân viên. Nếu phải nói về người có quan hệ vượt biên, thì e rằng chỉ có mình Yến Đôn mà thôi.
Yến Đôn nhìn những cái tên bị gạch bỏ trên danh sách nhân viên, khi trên tờ giấy chỉ còn lại hai chữ “Yến Đôn” rực rỡ, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một câu nói của Sherlock Holmes:
Khi bạn đã loại bỏ hết tất cả những điều không thể, thì điều còn lại, cho dù có khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Dù có khó tin đến đâu thì cũng chính là sự thật…
Lời đồn đại trong văn phòng cứ như đã xác minh suy đoán của cậu vậy.
Trái tim của Yến Đôn chợt bay bổng như một chú chim bồ câu, nó tung đôi cánh rồi đập từng hồi mạnh mẽ, lông chim trắng như tuyết lác đác rơi xuống.
Kim đồng hồ cứ như bị kích động mà nhảy vọt đến ngày mười bốn tháng hai.
Khi ban quản trị đến được khu du lịch thì quản lí cũng bước ra tiếp đón bọn họ. Nhưng vì hôm đó là Lễ Tình Nhân, quả thực khách khứa đến rất đông nên tất cả mọi người đều phải tất bật, vì lẽ đó mà Ngạn Tảo cũng chủ động để quản lí đi làm việc của mình, không cần lãng phí thời gian để chăm sóc cho bọn họ.
Vì khu du lịch chật ních khách khứa, nên ban quản trị đành đến tòa biệt thự tư nhân nằm ở phía sau của Ngạn Tảo chơi.
Tòa biệt thự này vô cùng to lớn, có tận hai khu nhà khác biệt. Khu nhà nằm ở phía Đông là khu để giải trí, có phòng karaoke, phòng game, phòng đánh bài, còn có cả suối nước nóng trong nhà nữa. Có thể coi như là đầy đủ mọi thứ.
Thời tiết hôm nay có hơi lạnh, lại còn ở trên núi nữa, nên về lý thì mọi người có thể đi tắm suối nước nóng để xua đi cái rét. Ấy vậy mà không ai dám đề xuất đi tắm bồn cùng nhau. Thứ nhất, Ngạn Tảo có vẻ là một tổng tài bá đạo rất để ý đến hình tượng, vì anh không nói gì nên những người khác cũng không thể mặt dày mà bảo anh cởi quần áo rồi đi ngâm suối nước nóng được. Thứ hai, tất cả mọi người đều đã cho rằng Yến Đôn là cục cưng của tổng tài bá đạo, ai dám để cục cưng của người ta lộ cánh tay chứ? Không muốn sống hay gì?
Vậy nên tất cả mọi người đều bảo: “Thôi lạnh quá, không ngâm đâu.”
Ban quản trị bèn tụ năm tụ bảy mà tự chơi với nhau, có nơi chơi mạt chược, có chỗ thì chơi ma sói, cũng có đám mở sòng bài, có nhóm thì chơi game, nói chung là đều tụm lại thành các nhóm nhỏ. Yến Đôn, Tiểu Tề và các thư kí khác tụ lại một đám để hát hò, mới hát xong vài câu thì ai nấy đều nghĩ rằng không nên giữ Yến Đôn lại trong phòng karaoke. Vài người trao đổi ánh mắt, người lên tiếng đầu tiên là một thư kí nữ: “Mọi người biết Chủ tịch ở đâu không?”
Tiểu Tề nói: “Hình như trong nhóm ma sói cách vách ấy.”
“Ồ, vậy hả?” Cô thư kí chỉ vào mâm đựng trái cây trên mặt bàn, “Không ấy thư kí Yến đưa hoa quả sang cho Chủ tịch đi.”
Mấy thư kí khác đều gật đầu điên cuồng: “Ừ, đúng rồi, đường đường là Chủ tịch mà sao không có hoa quả để ăn được? Thư kí Yến à, cậu đưa hoa quả sang cho anh ấy nhanh đi!”
Trong lòng Yến Đôn cũng rất muốn gặp Ngạn Tảo nên cậu đáp ứng luôn miệng, cậu cầm hoa quả sang căn phòng cách vách, quả nhiên nhìn thấy Ngạn Tảo đang chơi ma sói với mấy người khác. Lúc bấy giờ thì hầu như tất cả mọi người đều đã bị giết. Yến Đôn vừa bước vào đưa hoa quả thì Ngạn Tảo đã nhìn cậu cười, anh nói: “Cậu ngồi xuống trước đi, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Mọi người ngầm hiểu, ngay tức khắc ý thức được rằng trận đấu này đã kết thúc rồi.
Vì vậy, “con sói” cuối cùng trong trận bèn bảo: “Thật ra tôi là tiên tri…”
Mọi người đều cười rộ lên: “Hóa ra là cậu à!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bỏ phiếu loại cái tên “tiên tri” này rồi hoàn thành trận đấu. Sau khi trò chơi kết thúc, ai nấy đều lấy cớ chuồn đi. Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Yến Đôn và Ngạn Tảo.
Anh nói với cậu: “Khu nhà phía Tây có mấy phòng khách, đủ cho các cậu ở. Sau khi ăn xong thì cậu và Tiểu Tề chia phòng cho mọi người nhé.”
Yến Đôn gật đầu.
Ngạn Tảo không nói thêm gì nữa mà chỉ cười cười.
Trong lòng Yến Đôn lại vô cùng hoài nghi: Ngạn Tảo nói muốn đón Lễ Tình Nhân với người mình thích là thật ư? Thấy anh cũng đâu có ý này đâu nhỉ, chẳng lẽ anh chỉ nói giỡn? Là mình nghĩ nhiều ư?
Sau giờ cơm trưa, mọi người bèn đến khu nhà phía Tây để chia phòng. Hai tổng thư kí là Tiểu Tề và Yến Đôn sắp xếp phòng cho mọi người, bố trí đồ đạc đâu ra đó. Vì Tiểu Tề và Yến Đôn là hai thư kí có địa vị cao nhất nên hai người được xếp vào cùng một phòng.
Yến Đôn dỡ hành lý đâu ra đó xong thì lại nhận được nhiệm vụ, cậu bèn đưa cà phê đến cho Ngạn Tảo một cách rề rà. Đưa cà phê cho Ngạn Tảo xong xuôi thì Yến Đôn lại về phòng, nhưng bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng động kì lạ.
Cậu đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nghe thấy tiếng động vọng đến từ toilet. Càng nghi ngờ hơn, cậu bèn rón rén đi đến gần toilet, ấy vậy mà lại trông thấy Tiểu Tề đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, không biết đang làm gì.
Yến Đôn bèn kêu lên một tiếng: “Thư kí Tề này?”
Tiểu Tề sợ đến mức suýt thì lăn kềnh ra: “Phắc! Sao cậu quay về nhanh quá vậy!”
Yến Đôn cảm thấy khó hiểu: “Tôi đưa cà phê xong thì về thôi.”
Dù sao thì Tiểu Tề cũng là người chưa làm việc xấu bao giờ, khi trông thấy gương mặt ngây thơ của Yến Đôn thì lương tâm của cậu ta trở nên bất an, phải một lúc lâu sau thì cậu ta mới nói được ra tiếng. Cậu ta lắp bắp nói: “À… T-thì là… Tôi thấy hình như bồn cầu bị tắc nên mới định sửa.”
Yến Đôn càng thấy lạ hơn: “Vậy à? Để tôi xem thử nhé?”
“K-Không… Ghê lắm… Cậu đừng nhìn.” Tiểu Tề nói, “Để tôi báo với Chủ tịch Ngạn nhé?” Nói xong, Tiểu Tề bước ra khỏi toilet để gọi điện thoại.
Yến Đôn lại cảm thấy bất thường hơn: Những chuyện như tắc bồn cầu mà phải xin ý kiến của Chủ tịch làm gì nhỉ?
Yến Đôn thấy Tiểu Tề rời khỏi toilet thì nhíu mày, cậu cúi đầu nhìn vào bồn cầu nhưng lại thấy nước trong đó sạch sẽ vô cùng, chắc là không phải bị tắc vì phân. Vậy nên cậu bèn lớn gan cho tay vào mò mẫm, phát hiện ra thủ phạm làm tắc bồn cầu là một tảng đá được bọc trong vải trắng — Hiển nhiên là do người làm ra.
Đúng lúc này thì Tiểu Tề cầm di động bước vào trong toilet, cậu ta vừa đi vừa nói: “Khu này hết phòng rồi, Chủ tịch Ngạn bảo bọn mình đến khu nhà chính ngủ…” Còn chưa dứt lời, Tiểu Tề đã nhìn thấy “thủ phạm” mà Yến Đôn đang cầm trong tay.
Sắc mặt Tiểu Tề trắng bệch ra, cảm thấy đã không còn gì để cứu vãn: “Cái này…”
Yến Đôn đứng dậy, cậu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh không định giải thích việc này là sao à?”
Tiểu Tề phải đối mặt với ánh nhìn chòng chọc của Yến Đôn, cảm thấy lúng túng vô cùng.
Yến Đôn để “hào quang nhân vật chính” lên đến mức max, ánh sáng trên người cậu lúc này có thể đâm mù mắt Tiểu Tề luôn. Là một NPC, Tiểu Tề không thể cưỡng lại sức mạnh này, lương tâm cậu ta bùng nổ, trong khoảnh khắc, nước mắt cậu ta trào ra như nước vỡ bờ đê. Tiểu Tề giữ lại chỗ lương tâm đã bị dằn vặt đến mức đau đớn của mình, cậu ta khóc nức nở rồi cho mình ăn hai cái tát: “Hức ~! Tôi không phải là người mà!”
“Anh không phải người á? Vậy anh là quỷ ư?” Yến Đôn hoảng hốt: Trong truyện này có yếu tố thần quái nữa hả?
Tiểu Tề lắc đầu với Yến Đôn, nước mắt tuôn ra như ngọc trai: “Thư kí Yến, cậu chạy mau đi! Chủ tịch Ngạn muốn dùng quy tắc ngầm với cậu đó!”
Yến Đôn mừng phát điên: Có chuyện tốt như vậy nữa hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.