Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 45: Hôn quân

Bán Nguyệt Tinh

23/05/2022

Không giống như lần trước chỉ tìm mấy vị triều thần thương lượng dò hỏi ý kiến, lần này ông ta liền trực tiếp tuyên bố ở trên triều, hạ chỉ tuyển phi.

Tất nhiên là có rất nhiều người phản đối, nữ tử được yêu cầu vào cung quá nhỏ tuổi, chỉ cần trong người vẫn còn một chút lương tri, không ai lại nguyện ý để cô nương nhà mình còn nhỏ tuổi như vậy đã phải vào cung hầu hạ một lão nam nhân, là Hoàng thượng thì lại thế nào, dù gì ông ta cũng già rồi.

Đa phần mọi người đều tình nguyện đặt lợi thế ở trên người của Thái tử và mấy vị hoàng tử hơn là Hoàng thượng.

Chỉ tiếc, lần này dù có phản đối thì cũng vô dụng, Trường Đức đế vừa hạ triều liền trực tiếp sai người phát thánh chỉ đến các nơi.

Vệ gia.

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ngồi đối mặt với nhau, trên mặt hai người đều là biểu tình lạnh băng, pha lẫn vài phần chán ghét.

Giang Lâm là người mở miệng trước, “Ông ta có vấn đề, vấn đề rất lớn.”

Đường đường là hoàng đế, dù thế nào thì cũng không đến mức nếm thử tư vị của hai cô nương trẻ tuổi liền muốn tuyển phi toàn quốc, biểu hiện này của Trường Đức đế thật giống như là một loại khát cầu, khát cầu thiếu nữ thanh xuân.

“Nhị hoàng tử bị chuyện của Thái tử vướng chân, không thể phân tán tinh thần để đi tra xét chuyện này, chúng ta cũng không có ai có thể nhúng tay vào chuyện trong cung, không tìm được nguyên do khiến ông ta trở nên như vậy.”

Hơn nữa, Nhị hoàng tử cũng không nhất định sẽ tận tâm giúp bọn hắn điều tra, dù gì việc này cũng không gây tổn thất gì cho hắn, hắn thậm chí còn có thể nhân cơ hội mà nhét người vào bên gối Trường Đức đế.

Không giải được nỗi băn khoăn, tựa như có một bàn tay vô hình đang ẩn trong bóng tối điều khiển hết thảy, Giang Lâm lục soát lại cốt truyện ở trong đầu, không tìm được bất cứ nội dung nào có liên quan đến việc này, trong nguyên tác căn bản là không hề có chuyện như vậy.

“Vệ Vân Chiêu, ngươi có hiểu biết về mấy vị hoàng tử khác hay không?”

Nguyên thân hoàn toàn không hiểu biết một chút gì, bởi vì Triệu Thu Như vẫn luôn tránh để hắn tiếp xúc với bất kể một vị hoàng tử nào, nguyên nhân là vì đại nhi tử của nàng ta là Giang Trấn đã cướp đoạt cơ hội vào cung làm thư đồng cho Tứ hoàng tử của nguyên thân, Triệu Thu Như sợ nguyên thân vào cung sẽ làm ảnh hưởng đến Giang Trấn.

Trước kia nguyên thân cũng từng tiếp xúc với Thái tử và Tứ hoàng tử, hai người đều là đối tượng câu dẫn của hắn, chẳng qua Thái tử thì chán ghét hắn đến cực điểm, còn Tứ hoàng tử thì bị Giang Trấn rỉ tai nói bậy, sau đó cũng bắt đầu chán ghét nguyên thân, cho nên hắn rất nhanh liền từ bỏ hai mục tiêu này, chuyển tới trên người những người khác.

Còn những hoàng tử khác như Đại hoàng tử Nhị hoàng tử Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử thì hắn hoàn toàn không biết, ở trong nguyên tác, Giang Cẩm Nguyệt cũng vì có sự giúp đỡ của hệ thống nên vạn sự đều thông thuận, ngoại trừ việc bùng nổ boss cuối là Lục hoàng tử ở đoạn sau thì những người khác căn bản là không có suất diễn gì, xuất hiện chỉ để chắn đường Thái tử rồi bị hắn diệt trừ, sau này Thái tử đăng cơ thì lại bị hắn tống cổ đến một nơi chim không thèm ị, vĩnh viễn không được hồi kinh, từ đó cũng hoàn toàn offline.

Vệ Vân Chiêu khẽ lắc đầu, “Từ khi bắt đầu lãnh binh ta liền hiếm khi ở Thịnh Kinh, thời gian tiếp xúc với mấy vị hoàng tử cũng không nhiều, cũng không quá hiểu biết, chỉ biết Đại hoàng tử Việt Qua thích võ và cũng thiện võ, một lòng muốn làm một vị tướng quân, hiện tại vẫn còn đang đóng giữ ở biên quan, ba năm nay chưa từng hồi kinh.”

“Nhị hoàng tử là người có khuôn mặt xảo trá của một con hồ ly, càng tiếp xúc lâu thì càng hiểu ra người này không hề dễ chọc, thủ đoạn cực kỳ cay nghiệt, có thù tất báo. Nhưng chuyện lần này hẳn là không có liên quan gì với hắn.”

“Tứ hoàng tử và Nhị hoàng tử là huynh đệ thân sinh, Tứ hoàng tử hình như có chút kiêu căng, nhưng cũng có chút năng lực, tính tình khá hòa hợp với Nhị hoàng tử, chỉ là nghe nói hắn hành sự tùy ý không biết kiềm chế, không nặng quy củ, rất được Hoàng thượng yêu thích. Chuyện này không xác định được là có liên quan đến hắn hay không, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì hiện tại hắn vẫn là một người đệ đệ tốt một lòng muốn trợ giúp cho huynh trưởng.”

“Ngũ hoàng tử có xuất thân không cao, luôn luôn điệu thấp, ngày thường cũng trầm mặc ít nói, trước kia có người từng nói, mấy vị hoàng tử ai cũng có khả năng đăng cơ, nhưng chỉ riêng Ngũ hoàng tử là không có cơ hội.”

“Còn Lục hoàng tử……” Vệ Vân Chiêu dừng một chút, “Thuở niên thiếu ta đã từng bắt gặp hắn bị cung nữ khi dễ ở trong cung, tuy là do Hoàng hậu sinh hạ, nhưng từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, vẫn luôn được dưỡng ở trong cung không cho ra ngoài, hiếm khi có tin tức nào truyền ra, thậm chí có người còn không biết Hoàng hậu có một người nhi tử khác là Lục hoàng tử. Hắn tựa hồ như cũng không có cơ hội để làm chuyện này.”

Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như ngoại trừ Nhị hoàng tử và Thái tử vẫn luôn trương dương, những người khác đều cực kỳ thành thật, hoàn toàn không có tâm tư muốn tranh ngôi vị hoàng đế, lại càng không có can đảm để xuống tay làm gì phụ hoàng của mình.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng người có động cơ lớn nhất và cũng có khả năng ra tay nhất lại biến thành Hoàng hậu. Dù gì việc đưa hai tiểu cô nương tiến cung khiến cho Trường Đức đế phát nghiện, dẫn đến chuyện hạ chỉ tuyển tú toàn quốc vốn đã nằm trong kế hoạch của Giang Cẩm Nguyệt.

Nhưng Trường Đức đế bị ảnh hưởng quá sâu, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, đợi đến lúc ông ta tỉnh táo lại, Hoàng hậu và Thái tử liền hoàn toàn xong đời, Hoàng hậu hẳn là vẫn chưa ngu xuẩn đến mức này.

“Cho nên sẽ là ai chứ?” Trong mắt Giang Lâm lộ ra vài phần mê mang, vì sao lại phải làm như vậy, là vì muốn đối phó với Hoàng hậu và Thái tử sao?

Vấn đề này chỉ sợ là phải đợi Trường Đức đế lâm hạnh mấy tiểu cô nương kia thêm vài ngày mới có thể tìm ra đáp án.

“Hủy dung có tác dụng không?” Nghĩ không ra rốt cuộc Trường Đức đế bị làm sao, trước tiên chỉ có thể nghĩ cách để không bị chọn trúng.

Vệ Vân Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Hoàng hậu sẽ không đáp ứng, từ lúc bắt đầu mục đích của Hoàng hậu và Giang Cẩm Nguyệt chính là hai tiểu cô nương Vân Gia và Vân Uyển, cho dù có bị hủy dung thì Hoàng hậu vẫn sẽ tìm cách để khiến các muội ấy phải ở lại.”

Hiện tại đính hôn cũng không còn kịp nữa, thánh chỉ vừa hạ, chỉ sợ rất nhiều cô nương vừa đủ tuổi ở Thịnh Kinh sẽ gấp gáp điều động người trong nhà nhanh chóng định xong hôn sự, trước kia Vệ gia căn bản cũng chưa xem bát tự tìm nhà thích hợp, cũng không thể tùy tiện tìm một nhà chồng cho hai cô nương được.

“Xem ra chỉ còn một cách.” Trong mắt Giang Lâm hiện lên hàn quang.

Nhưng rốt cuộc là cách gì thì Giang Lâm lại không nói.

Người nha môn tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng, một nha sai cầm thủ lệnh tới trước cửa Vệ gia, bảo Vệ gia nội trong ba ngày phải đưa tất cả nữ tử đủ tuổi tới nha môn đăng ký danh sách, nếu dám giấu giếm hay khai báo gian dối thì chính là tội khi quân, tru di cửu tộc.

Quản gia tiếp nhận thủ lệnh, hai tỷ muội Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển đều đã biết đến chuyện này, một người sắc mặt có chút trắng bệch, một người thì đỏ mắt.

Vệ Vân Gia cắn răng nói với Vệ Vân Chiêu: “Đại ca, huynh tùy tiện hứa gả muội cho một nhà nào đó đi, muội không muốn vào cung, cũng không muốn gả cho Thái tử.”

Cho dù nàng có phải gả cho một người làm ruộng trồng trọt thì tuyệt đối cũng sẽ không chui vào nơi ăn thịt người kia.

Vệ Vân Uyển cũng gật đầu, “Đại ca, muội cũng vậy, muội không chọn, là thủ hạ trước kia của đại ca cũng được.”

Giang Lâm sờ đầu từng người, “Không có việc gì, không cần lo lắng, có bọn ta ở đây, sẽ không để các muội vào cung đâu.”

Vệ Vân Gia ôm lấy cánh tay Giang Lâm, tràn đầy dựa dẫm, “Tẩu tử, chúng ta an an phận phận không hề trêu chọc ai, vì sao lại có người nhẫn tâm, một hai phải bức chúng ta tới tuyệt lộ như vậy chứ?”

Nhưng vào rất nhiều thời điểm, bạn không trêu chọc người khác không có nghĩa là người khác sẽ không hại bạn.

Bởi vì sẽ luôn có người cảm thấy bạn đã cướp đi thứ thuộc về họ, chắn đường họ.

Giang Lâm ôn nhu an ủi hai tiểu cô nương trong chốc lát, còn nhờ Vệ Vân Kỳ chọc hai tỷ tỷ vui vẻ, đuổi bọn họ đi chơi, hắn mới nói với Vệ Vân Chiêu, “Ta phải làm một chuyện, nếu bị phát hiện, chúng ta có khả năng sẽ mất mạng.”

“Nói vậy, món nợ ngươi thiếu ta cũng chỉ có thể trả lại ở kiếp sau.”

Vệ Vân Chiêu cầm tay hắn, mười ngón giao triền, y nói, “Được.”

……

Hôm sau ngày hạ thánh chỉ tuyển phi, Thịnh Kinh bỗng nhiên xảy ra một chuyện lạ, trên đường đi xuất hiện vô số con kiến, những con kiến này bò loạn khắp nơi, bò lên trên người những người đi trên đường, bò lên đồ ăn bày trên bàn, hoặc là ở xung quanh giếng nước, gần như chỉ cần tùy ý liếc mắt một cái là có thể thấy được.



Mà chuyện đáng sợ nhất chính là, những con kiến này còn bò lên một vài thân cây, sau đó tự động xếp thành một hàng chữ, các bá tánh vừa nhận ra đó là chữ gì liền không khỏi khiếp sợ, còn có người lập tức kêu lên đây là trời cao nổi giận, giáng xuống cảnh kỳ.

Nơi tụ tập đông kiến nhất không phải là ở trên đường cái mà là trên một giao lộ, các triều thần muốn vào cung đều phải đi qua nơi này, vô số con kiến bò tới bò lui hợp thành hai chữ cực lớn—— hôn quân!

Các triều thần lên triều sớm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy cũng đều hãi hùng khiếp vía.

Thị vệ thủ vệ ở trước cửa cung nhìn thấy cũng liền mặt cắt không còn một giọt máu, kinh hoảng thất thố chạy đi tìm quan bẩm báo.

Các đại thần tiến cung cũng bị đàn kiến này chặn đường, nếu ai dám đến gần thì đàn kiến sẽ lập tức bò lên người, có con thậm chí còn cắn người.

Các đại thần nhỏ giọng nghị luận, liếc nhìn các bá tánh xem náo nhiệt xung quanh, bọn họ cũng cảm thấy đây là thiên phạt, nếu không làm thế nào mà có thể xuất hiện nhiều kiến như vậy chỉ trong một đêm, thậm chí còn xếp thành hai chữ hôn quân này.

Trùng hợp là mấy ngày trước Hoàng thượng còn làm một chuyện khiến rất nhiều người bất mãn, việc này lại càng thêm củng cố cho suy nghĩ đây là cảnh kỳ do trời cao giáng xuống.

Trong cung.

Trường Đức đế đã được hầu hạ mặc xong long bào sắp sửa đi thượng triều, vừa nghe nói đến chuyện lạ kiến chặn đường, nháy mắt liền đen mặt, mà sau khi biết đám kiến kia còn xếp hành hai chữ hôn quân, sắc mặt ông ta lập tức nổi lên sát khí, lạnh lùng nói: “Tra, tra ra manh mối cho trẫm, trẫm thật muốn nhìn xem là kẻ nào đang giả thần giả quỷ!”

Các đại thần không thể tiến cung, tất nhiên liền không có cách nào để vào triều sớm, Trường Đức đế cũng dẫn người đi tới cửa cung, sau đó tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kiến xếp thành chữ hôn quân.

Các triều thần đứng ở phía bên kia đàn kiến quỳ xuống hành lễ, không đợi Trường Đức đế bảo bọn họ miễn lễ thì đã có người lên tiếng nói sự xuất hiện của đàn kiến này chính là cảnh kỳ do trời cao giáng xuống, xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tuyển phi.

Có người dẫn đầu, lập tức lại có thêm tốp năm tốp ba người tán thành, khuôn mặt Trường Đức đế đen như đáy nồi.

Trường Đức đế vung tay áo, không để ý đến đám triều thần cầu mình thu hồi thánh chỉ này, hừ lạnh một tiếng mà hồi cung.

Càn Vĩnh Phúc tự mình giám sát thái y kiểm nghiệm xem trên mặt đất có rải thuốc bột gì hay không, sau khi kiểm nghiệm xong lại phân phó thị vệ xử lý đàn kiến này, không được phép bỏ sót một con nào.

Trong lồng ngực Trường Đức đế cuồn cuộn lửa giận, quanh thân tràn ngập khí tràng không vui, tức giận kẻ ở phía sau làm trò ma quỷ, cũng tức giận nhóm triều thần không có ánh mắt, dám nói cái gì mà trời cao giáng xuống cảnh kỳ.

Ông ta làm hoàng đế đã vài thập niên, một lòng vì Đại Việt, Đại Việt quốc thái dân an, bá tánh giàu có, bá tánh trong thiên hạ không ai là không ca tụng ông ta một tiếng minh quân, ông ta làm ra công đức như thế, trời cao vậy mà lại vì ông ta muốn tuyển thêm mấy người vào hậu cung mà giáng xuống cảnh kỳ, thật đúng là nực cười.

Trở về tẩm cung, Trường Đức đế lạnh giọng gọi ám vệ ra, “Đi tra, điều tra cho trẫm rốt cuộc là trò xiếc của kẻ nào, tra được lập tức giết chết bất luận tội!”

Ám vệ lui ra, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng lửa giận trong lòng Trường Đức đế vẫn không thể tiêu tán, đôi mắt dần dần nhiễm đỏ.

Chốc lát sau, lại có ám vệ xuất hiện bẩm báo, kiến không chỉ xuất hiện ở cửa cung mà ngay cả trên đường cái cũng có, hiện tại toàn bộ bá tánh Thịnh Kinh đều đang nghị luận Hoàng thượng chọc giận trời xanh giáng xuống cảnh kỳ, hôm nay xuất hiện đàn kiến chỉ mới là bắt đầu, rất nhanh sẽ xuất hiện thêm những thứ khác, nếu Hoàng thượng không chịu hối cải, toàn bộ Đại Việt đều sẽ đi đến hồi diệt vong.

Không ai biết lời đồn đãi này được truyền ra từ đâu, nhưng đây đã là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.

Trường Đức đế nghe xong liền bạo nộ, đá lật bàn, “Ngu xuẩn, một đám ngu xuẩn, bắt hết, bắt toàn bộ những kẻ ngu xuẩn dám hồ ngôn loạn ngữ yêu ngôn hoặc chúng kia lại cho trẫm, trực tiếp chém đầu, trẫm là minh quân, trời cao tuyệt đối không thể giáng xuống cảnh kỳ, tuyệt đối không thể!”

Trường Đức đế khó thở, huyết khí dâng lên đỉnh đầu, bản thân cũng không chịu nổi mà lui về sau vài bước, cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Càn Vĩnh Phúc cảm thấy không đúng, vội vàng tiến tới đỡ Trường Đức đế, lại phân phó người đi gọi Thái y.

Ông ta khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngài đừng tức giận, chỉ là một chút trò xiếc mà thôi, chờ điều tra rõ là do ai làm, kéo người ra cửa chợ chém đầu thị chúng là hết thảy vấn đề đều được giải quyết, quá tức giận sẽ có hại cho long thể, vì chút chuyện nhỏ này không đáng.”

Càn Vĩnh Phúc lại ấn trán xoa bóp cho Trường Đức đế, “Nô tài cảm thấy việc này hơn phân nửa là do người trong nhà có nữ tử đủ tuổi nhưng lại không chịu để bọn họ vào cung làm ra, cho nên mới nghĩ ra loại biện pháp này để cản trở, ý đồ đại nghịch bất đạo như thế, tội đáng muôn chết.”

Trường Đức đế nhắm mắt lại, chậm rãi bình tĩnh lại, hỏi Càn Vĩnh Phúc, “Trẫm dốc hết sức lực vì thiên hạ này, gần như chưa từng ra khỏi hoàng cung này mấy lần, trẫm chẳng qua chỉ muốn lâm hạnh mấy nữ tử trẻ tuổi, như vậy cũng là sai sao?”

“Trẫm làm nhiều chuyện như vậy vì thiên hạ này, chỉ vì muốn mấy nữ tử trẻ tuổi vào cung phụng dưỡng trẫm, trẫm liền trở thành hôn quân?”

Càn Vĩnh Phúc tất nhiên là liên tục nói không phải, “Được vào cung hầu hạ Hoàng thượng chính là phúc khí tu luyện mấy đời của các nàng, là một chuyện vui hết sức to lớn, Hoàng thượng cao hứng, các nàng cũng cao hứng, đôi bên tình nguyện, sao có thể là sai cho được?”

Nghe được lời này, trong lòng Trường Đức đế liền thoải mái hơn không ít, sau đó liền nhớ tới thân mình mềm yếu vô lực của tiểu cô nương kia vào tối hôm qua, trong lòng phát ngứa, Trường Đức đế chọc chọc Càn Vĩnh Phúc, “Đi gọi người tới cho trẫm.”

Càn Vĩnh Phúc tất nhiên biết rõ người này là chỉ ai, từ sau khi hai vị kia được sủng ái, Hoàng thượng liền không còn triệu kiến các nương nương khác nữa, thậm chí còn hiếm khi ngồi lại trong cung của bọn họ.

Càn Vĩnh Phúc hỏi, “Bệ hạ, gọi Tô mỹ nhân hay là Lý mỹ nhân ạ?”

Trường Đức đế nghĩ một chút, “Gọi tới cả đi, trẫm mệt mỏi, gọi các nàng tới bồi trẫm thả lỏng một chút.”

“Dạ.” Càn Vĩnh Phúc vội đáp lời, sau đó thúc giục tiểu thái giám đi mời người, còn bản thân thì lại không dám đi.

Trước khi hai vị mỹ nhân kia được mời đến thì Thái y đã tới, xem mạch xong, sắc mặt của Thái y có chút không tốt, trong lòng Càn Vĩnh Phúc có chút bất an, đi tới bên cạnh Thái y nhỏ giọng hỏi, “Viện phán, long thể của Hoàng thượng……”

Trường Đức đế rất không ưa nghe Thái y nói thân thể mình có tật xấu, bởi vậy nên vốn dĩ là 5 ngày tới bắt mạch một lần hiện giờ đã bị đổi thành 10 ngày, trừ phi có chỗ nào không thoải mái thì mới cho người đi mời Thái y.

Trường Đức đế không thèm nâng mí mắt, trực tiếp mệnh lệnh, “Nói.”

Viện phán châm chước mở miệng, “Mấy ngày gần đây Hoàng thượng hành phòng quá mức thường xuyên, khiến long thể có chút thiếu hụt, cần phải tĩnh tâm tu dưỡng, bớt hành phòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này chỉ sợ…… Mong Hoàng thượng tạm thời đừng nên lâm hạnh các vị nương nương, trước tiên hãy tu dưỡng một đoạn thời gian.” Viện phán giấu đi lời nói có khả năng sẽ khiến ông ta rơi đầu, cúi đầu mà cung kính nói: “Thần sẽ khai dược bồi bổ thân thể, xin Hoàng thượng dùng trước hai ngày, sau đó thần sẽ lại đến thỉnh mạch lần nữa.”

Nghe thấy câu không nên hành phòng, còn phải uống dược, Trường Đức đế lập tức biểu hiện ra vẻ không vui, lạnh mặt bảo Viện phán cút ra ngoài.

Lúc Viện phán lui ra, đúng lúc nhìn thấy tiểu thái giám dẫn Tô mỹ nhân và Lý mỹ nhân tiến vào tẩm cung, Viện phán lén lút nhìn một chút, hiểu ra Hoàng thượng thiếu hụt ở trên người của ai.

Viện phán vừa nhấc chân đi thì bên trong tẩm cung phía sau đã vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều, đám người Càn Vĩnh Phúc cũng mau chóng lui ra ngoài cửa, Hoàng thượng hiển nhiên là hoàn toàn không nghe lọt lời của Viện phán.

Bên này ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng ở nơi khác thì lại lo lắng chuyện đàn kiến xếp thành hai chữ hôn quân.

Đặc biệt là khi nghe nói Trường Đức đế vừa gọi hai vị mỹ nhân kia tới tẩm cung, không khỏi tức giận.

Trường Ninh cung.

Sắc mặt Hoàng hậu lộ ra vẻ âm trầm, tức giận mắng, “Hai con tiểu tiện nhân, tiện nhân không biết xấu hổ!”



Hoàng hậu làm thế nào cũng không thể ngờ tới việc mang hai nữ nhân tiến cung để Hoàng thượng nếm chút thức ăn tươi lại có thể câu mất linh hồn của Hoàng thượng đi như vậy. Nàng ta vội vàng giải quyết xong hậu quả cho Thái tử, không để Nhị hoàng tử và ả tiện nhân Tô quý phi kia bắt được quá nhiều nhược điểm để đối phó với hắn, cho nên liền không có tâm tư để đi quản hai tiểu tiện nhân kia, để bọn nó tìm được chỗ trống, không biết là dùng đến mưu kế gì mà có thể khiến Hoàng thượng không muốn rời người.

Thu Tịch bưng nước trà trấn an Hoàng hậu, “Nương nương, mạng của bọn nó đều nằm trong tay của ngài, Hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời ham thích thứ mới mẻ, đợi đến khi các tân nhân vào cung, Hoàng thượng tự nhiên liền không còn nhớ tới bọn nó nữa.”

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, thấy hai tiện nhân kia cùng nhau được lâm hạnh, trong lòng nàng ta cũng không hề dễ chịu, tuy Hoàng thượng đã già rồi, nhưng đó dù sao cũng là nam nhân của nàng ta, thấy nam nhân của mình suốt ngày chỉ biết ngủ với nữ nhân khác, dù là ai thì cũng không cao hứng nổi.

Nếu không vì có thể diệt trừ người của Vệ gia thì nàng ta đã không nghe theo kiến nghị của Giang Cẩm Nguyệt, vốn chỉ muốn nhân lúc tuyển trắc phi lương thiếp cho Thái tử lại thuận tiện chọn những người này tiến cung, chỉ cần khiến hai nha đầu kia của Vệ gia nằm dưới mí mắt của mình là được, nào ngờ Hoàng thượng lại không màng đến Thái tử, tự mình hạ thánh chỉ tuyển phi toàn quốc.

Hiện giờ chuyện đã nháo lớn, chỉ sợ mọi người rất nhanh sẽ biết được việc chính Hoàng hậu là người đã đề nghị tổ chức tuyển phi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều triều thần bất mãn với nàng ta.

Tình thế vốn đã bất lợi đối với Thái tử, nếu còn vì chuyện nàng ta đề nghị tuyển phi mà đắc tội nhiều người hơn nữa, vị trí trữ quân của Thái tử sợ là sẽ bị dao động.

“Mau sai người điều tra Vệ gia cho bổn cung, nhất định là vì Vệ Vân Chiêu không muốn để hai muội muội của mình tiến cung, hừ, Vệ Vân Chiêu đã dám lớn mật như thế, vậy đúng lúc để bổn cung diệt trừ hắn!” Hoàng hậu gần như không thèm nghĩ ngợi, lập tức nhận định việc này là do Vệ Vân Chiêu làm ra.

Thu Tịch gọi người tới phân phó theo ý của Hoàng hậu, sau đó lại xoay người khuyên nhủ nàng ta, “Nương nương cần gì phải lo lắng, chủ ý là do vị kia của An Dương Hầu phủ đề ra, nếu có người muốn oán trách, vậy tất nhiên là sẽ oán trách nàng ta, có liên quan gì đến nương nương ngài chứ?”

Hoàng hậu nghe vậy, vừa lòng mà cười một tiếng, “Ngươi nói rất đúng, Thu Tịch, vậy ngươi mau truyền tin tức ra ngoài đi.”

“À, đúng rồi, năm nay nàng ta bao lớn rồi?”

Thu Tịch: “Mười lăm, cũng phải báo danh tiến cung tham gia tuyển chọn.”

“Ừ.” Hoàng hậu uống một ngụm trà, thong thả ung dung nói: “Bổn cung biết nàng ta tâm duyệt Thái tử, nhưng đặt một người như vậy ở bên người Thái tử bổn cung không yên tâm, Thu Tịch, ngươi nói nên đặt nàng ta ở chỗ nào sẽ thích hợp hơn đây?”

“Hậu cung.” Thu Tịch gần như buột miệng mà thốt ra đáp án.

Hoàng hậu cười ôn nhu, “Đúng vậy, Thái tử là người trọng chữ hiếu, sao có thể đoạt nữ nhân với phụ hoàng mình được.”

Hoàng hậu đứng lên, được Thu Tịch đỡ tay bước ra ngoài, “Chuyện này lại phải cảm tạ nàng ta một câu, nếu không có ý kiến hay này của nàng ta, bổn cung thật đúng là sợ Thái tử đã quyết tâm muốn cho nàng ta tiến vào Đông cung ấy chứ.”

Hoàng hậu nở nụ cười, trông có vẻ thật sự cao hứng.

……

Đối với rất nhiều nữ tử đủ tuổi ở Thịnh Kinh, việc Hoàng thượng hạ chỉ tuyển phi chính là một trận tai ương, mà khi biết được chuyện đàn kiến tạo thành hai chữ hôn quân này, các nữ tử không muốn vào cung đều âm thầm vui mừng trong lòng, thậm chí còn lặng lẽ chờ mong đây thực sự là cảnh kỳ do trời cao giáng xuống, chứ không phải là vì có người cố ý làm trò, khiến Hoàng thượng đánh mất ý niệm muốn tuyển phi.

Có điều còn chưa vui mừng được bao lâu thì lại thấy cấm vệ quân tới trước cửa kiểm tra hỏi chuyện, thậm chí còn bắt đầu bắt người.

Vì thế, sự vui mừng này liền biến thành nỗi sợ hãi, sợ người nhà mình bị bắt nhốt vào đại lao, Thịnh Kinh cũng vì sự xuất hiện của cấm vệ quân ở trên phố mà loạn thành một đoàn, bá tánh vội vàng chạy về nhà đóng cửa không ra, cũng sợ mình vô cớ bị liên lụy.

Bên phía Vệ gia, đây là nơi cấm vệ quân tới đầu tiên, cũng không biết có phải là vì có người cố ý phân phó, cảm thấy Vệ gia là khả nghi nhất hay không.

Vừa vào cửa liền lập tức điều tra khắp nơi, còn cố ý đe dọa nữ quyến trong nhà, bảo bọn họ phải khai báo rõ ràng, nhưng đám người Vệ phu nhân đến cả việc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì còn không biết, tất nhiên là không thể nói được cái gì.

Mấy tiểu cô nương Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển cũng bị gọi ra hỏi chuyện, các nàng cũng tương tự không biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt tràn ngập vẻ mờ mịt, còn bị dọa sợ.

Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm bị chừa lại cuối cùng, ánh mắt của cấm vệ quân dẫn đầu vẫn luôn dừng ở trên người của Giang Lâm, Giang Lâm trực tiếp bày ra sắc mặt không cao hứng, “Có mắt không muốn, muốn bổn thiếu gia móc ra cho ngươi à?”

Sắc mặt đối phương trầm xuống, cảnh cáo: “Giang thiếu gia, tốt nhất ngươi đã không làm gì, nếu không, đừng nói ngươi chỉ là thiếu gia của Hầu phủ, mà cho dù ngươi có mang thân phận tôn quý hơn nữa thì cũng không thể thoát tội.”

“Ồ, vậy ngươi có bản lĩnh thì mau bắt bổn thiếu gia đi này.” Giang Lâm lộ ra ánh mắt khinh miệt, hoàn toàn không để người vào mắt.

Đối phương vung tay lên sai người tiến lên bắt hắn, “Ngươi cho rằng ta không dám sao, Hoàng thượng có lệnh, nếu thấy kẻ nào có hiềm nghi, giết chết bất luận tội!”

Không ưa thì giết, quả nhiên là cẩu hoàng đế, Giang Lâm tức giận thầm mắng trong lòng.

Giang Lâm đi tới phía trước hai bước, trực tiếp chọc lên ngực cấm vệ quân dẫn đầu, “Nói vậy nghĩa là ngươi muốn giết ta? Vậy ngươi động thủ thử xem?”

Vệ Vân Chiêu kéo Giang Lâm lại, “Đừng hồ nháo.”

Vệ Vân Chiêu giơ tay, cười nói: “Đại nhân thứ lỗi, phu nhân nhà ta là đại thiếu gia ở Hầu phủ, tính tình không được tốt lắm. Nếu các ngài có gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi ta là được.”

Nhưng đối phương không hề hỏi y, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Giang Lâm một cái, sau đó dẫn người rời đi, hoàn toàn ngó lơ Vệ Vân Chiêu, không muốn cho một chút mặt mũi.

Người vừa đi, Giang Lâm liền cười nhạo y, “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Vệ Vân Chiêu, ngươi thật là thảm.”

Vệ Vân Chiêu chỉ nói: “Bọn họ cũng là phụng mệnh hành sự mà thôi, đẩy ta trở về đi.”

“Ờ.” Giang Lâm lười nhác đáp lời, tựa hồ như cũng không nguyện ý động tay, còn gọi nha hoàn tới đây.

Trên đoạn đường từ cổng lớn trở về viện phủ của bọn họ, Giang Lâm duỗi tay chọc lên mặt Vệ Vân Chiêu vài cái, chọc xong liền chạy, tựa hồ như đang khi dễ chân Vệ Vân Chiêu không thể động đậy để tìm mình báo thù.

Mà tính tình của Vệ Vân Chiêu rất tốt, không hề mở miệng nói gì, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ dung túng đối với Giang Lâm.

Bước vào trong viện, Giang Lâm đi vào nhà thay quần áo, cầm theo túi tiền sắp sửa ra ngoài, “Ta đi tìm bọn Chu Thành Vọng, buổi tối không trở lại ăn cơm, không cần chờ bổn thiếu gia đâu, đi đây.” Trước khi đi còn không quên khều cằm Vệ Vân Chiêu một chút.

Vệ Vân Chiêu cũng chỉ là có chút bất đắc dĩ, dặn dò Giang Lâm cẩn thận một chút, nhưng hắn lại không thèm ngoảnh đầu lấy một cái.

Hai người dường như cũng không quá thân cận.

Giang Lâm cũng làm như lời mình nói, ra ngoài tìm đám huynh đệ tốt đi chơi, mãi cho đến lúc trời tối mới trở về, còn uống rượu, say khước.

Một khi say thì người này một hai phải cởi quần áo của Vệ Vân Chiêu, sờ loạn trên người y, còn bắt ép y hầu hạ tắm cùng mình, luôn miệng kêu y là mỹ nhân.

Vất vả lắm mới tắm xong, Giang Lâm bò lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với Vệ Vân Chiêu: “Mau lên đây.”

Vệ Vân Chiêu trông có vẻ không quá nguyện ý, không nhúc nhích, Giang Lâm lập tức nheo mắt tỏ vẻ bất mãn, “Vệ Vân Chiêu, ngươi giả vờ thanh cao cái gì, hiện tại cũng chỉ có mỗi thân mình tốt số của ngươi là có thể làm bổn thiếu gia nhìn trúng, ngươi còn không mau lên hầu hạ bổn thiếu gia, nếu hầu hạ tốt, bổn thiếu gia cao hứng, nói không chừng liền nói tốt cho ngươi vài câu ở trước mặt của cha ta, cho ngươi được thăng quan.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook