Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 32: Mạng Đổi Mạng

Bán Nguyệt Tinh

08/05/2022

Vệ Vân Chiêu vẫn luôn chờ ở trước cửa cung đến khi các triều thần hạ triều mới tiến cung.

Các đại thần rời cung đều nhìn thấy y, bọn họ biết Vệ An nháo ra chuyện lớn, cũng biết Vệ lão phu nhân chạy khắp nơi cầu cứu nhi tử, hôm qua thậm chí còn cầu tới tận trong cung. Hôm nay lại nhìn thấy Vệ Vân Chiêu ở cửa cung, ngoại trừ hiếm lạ thì cũng có vài phần tò mò.

Có vài người trước kia có quen biết với Vệ gia liền đứng ở cửa cung hàn huyên vài câu với Vệ Vân Chiêu, sau đó biết được Vệ Vân Chiêu tiến cung là để cầu Hoàng thượng khai ân.

Dù gì Vệ An vẫn chiếm thân phận trưởng bối, bọn họ cũng không tiện khuyên Vệ Vân Chiêu đừng nhúng tay, chỉ có thể lắc đầu lấy cớ cáo từ, còn việc hỗ trợ nói giúp hay cầu tình gì đó thì không ai có ý tưởng này, tình huống của Vệ gia hiện tại mọi người đều hiểu rõ trong lòng, có thể tránh xa một chút thì tốt nhất.

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu một đường tới Tuyên Chính điện, sau khi thái giám vào thông báo, hai người liền được tuyên vào trong.

Hành lễ xong, Trường Đức đế trước tiên là hỏi thăm chân của Vệ Vân Chiêu, sau đó mới hỏi ý đồ đến.

Vệ Vân Chiêu một lần nữa quỳ xuống, “Thần tới là để xin từ quan.”

Vệ Vân Chiêu nói, “Chân của thần vẫn luôn không thấy chuyển biến tốt đẹp, không biết đến khi nào mới có thể nhậm chức, Trung thư Tham tri chính sự là chức vị quan trọng trong triều, không thể vẫn luôn chờ thần, thần cũng hổ thẹn không dám nhận, chỉ mong Hoàng thượng đáp ứng.”

Trường Đức đế nhìn chằm chằm vào hai chân của Vệ Vân Chiêu một lát, tựa hồ như rất đáng tiếc, “Chân của Vệ khanh gia thật sự không đứng lên nổi?”

Vệ Vân Chiêu đau đớn kịch liệt đáp: “Thần cũng không biết, chỉ là hiện tại xác thật không có tri giác gì.”

“Vậy thôi được.” Trường Đức đế, “Nếu Vệ khanh gia đã suy nghĩ như thế vì triều đình, trẫm liền ân chuẩn. Bất quá trẫm cũng không thể để ngươi làm một thứ dân, Vệ khanh gia ngươi tự mình chọn một chức quan, chân của ngươi bị thương là vì triều đình, càng vất vả công lao càng lớn, ngươi chỉ cần nói, trẫm liền đáp ứng ngươi.”

Vệ Vân Chiêu khách sáo một phen với Trường Đức đế, sau đó báo ra chức vị Công bộ Truân điền tư Lang trung.

Bên trong Lục bộ Công bộ là nơi nghèo túng nhất, huống chi chỉ là một Lang trung ngũ phẩm, Trường Đức đế không có lý do để không đáp ứng, còn viết một đạo thánh chỉ riêng cho Vệ Vân Chiêu.

Từ đầu tới cuối, không một ai nhắc tới Vệ An.

Ra khỏi Tuyên Chính điện, Vệ Vân Chiêu lại không sốt ruột rời đi, mà lại hối lộ tiểu thái giám thủ ở ngoài cửa, nhờ hỗ trợ truyền lời, “Làm phiền chuyển cáo cho Hoàng hậu nương nương, hiện giờ Vệ Vân Chiêu đã không còn là Tham tri chính sự nữa, mong Hoàng hậu nương nương chớ quên lời hứa hẹn với tổ mẫu của ta vào hôm qua, đa tạ.”

Dứt lời, liền bảo Giang Lâm đẩy mình rời khỏi.

Tiểu thái giám nhìn theo bọn họ rời đi, xoay người liền đi vào Tuyên Chính điện, nói lại không sai một chữ việc mà Vệ Vân Chiêu vừa nhờ hắn đi làm cho Trường Đức đế.

Trường Đức đế nghe xong liền cười hai tiếng, “Ở Tuyên Chính điện hối lộ người của trẫm truyền lời cho hắn, Càn Vĩnh Phúc, ngươi nói Vệ Vân Chiêu đây là đang đánh chủ ý gì?”

Càn Vĩnh Phúc nghĩ nghĩ, nói: “Trông như đang làm một việc ngu ngốc, cũng giống như là đang sốt ruột muốn cứu thúc thúc.” Nhưng cả hai khả năng này đều không thể dính dáng tới Vệ Vân Chiêu, khiến cho người khác cảm thấy quái dị.

“Nếu hắn thật sự khờ khạo thì cũng sẽ không sống được đến bây giờ, trẫm thật hy vọng hắn chỉ là một tên ngốc tử.” Có như vậy mới không cảm thấy khó giải quyết.

Càn Vĩnh Phúc: “Hiện giờ hắn chỉ là một phế nhân, không thành được đại sự, Hoàng thượng sao phải ưu phiền vì một phế nhân.”

Trường Đức đế liếc nhìn hắn, “Có mỗi ngươi là biết chọc trẫm vui vẻ, được rồi, nếu Hoàng hậu đã hứa, vậy liền chuyển lời qua đi, bàn tay của Hoàng hậu không khỏi duỗi quá dài rồi, cũng nên cho nàng ăn chút giáo huấn.”

Càn Vĩnh Phúc kính cẩn vâng dạ, “Dạ, nô tài liền đi an bài.”

Khi lời này được chuyển tới Trường Ninh cung thì Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã bước lên xe ngựa rời cung.

Vừa lên xe ngựa Giang Lâm liền nhìn chằm chằm vào Vệ Vân Chiêu, ánh mắt nóng rực, đến độ gương mặt lạnh nhạt nhất quán của Vệ Vân Chiêu cũng có chút không giữ nổi.

Y vừa định mở miệng, tay của Giang Lâm đã duỗi đến trên ngực y sờ soạng hai cái, “Vệ Vân Chiêu, ta cảm thấy mình đã quá xem thường ngươi rồi, trái tim nằm trong lồng ngực này của ngươi khẳng định là thuần một màu đen.”

“Ngươi có tin một khi lời này được truyền tới tai Hoàng hậu, nàng ta sẽ lập tức hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi hay không, Vệ Vân Chiêu, ngươi còn biết đắc tội người khác hơn cả ta đấy.” Giang Lâm nói, còn có một chút ý tứ hổ thẹn không bằng người.

Hoàng hậu là người của hậu cung, lấy chức quan làm giao dịch với triều thần, Trường Đức đế dù có rộng lượng cách mấy cũng không nhịn nổi bàn tay của Hoàng hậu duỗi xa như vậy, huống chi ông ta vốn cũng không phải là một người rộng lượng.

Có điều loại nữ nhân ác độc đến cả Huyết Cốt Trùng cũng có thể làm ra như Hoàng hậu, có thể khiến nàng ta tức chết là tốt nhất.

Vệ Vân Chiêu nói: “Hoàng hậu thân phận tôn quý, nàng ta đề ra giao dịch, người làm thần tử nào dám không từ.”

Không chỉ chọc tức mà còn phải chụp cho nàng ta cái mũ ỷ thế hiếp người.

Giang Lâm dựng ngón tay cái, thành tâm cho Vệ Vân Chiêu mười điểm tán thưởng.

Hắn lại hỏi, “Vệ Vân Chiêu, vì sao ngươi lại chọn chức quan Truân điền tư Lang trung này?”

Vệ Vân Chiêu chỉ trả lại cho Giang Lâm một câu ngắn gọn, “Người của ta sắp về tới rồi.” Còn lại thì không chịu lộ ra.

……

Xe ngựa không trực tiếp trở lại Vệ phủ mà lại đến trước cửa nha phủ, lúc này đã là buổi trưa, chỗ của Hoàng hậu vẫn chưa truyền tin tức ra ngoài, Doãn phủ tự mình giám sát nha sai hành hình, một đại bản nối tiếp một đại bản. Vệ An bị đè lại kêu la thảm thiết, Vệ lão phu nhân bị khuất trong đám người vừa khóc vừa kêu, xung quanh thì lại tràn ngập câu xứng đáng của các bá tánh tới xem náo nhiệt.

Cuối cùng, thời điểm đánh tới cái thứ sáu mươi, người trong cung tới, Hoàng hậu hạ chỉ, niệm tình tổ tiên Vệ gia có công với Đại Việt, miễn số bản tử còn lại cho Vệ An.

Nhưng lúc này, hai mẫu tử Vệ An một người ngất vì đau một người ngất vì khóc, không ai nghe thấy việc dùng chức quan nhị phẩm đổi lấy ân cứu mạng.

Đợi đến khi nhóm người đã tản đi, Vệ Vân Chiêu mới sai Tuân Thất khiêng Vệ lão phu nhân và Vệ An mang lên xe ngựa về phủ.

Giang Lâm nhìn bộ dáng thảm hề hề của hai người, cười trào phúng, “Ngươi xem, tung hoành như vậy, kết quả ngay cả việc nhặt xác cũng phải dựa vào ngươi.”

Vệ Vân Chiêu bổ sung: “Mời đại phu cũng phải dựa vào ta.”

Giang Lâm thật muốn khen y rất biết tự mình hiểu lấy.

Cũng may việc mời đại phu đã có hạ nhân đi làm, Vệ công tử không cần phải tự mình đi.

Lúc hai người đang ở trong viện dùng cơm trưa, đại phu cũng vừa chẩn bệnh xong cho Vệ An, bởi vì bản tử đánh quá mạnh, không chỉ cái chân vốn bị chặt đứt kia không cứu được, mà một cái chân khác cũng đã phế đi.

Nói ngắn gọn chính là, Vệ An còn sống, nhưng ba cái chân phía dưới đều không dùng được, hoàn toàn biến thành một phế nhân.

Mà tình huống của Vệ lão phu nhân thì mãi đến tối bọn họ mới biết được, Vệ Vân Gia đến đây báo tin, “Đại ca, ca ca, tổ mẫu nằm liệt.”

Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đồng thời nhíu mày, với thân thể cường kiện sốt cao một đêm ngày hôm nay còn có thể bò dậy cứu nhi tử kia của Vệ lão phu nhân, dù thế nào cũng không đến mức chỉ té xỉu một cái liền trực tiếp nằm liệt được.

Quá mức đột ngột, không khỏi khiến người khác hoài nghi.

“Đi xem.” Vệ Vân Chiêu lên tiếng, mọi người cùng đi tới viện phủ của Vệ lão phu nhân.

Lúc bọn họ đến nơi, Vệ phu nhân và mấy người con dâu đều có mặt, đang đứng ở trong phòng, trên mặt cũng không nhìn ra biểu tình khổ sở gì, hiển nhiên việc Vệ lão phu nhân không tiếc hy sinh cả nhà để cứu Vệ An đã bào mòn một chút tình cảm còn sót lại đối với bà ta trong lòng những người con dâu này.

Chỉ có Diệp ma ma quỳ khóc ở mép giường là thoạt nhìn có vẻ chân thành, vẫn luôn miệng gọi lão phu nhân.



Vệ lão phu nhân nằm trên giường trừng lớn mắt, muốn nói chuyện nhưng lại không phát ra tiếng, mà những bộ vị khác trên người cũng hoàn toàn không thể nhúc nhích, thực sự là nằm liệt.

“Đại phu nói thế nào?” Vệ Vân Chiêu hỏi.

Diệp ma ma lau nước mắt, giọng nói mang theo nức nở mà nói: “Đại phu nói lão phu nhân đây là hỏa cấp công tâm cộng thêm thương tâm quá độ tạo thành, mấy ngày nay lão phu nhân đều bôn ba ở bên ngoài mệt nhọc, lại hôn mê rất nhiều lần, đại phu nói là do bị kích thích.”

Vệ Vân Chiêu nhạy bén nắm bắt được hai chữ kích thích, “Cho nên tổ mẫu vừa tỉnh lại, Diệp ma ma liền nói cho bà ấy biết nhi tư của mình đã biến thành phế nhân có đúng không?”

Vệ lão phu nhân hiển nhiên là có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, nỗ lực há mồm chớp mắt tựa như đang ám chỉ cái gì đó, còn có thể nhìn thấy trong mắt bà ta hiện rõ hận ý cùng với không cam lòng.

Diệp ma ma cũng chú ý tới phản ứng của Vệ lão phu nhân, đột nhiên bổ nhào về phía mép giường lớn tiếng hô khóc với Vệ lão phu nhân, “Là tại ta không đúng, đều là lỗi của ta, ta đã hại lão phu nhân. Ta… Ta cũng không ngờ lão phu nhân sẽ phản ứng lớn như vậy, lão phu nhân vừa tỉnh lại liền hỏi Ngũ gia thế nào, ta cũng không muốn gạt lão phu nhân, lão phu nhân, ta thật có lỗi với ngài mà.”

Khóc trong chốc lát, Diệp ma ma lại vội vàng bảo đảm với Vệ Vân Chiêu, “Đại công tử yên tâm, ta nhất định sẽ hầu hạ lão phu nhân thật tốt, đại phu nói lão phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là có thể khỏe lại. Lão phu nhân đối đãi tốt với ta thế nào ta đều ghi tạc trong lòng, ta sẽ tận tâm tận lực mà hầu hạ lão phu nhân.”

Vệ Vân Chiêu nhìn thật sâu vào mắt Diệp ma ma, một lúc lâu mới nói, “Nếu đã như thế, vậy liền làm phiền Diệp ma ma chăm sóc cho tổ mẫu.”

Nói xong, y xoay người nói với mẫu thân của mình và vài vị thẩm thẩm, “Thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân và các vị thẩm thẩm đều về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này của tổ mẫu đã có người trông rồi, không cần lo lắng.”

Vài vị thẩm thẩm đi rất nhanh, chỉ có Vệ phu nhân là nhìn Vệ Vân Chiêu giống như muốn nói lại thôi, nhưng do dự nửa ngày cũng không nói ra khỏi miệng, biểu tình không rõ mang theo người rời đi.

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu, cùng Vệ Vân Gia rời khỏi phòng, mới vừa đi được vài bước, Vệ Vân Chiêu lại lạnh lùng nói: “Tuân Thất, giám sát chặt chẽ bà ta!”

Bà ta này tất nhiên chính là Diệp ma ma.

“Đại ca hoài nghi việc tổ mẫu đột nhiên nằm liệt có liên quan đến Diệp ma ma sao?”

Tiểu cô nương không biết quá nhiều, nhưng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu thì lại rõ ràng, Diệp Thúy Hương từ trước đã có biểu hiện không thích hợp.

“Hiện tại vẫn chưa xác định, trước tiên giám sát bà ta một chút, trở về ngủ đi, điều tra xong đại ca sẽ cho người đến nói muội biết.”

Vệ Vân Gia ngoan ngoãn gật đầu, mang theo người trở về viện phủ của mình.

Hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm lại không sốt ruột trở về Chiêu Vân Uyển, hai người ngồi trong sân ngắm trăng.

Ánh trăng vừa to vừa tròn, “Giống như cái bánh.” Giang Lâm đánh giá như thế.

“Đói bụng?” Vệ Vân Chiêu xuyên thấu qua bề ngoài thấy được bản chất.

Giang Lâm lẩm bẩm, “Cũng không phải, chỉ là có chút thèm.”

“Hiện tại ngũ thúc của ngươi đã phế đi, tổ mẫu của ngươi thì nằm liệt, ta tổ chức ăn mừng có phải là không được tốt lắm hay không?”

Vệ Vân Chiêu cười khẽ, “Muốn ăn liền ăn thôi.” Y đã tính tới kết cục của Vệ An, tuy việc Vệ lão phu nhân nằm liệt không nằm trong dự tính, nhưng trong lòng Vệ Vân Chiêu rõ ràng, y không hề khổ sở.

Cũng không cần phải che giấu.

“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta khẳng định sẽ thỏa mãn ngươi.” Ngắm trăng không bằng ăn uống, Giang Lâm không hề có tế bào lãng mạn.

Sau khi nhanh chân đẩy Vệ Vân Chiêu về Chiêu Vân Uyển, Giang Lâm liền chui đầu vào bếp, từ trong không gian làm ra thật nhiều đồ ăn, hắn muốn làm một buổi tiệc nướng BBQ!

Giang Lâm chuẩn bị xong xuôi, đồ ăn cũng lấy từ trong không gian, vừa bỏ lên vỉ là lập tức dậy mùi thơm, mấy nha hoàn gác đêm ở trong phủ ngửi thấy liền chạy tới phòng bếp, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.

Hôm nay tâm tình của Giang Lâm thật sự không tồi, nướng xong liền phân cho các nàng một nửa, một nửa còn lại hắn liền ăn cùng Vệ Vân Chiêu.

Đang trong lúc ăn vui vẻ thì Tuân Thất đã trở lại, ánh mắt u oán mà nhìn bọn họ, tràn đầy vẻ lên án, ở giữa còn trộn lẫn một chút đáng thương.

Cũng may hắn không quên chính sự, nhanh chóng nói: “Diệp ma ma đang nói chuyện với lão phu nhân.”

Giang Lâm vừa nghe, lập tức đẩy Vệ Vân Chiêu tới đó.

Khi bọn họ tới nơi, đúng lúc nghe thấy tiếng nói chuyện của Vệ lão phu nhân, “Thúy Hương vì sao ngươi lại muốn hại ta, mấy năm nay ta đối đãi với ngươi thân thiết như tỷ muội, chưa từng xem ngươi là hạ nhân, vì sao ngươi lại muốn hại ta, ngươi thật tàn nhẫn.”

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc nhau, cảm thấy chuyện giữa hai người này hẳn là không nhỏ.

“Thân thiết như tỷ muội, ha ha ha, đây quả thực câu đùa buồn cười nhất mà ta từng nghe, Chu Hỉ Dung, ngươi còn nhớ nha hoàn tên Tiểu Lan chết trên giường của Vệ An kia không?”

“Tiểu Lan mà mới mười bốn tuổi đã bị Vệ An kéo lên giường sống sờ sờ tra tấn đến chết, chính là nữ nhi của ta.”

Ngữ khí của Diệp ma ma dần trở nên điên cuồng, “Chu Hỉ Dung, chính đứa nhi tử giỏi giang mà ngươi dưỡng ra, chính tên súc sinh Vệ An kia đã hại chết nữ nhi của ta, chính mẫu tử các ngươi đã hại chết nó!”

Vệ lão phu nhân hiển nhiên là cực kỳ ngoài ý muốn, trong giọng nói cũng mang theo một chút sợ hãi, “Sao lại như vậy, Tiểu Lan sao lại là nữ nhi của ngươi?”

“Ngươi đương nhiên là không ngờ tới rồi, bởi vì ngươi biết những việc xấu xa mà Chu gia các ngươi đã làm, ngươi cảm thấy ta cả đời cũng không thể có hài tử đúng không? Cho nên, Chu Hỉ Dung, sao ta có thể để ngươi biết Tiểu Lan là nữ nhi của ta được chứ.”

“Nhưng ta ngàn tính vạn tính cũng không tính đến nước tên súc sinh Vệ An kia coi trọng Tiểu Lan mỹ mạo, muốn cưỡng bách nó, Tiểu Lan không chịu hắn liền trói nó lại, sau đó tra tấn đến chết. Lúc ấy nó mới mười bốn tuổi, nó mới có mười bốn tuổi thôi!”

Vệ phu nhân nỗ lực vớt vát cho bản thân, “Ta…… Thúy Hương, ta không biết… Ta không biết Tiểu Lan là nữ nhi của ngươi, nếu như biết thì ta nhất định sẽ không để An Nhi……”

“Câm miệng!”

Diệp Thúy Hương lạnh lùng quát một tiếng, “Biết đó là nữ nhi của ta thì sẽ không để Vệ An xuống tay sao? Không, ngươi sẽ không, năm đó đứa nhi tử súc sinh kia của ngươi hại chết người, ngươi sợ chuyện bị tiết lộ ra ngoài, liền sai người vứt thi thể của Tiểu Lan xuống giếng ngay trong đêm, nói là không cẩn thận trượt chân chết đuối, ngươi còn diệt khẩu tất cả những người biết đến chuyện này. Ngươi thậm chí còn sợ người khác nhìn ra trên thi thể của Tiểu Lan có gì đó không đúng, trực tiếp cho người hỏa thiêu Tiểu Lan.”

“Chu Hỉ Dung, ngươi ác độc đến mức không muốn cho Tiểu Lan được chết toàn thây, nữ nhi sống sờ sờ của ta, cứ như vậy liền bị hai mẫu tử các ngươi đạp hư thi cốt vô toàn, ta muốn ngươi và tên súc sinh kia phải đền mạng!”

Trong phòng phát ra một tiếng loạt tiếng động, giống như thứ gì bị đánh đổ, Diệp Thúy Hương liên tục kêu để mạng lại, cùng với vài tiếng đừng mà suy yếu của Vệ lão phu nhân.

Vệ Vân Chiêu cho Tuân Thất một ánh mắt, Tuân Thất lập tức nhấc chân đá văng cửa, Giang Lâm nhanh chóng đẩy Vệ Vân Chiêu vào cửa, bước vào liền thấy Diệp Thúy Hương đang bóp cổ Vệ lão phu nhân.

Diệp Thúy Hương thấy bọn họ tiến vào, tựa hồ như không hề hoảng loạn một chút nào, chỉ cười lạnh hai tiếng, “Tới đúng lúc lắm, ta muốn các ngươi chứng kiến ta báo thù cho nữ nhi, độc phụ, ngươi đi chết đi!”

Diệp Thúy Hương lộ ta biểu tình dữ tợn, tay dùng hết toàn lực, Vệ lão phu nhân không thể giãy giụa đã bắt đầu trợn trắng mắt.

“Tuân Thất!” Vệ Vân Chiêu gọi một tiếng.

Tuân Thất vội vàng tiến lên điểm huyệt đạo của Diệp Thúy Hương, để lại một hơi cho Vệ lão phu nhân.

Trong lúc ho khan bà ta còn không quên phân phó Vệ Vân Chiêu, “Vân Chiêu, bà ta… bà ta muốn giết ta, ngươi mau…… mau diệt trừ bà ta……”

Vệ Vân Chiêu không để ý đến Vệ lão phu nhân, nói với Diệp Thúy Hương ánh mắt âm trầm đến độ có thể giết người: “Nếu lời bà nói chính là sự thật, ngày mai ta sẽ cho người đưa bà, Vệ An và lão phu nhân cùng đến nha môn, nha môn sẽ chủ trì công đạo cho bà.” Vệ Vân Chiêu ý bảo Tuân Thất giải huyệt đạo cho bà ta.



Trên mặt Diệp Thúy Hương tràn ngập cảnh giác, “Ngươi nói thật?”

Vệ Vân Chiêu: “Bà chỉ có thể tin ta, ta sẽ không để bà giết người ngay dưới mí mắt của ta.”

“Đừng… Vân Chiêu, ngươi không thể… An Nhi là thúc thúc của ngươi……”

Vệ Vân Chiêu hảo ý nhắc nhở, “Lão phu nhân nhanh như vậy liền quên mất rồi sao, chức quan nhị phẩm đối lấy một cái mạng cho nhi tử của bà, từ đây các người không còn quan hệ gì với Vệ gia nữa, Vệ gia ta không dung được súc sinh lấy mạng người vô tội!”

Vệ lão phu nhân muốn phản bác, nhưng vì quá gấp gáp, bà ta liên tục ho khan, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Diệp Thúy Hương nhìn bộ dáng của bà ta, cười to ra tiếng, “Ha ha ha, báo ứng, tất cả đều là báo ứng, ngươi và tên súc sinh kia đều sẽ gặp báo ứng, các ngươi sẽ không được chết tử tế.”

Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất gọi các nha hoàn bị Diệp Thúy Hương điều đi trở về chiếu cố cho Vệ lão phu nhân, lại nhốt Diệp Thúy Hương lại trong một gian phòng, Vệ Vân Chiêu nói với bà ta: “Nếu bà thật sự có tâm, vậy hãy tận mắt nhìn hung thủ giết người đền tội đi.”

Lúc cửa bị đóng lại, Diệp Thúy Hương rõ ràng đã chinh lăng trong một khắc.

“Về thôi.” Vệ Vân Chiêu nói.

Giang Lâm lại không nhúc nhích, mà lại chạy tới gian phòng nhốt Diệp Thúy Hương, “Ngươi chờ một chút, ta có câu hỏi muốn hỏi bà ta một chút.”

Giang Lâm vào cửa, nhìn thấy Diệp Thúy Hương lộ ra biểu tình bi thiết ngồi ở mép giường, cầm một thứ gì đó trong tay, Giang Lâm chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, hỏi: “Diệp ma ma, bà có thể nói cho ta biết, trước kia vào đêm tân hôn chuyện bà ép ta hành phòng với Vệ Vân Chiêu là chủ ý của ai hay không?”

Từ khi đó Giang Lâm liền cảm thấy người này có vấn đề.

Diệp Thúy Hương quay đầu, cười với Giang Lâm một cái, “Thiếu phu nhân, nếu ta có thể chết sau Vệ An, ta liền nói cho cậu biết.”

Giang Lâm: “……Vậy bà nỗ lực sống sót.”

Sau khi trở về Chiêu Vân Uyển thì vỉ nướng đã nguội, Giang Lâm nhớ tới ánh mắt u oán của Tuân Thất, liền đốt một mẻ than mới, làm thêm một phần cho Tuân Thất, dù sao chuyện đêm nay cũng là công lớn của hắn.

Hơn nữa sợ người xảy ra biến cố, hắn còn phải giám sát không thể nghỉ ngơi.

Giang Lâm vừa bận rộn nấu nướng vừa thầm nghĩ, mình cũng thật là tốt quá mà, người đẹp tâm lại thiện.

Đợi đến khi ăn uống no đủ, nằm lên giường, Giang Lâm mới có công sức để cảm thán với Vệ Vân Chiêu, “Vệ gia các ngươi thật đúng là tàng long ngọa hổ, ta thật có lỗi với Vệ An cũng có lỗi với lão phu nhân nữa, ta thật sự đã quá xem nhẹ bọn họ rồi.”

Từ phản ứng của Vệ lão phu nhân, có thể phán đoán được lời của Diệp Thúy Hương chính là sự thật, nếu hôm nay không chính tai nghe thấy, Vệ Vân Chiêu cũng hoàn toàn không ngờ Vệ gia còn từng xảy ra chuyện như vậy.

Giang Lâm trở mình, đối mặt với Vệ Vân Chiêu, ngữ khí nghiêm túc mà nói: “Vệ Vân Chiêu, ta hy vọng Vệ An sẽ kết thúc ở đây, có lẽ không chỉ có mỗi một mình Tiểu Lan, chúng ta chỉ là không biết mà thôi, hắn chạm qua nhiều cô nương như vậy, ta không tin ai cũng đều nguyện ý, hắn không xứng được sống nữa.”

Trong bóng đêm, giọng nói của Vệ Vân Chiêu nhiễm hàn ý, y nói, “Nha môn sẽ xử lý theo lẽ công bằng, hiện giờ Vệ An chỉ là một thứ dân.”

Mạng đền mạng.

Đêm nay tựa hồ như phá lệ dài lâu, có rất nhiều người đều đang đợi đến hừng động, đợi mặt trời dâng lên.

Buổi sáng, Giang Lâm vừa rời giường liền đến tìm Diệp Thúy Hương, sau đó dẫn theo bà ta đến nha môn báo án.

Vệ Vân Chiêu phân phó người nâng Vệ An ra tới cửa, đợi nha sai tới đón, y đi liền theo nha sai cùng đưa Vệ An đến nha môn.

Vệ An vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì trên người quá mức đau đớn, lại biết được việc từ đây mình đã biến thành một phế nhân, dọc theo đường đi đều luôn mồm mắng chửi người khác, ai cũng mắng, đến cả người mẫu thân đã giúp hắn chôn xác cũng không tha.

Đến nha môn, Diệp Thúy Hương kể lại từ đầu chí cuối chuyện năm đó cho Doãn phủ đại nhân nghe, Vệ An hiển nhiên cũng không ngờ tới việc xấu của bản thân năm đó lại có liên quan đến Diệp Thúy Hương, càng không ngờ được chuyện xảy ra nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể bị đào ra, nhưng so với việc làm một người chết, Vệ An lại tình nguyện làm một phế nhân hơn.

Vệ An lớn tiếng mắng Diệp Thúy Hương nói hươu nói vượn, một hạ nhân lại dám oan uổng gia chủ, kiên quyết không thừa nhận mình đã làm ra chuyện như vậy, còn bảo Doãn phủ dẫn người đi tra hỏi, Vệ gia trước nay chưa từng có hạ nhân nào tên là Tiểu Lan.

Vệ An tin tưởng mẫu thân của mình, chuyện năm đó nhất định đã được xử lý vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ nhược điểm gì.

Kết quả Diệp Thúy Hương không chỉ có nhân chứng cho sự kiện năm đó, mà còn nói ra việc mình hạ độc Vệ lão phu nhân khiến bà ta nằm liệt, thậm chí còn nói tất cả chuyện tối hôm qua muốn giết bà ta nhưng lại bị đám người Vệ Vân Chiêu ngăn lại, nhờ Doãn phủ đại nhân truyền Vệ lão phu nhân đến đương trường đối chất.

Vệ An liền bắt đầu mắng Vệ Vân Chiêu, nhưng sau đó lại lập tức sửa miệng bảo y hãy niệm tình thúc cháu đừng đi tin lời của một hạ nhân.

Vệ lão phu nhân rất nhanh liền bị nâng tới, vừa lên liền khóc lóc mắng chửi một mảnh, kể lại rõ ràng chuyện năm đó.

Diệp Thúy Hương là của hồi môn Chu gia chuẩn bị cho Chu Hỉ Dung, nhưng của hồi môn của nữ nhi Chu gia theo lệ thường đều bị cho uống canh tuyệt tự mới cho phép ra khỏi cửa. Diệp Thúy Hương năm đó chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, hơn nữa Vệ gia lại không chuộng việc nạp thiếp thông phòng, Diệp Thúy Hương liền lặng lẽ nảy sinh tình cảm với một gia đinh ở trong phủ.

Sau đó Diệp Thúy Hương có việc cầu Chu Hỉ Dung, Chu Hỉ Dung thấy bà không tranh sủng với mình nên cũng đáp ứng. Nhưng không ngờ Diệp Thúy Hương đã uống canh tuyệt tự thế nhưng lại có mang, Diệp Thúy Hương không tin Chu Hỉ Dung, sợ bà ta biết được sẽ động tay động chân, quyết định giấu giếm việc này, kết quả không bao lâu sau nam nhân của bà ta mắc bệnh qua đời, Diệp Thúy Hương liền mượn lý do bận về nhà trượng phu chịu tang mà sinh hạ hài tử.

Sau này Tiểu Lan lớn lên tới tìm bà ta, nhân lúc Vệ gia chiêu hạ nhân vào phủ bà ta liền nhờ người nhét Tiểu Lan vào, nào ngờ chỉ vừa mới vào cửa không bao lâu lại khiến cho tên súc sinh Vệ An kia theo dõi, cuối cùng hạ độc thủ.

Tiểu Lan không phải nô tịch, chủ tử không thể tùy ý đánh giết, hai mẫu tử Vệ An và Chu Hỉ Dung một kẻ giết người một kẻ đốt xác, không ai có thể trốn thoát.

Mà Vệ Vân Chiêu từ đầu tới cuối đều chỉ có một câu, “Mong Doãn phủ đại nhân phá án công bằng theo luật pháp.”

Gõ mộc kinh đường, Doãn phủ lạnh lùng nói: “Người đâu, trước tiên bắt giữ phạm nhân Vệ An và Diệp thị nhốt vào nhà giam, đợi ra rõ sự tình liền định tội. Vệ Chu thị thân mang hoạn tật, tạm thời cho nâng trở về, tùy thời nghe hầu gọi đến.”

Lúc rời khỏi nha môn, Vệ lão phu nhân còn đang cầu Vệ Vân Chiêu, muốn y tìm Doãn phủ xin được châm chước.

Vệ Vân Chiêu nhìn bà ta, “Lão phu nhân, hết thảy đều không đúng như ý muốn của bà, ta dùng chức quan Tham tri chính sự để đổi lấy một mạng cho nhi tử của bà, hiện giờ bà lại muốn ta lấy cái gì để đi tìm Doãn phủ đại nhân xin châm chước đây?”

Lời nói của Vệ lão phu nhân nghẹn trong cổ họng, trong nháy mắt dường như có thứ gì đã hoàn toàn tan vỡ, không cách nào gượng dậy nữa.

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi xa, không hề cho bà ta một cái liếc mắt.

Ba ngày sau, vụ án đã được tra rõ, chứng cứ vô cùng xác thực, Vệ An cũng đã ký tên khai cung, Vệ An phạm vào tội giết người phán xử trảm, sau thu hành hình.

Vệ lão phu nhân Chu Hỉ Dung đồng lõa giúp nhi tử che giấu sự thật, còn giúp người này đốt xác, phán năm năm lao ngục, không thể khoan dung.

Diệp Thúy Hương cố ý hạ độc mưu hại Chu Hỉ Dung, nhưng niệm phần đây là xúc động báo thù cho nữ nhi, phán năm năm lao ngục, không thể khoan dung.

Vệ gia lại trở thành đề tài tán gẫu của toàn bộ Thịnh Kinh, có điều so với hai mẫu tử Vệ An, nhóm quan viên trong triều lại chú ý đến Vệ Vân Chiêu nhiều hơn, có thể mang thân tổ mẫu và thân thúc thúc đến nha môn vấn tội, tuyệt đối không phải là hạng người thiện lương gì, cần phải đề phòng.

Vệ gia không còn người làm quan ở trong triều, hậu trạch cũng không có người ra cửa đi lại, hiếm khi có tin tức nào có thể truyền vào Vệ gia, tất nhiên cũng không ai biết những người này có ý nghĩ gì.

Có điều hai người Vệ Vân Chiêu cũng đều có việc bận, buổi đêm, Vệ gia liền xuất hiện thêm hai người, đó là một cặp huynh muội song sinh, hai người đen thui từ đầu tới chân, quỳ một gối ở trước mặt của Vệ Vân Chiêu, nói, “Tướng quân, may mắn không làm nhục sứ mệnh, đồ vật đã được thu hồi!”

……

Cùng lúc đó, Giang Cẩm Nguyệt cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống: [Ký chủ, hạt giống có thể giúp cô nổi danh, gia tăng lợi thế gả vào Đông cung đã xuất hiện, địa chỉ đã được gửi cho ký chủ, mong ký chủ nhanh chóng bắt được hạt giống tới tay!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook