Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ
Chương 12: Tỷ tỷ, nhỏ đó chính là ghen ghét chị đẹp
Nhạn Tử
21/10/2021
Chương trình học của khối 12 khá nặng, đặc biệt là lớp trọng điểm chắc chắn sẽ có thêm giờ bổ túc.
Chuông tan học vừa reng, Cố Tịnh Nhuyễn ngồi tại chỗ thu dọn tập sách chờ Tạ Tri Ý. Hứa Phán Phán đột nhiên xuất hiện dựa vào bàn bên cạnh Văn Viễn, lưng đeo ba lô, miệng còn nhai kẹo cao su, nghiêng đầu hướng Cố Tịnh Nhuyễn thổi bong bóng, nhướng mày nói, "Đi cà phê internet không?".
Văn Viễn có chút phát hoảng, tuy biết nàng không phải đang hỏi hắn nhưng hắn vẫn theo bản năng ngồi thẳng lưng nghiêm trang.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy cử động của Văn Viễn nên nói, "Ngươi dọa đến bạn cùng bàn của ta rồi kìa."
Hứa Phán Phán cười nhạo một tiếng, "Xin lỗi nha bạn học."
"Không không không có việc gì." Văn Viễn vội vàng trả lời.
"Nhuyễn Cẩu, có đi hay không?"
Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Không đi, ta muốn về nhà sớm một chút."
Hứa Phán Phán trợn mắt: "Về nhà sớm làm gì? Nghe ba mẹ ngươi khen Tạ Tri Ý hả?".
"Tạ Tri Ý là chị của ta, khen thì có sao."
Hứa Phán Phán thấy cô ngữ khí nghiêm túc, biết cô không nói giỡn, "Ai chà, ta đùa thôi, Tư Ngọc cùng Nhan Nhan đều có việc, một mình ta rất cô đơn lạnh lẽo a ~"
Cố Tịnh Nhuyễn dừng động tác, đáy lòng có chút không nỡ, nhưng nhớ tới tỷ tỷ, cô vẫn là lựa chọn phớt lờ đi vệt cảm xúc này.
"Không đi, ta cùng tỷ tỷ đã hẹn cùng nhau về nhà."
"Cái gì chứ, ngươi nhìn xem ngươi chờ bao lâu rồi mà người ta còn chưa tới, nói không chừng đã sớm quên việc này, để mình ngươi ngây ngốc chờ ở đây."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một trận huyên náo.
Cố Tịnh Nhuyễn tò mò hướng cửa sổ nhìn ra, thấy Tạ Tri Ý dị thường nổi bật ở hành lang đang đi đến lớp cô.
Trường học có văn bản rõ ràng quy định thứ hai đến thứ năm phải mặc đồng phục, chỉ có thứ sáu mới có thể ăn mặc tùy ý. Tạ Tri Ý hiện tại mặc đồng phục váy xanh áo trắng, khuôn mặt trắng nhỏ thanh tú, giống hệt nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp.
Quả nhiên, con người là động vật sống theo thị giác. Cô ra đến cửa lớp liền cảm giác như mình đang ở giữa bầy chim sẻ, khắp nơi ríu rít.
"Oh Tạ Tri Ý kìa, đẹp quá đi."
"Đúng vậy đúng vậy, lớn lên xinh đẹp thành tích còn tốt như vậy."
"Bồ cho rằng danh hiệu học thần tuỳ tiện muốn có là có hay sao?"
"Ô ô ô thật hâm mộ Cố Tịnh Nhuyễn nha, có được chị gái thế này."
"Hâm mộ cái rắm, giả thanh cao ra vẻ lạnh lùng, biết đâu chừng lại là một đứa phóng đãng."
"Đẹp chỗ nào? Xấu muốn chết."
Mấy lời chướng tai làm Cố Tịnh Nhuyễn hết sức khó chịu.
Nói chuyện chính là nữ sinh lớp bên cạnh tên Lý Kiều Kiều, cả ngày dẫn theo một đám bánh bèo phóng túng đi khắp nơi sân si, ỷ bản thân có vài phần tư sắc thích nơi nơi thông đồng cấu kết, ghen ghét những người đẹp hơn, trước đó còn muốn gia nhập nhóm bốn chị em cô, nhưng bị Cố Tịnh Nhuyễn khước từ.
Trong nguyên tác, về sau khi Tạ Tri Ý xảy ra chuyện, cũng là nữ sinh này dẫn đầu tàn nhẫn chà đạp thanh danh nàng.
Theo lời cô ta nói, nếu những người đẹp hơn cô ta nên chết đi, vậy thì chắc người trên địa cầu này đều chết hết.
Cố Tịnh Nhuyễn đi đến trước mặt cô ta trên dưới đánh giá, "Chậc, xem ra vẫn chưa học được cách nói chuyện?".
Lý Kiều Kiều cũng chỉ thuận miệng nói, cô ta chính là không thể chịu được có nữ sinh khác được khen xinh đẹp, đặc biệt là Tạ Tri Ý.
"Học được hay không liên quan gì ngươi?"
"Con không được dạy dỗ, lỗi tại cha."
Lý Kiều Kiều bị cô chặn họng nói không nên lời, oán hận trừng mắt nhìn cô.
"Không cần hiến tế cả mắt và miệng ra ngoài thế kia, lần sau lại để ta nghe được lời này, ta sẽ không ngại dạy ngươi bài học làm người".
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nói xong, Hứa Phán Phán liền tiếp, "Dạy chó làm người? Không nghĩ tới ngươi còn có bản lĩnh này nha."
Cố Tịnh Nhuyễn không nhịn được bật cười, về phương diện móc mỉa vẫn là Hứa Phán Phán lợi hại.
Chung quanh cũng vang lên tiếng cười trộm làm Lý Kiều Kiều nóng cả mặt, "Ngươi...Các ngươi xen vào việc người khác, khinh người quá đáng!".
"Xen vào việc người khác? Tạ Tri Ý là chị ta, bộ ngươi không biết? Lại để ta nghe thấy ngươi nói xấu chị ấy nữa, ta liền không ngại dạy chó làm người."
"Đừng vũ nhục chó, không xứng." Hứa Phán Phán phụ họa.
Lý Kiều Kiều buồn bực giậm chân một cái, cô ta không nghĩ tới hôm nay tự nhiên đá trúng hai khối ván sắt là Cố Tịnh Nhuyễn cùng Hứa Phán Phán.
"Chờ xem!" Nói xong xám xịt bỏ chạy.
Người xem náo nhiệt cũng tan, trước khi đi ánh mắt vẫn không quên đảo qua lại giữa Tạ Tri Ý và Cố Tịnh Nhuyễn, có chút không rõ hai người này xưa giờ bị đồn đãi bất hoà như thế nào lại đột nhiên biến thành chị em, quan hệ còn tốt như vậy.
Tạ Tri Ý đứng ở bên kia hành lang, ánh mắt không rõ ý tứ, biểu tình lại là ôn hòa.
"Tỷ tỷ, nhỏ đó ghen ghét chị đẹp, đáng bị mắng..."
Cố Tịnh Nhuyễn cố gắng hồi tưởng, xem vừa nãy bản thân có nói chuyện cục súc quá hay không.
Không có nha, cô chỉ là uyển chuyển nhắc nhở Lý Kiều Kiều mà thôi.
"Ừ". Tạ Tri Ý nhẹ giọng đáp lại.
Nhìn thấy Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn liền giống hệt quả bóng cao su bị đâm một kim, xẹp hết tức giận.
Hứa Phán Phán lên tiếng, "Uhm chị của Nhuyễn Cẩu, hôm nay Nhuyễn Cẩu không cùng chị về nhà được a, hôm nay nó phải chiếu cố một em bé đáng thương không nơi nương tựa."
"Ta cái gì..." Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa định nói đã bị Hứa Phán Phán che kín miệng.
"Đồ bội bạc! Trước kia ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn bên cạnh ta! Quên rồi sao? Để ta nhắc ngươi, năm lớp 7! Qzone!".
*một dạng blog bên TQ được thành lập từ năm 2005, đặc biệt nổi những năm 2013-2015.
Cố Tịnh Nhuyễn nhớ tới ký ức thập phần xa xăm, bao gồm lời thề trên message board Qzone:
Phán Phán dũng cảm bay, tỷ muội vĩnh viễn theo.
Phán Phán không ngã, tỷ muội bên ngươi đến già.
Chỉ cần Phán Phán ở, tỷ muội vẫn luôn yêu thương.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Trời, đó chỉ là một lời thề đoàn đội, cũng đâu phải dùng với mục đích hứa hẹn cái gì.
Tạ Tri Ý thấy cảnh hai người đùa giỡn cãi nhau, đáy mắt thoáng chút sa sầm rất khó nhận ra, tâm tình có một tia gợn nhỏ.
"Tỷ tỷ tốt bụng, chị sẽ đồng ý chứ? Dù sao chị cũng có tài xế đón, trực tiếp về nhà là được, em thảm như vầy chị vẫn nên để Nhuyễn Nhuyễn lại cho em đi."
Nói xong tay phải trực tiếp ôm cổ Cố Tịnh Nhuyễn.
"Phán Cẩu, gần đây ngươi cũng gan nhỉ, muốn bị đánh?" Cố Tịnh Nhuyễn hướng nàng giơ giơ nắm tay.
"Em muốn đi không?". Tạ Tri Ý đột nhiên dò hỏi làm Cố Tịnh Nhuyễn sửng sốt một chút.
Hứa Phán Phán đoạt lời đáp, "Đi a, bạn ấy muốn đi, chỉ là sợ chị giận thôi."
Sợ nàng giận? Có gì mà sợ.
"Vậy được."
Cố Tịnh Nhuyễn muốn nói mình không muốn đi, nhưng Hứa Phán Phán lại kịp thời xen mồm, "Cảm ơn tỷ tỷ."
Không biết phải làm sao, Cố Tịnh Nhuyễn chỉ có thể khổ sở nhìn theo bóng lưng Tạ Tri Ý.
"Nhìn cái gì a, tỷ tỷ cũng không phải không biết đường."
"Ngươi biết cái gì, tỷ tỷ của ta xinh đẹp như vậy, không có ta hộ giá che chở nếu có heo muốn vây quanh thì làm sao bây giờ."
"Ngươi nói cũng quá khoa trương đi."
"Ý ngươi là nói tỷ tỷ của ta khó coi?"
"Không không không ta là nói ngươi còn không có tư cách hộ giá che chở người ta, đừng quá khuếch đại tác dụng của mình."
Cố Tịnh Nhuyễn:......
"Mà khoan, mới nãy ngươi gọi tỷ tỷ, ai là tỷ tỷ của ngươi? Ngươi lại gọi bậy thử xem, ngươi thật khinh ta không dám đánh ngươi có phải hay không!"
"Xuỳ xuỳ ngươi nỡ sao? Nỡ lòng sao? A ——"
Cố Tịnh Nhuyễn hung hăng nhéo vào eo Hứa Phán Phán. Cái gì mà nỡ hay không nỡ? Không tồn tại.
Tạ Tri Ý nghe được phía sau lưng loáng thoáng truyền đến tiếng cười, đáy lòng bỗng chốc xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Chuông tan học vừa reng, Cố Tịnh Nhuyễn ngồi tại chỗ thu dọn tập sách chờ Tạ Tri Ý. Hứa Phán Phán đột nhiên xuất hiện dựa vào bàn bên cạnh Văn Viễn, lưng đeo ba lô, miệng còn nhai kẹo cao su, nghiêng đầu hướng Cố Tịnh Nhuyễn thổi bong bóng, nhướng mày nói, "Đi cà phê internet không?".
Văn Viễn có chút phát hoảng, tuy biết nàng không phải đang hỏi hắn nhưng hắn vẫn theo bản năng ngồi thẳng lưng nghiêm trang.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy cử động của Văn Viễn nên nói, "Ngươi dọa đến bạn cùng bàn của ta rồi kìa."
Hứa Phán Phán cười nhạo một tiếng, "Xin lỗi nha bạn học."
"Không không không có việc gì." Văn Viễn vội vàng trả lời.
"Nhuyễn Cẩu, có đi hay không?"
Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Không đi, ta muốn về nhà sớm một chút."
Hứa Phán Phán trợn mắt: "Về nhà sớm làm gì? Nghe ba mẹ ngươi khen Tạ Tri Ý hả?".
"Tạ Tri Ý là chị của ta, khen thì có sao."
Hứa Phán Phán thấy cô ngữ khí nghiêm túc, biết cô không nói giỡn, "Ai chà, ta đùa thôi, Tư Ngọc cùng Nhan Nhan đều có việc, một mình ta rất cô đơn lạnh lẽo a ~"
Cố Tịnh Nhuyễn dừng động tác, đáy lòng có chút không nỡ, nhưng nhớ tới tỷ tỷ, cô vẫn là lựa chọn phớt lờ đi vệt cảm xúc này.
"Không đi, ta cùng tỷ tỷ đã hẹn cùng nhau về nhà."
"Cái gì chứ, ngươi nhìn xem ngươi chờ bao lâu rồi mà người ta còn chưa tới, nói không chừng đã sớm quên việc này, để mình ngươi ngây ngốc chờ ở đây."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một trận huyên náo.
Cố Tịnh Nhuyễn tò mò hướng cửa sổ nhìn ra, thấy Tạ Tri Ý dị thường nổi bật ở hành lang đang đi đến lớp cô.
Trường học có văn bản rõ ràng quy định thứ hai đến thứ năm phải mặc đồng phục, chỉ có thứ sáu mới có thể ăn mặc tùy ý. Tạ Tri Ý hiện tại mặc đồng phục váy xanh áo trắng, khuôn mặt trắng nhỏ thanh tú, giống hệt nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp.
Quả nhiên, con người là động vật sống theo thị giác. Cô ra đến cửa lớp liền cảm giác như mình đang ở giữa bầy chim sẻ, khắp nơi ríu rít.
"Oh Tạ Tri Ý kìa, đẹp quá đi."
"Đúng vậy đúng vậy, lớn lên xinh đẹp thành tích còn tốt như vậy."
"Bồ cho rằng danh hiệu học thần tuỳ tiện muốn có là có hay sao?"
"Ô ô ô thật hâm mộ Cố Tịnh Nhuyễn nha, có được chị gái thế này."
"Hâm mộ cái rắm, giả thanh cao ra vẻ lạnh lùng, biết đâu chừng lại là một đứa phóng đãng."
"Đẹp chỗ nào? Xấu muốn chết."
Mấy lời chướng tai làm Cố Tịnh Nhuyễn hết sức khó chịu.
Nói chuyện chính là nữ sinh lớp bên cạnh tên Lý Kiều Kiều, cả ngày dẫn theo một đám bánh bèo phóng túng đi khắp nơi sân si, ỷ bản thân có vài phần tư sắc thích nơi nơi thông đồng cấu kết, ghen ghét những người đẹp hơn, trước đó còn muốn gia nhập nhóm bốn chị em cô, nhưng bị Cố Tịnh Nhuyễn khước từ.
Trong nguyên tác, về sau khi Tạ Tri Ý xảy ra chuyện, cũng là nữ sinh này dẫn đầu tàn nhẫn chà đạp thanh danh nàng.
Theo lời cô ta nói, nếu những người đẹp hơn cô ta nên chết đi, vậy thì chắc người trên địa cầu này đều chết hết.
Cố Tịnh Nhuyễn đi đến trước mặt cô ta trên dưới đánh giá, "Chậc, xem ra vẫn chưa học được cách nói chuyện?".
Lý Kiều Kiều cũng chỉ thuận miệng nói, cô ta chính là không thể chịu được có nữ sinh khác được khen xinh đẹp, đặc biệt là Tạ Tri Ý.
"Học được hay không liên quan gì ngươi?"
"Con không được dạy dỗ, lỗi tại cha."
Lý Kiều Kiều bị cô chặn họng nói không nên lời, oán hận trừng mắt nhìn cô.
"Không cần hiến tế cả mắt và miệng ra ngoài thế kia, lần sau lại để ta nghe được lời này, ta sẽ không ngại dạy ngươi bài học làm người".
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nói xong, Hứa Phán Phán liền tiếp, "Dạy chó làm người? Không nghĩ tới ngươi còn có bản lĩnh này nha."
Cố Tịnh Nhuyễn không nhịn được bật cười, về phương diện móc mỉa vẫn là Hứa Phán Phán lợi hại.
Chung quanh cũng vang lên tiếng cười trộm làm Lý Kiều Kiều nóng cả mặt, "Ngươi...Các ngươi xen vào việc người khác, khinh người quá đáng!".
"Xen vào việc người khác? Tạ Tri Ý là chị ta, bộ ngươi không biết? Lại để ta nghe thấy ngươi nói xấu chị ấy nữa, ta liền không ngại dạy chó làm người."
"Đừng vũ nhục chó, không xứng." Hứa Phán Phán phụ họa.
Lý Kiều Kiều buồn bực giậm chân một cái, cô ta không nghĩ tới hôm nay tự nhiên đá trúng hai khối ván sắt là Cố Tịnh Nhuyễn cùng Hứa Phán Phán.
"Chờ xem!" Nói xong xám xịt bỏ chạy.
Người xem náo nhiệt cũng tan, trước khi đi ánh mắt vẫn không quên đảo qua lại giữa Tạ Tri Ý và Cố Tịnh Nhuyễn, có chút không rõ hai người này xưa giờ bị đồn đãi bất hoà như thế nào lại đột nhiên biến thành chị em, quan hệ còn tốt như vậy.
Tạ Tri Ý đứng ở bên kia hành lang, ánh mắt không rõ ý tứ, biểu tình lại là ôn hòa.
"Tỷ tỷ, nhỏ đó ghen ghét chị đẹp, đáng bị mắng..."
Cố Tịnh Nhuyễn cố gắng hồi tưởng, xem vừa nãy bản thân có nói chuyện cục súc quá hay không.
Không có nha, cô chỉ là uyển chuyển nhắc nhở Lý Kiều Kiều mà thôi.
"Ừ". Tạ Tri Ý nhẹ giọng đáp lại.
Nhìn thấy Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn liền giống hệt quả bóng cao su bị đâm một kim, xẹp hết tức giận.
Hứa Phán Phán lên tiếng, "Uhm chị của Nhuyễn Cẩu, hôm nay Nhuyễn Cẩu không cùng chị về nhà được a, hôm nay nó phải chiếu cố một em bé đáng thương không nơi nương tựa."
"Ta cái gì..." Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa định nói đã bị Hứa Phán Phán che kín miệng.
"Đồ bội bạc! Trước kia ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn bên cạnh ta! Quên rồi sao? Để ta nhắc ngươi, năm lớp 7! Qzone!".
*một dạng blog bên TQ được thành lập từ năm 2005, đặc biệt nổi những năm 2013-2015.
Cố Tịnh Nhuyễn nhớ tới ký ức thập phần xa xăm, bao gồm lời thề trên message board Qzone:
Phán Phán dũng cảm bay, tỷ muội vĩnh viễn theo.
Phán Phán không ngã, tỷ muội bên ngươi đến già.
Chỉ cần Phán Phán ở, tỷ muội vẫn luôn yêu thương.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Trời, đó chỉ là một lời thề đoàn đội, cũng đâu phải dùng với mục đích hứa hẹn cái gì.
Tạ Tri Ý thấy cảnh hai người đùa giỡn cãi nhau, đáy mắt thoáng chút sa sầm rất khó nhận ra, tâm tình có một tia gợn nhỏ.
"Tỷ tỷ tốt bụng, chị sẽ đồng ý chứ? Dù sao chị cũng có tài xế đón, trực tiếp về nhà là được, em thảm như vầy chị vẫn nên để Nhuyễn Nhuyễn lại cho em đi."
Nói xong tay phải trực tiếp ôm cổ Cố Tịnh Nhuyễn.
"Phán Cẩu, gần đây ngươi cũng gan nhỉ, muốn bị đánh?" Cố Tịnh Nhuyễn hướng nàng giơ giơ nắm tay.
"Em muốn đi không?". Tạ Tri Ý đột nhiên dò hỏi làm Cố Tịnh Nhuyễn sửng sốt một chút.
Hứa Phán Phán đoạt lời đáp, "Đi a, bạn ấy muốn đi, chỉ là sợ chị giận thôi."
Sợ nàng giận? Có gì mà sợ.
"Vậy được."
Cố Tịnh Nhuyễn muốn nói mình không muốn đi, nhưng Hứa Phán Phán lại kịp thời xen mồm, "Cảm ơn tỷ tỷ."
Không biết phải làm sao, Cố Tịnh Nhuyễn chỉ có thể khổ sở nhìn theo bóng lưng Tạ Tri Ý.
"Nhìn cái gì a, tỷ tỷ cũng không phải không biết đường."
"Ngươi biết cái gì, tỷ tỷ của ta xinh đẹp như vậy, không có ta hộ giá che chở nếu có heo muốn vây quanh thì làm sao bây giờ."
"Ngươi nói cũng quá khoa trương đi."
"Ý ngươi là nói tỷ tỷ của ta khó coi?"
"Không không không ta là nói ngươi còn không có tư cách hộ giá che chở người ta, đừng quá khuếch đại tác dụng của mình."
Cố Tịnh Nhuyễn:......
"Mà khoan, mới nãy ngươi gọi tỷ tỷ, ai là tỷ tỷ của ngươi? Ngươi lại gọi bậy thử xem, ngươi thật khinh ta không dám đánh ngươi có phải hay không!"
"Xuỳ xuỳ ngươi nỡ sao? Nỡ lòng sao? A ——"
Cố Tịnh Nhuyễn hung hăng nhéo vào eo Hứa Phán Phán. Cái gì mà nỡ hay không nỡ? Không tồn tại.
Tạ Tri Ý nghe được phía sau lưng loáng thoáng truyền đến tiếng cười, đáy lòng bỗng chốc xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.