Xuyên Thành Tiểu Vương Gia Bị Ghét Bỏ
Chương 18: Giao Thừa
Punnie1310
20/10/2024
Cứ như vậy, Đông Phương Hạ Lãng cứ cách vài hôm lại đến chỗ của y một lần, nhưng bên ngoài đều không hề có lời đồn đãu nào, Tiêu Thu Nhiên hỏi Liễu Mặc
“Ngươi chắc chắn bên ngoài không ai đồn đãi cũng như biết chuyện hoàng tử Hạ quốc đến đây sao”
Liễu Mặc gật đầu
“Bẩm điện hạ, thật sự là như vậy, nô tỳ và Tiểu Sính công công đã đi thăm dò khắp nơi cũng đi nghe trộm khắp cung nhưng không hề ai nói gì đến điện hạ, càng không hề nói đến hoàng tử Hạ quốc thường xuyên vào cung đến chỗ điện hạ”
Chính Liễu Mặc cũng không ngờ rằng, hoàng tử Hạ quốc đi ra đi vào chỗ bọn họ như đi chơi vậy mà bên ngoài ngay cả một chút gió cũng không thấy thổi, thật lấy làm lạ
“Có lẽ là đúng như lời hắn nói, Hoàng Thượng cho phép hắn”
Tiêu Thu Nhiên nói, trong lòng y cũng nghi ngờ, nhưng đối với Đông Phương Hạ Lãng ngày ngày đến làm phiền y, từ hứng thú ban đầu về nhân vật nam phụ có đoạn tình duyên với mình thì y chính thức liệt Đông Phương Hạ Lãng vào danh sách đen của mình, người này thật sự rất phiền
Mùa đông cũng nhanh chóng trôi qua, mùa xuân bắt đầu đên nhưng năm nay tuyết rơi lại kéo dài hơn, Tiêu Thu Nhiên nhìn bầu trời tuyết bên ngoài mà lo lắng, tuyết rơi như vậy e là ít lâu sau sẽ có nạn đói, y đã đến nơi này hơn mười năm, cũng dần quen thuộc nơi này hơn, cũng hiểu được cuộc sống ở hiện đại vẫn may mắn hơn ở nơi này, nghĩ đến tuyết rơi tiếp tục như vậy sẽ có nạn đói, biên cương chỗ muội muội y không biết sẽ thế nào đây
Hôm nay Đông Phương Hạ Lãng lại vào cung, hắn ngang nhiên đến mức mà Tiêu Thu Nhiên phải tròn mắt
“Tuyết rơi dày đặc quá, ta mang cho ngươi áo lông sói này, là sói của Hạ quốc chúng ta, sói rất to lông rất dày, giữ ấm rất tốt. Chỗ ngươi chỉ có mấy cái áo lông cáo với sói bình thường e là không đủ ấm”
Đông Phương Hạ Lãng đưa áo choàng cho Tiêu Thu Nhiên
“Sao lại tặng ta, ta còn chưa đồng ý làm bằng hữu với ngươi”
“Ta thích thì tặng thôi, ngươi thân là hoàng tử, ở chỗ này còn không bằng chỗ ta nữa”
Lời này của Đông Phương Hạ Lãng, Tiêu Thu Nhiên không phản bác được, thật sự mà nói dù đãi ngộ của y ở nơi này cũng gọi là đãi ngộ cho hoàng tử nhưng còn thua một người là con tin của Thu quốc như Đông Phương Hạ Lãng nữa là
Tiêu Thu Nhiên phân vân sau cùng vẫn nhận lấy, Đông Phương Hạ Lãng thấy y nhận đồ thì vẻ mặt càng thêm phần vui vẻ hơn. Hắn đã đặc biệt lấy áo choàng lông sói màu xám mà mẫu hậu đã đưa cho hắn trước khi hắn đến đây để tặng cho Tiêu Thu Nhiên, bản thân thà mặc chiếc áo choàng lông sói màu đen do chính bản thân săn được chứ nhất quyết không bận áo choàng lông sói màu xám này vì nó là vật mà mẫu hậu tặng hắn trước khi đi. Nhưng nhìn nơi ở ở Tiêu Thu Nhiên, cộng thêm nhìn chiếc áo choàng chẳng đủ ấm của y, hắn vẫn quyết định mang tặng cho y
“Năm nay tuyết rơi dày đặc, ngày kia là đã là giao thừa rồi, ngươi có đi dự yến tiệc không”
Đông Phương Hạ Lãng hỏi y, Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Vậy hôm đó ta sẽ tranh thủ yến tiệc mà trốn đi đến chỗ này, ngươi nhất định phải đón tiếp ta đấy”
Đông Phương Hạ Lãng nói xong liền rời đi, Liễu Mặc khó hiểu hỏi Tiêu Thu Nhiên
“Ngũ điện hạ, vị hoàng tử Hạ quốc này sao cứ thích đến chỗ chúng ta, nhất quyết kết giao bằng hữu với người vậy chứ”
Tiêu Thu Nhiên nhìn theo bóng lưng thiếu niên của Đông Phương Hạ Lãng, người này lớn tuổi hơn y nhưng tính cách lại không hề trầm ổn như trong truyện miêu tả chúc nào, dù Đông Phương Hạ Lãng có phiền phức một chút bị y cho vào danh sách đen nhưng y cũng phải công nhận Đông Phương Hạ Lãng là một người rất tốt, hắn mang những thứ tốt nhất đến chỗ y, cũng rất kiên nhẫn chờ y đồng ý làm bạn với mình
“Chắc là do hắn thật sự ngưỡng mộ ta như lời hắn nói”
Tiêu Thu Nhiên nở một nụ cười, nếu như đã có đoạn tình duyên này, thì y cũng muốn xem thử liệu một người chưa bao giờ thích người khác cũng chưa yêu đương như y có động lòng hay không với một người như Đông Phương Hạ Lãng, y đối với nam nữ không quan trọng, thứ y quan tâm là cảm xúc của bản thân
Rất nhanh đêm giao thừa đã đến, trong cung diễn ra yến tiệc linh đình do Ly quý phi chuẩn bị, Tiêu Thu Nhiên đương nhiên sẽ không đi, y tự chuẩn bị một bữa tiệc giao thừa nhỏ cùng với Liễu Mặc và Tiểu Sính. Tiệc giao thừa năm nay của bọn họ đặc biệt để thêm một cái bát nữa, là để cho người kia
Đông Phương Hạ Lãng đúng hẹn đã đến, trên tay hắn còn cầm theo vào món đồ, còn có cả một bình rượu
“Ta mang theo rượu ngon cùng vài thứ ở yến tiệc cho người đây ngũ điện hạ”
Đông Phương Hạ Lãng nhìn y nở nụ cười, Tiểu Sính giúp hắn cất áo choàng, Đông Phương Hạ Lãng ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiêu Thu Nhiên
“Ta không uống rượu”
Tiêu Thu Nhiên thẳng thừng nói, Đông Phương Hạ Lãng liền rót một ly rượu cho mình
“Ta biết ngươi không uống, nên ta uống, có mấy món bánh ở yến tiệc trong khá ngon mắt, ta đem đến cho ngươi, mấy món này khá lạ ở Hạ quốc nhưng trong đẹp mắt nên ta lấy chúng”
Tiêu Thu Nhiên gắp thử một cái bánh, quả thật khá ngon, lâu rồi y không ăn, nhưng mùi vị lại có chút lạt, mẫu hậu y thích ăn ngọt nên yến tiệc bánh sẽ làm hương vị ngọt hơn một chút, phụ hoàng cũng thích ăn ngọt chỉ có Ly quý phi là không thích
“Cảm tạ ngươi, đã đến đủ rồi thì chúng ta dùng bữa đi”
Bốn người ngồi chung một bàn không phân thân phận cùng nhau dùng bữa, sau khi dùng bữa xong, Đông Phương Hạ Lãng ngỏ ý muốn đưa Tiêu Thu Nhiên đi ngắm pháo hoa
“Ngươi có muốn đi ngắm pháo hoa không, ta biết một nơi ngắm pháo hoa rất rõ”
Tiêu Thu Nhiên im lặng suy nghĩ, y cũng có chút muốn đi xem nhưng bên ngoài rất lạnh, Đông Phương Hạ Lãng thấy y phân vân thì nói thêm
“An tâm ta có mang theo lò sưởi, hơn nữa chỗ ta đưa ngươi đi cũng gần đây”
Tiêu Thu Nhiên sau đó cũng đồng ý, Liễu Mặc vội vã nói
“Để nô tỳ đi chuẩn bị áo choàng cho điện hạ, cũng đi theo người để đảm bảo an toàn”
“Không cần, ta sẽ canh chừng điện hạ của các ngươi, an tâm người ta đưa đi, sẽ đưa về được”
Đông Phương Hạ Lãng cắt ngang lời của Liễu Mặc, Liễu Mặc lo lắng nhìn điện hạ nhà mình, dù sao thì người này vẫn là người của ngoại tộc, nếu như người này đem điện hạ nhà nàng bắt đi thì sao, Liễu Mặc lo lắng
“Ngươi chắc chắn bên ngoài không ai đồn đãi cũng như biết chuyện hoàng tử Hạ quốc đến đây sao”
Liễu Mặc gật đầu
“Bẩm điện hạ, thật sự là như vậy, nô tỳ và Tiểu Sính công công đã đi thăm dò khắp nơi cũng đi nghe trộm khắp cung nhưng không hề ai nói gì đến điện hạ, càng không hề nói đến hoàng tử Hạ quốc thường xuyên vào cung đến chỗ điện hạ”
Chính Liễu Mặc cũng không ngờ rằng, hoàng tử Hạ quốc đi ra đi vào chỗ bọn họ như đi chơi vậy mà bên ngoài ngay cả một chút gió cũng không thấy thổi, thật lấy làm lạ
“Có lẽ là đúng như lời hắn nói, Hoàng Thượng cho phép hắn”
Tiêu Thu Nhiên nói, trong lòng y cũng nghi ngờ, nhưng đối với Đông Phương Hạ Lãng ngày ngày đến làm phiền y, từ hứng thú ban đầu về nhân vật nam phụ có đoạn tình duyên với mình thì y chính thức liệt Đông Phương Hạ Lãng vào danh sách đen của mình, người này thật sự rất phiền
Mùa đông cũng nhanh chóng trôi qua, mùa xuân bắt đầu đên nhưng năm nay tuyết rơi lại kéo dài hơn, Tiêu Thu Nhiên nhìn bầu trời tuyết bên ngoài mà lo lắng, tuyết rơi như vậy e là ít lâu sau sẽ có nạn đói, y đã đến nơi này hơn mười năm, cũng dần quen thuộc nơi này hơn, cũng hiểu được cuộc sống ở hiện đại vẫn may mắn hơn ở nơi này, nghĩ đến tuyết rơi tiếp tục như vậy sẽ có nạn đói, biên cương chỗ muội muội y không biết sẽ thế nào đây
Hôm nay Đông Phương Hạ Lãng lại vào cung, hắn ngang nhiên đến mức mà Tiêu Thu Nhiên phải tròn mắt
“Tuyết rơi dày đặc quá, ta mang cho ngươi áo lông sói này, là sói của Hạ quốc chúng ta, sói rất to lông rất dày, giữ ấm rất tốt. Chỗ ngươi chỉ có mấy cái áo lông cáo với sói bình thường e là không đủ ấm”
Đông Phương Hạ Lãng đưa áo choàng cho Tiêu Thu Nhiên
“Sao lại tặng ta, ta còn chưa đồng ý làm bằng hữu với ngươi”
“Ta thích thì tặng thôi, ngươi thân là hoàng tử, ở chỗ này còn không bằng chỗ ta nữa”
Lời này của Đông Phương Hạ Lãng, Tiêu Thu Nhiên không phản bác được, thật sự mà nói dù đãi ngộ của y ở nơi này cũng gọi là đãi ngộ cho hoàng tử nhưng còn thua một người là con tin của Thu quốc như Đông Phương Hạ Lãng nữa là
Tiêu Thu Nhiên phân vân sau cùng vẫn nhận lấy, Đông Phương Hạ Lãng thấy y nhận đồ thì vẻ mặt càng thêm phần vui vẻ hơn. Hắn đã đặc biệt lấy áo choàng lông sói màu xám mà mẫu hậu đã đưa cho hắn trước khi hắn đến đây để tặng cho Tiêu Thu Nhiên, bản thân thà mặc chiếc áo choàng lông sói màu đen do chính bản thân săn được chứ nhất quyết không bận áo choàng lông sói màu xám này vì nó là vật mà mẫu hậu tặng hắn trước khi đi. Nhưng nhìn nơi ở ở Tiêu Thu Nhiên, cộng thêm nhìn chiếc áo choàng chẳng đủ ấm của y, hắn vẫn quyết định mang tặng cho y
“Năm nay tuyết rơi dày đặc, ngày kia là đã là giao thừa rồi, ngươi có đi dự yến tiệc không”
Đông Phương Hạ Lãng hỏi y, Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Vậy hôm đó ta sẽ tranh thủ yến tiệc mà trốn đi đến chỗ này, ngươi nhất định phải đón tiếp ta đấy”
Đông Phương Hạ Lãng nói xong liền rời đi, Liễu Mặc khó hiểu hỏi Tiêu Thu Nhiên
“Ngũ điện hạ, vị hoàng tử Hạ quốc này sao cứ thích đến chỗ chúng ta, nhất quyết kết giao bằng hữu với người vậy chứ”
Tiêu Thu Nhiên nhìn theo bóng lưng thiếu niên của Đông Phương Hạ Lãng, người này lớn tuổi hơn y nhưng tính cách lại không hề trầm ổn như trong truyện miêu tả chúc nào, dù Đông Phương Hạ Lãng có phiền phức một chút bị y cho vào danh sách đen nhưng y cũng phải công nhận Đông Phương Hạ Lãng là một người rất tốt, hắn mang những thứ tốt nhất đến chỗ y, cũng rất kiên nhẫn chờ y đồng ý làm bạn với mình
“Chắc là do hắn thật sự ngưỡng mộ ta như lời hắn nói”
Tiêu Thu Nhiên nở một nụ cười, nếu như đã có đoạn tình duyên này, thì y cũng muốn xem thử liệu một người chưa bao giờ thích người khác cũng chưa yêu đương như y có động lòng hay không với một người như Đông Phương Hạ Lãng, y đối với nam nữ không quan trọng, thứ y quan tâm là cảm xúc của bản thân
Rất nhanh đêm giao thừa đã đến, trong cung diễn ra yến tiệc linh đình do Ly quý phi chuẩn bị, Tiêu Thu Nhiên đương nhiên sẽ không đi, y tự chuẩn bị một bữa tiệc giao thừa nhỏ cùng với Liễu Mặc và Tiểu Sính. Tiệc giao thừa năm nay của bọn họ đặc biệt để thêm một cái bát nữa, là để cho người kia
Đông Phương Hạ Lãng đúng hẹn đã đến, trên tay hắn còn cầm theo vào món đồ, còn có cả một bình rượu
“Ta mang theo rượu ngon cùng vài thứ ở yến tiệc cho người đây ngũ điện hạ”
Đông Phương Hạ Lãng nhìn y nở nụ cười, Tiểu Sính giúp hắn cất áo choàng, Đông Phương Hạ Lãng ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiêu Thu Nhiên
“Ta không uống rượu”
Tiêu Thu Nhiên thẳng thừng nói, Đông Phương Hạ Lãng liền rót một ly rượu cho mình
“Ta biết ngươi không uống, nên ta uống, có mấy món bánh ở yến tiệc trong khá ngon mắt, ta đem đến cho ngươi, mấy món này khá lạ ở Hạ quốc nhưng trong đẹp mắt nên ta lấy chúng”
Tiêu Thu Nhiên gắp thử một cái bánh, quả thật khá ngon, lâu rồi y không ăn, nhưng mùi vị lại có chút lạt, mẫu hậu y thích ăn ngọt nên yến tiệc bánh sẽ làm hương vị ngọt hơn một chút, phụ hoàng cũng thích ăn ngọt chỉ có Ly quý phi là không thích
“Cảm tạ ngươi, đã đến đủ rồi thì chúng ta dùng bữa đi”
Bốn người ngồi chung một bàn không phân thân phận cùng nhau dùng bữa, sau khi dùng bữa xong, Đông Phương Hạ Lãng ngỏ ý muốn đưa Tiêu Thu Nhiên đi ngắm pháo hoa
“Ngươi có muốn đi ngắm pháo hoa không, ta biết một nơi ngắm pháo hoa rất rõ”
Tiêu Thu Nhiên im lặng suy nghĩ, y cũng có chút muốn đi xem nhưng bên ngoài rất lạnh, Đông Phương Hạ Lãng thấy y phân vân thì nói thêm
“An tâm ta có mang theo lò sưởi, hơn nữa chỗ ta đưa ngươi đi cũng gần đây”
Tiêu Thu Nhiên sau đó cũng đồng ý, Liễu Mặc vội vã nói
“Để nô tỳ đi chuẩn bị áo choàng cho điện hạ, cũng đi theo người để đảm bảo an toàn”
“Không cần, ta sẽ canh chừng điện hạ của các ngươi, an tâm người ta đưa đi, sẽ đưa về được”
Đông Phương Hạ Lãng cắt ngang lời của Liễu Mặc, Liễu Mặc lo lắng nhìn điện hạ nhà mình, dù sao thì người này vẫn là người của ngoại tộc, nếu như người này đem điện hạ nhà nàng bắt đi thì sao, Liễu Mặc lo lắng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.