Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 32: Ảnh Đế Đỉnh Lưu
Vọng Thư
21/06/2024
Còn đứa con mà Khâu Tuyền Ninh nhớ thương thì đang coi thân hình vĩ đại của ba ruột như một giá treo, lúc thì túm tóc trèo lên, lúc thì siết cổ từ từ trèo xuống, thỉnh thoảng lại vịn vào lưng ghế sofa để bước những bước chân ngắn một cách linh hoạt.
Đúng vậy, chỉ mới hơn ba mươi tiếng không gặp, Bát Bát không chỉ lớn hơn mà còn có thể vịn vào ghế sofa để đi lại.
Phải biết lúc mà đi khám ở bệnh viện, thằng nhóc chỉ mới nhỏ như một đứa bé sơ sinh này thế mà đã biết gọi ba.
Mà bây giờ con đã lớn hơn một chút, còn có thể vịn vào sofa để đi, tuy Khâu Tuyền Ninh không có kinh nghiệm nuôi con, nhưng cũng cảm thấy để nhóc con như này không ổn lắm.
Trước đây cô ấy có nghiên cứu qua, trẻ sáu tháng tuổi có thể gọi ba một cách rõ ràng đã là trường hợp đặc biệt hiếm hoi, còn việc vịn vào ghế để đi thì phải muộn hơn hai đến ba tháng nữa.
Nhìn thấy phản ứng của Khâu Tuyền Ninh, Cố Hàn Thâm biết không phải chỉ có mình cậu bị ảo giác hay hoang tưởng.
Bát Bát thực sự đã lớn, mà không chỉ một chút.
Bởi vì đứa con này giống như một miếng cao dán nhỏ, bám vào người cậu bằng đủ mọi cách, vì ở bên nhau một thời gian khá dài nên rất dễ nhận thấy sự thay đổi của Bát Bát.
Sáng nay Vương Lê Lan nói hình như Bát Bát béo hơn một chút, cậu cũng không để ý lắm.
Cho đến khi Bát Bát ngủ một giấc dài đến tận trưa, lâu lắm rồi Cô Hàn Thâm mới được trải nghiệm cảm giác ngủ say như bị cúp điện, trước mắt tối sầm rồi ngủ mê luôn.
Lần này cậu đã có sự chuẩn bị trước, chủ động nằm nghiêng để Bát Bát có thể áp sát vào ngực cậu, quả nhiên cậu không còn bị nó đè lên ngực nữa.
Hai cha con ngủ một giấc gần bảy tiếng, Cố Hàn Thâm vừa mở mắt ra thì phát hiện Bát Bát đã lớn hơn chút.
Cái cân trước đây đã bị Cố Hàn Thâm đập hỏng, nhưng khi cậu bế lên ước lượng thì rõ ràng đây không phải là trọng lượng hơn ba cân.
Cho con bú xong rồi thay tã, Bát Bát đã có thể mặc tã giấy cỡ nhỏ, đến khi nó vịn vào vai cậu đứng dậy, Cố Hàn Thâm đã hoàn toàn kiệt sức, thậm chí còn nghi ngờ bản thân có một hình thức phát bệnh mới...
Khâu Tuyền Ninh mở hộp cân, Cố Hàn Thâm đặt đứa con nhỏ lên.
…500kg
Là trọng lượng mà trẻ sơ sinh bình thường có thể đạt được khi đầy tháng, nhưng đối với Bát Bát còn chưa đầy hai cân cách đây không lâu thì đã là rất lố rồi!
Cố Hàn Thâm vô cảm bế Bát Bát đã bắt đầu mè nheo muốn “Nổi cơn thịnh nộ” vì bị tách ra hai giây lên, hơi bất lực im lặng vài phút.
Là đứa con chui ra từ quả trứng do chính mình sinh ra, thì mọi điều phi lý đều trở nên hợp lý.
Nhưng Cố Hàn Thâm vẫn cảm thấy có vẻ bản thân vẫn chưa đủ điên, thế giới này điên hơn cậu nhiều.
Bát Bát thấy hai người đều ngây như phỗng, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, giọng sữa bập bẹ gọi một tiếng: “Ba ba~”
Cố Hàn Thâm cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt trong veo như pha lê của Bát Bát, đôi mắt màu xanh thẳm chứa hình ảnh phản chiếu duy nhất.
Đúng vậy, chỉ mới hơn ba mươi tiếng không gặp, Bát Bát không chỉ lớn hơn mà còn có thể vịn vào ghế sofa để đi lại.
Phải biết lúc mà đi khám ở bệnh viện, thằng nhóc chỉ mới nhỏ như một đứa bé sơ sinh này thế mà đã biết gọi ba.
Mà bây giờ con đã lớn hơn một chút, còn có thể vịn vào sofa để đi, tuy Khâu Tuyền Ninh không có kinh nghiệm nuôi con, nhưng cũng cảm thấy để nhóc con như này không ổn lắm.
Trước đây cô ấy có nghiên cứu qua, trẻ sáu tháng tuổi có thể gọi ba một cách rõ ràng đã là trường hợp đặc biệt hiếm hoi, còn việc vịn vào ghế để đi thì phải muộn hơn hai đến ba tháng nữa.
Nhìn thấy phản ứng của Khâu Tuyền Ninh, Cố Hàn Thâm biết không phải chỉ có mình cậu bị ảo giác hay hoang tưởng.
Bát Bát thực sự đã lớn, mà không chỉ một chút.
Bởi vì đứa con này giống như một miếng cao dán nhỏ, bám vào người cậu bằng đủ mọi cách, vì ở bên nhau một thời gian khá dài nên rất dễ nhận thấy sự thay đổi của Bát Bát.
Sáng nay Vương Lê Lan nói hình như Bát Bát béo hơn một chút, cậu cũng không để ý lắm.
Cho đến khi Bát Bát ngủ một giấc dài đến tận trưa, lâu lắm rồi Cô Hàn Thâm mới được trải nghiệm cảm giác ngủ say như bị cúp điện, trước mắt tối sầm rồi ngủ mê luôn.
Lần này cậu đã có sự chuẩn bị trước, chủ động nằm nghiêng để Bát Bát có thể áp sát vào ngực cậu, quả nhiên cậu không còn bị nó đè lên ngực nữa.
Hai cha con ngủ một giấc gần bảy tiếng, Cố Hàn Thâm vừa mở mắt ra thì phát hiện Bát Bát đã lớn hơn chút.
Cái cân trước đây đã bị Cố Hàn Thâm đập hỏng, nhưng khi cậu bế lên ước lượng thì rõ ràng đây không phải là trọng lượng hơn ba cân.
Cho con bú xong rồi thay tã, Bát Bát đã có thể mặc tã giấy cỡ nhỏ, đến khi nó vịn vào vai cậu đứng dậy, Cố Hàn Thâm đã hoàn toàn kiệt sức, thậm chí còn nghi ngờ bản thân có một hình thức phát bệnh mới...
Khâu Tuyền Ninh mở hộp cân, Cố Hàn Thâm đặt đứa con nhỏ lên.
…500kg
Là trọng lượng mà trẻ sơ sinh bình thường có thể đạt được khi đầy tháng, nhưng đối với Bát Bát còn chưa đầy hai cân cách đây không lâu thì đã là rất lố rồi!
Cố Hàn Thâm vô cảm bế Bát Bát đã bắt đầu mè nheo muốn “Nổi cơn thịnh nộ” vì bị tách ra hai giây lên, hơi bất lực im lặng vài phút.
Là đứa con chui ra từ quả trứng do chính mình sinh ra, thì mọi điều phi lý đều trở nên hợp lý.
Nhưng Cố Hàn Thâm vẫn cảm thấy có vẻ bản thân vẫn chưa đủ điên, thế giới này điên hơn cậu nhiều.
Bát Bát thấy hai người đều ngây như phỗng, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, giọng sữa bập bẹ gọi một tiếng: “Ba ba~”
Cố Hàn Thâm cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt trong veo như pha lê của Bát Bát, đôi mắt màu xanh thẳm chứa hình ảnh phản chiếu duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.