Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 38: Ảnh Đế Đỉnh Lưu
Vọng Thư
21/06/2024
Trên thực tế, trước khi tham gia chương trình, dì Ngô đã huấn luyện cho Cố Hàn Thâm một khoá, dạy cậu cách dùng xửng hấp để hâm nóng thức ăn, vì vậy dì Ngô cũng hiểu được khả năng nấu nướng của Cố Hàn Thâm.
Nghe điện thoại xong, bà ấy im lặng một lúc: “... Cậu Cố à, cậu nhất định phải làm sao?”
Mặt mũi Cố Hàn Thâm đen sì: “Ừ.”
Dì Ngô vắt óc nghĩ ra một món mà bà ấy cho là dễ làm nhất, đó là trứng hấp khoai tây nghiền, vừa khéo có thể sử dụng nồi hấp mà trước đó bà ấy đã dạy cách dùng.
Cố Hàn Thâm nghe xong cũng thấy rất đơn giản, nhưng vẫn bị đứt tay khi thái khoai tây.
Vết thương không lớn, Cố Hàn Thâm đã quen nên không thấy đau, nhưng khi máu chảy ra, Bát Bát ở trong lòng vẫn gào lên khóc kinh thiên động địa.
“Ba ba! Đau!”
“Ba ba hu hu ba a hu hu đau đau... ưm!”
Cố Hàn Thâm thành thạo bịt miệng, chặn tiếng khóc của Bát Bát trong một giây, Bát Bát chỉ có thể nín khóc, nước mắt giàn giụa khiến hai má trông như hai quả trứng ốp la, trong sự im lặng bị ép buộc, cậu nhóc liên tục rơi nước mắt, trong lòng vô cùng đau lòng cho người ba bị thương.
Mặc dù Cố Hàn Thâm đã quen với mức độ coi trọng cơ thể của Bát Bát đối với mình, cũng đã dự đoán được rằng thằng bé sẽ giật mình rồi khóc òa lên.
Nhưng khi thấy từng giọt nước mắt trong veo đọng lại trên tay, trong lòng Cố Hàn Thâm vẫn không khỏi xao động.
Cố Hàn Thâm lấy giấy lau nước mắt cho vòi nước nhỏ của mình, có chút cứng nhắc dỗ dành: “Được rồi, được rồi, ba sẽ cẩn thận, Bát Bát không khóc nữa nhé?”
Khi Bát Bát ngước mắt lên, khóe mắt vẫn còn cụp xuống, hốc mắt đã đỏ hoe, trong mắt còn chứa một bịch nước mắt lớn, Bát Bát vô cùng tủi thân, vừa nức nở vừa nói: “Ba ba... đau đau...”
Cố Hàn Thâm: “Ba không đau, Bát Bát không khóc.”
“Ba ba đau!”
Bát Bát nhíu mày, giọng nói trẻ con vô cùng kiên định.
Cố Hàn Thâm không nói nên lời, đau hay không thì bản thân cậu không biết sao?
Cùng lúc đó, hệ thống nhìn điểm cảm hóa từ 6 điểm tăng lên 9 điểm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nó tính ra rồi, chỉ cần Bát Bát đau lòng rơi nước mắt vì phản diện thì điểm cảm hóa của phản diện sẽ tăng lên ba điểm, lần đầu tiên là giật tóc, lần thứ hai là cằm bị trầy xước, lần thứ ba là bị đứt tay... Thật không ngờ...
Thái khoai tây theo yêu cầu của dì Ngô rồi cho vào xửng hấp chín, dùng thìa nghiền nát rồi cho thêm trứng vào, tiếp tục hấp chín là được.
Bản thân Cố Hàn Thâm cũng lười làm những thứ khác, trực tiếp làm hai phần, điểm khác biệt là phần của Bát Bát sau khi làm xong thì nhỏ hai giọt dầu óc chó, còn phần của cậu thì thêm hai thìa nước tương.
Vì sợ Cố Hàn Thâm không hiểu, dì Ngô dứt khoát không cho cậu thêm bất kỳ gia vị nào, thức ăn dặm cho trẻ em vốn khá nhạt, Bát Bát rất hài lòng với bữa sáng mà ba mình bận rộn một tiếng mới làm xong.
Lớp trên là trứng hấp có vị trứng, lớp dưới là khoai tây nghiền có vị khoai tây, Bát Bát không có yêu cầu quá khắt khe đối với thức ăn, không có mùi vị kỳ lạ là đã rất thỏa mãn rồi, điều cậu nhóc cần là nhiều đồ ăn và no bụng.
Nghe điện thoại xong, bà ấy im lặng một lúc: “... Cậu Cố à, cậu nhất định phải làm sao?”
Mặt mũi Cố Hàn Thâm đen sì: “Ừ.”
Dì Ngô vắt óc nghĩ ra một món mà bà ấy cho là dễ làm nhất, đó là trứng hấp khoai tây nghiền, vừa khéo có thể sử dụng nồi hấp mà trước đó bà ấy đã dạy cách dùng.
Cố Hàn Thâm nghe xong cũng thấy rất đơn giản, nhưng vẫn bị đứt tay khi thái khoai tây.
Vết thương không lớn, Cố Hàn Thâm đã quen nên không thấy đau, nhưng khi máu chảy ra, Bát Bát ở trong lòng vẫn gào lên khóc kinh thiên động địa.
“Ba ba! Đau!”
“Ba ba hu hu ba a hu hu đau đau... ưm!”
Cố Hàn Thâm thành thạo bịt miệng, chặn tiếng khóc của Bát Bát trong một giây, Bát Bát chỉ có thể nín khóc, nước mắt giàn giụa khiến hai má trông như hai quả trứng ốp la, trong sự im lặng bị ép buộc, cậu nhóc liên tục rơi nước mắt, trong lòng vô cùng đau lòng cho người ba bị thương.
Mặc dù Cố Hàn Thâm đã quen với mức độ coi trọng cơ thể của Bát Bát đối với mình, cũng đã dự đoán được rằng thằng bé sẽ giật mình rồi khóc òa lên.
Nhưng khi thấy từng giọt nước mắt trong veo đọng lại trên tay, trong lòng Cố Hàn Thâm vẫn không khỏi xao động.
Cố Hàn Thâm lấy giấy lau nước mắt cho vòi nước nhỏ của mình, có chút cứng nhắc dỗ dành: “Được rồi, được rồi, ba sẽ cẩn thận, Bát Bát không khóc nữa nhé?”
Khi Bát Bát ngước mắt lên, khóe mắt vẫn còn cụp xuống, hốc mắt đã đỏ hoe, trong mắt còn chứa một bịch nước mắt lớn, Bát Bát vô cùng tủi thân, vừa nức nở vừa nói: “Ba ba... đau đau...”
Cố Hàn Thâm: “Ba không đau, Bát Bát không khóc.”
“Ba ba đau!”
Bát Bát nhíu mày, giọng nói trẻ con vô cùng kiên định.
Cố Hàn Thâm không nói nên lời, đau hay không thì bản thân cậu không biết sao?
Cùng lúc đó, hệ thống nhìn điểm cảm hóa từ 6 điểm tăng lên 9 điểm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nó tính ra rồi, chỉ cần Bát Bát đau lòng rơi nước mắt vì phản diện thì điểm cảm hóa của phản diện sẽ tăng lên ba điểm, lần đầu tiên là giật tóc, lần thứ hai là cằm bị trầy xước, lần thứ ba là bị đứt tay... Thật không ngờ...
Thái khoai tây theo yêu cầu của dì Ngô rồi cho vào xửng hấp chín, dùng thìa nghiền nát rồi cho thêm trứng vào, tiếp tục hấp chín là được.
Bản thân Cố Hàn Thâm cũng lười làm những thứ khác, trực tiếp làm hai phần, điểm khác biệt là phần của Bát Bát sau khi làm xong thì nhỏ hai giọt dầu óc chó, còn phần của cậu thì thêm hai thìa nước tương.
Vì sợ Cố Hàn Thâm không hiểu, dì Ngô dứt khoát không cho cậu thêm bất kỳ gia vị nào, thức ăn dặm cho trẻ em vốn khá nhạt, Bát Bát rất hài lòng với bữa sáng mà ba mình bận rộn một tiếng mới làm xong.
Lớp trên là trứng hấp có vị trứng, lớp dưới là khoai tây nghiền có vị khoai tây, Bát Bát không có yêu cầu quá khắt khe đối với thức ăn, không có mùi vị kỳ lạ là đã rất thỏa mãn rồi, điều cậu nhóc cần là nhiều đồ ăn và no bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.