Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 538:
Vọng Thư
29/06/2024
Vì từ nhỏ ba ruột đã nhắc nhở, thằng nhóc biết khuôn mặt nhỏ nhắn đang yêu này của nó chỉ có thể bị ba hôn, những người ngoài khác bất luận là hôn hay là sờ nó đều là chiếm tiện nghi, tuyệt đối không thể!
Sau khi thằng nhóc giật mình, phản ứng đầu tiên chính là trả thù!
Không đợi tiểu Hoàng tử hắng giọng phát biểu lời hứa hẹn chân thành tha thiết cuối cùng, người cá nhỏ đã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tiểu Hoàng tử lên, mở miệng nhỏ hồng hôn "chụt" một cái.
Hai tiếng chụt chụt có thể nói là to vô cùng, sức mạnh gần như là tát vào miệng, nó cứ như vậy trực tiếp hút thành hai dấu đỏ thẫm ở hai bên gò má tiểu Hoàng tử giống như giác hơi.
Hôn xong, thằng nhóc đắc ý ưỡn ngực nhỏ: Hừ, muốn chiếm tiện nghi? Không có cửa đâu!
Tiểu Hoàng tử bị hôn ngây người, tuy rằng trên mặt có hơi đau nhức, nhưng người cá nhỏ thật sự để lại hai nụ hôn trên mặt nó!
Trái tim nhỏ thình thịch thình thịch gần như muốn đập xuyên qua lồng ngực, người cá nhỏ hôn nó! Hai cái! Cậu nhóc cũng thích mình!
Đuôi mắt tái nhợt của tiểu Hoàng tử dần dần đỏ ửng, cố gắng hít sâu bình phục cảm xúc, nhưng mà không đợi cậu bé mở miệng, người cá nhỏ đã vung đuôi bơi xa.
Khi lính tuần tra chạy như bay tới, bên bờ chỉ còn lại một người mang hai bên "mặt đỏ ửng" được bế về.
Cả người tiểu Hoàng tử toàn là cát mịn.
Không đợi quan quân đi đầu kích động hỏi, Hoàng tử điện hạ đã hạnh phúc đến hôn mê bất tỉnh.
Khi tiểu Hoàng tử được đưa về hoàng cung thì đã bị sốt cao, sau khi y quan chẩn trị là bởi vì ngâm mình trong biển quá lâu, thể lực hao hết, cộng thêm nhìn thấy cứu viện quá mức hưng phấn mới ngất xỉu, còn sốt là bởi vì cảm lạnh.
Hoàng hậu nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lau nước nơi khóe mắt, không hiểu nên hỏi: "Vết đỏ trên mặt nó từ đâu mà có?"
Y quan không có cách nào giải thích, cũng không thể nói tiểu Hoàng tử là bị cá dưới đáy biển giác hơi chứ? Chỉ có thể chườm nóng lạnh như vết bầm bình thường.
Ba ngày sau, khi tiểu Hoàng tử tỉnh dậy, dấu vết trên mặt gần như không còn nữa, y quan rất hài lòng với y thuật của mình, không ngờ tiểu Hoàng tử lại sụp đổ.
Vậy mà nó đã ngủ ba ngày! Suốt ba ngày!
Không chỉ đã qua thời gian ước định, ấn ký tình yêu mà người cá nhỏ lưu lại cũng không còn!
Tiểu Hoàng tử vô cùng lo lắng nhảy lên nhảy xuống, đợi khi cậu bé vất vả lắm mới mang được một thuyền cá ngừ hộp, chạy tới nơi bọn họ ước định thì trời đã sớm tối đen, tất nhiên nó không thể nhìn thấy bóng dáng người cá nhỏ…
*
Cùng lúc đó, thế giới dưới đáy biển.
Thằng nhóc người cá vẻ mặt tức giận đang cẩn thận lên án chỗ xấu xa của tiểu Hoàng tử với ba mình, không chỉ là một cái rắm chó nói chuyện không giữ lởi, còn chiếm tiện nghi của nó!
“... Con cũng không thể chịu thiệt, con lập tức hôn trả lại! Mút anh ấy hai cái thật mạnh!”
Thằng nhóc nói năng rất có chí khí, ba ruột nghe đến nhồi máu cơ tim: "Ai dạy con bị hôn thì phải trả lại hả?”
Hơn nữa cậu đã nghe ra, là Tiểu Bạch làm là lễ dán mặt, không phải hôn thật, tên nhóc ngốc nhà cậu vốn không bị chiếm tiện nghi, ngược lại chủ động dâng lên hai nụ hôn!
Thằng nhóc bị ba hỏi sửng sốt, bị chiếm tiện nghi chẳng lẽ không phải chiếm lại sao?
Hai ba con giằng co một hồi, nhóc con mới như có điều suy nghĩ gật đầu: "Thì ra là như vậy, đều do trước đó ba không nói rõ ràng, con mới ba tuổi, đương nhiên không nghĩ ra nhiều như vậy.”
Hàn Thâm liếc xéo thằng nhóc thúi, dù sao chuyện gì cũng là lỗi của người khác, tên nhóc này tuyệt đối không sai.
Thằng nhóc bị ba liếc xéo, nghĩ đến mình vì cá hộp không chỉ lén lút, còn chạy tới bờ biển ba ra lệnh cấm, thật sự hơi chột dạ: "...Thật ra con cẩn thận nghĩ lại cũng không trách ba được, đều là lỗi của tiểu Hoàng tử Tiểu bạch kia, không có việc gì lại đi dán mặt, cá hộp con muốn cũng không có cái nào hết!"
Nói xong thì khẽ hừ, ôm cánh tay ngắn ở trước ngực, dáng vẻ cục cưng tức giận rồi, dỗ không được.
Đối với Hàn Thâm mà nói, mặc dù là thằng nhóc chủ động hôn Tiểu Bạch, nhưng con nhà mình bị chiếm tiện nghi, người ba già nhất định là không thoải mái, nghe thằng nhóc lấy nồi úp cho Tiểu Bạch, cậu không có ý kiến gì.
Ba con cứ như vậy một người đen mặt một người bĩu môi, đều hầm hừ nói thầm trong lòng.
Cùng lúc đó, Tiểu Bạch đứng ở đầu thuyền: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
“Điện hạ, hay là trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi, bệnh của ngài vừa mới…”
Tiểu Hoàng tử khoát bàn tay nhỏ bé, cái đầu nhỏ vẫn xoay chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã gọi người dùng dây câu xâu chuỗi đồ hộp thành chuỗi, sau đó giống như thả lưới rải mấy vạn "đồ hộp xâu chuỗi" ra biển rộng.
Bất kể thằng nhóc phát hiện ra cái nào trong đó, đều có thể dọc theo chuỗi đồ hộp tìm được ngọn nguồn của đồ hộp, cũng chính là thuyền lớn của cậu bé.
Biện pháp câu cá này vô cùng hữu hiệu, giữa trưa ngày hôm sau, đúng vào thời gian hai người gặp nhau lúc trước, xâu đồ hộp của tiểu Hoàng tử thành công câu được người cá nhỏ và...
… Người ba tiên cá của nó.
Đối diện với đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng của vua người cá, Tiểu Bạch không hiểu sao cảm thấy đầu gối như nhũn ra, vốn muốn lễ phép hỏi thăm, nhưng không biết chuyện gì xảy ra vừa mở miệng lại biến thành ba.
Sau khi thằng nhóc giật mình, phản ứng đầu tiên chính là trả thù!
Không đợi tiểu Hoàng tử hắng giọng phát biểu lời hứa hẹn chân thành tha thiết cuối cùng, người cá nhỏ đã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tiểu Hoàng tử lên, mở miệng nhỏ hồng hôn "chụt" một cái.
Hai tiếng chụt chụt có thể nói là to vô cùng, sức mạnh gần như là tát vào miệng, nó cứ như vậy trực tiếp hút thành hai dấu đỏ thẫm ở hai bên gò má tiểu Hoàng tử giống như giác hơi.
Hôn xong, thằng nhóc đắc ý ưỡn ngực nhỏ: Hừ, muốn chiếm tiện nghi? Không có cửa đâu!
Tiểu Hoàng tử bị hôn ngây người, tuy rằng trên mặt có hơi đau nhức, nhưng người cá nhỏ thật sự để lại hai nụ hôn trên mặt nó!
Trái tim nhỏ thình thịch thình thịch gần như muốn đập xuyên qua lồng ngực, người cá nhỏ hôn nó! Hai cái! Cậu nhóc cũng thích mình!
Đuôi mắt tái nhợt của tiểu Hoàng tử dần dần đỏ ửng, cố gắng hít sâu bình phục cảm xúc, nhưng mà không đợi cậu bé mở miệng, người cá nhỏ đã vung đuôi bơi xa.
Khi lính tuần tra chạy như bay tới, bên bờ chỉ còn lại một người mang hai bên "mặt đỏ ửng" được bế về.
Cả người tiểu Hoàng tử toàn là cát mịn.
Không đợi quan quân đi đầu kích động hỏi, Hoàng tử điện hạ đã hạnh phúc đến hôn mê bất tỉnh.
Khi tiểu Hoàng tử được đưa về hoàng cung thì đã bị sốt cao, sau khi y quan chẩn trị là bởi vì ngâm mình trong biển quá lâu, thể lực hao hết, cộng thêm nhìn thấy cứu viện quá mức hưng phấn mới ngất xỉu, còn sốt là bởi vì cảm lạnh.
Hoàng hậu nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lau nước nơi khóe mắt, không hiểu nên hỏi: "Vết đỏ trên mặt nó từ đâu mà có?"
Y quan không có cách nào giải thích, cũng không thể nói tiểu Hoàng tử là bị cá dưới đáy biển giác hơi chứ? Chỉ có thể chườm nóng lạnh như vết bầm bình thường.
Ba ngày sau, khi tiểu Hoàng tử tỉnh dậy, dấu vết trên mặt gần như không còn nữa, y quan rất hài lòng với y thuật của mình, không ngờ tiểu Hoàng tử lại sụp đổ.
Vậy mà nó đã ngủ ba ngày! Suốt ba ngày!
Không chỉ đã qua thời gian ước định, ấn ký tình yêu mà người cá nhỏ lưu lại cũng không còn!
Tiểu Hoàng tử vô cùng lo lắng nhảy lên nhảy xuống, đợi khi cậu bé vất vả lắm mới mang được một thuyền cá ngừ hộp, chạy tới nơi bọn họ ước định thì trời đã sớm tối đen, tất nhiên nó không thể nhìn thấy bóng dáng người cá nhỏ…
*
Cùng lúc đó, thế giới dưới đáy biển.
Thằng nhóc người cá vẻ mặt tức giận đang cẩn thận lên án chỗ xấu xa của tiểu Hoàng tử với ba mình, không chỉ là một cái rắm chó nói chuyện không giữ lởi, còn chiếm tiện nghi của nó!
“... Con cũng không thể chịu thiệt, con lập tức hôn trả lại! Mút anh ấy hai cái thật mạnh!”
Thằng nhóc nói năng rất có chí khí, ba ruột nghe đến nhồi máu cơ tim: "Ai dạy con bị hôn thì phải trả lại hả?”
Hơn nữa cậu đã nghe ra, là Tiểu Bạch làm là lễ dán mặt, không phải hôn thật, tên nhóc ngốc nhà cậu vốn không bị chiếm tiện nghi, ngược lại chủ động dâng lên hai nụ hôn!
Thằng nhóc bị ba hỏi sửng sốt, bị chiếm tiện nghi chẳng lẽ không phải chiếm lại sao?
Hai ba con giằng co một hồi, nhóc con mới như có điều suy nghĩ gật đầu: "Thì ra là như vậy, đều do trước đó ba không nói rõ ràng, con mới ba tuổi, đương nhiên không nghĩ ra nhiều như vậy.”
Hàn Thâm liếc xéo thằng nhóc thúi, dù sao chuyện gì cũng là lỗi của người khác, tên nhóc này tuyệt đối không sai.
Thằng nhóc bị ba liếc xéo, nghĩ đến mình vì cá hộp không chỉ lén lút, còn chạy tới bờ biển ba ra lệnh cấm, thật sự hơi chột dạ: "...Thật ra con cẩn thận nghĩ lại cũng không trách ba được, đều là lỗi của tiểu Hoàng tử Tiểu bạch kia, không có việc gì lại đi dán mặt, cá hộp con muốn cũng không có cái nào hết!"
Nói xong thì khẽ hừ, ôm cánh tay ngắn ở trước ngực, dáng vẻ cục cưng tức giận rồi, dỗ không được.
Đối với Hàn Thâm mà nói, mặc dù là thằng nhóc chủ động hôn Tiểu Bạch, nhưng con nhà mình bị chiếm tiện nghi, người ba già nhất định là không thoải mái, nghe thằng nhóc lấy nồi úp cho Tiểu Bạch, cậu không có ý kiến gì.
Ba con cứ như vậy một người đen mặt một người bĩu môi, đều hầm hừ nói thầm trong lòng.
Cùng lúc đó, Tiểu Bạch đứng ở đầu thuyền: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
“Điện hạ, hay là trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi, bệnh của ngài vừa mới…”
Tiểu Hoàng tử khoát bàn tay nhỏ bé, cái đầu nhỏ vẫn xoay chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã gọi người dùng dây câu xâu chuỗi đồ hộp thành chuỗi, sau đó giống như thả lưới rải mấy vạn "đồ hộp xâu chuỗi" ra biển rộng.
Bất kể thằng nhóc phát hiện ra cái nào trong đó, đều có thể dọc theo chuỗi đồ hộp tìm được ngọn nguồn của đồ hộp, cũng chính là thuyền lớn của cậu bé.
Biện pháp câu cá này vô cùng hữu hiệu, giữa trưa ngày hôm sau, đúng vào thời gian hai người gặp nhau lúc trước, xâu đồ hộp của tiểu Hoàng tử thành công câu được người cá nhỏ và...
… Người ba tiên cá của nó.
Đối diện với đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng của vua người cá, Tiểu Bạch không hiểu sao cảm thấy đầu gối như nhũn ra, vốn muốn lễ phép hỏi thăm, nhưng không biết chuyện gì xảy ra vừa mở miệng lại biến thành ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.