Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 521: Kết Thúc
Vọng Thư
29/06/2024
Bát Bát, con của ba…
Nhóc cây nhỏ của ba…
“Ba ơi.” Giọng sữa nhẹ nhàng ngọt ngào bỗng dưng vang lên.
Hàn Thâm đột ngột mở trừng mắt, trước mắt là ánh nắng mặt trời chói lóa.
Thật là sáng, sau đó anh lại nhắm mắt, định tiếp tục ngủ sâu.
Một lúc sau lại ngập ngừng mở mắt ra, không đúng, sao anh lại tỉnh dậy chứ.
Hình như là nghe thấy có người gọi anh là ba?
Hàn Thâm gần như ngay tức khắc loại bỏ khả năng “có người”, với tư cách là Vạn Mộc Chi Linh sinh ra và lớn lên ở Thần Vực Băng Phong Đại lục, cho dù “có người” xuất hiện, anh cũng có thể lập tức biết được mà không cần phải cảm nhận đặc biệt.
Hàn Thâm lại tỉ mỉ suy nghĩ, xác nhận anh thực sự đã nghe thấy một tiếng kêu gọi ngọt ngào giống như tiếng của trẻ em phát ra từ thế giới nhỏ.
Chẳng lẽ anh đang nằm mơ sao?
Kể từ sau khi đi du lịch ở thế giới nhỏ, anh thực sự có chút cảm xúc không phải của thần, nhưng thần thì vẫn là thần, làm sao có thể nằm mơ được.
Dù không có người xuất hiện, cũng không phải giấc mơ, Hàn Thâm không thể hiểu được tiếng nói đó xuất hiện như thế nào, và mơ hồ phát hiện được phảng phất như có một chuyện vô cùng quan trọng đã bị anh quên mất.
Điều này so với việc anh có thể cảm nhận được cảm xúc con người, và nghe thấy có người gọi mình là “ba” càng kỳ lạ hơn, anh sinh ra toàn trí toàn năng không thể tồn tại chữ “quên” được.
Nếu như đặt vào trước đây, có lẽ Hàn Thâm sẽ cố gắng làm rõ mọi thứ, thần là toàn trí toàn năng, cũng bắt buộc phải toàn trí toàn năng, anh không thể tưởng tượng được có điều gì mình không biết.
Nhưng Hàn Thâm thật sự đã mệt mỏi, vì được trở thành một vị thần không thể thay đổi, sinh ra toàn trí toàn năng có nghĩa là anh không cần phải tìm kiếm khám phá, mọi thứ đều đã sẵn trong lòng, ngay cả chức trách của Vạn Mộc Chi Linh cũng phải thực hiện, đối với anh mà nói cũng hoạt động giống như theo bản năng hô hấp của con người.
Kiến có thể dự đoán sự luân chuyển ngày đêm, nhưng từ khi anh có thần thức, anh cũng có thể điều khiển theo ý muốn của mình, ngay cả những niềm vui nhỏ bé như vậy cũng biến mất đi.
Anh có tất cả mọi thứ, nhưng lại dường như không có cái gì thực sự là của mình, quả thật là nhàm chán.
Bản chất của Hàn Thâm là một cây to khổng lồ màu xanh đậm, anh có thể cảm nhận được cảm nhận được tâm trạng của anh ngày càng tồi tệ, màu vàng kim nhạt xung quanh thần quang cũng dần tan biến.
Cũng biết rằng khi thần quang dần tan biến, thần thức của anh sẽ hoàn toàn biến mất, hòa nhập vào trời đất, trở thành luật lệ điều hành sức mạnh của thế giới.
Nhưng anh không hề quan tâm, thậm chí còn cảm thấy cuộc sống của thần, ngay cả chết cũng không thể chết sạch sẽ được.
Có điều mất đi thần thức cũng không tồi, không cảm nhận được là một sự giải thoát. Trước khi chìm vào giấc ngủ say thì anh đã nghĩ như vậy.
Thần không có giấc mơ, nhưng giấc ngủ sâu tự phân tán thần quang có thể giúp anh sớm biến giấc mơ thành hiện thực.
Hàn Thâm cho rằng mình vẫn sẽ tiếp tục như vậy, cho đến khi thần thức biến mất hoàn toàn.
Sau đó, anh bị đánh thức bởi cơn đau từ “mông”.
Cách gọi mông này quá nhân loại rồi, nhưng thực sự là vị trí tương ứng khi anh biến hóa, thân cây của anh mọc một vết sưng nho nhỏ.
Anh đã gặp nhiều loại cây gõ trong thế giới nhỏ, nếu như tìm một hình dung gần sát nhất, nên gọi là nhọt cây.
Cây gỗ thông thường sẽ hình thành nhọt cây, có thể là bởi vì bên ngoài bị tổn thương hoặc là bởi vì bị vi khuẩn phá hoại, nhưng anh là thần cây mà, mặc dù cái lồi nhỏ trên mông nhìn có vẻ trắng mịn mềm mại, nhưng tại sao bỗng nhiên anh lại mọc ra các thứ này.
Hàn Thâm toàn trí toàn năng có thể gặp phải bug, hay là bug không thể xem nhẹ được, xem ra giống như một cục bánh nếp nhỏ dính trên cây, nhưng lúc nào cũng cảm thấy cơn đau rõ rệt.
Nhọt cây cũng được gọi là bướu, đôi khi thậm chí sẽ vì mọc bướu mà có thể làm cho thân cây có một cái hốc rỗng, bởi vì các thứ này sẽ hút hết toàn bộ chất dinh dưỡng tập trung vào bướu trên thân cây.
Đối với con người thì điều này không nhất thiết là xấu, thì khi cục bướu hút đủ dưỡng chất cũng sẽ không ngừng phát triển, cấu trúc sợi bên trong của nó sẽ tạo thành các hoa văn tuyệt đẹp khác biệt hẳn so với phần còn lại của cây, không dễ dàng biến dạng và rất hiếm có, đối với con người thì đây là một vật liệu quý giá hơn những phần còn lại của cây.
Trong thời gian du lịch thế giới nhỏ, Hàn Thâm cũng tích lũy được rất nhiều, hoàn toàn không ngờ rằng cũng có một ngày, mình lại trở thành cây đen đủi có trên thân cây.
Thần kỳ quá đi, thần cây lại mọc cục bướu, cái cục trắng nhỏ này dường như đang cố gắng hút chất dinh dưỡng từ cơ thể của anh sao?
Hàn Thâm cũng không thể chắc chắn, sự toàn trí toàn năng của anh đã gặp phải một điểm mù về kiến thức, dựa vào kiến thức mà anh biết, anh dần dần mất đi hoàn toàn thần thức, trở về trời đất như một quy luật.
Có lẽ một cơ hội nào đó trong tương lai, giới thiên địa sẽ sinh ra thần cây mới thay thế tiếp quản trách nhiệm hiện tại của anh, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Nhóc cây nhỏ của ba…
“Ba ơi.” Giọng sữa nhẹ nhàng ngọt ngào bỗng dưng vang lên.
Hàn Thâm đột ngột mở trừng mắt, trước mắt là ánh nắng mặt trời chói lóa.
Thật là sáng, sau đó anh lại nhắm mắt, định tiếp tục ngủ sâu.
Một lúc sau lại ngập ngừng mở mắt ra, không đúng, sao anh lại tỉnh dậy chứ.
Hình như là nghe thấy có người gọi anh là ba?
Hàn Thâm gần như ngay tức khắc loại bỏ khả năng “có người”, với tư cách là Vạn Mộc Chi Linh sinh ra và lớn lên ở Thần Vực Băng Phong Đại lục, cho dù “có người” xuất hiện, anh cũng có thể lập tức biết được mà không cần phải cảm nhận đặc biệt.
Hàn Thâm lại tỉ mỉ suy nghĩ, xác nhận anh thực sự đã nghe thấy một tiếng kêu gọi ngọt ngào giống như tiếng của trẻ em phát ra từ thế giới nhỏ.
Chẳng lẽ anh đang nằm mơ sao?
Kể từ sau khi đi du lịch ở thế giới nhỏ, anh thực sự có chút cảm xúc không phải của thần, nhưng thần thì vẫn là thần, làm sao có thể nằm mơ được.
Dù không có người xuất hiện, cũng không phải giấc mơ, Hàn Thâm không thể hiểu được tiếng nói đó xuất hiện như thế nào, và mơ hồ phát hiện được phảng phất như có một chuyện vô cùng quan trọng đã bị anh quên mất.
Điều này so với việc anh có thể cảm nhận được cảm xúc con người, và nghe thấy có người gọi mình là “ba” càng kỳ lạ hơn, anh sinh ra toàn trí toàn năng không thể tồn tại chữ “quên” được.
Nếu như đặt vào trước đây, có lẽ Hàn Thâm sẽ cố gắng làm rõ mọi thứ, thần là toàn trí toàn năng, cũng bắt buộc phải toàn trí toàn năng, anh không thể tưởng tượng được có điều gì mình không biết.
Nhưng Hàn Thâm thật sự đã mệt mỏi, vì được trở thành một vị thần không thể thay đổi, sinh ra toàn trí toàn năng có nghĩa là anh không cần phải tìm kiếm khám phá, mọi thứ đều đã sẵn trong lòng, ngay cả chức trách của Vạn Mộc Chi Linh cũng phải thực hiện, đối với anh mà nói cũng hoạt động giống như theo bản năng hô hấp của con người.
Kiến có thể dự đoán sự luân chuyển ngày đêm, nhưng từ khi anh có thần thức, anh cũng có thể điều khiển theo ý muốn của mình, ngay cả những niềm vui nhỏ bé như vậy cũng biến mất đi.
Anh có tất cả mọi thứ, nhưng lại dường như không có cái gì thực sự là của mình, quả thật là nhàm chán.
Bản chất của Hàn Thâm là một cây to khổng lồ màu xanh đậm, anh có thể cảm nhận được cảm nhận được tâm trạng của anh ngày càng tồi tệ, màu vàng kim nhạt xung quanh thần quang cũng dần tan biến.
Cũng biết rằng khi thần quang dần tan biến, thần thức của anh sẽ hoàn toàn biến mất, hòa nhập vào trời đất, trở thành luật lệ điều hành sức mạnh của thế giới.
Nhưng anh không hề quan tâm, thậm chí còn cảm thấy cuộc sống của thần, ngay cả chết cũng không thể chết sạch sẽ được.
Có điều mất đi thần thức cũng không tồi, không cảm nhận được là một sự giải thoát. Trước khi chìm vào giấc ngủ say thì anh đã nghĩ như vậy.
Thần không có giấc mơ, nhưng giấc ngủ sâu tự phân tán thần quang có thể giúp anh sớm biến giấc mơ thành hiện thực.
Hàn Thâm cho rằng mình vẫn sẽ tiếp tục như vậy, cho đến khi thần thức biến mất hoàn toàn.
Sau đó, anh bị đánh thức bởi cơn đau từ “mông”.
Cách gọi mông này quá nhân loại rồi, nhưng thực sự là vị trí tương ứng khi anh biến hóa, thân cây của anh mọc một vết sưng nho nhỏ.
Anh đã gặp nhiều loại cây gõ trong thế giới nhỏ, nếu như tìm một hình dung gần sát nhất, nên gọi là nhọt cây.
Cây gỗ thông thường sẽ hình thành nhọt cây, có thể là bởi vì bên ngoài bị tổn thương hoặc là bởi vì bị vi khuẩn phá hoại, nhưng anh là thần cây mà, mặc dù cái lồi nhỏ trên mông nhìn có vẻ trắng mịn mềm mại, nhưng tại sao bỗng nhiên anh lại mọc ra các thứ này.
Hàn Thâm toàn trí toàn năng có thể gặp phải bug, hay là bug không thể xem nhẹ được, xem ra giống như một cục bánh nếp nhỏ dính trên cây, nhưng lúc nào cũng cảm thấy cơn đau rõ rệt.
Nhọt cây cũng được gọi là bướu, đôi khi thậm chí sẽ vì mọc bướu mà có thể làm cho thân cây có một cái hốc rỗng, bởi vì các thứ này sẽ hút hết toàn bộ chất dinh dưỡng tập trung vào bướu trên thân cây.
Đối với con người thì điều này không nhất thiết là xấu, thì khi cục bướu hút đủ dưỡng chất cũng sẽ không ngừng phát triển, cấu trúc sợi bên trong của nó sẽ tạo thành các hoa văn tuyệt đẹp khác biệt hẳn so với phần còn lại của cây, không dễ dàng biến dạng và rất hiếm có, đối với con người thì đây là một vật liệu quý giá hơn những phần còn lại của cây.
Trong thời gian du lịch thế giới nhỏ, Hàn Thâm cũng tích lũy được rất nhiều, hoàn toàn không ngờ rằng cũng có một ngày, mình lại trở thành cây đen đủi có trên thân cây.
Thần kỳ quá đi, thần cây lại mọc cục bướu, cái cục trắng nhỏ này dường như đang cố gắng hút chất dinh dưỡng từ cơ thể của anh sao?
Hàn Thâm cũng không thể chắc chắn, sự toàn trí toàn năng của anh đã gặp phải một điểm mù về kiến thức, dựa vào kiến thức mà anh biết, anh dần dần mất đi hoàn toàn thần thức, trở về trời đất như một quy luật.
Có lẽ một cơ hội nào đó trong tương lai, giới thiên địa sẽ sinh ra thần cây mới thay thế tiếp quản trách nhiệm hiện tại của anh, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.