Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 241: Năm Đó Phản Diện Có Bé Cưng Cá Koi
Vọng Thư
29/06/2024
Nhưng cậu chưa từng nghe nói đứa trẻ nhân sâm thành tinh sẽ tìm một người ngẫu nhiên để biến ra một khuôn mặt phiên bản nhỏ tương tự với người đó, đặc biệt là đôi mắt xanh thẳm này trông không khác gì cậu...
Trước đây, cậu từng đọc một tạp chí khoa học trong thư viện trường, trong đó nói rằng tình trạng của cậu là một đột biến gen cực kỳ hiếm gặp, ngay cả con ruột cũng không chắc có thể di truyền.
Quý Hàn Thâm càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là đúng, dù sao thì đứa bé này thực sự rất giống cậu.
“Cháu là... đứa trẻ nhân sâm?”
Bé con đang tập trung cởi cúc áo, thừa dịp ba ruột vẫn đang ngơ ngác, thằng bé đã cởi gần hết chiếc áo khoác độn bông trên người ba ra.
Lúc cậu lên tiếng hỏi là lúc áo khoác bông của cậu bị phanh ra, Quý Hàn Thâm lại có dáng người hơi gầy nên thân hình trắng nhỏ mập mạp kia chen vào một cách rất dễ dàng, thằng nhóc chỉ lộ ra khuôn mặt tròn trịa xinh đẹp, ngước lên nhìn ba với nụ cười ngọt ngào.
Khi nghe thấy câu hỏi của ba, đứa trẻ nhíu mày: “Không phải đâu, ba ơi, con là con của ba mà!”
Đứa trẻ nhân sâm? Không có thứ này!
Nghĩ đến đây, bé con lại gật đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: “Con ruột đó!”
Quý Hàn Thâm không quan tâm tới hành vi cưỡng ép hợp thể của bé con: “Sao có thể?!”
“Chú, cháu... Không đúng! Không thể nào, chú chưa kết hôn, cũng không ở chung với ai, sao lại lòi ra đứa con lớn như cháu được?”
Cuối cùng Quý Hàn Thâm cũng tỉnh táo lại, giọng điệu ngày càng chắc chắn hơn.
Cậu tuyệt đối không làm ba hời cho đứa bé mập mạp đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng nhóc con đã quen với việc ba ruột không chấp nhận mình sau mỗi lần mất trí nhớ, nó chớp chớp mắt to tròn, nói: “Đúng vậy đó, chính là thần kỳ như vậy, con xuất hiện như thế đó!”
Hệ thống trong đầu cho đứa trẻ một kế sách: “Nói với cậu ta rằng nếu không tin thì có thể làm xét nghiệm ADN, cho dù bây giờ ở Hoa Quốc không có, nhưng hai năm sau sẽ có.”
Mặc dù đề xuất của hệ thống có kèm theo chút ý đồ riêng, nó muốn nhân cơ hội này để xác minh phán đoán trước đây của mình, mà xét nghiệm ADN lại thực sự là phương pháp tốt nhất để xác nhận mối quan hệ ba con.
Trong cốt truyện gốc, sự thay đổi vị trí giữa Quý Hàn Thâm và nam chính đã được tiết lộ bằng công nghệ xét nghiệm ADN, vì vậy hệ thống tin chắc rằng cách này có thể sử dụng trong thế giới này.
Nhóc con đã làm xét nghiệm ADN nhiều lần trong thế giới đầu tiên, mặc dù lúc đó nó còn quá nhỏ để hiểu nhưng sau này nó cũng dần hiểu được đó là gì.
Đứa trẻ đồng ý với đề nghị của chú hệ thống, bắt đầu dùng cái miệng nhỏ nhắn nói liến thoắng với người ba ruột vô cùng trẻ tuổi kia.
“... Ý của cháu là nếu như chú không tin thì có thể nuôi cháu mấy năm, chờ sau này công nghệ giám định ADN xuất hiện rồi xác nhận lại?”
Quý Hàn Thâm càng nói, lông mày nhíu lại càng chặt.
Bé con gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi! Ba ơi, con đói rồi, muốn ăn thịt!”
Quý Hàn Thâm nghe vậy thì càng tin chắc rằng thằng nhóc trông giống đứa trẻ nhân sâm này thực sự chọn ngẫu nhiên một nạn nhân để lừa.
Ban đầu nó còn gọi mình là gì nhỉ? Đúng! Ba đại oan chủng!
Tuy lúc đó Quý Hàn Thâm còn hơi chóng mặt và mơ hồ nhưng cậu vẫn nghe rõ, không sai, là “ba đại oan chủng”, phía sau còn kèm theo giọng điệu vui vẻ “con đến rồi” càng giống như kèn lệnh thổ phỉ vào thôn!
“Chú tin cháu mới là lạ đó!”
Đứa trẻ nhân sâm nghe thì có vẻ rất thần khí, nhưng thấy đứa bé này cần phải dựa vào mình, Quý Hàn Thâm lại nhanh chóng kết luận rằng đứa trẻ nhân sâm này chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch vô dụng và không có năng lực tự sống sót. Phàm là sơn tinh địa linh có chút năng lực sẽ không đến mức cần phải dựa vào việc nhận con người làm ba để kiếm ăn.
Cỏ vẻ kỹ năng mạnh nhất của nó là bắt chước và biến thành phiên bản nhỏ giống người nó chọn.
Quý Hàn Thâm trơ mắt nhìn đũng quần bị gió lùa, xương cụt đau âm ỉ, phần trên của áo bông cũng bị bé con kéo ra để hấp thụ hơi ấm trong ngực, cậu thật sự không có tâm trạng để chiều chuộng đứa trẻ không biết từ cái gì biến thành này.
Cậu dơ tay định để kéo đứa trẻ trần truồng trong ngực ra, trong khi đứa trẻ thì lại cho rằng mình đã hoàn thành công việc nhận ba, nó mở miệng nhỏ ra rì rầm bắt đầu gọi món: “Con muốn ăn thỏ om, ngỗng quay, đùi dê nướng, gà nấu măng, cá nóc chiên, giò heo ướp muối...”
Đây đều là những món dầu mỡ, mỗi lần ba chỉ cho phép nó ăn hai miếng để đỡ cơn thèm.
Thừa dịp ba mất trí nhớ quên mất chuyện này, đương nhiên đứa trẻ phải tận dụng cơ hội, cái gì không được phép thì phải nắm chặt lấy!
Rất đáng tiếc, thằng nhóc đã bỏ qua một sự thật khách quan rằng hiện tại người ba ruột trẻ tuổi vẫn chưa bị nó lừa.
Hơn nữa bỏ qua khâu nhận nuôi, Quý Hàn Thâm nghèo như vậy, không thể cung cấp những món ngự thiện cung đình mà đứa trẻ tham ăn mong muốn.
“Ực... tạm thời ăn trước mấy món này đi.”
Bé con gọi một vòng lớn bằng chất giọng non nớt rồi mới dừng lại nuốt một ngụm nước miếng.
Ba từng nói, đứa trẻ ngoan không được lãng phí thức ăn, gọi bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Quý Hàn Thâm nghe xong thì bật cười, có nhiều món cậu còn chưa từng nghe qua bao giờ, nằm mơ cũng không dám mơ lớn như vậy, thế mà đứa trẻ này vừa mở miệng đã đòi hỏi hết món này đến món khác.
Trước đây, cậu từng đọc một tạp chí khoa học trong thư viện trường, trong đó nói rằng tình trạng của cậu là một đột biến gen cực kỳ hiếm gặp, ngay cả con ruột cũng không chắc có thể di truyền.
Quý Hàn Thâm càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là đúng, dù sao thì đứa bé này thực sự rất giống cậu.
“Cháu là... đứa trẻ nhân sâm?”
Bé con đang tập trung cởi cúc áo, thừa dịp ba ruột vẫn đang ngơ ngác, thằng bé đã cởi gần hết chiếc áo khoác độn bông trên người ba ra.
Lúc cậu lên tiếng hỏi là lúc áo khoác bông của cậu bị phanh ra, Quý Hàn Thâm lại có dáng người hơi gầy nên thân hình trắng nhỏ mập mạp kia chen vào một cách rất dễ dàng, thằng nhóc chỉ lộ ra khuôn mặt tròn trịa xinh đẹp, ngước lên nhìn ba với nụ cười ngọt ngào.
Khi nghe thấy câu hỏi của ba, đứa trẻ nhíu mày: “Không phải đâu, ba ơi, con là con của ba mà!”
Đứa trẻ nhân sâm? Không có thứ này!
Nghĩ đến đây, bé con lại gật đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: “Con ruột đó!”
Quý Hàn Thâm không quan tâm tới hành vi cưỡng ép hợp thể của bé con: “Sao có thể?!”
“Chú, cháu... Không đúng! Không thể nào, chú chưa kết hôn, cũng không ở chung với ai, sao lại lòi ra đứa con lớn như cháu được?”
Cuối cùng Quý Hàn Thâm cũng tỉnh táo lại, giọng điệu ngày càng chắc chắn hơn.
Cậu tuyệt đối không làm ba hời cho đứa bé mập mạp đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng nhóc con đã quen với việc ba ruột không chấp nhận mình sau mỗi lần mất trí nhớ, nó chớp chớp mắt to tròn, nói: “Đúng vậy đó, chính là thần kỳ như vậy, con xuất hiện như thế đó!”
Hệ thống trong đầu cho đứa trẻ một kế sách: “Nói với cậu ta rằng nếu không tin thì có thể làm xét nghiệm ADN, cho dù bây giờ ở Hoa Quốc không có, nhưng hai năm sau sẽ có.”
Mặc dù đề xuất của hệ thống có kèm theo chút ý đồ riêng, nó muốn nhân cơ hội này để xác minh phán đoán trước đây của mình, mà xét nghiệm ADN lại thực sự là phương pháp tốt nhất để xác nhận mối quan hệ ba con.
Trong cốt truyện gốc, sự thay đổi vị trí giữa Quý Hàn Thâm và nam chính đã được tiết lộ bằng công nghệ xét nghiệm ADN, vì vậy hệ thống tin chắc rằng cách này có thể sử dụng trong thế giới này.
Nhóc con đã làm xét nghiệm ADN nhiều lần trong thế giới đầu tiên, mặc dù lúc đó nó còn quá nhỏ để hiểu nhưng sau này nó cũng dần hiểu được đó là gì.
Đứa trẻ đồng ý với đề nghị của chú hệ thống, bắt đầu dùng cái miệng nhỏ nhắn nói liến thoắng với người ba ruột vô cùng trẻ tuổi kia.
“... Ý của cháu là nếu như chú không tin thì có thể nuôi cháu mấy năm, chờ sau này công nghệ giám định ADN xuất hiện rồi xác nhận lại?”
Quý Hàn Thâm càng nói, lông mày nhíu lại càng chặt.
Bé con gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi! Ba ơi, con đói rồi, muốn ăn thịt!”
Quý Hàn Thâm nghe vậy thì càng tin chắc rằng thằng nhóc trông giống đứa trẻ nhân sâm này thực sự chọn ngẫu nhiên một nạn nhân để lừa.
Ban đầu nó còn gọi mình là gì nhỉ? Đúng! Ba đại oan chủng!
Tuy lúc đó Quý Hàn Thâm còn hơi chóng mặt và mơ hồ nhưng cậu vẫn nghe rõ, không sai, là “ba đại oan chủng”, phía sau còn kèm theo giọng điệu vui vẻ “con đến rồi” càng giống như kèn lệnh thổ phỉ vào thôn!
“Chú tin cháu mới là lạ đó!”
Đứa trẻ nhân sâm nghe thì có vẻ rất thần khí, nhưng thấy đứa bé này cần phải dựa vào mình, Quý Hàn Thâm lại nhanh chóng kết luận rằng đứa trẻ nhân sâm này chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch vô dụng và không có năng lực tự sống sót. Phàm là sơn tinh địa linh có chút năng lực sẽ không đến mức cần phải dựa vào việc nhận con người làm ba để kiếm ăn.
Cỏ vẻ kỹ năng mạnh nhất của nó là bắt chước và biến thành phiên bản nhỏ giống người nó chọn.
Quý Hàn Thâm trơ mắt nhìn đũng quần bị gió lùa, xương cụt đau âm ỉ, phần trên của áo bông cũng bị bé con kéo ra để hấp thụ hơi ấm trong ngực, cậu thật sự không có tâm trạng để chiều chuộng đứa trẻ không biết từ cái gì biến thành này.
Cậu dơ tay định để kéo đứa trẻ trần truồng trong ngực ra, trong khi đứa trẻ thì lại cho rằng mình đã hoàn thành công việc nhận ba, nó mở miệng nhỏ ra rì rầm bắt đầu gọi món: “Con muốn ăn thỏ om, ngỗng quay, đùi dê nướng, gà nấu măng, cá nóc chiên, giò heo ướp muối...”
Đây đều là những món dầu mỡ, mỗi lần ba chỉ cho phép nó ăn hai miếng để đỡ cơn thèm.
Thừa dịp ba mất trí nhớ quên mất chuyện này, đương nhiên đứa trẻ phải tận dụng cơ hội, cái gì không được phép thì phải nắm chặt lấy!
Rất đáng tiếc, thằng nhóc đã bỏ qua một sự thật khách quan rằng hiện tại người ba ruột trẻ tuổi vẫn chưa bị nó lừa.
Hơn nữa bỏ qua khâu nhận nuôi, Quý Hàn Thâm nghèo như vậy, không thể cung cấp những món ngự thiện cung đình mà đứa trẻ tham ăn mong muốn.
“Ực... tạm thời ăn trước mấy món này đi.”
Bé con gọi một vòng lớn bằng chất giọng non nớt rồi mới dừng lại nuốt một ngụm nước miếng.
Ba từng nói, đứa trẻ ngoan không được lãng phí thức ăn, gọi bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Quý Hàn Thâm nghe xong thì bật cười, có nhiều món cậu còn chưa từng nghe qua bao giờ, nằm mơ cũng không dám mơ lớn như vậy, thế mà đứa trẻ này vừa mở miệng đã đòi hỏi hết món này đến món khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.