Xuyên Thành Trứng Của Vai Ác Diệt Thế (Xuyên Nhanh)
Chương 197: Xưởng công đại nhân có tin vui
Vọng Thư
22/06/2024
Chu Ly còn chưa nghĩ ra cách lấy yếu thắng mạnh, thì vào đêm trăng gió lớn đã bị người ta cạy hàm rót thuốc khai thật.
Loại thuốc này tuy gọi là thuốc khai thật, nhưng thực ra cùng một nguồn gốc với thuốc mê, hiệu quả hơi khác, có thể khiến người ta đầu óc tê liệt, dễ dàng nói năng lung tung.
Đặc biệt là đối với những người tâm tính yếu đuối, hiệu quả càng rõ rệt, trong trạng thái mơ màng, thật thật giả giả đều sẽ bị nói ra hết.
Mặc dù chậm ba ngày, nhưng thái tử phi phải ở chùa Giác Tuệ lễ Phật hơn một tháng, Hàn Thâm đến cũng không tính là muộn.
Đạp cửa gỗ, rút kiếm đâm thẳng vào tim người đàn ông đang trần truồng.
Khi rút kiếm ra, máu bắn tung tóe, thái tử phi đang nằm đè lên người cậu càng bị dính đầy máu.
Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch không thể kêu lên, trơ mắt nhìn tình nhân bị Hàn Thâm chém đứt cổ.
Vết cắt máu chảy như suối, máu tươi gần như nhuộm đỏ một bên bình phong.
Cho đến khi bên tai vang lên lời nhắc nhở như quỷ của người đàn ông: "Huyết mạch hoàng gia không thể bị làm bẩn, ta sẽ đi bẩm báo thánh thượng giết chết thái tôn..."
Thái tử phi đã bị nhuộm thành người máu, lúc này mới hét lên chói tai.
Hàn Thâm ghê tởm sửa sang lại bộ quần áo dính máu trên người, đá văng đầu người trên đất, sải bước rời đi.
Lúc hồi cung trời đã khuya.
Cho dù đã tắm rửa hai lần, Hàn Thâm vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người, sắc mặt vốn đã không tốt.
Nghe Dương Toàn kể lại tình hình của đứa bé buổi chiều, mặt càng đen hơn.
Đứa bé ốm yếu tỉnh dậy lập tức luôn miệng đòi gặp cậu, ôm chăn khóc lóc đứt quãng suốt cả buổi chiều.
Có lẽ là do tâm hỏa quá vượng, ban đêm lại hơi sốt, tuy nhiên sau khi uống thuốc không lâu thì ngủ, nhiệt độ cũng theo đó hạ xuống.
Nhưng thái y cũng nói, là thuốc nào cũng có ba phần độc, loại thuốc này không thích hợp cho trẻ con hai tuổi uống lâu dài, tốt nhất là bây giờ ổn định tình trạng, sau đó đổi sang phương thuốc ôn hòa từ từ điều dưỡng.
Rõ ràng, đứa bé ốm yếu này không phối hợp với lời dặn của thái y, cứ khóc lóc như vậy thì đến bao giờ mới ngừng thuốc?
Hàn Thâm chưa từng thấy đứa trẻ nào dính người như vậy, hai ngày trước cậu quả thực không rời đi mấy, lâu nhất cũng chỉ là ba ngày một lần vào triều, tuy nhiên lúc vào triều bé con vẫn đang ngủ, đợi bé con tỉnh dậy cậu cũng nhanh chóng tan triều, không tính là xa cách.
... Chẳng lẽ trước nay người cha yêu tinh luôn mang bé con theo bên mình sao?
Nghĩ đến thân thể của đứa bé, sắc mặt Hàn Thâm càng lúc càng đen, mỗi bước chân đều tỏa ra hắc khí.
Vén áo bào sải bước vào phòng, đứa bé ốm yếu đang ngoan ngoãn ngủ ở giữa chiếc giường lớn.
Cơ thể tròn mẩy hơi nghiêng, đầu quay ra ngoài, giống như trước khi ngủ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hướng cửa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bầu bĩnh còn có vết nước mắt rõ ràng, khiến bước chân Hàn Thâm càng thêm nhẹ nhàng, tim lại đập càng lúc càng mạnh.
Loại thuốc này tuy gọi là thuốc khai thật, nhưng thực ra cùng một nguồn gốc với thuốc mê, hiệu quả hơi khác, có thể khiến người ta đầu óc tê liệt, dễ dàng nói năng lung tung.
Đặc biệt là đối với những người tâm tính yếu đuối, hiệu quả càng rõ rệt, trong trạng thái mơ màng, thật thật giả giả đều sẽ bị nói ra hết.
Mặc dù chậm ba ngày, nhưng thái tử phi phải ở chùa Giác Tuệ lễ Phật hơn một tháng, Hàn Thâm đến cũng không tính là muộn.
Đạp cửa gỗ, rút kiếm đâm thẳng vào tim người đàn ông đang trần truồng.
Khi rút kiếm ra, máu bắn tung tóe, thái tử phi đang nằm đè lên người cậu càng bị dính đầy máu.
Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch không thể kêu lên, trơ mắt nhìn tình nhân bị Hàn Thâm chém đứt cổ.
Vết cắt máu chảy như suối, máu tươi gần như nhuộm đỏ một bên bình phong.
Cho đến khi bên tai vang lên lời nhắc nhở như quỷ của người đàn ông: "Huyết mạch hoàng gia không thể bị làm bẩn, ta sẽ đi bẩm báo thánh thượng giết chết thái tôn..."
Thái tử phi đã bị nhuộm thành người máu, lúc này mới hét lên chói tai.
Hàn Thâm ghê tởm sửa sang lại bộ quần áo dính máu trên người, đá văng đầu người trên đất, sải bước rời đi.
Lúc hồi cung trời đã khuya.
Cho dù đã tắm rửa hai lần, Hàn Thâm vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người, sắc mặt vốn đã không tốt.
Nghe Dương Toàn kể lại tình hình của đứa bé buổi chiều, mặt càng đen hơn.
Đứa bé ốm yếu tỉnh dậy lập tức luôn miệng đòi gặp cậu, ôm chăn khóc lóc đứt quãng suốt cả buổi chiều.
Có lẽ là do tâm hỏa quá vượng, ban đêm lại hơi sốt, tuy nhiên sau khi uống thuốc không lâu thì ngủ, nhiệt độ cũng theo đó hạ xuống.
Nhưng thái y cũng nói, là thuốc nào cũng có ba phần độc, loại thuốc này không thích hợp cho trẻ con hai tuổi uống lâu dài, tốt nhất là bây giờ ổn định tình trạng, sau đó đổi sang phương thuốc ôn hòa từ từ điều dưỡng.
Rõ ràng, đứa bé ốm yếu này không phối hợp với lời dặn của thái y, cứ khóc lóc như vậy thì đến bao giờ mới ngừng thuốc?
Hàn Thâm chưa từng thấy đứa trẻ nào dính người như vậy, hai ngày trước cậu quả thực không rời đi mấy, lâu nhất cũng chỉ là ba ngày một lần vào triều, tuy nhiên lúc vào triều bé con vẫn đang ngủ, đợi bé con tỉnh dậy cậu cũng nhanh chóng tan triều, không tính là xa cách.
... Chẳng lẽ trước nay người cha yêu tinh luôn mang bé con theo bên mình sao?
Nghĩ đến thân thể của đứa bé, sắc mặt Hàn Thâm càng lúc càng đen, mỗi bước chân đều tỏa ra hắc khí.
Vén áo bào sải bước vào phòng, đứa bé ốm yếu đang ngoan ngoãn ngủ ở giữa chiếc giường lớn.
Cơ thể tròn mẩy hơi nghiêng, đầu quay ra ngoài, giống như trước khi ngủ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hướng cửa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bầu bĩnh còn có vết nước mắt rõ ràng, khiến bước chân Hàn Thâm càng thêm nhẹ nhàng, tim lại đập càng lúc càng mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.