Xuyên Thành Tu Tiên Pháo Hôi Nữ Phối Phía Sau
Chương 34: Kiên định
Tuế Nguyệt Luyện Tâm
31/07/2022
Bên ngoài vách núi, mọi người chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đang buộc dây
leo kia sau khi bước vào liền không thấy người đâu, tất cả giật mình
sửng sốt.
Có người vội vàng tiến lên trước, cúi đầu nhìn về phía vực sâu.
Giữa lúc những tầng mây mỏng bay lượn mịt mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Những người khác cực kỳ hoảng sợ tiến lên quan sát.
"Nàng đâu rồi? Tại sao không thấy nữa"
"Chẳng lẽ là rơi vào đáy vực?"
"Không phải nàng còn buộc dây leo sao..."
Nói đến dây leo, mọi người lại lần nữa hoảng sợ.
Bởi khi nhìn vào cái thân cây mà ban đầu Thẩm Thanh Nhất buộc lên, mới phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng chẳng còn gì.
"Dây leo làm sao... làm sao không thấy nữa?"
"Vừa này vẫn còn ở đây mà? Tại sao..."
"Vừa nãy mọi người có ai nhìn thấy gốc rễ của dây leo kia không?"
Có vị thiếu niên đưa tay chỉ về một hướng, tất cả đều nhìn theo rồi lại nhộn nhịp lắc đầu.
Một bé nam không nhịn được hỏi thành lời.
"Có phải là...có phải là nàng cùng dây leo đều rơi xuống rồi không."
Âm thanh của bé nam lộ ra sự lo sợ rõ ràng.
Toàn thân đều run rẩy, vừa nãy hắn tận mắt nhìn thấy tiểu nữ hài kia buộc dây leo lên người, sau đó đưa chân ra bước một bước, liền không thấy đâu.
"Không... Không thể nào, liền tính rơi xuống, cũng không có khả năng lập tức biến mất."
Mà tại sao lại có thể bốc hơi ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Một số người tất nhiên không tin.
Về phía của Thanh Nhất, bây giờ nàng đang cẩn thận bước lên những hòn đá lơ lửng trên không trung.
Thẩm Thanh Nhất cố gắng khống chế để thân thể mình không run rẩy nữa, cũng cố gắng xem nhẹ vực sâu vạn trượng dưới chân.
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.
Những hòn đá lơ lửng, càng ngày càng nhỏ, tốc độ biến mất cũng càng lúc càng nhanh.
Nàng nhất định phải nhanh hơn nữa! Nhanh lên mới kịp!
"Cạch!"
Thẩm Thanh Nhất đang bước bỗng nhiên dừng lại.
Cảm giác được một lực kéo ngược lại từ chiếc dây leo ở trên lưng, nàng cúi đầu nhìn qua sau.
Lúc này mới phát hiện, trong lúc gấp gáp dây leo quấn quanh thắt lưng đã đạt tới cực hạn.
Bây giờ nếu muốn tiến lên liền nhất định phải gỡ dây leo ra!
"Răng rắc răng rắc!"
Tiếng tạch tạch lần nữa lọt vào tai, hòn đá dưới chân cũng có hiện tượng vỡ vụn.
Không còn nhiều thời gian để nghĩ nữa!
Thẩm Thanh Nhất thở ra một hơi, nhanh chóng giật dây leo trên lưng ra.
Cái dây sau khi bị gỡ xuống, rơi vào vực sâu vô tận, không nhìn thấy đâu nữa.
Toàn thân Thanh Nhất run rẩy, nhưng vẫn kiên định bước chân về phía trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, mà nàng cũng đang đấu tranh với thời gian của chính mình.
Mọi người ngồi ngay ngắn trên đại điện cũng không khỏi bị hấp dẫn bởi bóng dáng nho nhỏ quật cường kia trong thủy kính.
Sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lại kiên định không thay đổi bước chân.
Cho dù bọn họ biết sườn núi kia không phải là núi thật, chỉ là một huyễn cảnh, cũng không khỏi thưởng thức tiểu nha đầu này.
"Tuổi còn nhỏ, định lực không sai."
Thời Đồng Chu vuốt ve sợi râu.
Nhàn Từ nhìn về phía sư đệ nhà mình, thấy ánh mắt hắn cũng lộ ra sự thưởng thức, nhưng biểu cảm lại liễm xuống, không tỏ vẻ quá nhiều.
Đoạn duyên số này đến đột nhiên, trong lúc này, cũng không biết đến cuối cùng là phúc hay là họa.
Ngàn năm trước, tổ sư gia từng tiên đoán, mảnh đại lục này sẽ nghênh đón biến số...
Những lời tiên đoán này, có không ít trong giới Tu Tiên, gần như trong mỗi một niên đại, đều từng có thiên sư tiên đoán.
Hoặc xui hoặc rủi, cuối cùng cũng có thật có không, thế nhưng điều không ngoại lệ chính là, bất luận trong niên đại nào xuất hiện biến số, đều mang theo gió tanh mưa máu.
"Răng rắc răng rắc!"
Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng hướng về phía trước nhảy lên.
"Bành!"
Hòn đá sau lưng hoàn toàn hóa thành mảnh vụn, rơi xuống đáy vực.
Tay nàng kịp thời nắm chắc vách đá, máu tươi từ khe hở chảy ra.
Cái đau bứt rứt lan tràn theo đầu ngón tay.
Có người vội vàng tiến lên trước, cúi đầu nhìn về phía vực sâu.
Giữa lúc những tầng mây mỏng bay lượn mịt mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Những người khác cực kỳ hoảng sợ tiến lên quan sát.
"Nàng đâu rồi? Tại sao không thấy nữa"
"Chẳng lẽ là rơi vào đáy vực?"
"Không phải nàng còn buộc dây leo sao..."
Nói đến dây leo, mọi người lại lần nữa hoảng sợ.
Bởi khi nhìn vào cái thân cây mà ban đầu Thẩm Thanh Nhất buộc lên, mới phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng chẳng còn gì.
"Dây leo làm sao... làm sao không thấy nữa?"
"Vừa này vẫn còn ở đây mà? Tại sao..."
"Vừa nãy mọi người có ai nhìn thấy gốc rễ của dây leo kia không?"
Có vị thiếu niên đưa tay chỉ về một hướng, tất cả đều nhìn theo rồi lại nhộn nhịp lắc đầu.
Một bé nam không nhịn được hỏi thành lời.
"Có phải là...có phải là nàng cùng dây leo đều rơi xuống rồi không."
Âm thanh của bé nam lộ ra sự lo sợ rõ ràng.
Toàn thân đều run rẩy, vừa nãy hắn tận mắt nhìn thấy tiểu nữ hài kia buộc dây leo lên người, sau đó đưa chân ra bước một bước, liền không thấy đâu.
"Không... Không thể nào, liền tính rơi xuống, cũng không có khả năng lập tức biến mất."
Mà tại sao lại có thể bốc hơi ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Một số người tất nhiên không tin.
Về phía của Thanh Nhất, bây giờ nàng đang cẩn thận bước lên những hòn đá lơ lửng trên không trung.
Thẩm Thanh Nhất cố gắng khống chế để thân thể mình không run rẩy nữa, cũng cố gắng xem nhẹ vực sâu vạn trượng dưới chân.
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.
Những hòn đá lơ lửng, càng ngày càng nhỏ, tốc độ biến mất cũng càng lúc càng nhanh.
Nàng nhất định phải nhanh hơn nữa! Nhanh lên mới kịp!
"Cạch!"
Thẩm Thanh Nhất đang bước bỗng nhiên dừng lại.
Cảm giác được một lực kéo ngược lại từ chiếc dây leo ở trên lưng, nàng cúi đầu nhìn qua sau.
Lúc này mới phát hiện, trong lúc gấp gáp dây leo quấn quanh thắt lưng đã đạt tới cực hạn.
Bây giờ nếu muốn tiến lên liền nhất định phải gỡ dây leo ra!
"Răng rắc răng rắc!"
Tiếng tạch tạch lần nữa lọt vào tai, hòn đá dưới chân cũng có hiện tượng vỡ vụn.
Không còn nhiều thời gian để nghĩ nữa!
Thẩm Thanh Nhất thở ra một hơi, nhanh chóng giật dây leo trên lưng ra.
Cái dây sau khi bị gỡ xuống, rơi vào vực sâu vô tận, không nhìn thấy đâu nữa.
Toàn thân Thanh Nhất run rẩy, nhưng vẫn kiên định bước chân về phía trước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua rất nhanh, mà nàng cũng đang đấu tranh với thời gian của chính mình.
Mọi người ngồi ngay ngắn trên đại điện cũng không khỏi bị hấp dẫn bởi bóng dáng nho nhỏ quật cường kia trong thủy kính.
Sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lại kiên định không thay đổi bước chân.
Cho dù bọn họ biết sườn núi kia không phải là núi thật, chỉ là một huyễn cảnh, cũng không khỏi thưởng thức tiểu nha đầu này.
"Tuổi còn nhỏ, định lực không sai."
Thời Đồng Chu vuốt ve sợi râu.
Nhàn Từ nhìn về phía sư đệ nhà mình, thấy ánh mắt hắn cũng lộ ra sự thưởng thức, nhưng biểu cảm lại liễm xuống, không tỏ vẻ quá nhiều.
Đoạn duyên số này đến đột nhiên, trong lúc này, cũng không biết đến cuối cùng là phúc hay là họa.
Ngàn năm trước, tổ sư gia từng tiên đoán, mảnh đại lục này sẽ nghênh đón biến số...
Những lời tiên đoán này, có không ít trong giới Tu Tiên, gần như trong mỗi một niên đại, đều từng có thiên sư tiên đoán.
Hoặc xui hoặc rủi, cuối cùng cũng có thật có không, thế nhưng điều không ngoại lệ chính là, bất luận trong niên đại nào xuất hiện biến số, đều mang theo gió tanh mưa máu.
"Răng rắc răng rắc!"
Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng hướng về phía trước nhảy lên.
"Bành!"
Hòn đá sau lưng hoàn toàn hóa thành mảnh vụn, rơi xuống đáy vực.
Tay nàng kịp thời nắm chắc vách đá, máu tươi từ khe hở chảy ra.
Cái đau bứt rứt lan tràn theo đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.