Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 141
Y Y Dĩ Dực
14/09/2020
Thấy Tiêu Dư An không hề phòng bị ngủ bên trong trướng, Yến Hà Thanh hơi có chút kinh ngạc nhíu mày: “Ngươi cũng có vẻ yên tâm quá nhỉ.”
Tiêu Dư An vì mệt mỏi nên đã tiến vào trạng thái ngủ nông, cũng mặc kệ Yến Hà Thanh có nghe hiểu hay không, lơ mơ lải nhải: “Yến ca ngươi mặc dù là bá đạo tổng tài, nhưng ta biết ngươi không phải là tổng tài bá đạo chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ.”
Yến Hà Thanh không quấy rầy hắn nữa, thổi tắt ánh nến đặt trên bàn thấp, mượn ánh trăng xuyên qua màn trướng mà tiếp tục xem binh thư.
Mặc dù Tiêu Dư An đã buồn ngủ đến mức không thể nói lưu loát, thế nhưng sau khi cảm thấy xung quanh tối đi, vẫn nhắc: “Ngươi… đốt đèn lên đi, ta… ta ngủ được, ngươi… ngươi đừng để mắt mình bị hỏng… đốt, đốt.”
Yến Hà Thanh còn chưa đốt đèn, hắn vẫn còn nhắc, chờ đến khi trong trướng có ánh nến sáng lên thì mới dừng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Tiêu Dư An tỉnh dậy thì phát hiện trước khi đi ngủ mình ngủ một mình, sau khi tỉnh dậy mình cũng dậy một mình.
Trong quân trướng trống rỗng, không thấy tăm hơi Yến Hà Thanh đâu.
Tiêu Dư An đeo mặt nạ lên, cảm thấy quái lạ đi ra khỏi quân trướng, phát hiện toàn bộ quân doanh đều trống rỗng, hắn túm lấy một binh lính đang canh giữ hỏi: “Hoàng thượng của các ngươi đâu?”
“Tiêu, Tiêu đại phu? Hoàng thượng của chúng ta sáng nay dẫn binh ngự giá thân chinh.” – Lính canh hỏi.
“Vội vàng như vậy?! Nhưng trên người hắn vẫn còn có vết thương!!!” – Tiêu Dư An gào lên.
“A…? Đánh trận có vết thương không phải là chuyện thường xảy ra sao?” – Thị vệ bị Tiêu Dư An gào đến có chút ngốc.
“…” – Lúc này Tiêu Dư An mới phát hiện mình hơi bị thất thố, che miệng ho khan, cúi đầu khoát khoát tay, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào quân trướng của những binh sĩ đang bị thương nghỉ ngơi.
Mấy chục hôm sau, trong quân trướng không ngừng có thương binh bị đưa vào, phần lớn cả người đều là máu, may mắn thì bị chút vết đao hoặc trúng tên, bất hạnh thì thiếu tay cụt chân, còn xui xẻo hơn nữa thì trực tiếp mất mạng.
Tiêu Dư An từ có thể bình tĩnh ngửi mùi máu tươi đến vừa ngửi thấy đã buồn nôn lại đến khi chết lặng, có lần trong quân trướng bị đưa vào một tướng sĩ bị gọt mất một bên mặt có thể trông thấy cả xương hàm dưới, Tiêu Dư An dù có liều mạng cũng vẫn không thể đem người từ quỷ môn quan kéo về, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tướng sĩ kia đau đến mức chết đi sống lại sau đó không còn hơi thở nữa.
Thi thể tướng sĩ kia bị người dùng vải trắng bọc lại chuyển ra bên ngoài, Tiêu Dư An nhịn không được bóp chặt lấy yết hầu chạy ra ngoài trướng nôn ra một bãi nước chua, tiểu tướng sĩ đến hỗ trợ vuốt vuốt lưng hắn hỏi: “Tiêu đại phu, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Dư An khoát khoát tay, sau khi dùng nước sạch rửa tay thì vỗ vỗ bả vai tướng sĩ kia nói lời thấm thía: “Kiếp sau nếu có làm tổng tài, lúc làm từ thiện thì nhớ phải chi nhiều chi phí vào thiết bị chữa bệnh của bệnh viện.”
Tướng sĩ kia ngơ ra: “A? Cái gì? Cái gì? A?”
Tiêu Dư An còn chưa hồi lại sức, ngoài trướng đã có người bị khiêng tới bên cạnh gào khóc hô: “Đại phu!! Mau cứu hắn! Ngươi mau tới cứu hắn!! Đại phu!”
“Cái này… bên này.” – Thanh âm đáp lại của Tiêu Dư An có chút hư thoát, dứt khoát ngậm miệng lại, chỉ huy tướng sĩ đem người buông xuống, cầm băng gạc cùng thuốc tới băng bó.
Trong lúc cầm máu lại sững sờ: “Trần phó tướng?!”
Vai phải của Trần Ca bị một mũi tên xuyên qua, phần bụng dưới cũng trúng một tiễn, bởi vì mất máu nhiều nên đã hôn mê. Tiêu Dư An không dám thất lễ, bắt đầu ra tay rút mũi tên ra, ai ngờ mũi tên của Đông Ngô quốc có mang theo móc câu, không cắt vết thương thì không thể lấy ra được, Tiêu Dư An đành phải cắn răng dùng đến dao.
Có lẽ là bởi vì thực sự quá đau, làm được nửa chừng thì Trần Ca tỉnh lại, sau đó bắt đầu gào lên. Màng nhĩ của Tiêu Dư An suýt chút nữa bị hắn gào đến thủng, bất đắc dĩ đành phải hung hăng cho người kia một đập, đem người đập ngất đi khiến tướng sĩ đến hỗ trợ sửng sốt một chút.
Lần thứ hai Trần phó tướng tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là: “Đừng đánh!! Ta có chuyện muốn nói!”
Tiêu Dư An đang băng bó cho hắn, hất hất cằm ra hiệu cho người kia có chuyện gì thì nói nhanh. Trần phó tướng gào lên: “Trận chiến này sắp kết thúc rồi! Chúng ta sắp thắng rồi! A a a a a đau quá! Mẹ nó, thực sự đau quá!!!”
Tiêu Dư An xoa lỗ tai, không chút do dự lại đập cho người kia thêm phát nữa.
Tiêu Dư An vì mệt mỏi nên đã tiến vào trạng thái ngủ nông, cũng mặc kệ Yến Hà Thanh có nghe hiểu hay không, lơ mơ lải nhải: “Yến ca ngươi mặc dù là bá đạo tổng tài, nhưng ta biết ngươi không phải là tổng tài bá đạo chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ.”
Yến Hà Thanh không quấy rầy hắn nữa, thổi tắt ánh nến đặt trên bàn thấp, mượn ánh trăng xuyên qua màn trướng mà tiếp tục xem binh thư.
Mặc dù Tiêu Dư An đã buồn ngủ đến mức không thể nói lưu loát, thế nhưng sau khi cảm thấy xung quanh tối đi, vẫn nhắc: “Ngươi… đốt đèn lên đi, ta… ta ngủ được, ngươi… ngươi đừng để mắt mình bị hỏng… đốt, đốt.”
Yến Hà Thanh còn chưa đốt đèn, hắn vẫn còn nhắc, chờ đến khi trong trướng có ánh nến sáng lên thì mới dừng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Tiêu Dư An tỉnh dậy thì phát hiện trước khi đi ngủ mình ngủ một mình, sau khi tỉnh dậy mình cũng dậy một mình.
Trong quân trướng trống rỗng, không thấy tăm hơi Yến Hà Thanh đâu.
Tiêu Dư An đeo mặt nạ lên, cảm thấy quái lạ đi ra khỏi quân trướng, phát hiện toàn bộ quân doanh đều trống rỗng, hắn túm lấy một binh lính đang canh giữ hỏi: “Hoàng thượng của các ngươi đâu?”
“Tiêu, Tiêu đại phu? Hoàng thượng của chúng ta sáng nay dẫn binh ngự giá thân chinh.” – Lính canh hỏi.
“Vội vàng như vậy?! Nhưng trên người hắn vẫn còn có vết thương!!!” – Tiêu Dư An gào lên.
“A…? Đánh trận có vết thương không phải là chuyện thường xảy ra sao?” – Thị vệ bị Tiêu Dư An gào đến có chút ngốc.
“…” – Lúc này Tiêu Dư An mới phát hiện mình hơi bị thất thố, che miệng ho khan, cúi đầu khoát khoát tay, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào quân trướng của những binh sĩ đang bị thương nghỉ ngơi.
Mấy chục hôm sau, trong quân trướng không ngừng có thương binh bị đưa vào, phần lớn cả người đều là máu, may mắn thì bị chút vết đao hoặc trúng tên, bất hạnh thì thiếu tay cụt chân, còn xui xẻo hơn nữa thì trực tiếp mất mạng.
Tiêu Dư An từ có thể bình tĩnh ngửi mùi máu tươi đến vừa ngửi thấy đã buồn nôn lại đến khi chết lặng, có lần trong quân trướng bị đưa vào một tướng sĩ bị gọt mất một bên mặt có thể trông thấy cả xương hàm dưới, Tiêu Dư An dù có liều mạng cũng vẫn không thể đem người từ quỷ môn quan kéo về, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tướng sĩ kia đau đến mức chết đi sống lại sau đó không còn hơi thở nữa.
Thi thể tướng sĩ kia bị người dùng vải trắng bọc lại chuyển ra bên ngoài, Tiêu Dư An nhịn không được bóp chặt lấy yết hầu chạy ra ngoài trướng nôn ra một bãi nước chua, tiểu tướng sĩ đến hỗ trợ vuốt vuốt lưng hắn hỏi: “Tiêu đại phu, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Dư An khoát khoát tay, sau khi dùng nước sạch rửa tay thì vỗ vỗ bả vai tướng sĩ kia nói lời thấm thía: “Kiếp sau nếu có làm tổng tài, lúc làm từ thiện thì nhớ phải chi nhiều chi phí vào thiết bị chữa bệnh của bệnh viện.”
Tướng sĩ kia ngơ ra: “A? Cái gì? Cái gì? A?”
Tiêu Dư An còn chưa hồi lại sức, ngoài trướng đã có người bị khiêng tới bên cạnh gào khóc hô: “Đại phu!! Mau cứu hắn! Ngươi mau tới cứu hắn!! Đại phu!”
“Cái này… bên này.” – Thanh âm đáp lại của Tiêu Dư An có chút hư thoát, dứt khoát ngậm miệng lại, chỉ huy tướng sĩ đem người buông xuống, cầm băng gạc cùng thuốc tới băng bó.
Trong lúc cầm máu lại sững sờ: “Trần phó tướng?!”
Vai phải của Trần Ca bị một mũi tên xuyên qua, phần bụng dưới cũng trúng một tiễn, bởi vì mất máu nhiều nên đã hôn mê. Tiêu Dư An không dám thất lễ, bắt đầu ra tay rút mũi tên ra, ai ngờ mũi tên của Đông Ngô quốc có mang theo móc câu, không cắt vết thương thì không thể lấy ra được, Tiêu Dư An đành phải cắn răng dùng đến dao.
Có lẽ là bởi vì thực sự quá đau, làm được nửa chừng thì Trần Ca tỉnh lại, sau đó bắt đầu gào lên. Màng nhĩ của Tiêu Dư An suýt chút nữa bị hắn gào đến thủng, bất đắc dĩ đành phải hung hăng cho người kia một đập, đem người đập ngất đi khiến tướng sĩ đến hỗ trợ sửng sốt một chút.
Lần thứ hai Trần phó tướng tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là: “Đừng đánh!! Ta có chuyện muốn nói!”
Tiêu Dư An đang băng bó cho hắn, hất hất cằm ra hiệu cho người kia có chuyện gì thì nói nhanh. Trần phó tướng gào lên: “Trận chiến này sắp kết thúc rồi! Chúng ta sắp thắng rồi! A a a a a đau quá! Mẹ nó, thực sự đau quá!!!”
Tiêu Dư An xoa lỗ tai, không chút do dự lại đập cho người kia thêm phát nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.