Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 2
Y Y Dĩ Dực
14/09/2020
Một tổng tài bá đạo sẽ có thể gặp gỡ một tiểu thụ khả ái mềm mại.
Khuôn mặt của cậu đẹp đến mức khiến cho mọi cô gái phải đố kỵ. Cậu có đôi mắt to tròn ngập nước và cặp môi đỏ mọng. Tính cách của cậu hồn nhiên dương quang, ôn nhu thiện lương. Bên cạnh cậu nhất định phải có một nữ phụ độc ác.
Cậu thích khóc, đặc biệt là khi bị tổng tài đè, cậu sẽ vừa khóc hô không muốn không muốn, rồi lại không thể khước từ, sau đó lại vì mình bị thất thân mà khóc đến thiên hôn địa ám. Thế nhưng đừng lo lắng! Bời vì sau đó cậu sẽ vì một cái lý do thần kỳ nào đó mà toàn bộ đều tha thứ hết cho bá đạo tổng tài.
A~ Đây người ta gọi là tình yêu đó~
…
Ái tình cái *beep* ấy!!!
Trong lòng Tiêu Dư An rít gào, ông đây ra đường tùy tiện chộp tới một em gái cũng so ra hơn gấp trăm lần mày! Vừa không cần ép buộc, vừa không cần phải nghe khóc lóc ỉ ôi.
Đối với cái loại tiểu thụ như này, Tiêu Dư An cảm thấy dù hắn có cong thì cũng sẽ bị dọa cho sợ đến mức phải thẳng trở lại.
Người Tiêu gia thấy vậy.
Ây da, không đúng, ngay cả tiểu thụ tiêu chuẩn của tổng tài văn mà hắn cũng không thích sao?
Lẽ nào!!!
Trời Đựu???
Chẳng có lẽ Tiêu Dư An chính là THỤ?
Hí!!! (Tiếng ngựa hí đó, không phải cười đâu, chả biết dịch thế nào cái chữ này)
Người nhà họ Tiêu vô cùng khổ sở, quá sa đọa, quá bi kịch, nhân gia hết cách rồi.
Thế nhưng cũng không sao, nếu con đường tổng tài bá đạo đi không nổi, vậy thì còn đường cong cứu quốc khác, đi thử con đường dụ thụ tổng tài xem sao.
Ví dụ như gặp phải một lão đại hắc bang, một người siêu bá đạo, phúc hắn, toàn thân tỏa ra đều là khí tức của một lão đại hắc bang siêu S thì sao.
Sau khi tan tầm, Tiêu Dư An phát hiện xe của mình bị người làm trầy, từ phía sau xe có dán một miếng giấy, trên đó viết điểm hẹn, muốn hắn đến đó để nói chuyện về việc bồi thường.
Tiêu Dư An thấy vậy bèn gọi điện cho người đó nói không sao cả, không cần phải bồi thường.
Người nọ cười lạnh đáp: “Cậu biết tôi là ai không?”
Tiêu Dư An: “…”
Tôi con mẹ nó cần gì phải biết anh là ai!!! Vì cái quái gì làm trầy xe của người khác còn chảnh cờ hó như thế!!! Ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói được à!!!
Chờ một chút, đây không phải là lời thoại kinh điển của bá đạo tộng tài sao?
Người nọ thấy Tiêu Dư An không đáp, cười xuy một tiếng, báo một cái tên.
Thì ra là một gã lão đại hắc bang, có vẻ cũng là nhân vật có tiếng tăm trong cả hai giới hắc bạch, sau đó gã còn lạnh lùng báo tên địa điểm muốn Tiêu Dư An mau tới, còn nói dù là bao nhiêu tiền cũng bồi thường được.
Tiêu Dư An nghĩ, dù sao thì hắn cũng không có tiềm chất của một tổng tài bá đạo, chi bằng cứ đi xem thử xem lão đại bá đạo là cái dạng gì.
Vì thế hắn nhận lời đi gặp người ta.
Sau đó, Tiêu Dư An nghĩ, thằng cha này một trăm phần trăm là có bệnh.
Bởi vì chưa nói được hai câu về vụ bồi thường, thằng cha lão đại có bệnh này đã muốn giam cầm hắn.
Tiêu Dư An tỏ vẻ bản thân mình không phải là M, cũng không có hứng thú gì với SM, BD gì đó.
Lão đại bá đạo tỏ vẻ, không sao hết, anh sẽ dùng buộc chặt play, giam cầm play từ từ cải tạo thân thể cưng, cho cưng cả ngày luân hãm trong tình dục, trở thành người dưới thân anh, sau đó đối với anh tương ái tương sát, trong lòng luôn phải xoắn quýt đấu tranh tư tưởng xem nên báo thù hay ở cùng một chỗ với anh.
Ừ…
Nghe có vẻ rất là có thành tâm cố gắng, thế nhưng, Tiêu Dư An vẫn cảm thấy người này có bệnh, hắn không có bị chứng Stockholm.
(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)
Bá đạo lão đại rất bá đạo, không nói hai lời đã trói người, túm lấy eo hắn mạnh mẽ muốn cưỡng chế giam cầm.
Sau đó, bị Tiêu Dư An đánh cho bầm dập.
Dù sao thì hồi nhỏ hắn cũng có luyện qua chút võ nghệ phòng thân.
Sau khi đánh xong, Tiêu Dư An cảm thấy thực phiền muộn, cảm thấy con đường bá đạo tổng tài của mình đi thật là mịt mù sương khói, dụ thụ tổng tài cũng một mảnh tuyệt vọng đau thương.
Quên đi, tình trường thất ý, thương trường đắc ý là được, cứ cố gắng làm việc cho tốt thôi.
Vì vậy, Tiêu Dư An lại cần cù chăm chỉ làm việc, lấy lý tưởng vì dân phục vụ, dự định trở thành một nhân vật chính diện của xã hội, làm thanh niên bốn tốt, làm một Đảng viên ưu tú vì nhân dân phục vụ.
Sau đó hắn nhận được kết quả khám ra mình mắc bệnh nan y.
Khuôn mặt của cậu đẹp đến mức khiến cho mọi cô gái phải đố kỵ. Cậu có đôi mắt to tròn ngập nước và cặp môi đỏ mọng. Tính cách của cậu hồn nhiên dương quang, ôn nhu thiện lương. Bên cạnh cậu nhất định phải có một nữ phụ độc ác.
Cậu thích khóc, đặc biệt là khi bị tổng tài đè, cậu sẽ vừa khóc hô không muốn không muốn, rồi lại không thể khước từ, sau đó lại vì mình bị thất thân mà khóc đến thiên hôn địa ám. Thế nhưng đừng lo lắng! Bời vì sau đó cậu sẽ vì một cái lý do thần kỳ nào đó mà toàn bộ đều tha thứ hết cho bá đạo tổng tài.
A~ Đây người ta gọi là tình yêu đó~
…
Ái tình cái *beep* ấy!!!
Trong lòng Tiêu Dư An rít gào, ông đây ra đường tùy tiện chộp tới một em gái cũng so ra hơn gấp trăm lần mày! Vừa không cần ép buộc, vừa không cần phải nghe khóc lóc ỉ ôi.
Đối với cái loại tiểu thụ như này, Tiêu Dư An cảm thấy dù hắn có cong thì cũng sẽ bị dọa cho sợ đến mức phải thẳng trở lại.
Người Tiêu gia thấy vậy.
Ây da, không đúng, ngay cả tiểu thụ tiêu chuẩn của tổng tài văn mà hắn cũng không thích sao?
Lẽ nào!!!
Trời Đựu???
Chẳng có lẽ Tiêu Dư An chính là THỤ?
Hí!!! (Tiếng ngựa hí đó, không phải cười đâu, chả biết dịch thế nào cái chữ này)
Người nhà họ Tiêu vô cùng khổ sở, quá sa đọa, quá bi kịch, nhân gia hết cách rồi.
Thế nhưng cũng không sao, nếu con đường tổng tài bá đạo đi không nổi, vậy thì còn đường cong cứu quốc khác, đi thử con đường dụ thụ tổng tài xem sao.
Ví dụ như gặp phải một lão đại hắc bang, một người siêu bá đạo, phúc hắn, toàn thân tỏa ra đều là khí tức của một lão đại hắc bang siêu S thì sao.
Sau khi tan tầm, Tiêu Dư An phát hiện xe của mình bị người làm trầy, từ phía sau xe có dán một miếng giấy, trên đó viết điểm hẹn, muốn hắn đến đó để nói chuyện về việc bồi thường.
Tiêu Dư An thấy vậy bèn gọi điện cho người đó nói không sao cả, không cần phải bồi thường.
Người nọ cười lạnh đáp: “Cậu biết tôi là ai không?”
Tiêu Dư An: “…”
Tôi con mẹ nó cần gì phải biết anh là ai!!! Vì cái quái gì làm trầy xe của người khác còn chảnh cờ hó như thế!!! Ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói được à!!!
Chờ một chút, đây không phải là lời thoại kinh điển của bá đạo tộng tài sao?
Người nọ thấy Tiêu Dư An không đáp, cười xuy một tiếng, báo một cái tên.
Thì ra là một gã lão đại hắc bang, có vẻ cũng là nhân vật có tiếng tăm trong cả hai giới hắc bạch, sau đó gã còn lạnh lùng báo tên địa điểm muốn Tiêu Dư An mau tới, còn nói dù là bao nhiêu tiền cũng bồi thường được.
Tiêu Dư An nghĩ, dù sao thì hắn cũng không có tiềm chất của một tổng tài bá đạo, chi bằng cứ đi xem thử xem lão đại bá đạo là cái dạng gì.
Vì thế hắn nhận lời đi gặp người ta.
Sau đó, Tiêu Dư An nghĩ, thằng cha này một trăm phần trăm là có bệnh.
Bởi vì chưa nói được hai câu về vụ bồi thường, thằng cha lão đại có bệnh này đã muốn giam cầm hắn.
Tiêu Dư An tỏ vẻ bản thân mình không phải là M, cũng không có hứng thú gì với SM, BD gì đó.
Lão đại bá đạo tỏ vẻ, không sao hết, anh sẽ dùng buộc chặt play, giam cầm play từ từ cải tạo thân thể cưng, cho cưng cả ngày luân hãm trong tình dục, trở thành người dưới thân anh, sau đó đối với anh tương ái tương sát, trong lòng luôn phải xoắn quýt đấu tranh tư tưởng xem nên báo thù hay ở cùng một chỗ với anh.
Ừ…
Nghe có vẻ rất là có thành tâm cố gắng, thế nhưng, Tiêu Dư An vẫn cảm thấy người này có bệnh, hắn không có bị chứng Stockholm.
(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)
Bá đạo lão đại rất bá đạo, không nói hai lời đã trói người, túm lấy eo hắn mạnh mẽ muốn cưỡng chế giam cầm.
Sau đó, bị Tiêu Dư An đánh cho bầm dập.
Dù sao thì hồi nhỏ hắn cũng có luyện qua chút võ nghệ phòng thân.
Sau khi đánh xong, Tiêu Dư An cảm thấy thực phiền muộn, cảm thấy con đường bá đạo tổng tài của mình đi thật là mịt mù sương khói, dụ thụ tổng tài cũng một mảnh tuyệt vọng đau thương.
Quên đi, tình trường thất ý, thương trường đắc ý là được, cứ cố gắng làm việc cho tốt thôi.
Vì vậy, Tiêu Dư An lại cần cù chăm chỉ làm việc, lấy lý tưởng vì dân phục vụ, dự định trở thành một nhân vật chính diện của xã hội, làm thanh niên bốn tốt, làm một Đảng viên ưu tú vì nhân dân phục vụ.
Sau đó hắn nhận được kết quả khám ra mình mắc bệnh nan y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.