Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 224: Phiên ngoại 13
Y Y Dĩ Dực
14/09/2020
Editor: Soup
Mọi người đều biết, Tiêu tổng tài hắn có thể nói được từ chuyện nhân sinh tới bát quái, lảm nhảm được việc nhà chơi được cả mạt chược, trên có thể bàn bạc được hạng mục mấy trăm triệu, dưới có thể ngồi ở quán nhỏ cười hì hì trả giá, là một người trước vừa mới đóng bộ âu phục giày da nói cười xã giao, sau đã ca hát luyện giọng nói vớ vẩn không ngừng.
Một Tiêu tổng tài toàn năng ưu tú như thế.
Không biết cưỡi ngựa.
Mặc dù không có cách nào điều khiển được phương tiện giao thông cơ sở nhất của cổ đại.
Nhưng chuyện này đối với Tiêu Dư An mà nói, có thể tính là chuyện gây khó dễ cho hắn được sao?
Đương nhiên không thể!
Bởi vì hắn có Yến Hà Thanh!
Săn bắn gì đó, xuất hành gì đó, du ngoạn gì đó, đều cùng cưỡi một con ngựa với Yến Hà Thanh, lại hát vang câu “để chúng ta mãi mãi cùng nhau làm bạn nơi chốn hồng trần, sống cuộc sống thanh thanh thản thản”*, tú cho một đám đại thần già trẻ lớn bé, tướng quân quý tộc cũng muốn chết lặng.
(*Bài “Khi” của Động Lực Hỏa Xa đó, bài này trước mình có dẫn link rồi nha.)
Nhưng mà không bao lâu, Tiêu Dư An phát hiện một chuyện.
Vào thu, Nam Yến quốc đều sẽ vui mừng cử hành hoạt động săn bắn, thứ nhất là để biểu thị thái bình thịnh thế, thứ hai là vì chúc mừng ngày mùa bội thu.
Ở mấy loại hoạt động này, dĩ nhiên là Tiêu Dư An không muốn ngồi xe ngựa, thế là chạy tới cùng cưỡi ngựa với Yến Hà Thanh.
Hai người thích thú chạy lên đầu đội ngũ, nói chuyện phiếm một chút rồi lại tâm tình tình yêu tình báo. Lúc đầu Tiêu Dư An cũng không cảm thấy gì, mãi cho đến một lần đi săn quy mô nhỏ trước đây, Tiêu Dư An đang chuẩn bị chạy tới cùng cưỡi với Yến Hà Thanh thì Trần Ca đột nhiên cài tên kéo cung, một tiễn xé mây, bắn thẳng về phía trước đội ngũ.
Trường phong gào thét, mũi tên cắm phập vào bụi cỏ, đột nhiên có một con thỏ từ trong đó nhảy ra phía trước, hoang mang rối loạn chạy về phía rừng rậm.
Bất chợt Yến Hà Thanh giục ngựa tiến lên, dây cung căng lên như mặt trăng, thong dong bắn tên.
Trường tiễn rạch phá thương khung, khí thế to lớn, phát ra thanh âm vù vù, sau đó chuẩn xác không chút sai lầm đâm xuyên qua thân thể của con mồi.
Trong đội ngũ phát ra một trận reo hò cùng tán thưởng, có thị vệ tiến đến nhặt lấy con mồi, Yến Hà Thanh đánh ngựa trở về, tay áo mang gió, hắn nhẹ nhàng câu lên khóe miệng, trong đáy mắt tất cả đều là vui vẻ tận hứng.
Tiêu Dư An lăng lăng nhìn một Yến Hà Thanh hăng hái như thế.
Hắn phát hiện một chuyện, thời điểm cùng mình cưỡi ngựa, Yến Hà Thanh chưa từng đi săn. Dường như mỗi lần đến cuộc săn bắn mùa thu, hắn đều sẽ cùng mình tán gẫu tán gẫu và tán gẫu. Vốn Tiêu Dư An cho rằng Yến Hà Thanh không có hứng thú quá lớn đối với việc đi săn, nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải như vậy.
Vì chứng thực suy đoán của chính mình, Tiêu Dư An đi hỏi Trần Ca.
Trần Ca nghe xong thì gào lên: “Mẹ ơi, ngài có thể phát hiện ra rồi đó hả!”
Tiêu Dư An: “Hở…”
Trần Ca bắt đầu lải nhải không dứt: “Ngài không biết hoàng thượng thích đi săn nhiều như thế nào đâu. Hồi hoàng thượng còn nhỏ, hàng năm khi đến cuộc săn bắn vào mùa thu tiên đế đều sẽ tổ chức thi đấu so tài, năm nào hoàng thượng cũng đứng nhất, những hoàng tử cùng tướng quân kia căn bản không thể so được với ngón út của ngài ấy! Nhưng bây giờ thì sao, hoàng thượng muốn cưỡi ngựa cùng ngài, cùng cưỡi thì không thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung, không thể truy đuổi, cũng không biết hoàng thượng làm thế nào mà nhịn được.”
Tiêu Dư An: “Ồ…”
Trần Ca nói xong cũng cảm thấy mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Nhưng mà có thể hoàng thượng cảm thấy cùng ngài tán gẫu vui vẻ hơn đi săn thì sao.”
Tiêu Dư An: “Ôi…”
Trần Ca: “…Ngài đau răng à?”
Tiêu Dư An: “Ta đau lòng.”
Trần Ca: “Ồ…”
Tiêu Dư An: “Ngươi cũng đau lòng à?”
Trần Ca: “Không, ta đau răng.”
“Bị chua đến đau răng.”
Mắt thấy gần đến ngày tổ chức cuộc săn bắn mùa thu, Tiêu Dư An cho ra một quyết định quan trọng.
Tiêu Dư An nói: “Yến ca, ta không muốn cưỡi ngựa cùng ngươi.”
Yến Hà Thanh dừng động tác xem tấu chương lại.
Có đôi khi quá bận việc triều chính, Yến Hà Thanh không yên tâm vì không có mình làm bạn Tiêu Dư An không ngủ được, cho nên sẽ đem một chút công việc đơn giản lặt vặt trong triều đem về tẩm cung, phòng lỡ khi mình về quá trễ. Ngày hôm đó, hắn vừa mới phê duyệt bản tấu chương cuối cùng xong thì nghe thấy Tiêu Dư An đột nhiên nhả ra một câu như vậy.
Gần đến cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, Tiêu Dư An co người trong chăn đệm thật dày, cả người cuộn thành một cục, hắn vừa nói xong câu kia, Yến Hà Thanh đã để tấu chương xuống đi tới cạnh giường.
Tiêu Dư An kéo Yến Hà Thanh vào trong chăn đệm ấm áp, cả người dán lên người hắn, nắm chặt lấy bàn tay vì phê duyệt tấu chương mà trở nên lạnh như băng, đặt vào trong ngực mình, sau đó nói: “Yến ca, ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi.”
“Cưỡi ngựa? Sao đột nhiên lại muốn học cưỡi ngựa?” – Yến Hà Thanh lo lắng hơi lạnh trên người mình sẽ chạm vào Tiêu Dư An, muốn thu tay lại, nào biết Tiêu Dư An lại siết thật chặt, chưa đến một lúc đã khiến tay hắn ấm lên.
Tiêu Dư An cười hì hì kéo tay Yến Hà Thanh dán lên môi mình: “Hôm nay ngươi săn được một con thỏ.”
Hai mắt Yến Hà Thanh lóe lóe, đoán ra được Tiêu Dư An đã phát hiện dị trạng, mở miệng giải thích: “Chỉ và vừa đúng lúc vì thế hoạt động dãn gân dãn cốt một chút, không có gì đáng để vui mừng cả.”
Ý cười của Tiêu Dư An càng sâu: “Yến ca, ta chưa nói gì hết mà.”
Yến Hà Thanh: “…”
Tiêu Dư An ôm lấy eo Yến Hà Thanh, cảm thán từ tận đáy lòng: “Yến ca, dáng vẻ đi săn của ngươi nhìn quá đẹp trai, cho nên, vì có thể nhìn thấy tư thế oai hùng đó của ngươi, ta muốn học cưỡi ngựa! Yến ca, ngươi dạy ta một chút nhé!”
Yến Hà Thanh gật đầu: “Được.”
Cuối cùng còn nói: “Học cưỡi ngựa không dễ, dễ bị thương.”
“Ta biết, ta sẽ cẩn thận.” – Tiêu Dư An cười hi hì, bỗng nhiên hắn như phát giác ra gì đó, quan sát tư thế mình đang ngồi trên người Yến Hà Thanh, cúi người xuống nói bên tai Yến Hà Thanh vài lời gì đó.
Khóe miệng Yến Hà Thanh không ngừng cong lên, đưa tay đè eo Tiêu Dư An: “Có thể thử trước một chút.”
Tay Tiêu Dư An chống trên lồng ngực hắn, trừng mắt: “Thử thật á? Thử thì thử, chờ chút, tay của ngươi, chẳng phải ngươi là người bị cưỡi sao? Ngươi ngươi ngươi nằm xuống là được, đừng nhúc nhích.”
Sau đó, buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dư An ngây người tỉnh dậy, dự định học cưỡi ngựa cũng không thể không hoãn.
Mấy ngày tiếp sau đó, Yến Hà Thanh cho dù bận rộn hơn đi nữa cũng sẽ nhín chút thời gian ra để đến dạy Tiêu Dư An. Chân núi phía bắc của Tế Thiên Đàn có một mảnh cỏ bát ngát, rất thích hợp.
Tiêu Dư An học rất chăm chú, chưa đến một tuần đã nắm giữ được kỹ xảo cơ bản, có thể một mình khống chế một con ngựa ôn thuần. Tiêu Dư An còn cảm thấy mình tiến bộ rất chậm, thời điểm Yến Hà Thanh bận rộn việc triều chính thì kéo Trần Ca đến dạy mình.
Trần Ca không phải Yến Hà Thanh, lại càng không bảo hộ đủ kiểu, vạn phần cẩn thận như Yến Hà Thanh, sợ nửa điểm sự cố xảy ra với Tiêu Dư An.
Trần Ca để Tiêu Dư An trực tiếp ngồi lên ngựa, sau đó vỗ mông ngựa, hô to một tiếng “giá”, ngay tức thì con ngựa chở Tiêu Dư An chạy như điên. Sau đó Trần Ca sẽ cùng cưỡi ngựa chạy theo phía sau hô: Kéo dây cương đi! Ngài đừng hoảng hốt! Ổn định ổn định! Kẹp chặt bụng ngựa, ui cha, lại ngã, dụng cụ bảo hộ bị hỏng rồi sao? Hỏng thì đổi cái khác.
Tiêu Dư An dính đầy bụi đất đứng dậy: “Tiếp tục!”
Mặc dù làm như vậy lỗ mãng lại trực tiếp, nhưng không thể không phủ định là vô cùng có hiệu quả, ngày hôm đó luyện xong, Tiêu Dư An đã có thể khống chế ngựa thành thục.
Nhưng mà tối hôm đó xảy ra một chuyện nhỏ.
Nguyên nhân chính là Yến Hà Thanh nhìn thấy trên người Tiêu Dư An bị thương.
Không phải là vết thương nho nhỏ mà là một mảng bầm tím lớn do té ngã ma sát tạo thành vết thương sâu, trông vô cùng thê thảm.
Lúc đó, mặt Yến Hà Thanh đen triệt để.
Tiêu Dư An cảm thấy khả năng ngày mai Trần Ca sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ, vội vàng ôm lấy Yến Hà Thanh ôn tồn nói hôm nay mình học được rất nhanh, chẳng mấy mà đến cuộc săn mùa thu rồi cho nên muốn học nhiều thêm một chút.
“Yến ca, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao hết, mấy ngày nữa là chẳng còn vết tích gì đâu.” – Tiêu Dư An cười đùa nói xong, ôm lấy Yến Hà Thanh bắt đầu cầu hoan.
Mấy ngày nay học cưỡi ngựa, có lẽ Yến Hà Thanh cảm thấy hắn vất vả cho nên ban đêm đều không đụng vào hắn, ngày hôm đó Tiêu Dư An cũng có hơi nhớ nhớ, dự định mượn cơ hội này để thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng một khắc này khi bị đặt ở trên giường, chợt Tiêu Dư An hiểu ra, vì sao những ngày này Yến Hà Thanh không động vào mình.
Mọi người đều biết, Tiêu tổng tài hắn có thể nói được từ chuyện nhân sinh tới bát quái, lảm nhảm được việc nhà chơi được cả mạt chược, trên có thể bàn bạc được hạng mục mấy trăm triệu, dưới có thể ngồi ở quán nhỏ cười hì hì trả giá, là một người trước vừa mới đóng bộ âu phục giày da nói cười xã giao, sau đã ca hát luyện giọng nói vớ vẩn không ngừng.
Một Tiêu tổng tài toàn năng ưu tú như thế.
Không biết cưỡi ngựa.
Mặc dù không có cách nào điều khiển được phương tiện giao thông cơ sở nhất của cổ đại.
Nhưng chuyện này đối với Tiêu Dư An mà nói, có thể tính là chuyện gây khó dễ cho hắn được sao?
Đương nhiên không thể!
Bởi vì hắn có Yến Hà Thanh!
Săn bắn gì đó, xuất hành gì đó, du ngoạn gì đó, đều cùng cưỡi một con ngựa với Yến Hà Thanh, lại hát vang câu “để chúng ta mãi mãi cùng nhau làm bạn nơi chốn hồng trần, sống cuộc sống thanh thanh thản thản”*, tú cho một đám đại thần già trẻ lớn bé, tướng quân quý tộc cũng muốn chết lặng.
(*Bài “Khi” của Động Lực Hỏa Xa đó, bài này trước mình có dẫn link rồi nha.)
Nhưng mà không bao lâu, Tiêu Dư An phát hiện một chuyện.
Vào thu, Nam Yến quốc đều sẽ vui mừng cử hành hoạt động săn bắn, thứ nhất là để biểu thị thái bình thịnh thế, thứ hai là vì chúc mừng ngày mùa bội thu.
Ở mấy loại hoạt động này, dĩ nhiên là Tiêu Dư An không muốn ngồi xe ngựa, thế là chạy tới cùng cưỡi ngựa với Yến Hà Thanh.
Hai người thích thú chạy lên đầu đội ngũ, nói chuyện phiếm một chút rồi lại tâm tình tình yêu tình báo. Lúc đầu Tiêu Dư An cũng không cảm thấy gì, mãi cho đến một lần đi săn quy mô nhỏ trước đây, Tiêu Dư An đang chuẩn bị chạy tới cùng cưỡi với Yến Hà Thanh thì Trần Ca đột nhiên cài tên kéo cung, một tiễn xé mây, bắn thẳng về phía trước đội ngũ.
Trường phong gào thét, mũi tên cắm phập vào bụi cỏ, đột nhiên có một con thỏ từ trong đó nhảy ra phía trước, hoang mang rối loạn chạy về phía rừng rậm.
Bất chợt Yến Hà Thanh giục ngựa tiến lên, dây cung căng lên như mặt trăng, thong dong bắn tên.
Trường tiễn rạch phá thương khung, khí thế to lớn, phát ra thanh âm vù vù, sau đó chuẩn xác không chút sai lầm đâm xuyên qua thân thể của con mồi.
Trong đội ngũ phát ra một trận reo hò cùng tán thưởng, có thị vệ tiến đến nhặt lấy con mồi, Yến Hà Thanh đánh ngựa trở về, tay áo mang gió, hắn nhẹ nhàng câu lên khóe miệng, trong đáy mắt tất cả đều là vui vẻ tận hứng.
Tiêu Dư An lăng lăng nhìn một Yến Hà Thanh hăng hái như thế.
Hắn phát hiện một chuyện, thời điểm cùng mình cưỡi ngựa, Yến Hà Thanh chưa từng đi săn. Dường như mỗi lần đến cuộc săn bắn mùa thu, hắn đều sẽ cùng mình tán gẫu tán gẫu và tán gẫu. Vốn Tiêu Dư An cho rằng Yến Hà Thanh không có hứng thú quá lớn đối với việc đi săn, nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải như vậy.
Vì chứng thực suy đoán của chính mình, Tiêu Dư An đi hỏi Trần Ca.
Trần Ca nghe xong thì gào lên: “Mẹ ơi, ngài có thể phát hiện ra rồi đó hả!”
Tiêu Dư An: “Hở…”
Trần Ca bắt đầu lải nhải không dứt: “Ngài không biết hoàng thượng thích đi săn nhiều như thế nào đâu. Hồi hoàng thượng còn nhỏ, hàng năm khi đến cuộc săn bắn vào mùa thu tiên đế đều sẽ tổ chức thi đấu so tài, năm nào hoàng thượng cũng đứng nhất, những hoàng tử cùng tướng quân kia căn bản không thể so được với ngón út của ngài ấy! Nhưng bây giờ thì sao, hoàng thượng muốn cưỡi ngựa cùng ngài, cùng cưỡi thì không thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung, không thể truy đuổi, cũng không biết hoàng thượng làm thế nào mà nhịn được.”
Tiêu Dư An: “Ồ…”
Trần Ca nói xong cũng cảm thấy mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Nhưng mà có thể hoàng thượng cảm thấy cùng ngài tán gẫu vui vẻ hơn đi săn thì sao.”
Tiêu Dư An: “Ôi…”
Trần Ca: “…Ngài đau răng à?”
Tiêu Dư An: “Ta đau lòng.”
Trần Ca: “Ồ…”
Tiêu Dư An: “Ngươi cũng đau lòng à?”
Trần Ca: “Không, ta đau răng.”
“Bị chua đến đau răng.”
Mắt thấy gần đến ngày tổ chức cuộc săn bắn mùa thu, Tiêu Dư An cho ra một quyết định quan trọng.
Tiêu Dư An nói: “Yến ca, ta không muốn cưỡi ngựa cùng ngươi.”
Yến Hà Thanh dừng động tác xem tấu chương lại.
Có đôi khi quá bận việc triều chính, Yến Hà Thanh không yên tâm vì không có mình làm bạn Tiêu Dư An không ngủ được, cho nên sẽ đem một chút công việc đơn giản lặt vặt trong triều đem về tẩm cung, phòng lỡ khi mình về quá trễ. Ngày hôm đó, hắn vừa mới phê duyệt bản tấu chương cuối cùng xong thì nghe thấy Tiêu Dư An đột nhiên nhả ra một câu như vậy.
Gần đến cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, Tiêu Dư An co người trong chăn đệm thật dày, cả người cuộn thành một cục, hắn vừa nói xong câu kia, Yến Hà Thanh đã để tấu chương xuống đi tới cạnh giường.
Tiêu Dư An kéo Yến Hà Thanh vào trong chăn đệm ấm áp, cả người dán lên người hắn, nắm chặt lấy bàn tay vì phê duyệt tấu chương mà trở nên lạnh như băng, đặt vào trong ngực mình, sau đó nói: “Yến ca, ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi.”
“Cưỡi ngựa? Sao đột nhiên lại muốn học cưỡi ngựa?” – Yến Hà Thanh lo lắng hơi lạnh trên người mình sẽ chạm vào Tiêu Dư An, muốn thu tay lại, nào biết Tiêu Dư An lại siết thật chặt, chưa đến một lúc đã khiến tay hắn ấm lên.
Tiêu Dư An cười hì hì kéo tay Yến Hà Thanh dán lên môi mình: “Hôm nay ngươi săn được một con thỏ.”
Hai mắt Yến Hà Thanh lóe lóe, đoán ra được Tiêu Dư An đã phát hiện dị trạng, mở miệng giải thích: “Chỉ và vừa đúng lúc vì thế hoạt động dãn gân dãn cốt một chút, không có gì đáng để vui mừng cả.”
Ý cười của Tiêu Dư An càng sâu: “Yến ca, ta chưa nói gì hết mà.”
Yến Hà Thanh: “…”
Tiêu Dư An ôm lấy eo Yến Hà Thanh, cảm thán từ tận đáy lòng: “Yến ca, dáng vẻ đi săn của ngươi nhìn quá đẹp trai, cho nên, vì có thể nhìn thấy tư thế oai hùng đó của ngươi, ta muốn học cưỡi ngựa! Yến ca, ngươi dạy ta một chút nhé!”
Yến Hà Thanh gật đầu: “Được.”
Cuối cùng còn nói: “Học cưỡi ngựa không dễ, dễ bị thương.”
“Ta biết, ta sẽ cẩn thận.” – Tiêu Dư An cười hi hì, bỗng nhiên hắn như phát giác ra gì đó, quan sát tư thế mình đang ngồi trên người Yến Hà Thanh, cúi người xuống nói bên tai Yến Hà Thanh vài lời gì đó.
Khóe miệng Yến Hà Thanh không ngừng cong lên, đưa tay đè eo Tiêu Dư An: “Có thể thử trước một chút.”
Tay Tiêu Dư An chống trên lồng ngực hắn, trừng mắt: “Thử thật á? Thử thì thử, chờ chút, tay của ngươi, chẳng phải ngươi là người bị cưỡi sao? Ngươi ngươi ngươi nằm xuống là được, đừng nhúc nhích.”
Sau đó, buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dư An ngây người tỉnh dậy, dự định học cưỡi ngựa cũng không thể không hoãn.
Mấy ngày tiếp sau đó, Yến Hà Thanh cho dù bận rộn hơn đi nữa cũng sẽ nhín chút thời gian ra để đến dạy Tiêu Dư An. Chân núi phía bắc của Tế Thiên Đàn có một mảnh cỏ bát ngát, rất thích hợp.
Tiêu Dư An học rất chăm chú, chưa đến một tuần đã nắm giữ được kỹ xảo cơ bản, có thể một mình khống chế một con ngựa ôn thuần. Tiêu Dư An còn cảm thấy mình tiến bộ rất chậm, thời điểm Yến Hà Thanh bận rộn việc triều chính thì kéo Trần Ca đến dạy mình.
Trần Ca không phải Yến Hà Thanh, lại càng không bảo hộ đủ kiểu, vạn phần cẩn thận như Yến Hà Thanh, sợ nửa điểm sự cố xảy ra với Tiêu Dư An.
Trần Ca để Tiêu Dư An trực tiếp ngồi lên ngựa, sau đó vỗ mông ngựa, hô to một tiếng “giá”, ngay tức thì con ngựa chở Tiêu Dư An chạy như điên. Sau đó Trần Ca sẽ cùng cưỡi ngựa chạy theo phía sau hô: Kéo dây cương đi! Ngài đừng hoảng hốt! Ổn định ổn định! Kẹp chặt bụng ngựa, ui cha, lại ngã, dụng cụ bảo hộ bị hỏng rồi sao? Hỏng thì đổi cái khác.
Tiêu Dư An dính đầy bụi đất đứng dậy: “Tiếp tục!”
Mặc dù làm như vậy lỗ mãng lại trực tiếp, nhưng không thể không phủ định là vô cùng có hiệu quả, ngày hôm đó luyện xong, Tiêu Dư An đã có thể khống chế ngựa thành thục.
Nhưng mà tối hôm đó xảy ra một chuyện nhỏ.
Nguyên nhân chính là Yến Hà Thanh nhìn thấy trên người Tiêu Dư An bị thương.
Không phải là vết thương nho nhỏ mà là một mảng bầm tím lớn do té ngã ma sát tạo thành vết thương sâu, trông vô cùng thê thảm.
Lúc đó, mặt Yến Hà Thanh đen triệt để.
Tiêu Dư An cảm thấy khả năng ngày mai Trần Ca sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ, vội vàng ôm lấy Yến Hà Thanh ôn tồn nói hôm nay mình học được rất nhanh, chẳng mấy mà đến cuộc săn mùa thu rồi cho nên muốn học nhiều thêm một chút.
“Yến ca, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao hết, mấy ngày nữa là chẳng còn vết tích gì đâu.” – Tiêu Dư An cười đùa nói xong, ôm lấy Yến Hà Thanh bắt đầu cầu hoan.
Mấy ngày nay học cưỡi ngựa, có lẽ Yến Hà Thanh cảm thấy hắn vất vả cho nên ban đêm đều không đụng vào hắn, ngày hôm đó Tiêu Dư An cũng có hơi nhớ nhớ, dự định mượn cơ hội này để thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng một khắc này khi bị đặt ở trên giường, chợt Tiêu Dư An hiểu ra, vì sao những ngày này Yến Hà Thanh không động vào mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.