Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 61

Mã Hộ Tử Quân

28/11/2022

Đệt đệt đệt… vẻ mặt của cậu bây giờ là sao?

Tô Hồi Ý chỉ thoáng nhìn đã nhanh chóng buông mắt xuống tiến vào phòng tắm.

Cậu xả đầy bồn nước tắm để cơ thể mình chìm ùng ục ùng ục xuống nước, hơi nước ấm áp lượn lờ bốc lên, cậu hơi ngửa đầu để cho hơi nóng xoa dịu đầu óc của mình.

—— khi cậu nghĩ tới Tô Trì, chẳng lẽ sẽ luôn có biểu cảm như thế này sao?

Vậy thì trực tiếp quá rồi, có khác nào chính miệng thừa nhận đâu?

Tô Hồi Ý đã hiểu rồi, thì ra không phải là Tô Trì biết đọc suy nghĩ, mà do cậu có một đôi mắt biết nói.

Đã đến nước này rồi thì không cần đổ lỗi cho những lần con tim loạn nhịp trước đó là bởi sức hấp dẫn mê người của Tô Trì nữa rồi. Tô Hồi Ý nghĩ, cậu mới một thân một mình thôi mà đã có thể dập dờn thành ra thế này rồi, ngoại trừ một chữ “thích” ra thì không còn lời giải thích nào khác.

Ôi… thôi xong. Cậu thổi cái bong bóng âu sầu trên mặt nước, có lẽ là cậu thật sự bị nấu chín mất rồi.

Từ trong bồn tắm đi ra đã là bốn mươi phút sau.

Tô Hồi Ý vừa sấy tóc vừa nhìn mình trong gương, mái đầu mượt mà đen bóng được sấy bông lên như lồng cỏ, một chỏm tóc ngố ở trung tâm phất phơ như cái cờ cá chép.

Đầu óc lờ mờ được sấy cho tỉnh táo hơn một chút, giờ cậu đang tiếp thu sự thật rằng mình thích Tô Trì.

Thật ra cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận được, anh hai mình ngầu như vậy, còn biết thả thính như vậy, muốn theo đuổi một người căn bản là chuyện phút mốt.

Cậu có thể kiên trì được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi!

Tô Hồi Ý ưỡn lồng nguc nho nhỏ lên tự an ủi bản thân.

“…”

Ưỡn được nửa phút cậu lại thở ra một hơi: Vậy cậu phải đáp lại Tô Trì như thế nào đây?

Về mặt tình cảm, thì cậu là kiểu người sẽ suy nghĩ tương đối thận trọng dài lâu, lúc trước cha mẹ cậu lần lượt rời bỏ cậu, nên cậu cũng rất khó đón nhận việc bị một ai nữa bỏ rơi.

Nếu như cậu và Tô Trì ở bên nhau rồi, thì rất có thể cậu sẽ không thể nào chấp nhận được việc hai người chia tay.

Hơn nữa sau khi chia tay thì sao còn lấy thân phận người thân cùng chung sống dưới một mái nhà được đây?

Những vấn đề như thế còn có rất rất nhiều.

Nhưng mà ——

Máy sấy tóc kêu cạch một tiếng, tắt, không gian về với tĩnh lặng.

Tô Hồi Ý nhìn mình trong gương, ngày mà cậu vừa mới xuyên đến, cũng đã đứng trước gương đón nhận thân phận mới và thế giới mới như thế này đây.

Trước đây cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ xuyên vào trong sách. Cậu không có khả năng tính toán được nhiều như vậy, nên cậu không thể bởi vì một kết quả không tốt đẹp trong đó mà thẳng tay phủ nhận khởi đầu của cả hai.

Huống chi Tô Trì còn không thèm để ý, thì cậu có cái gì để phải rụt rè?

Sau khi Tô Hồi Ý quyết định xong, thì đặt máy sấy xuống xoay người trở ra phòng ngủ. Cậu chui vào trong tấm chăn ấm áp dễ chịu, chậm rãi nhắm mắt lại…

Cậu phải làm cái gì đó có cảm giác nghi thức mới được, ngày mai trước khi quay về Điền Nam, dành cho anh hai mình một lời hồi đáp ngập tràn tình yêu.

Bộp bộp bộp!

Hôm sau Tô Hồi Ý dậy thật sớm, chuẩn bị hành nghề cũ —— bữa sáng trái tim.

Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, nắm một cái hình trái tim đặt vào trong bát của anh hai mình, chờ cho anh hai vui vẻ hỏi “sao lại như thế!”

Cậu sẽ bật ra nói, “Đây là tấm lòng của em dành cho anh.”

Tô Hồi Ý thay quần áo xong trượt xuống lầu, thò đầu từ cửa phòng bếp ngó vào, thấy người làm đang chuẩn bị bữa sáng bên trong.

Đúng lúc cô vừa xoay người cầm muôi múc canh, chớp mắt một cái nhìn thấy một cọng tóc ngố trốn trong góc khuất chỗ cửa phòng bếp, giật mình hết hồn!

“Ôi chao, cậu út ơi, cậu âm thầm lặng lẽ trốn trong đó nhìn gì vậy?”

Tô Hồi Ý rướn cổ lên quan sát, “Hôm nay có cơm nắm không?”

“Cậu út muốn ăn cơm nắm sao không nói sớm, hôm nay ăn cháo rồi, nghĩ đến mấy cậu sắp phải lên máy bay nên làm món nào dễ tiêu hóa một chút?”

“Ấu, cháo này vắt vắt có nặn hình được không?”

Người làm kinh hoàng, “Không được đâu, vắt vắt là thành nước gạo luôn đấy!”

Tô Hồi Ý chỉ có thể tiếc nuối coi như thôi. Cậu đi vào trong bếp tự mình đảo một vòng thăm dò, kế đó tầm mắt cố định vào hai cái trứng chần trên bàn.

…rứt là oke luôn á.

Sau mười phút, người làm bưng hết đồ ăn sáng lên bàn, Tô Hồi Ý cầm dĩa đi sang, sáp vào vị trí của Tô Trù bắt đầu cắt chém trứng chần, cậu vẫn còn nhớ bài học bánh chưng 2D, nên lần này sẽ cố gắng đạt được đến trái tim khách quan.

Đầu tiên cậu cắt một miếng tam giác trên đỉnh trứng chần ra, sau đó mất hai giây chần chờ trước miếng lòng trắng trứng không có chỗ dung thân này, quyết định tạm thời cất đỡ vào mồm mình.

Sau khi bỏ vào xong, cậu lại bắt đầu phía tiến hành điêu khắc cho góc viền phía đối diện…

Khi Tô Trì xuống tới phòng ăn thì đã nhìn hình ảnh này ——

Bánh trôi của hắn đang dính vào chỗ ngồi của mình, cầm bộ dao nĩa lén lén lút lút ăn vụng lòng trắng trứng.

Hắn dựa vào bên khung cửa lên tiếng, “Tô Hồi Ý.”

Tô Hồi Ý đang điêu khắc đến quên mình, bất ngờ được một giọng nói quen thuộc gọi tên, suýt chút nữa chọc nổ lòng đỏ trứng!

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trì khoanh tay đứng dựa chỗ cửa ra vào, ánh mắt bao dung nhìn vào bán thành phẩm trên đĩa, “Muốn ăn thì bưng về chỗ mình ngồi ăn đi, có bao giờ tôi keo kiệt với em à?”



Tô Hồi Ý, “…”

Không, không phải là cậu muốn ăn. Cậu muốn làm bữa sáng trái tim tình yêu cơ!

Cậu mở miệng tính giải thích, mới phát hiện ra trong miệng mình còn lòng trắng trứng “cất đỡ”, chỉ đành phải ừng ực nuốt xuống trước…

Ánh mắt của Tô Trì nhìn cậu viết đầy “quả đúng như thế”.

Trong phút chốc cổ họng Tô Hồi Ý ứ nghẹn.

Tô Trì cất bước đi tới, bưng đĩa chuyển đến chỗ ngồi đối diện, “Ngồi yên ăn đi, còn muốn ăn gì nữa? Cho em hết là được.”

Cuối cùng thì lòng trắng trứng cũng được nuốt xuống cái ực.

Tô Hồi Ý đối mặt với ánh mắt rộng lượng bao dung của anh hai mình, cảm thấy giây phút này mình thật sự không có tư cách chỉ vào quả trứng chần trên bàn nói, “Đây là tấm lòng của em dành cho anh.”

Cậu cúi gục đầu xuống.

Tô Trì xoa xoa đầu chó của cậu, “Ăn đi.”

Tô Hồi Ý nước mắt quanh tròng, “Cảm ơn anh hai.”



Ăn sáng xong, cả hai đi lên lầu lấy hành lý xuống.

Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, Tô Hồi Ý quấn khăn quàng cổ dày kín, hai người thay giày đi ra ngoài, gió rét buốt của ngày đông ập vào trước mặt.

Tô Hồi Ý chợt ngửi được mùi cơ hội trong làn gió bén ngót đầy mạnh mẽ này.

Cậu giơ tay tháo một nửa khăn quàng cổ xuống, nhắm vào cổ Tô Trì —— véo cái, vắt lên, “Anh hai!”

Tô Trì nghiêng đầu, thì nhìn thấy một cái khăn quàng cổ treo trên gáy của hai người, chênh lệch độ cao chẳng khách nào một con thác hùng vĩ.

Trước cổ cả hai rộng mở, gió lạnh vù vù thổi vào, tác dụng của chiếc khăn quàng đó linh động như là dải lụa của thất tiên nữ vậy.

Tô Hồi Ý vắt xong rồi mới nhận ra được vấn đề: Thế này quá là khác với tưởng tượng của cậu…

Trong phim truyền hình, tiểu thuyết không phải là hai người cùng quàng chung một cái khăn, sưởi ấm lẫn nhau trong giá rét đông là duy nhất của nhau sao?

Cậu đành phải dựa gần hơn một chút, cầm vạt khăn sau kéo kéo về phía gáy của hai người như để bù vào. Tô Trì cụp mắt quan sát cậu, không ngăn cản hành vi xêm xêm với mưu sát của cậu, mãi đến khi chiếc khăn bị cưỡng ép quấn lên cổ của hai người.

Tô Hồi Ý quàng xong rồi, ngẩng đầu nhìn lên Tô Trì gần trong gang tấc đang hơi khom lưng, “Ấm không, anh hai?”

Tô Trì nhẹ giọng, “Tạm, chủ yếu là nghẹt thở.”

Tô Hồi Ý, “……”

Khăn quàng cổ một lần nữa được tháo ra trả về cổ của Tô Hồi Ý, xe hai người đặt đúng lúc chạy đến cổng chính, Tô Trì mỗi tay một vali xách tới.

Tô Hồi Ý buông thõng cọng tóc ngố lịch bà lịch bịch chạy theo.

Cậu rất thất vọng, là do mình bẩm sinh không hợp thả thính người khác sao?

Vì sao mà lần nào anh hai ghẹo mình cũng mượt mà thế chứ?



Sau khi đặt xe tới sân bay, gửi hành lý xong hai người lên máy bay đúng giờ.

Trước khi cất cánh, Tô Trì gửi một tin nhắn vào trong group gia đình, báo cáo số hiệu chuyến bay của hai người và thời gian đáp cánh. Tô Kỷ Đông trả lời rất nhanh ——

[Tô Kỷ Đông]: Chào mừng anh hai và Tiểu Ý về nhà! Đến giờ cha kêu tài xế Lâm ra sân bay chờ. [hoa hồng]

[Tô Trì]: Con biết rồi ạ, cảm ơn cha.

Tô Hồi Ý đọc tin nhắn xong mà có hồi ưu sầu như thế này —— chờ sáp nhập đại gia đình vui vẻ xong rồi, chẳng phải cậu càng không tiện đáp lại Tô Trì hơn sao?

Nếu như hai người xác định quan hệ, chắc chắn sẽ phải chụt chụt một phát, cái thể chất da giòn này của cậu hơi không để ý chút là bị nhận ra ngay.

Xem ra cơ hội cuối cùng của cậu chỉ có thể trước khi đáp xuống đất.

Chỗ ngồi lần này vẫn là khoang hạng nhất, hai ghế một hàng, Tô Hồi Ý ngồi ở chỗ gần cửa sổ.

Ngay khoảnh khắc máy bay cất cánh, Tô Hồi Ý tay mắt lanh lẹ vét được bàn tay của Tô Trì, để ngón tay của mình luồn vào vừa khớp, hai tay nắm chặt.

Tô Trì nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, hơi nắm lại.

Khi thân máy bay kéo lên cao, thì cảm giác chấn động và choáng váng đồng loạt kéo tới, trực giác mách bảo Tô Hồi Ý rằng đây không phải là thời điểm tốt để đáp lại, chờ đến khi bay ổn định thì mới được.

Chắc chừng năm sáu phút sau, thân máy bay ổn định lại, Tô Hồi Ý liếc nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, đang tính mở miệng, thì trên đỉnh đầu phát ra tiếng loa thông báo trong cabin:

“Máy bay của chúng ta vừa mới bước vào chuyến bay ổn định, nhưng có thể bị xốc nảy do luồng gió,tất cả hành khách đừng lo lắng, vui lòng không di chuyển trong khoảng thời gian này. ”

Tiếp đó có tiếp viên hàng không từ bên hành lang bước nhanh đi qua, nhỏ giọng nói chuyện giữa hai hàng.

Tô Hồi Ý đang nhìn, bên cạnh đột nhiên có giọng nói phát ra, “Em đang nhìn cái gì?”

Cậu nghe vậy dời tầm mắt chuyển hướng sang Tô Trì. Tay của hai người lúc này vẫn nắm lấy nhau như trước chưa buông ra, Tô Hồi Ý dùng khóe mắt liếc một cái, “Em đang nghiên cứu “Mạnh tử”.”

—— thiên thời địa lợi nhân hoà.

Tô Trì dùng ngón tay cọ cọ cậu, “Chẳng trách học thức của em uyên bác như thế.”

Tô Hồi Ý tạm thời tách mình ra từ trong “Mạnh tử”, “Bởi vì bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu em cũng đều đang học tập?”



Tô Trì, “Bởi vì những gì em học đều là thiên thư.” Sách ở trên trời.

Tô Hồi Ý, “…”

Ánh mắt của cậu yếu ớt: Hay là không đáp lại luôn nhỉ…

Trong chốc lát, tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn từ phía trước đi đến, hỏi xem hành khách cần thức uống gì. Khi sắp tới trước mặt hai người, Tô Hồi Ý nhớ ra tay hai người còn đang nắm, trong lòng cậu hơi nóng, nhấc tay lên muốn rút ra.

Lòng bàn tay bị thắt lại, Tô Trì siết chặt tay cậu, “Chạy gì chứ.”

Thế là Tô Hồi Ý bất động.

Tim cậu đập vang thình thịch, thầm nghĩ, hình như vẫn có thể đáp lại được.

Lát sau, tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn dừng trước mặt hai người, “Xin hỏi hai vị…” Tầm mắt của cô dừng một chút trên hai bàn tay đang nắm chặt, “Cần gì ạ?”

Cuối câu vút lên một cái vi diệu.

Tô Hồi Ý mím môi không đáp, Tô Trì bình tĩnh nói với cô, “Cho em ấy một ly coca nhiệt độ bình thường, tôi một ly cà phê, cảm ơn.”

“Vâng, coca của quý khách đây ạ.” Tiếp viên hàng không đưa coca ra, tay phải của Tô Hồi Ý nhận lấy đặt trên bàn của Tô Hồi Ý, sau đó lại nhận cà phê của mình.

Lúc tiếp viên hàng không đi vẫn còn đang dằn khóe miệng nhếch lên vượt quá độ cong trong yêu cầu của ngành nghề, khi nói chuyện với hành khách khác thì không khống chế được tiếng nói thánh thót như chú chim sơn ca vui vẻ.

Tô Hồi Ý, “…”

Tô Trì khẽ cười một cái.

Tô Hồi Ý phát hiện ra gần đây anh hai mình càng lúc càng thích cười, hơn nữa không phải là kiểu cười giễu mình quen thuộc, mà là nụ cười ẩn chứa hàm ý, phát ra từ nội tâm.

Cười đến mức cậu muốn bóp mỏ người nào đó thành con vịt Koduck (1) luôn.

Tô Hồi Ý bèn lắc lắc đôi tay đang nắm của cả hai, nhẹ nhàng lan tỏa sự không hài lòng, “Anh vừa mới làm gì vậy? Chẳng phải anh nói trước mặt mọi người, không được làm chuyện khiến cho người ta hiểu lầm sao?”

Tô Trì nhéo tay cậu trả lại, nghiêng đầu nhìn sang, “Là hiểu lầm hửm?”

“…” Tô Hồi Ý trong thoáng chốc nói không ra lời.

Cậu thua rồi, cậu còn đang phải nghiên cứu thiên thời địa lợi nhân hoà. Thì anh hai cậu cơ bản là không cần mấy thứ đấy, một mình anh hai thôi đã có thể lên tới trời!

Tô Hồi Ý uống coca mà mình thích, Tô Trì bảo cậu dựa vào người mình chợp mắt một chốc. Thật ra cậu không có buồn ngủ cho lắm, cậu chưa tìm được cơ hội đáp lại một cách nghi thức cơ mà!

Nhưng mà chuyện đó không cản lại được sự đáng tin của anh hai mình.

Tô Hồi Ý nghiêng đầu một cái, phịch tiếng ngã đầu xuống, trong lòng tự nhủ vừa dựa vừa tìm cơ hội cũng được.

Không biết là do điều hòa trong khoang máy bay mở êm quá, hay là vai Tô Trì dựa vào vừa khéo, mà Tô Hồi Ý dựa dựa chút là đã nheo mắt lại.

Tô Trì cúi đầu liếc nhìn, nhẹ nhàng điều chỉnh thành một tư thế dễ chịu.



Hơn một giờ sau, Tô Hồi Ý vắt tổ yến mở hai mắt mông lung ra.

Bên tai là tiếng loa trong cabin, đang nhắc nhở hành khách gấp bàn lại, nói là máy bay chuẩn bị đáp xuống.

Tui đệt! Tô Hồi Ý tỉnh táo ngay tức khắc, cậu ngủ qua cả thiên thời địa lợi nhân hoà!

Bàn đã được Tô Trì gấp lại, tiếp viên hàng không trong lối đi bước nhanh đi qua lần lượt kiểm tra từng chỗ. Cửa sổ che nắng bên thân máy cũng đã mở ra, ánh nắng sáng sủa xuyên qua biển mây chiếu vào cabin.

“Tỉnh rồi?” Tô Trì thấp giọng hỏi.

“Tỉnh rồi.” Tô Hồi Ý thất thần lẩm bẩm.

Tô Trì nhìn hai mắt trống rỗng của cậu, khách quan đánh giá, “Không giống.”

Tô Hồi Ý lần hai lưng tròng nước mắt.

Trong lúc hai người nói chuyện thân máy bay đã bắt đầu kéo xuống thấp, máy bay từ từ đáp xuống, tay hai người vẫn nắm chặt như trước. Tô Hồi Ý thầm bảo, hay là bỏ luôn cái nghi thức đi, nói thẳng với anh hai luôn —— đang nghĩ, cậu bỗng nhiên bị kéo đến gần Tô Trì một chút.

Cậu ngẩng đầu lên, Tô Trì cúi người sang, khoảng cách của hai người rút ngắn trong mấy hơi thở.

Thân máy bay thấp dần xuống dưới, không biết là bởi vì cảm giác không trọng lực, hay là bởi vì hơi thở đang từ từ quấn quýt lấy nhau của cả hai, mà nhịp tim của Tô Hồi Ý hơi gấp.

“Sao vậy ạ?”

“Hôm nay em vẫn luôn có chuyện muốn nói với tôi.”

Thình thịch, tim chợt giật thót lên. Lồng nguc Tô Hồi Ý thoáng phập phồng, cậu đối diện với gương mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc của Tô Trì, thậm chí có thể cảm nhận được đôi đồng tử thường ngày lạnh lùng trầm lắng, giây phút này đang rực cháy đến thế nào.

Nhịp thở gấp gáp, tầm mắt giằng co.

Cậu mở miệng, “Em…”

“Em không nói tôi cũng biết.” Tô Trì cụp mắt nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, “Em dễ hiểu quá.”

Phút đối mặt nhau, nỗi lòng trong khoảnh khắc bỗng nhiên nối liền.

Tô Hồi Ý ngóng nhìn vào đáy mắt Tô Trì, sau đó như ngầm đồng ý nhắm chặt mắt lại.

Tầm mắt của cậu va vào một vùng tăm tối, chỉ còn hơi thở gấp gáp bao bọc hơi ấm đổ lên bờ môi cậu.

Kịch, cùng lúc đó, máy bay nhẹ nhàng chạm đất.

Động cơ áp sát vào đường băng lướt qua, một cái kiss landing dịu dàng đã hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook