Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống
Chương 70
Mã Hộ Tử Quân
28/11/2022
Động đất vẫn còn chưa ngừng lại, hiện trường hơi bối rối, Tô Kỷ Đông chỉ quay đầu nhìn hai người họ một cái, “Thằng hai, Tiểu Ý, nhanh chóng xuống lầu!”
Tô Trì đáp một tiếng, “Con biết rồi ạ.”
Một tay Tô Hồi Ý bị hắn xách, một tay khác túm chặt cổ áo của mình, sợ hãi với động đất cộng với căng thẳng lo bị lòi đồng loạt xông lên trong lòng.
Cậu đuổi theo bước chân của Tô Trì chạy xuống dưới lầu, nhỏ giọng kêu, “Anh hai.”
Tô Trì bèn nghiêng đầu nói với cậu, “Không có chuyện gì, anh đây.”
Xuống lầu dưới, cửa ở dưới đã mở rộng. Tô Đĩnh và Tô Giản Thần đều đã đứng trong sân, Tô Kỷ Đông nắm tay Vu Hâm Nghiên chạy ra, “Mấy đứa không sao chứ?”
Tô Đĩnh, “Có gì xảy ra đâu cha.” Hắn nói rồi ngó vào trong nhà, “Anh hai và em út đâu ạ?”
“Hai đứa nó đang…” Tô Kỷ Đông bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có vẻ là lạ, “Chắc là sắp ra ngay rồi.”
Ông vừa dứt lời, Tô Trì đã xách Tô Hồi Ý đi ra.
Cổ áo Tô Hồi Ý đã thắt lại trước lúc đi ra cửa rồi, bây giờ ngực được che chắn kín kẽ rồi. Cậu núp nửa người mình đằng sau Tô Trì, cẩn thận từng li từng tí một quan sát vẻ mặt của hai vợ chồng Tô Kỷ Đông.
Tình hình ban nãy quá hoảng loạn, trước mặt thiên tai thì bất cứ chuyện gì cũng tạm thời gạt sang bên. Bây giờ mọi chuyện cũng ổn định rồi, chẳng biết vợ chồng Tô Kỷ Đông có hồi tưởng lại ——
Giờ đang lúc đêm hôm khuya khoắt, cậu và anh hai cả hai người cùng chạy ra từ trong một căn phòng, cổ áo cậu tản ra, nói không chừng có một vài đầu mối khác bị lộ.
Dường như Vu Hâm Nghiêm không phát hiện ra hai người có gì khác thường, đặt hết sự chú ý vào trận động đất, “Cha mẹ ở trên lầu ba còn thấy chấn cảm (cảm giác sinh ra do động đất), động đất lần này phải cỡ cấp 5 cấp 6 đúng không?”
Tô Giản Thần lấy điện thoại ra xem thử, tin tức về trận động đất đã được đưa lên blog, “Tâm động đất ở Điền Bắc, cấp 5.8.”
“Vậy thì tốt rồi, không lớn lắm, chỉ sợ là còn có dư chấn, tối chẳng dám ngủ.” Bà nói rồi nhìn sang Tô Kỷ Đông, lại phát hiện ra ông không ngọt ngào ôm ấp an ủi bà như ngày thường.
Vu Hâm Nghiên cau mày, “Kỷ Đông, động đất động anh ngơ luôn rồi hả?”
Tô Kỷ Đông lấy lại tinh thần, “Hả, mình nói cái gì?”
Ánh mắt Vu Hâm Nghiên ánh mắt sắc bén.
Tô Hồi Ý tức thì giấu mình càng kỹ hơn nữa, thập thò ngón tay chọt chọt lên lưng Tô Trì: Anh hai anh hai anh hai, nhanh phát huy thiên phú làm gián diệp của anh…
Tay cậu bộp một phát bị tóm được.
Tô Trì ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà không e dè siết chặt tay cậu, “Tô Hồi Ý, chọt anh làm gì, em tưởng anh là máy đo địa chấn sao?”
Đậu mớ! Điêu dân lớn mật, còn không mau buông tay!
Tô Hồi Ý vốn đang chột dạ, nhưng hành động lúc này của Tô Trì khiến cậu kinh ngạc đến mức đứng cọng tóc ngố lên.
Một tầm mắt tìm tòi đảo qua hai người họ.
“Út à~” Tô Đĩnh bỗng nhiên bước lên trước, quơ tay ôm cổ của cậu, “Có sợ không nào, tối nay có muốn anh tư ngủ chung với cưng không?”
“Chú ngủ chung với em ấy làm gì.” Tô Trì buông tay ra đút vào túi quần, “Động đất đến dùng chiếc hốt ngọc thi đấu của chú xúc em ấy đi à?”
Tô Đĩnh “hừ hừ~” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Giữa hai người vắt ngang một Tô Đĩnh, cảm giác giữa đôi bên tức thì bị loãng đi một chút.
Tô Hồi Ý ló đầu sang Tô Đĩnh, “Cảm ơn anh tư đã lo cho em.”
Một bàn tay vỗ vỗ lên quả dưa của cậu, “Không cần khách sáo, em út.”
Vu Hâm Nghiên hâm mộ nói, “Út cưng trong nhà đúng là sướng, có nhiều anh trai thương yêu như vậy.” Bà nói rồi ẩn ý liếc sang Tô Kỷ Đông, “Còn hạnh phúc hơn cả phụ nữ có chồng nữa.”
Tô Kỷ Đông cấp tốc phản ứng lại, tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng sáp đến gần, “Động đất đến rồi anh cũng sẽ đứng trước che chắn cho mình!”
Vu Hâm Nghiên giơ tay lên xoa xoa cái mặt mo của ông xã mình.
Cả nhà đứng trong sân đợi gần mười phút, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, Tô Kỷ Đông thấy tình hình không lớn, bèn lên tiếng bảo đi vào nhà thôi.
Tô Hồi Ý đi theo người nhà vào trong, cậu đi cuối cùng, cố gắng hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.
Khi đi ngang qua phòng khách, Tô Kỷ Đông phía trước đột nhiên mở miệng, “Thằng hai, Tiểu Ý, hai đứa đi theo cha lên trên một lúc.”
Cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý chấn động.
Tô Trì dừng bước, im hai giây nói, “Một lúc nữa bọn con lên.”
Tô Kỷ Đông cũng đứng lại, ánh mắt nghiêm túc nhằm vào ông con cả của mình, “Hai đứa còn chuyện gì nữa?”
Tô Trì quay đầu đi vào phòng khách, dừng lại trước ngăn tủ bên trái, hăn với tay lấy hộp thuốc ra, “Em ấy ngã bị thương, con lấy ít thuốc bôi cho em ấy.”
“Tiểu Ý lại bị thương?” Tô Kỷ Đông đưa mắt dời về phía Tô Hồi Ý, kinh ngạc lên tiếng, “Làm sao thế.”
Kỹ năng diễn xuất của Tô Hồi Ý một giây login, cậu xúc động vào vai (2), “Vừa rồi lúc bò ra khỏi bồn tắm, chân trái giẫm chân phải, chân phải đá vào mép bên cạnh, con lăn lại men theo con đường ban đầu, đập trúng ngực.”
Tô Kỷ Đông hơi nghẹn, “Không cần phải miêu tả cặn kẽ đến thế đâu.”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Trì xách hộp thuốc ra đặt trên bàn trà trong phòng khách, “Cha, vậy con bôi thuốc cho em trước.”
“Ờm ờm.” Tô Kỷ Đông quay đầu lại căn dặn Tô Hồi Ý, “Bình thường con phải chú ý hơn một chút, phải có ý thức an toàn, xem coi con cứ bị thương hoài.”
“Con biết rồi papa.”
Tô Kỷ Đông nói rồi hơi dừng lại, “Thôi được rồi, tụi con bôi thuốc xong thì lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Ông cũng chỉ là bất chợt kích động —— tính của ông con cả nhà mình vốn chậm hiểu muôn đời không sửa, anh em hai đứa chung đụng cũng không cố tình tị hiềm, không chừng là do cả nghĩ quá rồi chăng?
Không phải thằng tư cũng rất thương yêu Tiểu Ý đó sao, đêm hôm khuya khoắt anh cả đến xem thương tích thì có gì không được đâu.
Aizz… nếu như là hiểu lầm thật, thì tự nhiên ông hỏi thẳng ra như vậy chẳng phải góp phần thêm xấu hổ hay sao!
Tô Kỷ Đông nói bổ sung, “Cũng không có việc gì lớn.”
Tô Hồi Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Dạ vâng ạ, bôi thuốc xong thì bọn con đi ngủ.”
“Ừm.”
“Ngủ ngon nha mấy đứa!” Vu Hâm Nghiên vẫy vẫy tay áo với mấy anh em, kéo Tô Kỷ Đông đang bối rối đi lên lầu.
Vợ chồng hai người cùng nhau rời đi, Tô Trì giơ tay vẫy vẫy bánh trôi nhà mình, “Lại đây.”
Bánh trôi vừa được cứu vớt ùng ục ùng ục lăn qua.
Tô Giản Thần vẫn chưa đi, hắn ban phát lòng tốt cho Tô Hồi Ý, “Bị thương có nặng không, tôi xem cho cậu.”
Dứt lời, ba tầm mắt xung quanh đồng loạt bắn vào hắn!
Tô Giản Thần, “?”
Tô Hồi Ý vội đè cổ áo che bức tranh hoa mơ rơi tuyết bên dưới, “Không cần đâu, cảm ơn anh ba.”
Cung điện nghệ thuật độc quyền của cậu không thể mở cửa công khai được.
Chờ anh ba anh tư trở về phòng rồi, phòng khách chỉ còn hai người Tô Hồi Ý và Tô Trì.
Tô Hồi Ý ngồi trên ghế salon nhìn anh hai mình cầm một cái bông gòn, như là tiên nữ múa gậy ngụy tạo chứng cứ.
“Anh hai, em cảm thấy tiếp tục như vậy không phải kế hoạch lâu dài, hôm nay chắc chắn cha đã nghi ngờ chúng ta rồi.”
Sau khi gậy tiên nữ bị ép xong vào thùng rác, “Nhưng cha không có nổi trận lôi đình.”
“Cho nên?”
“Chứng minh là cha không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.” Tô Trì bố trí hiện trường xong bắt đầu khom lưng thu dọn hộp thuốc, “Luộc lâu lâu thêm chút nữa là được rồi.”
Tô Hồi Ý mất mười giây để hiểu ra thế nào là “luộc lâu lâu”, mới chợt tỉnh ngộ —— lại là hiệu ứng ếch!
“Vậy chúng ta có cần chú ý hơn không? Trước khi cha chín hẳn… quen hẳn, thì không nên để bại lộ.”
Tô Trì cất hộp thuốc vào trong ngăn kéo, quay đầu lại xách Tô Hồi Ý lên lầu, “Chúng ta hành xử thế nào thì cứ giữ như thế ấy thôi, những chuyện còn cứ giao hết cho anh, em không phải lo mấy chuyện đó.”
Tô Hồi Ý bị xách vỗ cánh uỵch uỵch, “Vậy em có thể làm được gì?”
“Em chỉ cần lo tập trung thích anh là được.”
…
Mãi đến khi bị xách trở về phòng ngủ, trên mặt Tô Hồi Ý vẫn còn đo đỏ.
Ò ó o, đây là cảm giác có người yêu đó sao? Con người lạnh lùng độc miệng như anh hai mình, mà cũng có thể nói câu ngọt ngào như thế với mình.
Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc… ặc!
Trên đầu bị vỗ vỗ, Tô Trì cụp mắt nhìn cậu, “Tô Hồi Ý, vui thì cũng được đi, nhưng không được phát ra tiếng cười kỳ cục.”
Tô Hồi Ý rụt rè ngậm miệng lại.
Hai người đứng trong phòng nhìn nhau một hồi, cậu thấy giờ không còn sớm, bèn duỗi tay đẩy đẩy Tô Trì, “Anh hai, anh mau trở về ngủ đi.”
“Đuổi anh đi?”
“Không có!” Tô Hồi Ý cảm thấy anh hai mình ngọt thì ngọt thật, nhưng cũng dư thêm một phần chày cối, “Nên đi ngủ rồi.”
Tô Trì nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng, “Buổi tối có thể còn dư chấn, không sợ sao?”
Tô Hồi Ý, “Không phải sợ lắm.” Mặc dù rất căng thẳng.
Tô Trì đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại hỏi cậu, “Thật sự không sợ?”
“Đương nhiên không…” Cậu ngừng nói, đột nhiên như có mặt trời chân lý chói qua tim, véo cái ngẩng đầu!
Ánh đèn trong phòng rơi xuống từ trên đỉnh đầu, vỡ tan trong đáy mắt sẫm máu của Tô Trì, mang theo tia sáng nhỏ xíu. Cậu bỗng nhiên nhớ lại trước khi hai người ra cửa, ánh mắt không thỏa mãn lúc Tô Trì quay đầu lại nhìn cậu.
Trong lòng Tô Hồi Ý nóng lên, mím mím môi, “Vậy thì hơi sợ.”
Khoảnh khắc sau đó một vòng tay không lọt gió ôm cậu, “Tối nay có muốn anh ở lại với em không?”
Cọng tóc ngố ngượng ngùng cuộn tròn, “Cũng… cũng được.”
Không lâu sau đó, đèn lớn trong phòng kêu lạch cạch, tắt đi, chỉ còn một chiếc đèn bàn.
Tô Hồi Ý co vào trong chăn, nhìn thấy Tô Trì đứng trước giường, vóc dáng người đó cao lớn tỏa ra cảm giác xâm lược khiến cho người ta sợ hãi.
Khung cảnh này như đã từng trải qua —— trước đó hai người ở nghỉ trưa trong văn phòng, Tô Trì cũng bước một bước dài đi đến như thế.
Hồi đó cậu đã mơ hồ thấy hơi hơi nguy hiểm, không ngờ rằng trực giác của mình nhạy bén đến vậy!
Tô Trì vén chăn lên ngồi vào, dựa vào đầu giường nhìn cậu, “Mở to mắt thế làm gì, chiếu sáng cho anh à?”
Lần đầu tiên trong chăn Tô Hồi Ý có thêm một người, vẫn có hơi không quen. Cậu hơi co mình vào trong, chỉ để lộ hai mắt, “Không có, nhanh ngủ thôi anh hai.”
Cánh tay dài của Tô Trì duỗi ra “tách” một cái tắt đèn bàn, chăn chuyển động người nằm hẳn xuống.
Trong căn phòng đen kịt, chỉ có ánh sáng tự nhiên bên ngoài xuyên qua ban công len lỏi vào trong phòng. Tô Hồi Ý nhìn thấy một vầng sáng nhu hòa men theo đường nét của Tô Trì, đẹp trai vô cùng.
Cậu nhích lại gần Tô Trì, vừa di chuyển đã được một cánh tay ôm eo kéo vào lòng, áp sát vào trước lòng ngực Tô Trì.
Bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch, phút chốc cậu không thể phân biệt được rõ là của minh hay của Tô Trì. Nhiệt độ hơi xuyên qua vải áo mỏng manh trên người cả hai truyền sang, Tô Hồi Ý cảm thấy có xúc cảm ấm áp rơi xuống đỉnh đầu.
Tô Trì ôm cậu hôn một cái, hơi nghiêng người đè lên, cậu cũng phối hợp giơ tay nắm bả vai của hắn, ngước cổ lên chụt chụt.
Hai người ôm ấp nhau hôn một hồi, cánh tay đang ôm sau eo cậu từ từ nắm chặt, Tô Hồi Ý rên khẽ một tiếng lui lại, “Em sắp hít thở không thông rồi, anh hai.”
Tô Trì nghe vậy lui ra một chút, lồng nguc vẫn còn phập phồng, hắn dúi đầu xuống hõm vai Tô Hồi Ý, hít sâu một hơi điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn.
Tô Hồi Ý có cảm giác mình bị hút một ngụm lớn, “Anh hai, anh làm thế cứ là đang hút dương khí vậy.”
Động tác hồi sức của Tô Trì hơi dừng, “…” Giọng nói trầm thấp còn mang theo âm khàn khàn, “Đừng trêu anh.”
Tô Hồi Ý bèn đàng hoàng vùi mình trong bến bờ hiểm nguy, cậu vùi một lúc thì tâm lý đề xuất kiến nghị, “Anh hai anh cần dội nước không?”
“Không cần.”
“Cũng phải.” Tô Hồi Ý suy nghĩ chu đáo, “Nhỡ đâu dư chấn đến, cả nhà chạy ra ngoài hết, chỉ còn lại một mình anh tắm nước lạnh trong phòng em, hình như không thể giải thích được.”
“…”
“Nhưng anh yên tâm, nếu như anh chạy không thoát, chắc chắn em cũng sẽ ở lại với anh.”
“Cảm ơn, anh cảm động lắm.”
Tô Hồi Ý chôn chôn khuôn mặt nhỏ, cậu cảm thấy mình cũng ngọt quá chừng.
Tuân theo nguyên tắc không hành hạ nhau, trong lúc hai người ngủ thì nằm cách nhau khoảng nửa cánh tay. Tô Hồi Ý nói một tiếng “ngủ ngon” với Tô Trì trong ánh sáng nhá nhem, rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
Một giây trước khi ý thức rơi vào trạng thái ngủ say, dường như đụng một cái, cậu nghe thấy giọng nói trầm lắng của Tô Trì, “Ngủ ngon.”
…
Sáng sớm hôm sau, khi nắng sớm xuyên qua cửa kính trải lên giường.
Tô Hồi Ý mơ mơ màng màng cảm thấy eo mình nặng trình trịch, cậu nhúc nhích, bên hông bất chợt hơi bị siết lại.
Cậu vẫn còn nhớ tối qua hai người ngủ chung, lèm nhèm buồn ngủ mở miệng kêu một tiếng, “Anh hai…”
Người bên cạnh không trả lời, Tô Hồi Ý nghiêng người lật qua một cái, đầu vùi vào một lồng nguc ấm áp căng đầy. Hắn chống mí mắt ngái ngủ lên, đang định thò tay chọt chọt bụng anh hai để đánh thức ai kia dậy, thì bỗng nhiên cứng người đơ tại chỗ.
Má ơi! Tô Hồi Ý choàng tỉnh, hình như cậu cảm nhận được thứ gì đó không nên cảm nhận.
Tô Trì đáp một tiếng, “Con biết rồi ạ.”
Một tay Tô Hồi Ý bị hắn xách, một tay khác túm chặt cổ áo của mình, sợ hãi với động đất cộng với căng thẳng lo bị lòi đồng loạt xông lên trong lòng.
Cậu đuổi theo bước chân của Tô Trì chạy xuống dưới lầu, nhỏ giọng kêu, “Anh hai.”
Tô Trì bèn nghiêng đầu nói với cậu, “Không có chuyện gì, anh đây.”
Xuống lầu dưới, cửa ở dưới đã mở rộng. Tô Đĩnh và Tô Giản Thần đều đã đứng trong sân, Tô Kỷ Đông nắm tay Vu Hâm Nghiên chạy ra, “Mấy đứa không sao chứ?”
Tô Đĩnh, “Có gì xảy ra đâu cha.” Hắn nói rồi ngó vào trong nhà, “Anh hai và em út đâu ạ?”
“Hai đứa nó đang…” Tô Kỷ Đông bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có vẻ là lạ, “Chắc là sắp ra ngay rồi.”
Ông vừa dứt lời, Tô Trì đã xách Tô Hồi Ý đi ra.
Cổ áo Tô Hồi Ý đã thắt lại trước lúc đi ra cửa rồi, bây giờ ngực được che chắn kín kẽ rồi. Cậu núp nửa người mình đằng sau Tô Trì, cẩn thận từng li từng tí một quan sát vẻ mặt của hai vợ chồng Tô Kỷ Đông.
Tình hình ban nãy quá hoảng loạn, trước mặt thiên tai thì bất cứ chuyện gì cũng tạm thời gạt sang bên. Bây giờ mọi chuyện cũng ổn định rồi, chẳng biết vợ chồng Tô Kỷ Đông có hồi tưởng lại ——
Giờ đang lúc đêm hôm khuya khoắt, cậu và anh hai cả hai người cùng chạy ra từ trong một căn phòng, cổ áo cậu tản ra, nói không chừng có một vài đầu mối khác bị lộ.
Dường như Vu Hâm Nghiêm không phát hiện ra hai người có gì khác thường, đặt hết sự chú ý vào trận động đất, “Cha mẹ ở trên lầu ba còn thấy chấn cảm (cảm giác sinh ra do động đất), động đất lần này phải cỡ cấp 5 cấp 6 đúng không?”
Tô Giản Thần lấy điện thoại ra xem thử, tin tức về trận động đất đã được đưa lên blog, “Tâm động đất ở Điền Bắc, cấp 5.8.”
“Vậy thì tốt rồi, không lớn lắm, chỉ sợ là còn có dư chấn, tối chẳng dám ngủ.” Bà nói rồi nhìn sang Tô Kỷ Đông, lại phát hiện ra ông không ngọt ngào ôm ấp an ủi bà như ngày thường.
Vu Hâm Nghiên cau mày, “Kỷ Đông, động đất động anh ngơ luôn rồi hả?”
Tô Kỷ Đông lấy lại tinh thần, “Hả, mình nói cái gì?”
Ánh mắt Vu Hâm Nghiên ánh mắt sắc bén.
Tô Hồi Ý tức thì giấu mình càng kỹ hơn nữa, thập thò ngón tay chọt chọt lên lưng Tô Trì: Anh hai anh hai anh hai, nhanh phát huy thiên phú làm gián diệp của anh…
Tay cậu bộp một phát bị tóm được.
Tô Trì ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà không e dè siết chặt tay cậu, “Tô Hồi Ý, chọt anh làm gì, em tưởng anh là máy đo địa chấn sao?”
Đậu mớ! Điêu dân lớn mật, còn không mau buông tay!
Tô Hồi Ý vốn đang chột dạ, nhưng hành động lúc này của Tô Trì khiến cậu kinh ngạc đến mức đứng cọng tóc ngố lên.
Một tầm mắt tìm tòi đảo qua hai người họ.
“Út à~” Tô Đĩnh bỗng nhiên bước lên trước, quơ tay ôm cổ của cậu, “Có sợ không nào, tối nay có muốn anh tư ngủ chung với cưng không?”
“Chú ngủ chung với em ấy làm gì.” Tô Trì buông tay ra đút vào túi quần, “Động đất đến dùng chiếc hốt ngọc thi đấu của chú xúc em ấy đi à?”
Tô Đĩnh “hừ hừ~” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Giữa hai người vắt ngang một Tô Đĩnh, cảm giác giữa đôi bên tức thì bị loãng đi một chút.
Tô Hồi Ý ló đầu sang Tô Đĩnh, “Cảm ơn anh tư đã lo cho em.”
Một bàn tay vỗ vỗ lên quả dưa của cậu, “Không cần khách sáo, em út.”
Vu Hâm Nghiên hâm mộ nói, “Út cưng trong nhà đúng là sướng, có nhiều anh trai thương yêu như vậy.” Bà nói rồi ẩn ý liếc sang Tô Kỷ Đông, “Còn hạnh phúc hơn cả phụ nữ có chồng nữa.”
Tô Kỷ Đông cấp tốc phản ứng lại, tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng sáp đến gần, “Động đất đến rồi anh cũng sẽ đứng trước che chắn cho mình!”
Vu Hâm Nghiên giơ tay lên xoa xoa cái mặt mo của ông xã mình.
Cả nhà đứng trong sân đợi gần mười phút, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, Tô Kỷ Đông thấy tình hình không lớn, bèn lên tiếng bảo đi vào nhà thôi.
Tô Hồi Ý đi theo người nhà vào trong, cậu đi cuối cùng, cố gắng hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.
Khi đi ngang qua phòng khách, Tô Kỷ Đông phía trước đột nhiên mở miệng, “Thằng hai, Tiểu Ý, hai đứa đi theo cha lên trên một lúc.”
Cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý chấn động.
Tô Trì dừng bước, im hai giây nói, “Một lúc nữa bọn con lên.”
Tô Kỷ Đông cũng đứng lại, ánh mắt nghiêm túc nhằm vào ông con cả của mình, “Hai đứa còn chuyện gì nữa?”
Tô Trì quay đầu đi vào phòng khách, dừng lại trước ngăn tủ bên trái, hăn với tay lấy hộp thuốc ra, “Em ấy ngã bị thương, con lấy ít thuốc bôi cho em ấy.”
“Tiểu Ý lại bị thương?” Tô Kỷ Đông đưa mắt dời về phía Tô Hồi Ý, kinh ngạc lên tiếng, “Làm sao thế.”
Kỹ năng diễn xuất của Tô Hồi Ý một giây login, cậu xúc động vào vai (2), “Vừa rồi lúc bò ra khỏi bồn tắm, chân trái giẫm chân phải, chân phải đá vào mép bên cạnh, con lăn lại men theo con đường ban đầu, đập trúng ngực.”
Tô Kỷ Đông hơi nghẹn, “Không cần phải miêu tả cặn kẽ đến thế đâu.”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Trì xách hộp thuốc ra đặt trên bàn trà trong phòng khách, “Cha, vậy con bôi thuốc cho em trước.”
“Ờm ờm.” Tô Kỷ Đông quay đầu lại căn dặn Tô Hồi Ý, “Bình thường con phải chú ý hơn một chút, phải có ý thức an toàn, xem coi con cứ bị thương hoài.”
“Con biết rồi papa.”
Tô Kỷ Đông nói rồi hơi dừng lại, “Thôi được rồi, tụi con bôi thuốc xong thì lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Ông cũng chỉ là bất chợt kích động —— tính của ông con cả nhà mình vốn chậm hiểu muôn đời không sửa, anh em hai đứa chung đụng cũng không cố tình tị hiềm, không chừng là do cả nghĩ quá rồi chăng?
Không phải thằng tư cũng rất thương yêu Tiểu Ý đó sao, đêm hôm khuya khoắt anh cả đến xem thương tích thì có gì không được đâu.
Aizz… nếu như là hiểu lầm thật, thì tự nhiên ông hỏi thẳng ra như vậy chẳng phải góp phần thêm xấu hổ hay sao!
Tô Kỷ Đông nói bổ sung, “Cũng không có việc gì lớn.”
Tô Hồi Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Dạ vâng ạ, bôi thuốc xong thì bọn con đi ngủ.”
“Ừm.”
“Ngủ ngon nha mấy đứa!” Vu Hâm Nghiên vẫy vẫy tay áo với mấy anh em, kéo Tô Kỷ Đông đang bối rối đi lên lầu.
Vợ chồng hai người cùng nhau rời đi, Tô Trì giơ tay vẫy vẫy bánh trôi nhà mình, “Lại đây.”
Bánh trôi vừa được cứu vớt ùng ục ùng ục lăn qua.
Tô Giản Thần vẫn chưa đi, hắn ban phát lòng tốt cho Tô Hồi Ý, “Bị thương có nặng không, tôi xem cho cậu.”
Dứt lời, ba tầm mắt xung quanh đồng loạt bắn vào hắn!
Tô Giản Thần, “?”
Tô Hồi Ý vội đè cổ áo che bức tranh hoa mơ rơi tuyết bên dưới, “Không cần đâu, cảm ơn anh ba.”
Cung điện nghệ thuật độc quyền của cậu không thể mở cửa công khai được.
Chờ anh ba anh tư trở về phòng rồi, phòng khách chỉ còn hai người Tô Hồi Ý và Tô Trì.
Tô Hồi Ý ngồi trên ghế salon nhìn anh hai mình cầm một cái bông gòn, như là tiên nữ múa gậy ngụy tạo chứng cứ.
“Anh hai, em cảm thấy tiếp tục như vậy không phải kế hoạch lâu dài, hôm nay chắc chắn cha đã nghi ngờ chúng ta rồi.”
Sau khi gậy tiên nữ bị ép xong vào thùng rác, “Nhưng cha không có nổi trận lôi đình.”
“Cho nên?”
“Chứng minh là cha không phải hoàn toàn không thể chấp nhận.” Tô Trì bố trí hiện trường xong bắt đầu khom lưng thu dọn hộp thuốc, “Luộc lâu lâu thêm chút nữa là được rồi.”
Tô Hồi Ý mất mười giây để hiểu ra thế nào là “luộc lâu lâu”, mới chợt tỉnh ngộ —— lại là hiệu ứng ếch!
“Vậy chúng ta có cần chú ý hơn không? Trước khi cha chín hẳn… quen hẳn, thì không nên để bại lộ.”
Tô Trì cất hộp thuốc vào trong ngăn kéo, quay đầu lại xách Tô Hồi Ý lên lầu, “Chúng ta hành xử thế nào thì cứ giữ như thế ấy thôi, những chuyện còn cứ giao hết cho anh, em không phải lo mấy chuyện đó.”
Tô Hồi Ý bị xách vỗ cánh uỵch uỵch, “Vậy em có thể làm được gì?”
“Em chỉ cần lo tập trung thích anh là được.”
…
Mãi đến khi bị xách trở về phòng ngủ, trên mặt Tô Hồi Ý vẫn còn đo đỏ.
Ò ó o, đây là cảm giác có người yêu đó sao? Con người lạnh lùng độc miệng như anh hai mình, mà cũng có thể nói câu ngọt ngào như thế với mình.
Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc… ặc!
Trên đầu bị vỗ vỗ, Tô Trì cụp mắt nhìn cậu, “Tô Hồi Ý, vui thì cũng được đi, nhưng không được phát ra tiếng cười kỳ cục.”
Tô Hồi Ý rụt rè ngậm miệng lại.
Hai người đứng trong phòng nhìn nhau một hồi, cậu thấy giờ không còn sớm, bèn duỗi tay đẩy đẩy Tô Trì, “Anh hai, anh mau trở về ngủ đi.”
“Đuổi anh đi?”
“Không có!” Tô Hồi Ý cảm thấy anh hai mình ngọt thì ngọt thật, nhưng cũng dư thêm một phần chày cối, “Nên đi ngủ rồi.”
Tô Trì nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng, “Buổi tối có thể còn dư chấn, không sợ sao?”
Tô Hồi Ý, “Không phải sợ lắm.” Mặc dù rất căng thẳng.
Tô Trì đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại hỏi cậu, “Thật sự không sợ?”
“Đương nhiên không…” Cậu ngừng nói, đột nhiên như có mặt trời chân lý chói qua tim, véo cái ngẩng đầu!
Ánh đèn trong phòng rơi xuống từ trên đỉnh đầu, vỡ tan trong đáy mắt sẫm máu của Tô Trì, mang theo tia sáng nhỏ xíu. Cậu bỗng nhiên nhớ lại trước khi hai người ra cửa, ánh mắt không thỏa mãn lúc Tô Trì quay đầu lại nhìn cậu.
Trong lòng Tô Hồi Ý nóng lên, mím mím môi, “Vậy thì hơi sợ.”
Khoảnh khắc sau đó một vòng tay không lọt gió ôm cậu, “Tối nay có muốn anh ở lại với em không?”
Cọng tóc ngố ngượng ngùng cuộn tròn, “Cũng… cũng được.”
Không lâu sau đó, đèn lớn trong phòng kêu lạch cạch, tắt đi, chỉ còn một chiếc đèn bàn.
Tô Hồi Ý co vào trong chăn, nhìn thấy Tô Trì đứng trước giường, vóc dáng người đó cao lớn tỏa ra cảm giác xâm lược khiến cho người ta sợ hãi.
Khung cảnh này như đã từng trải qua —— trước đó hai người ở nghỉ trưa trong văn phòng, Tô Trì cũng bước một bước dài đi đến như thế.
Hồi đó cậu đã mơ hồ thấy hơi hơi nguy hiểm, không ngờ rằng trực giác của mình nhạy bén đến vậy!
Tô Trì vén chăn lên ngồi vào, dựa vào đầu giường nhìn cậu, “Mở to mắt thế làm gì, chiếu sáng cho anh à?”
Lần đầu tiên trong chăn Tô Hồi Ý có thêm một người, vẫn có hơi không quen. Cậu hơi co mình vào trong, chỉ để lộ hai mắt, “Không có, nhanh ngủ thôi anh hai.”
Cánh tay dài của Tô Trì duỗi ra “tách” một cái tắt đèn bàn, chăn chuyển động người nằm hẳn xuống.
Trong căn phòng đen kịt, chỉ có ánh sáng tự nhiên bên ngoài xuyên qua ban công len lỏi vào trong phòng. Tô Hồi Ý nhìn thấy một vầng sáng nhu hòa men theo đường nét của Tô Trì, đẹp trai vô cùng.
Cậu nhích lại gần Tô Trì, vừa di chuyển đã được một cánh tay ôm eo kéo vào lòng, áp sát vào trước lòng ngực Tô Trì.
Bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch, phút chốc cậu không thể phân biệt được rõ là của minh hay của Tô Trì. Nhiệt độ hơi xuyên qua vải áo mỏng manh trên người cả hai truyền sang, Tô Hồi Ý cảm thấy có xúc cảm ấm áp rơi xuống đỉnh đầu.
Tô Trì ôm cậu hôn một cái, hơi nghiêng người đè lên, cậu cũng phối hợp giơ tay nắm bả vai của hắn, ngước cổ lên chụt chụt.
Hai người ôm ấp nhau hôn một hồi, cánh tay đang ôm sau eo cậu từ từ nắm chặt, Tô Hồi Ý rên khẽ một tiếng lui lại, “Em sắp hít thở không thông rồi, anh hai.”
Tô Trì nghe vậy lui ra một chút, lồng nguc vẫn còn phập phồng, hắn dúi đầu xuống hõm vai Tô Hồi Ý, hít sâu một hơi điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn.
Tô Hồi Ý có cảm giác mình bị hút một ngụm lớn, “Anh hai, anh làm thế cứ là đang hút dương khí vậy.”
Động tác hồi sức của Tô Trì hơi dừng, “…” Giọng nói trầm thấp còn mang theo âm khàn khàn, “Đừng trêu anh.”
Tô Hồi Ý bèn đàng hoàng vùi mình trong bến bờ hiểm nguy, cậu vùi một lúc thì tâm lý đề xuất kiến nghị, “Anh hai anh cần dội nước không?”
“Không cần.”
“Cũng phải.” Tô Hồi Ý suy nghĩ chu đáo, “Nhỡ đâu dư chấn đến, cả nhà chạy ra ngoài hết, chỉ còn lại một mình anh tắm nước lạnh trong phòng em, hình như không thể giải thích được.”
“…”
“Nhưng anh yên tâm, nếu như anh chạy không thoát, chắc chắn em cũng sẽ ở lại với anh.”
“Cảm ơn, anh cảm động lắm.”
Tô Hồi Ý chôn chôn khuôn mặt nhỏ, cậu cảm thấy mình cũng ngọt quá chừng.
Tuân theo nguyên tắc không hành hạ nhau, trong lúc hai người ngủ thì nằm cách nhau khoảng nửa cánh tay. Tô Hồi Ý nói một tiếng “ngủ ngon” với Tô Trì trong ánh sáng nhá nhem, rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
Một giây trước khi ý thức rơi vào trạng thái ngủ say, dường như đụng một cái, cậu nghe thấy giọng nói trầm lắng của Tô Trì, “Ngủ ngon.”
…
Sáng sớm hôm sau, khi nắng sớm xuyên qua cửa kính trải lên giường.
Tô Hồi Ý mơ mơ màng màng cảm thấy eo mình nặng trình trịch, cậu nhúc nhích, bên hông bất chợt hơi bị siết lại.
Cậu vẫn còn nhớ tối qua hai người ngủ chung, lèm nhèm buồn ngủ mở miệng kêu một tiếng, “Anh hai…”
Người bên cạnh không trả lời, Tô Hồi Ý nghiêng người lật qua một cái, đầu vùi vào một lồng nguc ấm áp căng đầy. Hắn chống mí mắt ngái ngủ lên, đang định thò tay chọt chọt bụng anh hai để đánh thức ai kia dậy, thì bỗng nhiên cứng người đơ tại chỗ.
Má ơi! Tô Hồi Ý choàng tỉnh, hình như cậu cảm nhận được thứ gì đó không nên cảm nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.