Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống
Chương 74
Mã Hộ Tử Quân
17/05/2024
Hai ngày sau, cả nhà họ Tô cùng rời Điền Nam.
Vé máy bay đi về vẫn là khoang hạng nhất như trước, lúc check in thì Tô Kỷ Đông đeo một cái gối hình chữ U trên cổ, sau khi ông ngồi xuống thì bật ra một tiếng thở dài ra vẻ, “Aizz… mấy ngày nay anh ăn không ngon ngủ không đủ.”
Vu Hâm Nghiên ngồi bên cạnh bình tĩnh vạch mặt ông, “Buổi trưa rõ ràng mình ăn ba bát to.”
Tô Kỷ Đông chợt nghẹn họng.
Một cái đầu đùng cái ngóc lên đằng sau lưng ghế hai người, Tô Hồi Ý lên tiếng ủng hộ, “Mới ba bát sao mà no được?”
Vu Hâm Nghiên dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hai người.
Tô Trì nghiêng đầu nhìn cậu, “Em là thùng nước à?”
Tô Hồi Ý phản ứng rất nhanh, “Không cho anh khinh nhờn papa.”
“…” Một tay Tô Trì nhấn cậu xuống chỗ ngồi lại, “Biết rồi.”
Tô Kỷ Đông đằng trước ngả đầu vào gối chữ U hừm hừm: Một đứa vai chính một đứa vai ác cũng không có tác dụng gì đâu, ông không dính chiêu này!
Chờ cho tất cả hành khách lên máy bay rồi, kiểm tra an toàn bay và vị trí xong, máy bắt lập tức bắt đầu trượt trên đường băng chuẩn bị cất cánh.
Tô Hồi Ý hồi tưởng lại cái kiss landing lần trước, trên mặt vẫn còn hơi nóng lên, nụ hôn đầu của cậu thật sự quá là thuần tình.
Bàn tay đang gác lên kê bỗng nhiên được nhẹ nhàng nắm lấy.
Cậu giật mình trong lòng, từng kẽ từng kẽ ngón tay được cẩn thận tách ra, ngón tay của đối phương điền vào.
Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt của Tô Trì trắng trợn mà nóng bỏng, động tác đan vào kẽ ngón tay đó rất chậm, dường như muốn để cậu tập trung cảm nhận tay của hai người quấn quýt, áp vào nhau như thế nào.
“Anh hai.” Tô Hồi Ý nhẹ nhàng kêu một tiếng, tay co lại song không rụt về, cậu chột dã nghiêng mắt nhìn lên hàng ghế trước.
Sau đó chạm mắt với Tô Kỷ Đông đang thậm thò thậm thụt.
Nửa khuôn mặt của Tô Kỷ Đông chôn trong gối chữ U, một con mắt sắc bén lộ ra thông qua kẽ hở giữa lưng ghế!
Đậu má, tay Tô Hồi Ý run bắn lên dùng sức rút tay về —— sau đó lại bị Tô Trì nắm càng chặt hơn nữa.
Tô Trì bình tĩnh nhắc nhở, “Cha, cất cánh mà cha nghiêng đầu như thế, là định lợi dụng xung lượng của dòng không khí nắn lại xương cổ ạ?”
Vu Hâm Nghiên nghe vậy cau mày nhìn sang ông xã nhà mình, “Kỷ Đông, anh làm như vậy thì em không thể hiểu được tác dụng của việc anh mang gối chữ U.”
Tô Kỷ Đông, “…”
Uy hiếp bằng ánh mắt của ông thất bại, không cam lòng xoay đầu lại.
Hẳn là bận tâm đến việc người nhà vẫn đang ở đây, nên Tô Trì không quá mức lộ liễu, sau khi máy bay ổn định bay giữa bầu trời thì buông tay Tô Hồi Ý ra ngay.
Lòng bàn tay vẫn còn đọng lại xúc cảm thô ráp và nhiệt độ nóng rực, Tô Hồi Ý rút tay về đặt trước người mình, cúi đầu một mình nhấm nháp dư vị.
Một làn hơi nóng lướt qua bên tay, Tô Trì nghiêng người qua, thấp giọng hỏi cậu, “Muốn nắm nữa à?”
Tô Hồi Ý thật thà làm ra vẻ bối rối trong việc quyết định một lúc.
Tô Trì nhìn cọng tóc ngố đang liên tục gật đầu của cậu, “Chờ lúc máy bay hạ cánh lại nắm tay em nữa.”
Tô Hồi Ý vẫn chưa nhận ra mình bại lộ cái gì, cậu bèn giả bộ rụt rẻ bật ra một chữ, “Dạ.”
Tô Trì quay đầu đi bật cười.
Tô Hồi Ý, “…?” Đậu mớ, tự nhiên anh hai mình cười cái gì vậy?
…
Lúc máy bay hạ cạnh, hai bàn tay lại nắm lấy nhau.
Lần này Tô Kỷ Đông không quay lại, chỉ núp trong gối hình chữ U, ngũ quan xoắn hết cả vào nhau do bị cảm giác không trọng lượng tác động.
Vu Hâm Nghiên ngồi bên cạnh ông cười đến mức người run lên bần bật, “Ha ha ha ha ha mình cứ như là cái chậu cây bự vậy, đúng lúc Tiểu Ý là chậu cây nhỏ, hai người đích thị là hai chậu cây cha con, ha ha ha ha ha ha…”
Ngũ quan của Tô Kỷ Đông tức thì càng xoắn chặt hơn nữa.
Không phải cha con! Con út của mình sắp thành con dâu trường rồi kìa, ây da!
Mãi đến khi máy bay dừng hẳn, Tô Hồi Ý và Tô Trì mới buông tay ra. Cửa cabin mở ra, hai người đứng dậy đi theo phía sau vợ chồng Tô Kỷ Đông xuống máy bay, sau lưng là Tô Đĩnh và Tô Giản Thần.
Tô Đĩnh lảo đảo đi đằng sau, “Về nhà rồi~ em út muốn về nhà hay là ở lại Điền Nam nào?”
“Em ở đâu cũng được ạ.” Tô Hồi Ý mười điểm ngoan ngoãn, “Chỉ cần được ở cùng với cả nhà.”
Ánh mắt của Tô Đĩnh tung bay về phía trước, chẳng biết ngừng lại chỗ nào, “Vậy sao~”
Từ sân bay về đến nhà đã là 4, 5 giờ chiều.
Cả nhà vào phòng, Tô Hồi Ý cất hành lý cẩn thận rồi thay sang đồ mặc ở nhà, vô thức ló đầu nhìn ra ngoài ban công: Ôi, hai người đã mất trạm chuyển ph4t tình yêu mất rồi…
Cậu chuồn ra khỏi phòng ngủ, chạy đến trước cửa phòng Tô Trì gõ gõ. Cốc cốc, hai tiếng, không lâu sau đó cửa đã mở ra từ bên trong, Tô Trì thay quần áo xong đứng ngay cửa ra vào, “Có chuyện gì thế?”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Em đến tìm anh để check in.”
Thân hình cao lớn hơi phủ xuống, Tô Trì đỡ khung cửa cúi đầu ghé sát vào cậu, “Check in gì nào, chụt chụt hay là gặm gặm?”
Tô Hồi Ý rất khách sao, “Nếu như anh tiện, thì có thể làm cả hai luôn.”
Tô Trì đang tính mở miệng nói gì đó, thì có tiếng động vang lên chỗ đầu cầu thang. Tô Kỷ Đông đúng lúc đó từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy khung cảnh coi bộ lãng mạn của hai người, phút chốc mắt sáng như đuốc, “Hai đứa tụi con, ở nhà mà làm gì đó!”
Tô Hồi Ý vẫn còn hơi rén, cả cục bánh trôi bật hẳn ra sau một cái, nhưng được Tô Trì duỗi cánh tay dài ra vớt về.
Tô Trì vẻ mặt thản nhiên, “Giao lưu tình cảm. Là anh em với nhau, ở nhà mà không được đứng ngay cửa sao?”
Đây là lần đầu tiên mà Tô Kỷ Đông nhận ra rằng thằng con nhà mình không có liêm sỉ đến thế, mở to mắt nói bừa!
“Hai đứa mà là anh em hả?”
“Vậy thì cha nói xem tụi con là gì.”
“Hai đứa vậy là…” Bồ bịch.
Tiếng nói của Tô Kỷ Đông đột ngột ngừng ngang —— ây da, tức quá mất khôn, suýt chút nữa đã thừa nhận mối quan hệ của hai đứa nó mất rồi! Ông bất đắc dĩ, “Anh… em.”
“Dạ, vậy tụi con cần phải trao đổi tình cảm anh em một chút.” Trước khi Tô Trì túm Tô Hồi Ý vào phòng còn không cho cha mình một bậc thang đi xuống, “Cha định đi đâu thế.”
Tô Kỷ Đông theo bậc thang bịch bịch bịch đi xuống, “Cha đi xem xem bể tắm nước nóng làm đến đâu rồi.”
Tô Hồi Ý nhanh chóng vào vai phản diện, “Papa ra ngoài nhớ mặc dày vào ạ, bên ngoài lạnh.”
“Hứ, lạnh cái gì lạnh, bây giờ cha ôm một bụng lửa giận đang bùng cháy đây này!
“…”
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, cả hai người đi tới sofa nhỏ trước ngồi xuống. Tô Hồi Ý phát ra một tiếng cảm thán, “Gien di truyền đúng là mạnh mẽ thật.”
Tô Trì kéo cậu ngồi lên vương tọa đặc biệt, ôm hông cậu bắt đầu check in suất chụt chụt của hôm nay, “Sao nào?”
“Không ngờ papa cũng máu cà khịa…” Môi bị cắn một cái, Tô Hồi Ý bật nhẹ lên một tiếng kêu đau, “Ừm, cơ mà vẫn là anh hai con hơn cha là nhà có phúc.”
Tô Trì tha cho môi của cậu, hơi lui về một chút, “Tô Hồi Ý, em cảm thấy đó là lời nên nói lúc hôn nhau à?”
Tô Hồi Ý biết sai biết sửa, tạm thời ngưng hẳn đề tài “cả nhà ai tính khịa nhất” lại, ghé đến gần chụt chụt.
Hai người mới dính nhau trong phòng được một lúc đã bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang.
Tô Trì ngẩng đầu lên từ bên gáy cậu, ánh mắt vẫn còn lửa nóng chưa kịp lặng xuống. Tô Hồi Ý lấy điện thoại ra trong ánh nhìn chăm chú của hắn, trên màn hình hiện báo cuộc gọi [Chu Thanh Thành].
“Là Chu Thanh Thành gọi đến.”
“Em nghe đi.”
Thế là Tô Hồi Ý giữ nguyên tư thế ngồi trên đùi Tô Trì, đổi thành một trạng thái dễ chịu để nói chuyện sau đó bấm nghe điện thoại, “A lô?”
“A lô, Tô Hồi Ý.” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Chu Thanh Thành, “Tôi nhớ là hôm nay cậu về đúng không, sao nào, đến nhà chưa?”
“Đúng là hôm nay, tôi đã…” Giọng nói của Tô Hồi Ý bỗng nhiên run lên.
Bàn tay kề sát bên eo cậu nhẹ nhàng vu0t ve hai cái, Tô Trì vùi đầu vào trong hõm vai của cậu, hoa mơ đỏ rơi dọc cả quãng đường. Tô Hồi Ý ổn định giọng mình lại, tim kịch liệt đập lên thình thịch, “Đến, đến nhà rồi.”
“Hả? Cậu sao thế?”
“Bên này lạnh quá, tôi run lẩy bẩy.” Cậu trì hoãn nhịp thở, đè sau gáy Tô Trì.
Chu Thanh Thành không hoài nghi, “Ờm, vậy cậu cẩn thận đừng để bị cảm. Tôi gọi điện để tiện báo cho cậu hay, lần trước có nói đến nhà tôi dự tiệc, đã quyết định là ba ngày sau, cậu nhớ đến nhé.”
“Ừm.” Tô Hồi Ý chỉ dám phát ra một âm ngắn.
Chu Thanh Thành nói xong dừng vài giây, “Ừm thì, anh hai cậu có đến không?”
“Có đến.” Hàng mi Tô Hồi Ý run rẩy, đúng lúc đó Tô Trì từ bên cần cổ cậu ngẩng đầu lên, đụng một cái vào môi cậu. Hơi thở của cậu loạn mấy nhịp, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi, à mà mấy ông anh còn lại của cậu nếu muốn đến cũng có thể đi cùng luôn.”
“Ừm, biết rồi.”
Chu Thanh Thành nghe ra cậu tăng nhanh tốc độ nói, “Được rồi, cậu bận gì thì cứ làm đi.” .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Bye bye.”
Tắt điện thoại, Tô Trì lại nắm eo của cậu đè ra hôn. Môi miệng hai người lại quấn quýt với nhau một lúc, Tô Hồi Ý cảm nhận được tâm trạng của đối phương đã dần dần dịu xuống, bèn giơ tay vỗ đầu người đó, “Tại sao ban nãy anh quấy rối ngay lúc em nghe điện thoại?”
Cái đầu cao quý của Tô Trì bị vỗ nhưng không tức giận, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Ôm em nên không nhịn được.”
Shh…! Tô Hồi Ý bỗng chốc bị chọc trúng huyệt, thì ra anh hai lạnh lùng cao quý tự tin của mình cũng sẽ có một ngày khó kiềm nổi lòng.
…
Hai người ở trong phòng dính lấy nhau đến giờ cơm chiều mới đi xuống lầu.
Trên bàn ăn đã bày xong cơm nước, tâm trạng của Tô Kỷ Đông rất tốt, trông dáng vẻ thì hình như là một chậu lửa giận đã tắt rồi.
Chờ mọi người ngồi xuống, ông mới lên tiếng, “Cha mới đi xem thử, bể tắm nước nóng đã xong xuôi hết rồi, tối nay cả nhà mình đi ngâm thôi!”
Vu Hâm Nghiên nói, “Tối nay hả, vậy chờ cơm nước xong cho tiêu cơm rồi hẳn đi.”
“Cũng được, để anh bảo họ xả nước xuống trước, đúng lúc thời tiết thích hợp cho cả nhà mình cùng ngâm nước nóng.”
Tô Hồi Ý đang vùi đầu ăn cơm, không thể gạt đi được hình ảnh déjà vu rằng anh hai mình đứng trên bờ nước ấm luộc cả nhà.
Trong lúc cậu ăn, Vu Hâm Nghiên quay sang nhìn, “Tiểu Ý, tối rồi không nên ăn nhiều thịt như thế đâu, con không sợ béo à?”
Tô Hồi Ý trưng lý thuyết về ăn gì bổ nấy của mình ra, “Ăn mỡ tạo thành mỡ, ăn thịt nạc tạo thành thịt nạc. Con chỉ ăn thịt nạc thôi, nên là con đang giảm béo.”
Một miếng ức gà săn chắc được đặt xuống đĩa ăn của cậu, Tô Trì rút đũa về, “Vậy em ăn cái này đi, nặn hình.”
Vu Hâm Nghiên, “…”
Tô Hồi Ý, “…”
Ăn xong cơm tối nghỉ ngơi một chút, Tô Kỷ Đông bèn đánh tiếng với mọi người trong nhà đi ra vườn ngâm nước nóng.
Sau khi sân vườn nho nhỏ được cải tạo lại, có thể đi xuyên qua nhà kính trồng hoa đi thẳng vào vườn sau, có một khoảng lộ thiên dài chừng mười mét. Mọi người thay áo tắm choàng thêm khăn tắm ở trong nhà là có thể đi thẳng xuống lầu ngâm mình rồi.
Tô Hồi Ý ở trong phòng chuẩn bị xong xuôi, khoác một cái khăn tắm lên người, trong phòng bật máy sưởi, cậu như thế cũng không có cảm giác quá lạnh.
Lúc đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy anh ba anh tư đã đi hết rồi, cửa phòng Tô Trì mở hé, Tô Hồi Ý đứng ngoài cửa ra vào vào kêu một tiếng “anh hai”, Tô Trì khoác khăn tắm đi ra.
Cơ bắp trên người ai kia trôi chảy đẹp đẽ, có hình có dáng song không phô trương. Đôi chân dài ló bên dưới khăn tắm ngăn ngắn vây ngang hông, cao lớn mạnh mẽ.
Tô Hồi Ý mới ngó nhìn hai cái mặt đã đỏ lên: Anh hai mình thật sự rất gợi cảm.
“Đang nhìn gì đó?” Tô Trì hai ba bước đi tới trước mặt cậu rồi ngừng lại, “Thấy đẹp?”
Tô Hồi Ý dời ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh, “Cũng được thôi, ăn thêm nhiều ức gà nữa là em cũng có thể có thôi.”
Cậu nói rồi xoay người đi xuống dưới lầu.
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, Tô Hồi Ý lại xoay người một cái nữa đáp lại trước người Tô Trì —— khăn tắm tản ra trong quá trình lôi kéo, lộ ra nửa người.
Cậu giơ tay khép khăn tắm lại, “Làm gì vậy, anh hai.”
Ánh mắt Tô Trì phút chốc tối lại, tầm nhìn rơi vào ngang cổ cậu, hô hấp trở nên nặng nhọc.
“Đừng đi, Tô Hồi Ý.”
Như vậy sao được! Tô Hồi Ý thương thương nhớ nhớ bể tắm nước nóng, “Anh hai, nếu như anh muốn chụt chụt thì chờ tối về chúng ta chụt sau, bây giờ đi ngâm mình trước đã…”
Ngón tay thô sần lướt qua da thịt mềm mại chỗ hõm vai cậu, cắt ngang lời chưa nói hết.
“Đi ngâm mình?” Tô Trì cụp mắt, dưới bụng ngón tay là một chuỗi dấu vết loang lổ, “Tô Hồi Ý, em định mang dấu hôn của anh đi theo sao?”
Vé máy bay đi về vẫn là khoang hạng nhất như trước, lúc check in thì Tô Kỷ Đông đeo một cái gối hình chữ U trên cổ, sau khi ông ngồi xuống thì bật ra một tiếng thở dài ra vẻ, “Aizz… mấy ngày nay anh ăn không ngon ngủ không đủ.”
Vu Hâm Nghiên ngồi bên cạnh bình tĩnh vạch mặt ông, “Buổi trưa rõ ràng mình ăn ba bát to.”
Tô Kỷ Đông chợt nghẹn họng.
Một cái đầu đùng cái ngóc lên đằng sau lưng ghế hai người, Tô Hồi Ý lên tiếng ủng hộ, “Mới ba bát sao mà no được?”
Vu Hâm Nghiên dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hai người.
Tô Trì nghiêng đầu nhìn cậu, “Em là thùng nước à?”
Tô Hồi Ý phản ứng rất nhanh, “Không cho anh khinh nhờn papa.”
“…” Một tay Tô Trì nhấn cậu xuống chỗ ngồi lại, “Biết rồi.”
Tô Kỷ Đông đằng trước ngả đầu vào gối chữ U hừm hừm: Một đứa vai chính một đứa vai ác cũng không có tác dụng gì đâu, ông không dính chiêu này!
Chờ cho tất cả hành khách lên máy bay rồi, kiểm tra an toàn bay và vị trí xong, máy bắt lập tức bắt đầu trượt trên đường băng chuẩn bị cất cánh.
Tô Hồi Ý hồi tưởng lại cái kiss landing lần trước, trên mặt vẫn còn hơi nóng lên, nụ hôn đầu của cậu thật sự quá là thuần tình.
Bàn tay đang gác lên kê bỗng nhiên được nhẹ nhàng nắm lấy.
Cậu giật mình trong lòng, từng kẽ từng kẽ ngón tay được cẩn thận tách ra, ngón tay của đối phương điền vào.
Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt của Tô Trì trắng trợn mà nóng bỏng, động tác đan vào kẽ ngón tay đó rất chậm, dường như muốn để cậu tập trung cảm nhận tay của hai người quấn quýt, áp vào nhau như thế nào.
“Anh hai.” Tô Hồi Ý nhẹ nhàng kêu một tiếng, tay co lại song không rụt về, cậu chột dã nghiêng mắt nhìn lên hàng ghế trước.
Sau đó chạm mắt với Tô Kỷ Đông đang thậm thò thậm thụt.
Nửa khuôn mặt của Tô Kỷ Đông chôn trong gối chữ U, một con mắt sắc bén lộ ra thông qua kẽ hở giữa lưng ghế!
Đậu má, tay Tô Hồi Ý run bắn lên dùng sức rút tay về —— sau đó lại bị Tô Trì nắm càng chặt hơn nữa.
Tô Trì bình tĩnh nhắc nhở, “Cha, cất cánh mà cha nghiêng đầu như thế, là định lợi dụng xung lượng của dòng không khí nắn lại xương cổ ạ?”
Vu Hâm Nghiên nghe vậy cau mày nhìn sang ông xã nhà mình, “Kỷ Đông, anh làm như vậy thì em không thể hiểu được tác dụng của việc anh mang gối chữ U.”
Tô Kỷ Đông, “…”
Uy hiếp bằng ánh mắt của ông thất bại, không cam lòng xoay đầu lại.
Hẳn là bận tâm đến việc người nhà vẫn đang ở đây, nên Tô Trì không quá mức lộ liễu, sau khi máy bay ổn định bay giữa bầu trời thì buông tay Tô Hồi Ý ra ngay.
Lòng bàn tay vẫn còn đọng lại xúc cảm thô ráp và nhiệt độ nóng rực, Tô Hồi Ý rút tay về đặt trước người mình, cúi đầu một mình nhấm nháp dư vị.
Một làn hơi nóng lướt qua bên tay, Tô Trì nghiêng người qua, thấp giọng hỏi cậu, “Muốn nắm nữa à?”
Tô Hồi Ý thật thà làm ra vẻ bối rối trong việc quyết định một lúc.
Tô Trì nhìn cọng tóc ngố đang liên tục gật đầu của cậu, “Chờ lúc máy bay hạ cánh lại nắm tay em nữa.”
Tô Hồi Ý vẫn chưa nhận ra mình bại lộ cái gì, cậu bèn giả bộ rụt rẻ bật ra một chữ, “Dạ.”
Tô Trì quay đầu đi bật cười.
Tô Hồi Ý, “…?” Đậu mớ, tự nhiên anh hai mình cười cái gì vậy?
…
Lúc máy bay hạ cạnh, hai bàn tay lại nắm lấy nhau.
Lần này Tô Kỷ Đông không quay lại, chỉ núp trong gối hình chữ U, ngũ quan xoắn hết cả vào nhau do bị cảm giác không trọng lượng tác động.
Vu Hâm Nghiên ngồi bên cạnh ông cười đến mức người run lên bần bật, “Ha ha ha ha ha mình cứ như là cái chậu cây bự vậy, đúng lúc Tiểu Ý là chậu cây nhỏ, hai người đích thị là hai chậu cây cha con, ha ha ha ha ha ha…”
Ngũ quan của Tô Kỷ Đông tức thì càng xoắn chặt hơn nữa.
Không phải cha con! Con út của mình sắp thành con dâu trường rồi kìa, ây da!
Mãi đến khi máy bay dừng hẳn, Tô Hồi Ý và Tô Trì mới buông tay ra. Cửa cabin mở ra, hai người đứng dậy đi theo phía sau vợ chồng Tô Kỷ Đông xuống máy bay, sau lưng là Tô Đĩnh và Tô Giản Thần.
Tô Đĩnh lảo đảo đi đằng sau, “Về nhà rồi~ em út muốn về nhà hay là ở lại Điền Nam nào?”
“Em ở đâu cũng được ạ.” Tô Hồi Ý mười điểm ngoan ngoãn, “Chỉ cần được ở cùng với cả nhà.”
Ánh mắt của Tô Đĩnh tung bay về phía trước, chẳng biết ngừng lại chỗ nào, “Vậy sao~”
Từ sân bay về đến nhà đã là 4, 5 giờ chiều.
Cả nhà vào phòng, Tô Hồi Ý cất hành lý cẩn thận rồi thay sang đồ mặc ở nhà, vô thức ló đầu nhìn ra ngoài ban công: Ôi, hai người đã mất trạm chuyển ph4t tình yêu mất rồi…
Cậu chuồn ra khỏi phòng ngủ, chạy đến trước cửa phòng Tô Trì gõ gõ. Cốc cốc, hai tiếng, không lâu sau đó cửa đã mở ra từ bên trong, Tô Trì thay quần áo xong đứng ngay cửa ra vào, “Có chuyện gì thế?”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Em đến tìm anh để check in.”
Thân hình cao lớn hơi phủ xuống, Tô Trì đỡ khung cửa cúi đầu ghé sát vào cậu, “Check in gì nào, chụt chụt hay là gặm gặm?”
Tô Hồi Ý rất khách sao, “Nếu như anh tiện, thì có thể làm cả hai luôn.”
Tô Trì đang tính mở miệng nói gì đó, thì có tiếng động vang lên chỗ đầu cầu thang. Tô Kỷ Đông đúng lúc đó từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy khung cảnh coi bộ lãng mạn của hai người, phút chốc mắt sáng như đuốc, “Hai đứa tụi con, ở nhà mà làm gì đó!”
Tô Hồi Ý vẫn còn hơi rén, cả cục bánh trôi bật hẳn ra sau một cái, nhưng được Tô Trì duỗi cánh tay dài ra vớt về.
Tô Trì vẻ mặt thản nhiên, “Giao lưu tình cảm. Là anh em với nhau, ở nhà mà không được đứng ngay cửa sao?”
Đây là lần đầu tiên mà Tô Kỷ Đông nhận ra rằng thằng con nhà mình không có liêm sỉ đến thế, mở to mắt nói bừa!
“Hai đứa mà là anh em hả?”
“Vậy thì cha nói xem tụi con là gì.”
“Hai đứa vậy là…” Bồ bịch.
Tiếng nói của Tô Kỷ Đông đột ngột ngừng ngang —— ây da, tức quá mất khôn, suýt chút nữa đã thừa nhận mối quan hệ của hai đứa nó mất rồi! Ông bất đắc dĩ, “Anh… em.”
“Dạ, vậy tụi con cần phải trao đổi tình cảm anh em một chút.” Trước khi Tô Trì túm Tô Hồi Ý vào phòng còn không cho cha mình một bậc thang đi xuống, “Cha định đi đâu thế.”
Tô Kỷ Đông theo bậc thang bịch bịch bịch đi xuống, “Cha đi xem xem bể tắm nước nóng làm đến đâu rồi.”
Tô Hồi Ý nhanh chóng vào vai phản diện, “Papa ra ngoài nhớ mặc dày vào ạ, bên ngoài lạnh.”
“Hứ, lạnh cái gì lạnh, bây giờ cha ôm một bụng lửa giận đang bùng cháy đây này!
“…”
Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, cả hai người đi tới sofa nhỏ trước ngồi xuống. Tô Hồi Ý phát ra một tiếng cảm thán, “Gien di truyền đúng là mạnh mẽ thật.”
Tô Trì kéo cậu ngồi lên vương tọa đặc biệt, ôm hông cậu bắt đầu check in suất chụt chụt của hôm nay, “Sao nào?”
“Không ngờ papa cũng máu cà khịa…” Môi bị cắn một cái, Tô Hồi Ý bật nhẹ lên một tiếng kêu đau, “Ừm, cơ mà vẫn là anh hai con hơn cha là nhà có phúc.”
Tô Trì tha cho môi của cậu, hơi lui về một chút, “Tô Hồi Ý, em cảm thấy đó là lời nên nói lúc hôn nhau à?”
Tô Hồi Ý biết sai biết sửa, tạm thời ngưng hẳn đề tài “cả nhà ai tính khịa nhất” lại, ghé đến gần chụt chụt.
Hai người mới dính nhau trong phòng được một lúc đã bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang.
Tô Trì ngẩng đầu lên từ bên gáy cậu, ánh mắt vẫn còn lửa nóng chưa kịp lặng xuống. Tô Hồi Ý lấy điện thoại ra trong ánh nhìn chăm chú của hắn, trên màn hình hiện báo cuộc gọi [Chu Thanh Thành].
“Là Chu Thanh Thành gọi đến.”
“Em nghe đi.”
Thế là Tô Hồi Ý giữ nguyên tư thế ngồi trên đùi Tô Trì, đổi thành một trạng thái dễ chịu để nói chuyện sau đó bấm nghe điện thoại, “A lô?”
“A lô, Tô Hồi Ý.” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Chu Thanh Thành, “Tôi nhớ là hôm nay cậu về đúng không, sao nào, đến nhà chưa?”
“Đúng là hôm nay, tôi đã…” Giọng nói của Tô Hồi Ý bỗng nhiên run lên.
Bàn tay kề sát bên eo cậu nhẹ nhàng vu0t ve hai cái, Tô Trì vùi đầu vào trong hõm vai của cậu, hoa mơ đỏ rơi dọc cả quãng đường. Tô Hồi Ý ổn định giọng mình lại, tim kịch liệt đập lên thình thịch, “Đến, đến nhà rồi.”
“Hả? Cậu sao thế?”
“Bên này lạnh quá, tôi run lẩy bẩy.” Cậu trì hoãn nhịp thở, đè sau gáy Tô Trì.
Chu Thanh Thành không hoài nghi, “Ờm, vậy cậu cẩn thận đừng để bị cảm. Tôi gọi điện để tiện báo cho cậu hay, lần trước có nói đến nhà tôi dự tiệc, đã quyết định là ba ngày sau, cậu nhớ đến nhé.”
“Ừm.” Tô Hồi Ý chỉ dám phát ra một âm ngắn.
Chu Thanh Thành nói xong dừng vài giây, “Ừm thì, anh hai cậu có đến không?”
“Có đến.” Hàng mi Tô Hồi Ý run rẩy, đúng lúc đó Tô Trì từ bên cần cổ cậu ngẩng đầu lên, đụng một cái vào môi cậu. Hơi thở của cậu loạn mấy nhịp, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi, à mà mấy ông anh còn lại của cậu nếu muốn đến cũng có thể đi cùng luôn.”
“Ừm, biết rồi.”
Chu Thanh Thành nghe ra cậu tăng nhanh tốc độ nói, “Được rồi, cậu bận gì thì cứ làm đi.” .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Bye bye.”
Tắt điện thoại, Tô Trì lại nắm eo của cậu đè ra hôn. Môi miệng hai người lại quấn quýt với nhau một lúc, Tô Hồi Ý cảm nhận được tâm trạng của đối phương đã dần dần dịu xuống, bèn giơ tay vỗ đầu người đó, “Tại sao ban nãy anh quấy rối ngay lúc em nghe điện thoại?”
Cái đầu cao quý của Tô Trì bị vỗ nhưng không tức giận, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Ôm em nên không nhịn được.”
Shh…! Tô Hồi Ý bỗng chốc bị chọc trúng huyệt, thì ra anh hai lạnh lùng cao quý tự tin của mình cũng sẽ có một ngày khó kiềm nổi lòng.
…
Hai người ở trong phòng dính lấy nhau đến giờ cơm chiều mới đi xuống lầu.
Trên bàn ăn đã bày xong cơm nước, tâm trạng của Tô Kỷ Đông rất tốt, trông dáng vẻ thì hình như là một chậu lửa giận đã tắt rồi.
Chờ mọi người ngồi xuống, ông mới lên tiếng, “Cha mới đi xem thử, bể tắm nước nóng đã xong xuôi hết rồi, tối nay cả nhà mình đi ngâm thôi!”
Vu Hâm Nghiên nói, “Tối nay hả, vậy chờ cơm nước xong cho tiêu cơm rồi hẳn đi.”
“Cũng được, để anh bảo họ xả nước xuống trước, đúng lúc thời tiết thích hợp cho cả nhà mình cùng ngâm nước nóng.”
Tô Hồi Ý đang vùi đầu ăn cơm, không thể gạt đi được hình ảnh déjà vu rằng anh hai mình đứng trên bờ nước ấm luộc cả nhà.
Trong lúc cậu ăn, Vu Hâm Nghiên quay sang nhìn, “Tiểu Ý, tối rồi không nên ăn nhiều thịt như thế đâu, con không sợ béo à?”
Tô Hồi Ý trưng lý thuyết về ăn gì bổ nấy của mình ra, “Ăn mỡ tạo thành mỡ, ăn thịt nạc tạo thành thịt nạc. Con chỉ ăn thịt nạc thôi, nên là con đang giảm béo.”
Một miếng ức gà săn chắc được đặt xuống đĩa ăn của cậu, Tô Trì rút đũa về, “Vậy em ăn cái này đi, nặn hình.”
Vu Hâm Nghiên, “…”
Tô Hồi Ý, “…”
Ăn xong cơm tối nghỉ ngơi một chút, Tô Kỷ Đông bèn đánh tiếng với mọi người trong nhà đi ra vườn ngâm nước nóng.
Sau khi sân vườn nho nhỏ được cải tạo lại, có thể đi xuyên qua nhà kính trồng hoa đi thẳng vào vườn sau, có một khoảng lộ thiên dài chừng mười mét. Mọi người thay áo tắm choàng thêm khăn tắm ở trong nhà là có thể đi thẳng xuống lầu ngâm mình rồi.
Tô Hồi Ý ở trong phòng chuẩn bị xong xuôi, khoác một cái khăn tắm lên người, trong phòng bật máy sưởi, cậu như thế cũng không có cảm giác quá lạnh.
Lúc đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy anh ba anh tư đã đi hết rồi, cửa phòng Tô Trì mở hé, Tô Hồi Ý đứng ngoài cửa ra vào vào kêu một tiếng “anh hai”, Tô Trì khoác khăn tắm đi ra.
Cơ bắp trên người ai kia trôi chảy đẹp đẽ, có hình có dáng song không phô trương. Đôi chân dài ló bên dưới khăn tắm ngăn ngắn vây ngang hông, cao lớn mạnh mẽ.
Tô Hồi Ý mới ngó nhìn hai cái mặt đã đỏ lên: Anh hai mình thật sự rất gợi cảm.
“Đang nhìn gì đó?” Tô Trì hai ba bước đi tới trước mặt cậu rồi ngừng lại, “Thấy đẹp?”
Tô Hồi Ý dời ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh, “Cũng được thôi, ăn thêm nhiều ức gà nữa là em cũng có thể có thôi.”
Cậu nói rồi xoay người đi xuống dưới lầu.
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, Tô Hồi Ý lại xoay người một cái nữa đáp lại trước người Tô Trì —— khăn tắm tản ra trong quá trình lôi kéo, lộ ra nửa người.
Cậu giơ tay khép khăn tắm lại, “Làm gì vậy, anh hai.”
Ánh mắt Tô Trì phút chốc tối lại, tầm nhìn rơi vào ngang cổ cậu, hô hấp trở nên nặng nhọc.
“Đừng đi, Tô Hồi Ý.”
Như vậy sao được! Tô Hồi Ý thương thương nhớ nhớ bể tắm nước nóng, “Anh hai, nếu như anh muốn chụt chụt thì chờ tối về chúng ta chụt sau, bây giờ đi ngâm mình trước đã…”
Ngón tay thô sần lướt qua da thịt mềm mại chỗ hõm vai cậu, cắt ngang lời chưa nói hết.
“Đi ngâm mình?” Tô Trì cụp mắt, dưới bụng ngón tay là một chuỗi dấu vết loang lổ, “Tô Hồi Ý, em định mang dấu hôn của anh đi theo sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.