Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 37: Cãi Nhau

Thảo Môi Đà Đà

19/07/2023

Hắn đang còn nghĩ, thời điểm hai anh em tắm thì hắn sẽ chuẩn bị một ít trái cây, chờ đến khi bọn họ xuống lầu thì sẽ có trái cây ăn, rồi sau đó để bọn họ thưởng thức tay nghề của bọn họ.

“Chờ một chút, Lăng Đang, em đi tắm trước đi.”

Lăng Mộc đè Khâu Chấn Dương lại, không nhúc nhích, nghiêng người bảo Lăng Đang lên trước.

Tiểu cô nương đã gấp không chờ nổi, không biết hôm nay mình sẽ ăn cái gì, cho nên lập tức nhảy nhót chạy lên lầu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến, lúc này Lăng Mộc mới nhìn về phía Khâu Chấn Dương, biểu tình có chút ngưng trọng.

“Làm sao vậy?”

Dường như Khâu Chấn Dương ý thức được cái gì đí, vốn dĩ tâm tình của y đang có chút hưng phấn, lúc này lại có chút trầm xuống.

Lăng Mộc hơi hơi do dự một chút, cúi đầu kéo mở ba lô của em gái ra, lấy từ bên trong ra một chai nước đã được nhét vào bên trong trước đó.

Đây chính là chai nước mà Khâu Chấn Dương đã cho y.

“Cậu không uống nó sao?”

Khóe môi Khâu Chấn Dương không nhịn được mà hơn buông xuống, ánh sáng trong mắt như tắt đi.

Hắn vì Lăng Mộc mới mua nhiều nước như bậy, nhưng bây giờ, ngươi nên uống nhất thì lại không uống, vì để che giấu mục đích thật sự mà để cho nhiều người uống trước, dù cho Khâu Chấn Dương có nói với mình rằng, có lẽ Lăng Mộc có lý do của mình, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Lăng Mộc mím môi dưới, Omega rất mẫn cảm, đặc biệt là đối với Alpha đáng đánh dấu mình, y có thể cảm nhận được, lúc này hơi thở của Khâu Chấn Dương đầy áp lực cùng khó chịu một cách rất rõ ràng.

“Đừng làm chuyện như thế này nữa, để người khác đỡ phải hiểu lầm.”

Rũ mắt trả về một câu, Lăng Mộc đưa nước qua, nhưng người đối diện lại không nhận.

“Hiểu lầm? Có gì mà hiểu lầm? Chẳng phải chúng ta làm bạn bè sao? Tôi mua cho mỗi người trong ban một chai nước, bọn họ cũng đều là bạn của tôi giống như cậu, nhưng sao chỉ duy nhất mình cậu lại cự tuyệt?”

Khâu Chấn Dương có chút khống thể không chế nổi, hắn không biết vì sao mình lại không vui.

Đây là lần đầu tiên hắn muốn đối xử tốt với một người, lần đầu muốn thể hiện ra thiện ý của bản thân cho người đó xem, lần đầu dùng nhiều người để làm lý do như vậy… Hắn chỉ muốn mượn cơ hội để nói với người khác biết rằng, Lăng Mộc là người mà hắn che chở, hắn chỉ muốn nói với Lăng Mộc rằng, hắn là người đáng để dựa vào.

Rốt cuộc thì hắn đã sai ở đây?



“Nếu cậu áy náy chuyện từ hôn, vậy thì thật sự không cần đâu.”

Tay Lăng Mộc vẫn luôn duy trì trạng thái duỗi ra như vậy, Khâu Chấn Dương không nhận lấy, y cũng không thu hồi lại.

“Chúng ta không thể trở thành bạn bè, chúng ta vốn dĩ không phải là người cùng thế giới.”

“Không thể trở thành bạn bè?” Khâu Chấn Dương nheo mắt lại, cười nhạo một tiếng.

“Cho nên cậu đang nhắc nhở tôi rằng, chúng ta còn có thể có mối quan hệ thân mật hơn đúng không?”

“Tôi không nói như vậy.”

Biểu tình của Lăng Mộc càng lúc càng trở nên cau có, y rất muốn cho Khâu Chấn Dương một đấm, nhưng mà lại không ra tay được!

Y cảm thấy Khâu Chấn Dương đang chơi đùa mình, còn coi đây là niềm vui, đây chẳng phải chính là ý tưởng thường xuất hiện của mấy tên thiếu gia nhà giàu hay sao?

Y đã sớm hiểu rồi, chẳng lẽ ác ý mấy năm nay nhận được còn ít hay sao?

Nhưng từ tận đáy lòng của Lăng Mộc lại có một giọng nói khác vang lên: Chẳng phải mày đã dần hướng về hắn rồi hay sao? Nếu không, sao lại nhận tinh hạch của hắn, nhận cơm trưa của hắn, chấp nhận trở thành bạn cùng phòng của hắn?

Đầu óc Lăng Mộc lúc này có chút choáng váng, nhưng Khâu Chấn Dương lại không chịu buông tha.

“Y của cậu chính là như vậy.”

“Không phải! Không phải! Cậu mẹ nó có bệnh rồi a Khâu Chấn Dương!”

“Đúng vậy, tôi có bệnh đấy.”

Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc đang tức giận đến phát cuồng mà hét lên, nhưng sắc mặt hắn lại rất bình tĩnh.

“Bệnh này cần cậu đến trị, cậu chịu không?”

Lăng Mộc cảm thấy cơ thể mình trở nên vô lực, y như hỏng mất mà nhìn đối phương, giọng nói đấy vẻ đè nén.

“Khâu Chấn Dương, sao cậu không đi tìm Trình An An đi?”

Khâu Chấn Dương nhíu mày: “Hắn là cái rắm gì, cậu nhắc đến hắn với tôi làm gì?”

Lăng Mộc có chút muốn cười, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.



“Cậu vì hắn là từ hôn với tôi, bây giờ lại nói với tôi hắn là cái rắm gì? Khâu Chấn Dương, rốt cuộc thì trong mắt cậu, cái gì là quan trọng nhất?”

Quan trọng nhất?

Ngay cả bản thân Khâu Chấn Dương cũng không biết.

Chỉ là hắn rất khó chịu khi Lăng Mộc hết lần này đến lần khác áp nguyên thân lên người mình, thành kiến cùng xa cách từ sâu trong đáy lòng của Lăng Mộc khiến cho Khâu Chấn Dương càng thêm khó chịu.

Hắn thật sự chỉ muốn đối xử thật tốt với Lăng Mộc mà thôi a, tên nguyên thân chết tiệt kia để lại cho hắn con đường khó đi quá!!!

“Đùa giỡn với tôi có vui không?”

Thấy Khâu Chấn Dương không đáp, ánh mắt Lăng Mộc tràn ngập bi phẫn, cứ như một con thú đang bị nhốt trong sự tuyệt vọng.

“Ta còn giá trị lợi dụng nào nữa sao? Tôi đã không còn gì để mất nữa, Khâu Chấn Dương, ta sẽ không trở thành một món đồ chơi, càng không trở thành một công cụ của cậu!”

“Xin lỗi.”

Khâu Chấn Dương lau mặt, hít một hơi thật sâu.

“Tôi không có ý hạ thấp cậu, là do tôi quá kích động, ta không nên nổi nóng với cậu.”

Sau khi nghe Lăng Mộc nói những lời đó, Khâu Chấn Dương cảm thấy rất đau lòng.

Hắn biết, chuyện ngày hôm nay không thể trách Lăng Mộc, nói cho cùng, thái độ của Lăng Mộc như vậy hợp lý, nếu không, thử là người khác, ai là tin được đó chính là những gì mà tiểu thiếu gia Khâu gia làm cho mình sau khi đã từ hôn cơ chứ?

Khâu Chấn Dương đột nhiên xin lỗi khiến cho tâm tình của Lăng Mộc trở nên phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn, y không có phản ứng gì cả.

Không có ai từng xin lỗi y, những người tửng tổn thương Lăng Mộc, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của y.

Thấy Lăng Mộc nhíu mày không nói lời nào, thậm chí còn có chút vô thố đối với lời xin lỗi của mình, trái tim Khâu Chấn Dương càng mềm mại hơn.

Hắn đưa xoa đầu Lăng Mộc, nhìn những sợ tóc ngắn kia của y có vẻ khá mềm mại, khiến cho Khâu Chấn Dương nhịn không được sờ nhiều hơn mấy cái.

Lăng Mộc đập rớt cái tay trên đầu mình xuống, chỉ là vành tai lại đang dần đỏ lên.

“Tôi đi ra ngoài một lúc, lát nữa sẽ trở vê.” Khâu Chấn Dương miễn cưỡng cười một cái, cởi tạp dề ra treo trên cái gí trên cửa, sau đó rời khỏi ký túc xá trong ánh mắt phức tạp của Lăng Mộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook