Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 41: Cảm Ơn

Thảo Môi Đà Đà

02/08/2023

“Nếu học trưởng cũng đã biết tên của tôi rồi, vậy thì chắc tôi cũng không cần phải giới thiệu nữa.” Khâu Chấn Dương cười nhạt một tiếng, cái dáng vẻ đút tay vào túi kia của hắn, ở trong mắt Trịnh Húc nhìn cực kỳ thiếu đánh, “Còn chuyện của học trưởng, anh ấy đúng là người cực kỳ ưu tú, Khâu Chấn Dương tôi không xứng, cũng không có thực lực cạnh tranh với các vị học trưởng đây.”

Những người vốn định khiêu khích ra oai phủ đầu với Khâu Chấn Dương một cái lập tức trở nên ngây ngẩn cả người, những gì mà tên họ Khâu này nói… Có chút ý tứ a!

Trịnh Húc lại hừ một cái: “Nói thì dễ nghe, ai mà biết được liệu cậu có phải lạt mềm buộc chặt hay không? Khâu Chấn Dương, tôi cảnh cáo cậu, mặc dù cậu là học đệ, nhưng nếu cậu dám đánh chủ ý với Lê Chân, tôi chắc chắn sẽ cho cậu đẹp mặt!”

Khâu Chấn Dương hơi cong khóe môi, cười nhẹ mà không nói.

Trịnh Húc cảm thấy cực kỳ khó chịu với thái độ của Khâu Chấn Dương, nhưng gia tộc của hắn cũng có người có quan hệ với người trong quân bộ, cũng hiểu một ít bối cảnh gia đình của Khâu Chấn Dương.

Tên gia hỏa này, nhìn thì có vẻ dễ đối phó, nhưng nếu hắn vận dụng mối quan hệ trong nhà, vậy thì hắn cũng những anh em này đây chắc chắn sẽ xong đời!

Nếu không phải cố kỵ cái này, Trịnh Húc chắc chắn sẽ không tìm chặn đường hắn đơn giản như vậy.

“Tốt nhất là cậu nên nhớ kỹ một chút cho tôi, tiểu tử!” Cuối cùng, Trịnh Húc vươn ngón trỏ chỉ vào chóp mũi cao thẳng của Khâu Chấn Dương, hừ hừ hai tiếng, sau đó mang một đám anh em rời đi.

“Má nó chứ, đứa nào vậy a, dám kiêu, lát nữa về phải điều tra bọn họ.” Viên Thần Vũ tức giận giơ nắm đấm, nếu không phải Khâu Chấn Dương không nói gì, hắn cùng Trác Hàng đã sớm nhào lên cho đối phương một đấm r!

Trác Hàng lại đẩy đẩy bả vai Khâu Chấn Dương, mang vẻ mặt cảm khái mà nói: “Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a, Khâu Chấn Dương, cậu cũng có ngày này a, chậc chậc chậc.”

Trước kia, khi còn ở thủ đô một, thanh danh của Khâu Chấn Dương rất lớn, gần như không có ai lại đi trêu chọc hắn, cũng chỉ có ở đây, dám có người không biết cái gì tùy ý khiêu khích.

“Muốn trả thù không?” Trác Hàng cười tủm tỉm mà nói, nhẹ nhàng cứ như đang hỏi tối nay ăn gì vậy.

“Không cần,” Khâu Chấn Dương gạt cánh tay Trác Hàng xuống, “Không cần thiết.”



Những người đó, hắn thật sự không để trong lòng, cũng không cần phải vì một Lê Chân không có quan hệ gì mà làm hỏng thanh danh của mình.

Huống hồ, nếu hắn phản kích, vậy chẳng phải đang chứng minh cho những gì mà Trịnh Húc nói, hắn thật sự đang để ý đến Lê Chân hay sao?

Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ liếc nhau, bọn họ đều cảm thấy, từ khi Khâu Chấn Dương lên đại học, dường như có chút thay đổi, đã không còn cao điệu như lúc trước nữa.

Nhưng điều này cũng coi như là một chuyện tốt, bọn họ rất thích như thế.

Nếu không còn chuyện gì, Khâu Chấn Dương liền chào tạm biệt với bọn họ, trực tiếp trở về.

Trở lại ký túc xá, mở điều hòa lên, như thường lệ, hắn đi tắm rửa hết đi mồ hôi trên người, sau đó đến phòng bếp bắt đầu nghiên cứu.

Đồ ăn ngày hôm qua, cả ba người bọn họ đều đã giải quyết xong, hôm nay Khâu Chấn Dương muốn chuẩn bị nhiều thêm một phần điểm tâm ngọt, thử xem Lăng Mộc có thích hay không.

Hôm nay Khâu Chấn Dương dùng hai loại rau dưa cùng thịt để làm một món xào, còn có một chén cá kho, canh thì dừng một loại rau dưa nào đó cùng trứng dị thú để làm.

Cuối cùng là điểm tâm ngọt, Khâu Chấn Dương dùng trái cây sữa bò hắn đã để trong tủ đá từ sáng để làm đá bào trái câu, cuối cùng tưới lên trên đó một chút nước mật hoa, vậy là đã hoàn thành.

Dù sao thì hắn cũng không phải là đầu bếp, chỉ có thể làm một ít đồ ăn bình thường trong gia đình mà thôi.

Nhưng chỉ với những món ăn đó, cũng đã ngon hơn đồ ăn cao cấp ở nơi này gấp trăm lần!

Lăng Đang gần như là đang léo anh trai của mình chạy về ký túc xa, từ tối hôm qua, sau khi ăn đồ ăn mà Khâu Chấn Dương bưng tới cho bé, tiểu nha đầu này cả ngày chỉ tơ tưởng đến đồ ăn ngon, trong giờ học cũng thất thần.

Chỉ vừa bước xuống khỏi xe đưa đón của trường, đã tóm lấy Lăng Mộc kéo về ký túc xá.



“Chậm một chút, cẩn thận một chút.”

Lăng Mộc nhíu mày nhắc nhở em gái, nhưng tiểu nha đầu này căn bản không nghe y, còn một vừa chạy vừa kêu: “Em đói sắp chết rồi, em muốn ăn cơm anh Khâu làm!”

Thời điểm mà hai anh em chạy về đến ký túc xá, Khâu Chấn Dương cũng chỉ vừa làm xong một món đồ ăn, ngơ ngác mà nhìn Lăng Đang thở hồng hộc xông thẳng đến phòng bếp, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì vậy, chạy nhanh như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Không chờ Khâu Chấn Dương lo lắng, Lăng Đang liền ngẩng cổ kêu: “Anh Khâu ơi, em muốn ăn cơm!”

Khâu Chấn Dương lập tức nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ mà lau lau tay lên tạp dề của mình, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của Lăng Đang: “Chỉ vì ăn cơm mà phải chạy gấp như vậy sao? Bây giờ anh chỉ mới làm xong một món thôi, ngoan nào, đi lên tắm rửa một cái trước đi, sau này cũng đừng gấp gáp như thế, làm xong thì dù sao anh cũng sẽ chờ mọi người về ăn cơm cùng nhau.”

Có Khâu Chấn Dương bảo đảm, Lăng Đang an tâm, gật gật đầu liền ngoan ngoãn mà đi lên lầu.

Lăng Mộc đưa cặp sách của em gái qua, để bé tự mang lên lầu, sau đó vén tay áo muốn đi vào bên trong phòng bếp: “Để tôi hỗ trợ cậu.”

Khâu Chấn Dương nhanh chóng ngăn người lại: “Ai đừng đừng đừng, không cần, hai món còn lại sắp xong rồi, đợi một lúc nữa là có thể dọn ra rồi, cậu cũng lên phòng tắm rửa đi.”

Salad hoa quả còn đang dang dở đấy, không thể để Lăng Mộc nhìn thấy trước được, nếu không thì lát nữa làm gì còn bất ngờ nữa!

Lăng Mộc gật gật đầu, nhưng cũng không hoài nghi gì.

Y nửa xoay người, ngón tay hơi niết mạnh một chút, cắn môi dưới thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn cậu.”

Khâu Chấn Dương bật cười: “Cảm cơn cái gì, là chuyện tôi nên làm cả mà.”

Hắn tiến lên vài bước, đôi tay hắn đặt lên bả vai Lăng Mộc, quay cái tên thiếu niên biệt nữu này lại, nghiêm túc mà nhìn y, nói: “Còn nữa, sau này, nếu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho tôi biết, dù tôi không ở bên cạnh, cậu cũng phải gọi điện thoại cho tôi. Dù sao thì lúc trước, cũng là do tôi tự ý đánh dấu cậu, tôi phải có trách nhiệm với cậu, cậu không cần phải cảm thấy ngượng ngùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook