Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 26: Tôi Đến Giúp Cậu Một Tay
Thảo Môi Đà Đà
12/07/2023
Hắn còn đến chỗ danh sách phân ban của Omega để tìm Lăng Mộc, ban của y là O3, đứng ở giữa.
Mặc dù, vì thuộc tính cho nên bọn họ không cùng một lớp, nhưng chuyện hay người ở chung chính là chuyện ván đã đóng thuyền, Khâu Chấn Dương cũng không có gì tiếc nuối cả.
Nghĩ đến hai người sẽ được ở chung trong thời gian tới, Khâu Chấn Dương lại không nhịn được mà cười thật tươi, nhưng đột nhiên lại bị một người nào đó đụng phải.
“Xin lỗi…”
Khâu Chấn Dương lập tức lui lại phía sau một bước mà xin lỗi, tin tức tố của hắn rất mạnh, cũng có sự nhạy bén nhất định đối với Omega, sau khi phục hồi tinh thần, hắn liền ngửi thấy một hương trái cây thoang thoảng, cho nên lễ phép mà tạo khoảng cách với đối phương.
“A thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”
Lê Chân luống cuống tay chân, nhìn “hoa văn” do cây kem trên tay mình in lên trên quần áo đối phương, mặt hắn lập tức đỏ lên.
Khâu Chấn Dương cúi đầu nhìn, cũng nhận ra điều này, khóe môi nhịn không được mà giật giật.
“Tôi thành thật xin lỗi!”
Lê Chân cắn môi xin lỗi, thời điểm hắn ngước mắt lên nhìn đối phương, thì lại bị làm cho sững sờ.
Nam nhân trước mắt này thân cao chân dài, tóc đen mắt đen da trắng, ngũ quan sắc bén như tạc, khiến cho người khác có cảm giác hắn thật sự rất đẹp, cũng khiến cho người khác dù chỉ là một ánh mắt cũng có thể luân hãm không thể thoát ra được.
Đặc biệt là khí chất xuất chúng trên người hắn, trầm ổn đạm nhiên, quý khí mười phần, vừa thấy liền biết chắc chắn hắn được sinh ra trong một gia đình không tầm thường rồi.
Mặt Lê Chân càng đỏ hơn, chẳng qua lần này không phải vì xấu hổ, mà là vì thẹn thùng.
Học viện Tinh Tế, xuất hiện một người đẹp trai như vậy thì hồi nào vậy? Chẳng lẽ hắn chính là tân sinh sao?
“Cái kia… Cậu tên là gì? Thật ngại quá, hay là để tôi cùng cậu đến ký túc xá, sau khi cậu thay đồ xong thì đưa quần áo bẩn cho tôi, tôi giúp cậu mang đi giặt, coi như là lời xin lỗi.”
Lê Chân cảm thấy giọng của mình với lúc này đã hoàn toàn khác so với lúc bình thường, cũng không dám nhìn thẳng Alpha cao hơn mình một cái đầu trước mặt này.
“Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu.”
Nhưng Khâu Chấn Dương lại xua tay, dù sao thì khoa học kỹ thuật hiện nay rất tiên tiến, giặt quần áo thì chỉ cần ném vào máy, năm phút là xong, còn có chức năng sấy khô, nên cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
“Sao có thể như vậy được chứ? Là tôi sai, cậu cũng nên cho tôi một cơ hội xin lỗi a!”
Lê Chân nóng nảy, ngữ khí của hắn kích động lên theo bản năng Khâu Chấn Dương nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc, hắn nhanh chóng ổn định lại nhịp tim của mình, tiếp tục nói.
“Vậy thì như thế này được không, cậu cho tôi biết phương thức liên lạc của cậu, tôi mới cậu dùng bữa được không?”
Khâu Chấn Dương mím môi dưới, hắn không phải là người thích phiền toái người, quần áo chỉ bị bẩn một chút thôi, cũng không có gì to tát cả.
Thấy Khâu Chấn Dương không trả lời, Lê Chân có chút xấu hổ.
“Tôi… Hình như tôi chưa từng nhìn thấy cậu bao giờ, chắc cậu là tân sinh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“A, vậy thì tôi là học trưởng của cậu rồi, nếu như cậu gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm tôi, nếu cậu không muốn tôi mời cậu đi dùng bữa… Vậy chúng ta trở thành bạn được không?”
Mặt Lê Chân lại nóng hơn, từ nhỏ đến lớn, Lê Chân chưa bao giờ tích cực xin phương thức liên lạc của một Alpha như vậy, nhưng nam sinh này lại đẹp quá, rất hợp ý hắn!
Hơn nữa, dường như tin tức tố của hắn còn rất mạnh, dù hắn không cố ý phóng thích tin tức tố nhưng vẫn khiến cho Lê Chân cảm thấy choáng váng!
Khâu Chấn Dương nhướng mày, cảm thấy có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nói.
“Vậy thì được, tôi tên là Khâu Chấn Dương, đây là mã đầu cuối của tôi.”
Hắn đưa mã đầu cuối ra, đợi sau khi Lê Chân quét xong, lại xác nhận là được.
“Tôi tên là Lê Chân, học ban O1 năm hai.”
Lê Chân nói thêm, sau đó cười lên đầy ngọt ngào với Khâu Chấn Dương.
“Được rồi, hẹn gặp lại.”
Khâu Chấn Dương không có tâm tư nói chuyện tiếp với Lê Chân, sau khi tạm biệt xong thì hắn liền xoay người rời đi, căn bản không chú ý đến ánh mắt e lệ đầy nóng cháy của Lê Chân.
Thời điểm đi đến trước ký túc xá, tim Khâu Chấn Dương đập có chút nhanh, hắn hít một hơi thật sâu, dùng đầu cuối trên tay để mở khóa cảm ứng.
“A! Có người đến rồi!”
Sau khi mở cửa ra, một âm thanh giòn giã vang lên.
Khâu Chấn Dương cứng đơ đứng yên tại chỗ, nhìn cô bé nhỏ bị bó thành một cục ngồi trên ghế sô pha mà ngớ người.
“A, anh là trai mà lần trước xuất hiện với anh trai em này!”
Lăng Đang hưng phấn mà vặn vẹo trên số pha, một đôi mắt to sáng lấp lánh như những ngôi sao trên trời.
“Lăng Đang? Sao lại thế này?”
Sau khi Khâu Chấn Dương phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa phòng, gỡ dây quấn trên người Lăng Đang xuống.
Thời điểm gỡ dây hắn mới nhận ra, sợi dây quấn lấy Lăng Đang lại chỉ là một sợi dây nhảy, hơn nữa còn không quấn chặt, lỏng lẻo quấn trên người Lăng Đang, bé con có thể tự cởi được, vừa rồi bé con cũng chỉ đang chơi với mình mà thôi.
Sau khi gỡ dây ra, tiểu Lăng Đang nắm nắm dây nhảy không muốn đặt xuống, chu môi nói.
“Anh của em phải dọn phòng, chê em ồn ào, làm phiền đến anh ấy, cho nên mới ném Lăng Đang xuống đây, hừ! Anh ấy đúng là đồ xấu xa!”
Khâu Chấn Dương bị bé con chọc cười, sờ sờ mái tóc mềm lại trên đầu Lăng Đang, sau đó dắt tay bé vào bếp, mở tủ lạnh lấy một ít trái cây đưa cho em.
“Lăng Đang ngoan, ăn trái cây đi, để anh lên giúp anh trai em.”
Bởi vì trong nhà không có tiền, cho nên Lăng Đang rất hiếm khi được ăn trái cây.
Em nhìn trái cây đỏ mọng trên tay, hưng phấn đến mức trực tiếp nhảy lên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Chấn Dương mà kêu lên.
“Oa, em cảm ơn anh, anh thật tốt!”
“Ngoan.”
Khâu Chấn Dương thật sự rất thích bé con này, biểu tình trên mặt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Sau khi thương lượng với bé xong, Khâu Chấn Dương liền lên lầu, hắn nhìn thấy cửa phòng của Lăng Mộc đang mở, y đang ở bên trong, hắng hái dọn dẹp.
Khâu Chấn Dương mỉm cười bước vào, đón lấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Lăng Mộc.
“Tôi đến giúp cậu một tay.”
Mặc dù, vì thuộc tính cho nên bọn họ không cùng một lớp, nhưng chuyện hay người ở chung chính là chuyện ván đã đóng thuyền, Khâu Chấn Dương cũng không có gì tiếc nuối cả.
Nghĩ đến hai người sẽ được ở chung trong thời gian tới, Khâu Chấn Dương lại không nhịn được mà cười thật tươi, nhưng đột nhiên lại bị một người nào đó đụng phải.
“Xin lỗi…”
Khâu Chấn Dương lập tức lui lại phía sau một bước mà xin lỗi, tin tức tố của hắn rất mạnh, cũng có sự nhạy bén nhất định đối với Omega, sau khi phục hồi tinh thần, hắn liền ngửi thấy một hương trái cây thoang thoảng, cho nên lễ phép mà tạo khoảng cách với đối phương.
“A thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”
Lê Chân luống cuống tay chân, nhìn “hoa văn” do cây kem trên tay mình in lên trên quần áo đối phương, mặt hắn lập tức đỏ lên.
Khâu Chấn Dương cúi đầu nhìn, cũng nhận ra điều này, khóe môi nhịn không được mà giật giật.
“Tôi thành thật xin lỗi!”
Lê Chân cắn môi xin lỗi, thời điểm hắn ngước mắt lên nhìn đối phương, thì lại bị làm cho sững sờ.
Nam nhân trước mắt này thân cao chân dài, tóc đen mắt đen da trắng, ngũ quan sắc bén như tạc, khiến cho người khác có cảm giác hắn thật sự rất đẹp, cũng khiến cho người khác dù chỉ là một ánh mắt cũng có thể luân hãm không thể thoát ra được.
Đặc biệt là khí chất xuất chúng trên người hắn, trầm ổn đạm nhiên, quý khí mười phần, vừa thấy liền biết chắc chắn hắn được sinh ra trong một gia đình không tầm thường rồi.
Mặt Lê Chân càng đỏ hơn, chẳng qua lần này không phải vì xấu hổ, mà là vì thẹn thùng.
Học viện Tinh Tế, xuất hiện một người đẹp trai như vậy thì hồi nào vậy? Chẳng lẽ hắn chính là tân sinh sao?
“Cái kia… Cậu tên là gì? Thật ngại quá, hay là để tôi cùng cậu đến ký túc xá, sau khi cậu thay đồ xong thì đưa quần áo bẩn cho tôi, tôi giúp cậu mang đi giặt, coi như là lời xin lỗi.”
Lê Chân cảm thấy giọng của mình với lúc này đã hoàn toàn khác so với lúc bình thường, cũng không dám nhìn thẳng Alpha cao hơn mình một cái đầu trước mặt này.
“Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu.”
Nhưng Khâu Chấn Dương lại xua tay, dù sao thì khoa học kỹ thuật hiện nay rất tiên tiến, giặt quần áo thì chỉ cần ném vào máy, năm phút là xong, còn có chức năng sấy khô, nên cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
“Sao có thể như vậy được chứ? Là tôi sai, cậu cũng nên cho tôi một cơ hội xin lỗi a!”
Lê Chân nóng nảy, ngữ khí của hắn kích động lên theo bản năng Khâu Chấn Dương nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc, hắn nhanh chóng ổn định lại nhịp tim của mình, tiếp tục nói.
“Vậy thì như thế này được không, cậu cho tôi biết phương thức liên lạc của cậu, tôi mới cậu dùng bữa được không?”
Khâu Chấn Dương mím môi dưới, hắn không phải là người thích phiền toái người, quần áo chỉ bị bẩn một chút thôi, cũng không có gì to tát cả.
Thấy Khâu Chấn Dương không trả lời, Lê Chân có chút xấu hổ.
“Tôi… Hình như tôi chưa từng nhìn thấy cậu bao giờ, chắc cậu là tân sinh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“A, vậy thì tôi là học trưởng của cậu rồi, nếu như cậu gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm tôi, nếu cậu không muốn tôi mời cậu đi dùng bữa… Vậy chúng ta trở thành bạn được không?”
Mặt Lê Chân lại nóng hơn, từ nhỏ đến lớn, Lê Chân chưa bao giờ tích cực xin phương thức liên lạc của một Alpha như vậy, nhưng nam sinh này lại đẹp quá, rất hợp ý hắn!
Hơn nữa, dường như tin tức tố của hắn còn rất mạnh, dù hắn không cố ý phóng thích tin tức tố nhưng vẫn khiến cho Lê Chân cảm thấy choáng váng!
Khâu Chấn Dương nhướng mày, cảm thấy có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nói.
“Vậy thì được, tôi tên là Khâu Chấn Dương, đây là mã đầu cuối của tôi.”
Hắn đưa mã đầu cuối ra, đợi sau khi Lê Chân quét xong, lại xác nhận là được.
“Tôi tên là Lê Chân, học ban O1 năm hai.”
Lê Chân nói thêm, sau đó cười lên đầy ngọt ngào với Khâu Chấn Dương.
“Được rồi, hẹn gặp lại.”
Khâu Chấn Dương không có tâm tư nói chuyện tiếp với Lê Chân, sau khi tạm biệt xong thì hắn liền xoay người rời đi, căn bản không chú ý đến ánh mắt e lệ đầy nóng cháy của Lê Chân.
Thời điểm đi đến trước ký túc xá, tim Khâu Chấn Dương đập có chút nhanh, hắn hít một hơi thật sâu, dùng đầu cuối trên tay để mở khóa cảm ứng.
“A! Có người đến rồi!”
Sau khi mở cửa ra, một âm thanh giòn giã vang lên.
Khâu Chấn Dương cứng đơ đứng yên tại chỗ, nhìn cô bé nhỏ bị bó thành một cục ngồi trên ghế sô pha mà ngớ người.
“A, anh là trai mà lần trước xuất hiện với anh trai em này!”
Lăng Đang hưng phấn mà vặn vẹo trên số pha, một đôi mắt to sáng lấp lánh như những ngôi sao trên trời.
“Lăng Đang? Sao lại thế này?”
Sau khi Khâu Chấn Dương phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa phòng, gỡ dây quấn trên người Lăng Đang xuống.
Thời điểm gỡ dây hắn mới nhận ra, sợi dây quấn lấy Lăng Đang lại chỉ là một sợi dây nhảy, hơn nữa còn không quấn chặt, lỏng lẻo quấn trên người Lăng Đang, bé con có thể tự cởi được, vừa rồi bé con cũng chỉ đang chơi với mình mà thôi.
Sau khi gỡ dây ra, tiểu Lăng Đang nắm nắm dây nhảy không muốn đặt xuống, chu môi nói.
“Anh của em phải dọn phòng, chê em ồn ào, làm phiền đến anh ấy, cho nên mới ném Lăng Đang xuống đây, hừ! Anh ấy đúng là đồ xấu xa!”
Khâu Chấn Dương bị bé con chọc cười, sờ sờ mái tóc mềm lại trên đầu Lăng Đang, sau đó dắt tay bé vào bếp, mở tủ lạnh lấy một ít trái cây đưa cho em.
“Lăng Đang ngoan, ăn trái cây đi, để anh lên giúp anh trai em.”
Bởi vì trong nhà không có tiền, cho nên Lăng Đang rất hiếm khi được ăn trái cây.
Em nhìn trái cây đỏ mọng trên tay, hưng phấn đến mức trực tiếp nhảy lên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Chấn Dương mà kêu lên.
“Oa, em cảm ơn anh, anh thật tốt!”
“Ngoan.”
Khâu Chấn Dương thật sự rất thích bé con này, biểu tình trên mặt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Sau khi thương lượng với bé xong, Khâu Chấn Dương liền lên lầu, hắn nhìn thấy cửa phòng của Lăng Mộc đang mở, y đang ở bên trong, hắng hái dọn dẹp.
Khâu Chấn Dương mỉm cười bước vào, đón lấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Lăng Mộc.
“Tôi đến giúp cậu một tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.