Xuyên Thành Vai Chính Diện Tôi Rơi Vào Ổ Phản Diện

Chương 9

La Bốc Hoa Thố Tử, La Bặc Hoa Thỏ Tử

21/06/2024

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Đọc truyện vui vẻ, lòng không toxic, vì toxic là Nhi sẽ block, hối chương thì Nhi cũng block luôn, không tiếp các đạo hữu không cùng chung chí hướng.

Hãy để lại sao trên bản dịch này vì nhờ số sao đó thì mới có chương tiếp theo.

~~

Tại quán cà phê đồ ngọt.

Bùi Tri Hành và Lý Kiệt ngồi đối diện với nhau, trên bàn có bày 2 phần Chocolate Banana Parfait.

Phong cách bài trí trong tiệm rất tươi mát và ngọt ngào, chủ yếu là màu tím nhạt và màu hồng phấn đáng yêu, trong không khí còn thoang thoảng mùi bánh mì mới nướng xong, tất cả là do người quản lý của cửa hàng sắp xếp, mùi hương này ngửi không ngán mà còn kích thích vị giác của khách hàng.

“Lát nữa Bạch Thủy Kim tới thì ông nhiệt tình một chút, chủ động chào hỏi, dỗ dành cậu ta đi.”

“Nếu Bạch Thủy Kim có đút ông ăn thì ông cứ há to miệng ra, heo nó há miệng sao thì ông cứ làm y chang vậy, nhắm mắt nuốt xuống là xong.”

Sắc mặt Bùi Tri Hành càng lúc càng trầm, anh ta có ngũ quan tiêu chuẩn, vóc dáng sáng sủa, nhưng lại thuộc kiểu càng hư thì càng đẹp trai. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo hoodie có nón, thân dưới thì mặc một chiếc quần jean màu xanh biển, mang một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

Có thể nhìn thấy tâm trạng hôm nay của anh ta cực kỳ tệ, thậm chí không nguyện ý nói một câu nào.

Lý Kiệt nhìn sắc mặt khó coi của Bùi Tri Hành: “Ông đừng có quên, bây giờ chúng ta đều đang trông mong vào đống tư liệu gốc mà Bạch Thủy Kim sẽ mang về từ chỗ Vương Hoàn Tu.”

Tục ngữ có câu không nỡ bỏ con sao bắt được sói.

*muốn có gì thì phải trả giá

Nếu như việc Bùi Tri Hành bán sắc có thể khiến cho Bạch Thủy Kim đồng ý lấy trộm tư liệu thì đây quả thật là một mối làm ăn không hề lỗ vốn, hơn nữa còn thu được thêm lợi ích.

Lý Kiệt không ngừng khuyên nhủ Bùi Tri Hành, gã bảo đảm, chỉ cần Bùi Tri Hành chịu nói một câu, thì cho dù có đập vỡ đầu, Bạch Thủy Kim vẫn sẽ hoàn thành tốt việc mà Bùi Tri Hành nhờ cậy.

Trong vòng ai mà không biết tên nhà quê Bạch Thủy Kim này mê Bùi Tri Hành như điếu đổ, thích tới lục thân bất nhận.

*ý là u mê đó, ko bik ai ngoài BTH

Chỉ cần một cái ngoắc tay của Bùi Tri Hành là cậu ta có thể quyết đấu sinh tử với cha ruột của mình luôn.

Kể từ lần nhất kiến chung tình tại buổi tiệc rượu đó thì que diêm nhỏ luôn bằng lòng làm mọi thứ cho anh ta chưa bao giờ dập tắt, ngày ngày đều chạy theo sau đít Bùi Tri Hành.

Tuổi tác của Bùi Tri Hành, Lý Kiệt và Bạch Thủy Kim bằng nhau, đều là 20 tuổi, hơn nữa còn là sinh viên học chung một trường đại học với nhau. Tuy rằng Bùi Tri Hành là đại thiếu gia của nhà hào môn nhưng vì để trải nghiệm cuộc sống nên nếu không chuyện gì quan trọng thì anh ta đều sẽ ở lại trong trường, cũng không vì gia đình giàu có mà làm ra vẻ có tiền có thế, mở công ty cũng không nhờ người nhà giúp đỡ, nên Bạch Thủy Kim mới si mê đến vậy.

Mà trước khi kết hôn Bạch Thủy Kim cũng học theo Bùi Tri Hành sống trong ký túc xá, trùng hợp làm sao họ lại sống cùng một tòa ký túc, hai người còn học chung một hệ, thời khóa biểu cũng không khác nhau lắm. Tình huống đầu ngày không gặp cuối ngày gặp này càng tạo điều kiện hoàn hảo cho Bạch Thủy Kim dính lấy Bùi Tri Hành không tha.

Nhưng mà chỉ có Bạch Thủy Kim đơn phương mà thôi, tuy cậu ta một lòng một dạ với Bùi Tri Hành nhưng Bùi Tri Hành lại không có tình cảm gì với đối phương cả, thậm chí có thể nói là chán ghét và coi thường.

Lần đầu tiên gặp, anh ta đã cảm thấy Bạch Thủy Kim thô tục đến không thể chấp nhận nổi.

Tầm nhìn hạn hẹp, nói năng thô lỗ, chưa trải sự đời. Nếu không phải ngày đàm phán về hạng mục trò chơi đang đến gần, còn Vương Hoàn Tu thì giữa đường gi.ết tới, thì còn lâu anh ta mới chịu ngồi ở đây.

“Ông đừng quên, lúc đầu Bạch Thủy Kim chịu gả cho Vương Hoàn Tu là vì ông đó.”

“Tôi không bảo cậu ta gả.” Bùi Tri Hành cảnh cáo bằng ánh mắt: “Đừng dùng mấy thứ này trói buộc tôi.”

*như kiểu đạo đức á.

Anh ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

Lý Kiệt rụt cổ lại, tuy Bạch Thủy Kim chịu gả cho Vương Hoàn Tu là do cậu ta tự nguyện làm vì Bùi Tri Hành, nhưng chẳng lẽ người thu được lợi ích lại không phải là bọn họ hay sao, sao lại không có mắt nhìn như thế này.

Một tháng trước, bọn họ bắt đầu tiếp xúc với công ty trò chơi bên kia, cũng đã đưa ra phương án thiết kế tốt nhất, nhưng trong lúc bọn họ đang thảo luận thì từ đâu lại nhảy ra một Vương Hoàn Tu. Mặc dù đối phương chẳng mang theo phương án nào cả, nhưng năng lực và tài lực của Vương Hoàn Tu vẫn ở đó, hợp tác với Vương Hoàn Tu ngon hơn đám sinh viên mới ra trường như bọn họ nhiều. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Nhưng hạng mục tốt như vậy làm sao có thể hai tay dâng cho người khác được, họ vẫn muốn dựa vào hạng mục này để nâng giá công ty trên thị trường, cách tốt đẹp duy nhất bây giờ chính là cài người vào thăm dò tình hình nội bộ trong công ty của Vương Hoàn Tu.



Mà vừa hay lúc đó ông cụ nhà họ Vương lại thúc ép Vương Hoàn Tu cưới vợ, mong đối phương nhanh chóng thành gia.

Lý Kiệt cảm thấy đây là một cơ hội tốt, ngày thường ngay cả con ruồi cũng khó mà bay vào công ty của Vương Hoàn Tu, nếu mà bỏ lỡ cái thôn này thì sẽ không có được cái tiệm này. Sau đó, cả bọn cùng nhau thương lượng với Bạch Thủy Kim mà Bạch Thủy Kim cũng cảm thấy đây là thời cơ tốt, mọi người ăn nhịp với nhau, thống nhất chờ sau khi thành công gả vào nhà họ Vương thì sẽ lấy trộm tư liệu của công ty bên đó.

*bỏ qua thôn này sẽ không có tiệm này là một câu tục ngữ, ý chỉ bỏ qua lần này sẽ ko có lần sau, cơ hội tốt khó mà bỏ qua.

Bạch Thủy Kim mặt dày tiến công, chạy thẳng đến nhà họ Vương đòi gả cho Vương Hoàn Tu, gióng trống khua chiêng rầm rộ, lúc bị bảo vệ đuổi ra còn la hét rằng hai người họ đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, bắt Vương Hoàn Tu phải nhanh chóng cưới cậu ta, thậm chí còn photoshop luôn hình ảnh của cả hai.

Mỗi một bước đi đều chèn ép đến ngạt thở, cứ tưởng rằng Vương Hoàn Tu không thèm để mắt tới, ai mà ngờ đâu anh ta thật sự cưới Bạch Thủy Kim luôn.

Nhưng sau khi Bạch Thủy Kim gả cho Vương Hoàn Tu thì hoàn toàn không gửi tin tức trộm tư liệu gì cho bọn họ cả, còn ngắt điện thoại của hắn, mãi đến bây giờ mới liên hệ được.

“Ông cho người ta tí thể diện đi, cậu ta sắp tới rồi đó, nhớ mà dỗ cậu ta, ông dỗ một lát là cái gì cậu ta cũng nghe theo cả.”

Càng nghĩ Bùi Tri Hành càng cảm thấy kinh tởm, thậm chí còn có dấu hiệu trào ngược dạ dày, bắt anh ta phải dỗ dành Bạch Thủy Kim? Đừng nằm mơ nữa.

Ngay lúc này, tiếng chuông gió bên ngoài cửa quán cà phê vang lên.

Tiếng chuông leng keng thanh tao đi kèm với lời chào nhẹ nhàng và lịch sự.

“Xin chào, tôi muốn tìm người.”

Mái tóc sặc sỡ được che nửa lắc lư chói sáng dưới ánh nắng mặt trời. Cái lạnh của mùa đông khiến mũi cậu ửng đỏ, màu hồng phấn của quả bạch đào bao phủ lên hai má cậu, bởi vì trời lạnh nên cậu quấn luôn khăn lên đầu, che đậy cả chiếc cằm nhỏ, mái tóc bên dưới cũng vì vậy mà trở nên hơi rối. Cặp mắt cậu lấp lánh ánh nước và sáng tỏ như hạt ngọc, đôi môi đỏ mềm mấp máy nói chuyện.

Tiêu chí tuyển chọn nhân viên phục vụ ở quán cà phê là ưu tiên những người có ngoại hình đẹp, cho dù không có khuôn mặt đẹp thì cũng phải có chiều cao.

Nữ sinh cao 1m75 còn mang thêm giày cao gót, nam sinh thì cao từ 1m8 trở lên khiến cho Bạch Thủy Kim chỉ cao có 1m76 trở nên nhỏ bé khi đứng trước cửa tiệm, trong tay cậu còn xách theo một chiếc túi bên trong có que cay và sữa.https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Bùi Tri Hành lười nghe Lý Kiệt lảm nhảm, thần hồn bay xa, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Chỉ nhìn thấy một quả bí đao lùn trùm khăn đang nói gì đó với nhân viên phục vụ, một lát sau liền thấy nhân viên chỉ tay về hướng này.

Bùi Tri Hành chau mày, ngay sau đó bí đao lùn nhìn sang bên này, khuôn mặt bối rối bé nhỏ hiện lên trong mắt Bùi Tri Hành.

“......”

Bùi Tri Hành ngơ ngác nhìn người trước cửa, đôi mắt không tự giác mà liếc nhìn khuôn mặt của đối phương, mũi nhỏ môi anh đào, kể từ khi cậu ta để lộ mặt bên dưới chiếc khăn thì đã khiến cho bầu không khí trở nên vi diệu.

Khi anh ta nhìn đối phương thì cùng lúc đó đối phương cũng nhìn lại anh ta.

Bùi Tri Hành vô thức nuốt một ngụm nước bọt, tấm lưng vốn đang tựa trên ghế sofa cũng từ từ thẳng lên.

Một giây sau, đối phương cầm theo đồ đạc đi về phía này, đôi mắt như nai con không ngừng nhìn vào anh với vẻ thăm dò.

Giống như đang muốn hỏi gì đó và muốn nhanh chóng có được câu trả lời.

Bàn tay của Bùi Tri Hành cuộn lại, xem ra người này đang muốn xin We.chat của mình.

Tướng mạo và gia thế của Bùi Tri Hành đều tốt, trong tay lại có tiền, cũng là sinh viên hot trong trường, không ít người từng tìm anh ta xin We.chat, cho nên Bùi Tri Hành đã quen với cảm giác bị người ta dòm ngó và kỳ vọng.

Ngày thường anh ta ít khi cho ai khác We.chat của mình lắm, anh ta chẳng nhìn trúng ai cả, vậy mà lúc này đốt ngón tay của anh ta lại sờ vào chiếc điện thoại nằm trong túi áo hoodie.

Tâm trạng hôm nay của anh ta không tệ, nếu đối phương xin thì anh ta sẽ đại phát từ bi mà cho.

Đi được vài bước thì bí đao lùn trùm khăn đã đi đến trước bàn của hai người.

Vừa mở miệng thì đối phương liền hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Đầu Lý Kiệt nảy lên nhiều dấu chấm hỏi, biểu tình mờ mịt: “Cậu tìm nhầm người rồi, bọn tôi đang chờ người khác.”

“Đúng rồi, không phải là đang chờ tôi hả?”

Bàn tay đang lấy điện thoại của Bùi Tri Hành thoáng dừng, giọng nói này là... Bạch Thủy Kim?



Lý Kiệt ngồi đó trừng to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt rồi thử liên hệ với Bạch Thủy Kim đại bác bắn tám đời cũng không tới kia: “Cậu là Bạch Thủy Kim?”

Bạch Thủy Kim để túi đựng que cay và sữa bò xuống góc bàn: “Chính xác, là tôi.”

Cậu tháo khăn trùm đầu xuống, vì bị tĩnh điện mà có mấy sợi tóc bay lên trông như một bé chó lông xù.

Nhìn thấy hai phần Parfait trên bàn, Bạch Thủy Kim ra vẻ thèm thuồng, cậu nghiêng đầu gọi nhân viên phục vụ mang lên thêm một phần.

Cậu chưa từng được ăn qua món đồ ngọt này, lại là một ngày được thưởng thức những món mới mẻ nữa nè.

Bạch Thủy Kim nhìn hai người kia rồi đối chiếu khuôn mặt họ với khuôn mặt trong ký ức, người ngồi bên phải này là Lý Kiệt- người anh em tốt của nam chính trong 《Phong Vân Thương Chiến》, còn vị ngồi bên trái này là nam chính Bùi Tri Hành trong quyển sách này.

Thấy Lý Kiệt nhìn mình đến muốn rớt con mắt, Bạch Thủy Kim nói nhỏ: “Mắt anh có bệnh à?”

Lý Kiệt: “?”

Bạch Thủy Kim: “Chứ sao anh cứ trừng mắt há mỏ như thế.”

Lý Kiệt:......

Nếu là trước kia, Bạch Thủy Kim tuyệt đối không dám dùng mấy từ này để hình dung Lý Kiệt, dù sao thì Batch Thủy Kim muốn dựa vào bọn họ để vào vòng nên toàn lựa những lời dễ nghe mà nói thôi.

Mà hiện tại Lý Kiệt cũng không có cách nào để thể hiện sự bất bình của mình, hắn là người có việc cần nhờ.

Hắn haha vỗ tay: “Cậu thật là biết chơi thành ngữ đó.”

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng cúi đầu, cũng chỉ thật như ngọc trai vậy thôi.

Chắc là Bạch Thủy Kim đang lựa chọn xem nên ngồi bên nào nên cứ đứng ngơ ra ở đó, tuy rằng đối phương có chút do dự nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc là cậu ta sẽ chọn ngồi kế bên Bùi Tri Hành.

Dáng vẻ bây giờ chẳng qua là giả vờ cho người ta thấy mà thôi.

Bùi Tri Hành cũng nghĩ như vậy, anh ta làm như bất lực mà nhích vào trong một chút, trong lòng nghĩ, cứ để đối phương ngồi cạnh một lần này thôi, vậy mà một giây sau Bạch Thủy Kim lại ngồi xuống bên cạnh Lý Kiệt.

Động tác nhích người sang của anh ta dừng hẳn.

“......”

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mamg món Parfait của Bạch Thủy Kim lên, cậu cởi áo khoác lớn và khăn quàng cổ ra, cổ áo rộng của chiếc áo len màu kem tôn lên những đường nét trên cổ cậu, những ngón tay trơn bóng như ngọc cầm lấy chiếc muỗng dài.

Bên trên món Parfait nhô lên một ụ kem sữa, mặt bên có cắm hai thanh chocolate, xung quanh miệng ly có trang trí một vòng trái cây tươi, trên đỉnh kem sữa còn có thêm một quả dâu tây đỏ mọng.

Bạch Thủy Kim liếm môi dưới, nhìn quả dâu tây, loại trái cây này ăn ngon lắm đó.

Đôi mắt của Bùi Tri Hành cứ vô thức mà liếc nhìn Bạch Thủy Kim, ngày thường đối phương lúc nào cũng trang điểm đậm màu diêm dúa, nói chuyện thì thô tục vô cùng, vậy mà hôm nay lại như trở thành một con người khác vậy, dường như sau khi kết hôn thì liền thay thai hoán cốt.

Bạch Thủy Kim dùng muỗng múc quả dâu tây kèm chút kem sữa bên dưới.

Bùi Tri Hành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ngày trước, Bạch Thủy Kim cứ như bị nghiện đút thức ăn cho anh ta vậy, bất kể món gì đều đút cho anh ta miếng đầu tiên, anh ta chê tởm nên chẳng bao giờ ăn.

Nhưng hôm nay không còn như xưa, anh ta cần Bạch Thủy Kim lấy cắp tư liệu gốc ở chỗ Vương Hoàn Tu giúp mình.

Trong lòng chuẩn bị xong lý do hợp lý, anh ta nhớ đến trước khi Bạch Thủy Kim tới, Lý Kiệt có dặn nếu Bạch Thủy Kim có đút đồ ăn cho thì cứ há miệng như heo vậy.

Bùi Tri Hành liền làm y vậy, một giây sau Bạch Thủy Kim tự đút muỗng dâu tây vào miệng mình.

Bùi Tri Hành: “......”

Thấy Bùi Tri Hành há miệng, Bạch Thủy Kim:?

Anh muốn làm gì đây anh hai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Chính Diện Tôi Rơi Vào Ổ Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook