Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 141
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Tụi Đông Đông gật đầu không ngừng, đang bàn bạc.
A Hoàn nhỏ giọng nói: “Ta không đi đâu.”
Đông Đông hơi ngạc nhiên: “Sao thế?!”
Cậu nhóc hơi nõn nà được nuôi dưỡng có chút thịt ngại ngùng cười: “Ta không muốn đi…”
Nghe lời này kiểu gì cũng thấy thiếu sự tự tin.
Chẳng qua cũng đúng, ngày lễ như Tết Nguyên Tiêu biển người ra vào trên đường lớn tấp nập, lỡ như bất cẩn gặp phải bọn bắt cóc trẻ con là rất dễ bị lạc mất.
Chỉ mới hai ngày trước tới cổ vũ ở tiệm gà rán, Yến Thu Xuân dẫn theo không ít người mà cũng không dám dẫn bọn họ đi dạo trên đường quá lâu. Dù nhiều thị vệ nhưng đối phương chơi trò giương Đông kích Tây thì tỷ lệ đánh lén thành công vẫn rất cao.
Có điều nàng cũng không nỡ để bọn nhỏ ở nhà một mình, cũng không thể làm vậy được.
Bỗng nhiên nàng sực nghĩ ra, nói: “Hay là mình ngồi xe ngựa đi nhé?”
Bốn đứa trẻ đồng loạt nhìn sang: “Vì sao phải ngồi xe ngựa ạ?”
Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Tỷ cũng muốn bày một sạp hàng cho người ta tới đoán đố đèn, đoán đúng thì thưởng một suất bắp rang, đoán sai thì đối phương phải bỏ tiền mua, dĩ nhiên phải cần xe ngựa mới làm được.”
“Đoán đố đèn?”
“Bày sạp??”
“Bán bắp rang???”
Sau ba tiếng thốt ngạc nhiên, từng đôi mắt to tròn trong trẻo ngập đầy vui vẻ. Ba người đồng loạt nhất trí nói: “Thế thì được ạ!”
Thú vị quá!
Đây quả thực là niềm vui bất ngờ siêu lớn với những bạn nhỏ chưa từng kinh doanh.
Bình thường bọn họ toàn là khách đi mua hàng. Bây giờ đổi thân phận, bọn họ đi bày sạp bán bắp rang cho người khác đoán đố đèn, nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Tiêu Bình Thịnh hiểu càng rõ ý nghĩa trong đó hơn, mặt đỏ bừng lên.
Yến Thu Xuân nhìn về phía bạn nhỏ vẫn im lặng nãy giờ: “A Hoàn cũng đi cùng nhé? Tỷ cần có người dọn đồ giúp.”
Ban đầu A Hoàn không dám tin, chỉ chỉ bản thân.
Tới khi nữ tử trước mặt ngậm cười gật đầu, cậu ta mới hơi thấp thỏm: “Đệ có thể đi ạ?”
“Dĩ nhiên có thể rồi, nhưng mà đệ không thể xuống khỏi xe.” Yến Thu Xuân buông tay, sau đó nhìn về phía nhóm Tiêu Bình Thịnh: “Mấy đứa cũng phải ngoan ngoãn đấy, không là tỷ sẽ khỏi bày sạp, dẹp đường về phủ luôn!”
“Vâng vâng, chắc chắn rồi ạ!” Uyển Nhi gật đầu thành chim gõ kiến, trò bày sạp mới mẻ này thú vị quá đi!
Có A Xuân tỷ tỷ dẫn dắt, cô bé nhát gan cũng dám chơi.
Yến Thu Xuân lại bổ sung một câu: “Đây là kế hoạch của ta… nhưng có thể thành công hay không còn phải xin chỉ thị từ Tiêu phu nhân – bà nội mấy đứa, bởi vì ở lễ hội hoa đăng có cực kỳ nhiều người, sẽ rất nguy hiểm. Mấy bạn nhỏ các em chỉ cần sơ sẩy là đều dễ bị người ta bắt cóc mất, thế nên chúng ta phải dẫn theo thật nhiều người bảo vệ, đây là một chuyện rất phiền phức. Nếu không được thì chúng ta ăn Tết trong phủ thôi, được chứ?”
Bốn đứa trẻ cất giọng trong trẻo chứa đựng nét mừng vui: “Vâng!”
*
Quầy hàng di động là điều Yến Thu Xuân vừa mới nghĩ đến.
Ở những chỗ đông người rất khó gây ra sát thương với cường độ lớn. Có lớp vỏ xe ngựa bảo vệ, về cơ bản sẽ không có khả năng kẻ nào đó nhân lúc hỗn loạn ôm đứa trẻ đi, trừ khi làm hỏng cả xe ngựa, tuy nhiên như thế thì tử thương vô số, độ khó khăn khi thực hiện hành động cực cao, càng chưa nói đến việc lễ hội hoa đăng được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, tuần tra liên tục suốt cả mùa lễ hội.
Nếu có thêm thị vệ Tiêu gia bảo vệ xung quanh thì khi mua đồ bọn nhỏ có thể thấy tình hình ngoài cửa sổ, còn được giao lưu với người bên ngoài qua đoán đố đèn, trải nghiệm cảm giác vui Tết Nguyên Tiêu vừa đúng chuẩn. Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ của Yến Thu Xuân, cụ thể phải thương lượng với các vị gia trưởng.
Để tăng xác suất thành công, Yến Thu Xuân quyết định làm chút đồ ăn ngon đưa tới!
Vừa đưa ra đề nghị này, mọi người lập tức đồng ý: “Được, được!”
“A Xuân tỷ tỷ ơi, tỷ làm món ngon gì vậy?”
Tiêu Bình Thịnh ho khẽ một tiếng: “Dì Yến, Bình Thịnh có thể hỗ trợ.”
Yến Thu Xuân nhìn mấy đứa trẻ này. Tuy tuổi tác không lớn nhưng nhỏ nhất cũng đã lên năm, quả thực giúp được kha khá chuyện, nàng bèn cười tủm tỉm nói: “Làm chân gà.”
Ánh mắt Đông Đông lóe sáng: “Là món chân gà kho sao ạ?”
Yến Thu Xuân cười nói: “Không phải… nhưng cũng siêu ngon.”
Ngon là được, Đông Đông mãn nguyện.
Tuy nhiên bước đầu tiên khi làm chân gà là phải có nguyên liệu chính. Tiêu gia gần như chưa từng ăn chân gà, trong phòng bếp lớn sẽ không có, nếu đến thôn trang lấy thì khi về đã trễ rồi.
Vì vậy, Yến Thu Xuân quyết định nấu mì thịt bò ăn tạm.
Mặc dù thiếu nguyên liệu, độ tươi ngon của đồ ăn không sánh bằng mì thịt bò ở cửa hàng nhưng Yến Thu Xuân đã ra tay là sẽ ngon tuyệt vời. Ăn xong, nhân lúc trời chưa tối hẳn, bắt đầu bận rộn.
Bước đầu tiên khi làm chân gà là đun nước.
Đổ nước lạnh vào nồi, thêm hành, gừng, tỏi và một chút rượu khử tanh, lát sau vớt ra ngâm qua nước lạnh cho chân gà thêm dai giòn. Đến bước này, công đoạn bắt đầu trở nên phức tạp.
Bốn đứa trẻ đều nỗ lực cầm kéo nhỏ nghiêm túc học hỏi theo cách Yến Thu Xuân dạy, rạch từ phần đỉnh chân gà. Thủy Mai và Hứa ma ma nhận nhiệm vụ tách xương gà ra.
A Hoàn nhỏ giọng nói: “Ta không đi đâu.”
Đông Đông hơi ngạc nhiên: “Sao thế?!”
Cậu nhóc hơi nõn nà được nuôi dưỡng có chút thịt ngại ngùng cười: “Ta không muốn đi…”
Nghe lời này kiểu gì cũng thấy thiếu sự tự tin.
Chẳng qua cũng đúng, ngày lễ như Tết Nguyên Tiêu biển người ra vào trên đường lớn tấp nập, lỡ như bất cẩn gặp phải bọn bắt cóc trẻ con là rất dễ bị lạc mất.
Chỉ mới hai ngày trước tới cổ vũ ở tiệm gà rán, Yến Thu Xuân dẫn theo không ít người mà cũng không dám dẫn bọn họ đi dạo trên đường quá lâu. Dù nhiều thị vệ nhưng đối phương chơi trò giương Đông kích Tây thì tỷ lệ đánh lén thành công vẫn rất cao.
Có điều nàng cũng không nỡ để bọn nhỏ ở nhà một mình, cũng không thể làm vậy được.
Bỗng nhiên nàng sực nghĩ ra, nói: “Hay là mình ngồi xe ngựa đi nhé?”
Bốn đứa trẻ đồng loạt nhìn sang: “Vì sao phải ngồi xe ngựa ạ?”
Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Tỷ cũng muốn bày một sạp hàng cho người ta tới đoán đố đèn, đoán đúng thì thưởng một suất bắp rang, đoán sai thì đối phương phải bỏ tiền mua, dĩ nhiên phải cần xe ngựa mới làm được.”
“Đoán đố đèn?”
“Bày sạp??”
“Bán bắp rang???”
Sau ba tiếng thốt ngạc nhiên, từng đôi mắt to tròn trong trẻo ngập đầy vui vẻ. Ba người đồng loạt nhất trí nói: “Thế thì được ạ!”
Thú vị quá!
Đây quả thực là niềm vui bất ngờ siêu lớn với những bạn nhỏ chưa từng kinh doanh.
Bình thường bọn họ toàn là khách đi mua hàng. Bây giờ đổi thân phận, bọn họ đi bày sạp bán bắp rang cho người khác đoán đố đèn, nghĩ thôi đã thấy thích rồi. Tiêu Bình Thịnh hiểu càng rõ ý nghĩa trong đó hơn, mặt đỏ bừng lên.
Yến Thu Xuân nhìn về phía bạn nhỏ vẫn im lặng nãy giờ: “A Hoàn cũng đi cùng nhé? Tỷ cần có người dọn đồ giúp.”
Ban đầu A Hoàn không dám tin, chỉ chỉ bản thân.
Tới khi nữ tử trước mặt ngậm cười gật đầu, cậu ta mới hơi thấp thỏm: “Đệ có thể đi ạ?”
“Dĩ nhiên có thể rồi, nhưng mà đệ không thể xuống khỏi xe.” Yến Thu Xuân buông tay, sau đó nhìn về phía nhóm Tiêu Bình Thịnh: “Mấy đứa cũng phải ngoan ngoãn đấy, không là tỷ sẽ khỏi bày sạp, dẹp đường về phủ luôn!”
“Vâng vâng, chắc chắn rồi ạ!” Uyển Nhi gật đầu thành chim gõ kiến, trò bày sạp mới mẻ này thú vị quá đi!
Có A Xuân tỷ tỷ dẫn dắt, cô bé nhát gan cũng dám chơi.
Yến Thu Xuân lại bổ sung một câu: “Đây là kế hoạch của ta… nhưng có thể thành công hay không còn phải xin chỉ thị từ Tiêu phu nhân – bà nội mấy đứa, bởi vì ở lễ hội hoa đăng có cực kỳ nhiều người, sẽ rất nguy hiểm. Mấy bạn nhỏ các em chỉ cần sơ sẩy là đều dễ bị người ta bắt cóc mất, thế nên chúng ta phải dẫn theo thật nhiều người bảo vệ, đây là một chuyện rất phiền phức. Nếu không được thì chúng ta ăn Tết trong phủ thôi, được chứ?”
Bốn đứa trẻ cất giọng trong trẻo chứa đựng nét mừng vui: “Vâng!”
*
Quầy hàng di động là điều Yến Thu Xuân vừa mới nghĩ đến.
Ở những chỗ đông người rất khó gây ra sát thương với cường độ lớn. Có lớp vỏ xe ngựa bảo vệ, về cơ bản sẽ không có khả năng kẻ nào đó nhân lúc hỗn loạn ôm đứa trẻ đi, trừ khi làm hỏng cả xe ngựa, tuy nhiên như thế thì tử thương vô số, độ khó khăn khi thực hiện hành động cực cao, càng chưa nói đến việc lễ hội hoa đăng được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, tuần tra liên tục suốt cả mùa lễ hội.
Nếu có thêm thị vệ Tiêu gia bảo vệ xung quanh thì khi mua đồ bọn nhỏ có thể thấy tình hình ngoài cửa sổ, còn được giao lưu với người bên ngoài qua đoán đố đèn, trải nghiệm cảm giác vui Tết Nguyên Tiêu vừa đúng chuẩn. Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ của Yến Thu Xuân, cụ thể phải thương lượng với các vị gia trưởng.
Để tăng xác suất thành công, Yến Thu Xuân quyết định làm chút đồ ăn ngon đưa tới!
Vừa đưa ra đề nghị này, mọi người lập tức đồng ý: “Được, được!”
“A Xuân tỷ tỷ ơi, tỷ làm món ngon gì vậy?”
Tiêu Bình Thịnh ho khẽ một tiếng: “Dì Yến, Bình Thịnh có thể hỗ trợ.”
Yến Thu Xuân nhìn mấy đứa trẻ này. Tuy tuổi tác không lớn nhưng nhỏ nhất cũng đã lên năm, quả thực giúp được kha khá chuyện, nàng bèn cười tủm tỉm nói: “Làm chân gà.”
Ánh mắt Đông Đông lóe sáng: “Là món chân gà kho sao ạ?”
Yến Thu Xuân cười nói: “Không phải… nhưng cũng siêu ngon.”
Ngon là được, Đông Đông mãn nguyện.
Tuy nhiên bước đầu tiên khi làm chân gà là phải có nguyên liệu chính. Tiêu gia gần như chưa từng ăn chân gà, trong phòng bếp lớn sẽ không có, nếu đến thôn trang lấy thì khi về đã trễ rồi.
Vì vậy, Yến Thu Xuân quyết định nấu mì thịt bò ăn tạm.
Mặc dù thiếu nguyên liệu, độ tươi ngon của đồ ăn không sánh bằng mì thịt bò ở cửa hàng nhưng Yến Thu Xuân đã ra tay là sẽ ngon tuyệt vời. Ăn xong, nhân lúc trời chưa tối hẳn, bắt đầu bận rộn.
Bước đầu tiên khi làm chân gà là đun nước.
Đổ nước lạnh vào nồi, thêm hành, gừng, tỏi và một chút rượu khử tanh, lát sau vớt ra ngâm qua nước lạnh cho chân gà thêm dai giòn. Đến bước này, công đoạn bắt đầu trở nên phức tạp.
Bốn đứa trẻ đều nỗ lực cầm kéo nhỏ nghiêm túc học hỏi theo cách Yến Thu Xuân dạy, rạch từ phần đỉnh chân gà. Thủy Mai và Hứa ma ma nhận nhiệm vụ tách xương gà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.