Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 181
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Không có việc gì, chỉ cần có thể để nhi tử nàng ta sống sót, chịu chút ủy khuất có sao đâu?
Lúc ban đầu khi nàng ta mang theo nhi tử về Tống gia, thật ra mẫu thân và đại ca đại tẩu cũng đều bó tay, nàng liền biết tỷ lệ sống sót của Tiêu gia là rất nhỏ.
Sau này bọn họ càng hết cách khi Giang gia dỗ Đông Đông không quay về, còn muốn đưa Tiêu Hoài Ngân và Uyển Nhi đến Trầm gia, như vậy bọn nhỏ mới đều có thể sống sót…
Mấy tiểu hài tử vội vàng đi, Yến Thu Xuân vốn tưởng rằng nơi của nàng sẽ vắng vẻ một hồi lâu, nên nàng đang chơi trò chơi cùng Chu Chiêu Cảnh.
Trò chơi nhảy ô, hai người cũng không có gì khác nhau, chơi vô cùng hăng say, đến nỗi Thủy Mai cũng xắn tay áo vào tham gia.
Vừa lúc Yến Thu Xuân hoàn thành một vòng, ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa nhấc đầu liền thấy một tiểu thiếu niên đang đỏ mắt chạy tới, cả kinh đứng lên: “Bình Thịnh, đệ làm sao vậy?”
Tiêu Bình Thịnh méo miệng, lắc đầu, đến bên người nàng, thấp thấp hô một tiếng: “Yến tỷ tỷ, đệ không sao, mắt đệ bị cát bay vào thôi.”
Yến Thu Xuân: “…”
Cái cớ này, cũng giả quá đi.
Hứa ma ma ở một bên cười nói: “Chắc không phải là luyến tiếc mợ đó chứ? Nghe nói Tống gia thiếu phu nhân lại đây vấn an nhị thiếu phu nhân, Bình Thịnh tiểu thiếu gia cũng ở Tống gia lâu, bây giờ trở về cũng đã nhiều ngày, sao có thể không nhớ nhung được?”
Tiêu Bình Thịnh thân mình cứng đờ, im lặng không hé răng.
Yến Thu Xuân nhìn nhìn Hứa ma ma, lại nhìn Tiêu Bình Thịnh, cố gắng nở nụ cười dịu dàng, thanh âm cũng ngọt ngào hơn: “Hạt cát nào vậy? Sao lại làm đôi mắt của đệ đỏ thành như vậy? Nói cho ta nghe nào, ta thổi cho đệ, rất nhanh sẽ bay mất.”
Hài tử Tiêu gia này, chắc sẽ không phải bị người khác khi dễ chứ?
Có lẽ giọng nói của nàng thật sự dịu dàng, nhưng cũng biểu hiện thật… Ấu trĩ.
Có thể chơi cùng Đông Đông và Uyển Nhi nên Tiêu Bình Thịnh đứng trước mặt nàng, cũng không cảm thấy chênh lệch bối phận, tuy rằng ngoài miệng gọi Yến tỷ tỷ, nhưng thực tế đều là bằng hữu với nhau, bởi vậy lúc này bị nàng dịu dàng hỏi han, cậu lại ủy khuất đỏ hốc mắt lần nữa, lau đi hai hàng nước mắt, cậu muốn nói, nhưng lại phá lệ khó xử, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Đệ không thể nói.”
"A, vậy đệ không nói cụ thể, nói đại khái cho ta nghe cũng được, có lẽ ta có thể cho đệ ý kiến thì sao?” Nụ cười của Yến Thu Xuân vẫn vậy, tiếp tục dò hỏi.
Tiêu Bình Thịnh chần chờ một chút, lại nhìn về phía hai người đang chơi trò nhảy ô.
Yến Thu Xuân hiểu ý nói: “Thủy Mai, ngươi chơi cùng Nhị điện hạ một lát, ta có chút việc.”
“Dạ.” Thủy Mai vui sướng đáp ứng.
Yến Thu Xuân liền đưa Tiêu Bình Thịnh vào trong phòng. Thủy Mai nhảy xong, nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh: “Điện hạ, tới phiên người.”
Tiểu nam hài đang đứng ở một bên, thấy thế lại nhìn trò chơi trên sân, bỗng nhiên mất đi hứng thú, lắc đầu, đến một bên ngồi phơi nắng.
A Xuân tỷ tỷ nói phải phơi nắng nhiều, như vậy thân thể mới cường tráng.
Trong phòng không còn người ngoài nữa.
Tiêu Bình Thịnh cũng bình tĩnh hơn một chút, khàn khàn nói: “Yến tỷ tỷ, nếu… Nếu có người bị khi dễ, nhưng người ta lại không cho đệ nói với người khác, thì làm sao bây giờ?”
Yến Thu Xuân nghĩ nghĩ, nói: “Người bị khi dễ có quan hệ đặc biệt thân cận với đệ sao?”
“Ừm!” Tiêu Bình Thịnh gật đầu.
Yến Thu Xuân chớp mắt, quan hệ đặc biệt thân cận, thì chính là Tống Minh Đường, vừa nãy đệ ấy mới về viện tử, chắc chắn là nhìn thấy Tống Minh Đường bị người khi dễ…
Nàng dịu dàng nói: “Người khi dễ nàng ấy có quan hệ tốt với đệ không?”
Tiêu Bình Thịnh do dự một chút: “Tốt… Cũng không tốt.”
Yến Thu Xuân đại khái đã đoán được, Hứa ma ma vừa mới nói người Tống gia tới, không lẽ là người Tống gia khi dễ Tống Minh Đường?
Đúng lúc bị Tiêu Bình Thịnh thấy, cậu muốn đi nói cho Tiêu phu nhân, nhưng Tống Minh Đường không cho?
Yến Thu Xuân cảm thấy đã tìm ra chân tướng, chủ yếu là đứa nhỏ này quá thành thật, dỗ cái đã lộ ra chân tướng, như vậy cũng có thể lý giải vì sao Tống Minh Đường không cho cậu nói với người Tiêu gia, đều là người một nhà cả.
Chỉ là tại sao lại khi dễ Tống Minh Đường?
Tống Minh Đường vì sao đột nhiên trở về? Còn nhớ rõ đêm giao thừa ngày đó, trong giọng nói của Tiêu Hoài Viên, có vẻ nàng ta còn không muốn trở về, Tiêu phu nhân lúc ấy cũng có chút mất mát. Còn bây giờ, miệng lúc nào cũng trưởng tôn, trong tối ngoài sáng đều hy vọng Tiêu Bình Thịnh kế thừa Tiêu gia.
Nhưng từ lần Tiêu Bình Thịnh buột miệng thốt ra thì có thể thấy được, Tống Minh Đường cũng không phải thật sự muốn nhi tử kế thừa Trấn Quốc Công phủ.
Hơn nữa có sự tồn tại của Tiêu Hoài Thanh, chuyện này rất khó thành công, Tiêu phu nhân đã mất đi trượng phu, nhi tử, con rể, chắc chắn không muốn lại mất đi ai nữa.
Cách làm của nàng ta là mạo phạm Tiêu phu nhân.
Nàng ta tựa hồ cố ý nói cho Tiêu phu nhân nghe, thậm chí có chút muốn chọc giận bà.
Lúc ban đầu khi nàng ta mang theo nhi tử về Tống gia, thật ra mẫu thân và đại ca đại tẩu cũng đều bó tay, nàng liền biết tỷ lệ sống sót của Tiêu gia là rất nhỏ.
Sau này bọn họ càng hết cách khi Giang gia dỗ Đông Đông không quay về, còn muốn đưa Tiêu Hoài Ngân và Uyển Nhi đến Trầm gia, như vậy bọn nhỏ mới đều có thể sống sót…
Mấy tiểu hài tử vội vàng đi, Yến Thu Xuân vốn tưởng rằng nơi của nàng sẽ vắng vẻ một hồi lâu, nên nàng đang chơi trò chơi cùng Chu Chiêu Cảnh.
Trò chơi nhảy ô, hai người cũng không có gì khác nhau, chơi vô cùng hăng say, đến nỗi Thủy Mai cũng xắn tay áo vào tham gia.
Vừa lúc Yến Thu Xuân hoàn thành một vòng, ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa nhấc đầu liền thấy một tiểu thiếu niên đang đỏ mắt chạy tới, cả kinh đứng lên: “Bình Thịnh, đệ làm sao vậy?”
Tiêu Bình Thịnh méo miệng, lắc đầu, đến bên người nàng, thấp thấp hô một tiếng: “Yến tỷ tỷ, đệ không sao, mắt đệ bị cát bay vào thôi.”
Yến Thu Xuân: “…”
Cái cớ này, cũng giả quá đi.
Hứa ma ma ở một bên cười nói: “Chắc không phải là luyến tiếc mợ đó chứ? Nghe nói Tống gia thiếu phu nhân lại đây vấn an nhị thiếu phu nhân, Bình Thịnh tiểu thiếu gia cũng ở Tống gia lâu, bây giờ trở về cũng đã nhiều ngày, sao có thể không nhớ nhung được?”
Tiêu Bình Thịnh thân mình cứng đờ, im lặng không hé răng.
Yến Thu Xuân nhìn nhìn Hứa ma ma, lại nhìn Tiêu Bình Thịnh, cố gắng nở nụ cười dịu dàng, thanh âm cũng ngọt ngào hơn: “Hạt cát nào vậy? Sao lại làm đôi mắt của đệ đỏ thành như vậy? Nói cho ta nghe nào, ta thổi cho đệ, rất nhanh sẽ bay mất.”
Hài tử Tiêu gia này, chắc sẽ không phải bị người khác khi dễ chứ?
Có lẽ giọng nói của nàng thật sự dịu dàng, nhưng cũng biểu hiện thật… Ấu trĩ.
Có thể chơi cùng Đông Đông và Uyển Nhi nên Tiêu Bình Thịnh đứng trước mặt nàng, cũng không cảm thấy chênh lệch bối phận, tuy rằng ngoài miệng gọi Yến tỷ tỷ, nhưng thực tế đều là bằng hữu với nhau, bởi vậy lúc này bị nàng dịu dàng hỏi han, cậu lại ủy khuất đỏ hốc mắt lần nữa, lau đi hai hàng nước mắt, cậu muốn nói, nhưng lại phá lệ khó xử, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Đệ không thể nói.”
"A, vậy đệ không nói cụ thể, nói đại khái cho ta nghe cũng được, có lẽ ta có thể cho đệ ý kiến thì sao?” Nụ cười của Yến Thu Xuân vẫn vậy, tiếp tục dò hỏi.
Tiêu Bình Thịnh chần chờ một chút, lại nhìn về phía hai người đang chơi trò nhảy ô.
Yến Thu Xuân hiểu ý nói: “Thủy Mai, ngươi chơi cùng Nhị điện hạ một lát, ta có chút việc.”
“Dạ.” Thủy Mai vui sướng đáp ứng.
Yến Thu Xuân liền đưa Tiêu Bình Thịnh vào trong phòng. Thủy Mai nhảy xong, nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh: “Điện hạ, tới phiên người.”
Tiểu nam hài đang đứng ở một bên, thấy thế lại nhìn trò chơi trên sân, bỗng nhiên mất đi hứng thú, lắc đầu, đến một bên ngồi phơi nắng.
A Xuân tỷ tỷ nói phải phơi nắng nhiều, như vậy thân thể mới cường tráng.
Trong phòng không còn người ngoài nữa.
Tiêu Bình Thịnh cũng bình tĩnh hơn một chút, khàn khàn nói: “Yến tỷ tỷ, nếu… Nếu có người bị khi dễ, nhưng người ta lại không cho đệ nói với người khác, thì làm sao bây giờ?”
Yến Thu Xuân nghĩ nghĩ, nói: “Người bị khi dễ có quan hệ đặc biệt thân cận với đệ sao?”
“Ừm!” Tiêu Bình Thịnh gật đầu.
Yến Thu Xuân chớp mắt, quan hệ đặc biệt thân cận, thì chính là Tống Minh Đường, vừa nãy đệ ấy mới về viện tử, chắc chắn là nhìn thấy Tống Minh Đường bị người khi dễ…
Nàng dịu dàng nói: “Người khi dễ nàng ấy có quan hệ tốt với đệ không?”
Tiêu Bình Thịnh do dự một chút: “Tốt… Cũng không tốt.”
Yến Thu Xuân đại khái đã đoán được, Hứa ma ma vừa mới nói người Tống gia tới, không lẽ là người Tống gia khi dễ Tống Minh Đường?
Đúng lúc bị Tiêu Bình Thịnh thấy, cậu muốn đi nói cho Tiêu phu nhân, nhưng Tống Minh Đường không cho?
Yến Thu Xuân cảm thấy đã tìm ra chân tướng, chủ yếu là đứa nhỏ này quá thành thật, dỗ cái đã lộ ra chân tướng, như vậy cũng có thể lý giải vì sao Tống Minh Đường không cho cậu nói với người Tiêu gia, đều là người một nhà cả.
Chỉ là tại sao lại khi dễ Tống Minh Đường?
Tống Minh Đường vì sao đột nhiên trở về? Còn nhớ rõ đêm giao thừa ngày đó, trong giọng nói của Tiêu Hoài Viên, có vẻ nàng ta còn không muốn trở về, Tiêu phu nhân lúc ấy cũng có chút mất mát. Còn bây giờ, miệng lúc nào cũng trưởng tôn, trong tối ngoài sáng đều hy vọng Tiêu Bình Thịnh kế thừa Tiêu gia.
Nhưng từ lần Tiêu Bình Thịnh buột miệng thốt ra thì có thể thấy được, Tống Minh Đường cũng không phải thật sự muốn nhi tử kế thừa Trấn Quốc Công phủ.
Hơn nữa có sự tồn tại của Tiêu Hoài Thanh, chuyện này rất khó thành công, Tiêu phu nhân đã mất đi trượng phu, nhi tử, con rể, chắc chắn không muốn lại mất đi ai nữa.
Cách làm của nàng ta là mạo phạm Tiêu phu nhân.
Nàng ta tựa hồ cố ý nói cho Tiêu phu nhân nghe, thậm chí có chút muốn chọc giận bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.