Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 199
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Sắc mặt Thuận Vương khẽ đổi, lại cười nói: “Tiêu phu nhân nói phải.”
Tiêu phu nhân kéo kéo khóe miệng, hỏi: “Không biết điện hạ dùng bữa chưa?”
“Thật ra thì chưa.” Thuận Vương thành thật lắc đầu.
“Vậy…” Tiêu phu nhân đang muốn nói thỉnh hắn tới phòng khách bên kia.
Liền nghe người này nói: “Vừa rồi bổn vương đã nếm thử đồ ăn vị cô nương này làm, hương vị rất ngon, chẳng biết có thể làm cho bổn vương nữa không?”
Yến Thu Xuân ở trong góc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vốn dĩ không định nói chuyện, lúc này nàng ngước mắt nhìn thiếu niên, thần sắc cổ quái, thế mà ở lại?
Hẳn là không đến mức đó đâu?
Nàng làm đồ ăn tuy rằng hương vị cũng không tệ lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là làm giả cho giống món ăn mặn, thực tế nguyên liệu nấu ăn dùng thức ăn chay, cố gắng hết sức bắt chước, nhưng nếu bàn về trình độ mỹ vị, không đến mức mê hoặc một vị vương gia suốt ngày ăn sơn hào hải vị chủ động đến cọ cơm chứ?
Tiêu phu nhân cũng buồn bực, nhìn đồ ăn trên bàn, đầu tiên bị kinh ngạc một chút, chỉ là sau khi quan sát kỹ, lại bình tĩnh, tuy rằng buồn bực, nhưng yêu cầu của Vương gia thì vẫn phải đáp ứng: “Vậy để lão thân kêu đầu bếp trong phủ làm, Vương gia muốn ăn món gì sao?”
“Không cần không cần, có cái này là được rồi, bổn vương lại đây chủ yếu là muốn thăm tiểu chất tử, vừa ăn vừa có thể tâm sự.” Thuận Vương xua tay, thái độ thập phần tùy ý, nhưng lại lộ ra một tia cường ngạnh.
Tiêu phu nhân thấy vậy, nói: “Vậy tùy điện hạ. Lão thân cáo lui trước.”
Bà hành lễ, xoay người rời đi, thuận tay đưa cả Yến Thu Xuân đi cùng.
Bà quay đầu lại nhìn mắt, Chu Chiêu Cảnh cũng có chút mờ mịt, thấy Yến Thu Xuân bị mang đi, sốt ruột tiến về phía trước nửa bước, nhưng rất nhanh đã ý thức được mọi chuyện, lại yên lặng lui về.
Trong phòng nha hoàn bà bà cũng rời đi, lúc ra sân, Yến Thu Xuân rõ ràng nghe thấy Lý ma ma thở phào một hơi, nàng có chút buồn cười, không nghĩ tới Lý ma ma sẽ sợ thiếu niên đó đến vậy.
Tuy rằng hắn nỗ lực giả vờ uy nghiêm, nhưng không phải kiểu như Tiêu phu nhân, nàng không thật sự sợ hãi.
Tiêu phu nhân mang theo bọn họ đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, nói với đám Lý ma ma: “Các ngươi ở lại đây chờ, nếu điện hạ có cái gì phân phó, thì nghe lệnh mà làm.” “Vâng.” mọi người lên tiếng.
Tiêu phu nhân mới tiếp tục lôi kéo Yến Thu Xuân tới một bên, tìm chỗ đình hóng gió, hai người mới ngồi xuống nghỉ ngơi, bà vỗ vỗ mu bàn tay của nữ tử bên người: “Làm con sợ hả? Không sao đâu, Thuận Vương điện hạ cũng xem như tốt tính, không chọc tới hắn, hắn sẽ không tùy tiện phạt con đâu.”
Yến Thu Xuân lắc đầu: “Cũng không có, con chỉ là có chút tò mò, vì sao mọi người đều sợ hắn như vậy?”
Tiêu phu nhân có chút bất đắc dĩ, đè thấp thanh âm nói: “Không phải sợ hắn, mà là sợ người sau lưng hắn.”
“Lục quý phi?” Yến Thu Xuân cũng thấp giọng hỏi: “Nàng ta không phải là nữ tử trong thâm cung sao?”
Tiêu phu nhân cười lạnh: “Uy lực của nàng ta cũng lớn lắm, nhưng thật ra vị điện hạ này của chúng ta, do nàng ta sinh, nhưng tính không giống nhau, vẫn còn được…”
Nói được một nửa, để lại chỗ khiến người ta mơ hồ, Yến Thu Xuân càng thêm tò mò, nàng nhớ trong cốt truyện, chuyện này liên lụy các hoàng tử khá nhiều, Tam hoàng tử xảy ra chuyện, Xương Vương lúc ấy cũng không ra ngoài, Tiêu gia thì càng không, đối thủ của Ngũ hoàng chỉ có Lục hoàng tử, thế lực hai bên đấu nhau rất kịch liệt, nhưng lại không miêu tả cụ thể về hai hoàng tử này.
Nàng cũng không biết Thuận Vương rốt cuộc là người như thế nào.
Chẳng lẽ trong đó, có ẩn tình gì sao?
Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, thấy Yến Thu Xuân đang to mắt nhìn, đang chờ bà nói tiếp.
Tiêu phu nhân cứng họng, vốn dĩ không muốn nói, nhưng bị nàng nhìn như vậy, liền có chút đứng ngồi không yên, nhẹ giọng nói: “Thật ra Thuận Vương khi còn nhỏ từng học cùng lão Lục ở thái học viện, còn rất thích đi theo nó, lão Lục lúc ấy, thích đánh nhau. Học sinh ở thái học viện chỉ cần hơi cứng đầu thì đều bị nó đánh, Tiêu gia khi đó cũng rất quyền thế, nên không ai dám nói cái gì, Thuận Vương điện hạ lớn lên tính tình cũng hơi giống Uyển Nhi, bị khi dễ đều sẽ không nói, lão Lục giúp hắn vài lần, hắn liền đi theo lão lục, nhưng lão Lục không thích tiểu hài tử, tỏ vẻ rất ghét bỏ hắn…”
Yến Thu Xuân trừng lớn đôi mắt, nghĩ tới tính cách kiệt ngạo kia của Tiêu Hoài Thanh, thật ra cũng không khó tưởng tượng, nàng cười khúc khích: “Đáng tiếc.”
Khi còn nhỏ là bạn, kết quả đến bây giờ, lại bởi vì quyền lợi mà thành ra như vậy.
Tiêu phu nhân đi theo lẩm bẩm nói: “Còn không phải sao?”
Yến Thu Xuân nhấp môi cười cười, có chút lo lắng cho trái tim Chu Chiêu Cảnh, tùy thời sẽ rơi xuống đất mất. Lần trước đến gặp Xương Vương, Tiêu Hoài Thanh cũng ngẫu nhiên gặp được Thuận Vương, nhưng chưa từng để lộ ra hai người còn có khúc mắc như vậy.
Cũng không có cách nào, trưởng thành mà, luôn có đủ loại bất đắc dĩ.
Tiêu phu nhân kéo kéo khóe miệng, hỏi: “Không biết điện hạ dùng bữa chưa?”
“Thật ra thì chưa.” Thuận Vương thành thật lắc đầu.
“Vậy…” Tiêu phu nhân đang muốn nói thỉnh hắn tới phòng khách bên kia.
Liền nghe người này nói: “Vừa rồi bổn vương đã nếm thử đồ ăn vị cô nương này làm, hương vị rất ngon, chẳng biết có thể làm cho bổn vương nữa không?”
Yến Thu Xuân ở trong góc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vốn dĩ không định nói chuyện, lúc này nàng ngước mắt nhìn thiếu niên, thần sắc cổ quái, thế mà ở lại?
Hẳn là không đến mức đó đâu?
Nàng làm đồ ăn tuy rằng hương vị cũng không tệ lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là làm giả cho giống món ăn mặn, thực tế nguyên liệu nấu ăn dùng thức ăn chay, cố gắng hết sức bắt chước, nhưng nếu bàn về trình độ mỹ vị, không đến mức mê hoặc một vị vương gia suốt ngày ăn sơn hào hải vị chủ động đến cọ cơm chứ?
Tiêu phu nhân cũng buồn bực, nhìn đồ ăn trên bàn, đầu tiên bị kinh ngạc một chút, chỉ là sau khi quan sát kỹ, lại bình tĩnh, tuy rằng buồn bực, nhưng yêu cầu của Vương gia thì vẫn phải đáp ứng: “Vậy để lão thân kêu đầu bếp trong phủ làm, Vương gia muốn ăn món gì sao?”
“Không cần không cần, có cái này là được rồi, bổn vương lại đây chủ yếu là muốn thăm tiểu chất tử, vừa ăn vừa có thể tâm sự.” Thuận Vương xua tay, thái độ thập phần tùy ý, nhưng lại lộ ra một tia cường ngạnh.
Tiêu phu nhân thấy vậy, nói: “Vậy tùy điện hạ. Lão thân cáo lui trước.”
Bà hành lễ, xoay người rời đi, thuận tay đưa cả Yến Thu Xuân đi cùng.
Bà quay đầu lại nhìn mắt, Chu Chiêu Cảnh cũng có chút mờ mịt, thấy Yến Thu Xuân bị mang đi, sốt ruột tiến về phía trước nửa bước, nhưng rất nhanh đã ý thức được mọi chuyện, lại yên lặng lui về.
Trong phòng nha hoàn bà bà cũng rời đi, lúc ra sân, Yến Thu Xuân rõ ràng nghe thấy Lý ma ma thở phào một hơi, nàng có chút buồn cười, không nghĩ tới Lý ma ma sẽ sợ thiếu niên đó đến vậy.
Tuy rằng hắn nỗ lực giả vờ uy nghiêm, nhưng không phải kiểu như Tiêu phu nhân, nàng không thật sự sợ hãi.
Tiêu phu nhân mang theo bọn họ đi ra ngoài, nhưng cũng không đi xa, nói với đám Lý ma ma: “Các ngươi ở lại đây chờ, nếu điện hạ có cái gì phân phó, thì nghe lệnh mà làm.” “Vâng.” mọi người lên tiếng.
Tiêu phu nhân mới tiếp tục lôi kéo Yến Thu Xuân tới một bên, tìm chỗ đình hóng gió, hai người mới ngồi xuống nghỉ ngơi, bà vỗ vỗ mu bàn tay của nữ tử bên người: “Làm con sợ hả? Không sao đâu, Thuận Vương điện hạ cũng xem như tốt tính, không chọc tới hắn, hắn sẽ không tùy tiện phạt con đâu.”
Yến Thu Xuân lắc đầu: “Cũng không có, con chỉ là có chút tò mò, vì sao mọi người đều sợ hắn như vậy?”
Tiêu phu nhân có chút bất đắc dĩ, đè thấp thanh âm nói: “Không phải sợ hắn, mà là sợ người sau lưng hắn.”
“Lục quý phi?” Yến Thu Xuân cũng thấp giọng hỏi: “Nàng ta không phải là nữ tử trong thâm cung sao?”
Tiêu phu nhân cười lạnh: “Uy lực của nàng ta cũng lớn lắm, nhưng thật ra vị điện hạ này của chúng ta, do nàng ta sinh, nhưng tính không giống nhau, vẫn còn được…”
Nói được một nửa, để lại chỗ khiến người ta mơ hồ, Yến Thu Xuân càng thêm tò mò, nàng nhớ trong cốt truyện, chuyện này liên lụy các hoàng tử khá nhiều, Tam hoàng tử xảy ra chuyện, Xương Vương lúc ấy cũng không ra ngoài, Tiêu gia thì càng không, đối thủ của Ngũ hoàng chỉ có Lục hoàng tử, thế lực hai bên đấu nhau rất kịch liệt, nhưng lại không miêu tả cụ thể về hai hoàng tử này.
Nàng cũng không biết Thuận Vương rốt cuộc là người như thế nào.
Chẳng lẽ trong đó, có ẩn tình gì sao?
Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, thấy Yến Thu Xuân đang to mắt nhìn, đang chờ bà nói tiếp.
Tiêu phu nhân cứng họng, vốn dĩ không muốn nói, nhưng bị nàng nhìn như vậy, liền có chút đứng ngồi không yên, nhẹ giọng nói: “Thật ra Thuận Vương khi còn nhỏ từng học cùng lão Lục ở thái học viện, còn rất thích đi theo nó, lão Lục lúc ấy, thích đánh nhau. Học sinh ở thái học viện chỉ cần hơi cứng đầu thì đều bị nó đánh, Tiêu gia khi đó cũng rất quyền thế, nên không ai dám nói cái gì, Thuận Vương điện hạ lớn lên tính tình cũng hơi giống Uyển Nhi, bị khi dễ đều sẽ không nói, lão Lục giúp hắn vài lần, hắn liền đi theo lão lục, nhưng lão Lục không thích tiểu hài tử, tỏ vẻ rất ghét bỏ hắn…”
Yến Thu Xuân trừng lớn đôi mắt, nghĩ tới tính cách kiệt ngạo kia của Tiêu Hoài Thanh, thật ra cũng không khó tưởng tượng, nàng cười khúc khích: “Đáng tiếc.”
Khi còn nhỏ là bạn, kết quả đến bây giờ, lại bởi vì quyền lợi mà thành ra như vậy.
Tiêu phu nhân đi theo lẩm bẩm nói: “Còn không phải sao?”
Yến Thu Xuân nhấp môi cười cười, có chút lo lắng cho trái tim Chu Chiêu Cảnh, tùy thời sẽ rơi xuống đất mất. Lần trước đến gặp Xương Vương, Tiêu Hoài Thanh cũng ngẫu nhiên gặp được Thuận Vương, nhưng chưa từng để lộ ra hai người còn có khúc mắc như vậy.
Cũng không có cách nào, trưởng thành mà, luôn có đủ loại bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.