Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 207
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Yến Thu Xuân nắm tay Uyển Nhi đi vào trong, bên ngoài cùng là các cửa hàng bày bán mứt hoa quả, trái cây khô, bánh quy, bánh kem linh tinh.
Bên trong là các quán trà, chè tửu lâu.
Lại đi vào sâu hơn nữa, tới trung tâm con phố, là các loại ăn vặt khác nhau, chẳng hạn như điểm tâm đặc biệt, que chiên, bánh quẩy, tổ yến...
Sau đó là đủ loại mì phở, bánh bao hấp, màn thầu, súp mì, mì lát, mì thịt bò mà bọn họ đã từng ăn trước đây.
Yến Thu Xuân thích ăn những món mì phở này, nàng đã lâu không được ăn được thỏa thích như vậy, nàng và Uyển Nhi mỗi người mua một cây bột chiên và bánh quẩy, hai người ăn phân nửa, lúc đầu Uyển Nhi còn do dự một chút, sao có thể ăn trên đường cái?
Răng của cô bé không phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao?
Nhưng nhìn Yến Thu Xuân ăn thích thú, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được đành há miệng ăn, khi ăn, cô bé mới phát hiện loại cảm giác này thực sự rất đã, người qua đường đều làm như vậy, cũng không có ai cố ý đứng lại nhìn ai.
Chờ ăn xong rồi, Yến Thu Xuân lại đi mua bánh bao.
Trên đường cũng đi ngang qua mấy quán đồ ăn, trong đó có quán trà sữa, quán đồ nướng và quán mì lạnh… đa số đều là quán nàng mở, nhưng cũng có những quán không phải của nàng, cuối cùng nàng quyết định đến quán... thịt nướng BBQ!
Nơi này không có luật bất thành văn nào là người chỉ được ăn xiên thịt nướng vào ban đêm.
Bởi vì Yến Thu Xuân chưa từng nói, hơn nữa lần đầu tiên nàng dẫn người Tiêu gia đến ăn thịt nướng cũng là vào giữa trưa, cho nên bây giờ mới buổi sáng mà đã mở bán cũng không có gì lạ, sau khi đặt xiên thịt trên lò nướng, từng xiên thịt được rải đầy gia vị, tản ra mùi thơm hấp dẫn, khiến cho dù là thực khách chưa từng ăn mấy thứ này mà chỉ cần ngửi thấy mùi thôi, vẫn sẽ không tự chủ hướng đến bên đó.
Yến Thu Xuân bỗng nhiên phát hiện xiên thịt có hương vị rất đậm đà, mà mấy quán món kho và mấy tiệm gà rán đều được đặt ở sâu bên trong.
Làm như vậy chỉ cần khách vừa đến đây, ngửi thấy mùi, rất có thể nửa chừng lại mua thứ khác ăn, còn chưa vào bên trong mà đã ăn no, như vậy rất khó đi hết bên trong.
Dù sao cũng rất hiếm có người không bị cám dỗ bởi mùi thịt nướng, nhưng nếu đặt một vài quán có hương vị thanh đạm trước thì câu chuyện sẽ khác.
Yến Thu Xuân cũng không muốn đi nữa.
Ăn quá nhiều đồ ngon rồi!
Nhưng nàng vẫn nhớ mình đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt, nàng phải nhìn xem một cửa hàng mỹ thực như vậy có cần sửa đổi điều gì nữa không. Tiêu Hoài Khang thực sự làm rất tốt, trang trí ở đây về cơ bản là cùng một phong cách, thống nhất kiểu dáng, trang phục của nhân viên bán hàng cũng tương tự, chỉ là mỗi cửa hàng sẽ trải qua một chút thay đổi nhỏ dựa trên phong cách của từng cửa hàng.
Có lẽ hắn đã tiếp thu kiến nghị của nàng, sắp xếp giống nhau để dễ quản lý.
Nhưng có lẽ còn chưa đủ nhiều cửa hàng, có cửa hàng còn bị ngăn cách bởi một khoảng trống.
Có lẽ kế tiếp nên mở thêm vài cửa hàng. Nhưng dù vậy vẫn rất đông khách, những vị khách bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp và quảng cáo trước đó đã nán lại nơi giống như thiên đường này, không muốn rời đi, giống như những khu phố thương mại với lượng người qua lại đông đúc mà Yến Thu Xuân đã thấy trong kiếp trước của nàng.
Không ít người bước ra từ quán thịt nướng, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa cười nói: “Ai da, món này ngon thật!”
"Có thể nói là được ăn thỏa thích, hôm qua ta tới đây nghe nói một người chỉ có thể mua được mười xiên, hừ, ông đây thiếu chút tiền đó sao?"
“Vốn tưởng rằng bên này có món súp heo ngon, không ngờ cái món giò heo hầm này lại càng ngon hơn nữa!"
"Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm ngồi thưởng thức đi."
Yến Thu Xuân nhìn người qua đường đi qua đi lại, có người vừa ăn, vừa trò chuyện với bằng hữu mình hai câu, giữa lời nói đều là những câu chữ vừa lòng, làm nàng xem cũng vừa lòng.
Phố mỹ thực này có một phần của nàng đấy!
Thỏa mãn xong, Yến Thu Xuân lại tiếp tục quan sát, nàng luôn cảm thấy đường phố nhìn thì trông có vẻ phong phú, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Thiếu cái gì chứ?
Nàng ngửi ngửi, đủ loại gia vị từ BBQ, mùi thơm của thịt nướng, mùi ngọt ngào của bánh kem đều tập trung ở chóp mũi, nhưng vẫn còn thiếu.
Trong một tia cảm hứng, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ tới, đó là độ cay bá đạo của lẩu và vị cay của cá nướng!
Không phải nồi canh thanh cay của thế giới này, mà món lẩu nàng nghĩ tới là loại nồi cay của thời hiện đại sau này, nó cay đến mức làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, ăn đến miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không nỡ dừng lại.
Nhưng loại lẩu này bây giờ tạm thời không thể làm được.
Không đủ ớt cay, loại ớt hiện giờ nếu nàng cho nhiều, đám tiểu hài tử như Đông Đông chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thể thấy được độ cay hiện giờ vẫn còn xa lắm mới đủ, chỉ hy vọng lần này Tiêu Hoài Thanh trở về, có thể tìm được thứ gì tốt.
Bên trong là các quán trà, chè tửu lâu.
Lại đi vào sâu hơn nữa, tới trung tâm con phố, là các loại ăn vặt khác nhau, chẳng hạn như điểm tâm đặc biệt, que chiên, bánh quẩy, tổ yến...
Sau đó là đủ loại mì phở, bánh bao hấp, màn thầu, súp mì, mì lát, mì thịt bò mà bọn họ đã từng ăn trước đây.
Yến Thu Xuân thích ăn những món mì phở này, nàng đã lâu không được ăn được thỏa thích như vậy, nàng và Uyển Nhi mỗi người mua một cây bột chiên và bánh quẩy, hai người ăn phân nửa, lúc đầu Uyển Nhi còn do dự một chút, sao có thể ăn trên đường cái?
Răng của cô bé không phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao?
Nhưng nhìn Yến Thu Xuân ăn thích thú, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được đành há miệng ăn, khi ăn, cô bé mới phát hiện loại cảm giác này thực sự rất đã, người qua đường đều làm như vậy, cũng không có ai cố ý đứng lại nhìn ai.
Chờ ăn xong rồi, Yến Thu Xuân lại đi mua bánh bao.
Trên đường cũng đi ngang qua mấy quán đồ ăn, trong đó có quán trà sữa, quán đồ nướng và quán mì lạnh… đa số đều là quán nàng mở, nhưng cũng có những quán không phải của nàng, cuối cùng nàng quyết định đến quán... thịt nướng BBQ!
Nơi này không có luật bất thành văn nào là người chỉ được ăn xiên thịt nướng vào ban đêm.
Bởi vì Yến Thu Xuân chưa từng nói, hơn nữa lần đầu tiên nàng dẫn người Tiêu gia đến ăn thịt nướng cũng là vào giữa trưa, cho nên bây giờ mới buổi sáng mà đã mở bán cũng không có gì lạ, sau khi đặt xiên thịt trên lò nướng, từng xiên thịt được rải đầy gia vị, tản ra mùi thơm hấp dẫn, khiến cho dù là thực khách chưa từng ăn mấy thứ này mà chỉ cần ngửi thấy mùi thôi, vẫn sẽ không tự chủ hướng đến bên đó.
Yến Thu Xuân bỗng nhiên phát hiện xiên thịt có hương vị rất đậm đà, mà mấy quán món kho và mấy tiệm gà rán đều được đặt ở sâu bên trong.
Làm như vậy chỉ cần khách vừa đến đây, ngửi thấy mùi, rất có thể nửa chừng lại mua thứ khác ăn, còn chưa vào bên trong mà đã ăn no, như vậy rất khó đi hết bên trong.
Dù sao cũng rất hiếm có người không bị cám dỗ bởi mùi thịt nướng, nhưng nếu đặt một vài quán có hương vị thanh đạm trước thì câu chuyện sẽ khác.
Yến Thu Xuân cũng không muốn đi nữa.
Ăn quá nhiều đồ ngon rồi!
Nhưng nàng vẫn nhớ mình đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt, nàng phải nhìn xem một cửa hàng mỹ thực như vậy có cần sửa đổi điều gì nữa không. Tiêu Hoài Khang thực sự làm rất tốt, trang trí ở đây về cơ bản là cùng một phong cách, thống nhất kiểu dáng, trang phục của nhân viên bán hàng cũng tương tự, chỉ là mỗi cửa hàng sẽ trải qua một chút thay đổi nhỏ dựa trên phong cách của từng cửa hàng.
Có lẽ hắn đã tiếp thu kiến nghị của nàng, sắp xếp giống nhau để dễ quản lý.
Nhưng có lẽ còn chưa đủ nhiều cửa hàng, có cửa hàng còn bị ngăn cách bởi một khoảng trống.
Có lẽ kế tiếp nên mở thêm vài cửa hàng. Nhưng dù vậy vẫn rất đông khách, những vị khách bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp và quảng cáo trước đó đã nán lại nơi giống như thiên đường này, không muốn rời đi, giống như những khu phố thương mại với lượng người qua lại đông đúc mà Yến Thu Xuân đã thấy trong kiếp trước của nàng.
Không ít người bước ra từ quán thịt nướng, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa cười nói: “Ai da, món này ngon thật!”
"Có thể nói là được ăn thỏa thích, hôm qua ta tới đây nghe nói một người chỉ có thể mua được mười xiên, hừ, ông đây thiếu chút tiền đó sao?"
“Vốn tưởng rằng bên này có món súp heo ngon, không ngờ cái món giò heo hầm này lại càng ngon hơn nữa!"
"Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm ngồi thưởng thức đi."
Yến Thu Xuân nhìn người qua đường đi qua đi lại, có người vừa ăn, vừa trò chuyện với bằng hữu mình hai câu, giữa lời nói đều là những câu chữ vừa lòng, làm nàng xem cũng vừa lòng.
Phố mỹ thực này có một phần của nàng đấy!
Thỏa mãn xong, Yến Thu Xuân lại tiếp tục quan sát, nàng luôn cảm thấy đường phố nhìn thì trông có vẻ phong phú, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Thiếu cái gì chứ?
Nàng ngửi ngửi, đủ loại gia vị từ BBQ, mùi thơm của thịt nướng, mùi ngọt ngào của bánh kem đều tập trung ở chóp mũi, nhưng vẫn còn thiếu.
Trong một tia cảm hứng, Yến Thu Xuân đột nhiên nghĩ tới, đó là độ cay bá đạo của lẩu và vị cay của cá nướng!
Không phải nồi canh thanh cay của thế giới này, mà món lẩu nàng nghĩ tới là loại nồi cay của thời hiện đại sau này, nó cay đến mức làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, ăn đến miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không nỡ dừng lại.
Nhưng loại lẩu này bây giờ tạm thời không thể làm được.
Không đủ ớt cay, loại ớt hiện giờ nếu nàng cho nhiều, đám tiểu hài tử như Đông Đông chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thể thấy được độ cay hiện giờ vẫn còn xa lắm mới đủ, chỉ hy vọng lần này Tiêu Hoài Thanh trở về, có thể tìm được thứ gì tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.