Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 221
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Vừa thấy chiếc ghế kiệu, Tiêu Hoài Nga phản ứng dữ dội, co người lại trên giường, trùm chăn kín mít cái đầu sống chế.t không chịu ra ngoài, Tiêu phu nhân nhìn nàng ấy một lúc rồi nháy mắt với tam nữ nhi.
Tiêu Hoài Ngân tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nga, muội thật sự không ra sao?" "Tam tỷ! Buông muội ra, muội không muốn về, oa oa oa..." Tiêu Hoài Nga làm bộ đáng thương.
Tiêu Hoài Ngân vỗ chăn trên đầu nàng ấy, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, muội muội.”
Nói xong nàng dùng sức, trực tiếp bế cả người lẫn chăn lên, làm Tiêu Hoài Nga còn đang nằm trong chăn kinh ngạc phát ra tiếng kháng nghị: “A! Tam tỷ ——”
Nàng muốn giãy giụa nhưng chân còn bị thương, không thể dùng sức.
Rất nhanh Tiêu Hoài Nga đã bị đặt trên chiếc ghế kiệu, Tiêu phu nhân còn không buông tha nàng, đưa một đoạn dây thừng qua, cực kỳ lãnh khốc vô tình nói: “Trói lại! Để nó đừng lộn xộn, làm chân càng bị thương nặng hơn.”
Yến Thu Xuân: “Ôi!”
Đông Đông dựa sát vào nàng, đồng tình nhìn cô cô bị trói trên chiếc ghế kiệu: “Cô cô thật thảm!”
Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
Quá thảm!
Chỉ cần những đứa trẻ của họ có thể nhớ, bà đã bị ốm, làm sao bà ấy có thể mất bình tĩnh? Nhiều năm như vậy không gặp, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Tiêu Hoài Nga trên người, mọi người nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt kính sợ.
Từ khi mấy đứa nhóc bọn họ có ký ức, Tiêu phu nhân luôn trong tình trạng ốm yếu, làm gì có sức tức giận? Nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa từng thấy, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy trên người Tiêu Hoài Nga, ánh mắt một đám nhìn về phía Tiêu phu nhân lập tức mang theo tia kính sợ.
*
Nhưng cũng bởi vì Tiêu phu nhân mạnh mẽ như vậy, thành công làm Tiêu Hoài Nga không thể phản kháng, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc bị mang về. Sau khi lên xe ngựa, Tiêu phu nhân lập tức không muốn thấy nàng.
Lúc bọn họ tới ngồi hai chiếc xe ngựa, Yến Thu Xuân mang hài tử và Tống Minh Đường ngồi một chiếc, Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Ngân ngồi một chiếc, xe ngựa bên kia ít người hơn, vốn dĩ Tiêu Hoài Nga sẽ ngồi bên kia, nhưng bởi vì Tiêu phu nhân tạm thời không muốn nhìn thấy nàng nên không muốn mở cửa xe ngựa, nàng bị Tiêu Hoài Ngân bế vào chiếc xe ngựa thứ hai.
Cửa xe ngựa đóng lại, Tiêu Hoài Nga chui từ trong chăn ra, đầu tóc rối bù xù, hai mắt còn đỏ hoe, rất giống tiểu cô nương đáng thương bị người khác bắt nạt.
Nàng kiểm tra vết thương mình trước, thấy mình không có chuyện gì thì oán hận trừng mắt nhìn cửa xe, sau đó nhìn ba đứa cháu, phát hiện trong xe có một nữ tử xa lạ, khuôn mặt nàng tức khắc đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn che mặt mình lại, chỉ lộ ra một cặp mắt nhu nhược động lòng người kia.
Dáng vẻ này của nàng làm đám người Đông Đông càng có thiện cảm hơn.
Đông Đông nói chuyện dễ nghe, lên tiếng trước: “Cô cô, người đừng buồn, cháu mời người ăn gì đó nha.”
Nói xong cậu bé cởi túi tiền to bự từ bên hông kia xuống, sau khi mở ra thì đưa tới trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ mũm mỉm treo nụ cười tươi rói: “Ăn ngon lắm ~”
Vừa mở túi ra, không gian kín trong cỗ xe ngựa lập tức ngửi thấy mùi muối tiêu.
Đôi mắt Yến Thu Xuân hơi chuyển động, nàng nhìn thứ mà cậu bé đang cầm trong tay, thật ra chiếc túi cũng không lớn bao nhiêu, chỉ bằng lòng bàn tay của người lớn, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói thì lại khá dễ thấy.
Nàng đã để ý trước đó, nhưng không thấy đứa trẻ này mở ra, thế nên nàng tưởng rằng đó là thứ gì đó quan trọng, không ngờ rằng nó lại là túi chứa đồ ăn vặt?
Tiêu Hoài Nga chớp mắt hai cái, đồng tử khẽ nhúc nhích, nàng ở trong đạo quán, ngoại trừ một phần sủi cảo vào đêm giao thừa, nàng chưa từng ăn thêm cái gì khác của Yến Thu Xuân, nàng chưa từng ngửi thấy mùi vị này, nhưng không thể không phủ nhận, món này khá thơm, không phải thơm kiểu ngọt ngào mà là một loại thơm đậm đà, làm nàng muốn hắt xì hơi một chút.
Nàng hít mũi, có chút động lòng, lại có chút chần chờ.
Đông Đông dứt khoát ngồi bên cạnh nàng, chủ động đưa cái túi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đây là đồ ăn vặt A Xuân tỷ tỷ làm, dọc đường đi cháu đã ăn ba cái, phần còn lại đều cho người, ăn ngon lắm!”
Tiêu Hoài Nga nghe vậy nhìn nữ tử đối diện, cũng hiểu được thân phận của đối phương, vẻ e thẹn cũng giảm đi rất nhiều, nàng nhẹ nhàng nói: "Chào A Xuân tỷ tỷ."
Yến Thu Xuân cố nén xấu hổ trong lòng, mỉm cười: "Chào Ngũ tiểu thư."
Chủ yếu là vì hôm nay gặp mặt trong tình cảnh này có chút xấu hổ, Tiêu Hoài Nga bởi vì chống cự mà không mặc áo ngoài, mà Tiêu phu nhân bởi vì tức giận nên không đợi nữ nhi mặc áo ngoài vào, nàng chỉ quấn mình trong một chiếc chăn, không thể nhìn thấy gì từ đầu đến chân, rồi bị khiêng ra như thế này.
Tiêu Hoài Ngân tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nga, muội thật sự không ra sao?" "Tam tỷ! Buông muội ra, muội không muốn về, oa oa oa..." Tiêu Hoài Nga làm bộ đáng thương.
Tiêu Hoài Ngân vỗ chăn trên đầu nàng ấy, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, muội muội.”
Nói xong nàng dùng sức, trực tiếp bế cả người lẫn chăn lên, làm Tiêu Hoài Nga còn đang nằm trong chăn kinh ngạc phát ra tiếng kháng nghị: “A! Tam tỷ ——”
Nàng muốn giãy giụa nhưng chân còn bị thương, không thể dùng sức.
Rất nhanh Tiêu Hoài Nga đã bị đặt trên chiếc ghế kiệu, Tiêu phu nhân còn không buông tha nàng, đưa một đoạn dây thừng qua, cực kỳ lãnh khốc vô tình nói: “Trói lại! Để nó đừng lộn xộn, làm chân càng bị thương nặng hơn.”
Yến Thu Xuân: “Ôi!”
Đông Đông dựa sát vào nàng, đồng tình nhìn cô cô bị trói trên chiếc ghế kiệu: “Cô cô thật thảm!”
Uyển Nhi và Tiêu Bình Thịnh cũng nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
Quá thảm!
Chỉ cần những đứa trẻ của họ có thể nhớ, bà đã bị ốm, làm sao bà ấy có thể mất bình tĩnh? Nhiều năm như vậy không gặp, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Tiêu Hoài Nga trên người, mọi người nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt kính sợ.
Từ khi mấy đứa nhóc bọn họ có ký ức, Tiêu phu nhân luôn trong tình trạng ốm yếu, làm gì có sức tức giận? Nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa từng thấy, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy trên người Tiêu Hoài Nga, ánh mắt một đám nhìn về phía Tiêu phu nhân lập tức mang theo tia kính sợ.
*
Nhưng cũng bởi vì Tiêu phu nhân mạnh mẽ như vậy, thành công làm Tiêu Hoài Nga không thể phản kháng, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc bị mang về. Sau khi lên xe ngựa, Tiêu phu nhân lập tức không muốn thấy nàng.
Lúc bọn họ tới ngồi hai chiếc xe ngựa, Yến Thu Xuân mang hài tử và Tống Minh Đường ngồi một chiếc, Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Ngân ngồi một chiếc, xe ngựa bên kia ít người hơn, vốn dĩ Tiêu Hoài Nga sẽ ngồi bên kia, nhưng bởi vì Tiêu phu nhân tạm thời không muốn nhìn thấy nàng nên không muốn mở cửa xe ngựa, nàng bị Tiêu Hoài Ngân bế vào chiếc xe ngựa thứ hai.
Cửa xe ngựa đóng lại, Tiêu Hoài Nga chui từ trong chăn ra, đầu tóc rối bù xù, hai mắt còn đỏ hoe, rất giống tiểu cô nương đáng thương bị người khác bắt nạt.
Nàng kiểm tra vết thương mình trước, thấy mình không có chuyện gì thì oán hận trừng mắt nhìn cửa xe, sau đó nhìn ba đứa cháu, phát hiện trong xe có một nữ tử xa lạ, khuôn mặt nàng tức khắc đỏ lên, nhanh chóng kéo chăn che mặt mình lại, chỉ lộ ra một cặp mắt nhu nhược động lòng người kia.
Dáng vẻ này của nàng làm đám người Đông Đông càng có thiện cảm hơn.
Đông Đông nói chuyện dễ nghe, lên tiếng trước: “Cô cô, người đừng buồn, cháu mời người ăn gì đó nha.”
Nói xong cậu bé cởi túi tiền to bự từ bên hông kia xuống, sau khi mở ra thì đưa tới trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ mũm mỉm treo nụ cười tươi rói: “Ăn ngon lắm ~”
Vừa mở túi ra, không gian kín trong cỗ xe ngựa lập tức ngửi thấy mùi muối tiêu.
Đôi mắt Yến Thu Xuân hơi chuyển động, nàng nhìn thứ mà cậu bé đang cầm trong tay, thật ra chiếc túi cũng không lớn bao nhiêu, chỉ bằng lòng bàn tay của người lớn, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói thì lại khá dễ thấy.
Nàng đã để ý trước đó, nhưng không thấy đứa trẻ này mở ra, thế nên nàng tưởng rằng đó là thứ gì đó quan trọng, không ngờ rằng nó lại là túi chứa đồ ăn vặt?
Tiêu Hoài Nga chớp mắt hai cái, đồng tử khẽ nhúc nhích, nàng ở trong đạo quán, ngoại trừ một phần sủi cảo vào đêm giao thừa, nàng chưa từng ăn thêm cái gì khác của Yến Thu Xuân, nàng chưa từng ngửi thấy mùi vị này, nhưng không thể không phủ nhận, món này khá thơm, không phải thơm kiểu ngọt ngào mà là một loại thơm đậm đà, làm nàng muốn hắt xì hơi một chút.
Nàng hít mũi, có chút động lòng, lại có chút chần chờ.
Đông Đông dứt khoát ngồi bên cạnh nàng, chủ động đưa cái túi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đây là đồ ăn vặt A Xuân tỷ tỷ làm, dọc đường đi cháu đã ăn ba cái, phần còn lại đều cho người, ăn ngon lắm!”
Tiêu Hoài Nga nghe vậy nhìn nữ tử đối diện, cũng hiểu được thân phận của đối phương, vẻ e thẹn cũng giảm đi rất nhiều, nàng nhẹ nhàng nói: "Chào A Xuân tỷ tỷ."
Yến Thu Xuân cố nén xấu hổ trong lòng, mỉm cười: "Chào Ngũ tiểu thư."
Chủ yếu là vì hôm nay gặp mặt trong tình cảnh này có chút xấu hổ, Tiêu Hoài Nga bởi vì chống cự mà không mặc áo ngoài, mà Tiêu phu nhân bởi vì tức giận nên không đợi nữ nhi mặc áo ngoài vào, nàng chỉ quấn mình trong một chiếc chăn, không thể nhìn thấy gì từ đầu đến chân, rồi bị khiêng ra như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.