Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 246
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Nha hoàn vội vàng đi ra mời nàng ta vào, chỉ chốc lát sau, một nữ nhân khoảng 30 tuổi, phong thái cao quý bước vào, phía sau còn có một ma ma, trên tay ma ma cầm theo một hộp quà màu đỏ.
Nàng ta vừa tiến đến liền cười tủm tỉm, nói: “Gần đây sắc mặt Tiêu phu nhân ngày càng tốt!”
Sau đó lại hành lễ vô cùng tự nhiên, nàng ta cũng hành lễ với Yến Thu Xuân.
Hiện tại nàng là Hương Quân, cũng giống nữ quan trong triều, khi gặp nàng đều phải hành lễ.
Yến Thu Xuân không hề cử động, chỉ gật đầu tiếp nhận, hành động vừa rồi khiến nụ cười trên mặt đại thiếu phu nhân Tống gia Liễu thị nhạt đi rất nhiều.
Nhưng sắc mặt Tiêu phu nhân cũng không có vẻ thân thiện, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nói: “Lần này đại thiếu phu nhân tới đây có chuyện gì?”
Tống thị cười một tiếng: “Sao có thể có chuyện gì? Ta nghe nói Đức An Hương Quân có chuyện vui, chúng ta cũng là thông gia, nên ta đến đây chúc mừng, Tống gia nghèo khó, lễ vật cũng tầm thường, hy vọng Hương Quân không chê.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía Yến Thu Xuân, sau đó nhận lấy lễ vật từ trong tay ma ma, tự mình đi đến đưa cho Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân vô thức nhìn về phía Tiêu phu nhân, ở Tiêu gia, nàng cũng vô ý xem Tiêu phu nhân như trưởng bối của mình, có thu lễ hay không, nàng sẽ hỏi ý kiến của trưởng bối.
Tiêu phu nhân cũng đã quen, nhẹ gật đầu với nàng.
Lúc này Yến Thu Xuân mới nhận lấy, nói lời cảm tạ với nàng ta.
“Cảm tạ cái gì? Đây là điều ta nên làm.” Liễu thị xua tay, sau đó hàn huyên đôi câu cùng những người khác trong Tiêu gia, Tiêu phu nhân liền nhìn Tống Minh Đường như ngầm ám chỉ.
Bị Tiêu phu nhân nhìn như vậy, mí mắt nàng ta cũng không dám nâng lên mà nhìn, chỉ rũ mắt xuống thổi thổi hơi nóng bay lên từ ly trà, cũng không đáp lại.
Trong lòng Liễu thị cáu giận, thầm nghĩ người em chồng này quả nhiên cũng ngu ngốc giống mẹ chồng nàng ta, chả trách mẹ chồng không được cha chồng nàng ta thích, lão Nhị Tiêu gia sao có thể coi trọng người em chồng này, thật là có mắt như mù.
Chỉ là lần này nàng ta tới vì thật sự có việc, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Tống gia không thể lôi kéo Tiêu gia đưa Lục hoàng tử Tuyên Vương lên nắm quyền, nàng ta vẫn phải dựa vào Tuyên Vương mới có thể yên ổn, hơn nữa nàng ta muốn cho con trai mình được đến học tại thái học! Nếu có thể đến thái học học tập, được người tài giỏi như Đại Chu phu tử dạy bảo, còn có thể kết bạn với những đứa trẻ con nhà quyền quý, tương lai của con trai nàng ta nhất định sẽ trở nên sáng lạn, trượng phu của nàng ta vô dụng, nên nàng ta chỉ có thể dựa vào Tiêu gia, tuy là thông gia với nhau nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu gia đều keo kiệt bủn xỉn, cho một chức quan cũng chỉ to bằng hạt vừng chứ không có gì béo bở, sau đó cũng không chịu giúp đỡ thêm lần nào nữa.
Việc này chỉ có thể để nàng ta một mình tới, nàng ta nghe nói cô nương Yến Thu Xuân ở Tiêu gia được mọi người đối đãi rất tốt, còn được phong làm Hương Quân, nàng ta liền nảy ra ý tưởng chủ động đến Tiêu gia tặng quà, tiện thể đến nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Liễu thị thấy những người khác đều không chủ động đi ra để cho nàng ta và người em chồng nói chuyện, khẽ cắn môi, đánh bạo mở miệng nói: “Bá mẫu, cô em chồng này vừa đi liền đưa theo Bình Thịnh đi rồi, đã vài tháng không trở về, ta và cha mẹ chồng rất nhớ cháu, còn nữa, ta cũng có vài điều muốn nói với em chồng.”
Vốn tưởng rằng nói như vậy, Tiêu phu nhân nhất định sẽ đi ra hậu viện cho nàng ta và em chồng nói chuyện.
Nhưng vừa dứt lời, Tiêu phu nhân lại tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Có chuyện gì mà chúng ta không được nghe sao?”
“Cũng không có gì.” Liễu thị cười ngượng ngùng.
Tiêu phu nhân chậm rãi nói: “Chính là chuyện thuyết phục Tiêu gia cùng lên thuyền đưa Tuyên Vương lên ngôi sao?”
Liễu thị hít một hơi, ánh mắt kinh hãi nhìn người trước mắt, đôi môi run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt nữa là khuỵu xuống đất.
Sau đó nàng ta liếc mắt về phía Tống Minh Đường, lúc này nàng ta thật sự tức giận!
Có phải người em chồng này có bệnh hay không?!
Loại chuyện này cũng nói với mẹ chồng sao?
Tiêu phu nhân cười lạnh một tiếng: “Tước vị Tống gia các ngươi không cao, nhưng tay lại vươn ra thật dài!”
Liễu thị sợ tái mặt, nhanh chóng lắc đầu, biện minh: “Đâu, nào có! Bá mẫu nghĩ nhiều rồi, chỉ là nói chuyện riêng mà thôi.”
Tiêu Hoài Khang cười nhạt nói: “Tống thiếu phu nhân, xem ra trước đây phu quân ngươi bị giáo huấn chưa đủ, vẫn còn muốn lợi dụng Tiêu gia sao?”
Cơ thể Liễu thị run lên, may được ma ma đỡ mới không ngã xuống, nàng ta kinh ngạc nhìn hắn, nàng ta ngay lập tức nghĩ tới mấy tháng trước, phu quân cùng với đệ đệ ruột ở rể của nàng ta bị người ta đánh một trận, mặt mũi bầm dập, sưng húp, lúc đó nàng ta hỏi, phu quân cứ ấp úng mãi, nàng ta còn tưởng rằng hắn đến giáo phường rồi đánh nhau vì nữ nhân, còn giận hắn mấy hôm.
Nàng ta vừa tiến đến liền cười tủm tỉm, nói: “Gần đây sắc mặt Tiêu phu nhân ngày càng tốt!”
Sau đó lại hành lễ vô cùng tự nhiên, nàng ta cũng hành lễ với Yến Thu Xuân.
Hiện tại nàng là Hương Quân, cũng giống nữ quan trong triều, khi gặp nàng đều phải hành lễ.
Yến Thu Xuân không hề cử động, chỉ gật đầu tiếp nhận, hành động vừa rồi khiến nụ cười trên mặt đại thiếu phu nhân Tống gia Liễu thị nhạt đi rất nhiều.
Nhưng sắc mặt Tiêu phu nhân cũng không có vẻ thân thiện, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nói: “Lần này đại thiếu phu nhân tới đây có chuyện gì?”
Tống thị cười một tiếng: “Sao có thể có chuyện gì? Ta nghe nói Đức An Hương Quân có chuyện vui, chúng ta cũng là thông gia, nên ta đến đây chúc mừng, Tống gia nghèo khó, lễ vật cũng tầm thường, hy vọng Hương Quân không chê.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía Yến Thu Xuân, sau đó nhận lấy lễ vật từ trong tay ma ma, tự mình đi đến đưa cho Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân vô thức nhìn về phía Tiêu phu nhân, ở Tiêu gia, nàng cũng vô ý xem Tiêu phu nhân như trưởng bối của mình, có thu lễ hay không, nàng sẽ hỏi ý kiến của trưởng bối.
Tiêu phu nhân cũng đã quen, nhẹ gật đầu với nàng.
Lúc này Yến Thu Xuân mới nhận lấy, nói lời cảm tạ với nàng ta.
“Cảm tạ cái gì? Đây là điều ta nên làm.” Liễu thị xua tay, sau đó hàn huyên đôi câu cùng những người khác trong Tiêu gia, Tiêu phu nhân liền nhìn Tống Minh Đường như ngầm ám chỉ.
Bị Tiêu phu nhân nhìn như vậy, mí mắt nàng ta cũng không dám nâng lên mà nhìn, chỉ rũ mắt xuống thổi thổi hơi nóng bay lên từ ly trà, cũng không đáp lại.
Trong lòng Liễu thị cáu giận, thầm nghĩ người em chồng này quả nhiên cũng ngu ngốc giống mẹ chồng nàng ta, chả trách mẹ chồng không được cha chồng nàng ta thích, lão Nhị Tiêu gia sao có thể coi trọng người em chồng này, thật là có mắt như mù.
Chỉ là lần này nàng ta tới vì thật sự có việc, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Tống gia không thể lôi kéo Tiêu gia đưa Lục hoàng tử Tuyên Vương lên nắm quyền, nàng ta vẫn phải dựa vào Tuyên Vương mới có thể yên ổn, hơn nữa nàng ta muốn cho con trai mình được đến học tại thái học! Nếu có thể đến thái học học tập, được người tài giỏi như Đại Chu phu tử dạy bảo, còn có thể kết bạn với những đứa trẻ con nhà quyền quý, tương lai của con trai nàng ta nhất định sẽ trở nên sáng lạn, trượng phu của nàng ta vô dụng, nên nàng ta chỉ có thể dựa vào Tiêu gia, tuy là thông gia với nhau nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu gia đều keo kiệt bủn xỉn, cho một chức quan cũng chỉ to bằng hạt vừng chứ không có gì béo bở, sau đó cũng không chịu giúp đỡ thêm lần nào nữa.
Việc này chỉ có thể để nàng ta một mình tới, nàng ta nghe nói cô nương Yến Thu Xuân ở Tiêu gia được mọi người đối đãi rất tốt, còn được phong làm Hương Quân, nàng ta liền nảy ra ý tưởng chủ động đến Tiêu gia tặng quà, tiện thể đến nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Liễu thị thấy những người khác đều không chủ động đi ra để cho nàng ta và người em chồng nói chuyện, khẽ cắn môi, đánh bạo mở miệng nói: “Bá mẫu, cô em chồng này vừa đi liền đưa theo Bình Thịnh đi rồi, đã vài tháng không trở về, ta và cha mẹ chồng rất nhớ cháu, còn nữa, ta cũng có vài điều muốn nói với em chồng.”
Vốn tưởng rằng nói như vậy, Tiêu phu nhân nhất định sẽ đi ra hậu viện cho nàng ta và em chồng nói chuyện.
Nhưng vừa dứt lời, Tiêu phu nhân lại tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Có chuyện gì mà chúng ta không được nghe sao?”
“Cũng không có gì.” Liễu thị cười ngượng ngùng.
Tiêu phu nhân chậm rãi nói: “Chính là chuyện thuyết phục Tiêu gia cùng lên thuyền đưa Tuyên Vương lên ngôi sao?”
Liễu thị hít một hơi, ánh mắt kinh hãi nhìn người trước mắt, đôi môi run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt nữa là khuỵu xuống đất.
Sau đó nàng ta liếc mắt về phía Tống Minh Đường, lúc này nàng ta thật sự tức giận!
Có phải người em chồng này có bệnh hay không?!
Loại chuyện này cũng nói với mẹ chồng sao?
Tiêu phu nhân cười lạnh một tiếng: “Tước vị Tống gia các ngươi không cao, nhưng tay lại vươn ra thật dài!”
Liễu thị sợ tái mặt, nhanh chóng lắc đầu, biện minh: “Đâu, nào có! Bá mẫu nghĩ nhiều rồi, chỉ là nói chuyện riêng mà thôi.”
Tiêu Hoài Khang cười nhạt nói: “Tống thiếu phu nhân, xem ra trước đây phu quân ngươi bị giáo huấn chưa đủ, vẫn còn muốn lợi dụng Tiêu gia sao?”
Cơ thể Liễu thị run lên, may được ma ma đỡ mới không ngã xuống, nàng ta kinh ngạc nhìn hắn, nàng ta ngay lập tức nghĩ tới mấy tháng trước, phu quân cùng với đệ đệ ruột ở rể của nàng ta bị người ta đánh một trận, mặt mũi bầm dập, sưng húp, lúc đó nàng ta hỏi, phu quân cứ ấp úng mãi, nàng ta còn tưởng rằng hắn đến giáo phường rồi đánh nhau vì nữ nhân, còn giận hắn mấy hôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.