Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 259
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Tới mảnh sân nhỏ bên trong nàng mới dừng lại thở hổn hển, Tiêu phu nhân đang tản bộ trong sân, thấy dáng vẻ nàng như vậy thì kinh ngạc không thôi: “Làm sao mà lại hấp tấp như vậy?”
Yến Thu Xuân vừa định muốn nói chuyện, nhưng thấy xung quanh đều là nha hoàn của bà ấy nên lại không tiện mở miệng.
Tiêu phu nhân nháy mắt cái đã hiểu, dùng tay lôi kéo nàng, nói: “Đi, chúng ta về phòng đi, bên ngoài này nóng lắm.”
Hai người không nói gì thêm, đi một đường tới ngự phòng, người bị đuổi ra ngoài hết, ngồi yên vị bên cạnh khối băng, Yến Thu Xuân mới nói: “Người cảm thấy Hoài Vương này như thế nào?”
“Hắn ta không tồi, vốn dĩ tiếng tăm đã rất tốt, hiện giờ địa vị cao, hơn nữa không màng quyền thế, khi các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, hắn ta đi tha hương, ngày thường đều thích đi chùa miếu cùng cao tăng nghiên cứu thảo luận về Phật giáo…”
Tiêu phu nhân đều dùng từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả khi nhắc về hắn ta, chẳng qua vừa nói, bà bỗng nhiên nhìn về phía đối diện nàng: “Con không thích Hoài Vương à? Không phải Thuận Vương điện hạ lớn lên trông đẹp mắt hơn sao?”
Mặt Yến Thu Xuân nhăn lại thành một cục, nàng kể lại chuyện hôm nay hắn ta mời nàng đi ăn cho bà ấy nghe.
Tiêu phu nhân kinh ngạc nói: “Là Hoài Vương nhìn trúng con sao?”
Tiêu phu nhân không muốn cảm thấy mất mát, nhưng vẫn nói: “Tuy rằng ta rất thích lão Lục, nhưng nếu là con thích thì Hoài Vương cũng được, hắn ta cũng không tồi, ngày sau chỉ cần không phải Thuận Vương đăng cơ, hắn ta vẫn có thể thản nhiên sống tốt…”
Yến Thu Xuân vểnh môi, lắc đầu: “Hoài Vương nhìn trúng con, nhưng không phải là thích, mà là lợi dụng con, mọi người cũng không giấu giếm việc con nói cho mọi người nhiều công thức đồ ăn như vậy, hắn ta có thể là đang muốn lợi dụng con ở điểm đó.”
Tuy rằng nàng rất buồn bực, là một Vương gia, cứ có tiền là sẽ có vô số người tới, vì sao cứ phải nhìn chằm chằm nàng như vậy, nhưng điều duy nhất mà hắn ta có thể lợi dụng ở nàng cũng chỉ có mỗi điều này mà thôi.
Xét lên trên kia, có ai là sẽ quan tâm xem thử nàng có nguyện ý hay không cơ chứ, đặc biệt ở cái thời đại trọng nam khinh nữ này.
Có lẽ trong mắt bọn họ, mặc kệ nàng không muốn cỡ nào, chỉ cần thật sự gả được cho Hoài Vương, chắc chắn là sẽ một lòng một dạ khen hắn ta tốt đến cùng mà thôi.
Sau đó nàng có thể vì Hoài Vương mà hao phí tâm tư, nếu được còn tiện tiết lộ cho Tiêu gia một chút bí mật.
Sắc mặt Tiêu phu nhân trở nên nghiêm túc, trong lòng đang suy xét lời nàng nói.
Không phải là bà ấy không tin đứa nhỏ này, mà động cơ của Hoài Vương rất mâu thuẫn, Xương Vương trước đây là trữ quân, có thể rời triều đình 5 năm, cũng không thừa nhiều thế lực, nếu Hoài Vương thật sự muốn tranh quyền đoạt lợi, lúc trước hắn ta hà cớ gì phải rời kinh thành chứ?
Không phải là hắn đang âm thầm giao thiệp với những quan viên ở những nơi kia chứ? Chắc không đến mức đó đâu, lâu như vậy rồi mà cũng không nghe thấy một chút tin đồn nào.
Nhưng vì sao hiện tại đột nhiên lại kiên quyết muốn cưới A Xuân?
Yến Thu Xuân nhìn bộ dạng của Tiêu phu nhân liền đoán được bà ấy đang nghĩ gì, một đứa trẻ xuất sắc trong cả nhân cách và sự nghiệp, ai mà tin được hắn ta lại còn có một mặt côn đồ như thế?
Tiêu phu nhân đang cảm thấy vướng mắc vì không biết chuyện này là như thế nào.
Nhưng Yến Thu Xuân lại không dám chần chờ, nàng thấy được lòng dạ hiểm độc của Tứ hoàng tử, cũng sợ chậm một bước thì bên trên sẽ thật sự ban chỉ, nàng có muốn khóc cũng không biết khóc với ai, vậy là giờ không thể năn nỉ Tiêu gia giúp nàng kháng chỉ được rồi.
Cho nên chỉ có thể chặn đứng từ đầu để không cho thánh chỉ ban xuống.
Yến Thu Xuân: “Người có thể giúp con tìm một người nam nhân dễ kiểm soát một chút rồi đính hôn với con được không ạ?”
Tiêu phu nhân: “!!!”
Đính hôn ư?
Đây là đang tính tìm một nam nhân dễ kiểm soát để sau này có thể dễ hủy hôn hơn sao?
Tiêu phu nhân kinh ngạc không thôi: “Con điên rồi! Con gái đính hôn là chuyện hệ trọng mà sao có thể tùy ý như vậy? Đã thế lại còn muốn hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào sao?”
Yến Thu Xuân biết cách này của nàng đặt trong hoàn cảnh ở thời đại này thực sự rất khó chấp nhận, thân là nữ nhi, hành động này chẳng khác gì là đang muốn đem danh dự của nàng ra làm trò đùa.
Con gái của Tiêu gia, dù phụ thân và các huynh đều là người của quân triều đình, từng lập rất nhiều công lao cho đất nước, vẫn từng có người bị từ hôn, thời điểm đó trong kinh thành có biết bao lời đồn đoán, nếu không nhờ Tiêu Hoài Ngân sau này được gả đến nơi tốt, khả năng bọn họ sẽ còn thê thảm hơn.
Chứ nói chi đến nàng bây giờ.
Nhưng nếu không làm như vậy, nàng thật sự không yên tâm.
Nàng không thể nói với Tiêu phu nhân rằng trước kia mình đã thấy được cốt truyện, biết được Hoài Vương này về sau cũng sẽ tranh đấu vì tiền vì quyền.
Thậm chí rất có thể hắn ta mới là nhân vật lớn đứng sau tất cả mọi chuyện. Là người cầm đầu âm mưu hại chế.t Tiêu Hoài Thanh!
Yến Thu Xuân vừa định muốn nói chuyện, nhưng thấy xung quanh đều là nha hoàn của bà ấy nên lại không tiện mở miệng.
Tiêu phu nhân nháy mắt cái đã hiểu, dùng tay lôi kéo nàng, nói: “Đi, chúng ta về phòng đi, bên ngoài này nóng lắm.”
Hai người không nói gì thêm, đi một đường tới ngự phòng, người bị đuổi ra ngoài hết, ngồi yên vị bên cạnh khối băng, Yến Thu Xuân mới nói: “Người cảm thấy Hoài Vương này như thế nào?”
“Hắn ta không tồi, vốn dĩ tiếng tăm đã rất tốt, hiện giờ địa vị cao, hơn nữa không màng quyền thế, khi các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, hắn ta đi tha hương, ngày thường đều thích đi chùa miếu cùng cao tăng nghiên cứu thảo luận về Phật giáo…”
Tiêu phu nhân đều dùng từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả khi nhắc về hắn ta, chẳng qua vừa nói, bà bỗng nhiên nhìn về phía đối diện nàng: “Con không thích Hoài Vương à? Không phải Thuận Vương điện hạ lớn lên trông đẹp mắt hơn sao?”
Mặt Yến Thu Xuân nhăn lại thành một cục, nàng kể lại chuyện hôm nay hắn ta mời nàng đi ăn cho bà ấy nghe.
Tiêu phu nhân kinh ngạc nói: “Là Hoài Vương nhìn trúng con sao?”
Tiêu phu nhân không muốn cảm thấy mất mát, nhưng vẫn nói: “Tuy rằng ta rất thích lão Lục, nhưng nếu là con thích thì Hoài Vương cũng được, hắn ta cũng không tồi, ngày sau chỉ cần không phải Thuận Vương đăng cơ, hắn ta vẫn có thể thản nhiên sống tốt…”
Yến Thu Xuân vểnh môi, lắc đầu: “Hoài Vương nhìn trúng con, nhưng không phải là thích, mà là lợi dụng con, mọi người cũng không giấu giếm việc con nói cho mọi người nhiều công thức đồ ăn như vậy, hắn ta có thể là đang muốn lợi dụng con ở điểm đó.”
Tuy rằng nàng rất buồn bực, là một Vương gia, cứ có tiền là sẽ có vô số người tới, vì sao cứ phải nhìn chằm chằm nàng như vậy, nhưng điều duy nhất mà hắn ta có thể lợi dụng ở nàng cũng chỉ có mỗi điều này mà thôi.
Xét lên trên kia, có ai là sẽ quan tâm xem thử nàng có nguyện ý hay không cơ chứ, đặc biệt ở cái thời đại trọng nam khinh nữ này.
Có lẽ trong mắt bọn họ, mặc kệ nàng không muốn cỡ nào, chỉ cần thật sự gả được cho Hoài Vương, chắc chắn là sẽ một lòng một dạ khen hắn ta tốt đến cùng mà thôi.
Sau đó nàng có thể vì Hoài Vương mà hao phí tâm tư, nếu được còn tiện tiết lộ cho Tiêu gia một chút bí mật.
Sắc mặt Tiêu phu nhân trở nên nghiêm túc, trong lòng đang suy xét lời nàng nói.
Không phải là bà ấy không tin đứa nhỏ này, mà động cơ của Hoài Vương rất mâu thuẫn, Xương Vương trước đây là trữ quân, có thể rời triều đình 5 năm, cũng không thừa nhiều thế lực, nếu Hoài Vương thật sự muốn tranh quyền đoạt lợi, lúc trước hắn ta hà cớ gì phải rời kinh thành chứ?
Không phải là hắn đang âm thầm giao thiệp với những quan viên ở những nơi kia chứ? Chắc không đến mức đó đâu, lâu như vậy rồi mà cũng không nghe thấy một chút tin đồn nào.
Nhưng vì sao hiện tại đột nhiên lại kiên quyết muốn cưới A Xuân?
Yến Thu Xuân nhìn bộ dạng của Tiêu phu nhân liền đoán được bà ấy đang nghĩ gì, một đứa trẻ xuất sắc trong cả nhân cách và sự nghiệp, ai mà tin được hắn ta lại còn có một mặt côn đồ như thế?
Tiêu phu nhân đang cảm thấy vướng mắc vì không biết chuyện này là như thế nào.
Nhưng Yến Thu Xuân lại không dám chần chờ, nàng thấy được lòng dạ hiểm độc của Tứ hoàng tử, cũng sợ chậm một bước thì bên trên sẽ thật sự ban chỉ, nàng có muốn khóc cũng không biết khóc với ai, vậy là giờ không thể năn nỉ Tiêu gia giúp nàng kháng chỉ được rồi.
Cho nên chỉ có thể chặn đứng từ đầu để không cho thánh chỉ ban xuống.
Yến Thu Xuân: “Người có thể giúp con tìm một người nam nhân dễ kiểm soát một chút rồi đính hôn với con được không ạ?”
Tiêu phu nhân: “!!!”
Đính hôn ư?
Đây là đang tính tìm một nam nhân dễ kiểm soát để sau này có thể dễ hủy hôn hơn sao?
Tiêu phu nhân kinh ngạc không thôi: “Con điên rồi! Con gái đính hôn là chuyện hệ trọng mà sao có thể tùy ý như vậy? Đã thế lại còn muốn hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào sao?”
Yến Thu Xuân biết cách này của nàng đặt trong hoàn cảnh ở thời đại này thực sự rất khó chấp nhận, thân là nữ nhi, hành động này chẳng khác gì là đang muốn đem danh dự của nàng ra làm trò đùa.
Con gái của Tiêu gia, dù phụ thân và các huynh đều là người của quân triều đình, từng lập rất nhiều công lao cho đất nước, vẫn từng có người bị từ hôn, thời điểm đó trong kinh thành có biết bao lời đồn đoán, nếu không nhờ Tiêu Hoài Ngân sau này được gả đến nơi tốt, khả năng bọn họ sẽ còn thê thảm hơn.
Chứ nói chi đến nàng bây giờ.
Nhưng nếu không làm như vậy, nàng thật sự không yên tâm.
Nàng không thể nói với Tiêu phu nhân rằng trước kia mình đã thấy được cốt truyện, biết được Hoài Vương này về sau cũng sẽ tranh đấu vì tiền vì quyền.
Thậm chí rất có thể hắn ta mới là nhân vật lớn đứng sau tất cả mọi chuyện. Là người cầm đầu âm mưu hại chế.t Tiêu Hoài Thanh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.