Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 310
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Trong đám người, Yến Thu Xuân còn nhìn thấy Hồng Sở Phúc và Phó Minh Vãn. Nàng cười nhìn lại, người ngồi ở bên kia không nói gì, hỏng rồi, căn bản là vẫn tới sớm quá.
Thời này không có điện thoại, không biết phải làm sao để giế.t thời gian.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng hừ lạnh: "Có những người không biết dùng thủ đoạn gì, không có gia thế mà có thể bay lên đầu cành. Tẩu tẩu, tẩu nói xem có buồn cười không?"
Yến Thu Xuân nghe thấy tiếng thì nhìn sang, đúng lúc cạnh nàng là một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi đang nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.
Bên cạnh nàng là một nữ tử lớn tuổi hơn, có vẻ như là một nữ nhân đã kết hôn, không đồng ý mà lắc đầu với nàng ta, lại cười thân thiện với Yến Thu Xuân.
Vì như thế càng khiến thiếu nữ kia không vui, thấy nàng nhìn qua còn trừng mắt nhìn nàng.
Sắc mặt Yến Thu Xuân không hề thay đổi, nàng di dời tầm mắt.
"Hừ!" Thiếu nữ kia càng tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Giang Thịnh Vân, lỗ mũi muội bị ngứa sao?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, bên cạnh Yến Thu Xuân có một người vừa ngồi xuống, chính là Tiêu Hoài Nga.
Giọng điệu này quá ôn hòa, không có tính công kích, Giang Thịnh Vân không hề đề phòng mà đáp trong vô thức: "Không ngứa."
Tiêu Hoài Nga cười tủm tỉm nói: "Hừ, ta còn tưởng mũi của muội là mũi trâu, ngứa nên phải hừ hừ, không thì sao cứ hừ mãi thế?"
"Tỷ!" Khuôn mặt Giang Thịnh Vân đỏ bừng, lập tức tức giận đứng lên.
Tiêu Hoài Nga bày ra vẻ vô tội: "Muội sao thế? Chẳng lẽ ta nói sai gì sao?"
Giang Thịnh Vân: "..."
Nàng ta nghẹn đỏ mặt nhìn người trước mắt, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra, cuối cùng lại thở phì phò ngồi xuống, khẽ xua tay: "Kiêu ngạo gì? Đối đãi với khách mà không hề có lễ nghĩa gì cả!"
Tiếng khẽ hừ kia quá nhẹ, ngoại trừ tẩu tử Giang gia kế bên Giang Thịnh Vân nghe thấy thì những người khác không hề nghe được.
Thấy nàng ta không dám lên tiếng, Tiêu Hoài Nga thản nhiên cười một tiếng, quay đầu nói lời xin lỗi Yến Thu Xuân: "Vừa rồi ta muốn tới đây nhưng bị những người khác quấn lấy một phen, xin lỗi muội."
Yến Thu Xuân không để ý liền cười nói: "Không sao." Tiêu Hoài Nga nói khẽ: "Rất nhiều người thích nói luyên thuyên, không ai là không bị đám người này nói xấu. Muội đừng sợ, chỉ cần đáp lại là được, bây giờ lão Lục quá nổi bật, bọn họ không dám chọc vào đâu."
Yến Thu Xuân khẽ nói: "Thật sự không sao cả, khi bị chó cắn chẳng lẽ phải cắn lại sao?" Nàng thật sự không sợ, giọng nói không hề hạ thấp.
Dẫn đến Giang Thịnh Vân ở bàn bên cạnh nghe được rõ ràng, khuôn mặt đổi thành màu gan heo luôn rồi, siết chặt nắm đấm, nhưng bảo nàng ta đáp lại mấy câu thì thật sự nàng ta không dám.
Không nói những chuyện khác, nàng ta không thể trêu vào Tiêu gia phía sau lưng Yến Thu Xuân. Cho dù tức giận vì Yến Thu Xuân từ cô nhi biến thành vị hôn thê của Tiêu Hoài Thanh thì nàng ta chỉ có thể nói phong long mỉa mai mấy câu.
Một lát sau, người càng lúc càng nhiều, Trầm Bình Nghiêm cũng đến đây, nhìn thấy Yến Thu Xuân thì cung kính hô lên một tiếng: "Dì Yến."
Nửa năm không gặp, dáng dấp tiểu thiếu niên tuấn tú hơn. Yến Thu Xuân nhìn gương mặt của cậu bé thì yêu thích không thôi, vẻ mặt vui mừng dỗ dành nhéo gương mặt trắng nõn kia: "Bình Nghiêm nhớ ta không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trầm Bình Nghiêm đỏ hồng, nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi của nữ từ trước mặt vẫn nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"
Sau đó khẽ nói: "Còn muốn ăn thức ăn Dì Yến làm, Trâu sư phó làm không ngon như tỷ."
Yến Thu Xuân cũng khẽ nói: "Đệ được trở về bao lâu? Đi qua chỗ ta ở mấy hôm không? Ta làm lẩu cho đệ ăn, rất ngon đấy! Còn có bản nâng cấp của lẩu cay nữa..."
Trầm Bình Nghiêm chỉ nghe đến tên này, trong đầu đã tưởng tượng đến mùi vị của nó, sắp không khống chế nổi nước bọt, gương mặt cứng đờ, mắt lóe sáng lộ vẻ mong chờ: "Bình Nghiêm có thể ở đây một tháng, qua mấy hôm có thể đi qua làm phiền Dì Yến rồi."
Hai người nói xong, Trầm Bình Nghiêm muốn rời đi.
Giang Thịnh Vân nhìn cậu bé chằm chằm nửa ngày, nhìn xem hai người nói chuyện, đến khi thiếu niên kia gật đầu quay người rời đi, cũng không hề quay lại nhìn mình, nàng ta càng tức giận hơn.
Chuyện này… Nàng ta mới là cô cô ruột của Đông Đông, lúc trước khi Đông Đông sinh ra, nàng ta còn đến Tiêu gia ôm Trầm Bình Nghiêm, vậy mà từ đầu tới cuối cậu bé không hề nhìn nàng ta đến một cái?
Người này lại được người Tiêu gia thích như thế sao? Chẳng lẽ biết vu thuật cổ xưa gì à?
Giang Thịnh Vân oán thầm một câu, càng cảm thấy lần này đến đây ấm ức quá. Nương nàng ầm ĩ không chịu đến là đúng, Tiêu gia khinh người quá rồi! Lúc Trầm Bình Nghiêm nói chuyện trời đất, bên cạnh có không ít người, bao gồm mấy người Vương gia.
Phu thê Xương Vương dẫn con trai đến, trước khi ngồi xuống còn cố ý chào hỏi Yến Thu Xuân và Tiêu Hoài Nga, thái độ ôn hòa, khiến ánh mắt người xung quanh trở nên kì lạ.
Song, bọn họ lại nhanh chóng nghĩ đến, hình như lúc trước Yến Thu Xuân nói chuyện khoai tây có độc cho Xương Vương từ sớm, khiến Xương Vương tránh thoát sự ám hại của Lục quý phi?
Thời này không có điện thoại, không biết phải làm sao để giế.t thời gian.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng hừ lạnh: "Có những người không biết dùng thủ đoạn gì, không có gia thế mà có thể bay lên đầu cành. Tẩu tẩu, tẩu nói xem có buồn cười không?"
Yến Thu Xuân nghe thấy tiếng thì nhìn sang, đúng lúc cạnh nàng là một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi đang nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.
Bên cạnh nàng là một nữ tử lớn tuổi hơn, có vẻ như là một nữ nhân đã kết hôn, không đồng ý mà lắc đầu với nàng ta, lại cười thân thiện với Yến Thu Xuân.
Vì như thế càng khiến thiếu nữ kia không vui, thấy nàng nhìn qua còn trừng mắt nhìn nàng.
Sắc mặt Yến Thu Xuân không hề thay đổi, nàng di dời tầm mắt.
"Hừ!" Thiếu nữ kia càng tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Giang Thịnh Vân, lỗ mũi muội bị ngứa sao?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, bên cạnh Yến Thu Xuân có một người vừa ngồi xuống, chính là Tiêu Hoài Nga.
Giọng điệu này quá ôn hòa, không có tính công kích, Giang Thịnh Vân không hề đề phòng mà đáp trong vô thức: "Không ngứa."
Tiêu Hoài Nga cười tủm tỉm nói: "Hừ, ta còn tưởng mũi của muội là mũi trâu, ngứa nên phải hừ hừ, không thì sao cứ hừ mãi thế?"
"Tỷ!" Khuôn mặt Giang Thịnh Vân đỏ bừng, lập tức tức giận đứng lên.
Tiêu Hoài Nga bày ra vẻ vô tội: "Muội sao thế? Chẳng lẽ ta nói sai gì sao?"
Giang Thịnh Vân: "..."
Nàng ta nghẹn đỏ mặt nhìn người trước mắt, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra, cuối cùng lại thở phì phò ngồi xuống, khẽ xua tay: "Kiêu ngạo gì? Đối đãi với khách mà không hề có lễ nghĩa gì cả!"
Tiếng khẽ hừ kia quá nhẹ, ngoại trừ tẩu tử Giang gia kế bên Giang Thịnh Vân nghe thấy thì những người khác không hề nghe được.
Thấy nàng ta không dám lên tiếng, Tiêu Hoài Nga thản nhiên cười một tiếng, quay đầu nói lời xin lỗi Yến Thu Xuân: "Vừa rồi ta muốn tới đây nhưng bị những người khác quấn lấy một phen, xin lỗi muội."
Yến Thu Xuân không để ý liền cười nói: "Không sao." Tiêu Hoài Nga nói khẽ: "Rất nhiều người thích nói luyên thuyên, không ai là không bị đám người này nói xấu. Muội đừng sợ, chỉ cần đáp lại là được, bây giờ lão Lục quá nổi bật, bọn họ không dám chọc vào đâu."
Yến Thu Xuân khẽ nói: "Thật sự không sao cả, khi bị chó cắn chẳng lẽ phải cắn lại sao?" Nàng thật sự không sợ, giọng nói không hề hạ thấp.
Dẫn đến Giang Thịnh Vân ở bàn bên cạnh nghe được rõ ràng, khuôn mặt đổi thành màu gan heo luôn rồi, siết chặt nắm đấm, nhưng bảo nàng ta đáp lại mấy câu thì thật sự nàng ta không dám.
Không nói những chuyện khác, nàng ta không thể trêu vào Tiêu gia phía sau lưng Yến Thu Xuân. Cho dù tức giận vì Yến Thu Xuân từ cô nhi biến thành vị hôn thê của Tiêu Hoài Thanh thì nàng ta chỉ có thể nói phong long mỉa mai mấy câu.
Một lát sau, người càng lúc càng nhiều, Trầm Bình Nghiêm cũng đến đây, nhìn thấy Yến Thu Xuân thì cung kính hô lên một tiếng: "Dì Yến."
Nửa năm không gặp, dáng dấp tiểu thiếu niên tuấn tú hơn. Yến Thu Xuân nhìn gương mặt của cậu bé thì yêu thích không thôi, vẻ mặt vui mừng dỗ dành nhéo gương mặt trắng nõn kia: "Bình Nghiêm nhớ ta không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trầm Bình Nghiêm đỏ hồng, nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi của nữ từ trước mặt vẫn nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"
Sau đó khẽ nói: "Còn muốn ăn thức ăn Dì Yến làm, Trâu sư phó làm không ngon như tỷ."
Yến Thu Xuân cũng khẽ nói: "Đệ được trở về bao lâu? Đi qua chỗ ta ở mấy hôm không? Ta làm lẩu cho đệ ăn, rất ngon đấy! Còn có bản nâng cấp của lẩu cay nữa..."
Trầm Bình Nghiêm chỉ nghe đến tên này, trong đầu đã tưởng tượng đến mùi vị của nó, sắp không khống chế nổi nước bọt, gương mặt cứng đờ, mắt lóe sáng lộ vẻ mong chờ: "Bình Nghiêm có thể ở đây một tháng, qua mấy hôm có thể đi qua làm phiền Dì Yến rồi."
Hai người nói xong, Trầm Bình Nghiêm muốn rời đi.
Giang Thịnh Vân nhìn cậu bé chằm chằm nửa ngày, nhìn xem hai người nói chuyện, đến khi thiếu niên kia gật đầu quay người rời đi, cũng không hề quay lại nhìn mình, nàng ta càng tức giận hơn.
Chuyện này… Nàng ta mới là cô cô ruột của Đông Đông, lúc trước khi Đông Đông sinh ra, nàng ta còn đến Tiêu gia ôm Trầm Bình Nghiêm, vậy mà từ đầu tới cuối cậu bé không hề nhìn nàng ta đến một cái?
Người này lại được người Tiêu gia thích như thế sao? Chẳng lẽ biết vu thuật cổ xưa gì à?
Giang Thịnh Vân oán thầm một câu, càng cảm thấy lần này đến đây ấm ức quá. Nương nàng ầm ĩ không chịu đến là đúng, Tiêu gia khinh người quá rồi! Lúc Trầm Bình Nghiêm nói chuyện trời đất, bên cạnh có không ít người, bao gồm mấy người Vương gia.
Phu thê Xương Vương dẫn con trai đến, trước khi ngồi xuống còn cố ý chào hỏi Yến Thu Xuân và Tiêu Hoài Nga, thái độ ôn hòa, khiến ánh mắt người xung quanh trở nên kì lạ.
Song, bọn họ lại nhanh chóng nghĩ đến, hình như lúc trước Yến Thu Xuân nói chuyện khoai tây có độc cho Xương Vương từ sớm, khiến Xương Vương tránh thoát sự ám hại của Lục quý phi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.