Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 312

Mạc Nặc Bố Thiên Hà

04/09/2024

Lúc ánh mắt mọi người chăm chú nhìn mình, Yến Thu Xuân liền cảm giác được, nàng đang muốn đứng dậy, Giang Thịnh Vân cũng ngồi trong đám người cười mỉm nói: "Nghe nói Đức An Hương Quân dựa vào tài bếp núc mà khiến Tiêu phu nhân yêu thích, hôm nay không tặng lễ vật là món ăn đấy chứ?"

"Ha ha!" Có người bật cười.

Rất nhanh liền có người cười theo.

Nhưng một giây sau, khi ánh mắt sắc bén của Tiêu phu nhân quét qua, Giang Thịnh Vân vì châm ngòi thành công mà đắc ý lại cảm thấy sau lưng mát lạnh, bị dọa một phen khiến cho sắc mặt thay đổi.

Trong phút chốc, tiếng cười biến mất không còn nghe thấy nữa, mọi người hoảng sợ nhìn bà ấy, trong lòng thầm nhủ Tiêu phu nhân này đúng là rất thích nàng dâu mà Lục nhi cưới về như lời đồn, họ chỉ đang thấy đáng tiếc cho Tiêu Hoài Thanh mà thôi.

Mấy năm trước, nếu không phải tình huống cuayTiêu gia hết sức đặc biệt, chắc chắn người mai mối sẽ đến đạp gãy cánh cửa.

Người bên ngoài phỏng đoán thế nào Yến Thu Xuân không biết, cũng không quan tâm, chỉ là tự dưng bị nhắc đến, nàng liền đứng lên. Lúc này, Tiêu Hoài Thanh cũng đứng dậy, rất cung kính nói với mẫu thân: "Nương, nhắc tới đây thì trùng hợp quá, hồi trước A Xuân đặc biệt lấy được Tiêu vĩ cầm của tiền triều, nhi tử có dây tơ tốt làm dây đàn. Bây giờ Tiêu vĩ cầm đã dùng được rồi, nhi tử đưa cho nương, hi vọng nương sẽ thích."

Vừa dứt lời, có người trình một chiếc hộp gỗ lên.

Mở hộp ra, bên trong có một chiếc đàn cổ, phần đuôi cháy đen, bên trên khắc hoa văn đẹp mắt.

Đôi tay thon dài của Tiêu Hoài Thanh đặt lên dây đàn, nhìn có vẻ như tùy ý, thật ra là đang đàn một khúc Hạ Thọ sôi nổi.

Âm thanh từ dây tơ tằm xem ra là kém dây thép ở hiện đại, nhưng âm thanh vô cùng êm tai, lại vì khúc chúc thọ có âm tiết vui vẻ nên càng làm cho không ít người nghe thấy đều nở nụ cười.

Nhưng chàng chỉ gảy mấy chục giây đã dừng lại, dáng vẻ này khá bất tiện. Tay chàng đặt lên dây đàn, sau khi âm thanh kết thúc, chàng chắp tay nói: "Nhi tử bêu xấu, hi vọng mẫu thân thích."

Tiêu phu nhân nở nụ cười hài lòng, không phải nhìn nhi tử mà nhìn Yến Thu Xuân: "Đương nhiên là thích rồi, A Xuân, con nhọc lòng rồi. Trước đó, chiếc đàn của ta gãy nên không thể luyện tập được nữa, đã lâu rồi không gảy, bây giờ có chiếc đàn này rồi, cuối cùng thì ta cũng có thể đàn tấu thỏa thích rồi." "Ừm, đúng là phu thê mới cưới, còn chưa qua cửa đã ăn ý như thế. Một người dâng đàn, một người góp dây đàn, đúng là một đôi trời sinh." Tiêu phu nhân vừa dứt lời, lập tức có một phu nhân phúc hậu mỉm cười nói.

Những người khác cũng thi nhau khen ngợi: "Trai tài gái sắc, con dâu tương lai của Tiêu phu nhân thật tốt!"



Rõ ràng mọi người đều đoán được, chiếc đàn này chắc chắn là một mình Tiêu Hoài Thanh giải quyết.

Nhưng không ai nói gì nhiều, trái lại, ánh mắt họ còn nhìn Yến Thu Xuân với đầy vẻ hâm mộ.

Tiêu Hoài Thanh hành động như thế cho thấy chàng cũng thích vị hôn thê này, Tiêu phu nhân thích thì cũng thôi đi, ngay cả trượng phu tương lai cũng bảo hộ cho nàng. Tiêu gia có gia phong tốt như thế, dưới ánh mắt ở thời đại này, có thể không làm cho người ta hâm mộ được sao?

Giang Thịnh Vân nghe nói như thế, trong lòng vô cùng bực bội, chỉ cảm thấy đám người đang nói xôn xao khiến nàng ta đau đầu. Nàng ta vốn tức giận khi Yến Thu Xuân chiếm vị trí hôn thê của Tiêu Hoài Thanh, không thì biểu tỷ của nàng ta đã có thể được gả qua rồi.

Trước khi đến, nàng ta còn nghe nương của mình hùng hổ nói chuyện này.

Lúc này, thấy Yến Thu Xuân như thế, nàng ta càng cảm thấy không cam lòng, nhưng trong phút chốc không biết phải làm thế nào.

Vậy mà Tiêu Hoài Thanh đã chuẩn bị hết lễ vật rồi, đương nhiên không được xem Yến Thu Xuân trở thành trò cười.

Bỗng nhiên, có một người ngồi bên cạnh đụng cánh tay nàng ta.

Giang Thịnh Vân vừa quay đầu lại, không biết từ lúc này thế tử phu nhân của Tấn Vương là Yến Thu Huyền lại đang ngồi bên cạnh nàng ta, cười một cách ôn hoà, tò mò nói: "Ta mới vừa trông thấy có thứ gì đó, không biết là lễ vật của ai? Cô nương có nhìn thấy không?"

"Cái gì?" Nàng ta thuận mắt nhìn theo ám chỉ của Yến Thu Huyền, phát hiện một nha hoàn đứng đó, bên cạnh có một món đồ cao cỡ nửa người được che vải đỏ kín kẽ, đương nhiên nàng ta không nhìn thấy gì cả, lắc đầu nói: "Bẩm thế tử phu nhân, ta cũng không biết, không biết xuất hiện ở đó từ khi nào."

Yến Thu Huyền lại cười nói: "Ừm, ta mới vừa nhìn thấy Đức An Hương Quân luôn nhìn thứ đồ đó, vốn cho rằng đó là lễ vật của nàng ta, kết quả không phải, chỉ muốn hỏi cô nương có biết hay không thôi."

Ánh mắt Giang Thịnh Vân sáng lên, nhìn kỹ lại một lần nữa, đúng là phát hiện nha hoàn kia nhìn chằm chằm vào Yến Thu Xuân, lại nghĩ đến lời Yến Thu Huyền nói, chắc đó là lễ vật mà nàng ta chuẩn bị rồi?

Chẳng lẽ Tiêu Hoài Thanh cảm thấy lễ vật của Yến Thu Xuân không ổn nên cố ý nói cổ cầm do chàng và Yến Thu Xuân cùng tạo ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook