Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 317
Mạc Nặc Bố Thiên Hà
04/09/2024
Ninh Trác tỏ vẻ mất mát: "Ngũ tiểu thư, nàng vẫn tính toán chuyện mấy năm trước ta nói sai à? Đã nhiều năm như vậy, ta nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi, nàng hãy quên chuyện cũ đi nhé?"
Tiêu Hoài Nga cười chế giễu: "Cũng không dám quên, dung mạo ta xấu khiến ngài đau mắt đấy."
Ninh Trác cười khổ: "Trước đó chúng ta không cãi nhau ầm ĩ, lúc đó ta vô tâm, khi còn bé ta chê cười nàng bị gãy răng cửa nên quá xấu, chẳng phải khi đó nàng đánh ta một phen là xong rồi sao? Lần kia ta chỉ đùa thôi, không ngờ nàng lại thấy không vui như thế..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn trở nên yếu đi nhiều, lộ vẻ chột dạ và hối hận.
Hắn biết sai là thật, từ nhỏ miệng hắn đã luôn nói chuyện lỗ m ãng như vậy, cũng bị Tiêu Hoài Nga đánh rất nhiều lần, hắn cảm thấy đây là phương thức ở chung giữa bọn họ.
Ai ngờ lần kia Tiêu Hoài Nga trở về, vì vết thương trên mặt nên rầu rĩ không vui, hắn cố ý trêu nàng ấy, muốn nàng ấy đánh mình phát ti3t một phen. Không ngờ Tiêu Hoài Nga không hề đánh hắn một cái nào, trái lại còn thu dọn y phục chạy đi đạo quán.
Mấy năm nay hắn đi vô số lần đều bị từ chối ở ngoài cửa, lễ vật bồi tội cũng bị trả về, thật sự không có cách nào khác. May mắn là Tiêu Hoài Nga trở về, hắn luôn nhìn nàng ấy chằm chằm khi còn ở trong bữa tiệc, nhìn thấy hai người đi ra, sau khi nói chuyện với phụ mẫu xong thì cũng đi theo ra, chậm một bước đúng lúc nhìn thấy cảnh kia.
Thật sự không thể chờ đợi được nữa, Ninh Trác chỉ có thể mặt dạn mày dày đi theo.
Yến Thu Xuân nghe vậy xong thì nhìn hắn một cái, thì ra đây chính là người xui xẻo bị đánh khi trêu Tiêu Hoài Nga bị sún răng lúc năm tuổi, dáng dấp cũng không tệ, cao to, chỉ là có hơi ngốc. Hắn nghĩ là khi còn bé và khi lớn lên sẽ giống nhau, dẫn đến việc hắn trêu Tiêu Hoài Nga khiến nàng ấy phải oán hận.
Tiêu Hoài Nga không nói gì, không biết còn tức giận hay mềm lòng rồi nữa. Yến Thu Xuân nhân tiện nói: "Ngài muốn ăn gì? Nể mặt ngài đã giúp, ta sẽ nấu cho ngài."
Ninh Trác không muốn ăn, chỉ mượn cớ mà thôi, nhân tiện nói: "Hương Quân muốn nấu gì cũng được, ta không kén chọn!”
Yến Thu Xuân sờ bụng, thật ra trong bữa tiệc vừa rồi nàng không ăn nhiều, mặc dù hương vị không tệ nhưng vì nhớ chuyện tặng quà nên không có khẩu vị, nhân tiện nói: "Được, vậy ta sẽ làm mì xối dầu cho ngài."
Tiêu Hoài Nga hừ một tiếng rồi kéo Yến Thu Xuân đi theo.
Ninh Trác khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng vội đi theo sau lưng.
Yến Thu Xuân dẫn Ninh Trác và Tiêu Hoài Nga đến viện tử của mình.
Phòng bếp này có nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, trước đó nàng đi chỉ đem theo một phần nhỏ, vì thế lúc này lấy ra dùng rất thuận tiện. Cách làm mì xối dầu không khó, bột ớt đã có sẵn, chủ yếu là làm mì sợi thủ công, cần phải bỏ ra chút công sức.
Nhưng tâm tư của Ninh Trác không ở trong chuyện này vì thế nên không để ý, nghe bảo bọn họ chỉ cần chờ thôi nên hắn vui vẻ nói: "Vậy thì được, chúng ta sẽ không làm phiền cô nương nữa. Chúng ta ngồi chờ ở bên ngoài bàn đá, Ngũ tiểu thư, được chứ?"
Tiêu Hoài Nga hừ một tiếng, lắc đầu: "Ta muốn giúp A Xuân nấu nướng."
Ninh Trác tỏ vẻ mất mát nói: "Vậy ta cùng giúp, Hương Quân, có cái gì mà ta có thể giúp được không?"
Yến Thu Xuân nhìn nhìn hai người họ, nói thẳng: "Hai người đi rửa tay đi, mỗi người nhào một vắt mì. Hai người khỏe mạnh, nhân tiện ta làm việc khác."
"Được rồi!" Ninh Trác vui vẻ nói.
Đây là công việc làm cùng nhau, Tiêu Hoài Nga lại không vui, chỉ là Yến Thu Xuân phân phó, nàng ấy không từ chối. Vốn dĩ hai người không thân, nàng ấy không phải người hoạt bát, bình thường chỉ ở trong phòng không đi ra ngoài, với cả Yến Thu Xuân cũng chỉ là người thân bình thường.
Nhưng vừa rồi nàng bảo vệ mình, Tiêu Hoài Nga thấy rõ nên đối xử với Yến Thu Xuân thân mật hơn nhiều, lời nàng nói thì Tiêu Hoài Nga cũng không tiện phản đối.
Hai người ở trong bếp kéo mì, Yến Thu Xuân vội cầm nguyên liệu ra ngoài rửa từ từ.
Không làm phiền hai người này nữa.
Đã rất lâu nàng không ăn mì xối dầu rồi.
Yến Thu Xuân khẽ nói: "Chờ một lát làm cay một chút, thêm chút giấm, chắc là sẽ ngon hơn, không biết khi nào khoai lang mới xuất hiện nhỉ?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoài Vương và Tiêu Hoài Thanh lần lượt mang khoai tây và ớt về.
Vùng đất trồng khoai lang chiếm cứ một phần không nhỏ mỹ thực của Hoa Quốc, nhưng mãi mà vẫn không có tung tích, khiến cho bột khoai cũng chưa được xuất hiện, vì thế nên nàng mới không thể ăn món chua cay theo ý thích được.
Thật là đáng tiếc!
Yến Thu Xuân cảm thán nhưng không dừng việc trên tay lại, nàng rửa rau xanh, lại rửa mầm đậu xanh đặt trong rổ, tiếp theo là đi vào bếp nhóm lửa.
Lúc nàng đi vào, dường như quan hệ giữa Tiêu Hoài Nga và Ninh Trác đã trở nên tốt hơn, không biết Ninh Trác nói gì mà nữ tử đang nhào bột nở nụ cười nhạt, nhưng nhanh chóng thu lại, nhìn có vẻ lạnh nhạt mà tiếp tục làm việc.
Tính cách Ninh Trác có vẻ rất hoạt bát, hắn không nhụt chí, cười hì hì tiếp tục nói chuyện với nàng ấy.
Tiêu Hoài Nga cười chế giễu: "Cũng không dám quên, dung mạo ta xấu khiến ngài đau mắt đấy."
Ninh Trác cười khổ: "Trước đó chúng ta không cãi nhau ầm ĩ, lúc đó ta vô tâm, khi còn bé ta chê cười nàng bị gãy răng cửa nên quá xấu, chẳng phải khi đó nàng đánh ta một phen là xong rồi sao? Lần kia ta chỉ đùa thôi, không ngờ nàng lại thấy không vui như thế..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn trở nên yếu đi nhiều, lộ vẻ chột dạ và hối hận.
Hắn biết sai là thật, từ nhỏ miệng hắn đã luôn nói chuyện lỗ m ãng như vậy, cũng bị Tiêu Hoài Nga đánh rất nhiều lần, hắn cảm thấy đây là phương thức ở chung giữa bọn họ.
Ai ngờ lần kia Tiêu Hoài Nga trở về, vì vết thương trên mặt nên rầu rĩ không vui, hắn cố ý trêu nàng ấy, muốn nàng ấy đánh mình phát ti3t một phen. Không ngờ Tiêu Hoài Nga không hề đánh hắn một cái nào, trái lại còn thu dọn y phục chạy đi đạo quán.
Mấy năm nay hắn đi vô số lần đều bị từ chối ở ngoài cửa, lễ vật bồi tội cũng bị trả về, thật sự không có cách nào khác. May mắn là Tiêu Hoài Nga trở về, hắn luôn nhìn nàng ấy chằm chằm khi còn ở trong bữa tiệc, nhìn thấy hai người đi ra, sau khi nói chuyện với phụ mẫu xong thì cũng đi theo ra, chậm một bước đúng lúc nhìn thấy cảnh kia.
Thật sự không thể chờ đợi được nữa, Ninh Trác chỉ có thể mặt dạn mày dày đi theo.
Yến Thu Xuân nghe vậy xong thì nhìn hắn một cái, thì ra đây chính là người xui xẻo bị đánh khi trêu Tiêu Hoài Nga bị sún răng lúc năm tuổi, dáng dấp cũng không tệ, cao to, chỉ là có hơi ngốc. Hắn nghĩ là khi còn bé và khi lớn lên sẽ giống nhau, dẫn đến việc hắn trêu Tiêu Hoài Nga khiến nàng ấy phải oán hận.
Tiêu Hoài Nga không nói gì, không biết còn tức giận hay mềm lòng rồi nữa. Yến Thu Xuân nhân tiện nói: "Ngài muốn ăn gì? Nể mặt ngài đã giúp, ta sẽ nấu cho ngài."
Ninh Trác không muốn ăn, chỉ mượn cớ mà thôi, nhân tiện nói: "Hương Quân muốn nấu gì cũng được, ta không kén chọn!”
Yến Thu Xuân sờ bụng, thật ra trong bữa tiệc vừa rồi nàng không ăn nhiều, mặc dù hương vị không tệ nhưng vì nhớ chuyện tặng quà nên không có khẩu vị, nhân tiện nói: "Được, vậy ta sẽ làm mì xối dầu cho ngài."
Tiêu Hoài Nga hừ một tiếng rồi kéo Yến Thu Xuân đi theo.
Ninh Trác khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng vội đi theo sau lưng.
Yến Thu Xuân dẫn Ninh Trác và Tiêu Hoài Nga đến viện tử của mình.
Phòng bếp này có nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, trước đó nàng đi chỉ đem theo một phần nhỏ, vì thế lúc này lấy ra dùng rất thuận tiện. Cách làm mì xối dầu không khó, bột ớt đã có sẵn, chủ yếu là làm mì sợi thủ công, cần phải bỏ ra chút công sức.
Nhưng tâm tư của Ninh Trác không ở trong chuyện này vì thế nên không để ý, nghe bảo bọn họ chỉ cần chờ thôi nên hắn vui vẻ nói: "Vậy thì được, chúng ta sẽ không làm phiền cô nương nữa. Chúng ta ngồi chờ ở bên ngoài bàn đá, Ngũ tiểu thư, được chứ?"
Tiêu Hoài Nga hừ một tiếng, lắc đầu: "Ta muốn giúp A Xuân nấu nướng."
Ninh Trác tỏ vẻ mất mát nói: "Vậy ta cùng giúp, Hương Quân, có cái gì mà ta có thể giúp được không?"
Yến Thu Xuân nhìn nhìn hai người họ, nói thẳng: "Hai người đi rửa tay đi, mỗi người nhào một vắt mì. Hai người khỏe mạnh, nhân tiện ta làm việc khác."
"Được rồi!" Ninh Trác vui vẻ nói.
Đây là công việc làm cùng nhau, Tiêu Hoài Nga lại không vui, chỉ là Yến Thu Xuân phân phó, nàng ấy không từ chối. Vốn dĩ hai người không thân, nàng ấy không phải người hoạt bát, bình thường chỉ ở trong phòng không đi ra ngoài, với cả Yến Thu Xuân cũng chỉ là người thân bình thường.
Nhưng vừa rồi nàng bảo vệ mình, Tiêu Hoài Nga thấy rõ nên đối xử với Yến Thu Xuân thân mật hơn nhiều, lời nàng nói thì Tiêu Hoài Nga cũng không tiện phản đối.
Hai người ở trong bếp kéo mì, Yến Thu Xuân vội cầm nguyên liệu ra ngoài rửa từ từ.
Không làm phiền hai người này nữa.
Đã rất lâu nàng không ăn mì xối dầu rồi.
Yến Thu Xuân khẽ nói: "Chờ một lát làm cay một chút, thêm chút giấm, chắc là sẽ ngon hơn, không biết khi nào khoai lang mới xuất hiện nhỉ?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoài Vương và Tiêu Hoài Thanh lần lượt mang khoai tây và ớt về.
Vùng đất trồng khoai lang chiếm cứ một phần không nhỏ mỹ thực của Hoa Quốc, nhưng mãi mà vẫn không có tung tích, khiến cho bột khoai cũng chưa được xuất hiện, vì thế nên nàng mới không thể ăn món chua cay theo ý thích được.
Thật là đáng tiếc!
Yến Thu Xuân cảm thán nhưng không dừng việc trên tay lại, nàng rửa rau xanh, lại rửa mầm đậu xanh đặt trong rổ, tiếp theo là đi vào bếp nhóm lửa.
Lúc nàng đi vào, dường như quan hệ giữa Tiêu Hoài Nga và Ninh Trác đã trở nên tốt hơn, không biết Ninh Trác nói gì mà nữ tử đang nhào bột nở nụ cười nhạt, nhưng nhanh chóng thu lại, nhìn có vẻ lạnh nhạt mà tiếp tục làm việc.
Tính cách Ninh Trác có vẻ rất hoạt bát, hắn không nhụt chí, cười hì hì tiếp tục nói chuyện với nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.