Xuyên Thành Vạn Người Ghét, Nàng Dẫn Theo Nhóm Pháo Hôi Nổi Loạn
Chương 33: Đừng Nói Ta Lấy Mạnh Hiếp Yếu
Vân Gia Tiểu Cửu
30/10/2024
Địa vị của Vân Lạc Trần trong Vân gia không phải là cao, chỉ vì cha ông ta có công lao lớn với Vân gia, nên sau đó mới được đưa lên làm Thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông.
Cũng vì cha ông ta mà người trong Vân gia mới khách sáo với ông ta.
“Gia chủ nói sao?”
Vân Lạc Trần không đặt cấm chế, chính là muốn để Nguyệt Huyền Cơ nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Ông ta muốn cho Nguyệt Huyền Cơ nghe cho rõ, đừng hòng làm phó tông chủ Huyền Thiên Tông mà phải cuốn gói rời đi ngay lập tức.
Nguyệt Huyền Cơ liếc nhìn Vân Lạc Trần một cái, dường như nhìn thấu ý đồ của ông ta, khẽ cười khẩy một tiếng khinh thường.
“Gia chủ…” Lão giả thấy Vân Lạc Trần không đặt cấm chế, liếc nhìn Nguyệt Huyền Cơ, có chút muốn nói lại thôi, “Gia chủ ông ấy…”
Thấy vậy, Vân Lạc Trần bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lão giả giật mình, thầm nghĩ là ông ta không đặt cấm chế, chẳng trách người ta nghe thấy được.
“Gia chủ bị người ta đánh, giờ vẫn nằm trên giường không xuống được.”
Lão giả nói câu này với giọng rất nhỏ, chính ông cũng thấy xấu hổ…
“Ông vừa nói gì?” Vân Lạc Trần nhíu mày, “Thực lực của gia chủ đã đạt đến Linh Tôn trung kỳ, ai có thể đánh được ông ấy? Có biết đối phương là ai không?”
Cả Nam Châu chỉ có mấy người đạt tới trình độ đó, huống chi là người muốn ra tay với Vân gia, ắt hẳn phải cân nhắc thật kỹ.
“Người đó mặc một bộ áo choàng đen, lại còn đeo mặt nạ, công pháp hắn thể hiện vô cùng quỷ dị, chúng ta đều không phải đối thủ.” Lão giả lộ vẻ lo lắng, “Người đó chỉ nhằm vào gia chủ mà ra tay ác độc, như thể đã chọn mục tiêu từ trước. Chúng ta phân tích, có khả năng người đó đến từ Đông Châu.”
Nam Châu chỉ có vài người có thực lực như vậy, muốn động đến Vân gia cũng phải suy nghĩ kỹ.
Một khi đã ra tay thì chính là đối đầu với Vân gia, ở Nam Châu coi như không thể sống yên ổn.
Mà Đông Châu cũng không phải ai muốn đến thì đến, đặc biệt là người ở Nam Châu.
“Đông Châu?” Sắc mặt Vân Lạc Trần trở nên nghiêm trọng, “Người đó có nói gì không?”
Vân gia chưa từng đắc tội với người ở Đông Châu, là ai lại vô cớ ra tay với Vân gia?
Ông ta vô thức nhìn sang Nguyệt Huyền Cơ, người khác nói rằng Nguyệt Huyền Cơ là người của Nguyệt gia ở Đông Châu, chẳng lẽ là thật?
Nếu thật như vậy thì chuyện này sẽ rất phiền phức.
Nếu thế lực Đông Châu nhúng tay vào, Vân gia rất khó có cơ hội phản kháng.
“Nhìn ta làm gì?” Trên mặt Nguyệt Huyền Cơ nở nụ cười càng đáng ghét, “Ta đâu có khả năng lớn đến thế, người ta cũng nói rồi, chẳng lẽ ai mang họ Nguyệt đều là người của Nguyệt gia Đông Châu?”
Vân Lạc Trần lại cảm thấy lời ông nói có lý, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
Lão giả lại nhìn sang Nguyệt Huyền Cơ, thầm nghĩ đã nghe đến thế rồi thì kể tiếp thôi! Đã mất mặt rồi, còn sợ mất ít hay nhiều sao?
“Người đó vừa đánh gia chủ vừa chửi, chửi thậm tệ!” Nói đến đây lão giả cũng giận mà chẳng làm được gì, “Hắn nói nếu dám không cho Nguyệt Huyền Cơ làm phó tông chủ, thì sẽ móc đan điền của gia chủ ra. Không chỉ vậy, còn muốn rút gân tay gân chân của gia chủ làm dây nhảy, rồi lấy xích chó buộc lại mà dắt đi khắp nơi.”
Nói xong, ông còn hỏi thêm: “Có phải quá thô lỗ không?”
Vân Lạc Trần nghiến răng, cả người đầy sát khí hầm hầm toát ra.
Nguyệt Huyền Cơ nghe thấy vô cùng khoái chí, trong lòng nghĩ không biết kẻ đó là ai? Thật có triển vọng! Chửi nghe hay đến thế!
“Nhìn ta làm gì!” Ông bĩu môi, “Thật sự chẳng liên quan gì đến ta.”
Thấy Vân Lạc Trần sắp phát điên, ông khẽ hỏi: “Chuyện đồ đệ, ngươi không nói gì, ta coi như ngươi ngầm đồng ý rồi nhé?”
Vân Lạc Trần tức đến mức đầu óc ù ù, nhất thời không biết làm gì với Nguyệt Huyền Cơ.
Nhưng nếu để Quy Nhất nhận Nguyệt Huyền Cơ làm đại sư phụ, còn nhận ông ta làm nhị sư phụ, mỗi tháng lại phải đến Thanh Dương Phong mười lăm ngày, ông ta không chịu được.
“Nguyệt Huyền Cơ, Quy Nhất là đồ đệ của ta, ngươi đến sau chỉ có thể làm nhị sư phụ, mỗi tháng Quy Nhất chỉ được đến Thanh Dương Phong ba ngày thôi!”
Ba ngày là giới hạn lớn nhất của ông ta, coi như cho Quy Nhất đến Thanh Dương Phong chơi với năm con chó vậy.
“Người họ Vân kia, đừng ép ta lấy mạnh hiếp yếu!”
Nguyệt Huyền Cơ tức giận. Người này không hiểu lời người khác hay sao?
Còn dám mặc cả? Thật sự nghĩ rằng ông không dám ra tay trước à?
Chuyện lấy mạnh hiếp yếu, đâu phải ông chưa từng làm qua.
Bốn chữ “lấy mạnh hiếp yếu” đối với Vân Lạc Trần chẳng khác gì một sự sỉ nhục trắng trợn.
Lão giả đứng bên cạnh nhìn Nguyệt Huyền Cơ rồi nhìn sang Vân Lạc Trần, vội muốn lẻn đi.
Nơi này không nên ở lâu, tốt hơn là lén lút rời đi, “Vậy ta đi trước đây, việc bên này ngươi cứ cẩn trọng nhé.”
“Cẩn trọng” này đầy nhục nhã và bất lực.
Thế giới này là như vậy, thực lực không đủ thì chỉ có thể nhịn nhục.
“Đó là đồ đệ của ta!” Vân Lạc Trần vùng vẫy trong vô vọng, “Nguyệt Huyền Cơ, đừng ép người quá đáng!”
Thật là con người gì đây?
Ông đã có bốn đồ đệ rồi mà còn muốn cướp của ông ta sao?
“Ta kém cỏi lắm sao?” Nguyệt Huyền Cơ đảo mắt, “Có thêm một sư phụ mạnh mẽ hơn thì có gì không tốt chứ? Ngươi nhỏ mọn như vậy, phản ứng dữ dội như vậy, chẳng lẽ ngươi có ý đồ bất chính với Quy Nhất?”
Bị nhìn thấu tâm tư, Vân Lạc Trần lập tức im bặt.
“Sao ngươi không nói gì nữa, họ Vân kia?” Nguyệt Huyền Cơ cười ngạo mạn, “Không lẽ ngươi là cầm thú? Tuổi của ngươi đủ làm cụ tổ của người ta rồi! Yêu đương sư đồ, bị trời đánh đấy! Ồ, ta hiểu rồi, khó trách một ông già còn muốn giữ bộ mặt trẻ trung, hóa ra là muốn dùng để dụ dỗ đồ đệ, ngươi biến thái, thực sự biến thái.”
Bị chửi mà không biết đáp trả thế nào, muốn cãi lại, nhưng chỉ thấy Nguyệt Huyền Cơ vừa chửi vừa đi xa.
Ông ta vẫn chưa dám thừa nhận chuyện này, chỉ xem như là yêu thương Quy Nhất hơn một chút.
Nhưng đôi khi, thật sự không nhịn được…
Khi Nguyệt Huyền Cơ quay lại Thanh Dương Phong, năm đồ đệ của ông vẫn đang nướng thịt, mùi rượu thơm lẫn mùi thịt nướng, thật sự rất hấp dẫn.
“Sư phụ, không đánh à?”
Tống Tề Quang có vẻ thất vọng, như kiểu đã sẵn sàng hết cả rồi mà lại chỉ được nhìn thấy thế này.
“Hay ngươi đi đánh thử?”
Nguyệt Huyền Cơ không đánh nhau cũng thấy khó chịu, lườm Tống Tề Quang một cái rồi định đi ngủ.
Ông không giống đám trẻ này, ban đêm sẽ thấy buồn ngủ.
Nhìn Đại đồ đệ của mình một cách đầy ẩn ý, sau đó Nguyệt Huyền Cơ dịu dàng nói với Thẩm Quy Nhất: “Nhất Nhất, bên Nhị sư phụ con đã nấu cơm, con có định quay về ăn không? Ta đã bàn xong với ông ta về việc con sẽ ở mỗi phong mười lăm ngày trong tháng, thời gian thì tự con sắp xếp.”
Thẩm Quy Nhất nghĩ một lúc, rồi đứng dậy.
“Con biết rồi, Đại sư phụ.” Nàng gật đầu, trong lòng tự nhủ bản thân có trọng trách không được để cảnh tượng trong câu chuyện tái diễn, “Thời gian con sẽ sắp xếp hợp lý, ba vị sư đệ, sư muội, ta đi trước nhé.”
Quân Lãm Nguyệt thích chơi với Thẩm Quy Nhất, thấy nàng muốn về, trong lòng liền thấy luyến tiếc.
“Sư tỷ, tỷ nhất định phải qua sớm nhé, sáng mai ta sẽ giúp tỷ dọn dẹp phòng.”
Nàng cũng không tiện can thiệp vào quyết định của người khác, nên không giữ lại.
Thẩm Quy Nhất “Ừm” một tiếng, rồi bước xuống núi.
Trên Tinh Nguyệt Phong.
Vân Lạc Trần ngồi ngơ ngác nhìn bàn ăn, trong mắt đỏ ngầu, ông ta đột ngột ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Thẩm Quy Nhất, một cơn khao khát chiếm hữu chưa từng có từ đáy lòng trào dâng lên.
Cũng vì cha ông ta mà người trong Vân gia mới khách sáo với ông ta.
“Gia chủ nói sao?”
Vân Lạc Trần không đặt cấm chế, chính là muốn để Nguyệt Huyền Cơ nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Ông ta muốn cho Nguyệt Huyền Cơ nghe cho rõ, đừng hòng làm phó tông chủ Huyền Thiên Tông mà phải cuốn gói rời đi ngay lập tức.
Nguyệt Huyền Cơ liếc nhìn Vân Lạc Trần một cái, dường như nhìn thấu ý đồ của ông ta, khẽ cười khẩy một tiếng khinh thường.
“Gia chủ…” Lão giả thấy Vân Lạc Trần không đặt cấm chế, liếc nhìn Nguyệt Huyền Cơ, có chút muốn nói lại thôi, “Gia chủ ông ấy…”
Thấy vậy, Vân Lạc Trần bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lão giả giật mình, thầm nghĩ là ông ta không đặt cấm chế, chẳng trách người ta nghe thấy được.
“Gia chủ bị người ta đánh, giờ vẫn nằm trên giường không xuống được.”
Lão giả nói câu này với giọng rất nhỏ, chính ông cũng thấy xấu hổ…
“Ông vừa nói gì?” Vân Lạc Trần nhíu mày, “Thực lực của gia chủ đã đạt đến Linh Tôn trung kỳ, ai có thể đánh được ông ấy? Có biết đối phương là ai không?”
Cả Nam Châu chỉ có mấy người đạt tới trình độ đó, huống chi là người muốn ra tay với Vân gia, ắt hẳn phải cân nhắc thật kỹ.
“Người đó mặc một bộ áo choàng đen, lại còn đeo mặt nạ, công pháp hắn thể hiện vô cùng quỷ dị, chúng ta đều không phải đối thủ.” Lão giả lộ vẻ lo lắng, “Người đó chỉ nhằm vào gia chủ mà ra tay ác độc, như thể đã chọn mục tiêu từ trước. Chúng ta phân tích, có khả năng người đó đến từ Đông Châu.”
Nam Châu chỉ có vài người có thực lực như vậy, muốn động đến Vân gia cũng phải suy nghĩ kỹ.
Một khi đã ra tay thì chính là đối đầu với Vân gia, ở Nam Châu coi như không thể sống yên ổn.
Mà Đông Châu cũng không phải ai muốn đến thì đến, đặc biệt là người ở Nam Châu.
“Đông Châu?” Sắc mặt Vân Lạc Trần trở nên nghiêm trọng, “Người đó có nói gì không?”
Vân gia chưa từng đắc tội với người ở Đông Châu, là ai lại vô cớ ra tay với Vân gia?
Ông ta vô thức nhìn sang Nguyệt Huyền Cơ, người khác nói rằng Nguyệt Huyền Cơ là người của Nguyệt gia ở Đông Châu, chẳng lẽ là thật?
Nếu thật như vậy thì chuyện này sẽ rất phiền phức.
Nếu thế lực Đông Châu nhúng tay vào, Vân gia rất khó có cơ hội phản kháng.
“Nhìn ta làm gì?” Trên mặt Nguyệt Huyền Cơ nở nụ cười càng đáng ghét, “Ta đâu có khả năng lớn đến thế, người ta cũng nói rồi, chẳng lẽ ai mang họ Nguyệt đều là người của Nguyệt gia Đông Châu?”
Vân Lạc Trần lại cảm thấy lời ông nói có lý, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
Lão giả lại nhìn sang Nguyệt Huyền Cơ, thầm nghĩ đã nghe đến thế rồi thì kể tiếp thôi! Đã mất mặt rồi, còn sợ mất ít hay nhiều sao?
“Người đó vừa đánh gia chủ vừa chửi, chửi thậm tệ!” Nói đến đây lão giả cũng giận mà chẳng làm được gì, “Hắn nói nếu dám không cho Nguyệt Huyền Cơ làm phó tông chủ, thì sẽ móc đan điền của gia chủ ra. Không chỉ vậy, còn muốn rút gân tay gân chân của gia chủ làm dây nhảy, rồi lấy xích chó buộc lại mà dắt đi khắp nơi.”
Nói xong, ông còn hỏi thêm: “Có phải quá thô lỗ không?”
Vân Lạc Trần nghiến răng, cả người đầy sát khí hầm hầm toát ra.
Nguyệt Huyền Cơ nghe thấy vô cùng khoái chí, trong lòng nghĩ không biết kẻ đó là ai? Thật có triển vọng! Chửi nghe hay đến thế!
“Nhìn ta làm gì!” Ông bĩu môi, “Thật sự chẳng liên quan gì đến ta.”
Thấy Vân Lạc Trần sắp phát điên, ông khẽ hỏi: “Chuyện đồ đệ, ngươi không nói gì, ta coi như ngươi ngầm đồng ý rồi nhé?”
Vân Lạc Trần tức đến mức đầu óc ù ù, nhất thời không biết làm gì với Nguyệt Huyền Cơ.
Nhưng nếu để Quy Nhất nhận Nguyệt Huyền Cơ làm đại sư phụ, còn nhận ông ta làm nhị sư phụ, mỗi tháng lại phải đến Thanh Dương Phong mười lăm ngày, ông ta không chịu được.
“Nguyệt Huyền Cơ, Quy Nhất là đồ đệ của ta, ngươi đến sau chỉ có thể làm nhị sư phụ, mỗi tháng Quy Nhất chỉ được đến Thanh Dương Phong ba ngày thôi!”
Ba ngày là giới hạn lớn nhất của ông ta, coi như cho Quy Nhất đến Thanh Dương Phong chơi với năm con chó vậy.
“Người họ Vân kia, đừng ép ta lấy mạnh hiếp yếu!”
Nguyệt Huyền Cơ tức giận. Người này không hiểu lời người khác hay sao?
Còn dám mặc cả? Thật sự nghĩ rằng ông không dám ra tay trước à?
Chuyện lấy mạnh hiếp yếu, đâu phải ông chưa từng làm qua.
Bốn chữ “lấy mạnh hiếp yếu” đối với Vân Lạc Trần chẳng khác gì một sự sỉ nhục trắng trợn.
Lão giả đứng bên cạnh nhìn Nguyệt Huyền Cơ rồi nhìn sang Vân Lạc Trần, vội muốn lẻn đi.
Nơi này không nên ở lâu, tốt hơn là lén lút rời đi, “Vậy ta đi trước đây, việc bên này ngươi cứ cẩn trọng nhé.”
“Cẩn trọng” này đầy nhục nhã và bất lực.
Thế giới này là như vậy, thực lực không đủ thì chỉ có thể nhịn nhục.
“Đó là đồ đệ của ta!” Vân Lạc Trần vùng vẫy trong vô vọng, “Nguyệt Huyền Cơ, đừng ép người quá đáng!”
Thật là con người gì đây?
Ông đã có bốn đồ đệ rồi mà còn muốn cướp của ông ta sao?
“Ta kém cỏi lắm sao?” Nguyệt Huyền Cơ đảo mắt, “Có thêm một sư phụ mạnh mẽ hơn thì có gì không tốt chứ? Ngươi nhỏ mọn như vậy, phản ứng dữ dội như vậy, chẳng lẽ ngươi có ý đồ bất chính với Quy Nhất?”
Bị nhìn thấu tâm tư, Vân Lạc Trần lập tức im bặt.
“Sao ngươi không nói gì nữa, họ Vân kia?” Nguyệt Huyền Cơ cười ngạo mạn, “Không lẽ ngươi là cầm thú? Tuổi của ngươi đủ làm cụ tổ của người ta rồi! Yêu đương sư đồ, bị trời đánh đấy! Ồ, ta hiểu rồi, khó trách một ông già còn muốn giữ bộ mặt trẻ trung, hóa ra là muốn dùng để dụ dỗ đồ đệ, ngươi biến thái, thực sự biến thái.”
Bị chửi mà không biết đáp trả thế nào, muốn cãi lại, nhưng chỉ thấy Nguyệt Huyền Cơ vừa chửi vừa đi xa.
Ông ta vẫn chưa dám thừa nhận chuyện này, chỉ xem như là yêu thương Quy Nhất hơn một chút.
Nhưng đôi khi, thật sự không nhịn được…
Khi Nguyệt Huyền Cơ quay lại Thanh Dương Phong, năm đồ đệ của ông vẫn đang nướng thịt, mùi rượu thơm lẫn mùi thịt nướng, thật sự rất hấp dẫn.
“Sư phụ, không đánh à?”
Tống Tề Quang có vẻ thất vọng, như kiểu đã sẵn sàng hết cả rồi mà lại chỉ được nhìn thấy thế này.
“Hay ngươi đi đánh thử?”
Nguyệt Huyền Cơ không đánh nhau cũng thấy khó chịu, lườm Tống Tề Quang một cái rồi định đi ngủ.
Ông không giống đám trẻ này, ban đêm sẽ thấy buồn ngủ.
Nhìn Đại đồ đệ của mình một cách đầy ẩn ý, sau đó Nguyệt Huyền Cơ dịu dàng nói với Thẩm Quy Nhất: “Nhất Nhất, bên Nhị sư phụ con đã nấu cơm, con có định quay về ăn không? Ta đã bàn xong với ông ta về việc con sẽ ở mỗi phong mười lăm ngày trong tháng, thời gian thì tự con sắp xếp.”
Thẩm Quy Nhất nghĩ một lúc, rồi đứng dậy.
“Con biết rồi, Đại sư phụ.” Nàng gật đầu, trong lòng tự nhủ bản thân có trọng trách không được để cảnh tượng trong câu chuyện tái diễn, “Thời gian con sẽ sắp xếp hợp lý, ba vị sư đệ, sư muội, ta đi trước nhé.”
Quân Lãm Nguyệt thích chơi với Thẩm Quy Nhất, thấy nàng muốn về, trong lòng liền thấy luyến tiếc.
“Sư tỷ, tỷ nhất định phải qua sớm nhé, sáng mai ta sẽ giúp tỷ dọn dẹp phòng.”
Nàng cũng không tiện can thiệp vào quyết định của người khác, nên không giữ lại.
Thẩm Quy Nhất “Ừm” một tiếng, rồi bước xuống núi.
Trên Tinh Nguyệt Phong.
Vân Lạc Trần ngồi ngơ ngác nhìn bàn ăn, trong mắt đỏ ngầu, ông ta đột ngột ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Thẩm Quy Nhất, một cơn khao khát chiếm hữu chưa từng có từ đáy lòng trào dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.