Xuyên Thành Vạn Người Ghét, Nàng Dẫn Theo Nhóm Pháo Hôi Nổi Loạn
Chương 8: Rốt Cuộc Là Niềm Vui Hay Nỗi Sợ?
Vân Gia Tiểu Cửu
29/10/2024
[Chuyện lớn? Ta đi đây! Mới vào Thanh Dương Tông ngày thứ hai đã có quả dưa to thế này à?]
Nghe thấy Nguyệt Huyền Cơ nói có chuyện lớn, trong lòngQuân Lãm Nguyệt vô cùng tò mò.
Nghe thấy tiếng lòng của tiểu đồ đệ, Nguyệt Huyền Cơ càng đắc ý, càng tò mò thì lát nữa bất ngờ sẽ càng lớn!
“Chuyện là thế này, hôm qua vi sư uống rượu say rồi đi loạn, đi đi lại lại thế nào lại đến Huyền Thiên Tông.”
Sợ tiểu đồ đệ biết ông có thể nghe được tiếng lòng của nàng, Nguyệt Huyền Cơ bèn bịa chuyện ngay tại chỗ.
Quân Lãm Nguyệt chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi.
Đừng nhìn nàng bên ngoài ngoan ngoãn dễ thương, trong lòng thì đã náo nhiệt rồi.
[Thảo nào tối qua lúc tam sư huynh sắp chết không thấy sư phụ đâu, hóa ra là chạy sang Huyền Thiên Tông.]
Trong thoáng chốc, nàng không giữ nổi bình tĩnh nữa.
[Sư phụ say rượu tối qua còn chạy đến Huyền Thiên Tông, chẳng lẽ đụng độ với Vân Lạc Trần rồi sao? Trời ơi!!! Hy vọng không phải như ta nghĩ.]
Trong lòng Nguyệt Huyền Cơ bốc lên một ngọn lửa vô danh, nhưng bên ngoài lại không biểu hiện ra.
Sáng nay thấy Tiểu Tam, ông đã cảm thấy không ổn rồi. Một đêm bạc đầu, mắt còn bịt miếng vải đen, thằng nhãi ấy nói dối rằng kiểu trang phục này đang là mốt hiện nay, thế mà ông lại tin!
Ông cũng biết, tối qua chắc chắn Tiểu Tam đã không kiềm chế được luồng sức mạnh trong cơ thể, nhưng cũng không thể vì không muốn làm sư phụ lo lắng mà không nói một lời!
Thật đúng là thằng ranh con!
Vừa rồi, Tống Tề Quang sợ đến dựng hết tóc gáy, may mà sư phụ không giống hắn, có thể nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội, nếu không chắc chắn đã bị tát chết rồi…
Khi không còn nghe tiếng lòng của tiểu đồ đệ nữa, Nguyệt Huyền Cơ mới tiếp tục nói: “Chưởng môn Huyền Thiên Tông là huynh đệ tốt của vi sư, mặc dù bình thường mỗi lần gặp là chúng ta lại cãi nhau, nhưng tình nghĩa giữa ta và ông ấy vẫn còn. Tối qua, ta không cẩn thận đến chỗ ông ấy và phát điên vì rượu, làm nổ tung cả nóc phòng của ông ấy, vì thế… Haiz!”
Nguyệt Huyền Cơ giả vờ thần bí, nói đến đây cố tình không nói tiếp nữa.
Ông muốn nghe thử đám đồ đệ đoán thế nào, càng muốn xem có tin tức gì về lão bạn cũ của mình từ tiểu đồ đệ hay không.
Mặc dù bề ngoài ông và tên kia luôn đối đầu, nhưng thật ra tình cảm rất tốt, nếu nói ông bị Vân Lạc Trần giết chết, lão già kia chắc chắn không thể ngồi yên.
Quả nhiên, nghe thấy mấy chữ chưởng môn Huyền Thiên Tông, trong lòng Quân Lãm Nguyệt lại nhộn nhịp lên.
[May quá, may quá, sư phụ chỉ chạy đến chỗ Vân Tiêu phát điên vì rượu thôi, may mà không đụng phải Vân Lạc Trần.]
[Nói đến Vân Tiêu, haiz~ Một đời cường giả lại bị Vân Lạc Trần hại đến thê thảm, thậm chí chết còn thảm hơn sư phụ và các sư huynh.]
[Sư phụ tiếp theo không định nói là tối qua sang Huyền Thiên Tông phát điên vì rượu bị Vân Tiêu đánh, rồi trong đại hội tông môn tới sẽ bắt chúng ta đánh đệ tử của Vân Tiêu chứ? Ừm~ Theo tính cách của sư phụ thì hoàn toàn có thể.]
Nguyệt Huyền Cơ: Chẳng lẽ là do ta không đủ oai phong nên tiểu đồ đệ nghĩ ta không đánh lại tên Vân Tiêu kia à?
Dung Tuyệt: Tửu lượng của sư phụ không nhỏ đến thế, sao lại đúng lúc tối qua chạy đến Huyền Thiên Tông? Không ổn.
Bùi Yến: Mặc dù vậy, nhưng cảm giác có gì đó không đúng.
Tống Tề Quang: Sư phụ không bình thường! Trước đây uống hai vò lớn cũng không thấy phát điên…
Thấy mấy đồ đệ không có ai mở miệng, Nguyệt Huyền Cơ đành nói ra “bất ngờ” của mình: “Vi sư nghĩ đến các con còn trẻ, cho nên quyết định hợp nhất Thanh Dương Tông với Huyền Thiên Tông, sau khi hợp nhất chúng ta sẽ độc chiếm một ngọn núi trong Huyền Thiên Tông, và không bị bất cứ ai quản lý, bao gồm cả chưởng môn Huyền Thiên Tông Vân Tiêu.”
Lời vừa dứt, không khí lặng đi.
Dung Tuyệt hơi cau mày.
Bùi Yến không biết đang nghĩ gì.
Tống Tề Quang mắt sáng rực.
Quân Lãm Nguyệt thì biểu cảm phức tạp.
“Sao các con không nói gì?” Ánh mắt Nguyệt Huyền Cơ lướt qua mặt ba đồ đệ, cuối cùng dừng lại trên tiểu đồ đệ Quân Lãm Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, quyết định của vi sư có phải hơi đột ngột không?”
Quân Lãm Nguyệt nhìn thoáng qua ba vị sư huynh với nét mặt khác nhau, rồi mới nhỏ giọng đáp: “Quả thực hơi… đột ngột.”
[Đúng là nỗi sợ chứ còn gì nữa? Ta còn đang nghĩ cách nào để không cho các ngươi đụng mặt Vân Lạc Trần, giờ hay rồi! Đưa thẳng đến cửa.]
[Nhưng mà sư phụ làm vậy cũng có chút lợi ích, ít nhất ta không cần phải đau đầu nghĩ cách giúp tam sư huynh tìm món đồ đó nữa, chỉ cần có thể lấy được món đồ trong ảo cảnh của Huyền Thiên Tông, sau này tam sư huynh sẽ có thể khống chế sức mạnh trong cơ thể, cũng có thể hồi phục lại như trước.]
[Thôi, đi đến đâu hay đến đó, đôi khi né tránh mãi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.]
Nghe tiếng lòng của tiểu đồ đệ, Nguyệt Huyền Cơ cũng thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, nhưng mà thằng nhãi tiểu tam sao lại như vậy? Tự dưng lại động đến luồng sức mạnh trong cơ thể làm gì? Giờ lại khiến tiểu đồ đệ phải lo lắng cho hắn, đáng đánh đòn!
“Vi sư cũng không muốn đâu~” Nguyệt Huyền Cơ thở dài, “Chủ yếu là Thanh Dương Tông quá vắng lặng, các con còn trẻ nên cần đến nơi đông vui một chút, nếu không tính cách cũng sẽ trở nên kỳ quặc, còn nữa, các con cũng đến tuổi tìm đạo lữ rồi, một mớ…”
Lời còn chưa dứt đã thấy Dung Tuyệt bật đứng dậy, gương mặt lạnh như tảng băng ngàn năm.
“Đúng là rảnh rỗi.”
Mấy chữ từ miệng hắn phát ra đầy lạnh giá, người cũng biến mất ngay sau đó.
“Cánh cứng rồi hả thằng nhãi này!” Nguyệt Huyền Cơ tức mà bất lực, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Mau thu xếp đồ đạc, sáng mai chúng ta khởi hành!”
Sau khi Dung Tuyệt rời đi, Bùi Yến và Tống Tề Quang trao đổi ánh mắt, rồi lần lượt đứng dậy.
“Sư phụ, đồ nhi còn chưa muốn tìm đạo lữ, người như đồ nhi cả ngày chỉ biết luyện đan, nhàm chán lắm, chắc không có cô nương nào thích đâu.”
Sợ sư phụ nói thêm gì nữa, Bùi Yến nói xong liền vội vàng chuồn mất.
Còn Tống Tề Quang thì chẳng hề phản đối chút nào, “Đồ nhi thấy đi Huyền Thiên Tông cũng tốt, nghe nói Huyền Thiên Tông có nhiều cô nương xinh đẹp lắm, qua đó đồ nhi sẽ tìm, tìm mười người cũng được!”
Nhìn bóng lưng của ba đồ đệ rời đi, Nguyệt Huyền Cơ nghiến răng nghiến lợi, “Thằng nhóc cặn bã này, dám làm hại các cô nương nhà người ta, xem ta có đánh chết con không!”
Thấy sư phụ bị tam sư huynh chọc tức đến mức râu dựng ngược lên, Quân Lãm Nguyệt nín cười, không dám cười thành tiếng.
Nàng vừa mới đến Thanh Dương Tông, không có nhiều đồ đạc để thu dọn, nên cũng chẳng phải bận rộn.
Nghĩ đến chuyện bản thân cũng có kha khá đồ, Nguyệt Huyền Cơ định đi thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn không quên cưng chiều nói với Quân Lãm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt à, vi sư đi thu dọn đồ đạc đây. Dù con chẳng có gì cần thu dọn, nhưng có thể đi dạo trong tông, thấy món nào thích thì cứ lấy đi.”
Sau khi đi rồi, ông sẽ dùng đại trận phong tông, không biết đến khi nào mới quay về được.
“Vâng, sư phụ.” Quân Lãm Nguyệt gật đầu. Thanh Dương Tông khai tông còn sớm hơn cả Huyền Thiên Tông, chỉ là về sau suy thoái, trong tông chắc chắn có không ít thứ quý giá, “Vậy đồ nhi đi xem qua.”
Mọi người đều đang bận thu dọn đồ đạc, chỉ có Quân Lãm Nguyệt ung dung đi dạo.
[A Vượng, biết trong Thanh Dương Tông có bảo vật nào thích hợp với ta không?]
So với việc mất thời gian tự tìm kiếm, nàng cảm thấy A Vượng, ngoại lệ của mình, đáng tin cậy hơn.
Kim Vượng Vượng: [Ta dẫn ký chủ đến một nơi, ở đó toàn là bảo bối, ký chủ có thể cân nhắc mang tất cả đi, dù sao thì chiếc nhẫn không gian tam sư huynh tặng cũng có thể chứa được.]
Nó nghĩ rằng dù sao cũng sắp rời đi, Nguyệt Huyền Cơ phong tông thì những thứ đó để lại cũng là lãng phí, chi bằng để ký chủ nhà nó giữ còn hơn...
[Thế thì tốt quá, dẫn ta đi ngay!]
Quân Lãm Nguyệt xoa xoa tay, nghĩ bụng sư phụ đã cho phép thì cứ thế mà làm thôi, hì hì~
Chẳng mấy chốc Kim Vượng Vượng đã chạy hớt hải dẫn Quân Lãm Nguyệt đến trước một tòa kiến trúc, tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, trông thật đồ sộ và hoành tráng.
[Đây là nơi nào vậy? Trông giống như một tòa tháp, bên trong liệu có đang phong ấn thứ gì ghê gớm không?]
Quân Lãm Nguyệt nhìn quanh tòa kiến trúc, sau khi quan sát kỹ, nàng mới mơ hồ thấy được một chữ trên tấm biển không rõ ràng.
Đó là một chữ “Bảo” mờ nhạt, lúc này nàng đã hiểu ra.
[Là Tàng Bảo Các phải không?]
Khi hỏi Kim Vượng Vượng câu này, ánh mắt của Quân Lãm Nguyệt bắt đầu phát sáng.
Kim Vượng Vượng: [Đúng vậy, ký chủ. Đây chính là Tàng Bảo Các của Thanh Dương Tông, bên trong có rất nhiều bảo bối, nhưng có vẻ đã lâu rồi không có ai lui tới, một số bảo bối bên trong có thể đã mất hiệu lực.]
Quân Lãm Nguyệt chẳng bận tâm lắm, thứ mất hiệu lực chỉ có thể là đan dược hay linh thảo, còn những thứ khác, không dễ mà hỏng được.
[A Vượng, có cần chìa khóa không?]
Quân Lãm Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái khóa trên cánh cửa lớn của Tàng Bảo Các, chuẩn bị đi tìm sư phụ xin chìa khóa.
[Khóa này không phải khóa thường, trên đó có trận pháp tấn công. Một khi cưỡng ép mở, e là sẽ bị trận pháp nổ tan tành.]
Đang lúc nàng quay người định đi tìm Nguyệt Huyền Cơ xin chìa khóa, bóng dáng của Dung Tuyệt bất ngờ xuất hiện.
Nghe thấy Nguyệt Huyền Cơ nói có chuyện lớn, trong lòngQuân Lãm Nguyệt vô cùng tò mò.
Nghe thấy tiếng lòng của tiểu đồ đệ, Nguyệt Huyền Cơ càng đắc ý, càng tò mò thì lát nữa bất ngờ sẽ càng lớn!
“Chuyện là thế này, hôm qua vi sư uống rượu say rồi đi loạn, đi đi lại lại thế nào lại đến Huyền Thiên Tông.”
Sợ tiểu đồ đệ biết ông có thể nghe được tiếng lòng của nàng, Nguyệt Huyền Cơ bèn bịa chuyện ngay tại chỗ.
Quân Lãm Nguyệt chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi.
Đừng nhìn nàng bên ngoài ngoan ngoãn dễ thương, trong lòng thì đã náo nhiệt rồi.
[Thảo nào tối qua lúc tam sư huynh sắp chết không thấy sư phụ đâu, hóa ra là chạy sang Huyền Thiên Tông.]
Trong thoáng chốc, nàng không giữ nổi bình tĩnh nữa.
[Sư phụ say rượu tối qua còn chạy đến Huyền Thiên Tông, chẳng lẽ đụng độ với Vân Lạc Trần rồi sao? Trời ơi!!! Hy vọng không phải như ta nghĩ.]
Trong lòng Nguyệt Huyền Cơ bốc lên một ngọn lửa vô danh, nhưng bên ngoài lại không biểu hiện ra.
Sáng nay thấy Tiểu Tam, ông đã cảm thấy không ổn rồi. Một đêm bạc đầu, mắt còn bịt miếng vải đen, thằng nhãi ấy nói dối rằng kiểu trang phục này đang là mốt hiện nay, thế mà ông lại tin!
Ông cũng biết, tối qua chắc chắn Tiểu Tam đã không kiềm chế được luồng sức mạnh trong cơ thể, nhưng cũng không thể vì không muốn làm sư phụ lo lắng mà không nói một lời!
Thật đúng là thằng ranh con!
Vừa rồi, Tống Tề Quang sợ đến dựng hết tóc gáy, may mà sư phụ không giống hắn, có thể nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội, nếu không chắc chắn đã bị tát chết rồi…
Khi không còn nghe tiếng lòng của tiểu đồ đệ nữa, Nguyệt Huyền Cơ mới tiếp tục nói: “Chưởng môn Huyền Thiên Tông là huynh đệ tốt của vi sư, mặc dù bình thường mỗi lần gặp là chúng ta lại cãi nhau, nhưng tình nghĩa giữa ta và ông ấy vẫn còn. Tối qua, ta không cẩn thận đến chỗ ông ấy và phát điên vì rượu, làm nổ tung cả nóc phòng của ông ấy, vì thế… Haiz!”
Nguyệt Huyền Cơ giả vờ thần bí, nói đến đây cố tình không nói tiếp nữa.
Ông muốn nghe thử đám đồ đệ đoán thế nào, càng muốn xem có tin tức gì về lão bạn cũ của mình từ tiểu đồ đệ hay không.
Mặc dù bề ngoài ông và tên kia luôn đối đầu, nhưng thật ra tình cảm rất tốt, nếu nói ông bị Vân Lạc Trần giết chết, lão già kia chắc chắn không thể ngồi yên.
Quả nhiên, nghe thấy mấy chữ chưởng môn Huyền Thiên Tông, trong lòng Quân Lãm Nguyệt lại nhộn nhịp lên.
[May quá, may quá, sư phụ chỉ chạy đến chỗ Vân Tiêu phát điên vì rượu thôi, may mà không đụng phải Vân Lạc Trần.]
[Nói đến Vân Tiêu, haiz~ Một đời cường giả lại bị Vân Lạc Trần hại đến thê thảm, thậm chí chết còn thảm hơn sư phụ và các sư huynh.]
[Sư phụ tiếp theo không định nói là tối qua sang Huyền Thiên Tông phát điên vì rượu bị Vân Tiêu đánh, rồi trong đại hội tông môn tới sẽ bắt chúng ta đánh đệ tử của Vân Tiêu chứ? Ừm~ Theo tính cách của sư phụ thì hoàn toàn có thể.]
Nguyệt Huyền Cơ: Chẳng lẽ là do ta không đủ oai phong nên tiểu đồ đệ nghĩ ta không đánh lại tên Vân Tiêu kia à?
Dung Tuyệt: Tửu lượng của sư phụ không nhỏ đến thế, sao lại đúng lúc tối qua chạy đến Huyền Thiên Tông? Không ổn.
Bùi Yến: Mặc dù vậy, nhưng cảm giác có gì đó không đúng.
Tống Tề Quang: Sư phụ không bình thường! Trước đây uống hai vò lớn cũng không thấy phát điên…
Thấy mấy đồ đệ không có ai mở miệng, Nguyệt Huyền Cơ đành nói ra “bất ngờ” của mình: “Vi sư nghĩ đến các con còn trẻ, cho nên quyết định hợp nhất Thanh Dương Tông với Huyền Thiên Tông, sau khi hợp nhất chúng ta sẽ độc chiếm một ngọn núi trong Huyền Thiên Tông, và không bị bất cứ ai quản lý, bao gồm cả chưởng môn Huyền Thiên Tông Vân Tiêu.”
Lời vừa dứt, không khí lặng đi.
Dung Tuyệt hơi cau mày.
Bùi Yến không biết đang nghĩ gì.
Tống Tề Quang mắt sáng rực.
Quân Lãm Nguyệt thì biểu cảm phức tạp.
“Sao các con không nói gì?” Ánh mắt Nguyệt Huyền Cơ lướt qua mặt ba đồ đệ, cuối cùng dừng lại trên tiểu đồ đệ Quân Lãm Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, quyết định của vi sư có phải hơi đột ngột không?”
Quân Lãm Nguyệt nhìn thoáng qua ba vị sư huynh với nét mặt khác nhau, rồi mới nhỏ giọng đáp: “Quả thực hơi… đột ngột.”
[Đúng là nỗi sợ chứ còn gì nữa? Ta còn đang nghĩ cách nào để không cho các ngươi đụng mặt Vân Lạc Trần, giờ hay rồi! Đưa thẳng đến cửa.]
[Nhưng mà sư phụ làm vậy cũng có chút lợi ích, ít nhất ta không cần phải đau đầu nghĩ cách giúp tam sư huynh tìm món đồ đó nữa, chỉ cần có thể lấy được món đồ trong ảo cảnh của Huyền Thiên Tông, sau này tam sư huynh sẽ có thể khống chế sức mạnh trong cơ thể, cũng có thể hồi phục lại như trước.]
[Thôi, đi đến đâu hay đến đó, đôi khi né tránh mãi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.]
Nghe tiếng lòng của tiểu đồ đệ, Nguyệt Huyền Cơ cũng thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, nhưng mà thằng nhãi tiểu tam sao lại như vậy? Tự dưng lại động đến luồng sức mạnh trong cơ thể làm gì? Giờ lại khiến tiểu đồ đệ phải lo lắng cho hắn, đáng đánh đòn!
“Vi sư cũng không muốn đâu~” Nguyệt Huyền Cơ thở dài, “Chủ yếu là Thanh Dương Tông quá vắng lặng, các con còn trẻ nên cần đến nơi đông vui một chút, nếu không tính cách cũng sẽ trở nên kỳ quặc, còn nữa, các con cũng đến tuổi tìm đạo lữ rồi, một mớ…”
Lời còn chưa dứt đã thấy Dung Tuyệt bật đứng dậy, gương mặt lạnh như tảng băng ngàn năm.
“Đúng là rảnh rỗi.”
Mấy chữ từ miệng hắn phát ra đầy lạnh giá, người cũng biến mất ngay sau đó.
“Cánh cứng rồi hả thằng nhãi này!” Nguyệt Huyền Cơ tức mà bất lực, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Mau thu xếp đồ đạc, sáng mai chúng ta khởi hành!”
Sau khi Dung Tuyệt rời đi, Bùi Yến và Tống Tề Quang trao đổi ánh mắt, rồi lần lượt đứng dậy.
“Sư phụ, đồ nhi còn chưa muốn tìm đạo lữ, người như đồ nhi cả ngày chỉ biết luyện đan, nhàm chán lắm, chắc không có cô nương nào thích đâu.”
Sợ sư phụ nói thêm gì nữa, Bùi Yến nói xong liền vội vàng chuồn mất.
Còn Tống Tề Quang thì chẳng hề phản đối chút nào, “Đồ nhi thấy đi Huyền Thiên Tông cũng tốt, nghe nói Huyền Thiên Tông có nhiều cô nương xinh đẹp lắm, qua đó đồ nhi sẽ tìm, tìm mười người cũng được!”
Nhìn bóng lưng của ba đồ đệ rời đi, Nguyệt Huyền Cơ nghiến răng nghiến lợi, “Thằng nhóc cặn bã này, dám làm hại các cô nương nhà người ta, xem ta có đánh chết con không!”
Thấy sư phụ bị tam sư huynh chọc tức đến mức râu dựng ngược lên, Quân Lãm Nguyệt nín cười, không dám cười thành tiếng.
Nàng vừa mới đến Thanh Dương Tông, không có nhiều đồ đạc để thu dọn, nên cũng chẳng phải bận rộn.
Nghĩ đến chuyện bản thân cũng có kha khá đồ, Nguyệt Huyền Cơ định đi thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn không quên cưng chiều nói với Quân Lãm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt à, vi sư đi thu dọn đồ đạc đây. Dù con chẳng có gì cần thu dọn, nhưng có thể đi dạo trong tông, thấy món nào thích thì cứ lấy đi.”
Sau khi đi rồi, ông sẽ dùng đại trận phong tông, không biết đến khi nào mới quay về được.
“Vâng, sư phụ.” Quân Lãm Nguyệt gật đầu. Thanh Dương Tông khai tông còn sớm hơn cả Huyền Thiên Tông, chỉ là về sau suy thoái, trong tông chắc chắn có không ít thứ quý giá, “Vậy đồ nhi đi xem qua.”
Mọi người đều đang bận thu dọn đồ đạc, chỉ có Quân Lãm Nguyệt ung dung đi dạo.
[A Vượng, biết trong Thanh Dương Tông có bảo vật nào thích hợp với ta không?]
So với việc mất thời gian tự tìm kiếm, nàng cảm thấy A Vượng, ngoại lệ của mình, đáng tin cậy hơn.
Kim Vượng Vượng: [Ta dẫn ký chủ đến một nơi, ở đó toàn là bảo bối, ký chủ có thể cân nhắc mang tất cả đi, dù sao thì chiếc nhẫn không gian tam sư huynh tặng cũng có thể chứa được.]
Nó nghĩ rằng dù sao cũng sắp rời đi, Nguyệt Huyền Cơ phong tông thì những thứ đó để lại cũng là lãng phí, chi bằng để ký chủ nhà nó giữ còn hơn...
[Thế thì tốt quá, dẫn ta đi ngay!]
Quân Lãm Nguyệt xoa xoa tay, nghĩ bụng sư phụ đã cho phép thì cứ thế mà làm thôi, hì hì~
Chẳng mấy chốc Kim Vượng Vượng đã chạy hớt hải dẫn Quân Lãm Nguyệt đến trước một tòa kiến trúc, tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, trông thật đồ sộ và hoành tráng.
[Đây là nơi nào vậy? Trông giống như một tòa tháp, bên trong liệu có đang phong ấn thứ gì ghê gớm không?]
Quân Lãm Nguyệt nhìn quanh tòa kiến trúc, sau khi quan sát kỹ, nàng mới mơ hồ thấy được một chữ trên tấm biển không rõ ràng.
Đó là một chữ “Bảo” mờ nhạt, lúc này nàng đã hiểu ra.
[Là Tàng Bảo Các phải không?]
Khi hỏi Kim Vượng Vượng câu này, ánh mắt của Quân Lãm Nguyệt bắt đầu phát sáng.
Kim Vượng Vượng: [Đúng vậy, ký chủ. Đây chính là Tàng Bảo Các của Thanh Dương Tông, bên trong có rất nhiều bảo bối, nhưng có vẻ đã lâu rồi không có ai lui tới, một số bảo bối bên trong có thể đã mất hiệu lực.]
Quân Lãm Nguyệt chẳng bận tâm lắm, thứ mất hiệu lực chỉ có thể là đan dược hay linh thảo, còn những thứ khác, không dễ mà hỏng được.
[A Vượng, có cần chìa khóa không?]
Quân Lãm Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái khóa trên cánh cửa lớn của Tàng Bảo Các, chuẩn bị đi tìm sư phụ xin chìa khóa.
[Khóa này không phải khóa thường, trên đó có trận pháp tấn công. Một khi cưỡng ép mở, e là sẽ bị trận pháp nổ tan tành.]
Đang lúc nàng quay người định đi tìm Nguyệt Huyền Cơ xin chìa khóa, bóng dáng của Dung Tuyệt bất ngờ xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.