Xuyên Thành Vạn Người Ghét, Nàng Dẫn Theo Nhóm Pháo Hôi Nổi Loạn
Chương 21: Vân Lạc Trần Đến Thanh Dương Phong Tính Sổ
Vân Gia Tiểu Cửu
30/10/2024
Thấy ánh mắt của Vân Lạc Trần khóa chặt vào mình, Quân Lãm Nguyệt lập tức không vui.
[Ông nhìn ta? Ông lại còn nhìn ta nữa?]
"Thái Thượng trưởng lão nhìn ta làm gì?" Nàng lật trắng mắt, "Chẳng lẽ ý của Thái Thượng trưởng lão là ta đã đánh đệ tử của ông sao???"
Nói xong, ngay cả nàng cũng muốn bật cười.
Trực giác của Vân Lạc Trần mách bảo, người đánh đệ tử mình nhất định là nhóm người ở Thanh Dương Phong.
"Đệ tử của Nguyệt lão mà lại vô lễ như thế sao?"
Ông ta càng thêm chán ghét Quân Lãm Nguyệt.
Thương thế của đồ đệ quan trọng hơn, ông ta không tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Vừa nói xong, Vân Lạc Trần khẽ động ý niệm, bóng dáng của ba sư đồ liền biến mất trên võ trường.
[Xem thường ta quá! Tưởng còn có thể cãi vã một trận, không ngờ ông trực tiếp mang tên xấu xí đó rời đi, đây là chuẩn bị trị thương cho đồ đệ rồi sau đó tính sổ đây mà!]
Quân Lãm Nguyệt nhìn nơi Vân Lạc Trần vừa xuất hiện rồi biến mất, thầm thở dài.
[Ta chuẩn bị cả trăm câu chửi người, mà không dùng được câu nào, thôi vậy, lần sau còn có cơ hội. Nhưng Vân Lạc Trần mang tên xấu xí đi thì thôi đi, sao lại còn mang theo sư tỷ thơm tho của ta chứ?]
Đã nói là sẽ cùng sư tỷ thơm tho đi dạo Vân thành, bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi. Nàng còn định lợi dụng cơ hội này để phát triển tình cảm với Thẩm Quy Nhất.
Xem ra, ngay cả ngày mai có thể gặp lại sư tỷ hay không cũng là chuyện không chắc chắn nữa rồi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Quân Lãm Nguyệt trở nên âm u, khiến nửa ngày tiếp theo dạo Vân thành cũng không còn hứng thú.
Việc đồ đệ mà Thái Thượng trưởng lão yêu thương bị đánh không chỉ lan truyền trong nửa ngày, mà chỉ trong nửa canh giờ đã truyền khắp toàn bộ Huyền Thiên Tông.
Chuyện này chẳng cần Vân Lạc Trần phải hỏi, ông ta cũng đã biết Đường Thanh là do Dung Tuyệt đánh rồi.
Lúc chạng vạng.
Năm sư đồ của Thanh Dương Phong đang cùng nhau ăn cơm, bên cạnh còn có Tông chủ Vân Tiêu.
Một là vì ông ngửi thấy mùi thơm từ ngọn núi bên cạnh, người tu luyện tuy không cần thỏa mãn dục vọng ăn uống, nhưng ngửi thấy mùi thơm như vậy sao có thể không chảy nước miếng.
Hai là vì ông muốn tìm thêm lý do để chạy đến Thanh Dương Phong, nhờ đó mà có thể nghe thêm những lời nói trong lòng của tiểu tử họ Quân kia.
Trong hai ngày này, ông cũng nghĩ, mình đã là người được trời chọn, làm thế nào mới có thể ngăn chặn bi kịch cuối cùng xảy ra đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, ông đã nghĩ ra một cách tuyệt vời, đó là hợp tác với tiểu tử họ Quân kia, ông sẽ trở thành kẻ đứng sau đẩy con thuyền của sự kiện này, à không! Đẩy những chuyện tốt lên đỉnh cao mà không để lại tên tuổi.
"Tiểu tử nhà ngươi nấu ăn ngon thật đấy!" Vân Tiêu không tiếc lời khen ngợi, giơ ngón cái về phía Bùi Yến, "Bản tông chủ đã nhiều năm không có cảm giác thèm ăn như thế này, từ giờ trở đi ngày nào ta cũng đến đây ăn cơm nhé!"
Nói xong ông gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, mềm mềm dẻo dẻo, vừa vào miệng đã tràn đầy mùi thịt đậm đà, không hề ngấy chút nào.
Ông một hơi ăn liền năm, sáu miếng, nếu không vì muốn thử các món khác thì có lẽ đã ăn sạch cả đĩa.
Nhìn thấy ông ăn như hổ đói, Nguyệt Huyền Cơ lườm một cái, "Ăn chậm thôi! Như ma đói đầu thai ấy."
[Vẫn là tay nghề của nhị sư huynh ta giỏi nhất, đến cả người có địa vị như Tông chủ cũng không giữ được bộ dạng khi ăn, hehe!]
Bùi Yến im lặng ăn cơm, trong lòng vui sướng như thể ngập trong mật ngọt.
Dù hôm nay đại sư huynh có ra tay xuất sắc, nhưng món ăn hắn làm vẫn khiến tiểu sư muội vui vẻ và hài lòng hơn.
Nghe thấy suy nghĩ trong lòng Quân Lãm Nguyệt, Tống Tề Quang cảm thấy buồn bực, tất cả đều tại tên Vân Lạc Trần chết tiệt kia. Nếu không phải ông ta mang Thẩm Quy Nhất đi, tiểu sư muội đã không mất hứng đến vậy.
Tiểu sư muội mất hứng thì không muốn tiêu tiền, tiểu sư muội không muốn tiêu tiền, thì hắn, tam sư huynh, chẳng phải thành kẻ vô dụng sao?
"Ta thấy ngươi vừa ăn một miếng cá, cá ngon thế, mà sao nói chuyện nghe hôi thế?"
Vân Tiêu không chút nể tình phản pháo lại, ngọn lửa tranh chấp giữa hai người như sắp bùng cháy.
"Ngươi nói..."
Nguyệt Huyền Cơ vừa định nói gì đó thì một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Vừa nhìn thấy người đó, ngọn lửa "chiến ý" vừa mới bùng lên trong Nguyệt Huyền Cơ liền bị thay thế bằng sự chán ghét, ông không kìm được mà lẩm bẩm: "Quên mất việc kích hoạt trận pháp rồi, nếu không thì mèo chó gì cũng chẳng thể leo lên Thanh Dương Phong được."
Người tu luyện có thính lực cực kỳ nhạy bén, dù cho giọng của Nguyệt Huyền Cơ nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, Vân Lạc Trần vẫn nghe rõ mồn một.
Trước tiên, ông đã ra lệnh cho đệ tử đánh đệ tử của ông ta, giờ lại dám ví ông ta với mèo chó, đúng là quá đáng lắm rồi!
[Ồ ồ ồ! Nhanh chóng tìm tới cửa như vậy, chẳng lẽ đan điền của tên xấu xí đó đã được chữa lành rồi sao? Nhưng cũng đúng, ông ta là Thái Thượng trưởng lão mà, trên tay thiếu gì thiên tài địa bảo.]
Vừa nhìn thấy Vân Lạc Trần, Quân Lãm Nguyệt lập tức mất hứng ăn, nàng đặt đũa xuống, trước khi mọi người kịp mở miệng, nàng đã lên tiếng trước.
"Thái Thượng trưởng lão có việc gì mà vội vã thế?" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Lạc Trần, "Chúng ta đang ăn cơm! Hay là Thái Thượng trưởng lão ngồi xuống ăn cùng luôn, ăn xong rồi nói chuyện?"
Lời nàng nói thoạt nghe có vẻ rất lịch sự, nhưng nếu suy ngẫm kỹ lại thì không hề có ý đó.
Dĩ nhiên là Vân Lạc Trần nhận ra ý tứ trong lời nói của Quân Lãm Nguyệt, ông ta giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng không bộc phát.
Thân phận của mình là gì? Nếu so đo với một tiểu cô nương không biết lễ nghĩa, chẳng khác nào tự hạ thấp danh tiếng của bản thân.
"Ta đã bế thực cả ngàn năm rồi." Vân Lạc Trần vung tay áo phải lên, thể hiện phong thái siêu thoát khỏi thế tục, sau đó lại nói: "Nguyệt lão, ngươi..."
Lời còn chưa nói hết thì đã bị Quân Lãm Nguyệt cắt ngang: "Khoan đã! Thái Thượng trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đến tìm sư phụ ta để tính sổ sao? Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt trên võ trường hôm nay ở Vân Thành?"
Chưa bao giờ có ai dám ngắt lời mình, ngay cả trong Vân gia cũng không có ai như thế.
Bị Quân Lãm Nguyệt, một kẻ hậu bối, ngắt lời, Vân Lạc Trần nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Còn nữa, nàng dám gọi chuyện hôm qua là chuyện nhỏ nhặt?
Chỉ trong chớp mắt, Vân Lạc Trần hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm, khuôn mặt đen lại như đáy nồi. "Nguyệt lão, đây là đệ tử của ngươi à?"
Nguyệt Huyền Cơ gác chân lên, ngả lưng tựa vào ghế, vừa ăn no xong thì lấy tăm xỉa răng. Ông tỏ vẻ bất cần, gật đầu đáp: "Thái Thượng trưởng lão không mù, đây không phải đệ tử của ta thì là của ai?"
Sắc mặt Vân Lạc Trần lại càng đen hơn.
Bên cạnh, Vân Tiêu đang xem náo nhiệt thì thấy vô cùng thích thú, nhưng việc nhịn cười khiến ông cực kỳ khổ sở.
Mẹ nó! Bị gia tộc đẩy ra làm tông chủ bao năm nay, không biết ông đã phải chịu bao nhiêu uất ức từ lão quái vật này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội trút ra được, sảng khoái thật!
"Không biết lễ nghi! Miệng lưỡi sắc bén!" Vân Lạc Trần lạnh lùng lườm Vân Tiêu một cái.
Vân Tiêu: "???"
Ông đã ngồi vào góc rồi, cũng không hề lên tiếng, lườm ông làm gì? Có liên quan gì tới ông chứ?
"Thái Thượng trưởng lão đúng là nhận xét rất chính xác!" Nguyệt Huyền Cơ giơ ngón tay cái lên, "Ngày thường ta cũng dạy bọn chúng thế đấy."
Vân Tiêu: "..."
Ông biết ngay việc kéo lão đầu kia đến đây là lựa chọn vô cùng đúng đắn, nhìn xem, bây giờ Vân Lạc Trần bị tức đến mức sắp phun máu rồi.
Quan trọng là dù tức giận thế, ông ta cũng chẳng thể làm gì được người ta.
"Tốt lắm." Vân Lạc Trần nén biểu cảm lại, nở một nụ cười lạnh nhạt, "Vậy Nguyệt lão, chúng ta nói chuyện về sự việc ngày hôm qua nào."
Chuyện phá hủy đan điền của Thanh Nhi, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!
[Ông nhìn ta? Ông lại còn nhìn ta nữa?]
"Thái Thượng trưởng lão nhìn ta làm gì?" Nàng lật trắng mắt, "Chẳng lẽ ý của Thái Thượng trưởng lão là ta đã đánh đệ tử của ông sao???"
Nói xong, ngay cả nàng cũng muốn bật cười.
Trực giác của Vân Lạc Trần mách bảo, người đánh đệ tử mình nhất định là nhóm người ở Thanh Dương Phong.
"Đệ tử của Nguyệt lão mà lại vô lễ như thế sao?"
Ông ta càng thêm chán ghét Quân Lãm Nguyệt.
Thương thế của đồ đệ quan trọng hơn, ông ta không tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Vừa nói xong, Vân Lạc Trần khẽ động ý niệm, bóng dáng của ba sư đồ liền biến mất trên võ trường.
[Xem thường ta quá! Tưởng còn có thể cãi vã một trận, không ngờ ông trực tiếp mang tên xấu xí đó rời đi, đây là chuẩn bị trị thương cho đồ đệ rồi sau đó tính sổ đây mà!]
Quân Lãm Nguyệt nhìn nơi Vân Lạc Trần vừa xuất hiện rồi biến mất, thầm thở dài.
[Ta chuẩn bị cả trăm câu chửi người, mà không dùng được câu nào, thôi vậy, lần sau còn có cơ hội. Nhưng Vân Lạc Trần mang tên xấu xí đi thì thôi đi, sao lại còn mang theo sư tỷ thơm tho của ta chứ?]
Đã nói là sẽ cùng sư tỷ thơm tho đi dạo Vân thành, bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi. Nàng còn định lợi dụng cơ hội này để phát triển tình cảm với Thẩm Quy Nhất.
Xem ra, ngay cả ngày mai có thể gặp lại sư tỷ hay không cũng là chuyện không chắc chắn nữa rồi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Quân Lãm Nguyệt trở nên âm u, khiến nửa ngày tiếp theo dạo Vân thành cũng không còn hứng thú.
Việc đồ đệ mà Thái Thượng trưởng lão yêu thương bị đánh không chỉ lan truyền trong nửa ngày, mà chỉ trong nửa canh giờ đã truyền khắp toàn bộ Huyền Thiên Tông.
Chuyện này chẳng cần Vân Lạc Trần phải hỏi, ông ta cũng đã biết Đường Thanh là do Dung Tuyệt đánh rồi.
Lúc chạng vạng.
Năm sư đồ của Thanh Dương Phong đang cùng nhau ăn cơm, bên cạnh còn có Tông chủ Vân Tiêu.
Một là vì ông ngửi thấy mùi thơm từ ngọn núi bên cạnh, người tu luyện tuy không cần thỏa mãn dục vọng ăn uống, nhưng ngửi thấy mùi thơm như vậy sao có thể không chảy nước miếng.
Hai là vì ông muốn tìm thêm lý do để chạy đến Thanh Dương Phong, nhờ đó mà có thể nghe thêm những lời nói trong lòng của tiểu tử họ Quân kia.
Trong hai ngày này, ông cũng nghĩ, mình đã là người được trời chọn, làm thế nào mới có thể ngăn chặn bi kịch cuối cùng xảy ra đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, ông đã nghĩ ra một cách tuyệt vời, đó là hợp tác với tiểu tử họ Quân kia, ông sẽ trở thành kẻ đứng sau đẩy con thuyền của sự kiện này, à không! Đẩy những chuyện tốt lên đỉnh cao mà không để lại tên tuổi.
"Tiểu tử nhà ngươi nấu ăn ngon thật đấy!" Vân Tiêu không tiếc lời khen ngợi, giơ ngón cái về phía Bùi Yến, "Bản tông chủ đã nhiều năm không có cảm giác thèm ăn như thế này, từ giờ trở đi ngày nào ta cũng đến đây ăn cơm nhé!"
Nói xong ông gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, mềm mềm dẻo dẻo, vừa vào miệng đã tràn đầy mùi thịt đậm đà, không hề ngấy chút nào.
Ông một hơi ăn liền năm, sáu miếng, nếu không vì muốn thử các món khác thì có lẽ đã ăn sạch cả đĩa.
Nhìn thấy ông ăn như hổ đói, Nguyệt Huyền Cơ lườm một cái, "Ăn chậm thôi! Như ma đói đầu thai ấy."
[Vẫn là tay nghề của nhị sư huynh ta giỏi nhất, đến cả người có địa vị như Tông chủ cũng không giữ được bộ dạng khi ăn, hehe!]
Bùi Yến im lặng ăn cơm, trong lòng vui sướng như thể ngập trong mật ngọt.
Dù hôm nay đại sư huynh có ra tay xuất sắc, nhưng món ăn hắn làm vẫn khiến tiểu sư muội vui vẻ và hài lòng hơn.
Nghe thấy suy nghĩ trong lòng Quân Lãm Nguyệt, Tống Tề Quang cảm thấy buồn bực, tất cả đều tại tên Vân Lạc Trần chết tiệt kia. Nếu không phải ông ta mang Thẩm Quy Nhất đi, tiểu sư muội đã không mất hứng đến vậy.
Tiểu sư muội mất hứng thì không muốn tiêu tiền, tiểu sư muội không muốn tiêu tiền, thì hắn, tam sư huynh, chẳng phải thành kẻ vô dụng sao?
"Ta thấy ngươi vừa ăn một miếng cá, cá ngon thế, mà sao nói chuyện nghe hôi thế?"
Vân Tiêu không chút nể tình phản pháo lại, ngọn lửa tranh chấp giữa hai người như sắp bùng cháy.
"Ngươi nói..."
Nguyệt Huyền Cơ vừa định nói gì đó thì một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Vừa nhìn thấy người đó, ngọn lửa "chiến ý" vừa mới bùng lên trong Nguyệt Huyền Cơ liền bị thay thế bằng sự chán ghét, ông không kìm được mà lẩm bẩm: "Quên mất việc kích hoạt trận pháp rồi, nếu không thì mèo chó gì cũng chẳng thể leo lên Thanh Dương Phong được."
Người tu luyện có thính lực cực kỳ nhạy bén, dù cho giọng của Nguyệt Huyền Cơ nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, Vân Lạc Trần vẫn nghe rõ mồn một.
Trước tiên, ông đã ra lệnh cho đệ tử đánh đệ tử của ông ta, giờ lại dám ví ông ta với mèo chó, đúng là quá đáng lắm rồi!
[Ồ ồ ồ! Nhanh chóng tìm tới cửa như vậy, chẳng lẽ đan điền của tên xấu xí đó đã được chữa lành rồi sao? Nhưng cũng đúng, ông ta là Thái Thượng trưởng lão mà, trên tay thiếu gì thiên tài địa bảo.]
Vừa nhìn thấy Vân Lạc Trần, Quân Lãm Nguyệt lập tức mất hứng ăn, nàng đặt đũa xuống, trước khi mọi người kịp mở miệng, nàng đã lên tiếng trước.
"Thái Thượng trưởng lão có việc gì mà vội vã thế?" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Lạc Trần, "Chúng ta đang ăn cơm! Hay là Thái Thượng trưởng lão ngồi xuống ăn cùng luôn, ăn xong rồi nói chuyện?"
Lời nàng nói thoạt nghe có vẻ rất lịch sự, nhưng nếu suy ngẫm kỹ lại thì không hề có ý đó.
Dĩ nhiên là Vân Lạc Trần nhận ra ý tứ trong lời nói của Quân Lãm Nguyệt, ông ta giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng không bộc phát.
Thân phận của mình là gì? Nếu so đo với một tiểu cô nương không biết lễ nghĩa, chẳng khác nào tự hạ thấp danh tiếng của bản thân.
"Ta đã bế thực cả ngàn năm rồi." Vân Lạc Trần vung tay áo phải lên, thể hiện phong thái siêu thoát khỏi thế tục, sau đó lại nói: "Nguyệt lão, ngươi..."
Lời còn chưa nói hết thì đã bị Quân Lãm Nguyệt cắt ngang: "Khoan đã! Thái Thượng trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đến tìm sư phụ ta để tính sổ sao? Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt trên võ trường hôm nay ở Vân Thành?"
Chưa bao giờ có ai dám ngắt lời mình, ngay cả trong Vân gia cũng không có ai như thế.
Bị Quân Lãm Nguyệt, một kẻ hậu bối, ngắt lời, Vân Lạc Trần nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Còn nữa, nàng dám gọi chuyện hôm qua là chuyện nhỏ nhặt?
Chỉ trong chớp mắt, Vân Lạc Trần hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm, khuôn mặt đen lại như đáy nồi. "Nguyệt lão, đây là đệ tử của ngươi à?"
Nguyệt Huyền Cơ gác chân lên, ngả lưng tựa vào ghế, vừa ăn no xong thì lấy tăm xỉa răng. Ông tỏ vẻ bất cần, gật đầu đáp: "Thái Thượng trưởng lão không mù, đây không phải đệ tử của ta thì là của ai?"
Sắc mặt Vân Lạc Trần lại càng đen hơn.
Bên cạnh, Vân Tiêu đang xem náo nhiệt thì thấy vô cùng thích thú, nhưng việc nhịn cười khiến ông cực kỳ khổ sở.
Mẹ nó! Bị gia tộc đẩy ra làm tông chủ bao năm nay, không biết ông đã phải chịu bao nhiêu uất ức từ lão quái vật này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội trút ra được, sảng khoái thật!
"Không biết lễ nghi! Miệng lưỡi sắc bén!" Vân Lạc Trần lạnh lùng lườm Vân Tiêu một cái.
Vân Tiêu: "???"
Ông đã ngồi vào góc rồi, cũng không hề lên tiếng, lườm ông làm gì? Có liên quan gì tới ông chứ?
"Thái Thượng trưởng lão đúng là nhận xét rất chính xác!" Nguyệt Huyền Cơ giơ ngón tay cái lên, "Ngày thường ta cũng dạy bọn chúng thế đấy."
Vân Tiêu: "..."
Ông biết ngay việc kéo lão đầu kia đến đây là lựa chọn vô cùng đúng đắn, nhìn xem, bây giờ Vân Lạc Trần bị tức đến mức sắp phun máu rồi.
Quan trọng là dù tức giận thế, ông ta cũng chẳng thể làm gì được người ta.
"Tốt lắm." Vân Lạc Trần nén biểu cảm lại, nở một nụ cười lạnh nhạt, "Vậy Nguyệt lão, chúng ta nói chuyện về sự việc ngày hôm qua nào."
Chuyện phá hủy đan điền của Thanh Nhi, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.