Xuyên Thành Vật Hi Sinh Của Truyện Cung Đấu
Chương 45: Kết thúc
Thiên Hành Hữu Đạo
29/01/2022
Ngày tháng 5 mặt trời rực rỡ, tiếng ve ồn ào đến mức khiến người tâm phiền ý loạn.
Phúc Lộc trừng lớn mắt nhìn đám tiểu thái giám đang sợ hãi rụt rè trước mặt, "Cái thứ hồ đồ, ngày thường sư phó dạy dỗ các ngươi thế nào? Hiện giờ đến lúc ngự tiền cần người, một đám lại hùa nhau làm rùa đen rút đầu, không muốn làm thì chút nữa dọn dẹp đồ đạc rồi cút đi!"
Nhưng cho dù có nghiêm khắc sắc bén như vậy cũng không hiệu quả, một tiểu thái giám cơ linh* đánh bạo nói: "Vậy sao sư phó không đi? Bệ hạ luôn do ngài hầu hạ, bỗng dưng thay thành người khác sợ là sẽ không vui đâu."
*Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo
Phúc Lộc cứng họng, hắn chính là không dám đi vào tìm xúi quẩy mới ra sức từ chối, được chưa? Ai ngờ đám nhỏ này còn tinh hơn hắn, đúng là dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn —— cho dù thế nào Phúc Lộc cũng không quên tự dát vàng lên mặt mình một phen.
Nhưng nếu tất cả đều đứng ở ngoài, vậy hoàng đế làm sao bây giờ? Phúc Lộc nhớ tới bộ dáng chủ tử mấy ngày nay không ăn không uống, trong lòng liền nôn nóng lên, đất nước không thể một ngày không vua, huống chi tiểu Thái Tử còn chưa trưởng thành, mấy phiên vương như hổ rình mồi kia nào có thể ngồi yên?
Ai, chỉ đổ thừa trời xanh không hiểu lòng người, hoàng hậu nương nương tốt đẹp như vậy, lại rơi vào kiếp hồng nhan bạc mệnh, nếu bệ hạ cũng đi theo nương nương, vậy hắn chỉ có thể lấy cái chết để đền cho thiên hạ —— Phúc Lộc sờ sờ cái cổ phì ra của mình, cho dù chém đầu cũng phải bị chém nhiều hơn người khác mấy đao, quá đáng thương.
Nhưng cuối cùng vẫn thỉnh Ngự Thiện Phòng chuẩn bị mấy món điểm tâm, khéo thay bắt gặp Thôi Kính Tâm lại đây, Phúc Lộc vội gọi hắn, "Ngươi tới đúng lúc lắm, mau, đem điểm tâm này vào cho bệ hạ."
Thôi Kính Tâm nhíu mày, "Người đói lâu ngày sao lại ăn thứ này? Ném đi."
Tự hắn đã chuẩn bị chút canh sâm, sữa bò, canh trứng linh tinh, Phúc Lộc vừa thấy liền như gặp được cứu tinh, cũng bất chấp đối phương vênh mặt hất hàm sai khiến, cúi đầu khom lưng nói, "Còn có một việc, ngươi vào từ từ hỏi bệ hạ, hiện giờ sáng nắng chiều nóng, quan tài tuy có đồ đựng đá, nhưng cũng không thể trì hoãn được bao lâu, xin hỏi khi nào phát tang?"
Thôi Kính Tâm cười nói: "Yên tâm đi, ta đã có chủ trương."
Dứt lời vung ống tay áo, tư thái phóng khoáng bước lên bậc thang.
Phúc Lộc nhìn đến trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm vị Viện Phán mới này chán sống rồi à? Trông đâu giống tới xem bệnh, ngược lại như là tới cầu thân vậy, sớm đã nghe nói hắn cùng Bạch tài tử...... Không phải là sự thật chứ?
Lúc này trong Dưỡng Tâm Điện, Thẩm Trường Trạch nhìn thân hình quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không nâng một chút, tay liên tục múa bút thành văn —— hiện giờ hắn không muốn nghĩ đến chuyện gì, chỉ có triều chính có thể thoáng tê mỏi ý chí hắn, tránh để bản thân đau buồn cực độ.
Nhưng hắn có thể đoán được Thôi Kính Tâm này tới để làm gì, nhìn người dưới quỳ nửa ngày, liền đờ đẫn nói: "Đứng lên đi, ngươi muốn mang Bạch thị đi, trẫm đáp ứng ngươi."
Thôi Kính Tâm lộ vẻ mặt ngượng ngùng, "Bệ hạ liệu sự như thần, vi thần bái phục."
Thẩm Trường Trạch mỉm cười nói: "Không liên quan tới trẫm, vốn là ý tứ của Hoàng Hậu."
Cố Tuệ sinh thời đã nhiều lần đề cập đến vấn đề quy túc của Bạch Thanh Thanh với hắn, lúc ấy Thẩm Trường Trạch không đồng ý, vốn là định chờ sau khi lập hậu xong sẽ để nàng tự phong —— lấy thân phận nghĩa muội của Hoàng Hậu để hứa gả, tự nhiên sẽ càng vinh quang.
Ai ngờ hiện giờ người đã đi mất, cũng không có người nào trong cung dám nhắc lại chuyện tứ hôn. Thật là làm khó Thôi Kính Tâm dám lấy ra phần can đảm này, Thẩm Trường Trạch nghĩ, cho dù thế nào bản thân cũng nên thành toàn cho hắn, nếu không Cố Tuệ dưới hoàng tuyền cũng khó an ổn. . Google ngay trang == TгЦмtгuуeИ .v И ==
"Nhưng vẫn còn trong tang phục, các ngươi an tĩnh bái đường thôi, đừng làm ồn."
Có thể được như thế, Thôi Kính Tâm đã cảm động đến rơi nước mắt, vội dâng lên thức uống mình mang đến, "Bệ hạ uống miếng canh sâm này đi, ngài không ngủ không nghỉ như vậy, thân mình làm sao chịu nổi?"
Thẩm Trường Trạch lắc đầu, hắn nào còn có thể ăn uống?
"Nhưng bệ hạ, hoàng hậu nương nương còn chờ ngài đi qua nhìn nàng đấy, nếu ngài mệt mỏi gục ngã, chẳng phải sẽ làm nương nương đau lòng sao?" Thôi Kính Tâm đau khổ khuyên bảo, "Bệ hạ, cho dù thế nào, ngài vẫn nên đến Thừa Càn Cung một chuyến đi, vi thần dám cam đoan, chuyến đi này của ngài chắc chắn sẽ không tệ."
*
Cuối cùng Thẩm Trường Trạch vẫn đi, cho tới nay hắn vẫn không dám đối mặt với quan tài kia, e sợ khi mình nhìn thấy xác chết lạnh băng của Cố Tuệ, lý trí sẽ lại nhắc nhở nàng sẽ không quay về nữa, nhưng trong tim lại ôm một tia hy vọng, chờ đợi sẽ có kỳ tích phát sinh —— thường nghe nói dân gian có dị tượng hồi hồn, hoặc là ông trời rủ lòng thương, có thể làm hắn gặp lại nàng lần thứ hai chăng?
Đương nhiên tin vịt cũng chỉ là tin vịt, Thẩm Trường Trạch bước chân nặng nề đi vào nội thất, còn cho rằng nghênh đón mình sẽ là một mảnh đồ trắng, thế mà đối diện hắn lại là gương mặt lúm đồng tiền như hoa, "Bệ hạ, ta đã trở về."
Thẩm Trường Trạch:......
Thứ trước mắt đến tột cùng là người hay quỷ? Thẩm Trường Trạch không khỏi phân trần xoa gương mặt hơi gầy ốm của nữ tử, còn dùng lực nhéo hai cái.
Cố Tuệ bị đau kinh hô, "Ngài làm gì nha?"
Thẩm Trường Trạch thở phào nhẹ nhõm, "Thật là nàng."
Quỷ chắc là sẽ không có thân thể, còn sẽ sợ đau, như vậy thì đúng là người sống rồi.
Cố Tuệ cứng họng, vốn dĩ muốn diễn một màn ly biệt gặp lại với hoàng đế, nào biết đối phương gặp mặt đã nghĩ đến mấy chuyện mê tín dân gian, thế thì sao nàng tiếp tục được chứ?
Sớm biết như thế, nàng không nên kêu Thôi Kính Tâm đến ngự tiền úp úp mở mở, gọn gàng dứt khoát đi gặp hoàng đế cho rồi.
Suy nghĩ mới chợt lóe quá, bỗng cảm giác Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng dựa vào bả vai nàng, cả người yếu ớt vô lực, không còn hơi sức, "Lần này trở về, sẽ còn đi sao?"
Cố Tuệ nhấc tay chỉ lên trời, trịnh trọng thề, "Sẽ không."
"Kẻ lừa đảo." Thẩm Trường Trạch tỏ vẻ hoài nghi, "Trước kia nàng nói dối nhiều như vậy, sao biết được lời nào là thật chứ?"
Cố Tuệ bất đắc dĩ, "Vậy ngài muốn ta làm gì?"
"Trẫm muốn nàng cả đời lưu tại bên người trẫm, dùng hành động thực tế tới chứng minh, trong lòng nàng là có trẫm." Thẩm Trường Trạch càng dùng sức ôm chặt nàng, sức lực to lớn, hận không thể tan xương nát thịt.
Cố Tuệ thầm nói vị này sao giống như xem kịch Quỳnh Dao mà lớn lên vậy, đâu ra nhiều lời buồn nôn thế chứ?
Nhưng đối mặt với niềm vui sướng mất mà tìm lại được của hoàng đế, Cố Tuệ khó tránh khỏi có chút xúc động, chung quy vẫn cố chịu đựng cơn ê răng, nhẹ nhàng gật đầu, "Được, ta đáp ứng bệ hạ, tuyệt đối sẽ không về cõi tiên trước chàng."
Thẩm Trường Trạch tham luyến hôn cổ nàng, "Vậy trẫm càng phải bảo dưỡng tốt thân thể."
Dứt lời liền kêu Phúc Lộc truyền thiện, mặc kệ Ngự Thiện Phòng làm không kịp, có cái gì ăn ngon uống tốt thì cứ bưng tới, hôm nay hắn muốn mở yến hội, muốn chúc mừng một phen.
Cố Tuệ nhìn hoàng đế quên hết tất cả như vậy, chỉ sợ chút nữa còn tới linh đường nhảy Disco, mà náo nhiệt này nàng lại vô phúc tham gia.
Cố Tuệ chợt nảy ra một ý, lần nữa nhảy vào trong quan tài giả chết.
Mọi người:...... kỹ thuật diễn của Hoàng hậu nương nương cũng quá vụng về rồi đi? Bệ hạ đâu phải người mù.(ㆆ_ㆆ)
*
Cho dù tiết mục chết đi sống lại của Cố Tuệ gần như là thần tích, mọi người trong cung lại vô cùng dễ dàng tiếp nhận chuyện này, chỉ cảm thấy Diêm Vương gia đã mở mắt, bị tình yêu của hai người làm cảm động mới lách luật mở cửa một lần, chấp thuận để hoàng hậu nương nương trở về dương gian —— quá cảm động.
Từ góc độ lĩnh tiền thưởng mà nói, hỉ sự so với tang sự được nhiều hơn chút, mặc áo tang còn bị mất bạc, nhưng hôm nay bởi vì mặt rồng vui vẻ, tất cả các cung đều được thưởng ước chừng gấp đôi tiền tiêu vặt ngày thường, có thể thấy được phúc khí của hoàng hậu nương nương chẳng những che bóng chính mình, mà còn ân huệ tỏa khắp chúng sinh.
Cố Tuệ mới hết ở cữ đã bị Thẩm Trường Trạch thúc giục cử hành đại hôn, dường như e sợ lại xảy ra biến cố gì đó —— hắn cho rằng làm xong mấy cái nghi thức này là có quang hoàn hộ thể* à.
*đại loại vòng giáp chắn xung quanh để bảo vệ cơ thể hay gì á (˘・_・˘)
Từ góc độ huyền học mà nói, chỉ có đế hậu ghi danh vào tông thất ngọc điệp mới có thể chân chính được xem là long phượng, mặc dù Cố Tuệ cảm thấy quá nhanh, nhưng vẫn không chịu nổi Thẩm Trường Trạch cứ 5 ngày một đại thúc giục 3 ngày một tiểu thúc giục, chỉ phải đành đồng ý.
Quá trình so với dự tính của nàng còn rườm rà hơn nhiều, đặc biệt là gặp mặt văn võ bá quan còn phải mặc địch y, cũng nhờ 99 tú nương thêu suốt một tháng trời mới có thể đẩy nhanh tốc độ thêu xong, Cố Tuệ nghĩ thầm, chỉ là một cái xiêm y mà thôi, hoa lệ như vậy làm gì, ngược lại có vẻ khoa trương quá.
Nhưng lại nghĩ đến đây cũng là một cơ hội tốt để kéo GDP*, liền bình thường trở lại.
*giá trị thị trường của sản phẩm nội địa
Hiện giờ quan trọng nhất chính làm cách nào để làm nhỏ bụng xuống, rõ ràng là nàng đến hiện đại một chuyến, mấy ngày không ăn không uống, hẳn nên thon thả hơn mới đúng, đáng tiếc Thẩm Trường Trạch cứ tùy hứng đút ăn, nàng chẳng những không ốm đi, so với trước khi sống lại còn đẫy đà hơn.
Thẩm Trường Trạch nói rất đúng, "Nhìn bộ dáng trong trắng ngoài hồng này của nàng, trẫm mới cảm thấy an toàn."
Cố Tuệ:...... Nàng tình nguyện bản thân gầy thành một bộ xương khô mà, nếu không làm sao chui vào được địch y tầng tầng lớp lớp kia chứ?
Cũng may các thợ thêu cực kỳ cơ trí, không biết dùng biện pháp gì, hàng mẫu đưa lại trông như chật hẹp, nhưng sau khi mặc vào lại phi thường che thịt, nhẹ nhàng thanh thoát, quả thực chính là câu "Người đẹp vì lụa" trong truyền thuyết, vô cùng điêu luyện sắc sảo.
Lúc này Cố Tuệ mới hoàn toàn an tâm, ngày lễ mừng, nàng đứng ở bên cạnh Thẩm Trường Trạch, tùy ý để hắn kéo tay nàng, dáng vẻ bình tĩnh nghe thuộc hạ kêu to Hoàng Hậu thiên tuế, trong lòng lại chấn động cực kỳ —— đồng thời cũng không khỏi âm thầm phỏng đoán, từ góc độ này, không biết mấy người ở dưới ngước lên có thể thấy cái bụng nhỏ ẩn ẩn nhô lên của nàng không, nếu vậy thì mất mặt quá.
Trong lúc các thần tử đang làm lễ, khóe mắt chợt thoáng thấy một mũi tên xa xa bay về phía hoàng đế, mũi tên lóe sáng như một đường chỉ bạc.
Cố Tuệ theo bản năng chặn ở trước mặt hoàng đế, "Bệ hạ cẩn thận!"
Nhưng lại có người càng nhanh hơn nàng, Bạch Thanh Thanh sớm đã đón đầu chạy lên, trước ngực lập tức bị một mũi tên cắm vào.
Cố Tuệ sợ tới mức máu huyết cả người đều ngừng lại, nhưng Bạch Thanh Thanh lại giống như không có việc gì, nhẹ nhàng rút cây tên dài ra, không hề có một chút máu.
Nàng vỗ bộ ngực leng keng rung động, đắc ý lấy ra một miếng đường tâm được đúc bằng đồng, "Nương nương yên tâm, ta mang cái này rồi."
Muốn biết vì sao nàng có thể đề phòng trước, ít nhiều là nhờ nàng hiểu biết Thẩm Thường Xuyên quá rõ —— Thẩm Thường Xuyên học thức uyên bác, rất yêu thích phát minh, hắn từng tự nghĩ ra một loại nỏ công thành, lực đạo so với mũi tên tầm thường còn mạnh hơn gấp trăm lần, bởi vậy cũng có thể phóng ra xa hơn.
Đại hôn đế hậu, trong ngoài cung đều đề phòng nghiêm ngặt, thám tử bình thường căn bản không thể lẫn vào, cũng chỉ có thể thuê xạ thủ có đôi mắt tinh tường để bắn một phát —— tuy rằng Thẩm Thường Xuyên đã qua đời, nhưng hắn vẫn còn thuộc hạ cũ, sao lại bỏ lỡ cơ hội khó có được này chứ?
May mắn, Bạch Thanh Thanh biết rõ lòng dạ hắn, bởi vậy cũng đã sớm chuẩn bị. Còn cái đường tâm kia vẫn là nhờ Thôi Kính Tâm chế tạo cho nàng, vốn dĩ không muốn nàng lấy thân mạo hiểm, nhưng Bạch Thanh Thanh cứ khăng khăng như thế, chỉ đành chiều nàng.
Mọi người còn chưa định hồn, lúc này hoàng đế đã quang minh chính đại lấy lý do xuất binh, dùng một lưới bắt hết dư đảng còn sót lại của Minh Quận Vương.
Cố Tuệ thầm cảm khái thế sự vô thường, dựa theo nguyên tác, sau khi Thẩm Thường Xuyên đăng cơ, Bạch Thanh Thanh sẽ vì chịu khổ mà phản bội, lại triển khai từng bước để báo thù, nhưng hiện tại cho dù cốt truyện đã thay đổi lớn, cuối cùng vẫn là Bạch Thanh Thanh động thủ giải quyết hắn —— quả nhiên là tương ái tương sát vĩnh viễn không bỏ qua.
May mắn là đời này Bạch Thanh Thanh đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Thôi Kính Tâm có lẽ không đủ anh tuấn, cũng không đủ quyền thế, nhưng ít nhất hắn toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, vĩnh viễn không cô phụ nàng.
Có phu như thế, thê còn cầu gì?
Cố Tuệ theo bản năng siết chặt tay người bên cạnh, vốn dĩ định chân thành biểu đạt một phen thâm tình, nào biết Thẩm Trường Trạch lại cổ quái nhìn địch y vô cùng hoa lệ kia của nàng, "Nút thắt bị tuột kìa."
Cố Tuệ:...... Tên khốn này, biết vậy đã giảm béo trước rồi!
( chính văn xong)
Còn 1 phiên ngoại nè ~(≧▽≦)/~
Phúc Lộc trừng lớn mắt nhìn đám tiểu thái giám đang sợ hãi rụt rè trước mặt, "Cái thứ hồ đồ, ngày thường sư phó dạy dỗ các ngươi thế nào? Hiện giờ đến lúc ngự tiền cần người, một đám lại hùa nhau làm rùa đen rút đầu, không muốn làm thì chút nữa dọn dẹp đồ đạc rồi cút đi!"
Nhưng cho dù có nghiêm khắc sắc bén như vậy cũng không hiệu quả, một tiểu thái giám cơ linh* đánh bạo nói: "Vậy sao sư phó không đi? Bệ hạ luôn do ngài hầu hạ, bỗng dưng thay thành người khác sợ là sẽ không vui đâu."
*Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo
Phúc Lộc cứng họng, hắn chính là không dám đi vào tìm xúi quẩy mới ra sức từ chối, được chưa? Ai ngờ đám nhỏ này còn tinh hơn hắn, đúng là dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn —— cho dù thế nào Phúc Lộc cũng không quên tự dát vàng lên mặt mình một phen.
Nhưng nếu tất cả đều đứng ở ngoài, vậy hoàng đế làm sao bây giờ? Phúc Lộc nhớ tới bộ dáng chủ tử mấy ngày nay không ăn không uống, trong lòng liền nôn nóng lên, đất nước không thể một ngày không vua, huống chi tiểu Thái Tử còn chưa trưởng thành, mấy phiên vương như hổ rình mồi kia nào có thể ngồi yên?
Ai, chỉ đổ thừa trời xanh không hiểu lòng người, hoàng hậu nương nương tốt đẹp như vậy, lại rơi vào kiếp hồng nhan bạc mệnh, nếu bệ hạ cũng đi theo nương nương, vậy hắn chỉ có thể lấy cái chết để đền cho thiên hạ —— Phúc Lộc sờ sờ cái cổ phì ra của mình, cho dù chém đầu cũng phải bị chém nhiều hơn người khác mấy đao, quá đáng thương.
Nhưng cuối cùng vẫn thỉnh Ngự Thiện Phòng chuẩn bị mấy món điểm tâm, khéo thay bắt gặp Thôi Kính Tâm lại đây, Phúc Lộc vội gọi hắn, "Ngươi tới đúng lúc lắm, mau, đem điểm tâm này vào cho bệ hạ."
Thôi Kính Tâm nhíu mày, "Người đói lâu ngày sao lại ăn thứ này? Ném đi."
Tự hắn đã chuẩn bị chút canh sâm, sữa bò, canh trứng linh tinh, Phúc Lộc vừa thấy liền như gặp được cứu tinh, cũng bất chấp đối phương vênh mặt hất hàm sai khiến, cúi đầu khom lưng nói, "Còn có một việc, ngươi vào từ từ hỏi bệ hạ, hiện giờ sáng nắng chiều nóng, quan tài tuy có đồ đựng đá, nhưng cũng không thể trì hoãn được bao lâu, xin hỏi khi nào phát tang?"
Thôi Kính Tâm cười nói: "Yên tâm đi, ta đã có chủ trương."
Dứt lời vung ống tay áo, tư thái phóng khoáng bước lên bậc thang.
Phúc Lộc nhìn đến trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm vị Viện Phán mới này chán sống rồi à? Trông đâu giống tới xem bệnh, ngược lại như là tới cầu thân vậy, sớm đã nghe nói hắn cùng Bạch tài tử...... Không phải là sự thật chứ?
Lúc này trong Dưỡng Tâm Điện, Thẩm Trường Trạch nhìn thân hình quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không nâng một chút, tay liên tục múa bút thành văn —— hiện giờ hắn không muốn nghĩ đến chuyện gì, chỉ có triều chính có thể thoáng tê mỏi ý chí hắn, tránh để bản thân đau buồn cực độ.
Nhưng hắn có thể đoán được Thôi Kính Tâm này tới để làm gì, nhìn người dưới quỳ nửa ngày, liền đờ đẫn nói: "Đứng lên đi, ngươi muốn mang Bạch thị đi, trẫm đáp ứng ngươi."
Thôi Kính Tâm lộ vẻ mặt ngượng ngùng, "Bệ hạ liệu sự như thần, vi thần bái phục."
Thẩm Trường Trạch mỉm cười nói: "Không liên quan tới trẫm, vốn là ý tứ của Hoàng Hậu."
Cố Tuệ sinh thời đã nhiều lần đề cập đến vấn đề quy túc của Bạch Thanh Thanh với hắn, lúc ấy Thẩm Trường Trạch không đồng ý, vốn là định chờ sau khi lập hậu xong sẽ để nàng tự phong —— lấy thân phận nghĩa muội của Hoàng Hậu để hứa gả, tự nhiên sẽ càng vinh quang.
Ai ngờ hiện giờ người đã đi mất, cũng không có người nào trong cung dám nhắc lại chuyện tứ hôn. Thật là làm khó Thôi Kính Tâm dám lấy ra phần can đảm này, Thẩm Trường Trạch nghĩ, cho dù thế nào bản thân cũng nên thành toàn cho hắn, nếu không Cố Tuệ dưới hoàng tuyền cũng khó an ổn. . Google ngay trang == TгЦмtгuуeИ .v И ==
"Nhưng vẫn còn trong tang phục, các ngươi an tĩnh bái đường thôi, đừng làm ồn."
Có thể được như thế, Thôi Kính Tâm đã cảm động đến rơi nước mắt, vội dâng lên thức uống mình mang đến, "Bệ hạ uống miếng canh sâm này đi, ngài không ngủ không nghỉ như vậy, thân mình làm sao chịu nổi?"
Thẩm Trường Trạch lắc đầu, hắn nào còn có thể ăn uống?
"Nhưng bệ hạ, hoàng hậu nương nương còn chờ ngài đi qua nhìn nàng đấy, nếu ngài mệt mỏi gục ngã, chẳng phải sẽ làm nương nương đau lòng sao?" Thôi Kính Tâm đau khổ khuyên bảo, "Bệ hạ, cho dù thế nào, ngài vẫn nên đến Thừa Càn Cung một chuyến đi, vi thần dám cam đoan, chuyến đi này của ngài chắc chắn sẽ không tệ."
*
Cuối cùng Thẩm Trường Trạch vẫn đi, cho tới nay hắn vẫn không dám đối mặt với quan tài kia, e sợ khi mình nhìn thấy xác chết lạnh băng của Cố Tuệ, lý trí sẽ lại nhắc nhở nàng sẽ không quay về nữa, nhưng trong tim lại ôm một tia hy vọng, chờ đợi sẽ có kỳ tích phát sinh —— thường nghe nói dân gian có dị tượng hồi hồn, hoặc là ông trời rủ lòng thương, có thể làm hắn gặp lại nàng lần thứ hai chăng?
Đương nhiên tin vịt cũng chỉ là tin vịt, Thẩm Trường Trạch bước chân nặng nề đi vào nội thất, còn cho rằng nghênh đón mình sẽ là một mảnh đồ trắng, thế mà đối diện hắn lại là gương mặt lúm đồng tiền như hoa, "Bệ hạ, ta đã trở về."
Thẩm Trường Trạch:......
Thứ trước mắt đến tột cùng là người hay quỷ? Thẩm Trường Trạch không khỏi phân trần xoa gương mặt hơi gầy ốm của nữ tử, còn dùng lực nhéo hai cái.
Cố Tuệ bị đau kinh hô, "Ngài làm gì nha?"
Thẩm Trường Trạch thở phào nhẹ nhõm, "Thật là nàng."
Quỷ chắc là sẽ không có thân thể, còn sẽ sợ đau, như vậy thì đúng là người sống rồi.
Cố Tuệ cứng họng, vốn dĩ muốn diễn một màn ly biệt gặp lại với hoàng đế, nào biết đối phương gặp mặt đã nghĩ đến mấy chuyện mê tín dân gian, thế thì sao nàng tiếp tục được chứ?
Sớm biết như thế, nàng không nên kêu Thôi Kính Tâm đến ngự tiền úp úp mở mở, gọn gàng dứt khoát đi gặp hoàng đế cho rồi.
Suy nghĩ mới chợt lóe quá, bỗng cảm giác Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng dựa vào bả vai nàng, cả người yếu ớt vô lực, không còn hơi sức, "Lần này trở về, sẽ còn đi sao?"
Cố Tuệ nhấc tay chỉ lên trời, trịnh trọng thề, "Sẽ không."
"Kẻ lừa đảo." Thẩm Trường Trạch tỏ vẻ hoài nghi, "Trước kia nàng nói dối nhiều như vậy, sao biết được lời nào là thật chứ?"
Cố Tuệ bất đắc dĩ, "Vậy ngài muốn ta làm gì?"
"Trẫm muốn nàng cả đời lưu tại bên người trẫm, dùng hành động thực tế tới chứng minh, trong lòng nàng là có trẫm." Thẩm Trường Trạch càng dùng sức ôm chặt nàng, sức lực to lớn, hận không thể tan xương nát thịt.
Cố Tuệ thầm nói vị này sao giống như xem kịch Quỳnh Dao mà lớn lên vậy, đâu ra nhiều lời buồn nôn thế chứ?
Nhưng đối mặt với niềm vui sướng mất mà tìm lại được của hoàng đế, Cố Tuệ khó tránh khỏi có chút xúc động, chung quy vẫn cố chịu đựng cơn ê răng, nhẹ nhàng gật đầu, "Được, ta đáp ứng bệ hạ, tuyệt đối sẽ không về cõi tiên trước chàng."
Thẩm Trường Trạch tham luyến hôn cổ nàng, "Vậy trẫm càng phải bảo dưỡng tốt thân thể."
Dứt lời liền kêu Phúc Lộc truyền thiện, mặc kệ Ngự Thiện Phòng làm không kịp, có cái gì ăn ngon uống tốt thì cứ bưng tới, hôm nay hắn muốn mở yến hội, muốn chúc mừng một phen.
Cố Tuệ nhìn hoàng đế quên hết tất cả như vậy, chỉ sợ chút nữa còn tới linh đường nhảy Disco, mà náo nhiệt này nàng lại vô phúc tham gia.
Cố Tuệ chợt nảy ra một ý, lần nữa nhảy vào trong quan tài giả chết.
Mọi người:...... kỹ thuật diễn của Hoàng hậu nương nương cũng quá vụng về rồi đi? Bệ hạ đâu phải người mù.(ㆆ_ㆆ)
*
Cho dù tiết mục chết đi sống lại của Cố Tuệ gần như là thần tích, mọi người trong cung lại vô cùng dễ dàng tiếp nhận chuyện này, chỉ cảm thấy Diêm Vương gia đã mở mắt, bị tình yêu của hai người làm cảm động mới lách luật mở cửa một lần, chấp thuận để hoàng hậu nương nương trở về dương gian —— quá cảm động.
Từ góc độ lĩnh tiền thưởng mà nói, hỉ sự so với tang sự được nhiều hơn chút, mặc áo tang còn bị mất bạc, nhưng hôm nay bởi vì mặt rồng vui vẻ, tất cả các cung đều được thưởng ước chừng gấp đôi tiền tiêu vặt ngày thường, có thể thấy được phúc khí của hoàng hậu nương nương chẳng những che bóng chính mình, mà còn ân huệ tỏa khắp chúng sinh.
Cố Tuệ mới hết ở cữ đã bị Thẩm Trường Trạch thúc giục cử hành đại hôn, dường như e sợ lại xảy ra biến cố gì đó —— hắn cho rằng làm xong mấy cái nghi thức này là có quang hoàn hộ thể* à.
*đại loại vòng giáp chắn xung quanh để bảo vệ cơ thể hay gì á (˘・_・˘)
Từ góc độ huyền học mà nói, chỉ có đế hậu ghi danh vào tông thất ngọc điệp mới có thể chân chính được xem là long phượng, mặc dù Cố Tuệ cảm thấy quá nhanh, nhưng vẫn không chịu nổi Thẩm Trường Trạch cứ 5 ngày một đại thúc giục 3 ngày một tiểu thúc giục, chỉ phải đành đồng ý.
Quá trình so với dự tính của nàng còn rườm rà hơn nhiều, đặc biệt là gặp mặt văn võ bá quan còn phải mặc địch y, cũng nhờ 99 tú nương thêu suốt một tháng trời mới có thể đẩy nhanh tốc độ thêu xong, Cố Tuệ nghĩ thầm, chỉ là một cái xiêm y mà thôi, hoa lệ như vậy làm gì, ngược lại có vẻ khoa trương quá.
Nhưng lại nghĩ đến đây cũng là một cơ hội tốt để kéo GDP*, liền bình thường trở lại.
*giá trị thị trường của sản phẩm nội địa
Hiện giờ quan trọng nhất chính làm cách nào để làm nhỏ bụng xuống, rõ ràng là nàng đến hiện đại một chuyến, mấy ngày không ăn không uống, hẳn nên thon thả hơn mới đúng, đáng tiếc Thẩm Trường Trạch cứ tùy hứng đút ăn, nàng chẳng những không ốm đi, so với trước khi sống lại còn đẫy đà hơn.
Thẩm Trường Trạch nói rất đúng, "Nhìn bộ dáng trong trắng ngoài hồng này của nàng, trẫm mới cảm thấy an toàn."
Cố Tuệ:...... Nàng tình nguyện bản thân gầy thành một bộ xương khô mà, nếu không làm sao chui vào được địch y tầng tầng lớp lớp kia chứ?
Cũng may các thợ thêu cực kỳ cơ trí, không biết dùng biện pháp gì, hàng mẫu đưa lại trông như chật hẹp, nhưng sau khi mặc vào lại phi thường che thịt, nhẹ nhàng thanh thoát, quả thực chính là câu "Người đẹp vì lụa" trong truyền thuyết, vô cùng điêu luyện sắc sảo.
Lúc này Cố Tuệ mới hoàn toàn an tâm, ngày lễ mừng, nàng đứng ở bên cạnh Thẩm Trường Trạch, tùy ý để hắn kéo tay nàng, dáng vẻ bình tĩnh nghe thuộc hạ kêu to Hoàng Hậu thiên tuế, trong lòng lại chấn động cực kỳ —— đồng thời cũng không khỏi âm thầm phỏng đoán, từ góc độ này, không biết mấy người ở dưới ngước lên có thể thấy cái bụng nhỏ ẩn ẩn nhô lên của nàng không, nếu vậy thì mất mặt quá.
Trong lúc các thần tử đang làm lễ, khóe mắt chợt thoáng thấy một mũi tên xa xa bay về phía hoàng đế, mũi tên lóe sáng như một đường chỉ bạc.
Cố Tuệ theo bản năng chặn ở trước mặt hoàng đế, "Bệ hạ cẩn thận!"
Nhưng lại có người càng nhanh hơn nàng, Bạch Thanh Thanh sớm đã đón đầu chạy lên, trước ngực lập tức bị một mũi tên cắm vào.
Cố Tuệ sợ tới mức máu huyết cả người đều ngừng lại, nhưng Bạch Thanh Thanh lại giống như không có việc gì, nhẹ nhàng rút cây tên dài ra, không hề có một chút máu.
Nàng vỗ bộ ngực leng keng rung động, đắc ý lấy ra một miếng đường tâm được đúc bằng đồng, "Nương nương yên tâm, ta mang cái này rồi."
Muốn biết vì sao nàng có thể đề phòng trước, ít nhiều là nhờ nàng hiểu biết Thẩm Thường Xuyên quá rõ —— Thẩm Thường Xuyên học thức uyên bác, rất yêu thích phát minh, hắn từng tự nghĩ ra một loại nỏ công thành, lực đạo so với mũi tên tầm thường còn mạnh hơn gấp trăm lần, bởi vậy cũng có thể phóng ra xa hơn.
Đại hôn đế hậu, trong ngoài cung đều đề phòng nghiêm ngặt, thám tử bình thường căn bản không thể lẫn vào, cũng chỉ có thể thuê xạ thủ có đôi mắt tinh tường để bắn một phát —— tuy rằng Thẩm Thường Xuyên đã qua đời, nhưng hắn vẫn còn thuộc hạ cũ, sao lại bỏ lỡ cơ hội khó có được này chứ?
May mắn, Bạch Thanh Thanh biết rõ lòng dạ hắn, bởi vậy cũng đã sớm chuẩn bị. Còn cái đường tâm kia vẫn là nhờ Thôi Kính Tâm chế tạo cho nàng, vốn dĩ không muốn nàng lấy thân mạo hiểm, nhưng Bạch Thanh Thanh cứ khăng khăng như thế, chỉ đành chiều nàng.
Mọi người còn chưa định hồn, lúc này hoàng đế đã quang minh chính đại lấy lý do xuất binh, dùng một lưới bắt hết dư đảng còn sót lại của Minh Quận Vương.
Cố Tuệ thầm cảm khái thế sự vô thường, dựa theo nguyên tác, sau khi Thẩm Thường Xuyên đăng cơ, Bạch Thanh Thanh sẽ vì chịu khổ mà phản bội, lại triển khai từng bước để báo thù, nhưng hiện tại cho dù cốt truyện đã thay đổi lớn, cuối cùng vẫn là Bạch Thanh Thanh động thủ giải quyết hắn —— quả nhiên là tương ái tương sát vĩnh viễn không bỏ qua.
May mắn là đời này Bạch Thanh Thanh đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Thôi Kính Tâm có lẽ không đủ anh tuấn, cũng không đủ quyền thế, nhưng ít nhất hắn toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, vĩnh viễn không cô phụ nàng.
Có phu như thế, thê còn cầu gì?
Cố Tuệ theo bản năng siết chặt tay người bên cạnh, vốn dĩ định chân thành biểu đạt một phen thâm tình, nào biết Thẩm Trường Trạch lại cổ quái nhìn địch y vô cùng hoa lệ kia của nàng, "Nút thắt bị tuột kìa."
Cố Tuệ:...... Tên khốn này, biết vậy đã giảm béo trước rồi!
( chính văn xong)
Còn 1 phiên ngoại nè ~(≧▽≦)/~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.