Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 290
Lâm Áng Tư
18/11/2022
Chương Trình thấy mình sắp bị chơi xong rồi, "Là người trong giới sao?"
"Không phải."
Vậy là tốt rồi, Chương Trình nghĩ thầm, bằng không nếu là người trong giới, mình phải ăn không hết gói mang đi ở chỗ Vệ Huân.
Nhưng mà, "Lam à, hay là cậu nghĩ lại thử đi." Hắn có ý đồ khuyên nhủ, "Mấy chuyện yêu đương á, đừng có gấp, cậu còn nhỏ mà."
"Tôi đã 25 rồi đó, Yến Thanh Trì cũng bằng tuổi mà con trai đi mua nước tương được rồi kìa, tôi còn nhỏ, tôi là em bé to xác hay gì."
"Ý tôi không phải vậy, tôi thấy á, con gái bây giờ, thật ra, ừm, có vài cô á, cũng không đáng tin lắm đâu, cậu cũng biết là bề ngoài cậu đẹp, còn là thần tượng nữa, có thể các cô ấy chỉ ái mộ dung nhan lúc còn trẻ của cậu, không muốn cùng cậu vượt qua thay đổi vô tình của năm tháng đâu."
"Ai nói đối tượng yêu đương của tôi là con gái?"
Chương Trình sửng sốt, giây tiếp theo lửa giận trong lòng bốc lên, gan lớn bất ngờ, "Con chó nào không có mắt lớn gan dám bẻ cong cậu hả, giới giải trí như cái chảo nhuộm to đùng vậy đó, rất nhiều sao nam thích cậu đều bị tôi chặn lại hết, giờ tốt quá, còn có người dám lén tôi bẻ cong cậu, sao cậu đồng ý được hả!"
Vệ Lam chậc lưỡi, "Chương Trình, xem ra anh làm rất nhiều chuyện sau lưng tôi đó nha ~"
Chương người cha già hoàn toàn không để ý đến cậu này của cậu, vô cùng đau đớn nói, "Đều tại tôi, dạo này chểnh mảng, vừa lơ đãng không trông kĩ cái là xảy ra chuyện ngay, quá không đúng."
"Đừng tức giận, giận hại cơ thể, anh bình tĩnh trước đi, đừng sợ, tôi không chịu thiệt thòi đâu."
Chương Trình thầm nói cậu không thiệt thòi sao mà được, cậu yêu ai cậu cũng thiệt thòi hết! Từ năm Vệ Lam 19 tuổi debut hắn đã bắt đầu dẫn Vệ Lam, Vệ Lam thẳng tính, tâm tính đơn thuần, ban đầu Chương Trình nghĩ cậu chủ nhỏ vậy không dễ mang, sau đó lại phát hiện trừ lúc chửi người ra, những lúc khác Vệ Lam vẫn rất nói đạo lý. Đặc biệt, tuy là số thiếu gia mạng thiếu gia thật, nhưng lại không có tật xấu của con nhà giàu như hắn nghĩ. Hắn nhìn Vệ Lam được Vệ Huân và Lâm Tây Trạch hộ giá hộ tống xuôi gió xuôi nước đi về phía trước, cuộc đời của cậu vốn nên được che chở như vậy.
Vệ Lam quen một người bạn gái, Chương Trình có thể hiểu được, nhưng mà Vệ Lam quen bạn trai! Chương Trình chỉ cảm thấy con heo nào đây, gan heo che trời mà, dám mơ ước cậu chủ nhỏ nhà bọn họ! Xem hắn có báo cáo cho Vệ Huân không, để Vệ Huân mang con heo này đi hầm móng heo ăn!
Chương Trình nổi giận đùng đùng gọi điện cho Vệ Huân, "Alo, ông chủ, việc lớn không tốt rồi!"
"Sao vậy?" Vệ Huân nghe giọng nói sốt ruột của hắn, buông bút xuống, lo lắng nói, "Tiểu Lam xảy ra chuyện sao?"
"Đúng vậy, chuyện lớn rồi!"
"Anh nói đi."
"Cậu nhà đang yêu! Người kia còn là nam!" Chương Trình bùm bùm nói, "Lúc nãy tôi gọi điện kêu cậu ấy đi đóng phim, nhưng mà cậu ấy từ chối, nói cậu đang bận chuyện khác, tôi hỏi cậu ấy là chuyện gì, cậu ấy nói đang yêu, còn nói người kia là nam." Trong lòng Chương Trình khổ, "Đều do tôi, dạo này tôi không theo dõi cậu ấy sát sao, không thì sao xảy ra chuyện này được, giờ làm sao đây."
Vệ Huân nghe vậy, tim vừa mới treo trên cổ họng từ từ hạ xuống, hắn cảm thấy hơi buồn cười, còn có chút dở khóc dở cười, "Là chuyện này thôi?"
"Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, tôi nào dám gạt ngài."
Vệ Huân dựa lưng vào ghế, cười nói, "Tôi biết rồi."
Chương Trình không dám tin tưởng, biết rồi là xong chuyện????
"Vậy, tôi nên làm sao đây?"
"Anh ấy à," Vệ Huân nhẹ nhàng nói, "Nếu em ấy muốn yêu đương thì để cho em ấy yêu đi."
Chương Trình không thể tin nổi, hắn nhìn tên hiển thị trên điện thoại, xác định người bên kia là ông chủ mình, là cái người mà Vệ Lam gặp một xíu chuyện đã gọi điện hỏi mình sao lại thế này, khó tin nói, "Ông chủ, anh lặp lại lần nữa được không?"
Mấy hôm nay tâm trạng Vệ Huân đều rất tốt, nên tính tình cũng tốt theo, hắn lặp lại một lần câu nói của mình, "Tôi nói, em ấy muốn yêu đương thì để em ấy yêu đi."
"Yêu con trai cũng được."
"Tiểu Lam thích là được."
Chương Trình cảm thấy mình đang gặp ảo giác, thế mà ông chủ mình lại đồng ý, hắn nhìn cuộc gọi đã kết thúc, cực kì do dự có nên nói chuyện này với một ông chủ khác của mình không.
Vệ Huân cúp máy, tiếp tục xem văn kiện, nhưng trong đầu lại cứ hiện lên câu Chương Trình vừa nói kia, "Cậu ấy nói cậu ấy đang yêu."
Vệ Huân xem văn kiện không vào, vô thức cười cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Vệ Lam yêu đương, đối tượng yêu đương là hắn, cái này làm cho hắn cảm thấy vừa vui mừng vừa ngọt ngào.
Hắn khép văn kiện trong tay lại, nếu xem không vào cũng không cần ở công ty lãng phí thời gian nữa, Vệ Huân định đi đón Vệ Lam, xem cậu đang làm gì.
Vệ Lam đang làm gì? Vệ Lam đang tráng bánh rán.
Cậu cảm thấy mình càng tráng càng tốt, càng tráng càng hoàn mỹ, nhịn không được tráng liền mười mấy cái.
"Đủ rồi đủ rồi," Yến Thanh Trì khuyên nhủ, "Đủ cho cậu và anh cậu ăn rồi."
"Không sao, tôi tráng thêm mấy cái cho cậu và hai bé cưng." Cậu nói xong, còn nhấn mạnh, "Không cho cho Giang Mặc Thần ăn, không có phần của anh ta."
"Yên tâm, Giang Mặc Thần cũng không cần ăn bánh cậu tráng." Yến Thanh Trì câm nín nói, "Đúng rồi, tôi nói chuyện cậu và anh cậu đang yêu nhau cho Giang Mặc Thần nghe được không? Anh ấy khá tò mò."
"Được chứ." Vệ Lam nói, "Bây giờ hai chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, tất nhiên là được, anh tôi không phải không gặp ai được, anh tôi đẹp trai hơn anh ta nhiều."
"Coi cặp kính cậu dày cỡ nào kìa, 15 độ hả?"
"Cậu mới 15 độ đó."
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, "Hai người một cuồng anh, một cuồng em, cũng coi như là xứng đôi."
"Đương nhiên." Vệ Lam không chút xấu hổ nói, "Nè, cho cậu, cậu tráng đi."
"Chơi đủ rồi?" Yến Thanh Trì nhận cái muỗng trong tay cậu.
"Chưa đâu, nhưng mà tôi hơi mỏi tay." Vệ Lam thành thật nói.
Yến Thanh Trì nhìn cậu một cái, "Nuông chiều từ bé."
"Cậu ghen tị?"
"Nghĩ nhiều."
"Vậy là tốt rồi, dù sao, loại chuyện này cũng không phải sức người có thể thay đổi được. Đúng rồi, tối nay cậu nấu món gì?"
"Thịt heo sốt Bắc Kinh, khoai tây sợi chua cay, ớt chuông xào trứng."
"Tôi học được không?" Vệ Lam chưa từng nấu ăn bao giờ, nhất thời không biết làm sao.
"Học không được thì về nhà kêu anh cậu nấu," EQ của Yến Thanh Trì chắc là mười Vệ Lam cộng lại cũng thua, "Cậu nấu cơm cho anh ta gọi là tạo bất ngờ; cậu tráng bánh rán, anh ta nấu cơm, hai người cùng hoàn thành một bữa cơm, gọi là lãng mạn. Mỗi thứ đều có lợi ích riêng, cậu có thể thử xem."
Vệ Lam nhịn không được phải vỗ tay cho y, "Lúc này tôi đã cảm thấy cậu nói chuyện rất có đạo lý."
"Đó giờ tôi nói câu nào cũng có đạo lý được không?"
"Tôi mới khen cậu một câu, cậu đã lên mặt."
"Nói thật thôi, cảm ơn."
Vệ Lam chuẩn bị phản bác y, đã nghe điện thoại vang lên, cậu cúi đầu nhìn, thế mà là Vệ Huân, "Sao vậy?" Cậu hỏi.
"Em đang ở đâu, anh đón em."
"Anh tan làm rồi? Đâu phải, giờ này không phải anh đang làm việc sao?"
Vệ Huân hỏi cậu, "Em nói với Chương Trình em đang yêu sao?"
"Đúng vậy," Vệ Lam nói, "Hai chúng ta yêu đương quang minh chính đại, có gì mà không nói được."
"Đương nhiên là không có gì không thể nói, bởi vậy," hắn dịu dàng nói, "Bây giờ anh đi tìm em yêu đương."
Khóe miệng Vệ Lam nhếch lên, trước đó cậu cảm thấy Vệ Huân rất thích hợp để yêu đương, tuy hắn không hiểu lãng mạn, không biết nói lời âu yếm, nhưng cũng sẽ không che giấu tâm ý của mình, có vài lời không phải lời âu yếm, lại hơn hẳn lời âu yếm.
"Vậy anh đến đây đi, em ở nhà Yến Thanh Trì, em gửi định vị cho anh."
"Được." Vệ Huân nói xong, cúp máy.
Vệ Lam gửi định vị qua.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Yến Thanh Trì đang nhìn mình, "Nhìn tôi làm gì?" Cậu hỏi.
"Tôi không có cái gương trong tay, nếu không tôi sẽ cho cậu xem bộ dáng cậu bây giờ, chậc chậc chậc."
Vệ Lam khinh thường nói, "Cậu ghen tị."
"Tôi ghen tị với cậu, con tôi đi mua nước tương được rồi có được không?"
"Dù sao cậu cũng là ghen tị."
"Cậu đúng là ép buộc tôi phải ghen tị." Yến Thanh Trì câm nín nói.
Vệ Lam mới không nghe y nói, chỉ nói, "Anh tôi muốn đến đón tôi, tôi quyết định nghe lời cậu, về nhà kêu anh ấy nấu cơm, cùng anh ấy hoàn thành một bữa cơm."
"Cũng được."
"Nên hôm nay tôi không chơi với Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên được, chờ hai đứa về cậu nói một tiếng với hai đứa giùm tôi."
"Được."
Vệ Lam nói xong, cất bánh rán vào hộp cơm, còn không quên nhắc nhở Yến Thanh Trì, "Tôi để lại cho cậu ba cái bánh tôi tráng, cho cậu và hai cục cưng, không có phần Giang Mặc Thần đâu nha."
"Biết rồi, cậu đúng là muốn Giang Mặc Thần tức chế* mà."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như Giang Mặc Thần cũng không có làm chuyện gì có lỗi với mình, vì thế lại rất khẳng khái lấy ra một cái bánh rán để vào chồng bánh rán để lại, "Bỏ đi, cho anh ta một cái vậy, xem như tôi mời một nhà bốn người các cậu."
Yến Thanh Trì, "...... Cậu, mời chúng tôi?"
"Là người thứ hai ba tư trên thế giới năm ăn món tự tay tôi làm, các cậu nên cảm thấy vinh hạnh đấy."
Yến Thanh Trì, "...... Chúng tôi được yêu chiều mà lo sợ."
"Đừng khách sáo, dù sao về mặt nấu ăn, cậu cũng coi là nửa sư phụ của tôi."
"Tôi chỉ hy vọng, sau này cậu có thể tôn trọng sư phụ cậu hơn." Yến Thanh Trì thấm thía vỗ vỗ vai cậu.
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Hay là cậu cứ trục xuất tôi khỏi sư môn đi."
Yến Thanh Trì lập tức dở khóc dở cười, đẩy cậu một cái, vô cùng phối hợp nói: "...... Nghiệt đồ! Vi sư không đồ đệ như ngươi!"
"Được rồi." Vệ Lam sảng khoái đáp, cảm giác thoải mái hơn nhiều, quả nhiên, vẫn là quan hệ ngang hàng tốt.
Lúc Vệ Huân gặp lại Vệ Lam, trong tay Vệ Lam ôm hai hộp cơm.
"Lần này là món gì?" Vệ Huân hỏi cậu.
"Bánh rán, nhưng em chỉ biết tráng bánh, không biết nấu cơm, anh nấu."
"Được." Vệ Huân không có ý kiến.
Vệ Lam thắt dây an toàn, hỏi hắn, "Hôm nay anh tan làm sớm vậy, có phải vì nhớ em không?"
"Em thấy sao?" Vệ Huân hỏi lại cậu.
"Em thấy đúng là vậy." Vệ Lam tự luyến nói, "Anh, anh như vậy là không được đâu."
Cậu làm bộ làm tịch thở dài, đề nghị, "Hay là em đi làm với anh?"
"Em muốn đến công ty đương nhiên là được, dù sao sau này em cũng phải về thôi."
"Cứ quyết định vậy đi."
"Được."
Vệ Lam vừa lòng, tâm trạng rất tốt đưa hộp cơm cho Vệ Huân, "Đi thôi, về nhà."
Vệ Huân không có sắp xếp Vệ Lam đến các phòng ban, mà trực tiếp đặt cậu bên cạnh mình, tự mình dẫn dắt cậu. Vệ Lam rất rõ ràng với tổng thể phát triển mỗi năm và cột mốc quan trọng của công ty hai nhà, nên Vệ Huân không giảng lại cái đó nữa, mà lấy một vài trường hợp kinh điển để Vệ Lam tiếp xúc trước, không làm cậu cảm thấy việc công ty quá nhàm chán.
Hắn vừa cho Vệ Lam xem, vừa giảng cho Vệ Lam hiểu, Vệ Lam nghe hắn giảng giải, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Huân. Cậu nhịn không được hôn Vệ Huân vài cái, Vệ Huân nhìn cậu một cái, Vệ Lam lại hôn hắn, Vệ Huân không còn cách nào, đành phải nói: "Nghe anh giảng trước đã."
"Không phải."
Vậy là tốt rồi, Chương Trình nghĩ thầm, bằng không nếu là người trong giới, mình phải ăn không hết gói mang đi ở chỗ Vệ Huân.
Nhưng mà, "Lam à, hay là cậu nghĩ lại thử đi." Hắn có ý đồ khuyên nhủ, "Mấy chuyện yêu đương á, đừng có gấp, cậu còn nhỏ mà."
"Tôi đã 25 rồi đó, Yến Thanh Trì cũng bằng tuổi mà con trai đi mua nước tương được rồi kìa, tôi còn nhỏ, tôi là em bé to xác hay gì."
"Ý tôi không phải vậy, tôi thấy á, con gái bây giờ, thật ra, ừm, có vài cô á, cũng không đáng tin lắm đâu, cậu cũng biết là bề ngoài cậu đẹp, còn là thần tượng nữa, có thể các cô ấy chỉ ái mộ dung nhan lúc còn trẻ của cậu, không muốn cùng cậu vượt qua thay đổi vô tình của năm tháng đâu."
"Ai nói đối tượng yêu đương của tôi là con gái?"
Chương Trình sửng sốt, giây tiếp theo lửa giận trong lòng bốc lên, gan lớn bất ngờ, "Con chó nào không có mắt lớn gan dám bẻ cong cậu hả, giới giải trí như cái chảo nhuộm to đùng vậy đó, rất nhiều sao nam thích cậu đều bị tôi chặn lại hết, giờ tốt quá, còn có người dám lén tôi bẻ cong cậu, sao cậu đồng ý được hả!"
Vệ Lam chậc lưỡi, "Chương Trình, xem ra anh làm rất nhiều chuyện sau lưng tôi đó nha ~"
Chương người cha già hoàn toàn không để ý đến cậu này của cậu, vô cùng đau đớn nói, "Đều tại tôi, dạo này chểnh mảng, vừa lơ đãng không trông kĩ cái là xảy ra chuyện ngay, quá không đúng."
"Đừng tức giận, giận hại cơ thể, anh bình tĩnh trước đi, đừng sợ, tôi không chịu thiệt thòi đâu."
Chương Trình thầm nói cậu không thiệt thòi sao mà được, cậu yêu ai cậu cũng thiệt thòi hết! Từ năm Vệ Lam 19 tuổi debut hắn đã bắt đầu dẫn Vệ Lam, Vệ Lam thẳng tính, tâm tính đơn thuần, ban đầu Chương Trình nghĩ cậu chủ nhỏ vậy không dễ mang, sau đó lại phát hiện trừ lúc chửi người ra, những lúc khác Vệ Lam vẫn rất nói đạo lý. Đặc biệt, tuy là số thiếu gia mạng thiếu gia thật, nhưng lại không có tật xấu của con nhà giàu như hắn nghĩ. Hắn nhìn Vệ Lam được Vệ Huân và Lâm Tây Trạch hộ giá hộ tống xuôi gió xuôi nước đi về phía trước, cuộc đời của cậu vốn nên được che chở như vậy.
Vệ Lam quen một người bạn gái, Chương Trình có thể hiểu được, nhưng mà Vệ Lam quen bạn trai! Chương Trình chỉ cảm thấy con heo nào đây, gan heo che trời mà, dám mơ ước cậu chủ nhỏ nhà bọn họ! Xem hắn có báo cáo cho Vệ Huân không, để Vệ Huân mang con heo này đi hầm móng heo ăn!
Chương Trình nổi giận đùng đùng gọi điện cho Vệ Huân, "Alo, ông chủ, việc lớn không tốt rồi!"
"Sao vậy?" Vệ Huân nghe giọng nói sốt ruột của hắn, buông bút xuống, lo lắng nói, "Tiểu Lam xảy ra chuyện sao?"
"Đúng vậy, chuyện lớn rồi!"
"Anh nói đi."
"Cậu nhà đang yêu! Người kia còn là nam!" Chương Trình bùm bùm nói, "Lúc nãy tôi gọi điện kêu cậu ấy đi đóng phim, nhưng mà cậu ấy từ chối, nói cậu đang bận chuyện khác, tôi hỏi cậu ấy là chuyện gì, cậu ấy nói đang yêu, còn nói người kia là nam." Trong lòng Chương Trình khổ, "Đều do tôi, dạo này tôi không theo dõi cậu ấy sát sao, không thì sao xảy ra chuyện này được, giờ làm sao đây."
Vệ Huân nghe vậy, tim vừa mới treo trên cổ họng từ từ hạ xuống, hắn cảm thấy hơi buồn cười, còn có chút dở khóc dở cười, "Là chuyện này thôi?"
"Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, tôi nào dám gạt ngài."
Vệ Huân dựa lưng vào ghế, cười nói, "Tôi biết rồi."
Chương Trình không dám tin tưởng, biết rồi là xong chuyện????
"Vậy, tôi nên làm sao đây?"
"Anh ấy à," Vệ Huân nhẹ nhàng nói, "Nếu em ấy muốn yêu đương thì để cho em ấy yêu đi."
Chương Trình không thể tin nổi, hắn nhìn tên hiển thị trên điện thoại, xác định người bên kia là ông chủ mình, là cái người mà Vệ Lam gặp một xíu chuyện đã gọi điện hỏi mình sao lại thế này, khó tin nói, "Ông chủ, anh lặp lại lần nữa được không?"
Mấy hôm nay tâm trạng Vệ Huân đều rất tốt, nên tính tình cũng tốt theo, hắn lặp lại một lần câu nói của mình, "Tôi nói, em ấy muốn yêu đương thì để em ấy yêu đi."
"Yêu con trai cũng được."
"Tiểu Lam thích là được."
Chương Trình cảm thấy mình đang gặp ảo giác, thế mà ông chủ mình lại đồng ý, hắn nhìn cuộc gọi đã kết thúc, cực kì do dự có nên nói chuyện này với một ông chủ khác của mình không.
Vệ Huân cúp máy, tiếp tục xem văn kiện, nhưng trong đầu lại cứ hiện lên câu Chương Trình vừa nói kia, "Cậu ấy nói cậu ấy đang yêu."
Vệ Huân xem văn kiện không vào, vô thức cười cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Vệ Lam yêu đương, đối tượng yêu đương là hắn, cái này làm cho hắn cảm thấy vừa vui mừng vừa ngọt ngào.
Hắn khép văn kiện trong tay lại, nếu xem không vào cũng không cần ở công ty lãng phí thời gian nữa, Vệ Huân định đi đón Vệ Lam, xem cậu đang làm gì.
Vệ Lam đang làm gì? Vệ Lam đang tráng bánh rán.
Cậu cảm thấy mình càng tráng càng tốt, càng tráng càng hoàn mỹ, nhịn không được tráng liền mười mấy cái.
"Đủ rồi đủ rồi," Yến Thanh Trì khuyên nhủ, "Đủ cho cậu và anh cậu ăn rồi."
"Không sao, tôi tráng thêm mấy cái cho cậu và hai bé cưng." Cậu nói xong, còn nhấn mạnh, "Không cho cho Giang Mặc Thần ăn, không có phần của anh ta."
"Yên tâm, Giang Mặc Thần cũng không cần ăn bánh cậu tráng." Yến Thanh Trì câm nín nói, "Đúng rồi, tôi nói chuyện cậu và anh cậu đang yêu nhau cho Giang Mặc Thần nghe được không? Anh ấy khá tò mò."
"Được chứ." Vệ Lam nói, "Bây giờ hai chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, tất nhiên là được, anh tôi không phải không gặp ai được, anh tôi đẹp trai hơn anh ta nhiều."
"Coi cặp kính cậu dày cỡ nào kìa, 15 độ hả?"
"Cậu mới 15 độ đó."
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, "Hai người một cuồng anh, một cuồng em, cũng coi như là xứng đôi."
"Đương nhiên." Vệ Lam không chút xấu hổ nói, "Nè, cho cậu, cậu tráng đi."
"Chơi đủ rồi?" Yến Thanh Trì nhận cái muỗng trong tay cậu.
"Chưa đâu, nhưng mà tôi hơi mỏi tay." Vệ Lam thành thật nói.
Yến Thanh Trì nhìn cậu một cái, "Nuông chiều từ bé."
"Cậu ghen tị?"
"Nghĩ nhiều."
"Vậy là tốt rồi, dù sao, loại chuyện này cũng không phải sức người có thể thay đổi được. Đúng rồi, tối nay cậu nấu món gì?"
"Thịt heo sốt Bắc Kinh, khoai tây sợi chua cay, ớt chuông xào trứng."
"Tôi học được không?" Vệ Lam chưa từng nấu ăn bao giờ, nhất thời không biết làm sao.
"Học không được thì về nhà kêu anh cậu nấu," EQ của Yến Thanh Trì chắc là mười Vệ Lam cộng lại cũng thua, "Cậu nấu cơm cho anh ta gọi là tạo bất ngờ; cậu tráng bánh rán, anh ta nấu cơm, hai người cùng hoàn thành một bữa cơm, gọi là lãng mạn. Mỗi thứ đều có lợi ích riêng, cậu có thể thử xem."
Vệ Lam nhịn không được phải vỗ tay cho y, "Lúc này tôi đã cảm thấy cậu nói chuyện rất có đạo lý."
"Đó giờ tôi nói câu nào cũng có đạo lý được không?"
"Tôi mới khen cậu một câu, cậu đã lên mặt."
"Nói thật thôi, cảm ơn."
Vệ Lam chuẩn bị phản bác y, đã nghe điện thoại vang lên, cậu cúi đầu nhìn, thế mà là Vệ Huân, "Sao vậy?" Cậu hỏi.
"Em đang ở đâu, anh đón em."
"Anh tan làm rồi? Đâu phải, giờ này không phải anh đang làm việc sao?"
Vệ Huân hỏi cậu, "Em nói với Chương Trình em đang yêu sao?"
"Đúng vậy," Vệ Lam nói, "Hai chúng ta yêu đương quang minh chính đại, có gì mà không nói được."
"Đương nhiên là không có gì không thể nói, bởi vậy," hắn dịu dàng nói, "Bây giờ anh đi tìm em yêu đương."
Khóe miệng Vệ Lam nhếch lên, trước đó cậu cảm thấy Vệ Huân rất thích hợp để yêu đương, tuy hắn không hiểu lãng mạn, không biết nói lời âu yếm, nhưng cũng sẽ không che giấu tâm ý của mình, có vài lời không phải lời âu yếm, lại hơn hẳn lời âu yếm.
"Vậy anh đến đây đi, em ở nhà Yến Thanh Trì, em gửi định vị cho anh."
"Được." Vệ Huân nói xong, cúp máy.
Vệ Lam gửi định vị qua.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Yến Thanh Trì đang nhìn mình, "Nhìn tôi làm gì?" Cậu hỏi.
"Tôi không có cái gương trong tay, nếu không tôi sẽ cho cậu xem bộ dáng cậu bây giờ, chậc chậc chậc."
Vệ Lam khinh thường nói, "Cậu ghen tị."
"Tôi ghen tị với cậu, con tôi đi mua nước tương được rồi có được không?"
"Dù sao cậu cũng là ghen tị."
"Cậu đúng là ép buộc tôi phải ghen tị." Yến Thanh Trì câm nín nói.
Vệ Lam mới không nghe y nói, chỉ nói, "Anh tôi muốn đến đón tôi, tôi quyết định nghe lời cậu, về nhà kêu anh ấy nấu cơm, cùng anh ấy hoàn thành một bữa cơm."
"Cũng được."
"Nên hôm nay tôi không chơi với Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên được, chờ hai đứa về cậu nói một tiếng với hai đứa giùm tôi."
"Được."
Vệ Lam nói xong, cất bánh rán vào hộp cơm, còn không quên nhắc nhở Yến Thanh Trì, "Tôi để lại cho cậu ba cái bánh tôi tráng, cho cậu và hai cục cưng, không có phần Giang Mặc Thần đâu nha."
"Biết rồi, cậu đúng là muốn Giang Mặc Thần tức chế* mà."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như Giang Mặc Thần cũng không có làm chuyện gì có lỗi với mình, vì thế lại rất khẳng khái lấy ra một cái bánh rán để vào chồng bánh rán để lại, "Bỏ đi, cho anh ta một cái vậy, xem như tôi mời một nhà bốn người các cậu."
Yến Thanh Trì, "...... Cậu, mời chúng tôi?"
"Là người thứ hai ba tư trên thế giới năm ăn món tự tay tôi làm, các cậu nên cảm thấy vinh hạnh đấy."
Yến Thanh Trì, "...... Chúng tôi được yêu chiều mà lo sợ."
"Đừng khách sáo, dù sao về mặt nấu ăn, cậu cũng coi là nửa sư phụ của tôi."
"Tôi chỉ hy vọng, sau này cậu có thể tôn trọng sư phụ cậu hơn." Yến Thanh Trì thấm thía vỗ vỗ vai cậu.
Vệ Lam nghĩ nghĩ, "Hay là cậu cứ trục xuất tôi khỏi sư môn đi."
Yến Thanh Trì lập tức dở khóc dở cười, đẩy cậu một cái, vô cùng phối hợp nói: "...... Nghiệt đồ! Vi sư không đồ đệ như ngươi!"
"Được rồi." Vệ Lam sảng khoái đáp, cảm giác thoải mái hơn nhiều, quả nhiên, vẫn là quan hệ ngang hàng tốt.
Lúc Vệ Huân gặp lại Vệ Lam, trong tay Vệ Lam ôm hai hộp cơm.
"Lần này là món gì?" Vệ Huân hỏi cậu.
"Bánh rán, nhưng em chỉ biết tráng bánh, không biết nấu cơm, anh nấu."
"Được." Vệ Huân không có ý kiến.
Vệ Lam thắt dây an toàn, hỏi hắn, "Hôm nay anh tan làm sớm vậy, có phải vì nhớ em không?"
"Em thấy sao?" Vệ Huân hỏi lại cậu.
"Em thấy đúng là vậy." Vệ Lam tự luyến nói, "Anh, anh như vậy là không được đâu."
Cậu làm bộ làm tịch thở dài, đề nghị, "Hay là em đi làm với anh?"
"Em muốn đến công ty đương nhiên là được, dù sao sau này em cũng phải về thôi."
"Cứ quyết định vậy đi."
"Được."
Vệ Lam vừa lòng, tâm trạng rất tốt đưa hộp cơm cho Vệ Huân, "Đi thôi, về nhà."
Vệ Huân không có sắp xếp Vệ Lam đến các phòng ban, mà trực tiếp đặt cậu bên cạnh mình, tự mình dẫn dắt cậu. Vệ Lam rất rõ ràng với tổng thể phát triển mỗi năm và cột mốc quan trọng của công ty hai nhà, nên Vệ Huân không giảng lại cái đó nữa, mà lấy một vài trường hợp kinh điển để Vệ Lam tiếp xúc trước, không làm cậu cảm thấy việc công ty quá nhàm chán.
Hắn vừa cho Vệ Lam xem, vừa giảng cho Vệ Lam hiểu, Vệ Lam nghe hắn giảng giải, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Huân. Cậu nhịn không được hôn Vệ Huân vài cái, Vệ Huân nhìn cậu một cái, Vệ Lam lại hôn hắn, Vệ Huân không còn cách nào, đành phải nói: "Nghe anh giảng trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.