Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 57
Lâm Áng Tư
05/10/2020
Truyện kia t đã đăng được 2 chương rồi, mong mọi người ủng hộ lò dé
- --------------------
Yến Thanh Trì thật sự nhanh đóng máy, nhanh đến chỉ còn ba cảnh, chỉ là ba cảnh này phân ra chụp, sau khi y quay xong cảnh đầu, vậy mà hai ngày sau đều không có suất diễn của mình. Yến Thanh Trì rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là lên mạng kiếm mấy tập "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" xem, hiểu biết một chút da lông.
"Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!", là một tổng nghệ phân đội thi đấu. Khách quý thường trú trong tổng nghệ mười người, chia làm hai tổ, mỗi tổ năm người —— ba nam hai nữ. Nơi này, chỉ có tổ trưởng cố định của mỗi tập đều là Tôn Tầm và một tiểu sinh khác là Trần Hiên Lãng làm, đội viên còn lại là rút thăm vào đội. Trong trò chơi, trên vai mỗi người đều mang một miếng gỗ viết tên mình, bị cướp miếng gỗ tức là thất bại, trực tiếp bị loại trừ. Sau khi kết thúc trò chơi, đội nào còn nhiều người hơn thì giành được thắng lợi, người thắng được nhận huân chương, người thua thì phải rút nhiệm vụ trừng phạt.
Tổng nghệ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mà chỉ dựa vào tương tác qua lại hài hước giữa các khách quý thường trú và tranh đoạt tấm gỗ kịch liệt, trở thành tổng nghệ hồng nhất trong nước hiện nay, mười khách quý thường trú bên trong cũng nhờ cái này tàn nhẫn xoát cảm giác tồn tại một phen. Nhưng mùa này, khách quý thường trú Quan Cảnh Thâm vì lí do cá nhân, chỉ ký hợp đồng với tổ tiết mục sáu tập trước, cũng có nghĩa, sáu tập sau, tổ tiết mục phải tìm người thay thế vị trí của hắn.Cũng vì vậy Yến Thanh Trì mới có cơ hội.
Nói nghiêm túc, cơ hội này vốn không tới phiên một tân nhân như y, dù sao cũng là tổng nghệ cực nổi, rất nhiều công ty đều nhìn chằm chằm khối thịt mỡ này. Nhưng nhân mạch Quản Mai trong giới rộng, quen biết đạo diễn tổ tiết mục, cho nên biết chuyện này sớm hơn những người khác, trực tiếp đề cử Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì là một tân nhân, một không nhân khí, hai không tác phẩm, vốn không nằm trong phạm vi suy xét của tổ tiết mục, nhưng Quản Mai vì để Yến Thanh Trì có thể lên cái tổng nghệ này, báo giá y ép thấp tới đáy, đồng thời nói nếu tổ tiết mục đồng ý ký với Yến Thanh Trì, như vậy Nam Tranh nhất ca Giang Mặc Thần, cũng sẽ lấy giá hữu nghị tham gia hai tập.
Lợi thế này không thể nói là không phong phú, "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" mùa đầu từng mời qua Giang Mặc Thần, nhưng lại bị Giang Mặc Thần uyển chuyển từ chối. Hắn bắt đầu xuất đạo đã đi con đường riêng biệt, trừ bỏ vì tuyên truyền phim sẽ tham gia một ít tổng nghệ có tính chất tuyên truyền, còn lại, hắn đều không tham gia tổng nghệ. Hiện tại chỉ cần ký Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần sẽ ký hai tập, còn là giá hữu nghị, cái này không thể nói là không làm tổ tiết mục động tâm.
Sau đó vẫn là đạo diễn chụp bàn, ký! Ký Yến Thanh Trì, chỉ là sáu tập, Giang Mặc Thần tới hai tập, cũng có nghĩa Yến Thanh Trì đơn độc chỉ có bốn tập, nếu biểu hiện tốt, cô sẽ cho thêm mấy màn ảnh, nếu biểu hiện không tốt, cùng lắm thì cho ít mấy màn ảnh, tóm lại ratings hiện tại, lượng truy cập và đề tài đều cao, một Yến Thanh Trì, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Vì thế, đạo diễn bán mặt mũi cho Quản Mai, ký với Yến Thanh Trì sáu tập sau.
Võ Nguyên sau khi biết việc này, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Mặc Thần, hỏi hắn, là cậu bày mưu đặt kế cho Quản Mai? Nói cậu tham dự hai tập giá hữu nghị?
Giang Mặc Thần hào phóng thừa nhận, "Trước đó tôi nói cho cô ấy, tìm cho Yến Thanh Trì một chương trình tổng nghệ vận động, cô ấy tỏ vẻ đã bàn bạc, nhưng đối phương còn đang suy xét, tôi hỏi tình huống một chút, cảm thấy có thể lên tổng nghệ này phỏng chừng có trợ lực rất lớn với em ấy, tôi kêu Quản Mai tự mình nhìn rồi làm, nếu thật sự không được thì lấy tôi làm lợi thế. Dù sao tổng nghệ này, nếu chúng ta đã có ý, vậy không có đạo lý nhường cho người khác.".
"Cậu thật đúng là nghĩa hiệp a, cậu biết loại như cậu đi chân nhân tú, tổng nghệ báo giá bình quân bao nhiêu không? Chỉ vì y mà lãng phí!"
"Coi như là tuyên truyền cho "Lạc Đường", huống hồ, giá hữu nghị của tôi cũng không rẻ."
Võ Nguyên vô ngữ, "Bỏ đi, cậu là ông chủ cậu vui vẻ là được, nhưng mà cậu kiềm chế chút a, lần này rồi thì thôi, nếu sau này cậu lại buộc chặt lăng xê mình với Yến Thanh Trì, cậu có tin fan của cậu sẽ nhắn tin mắng tôi nữa không, phải để công ty coi trọng cậu đừng lãng phí cậu!"
Giang Mặc Thần không hài lòng, "Cái gì mà buộc chặt lăng xê, sao lại nói như vậy? Lần này là vì em ấy mới xuất đạo, còn chưa có nhân khí và tác phẩm, anh chờ xem, chờ tổng nghệ này chiếu xong, em ấy hẳn đã giành được một vị trí nhỏ nên trong cái vòng này. Đến lúc đó, cũng không cần tôi giúp."
"A? Tôi rửa mắt mong chờ."
"Được rồi, làm việc đi." Giang Mặc Thần nói xong, treo điện thoại.
Tất nhiên mấy chuyện đó Yến Thanh Trì đương nhiên không biết, Quản Mai và Giang Mặc Thần đều không có nói với y, cho nên y còn đang nhìn mấy tập trước của chương trình này, cân nhắc xem mình nên đi theo phong cách gì.
Buổi tối, Yến Thanh Trì chuẩn bị đi tìm Giang Mặc Thần, hỏi xin hắn phương thức liên hệ của Tôn Tầm, tâm sự với Tôn Tầm chút chuyện liên quan đến chương trình này. Kết quả y mới vừa mở cửa, còn chưa kịp ra cửa, ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy Triệu Tường đang đứng trước cửa phòng Giang Mặc Thần. Cô mặc một cái áo gió lộ dáng người, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, phía dưới là một đôi giày cao gót màu đen, nhìn qua có loại ý nhị không nói nên lời.
Cô gõ gõ cửa, Giang Mặc Thần mở cửa, sau đó, cô đi vào.
Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn nhìn di động, đã sắp 11 giờ, đã trễ thế này, Triệu Tường có chuyện gì cần tìm Giang Mặc Thần đây? Cũng không thấy trên tay cô ấy cầm kịch bản a.
Y nghĩ nghĩ, lại lui về, đóng cửa, tính toán chờ khi Triệu Tường đi rồi mới đi tìm Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần không nghĩ tới mình mở cửa sẽ nhìn thấy Triệu Tường, hắn còn tưởng là Yến Thanh Trì, dù sao lúc nãy Yến Thanh Trì phát WeChat cho mình nói buổi tối tới đây tìm hắn.
Nhưng Triệu Tường nói có việc tìm mình, cho nên Giang Mặc Thần vẫn mở cửa cho cô đi vào.
Triệu Tường theo hắn vào phòng, ngồi trên sô pha, cúi đầu, như là không dám nhìn thẳng hắn.
Giang Mặc Thần thấy vậy, rót ly nước cho cô, "Chuyện gì?"
Triệu Tường ngẩng đầu nhìn hắn, cô nàng lớn lên rất đẹp, mặt mày tinh xảo, lại trang điểm thanh nhã rất có mị lực. Cô ngồi trên sô pha, đôi tay không tự giác nắm chặt, răng khẽ cắn môi dưới, tựa hồ đang do dự nên mở miệng thế nào.
Giang Mặc Thần thấy vậy, cũng không thúc giục cô, chỉ là phát WeChat cho Yến Thanh Trì: Triệu Tường có việc tới tìm anh, em khoan tới đây, chờ sau khi cô ấy đi, em mới qua.
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Ừm, em mới thấy nên không tìm anh, anh bận đi.
Giang Mặc Thần đọc xong trả lời, tắt màn hình di động để xuống bàn, chờ Triệu Tường mở miệng.
Triệu Tường hồi lâu mới nói ra mục đích tới nơi này, cô nói, "Giang Mặc Thần, vừa lúc hiện tại anh không bạn gái, tôi cũng không có bạn trai, cho nên, anh có thể xào cp với tôi không?" Cô nói xong, lại nhanh chóng bổ sung nói: "Đương nhiên, tôi biết việc này tương đương với nhờ anh giúp tôi, cũng là tôi có lợi nhiều hơn, cho nên, anh có thể đưa ra yêu cầu của anh, mặc kệ là cái gì, tôi cũng đồng ý. Đồng dạng, trong khoảng thời gian xào cp với anh, tôi cũng sẽ thực hiện nhiệm vụ một bạn gái nên làm."
Cô nói xong, đứng lên, nhẹ nhàng kéo dây lưng áo gió, bên trong rõ ràng là một cái váy ngủ màu tím nhạt.
Giang Mặc Thần nháy mắt xoay đầu qua, mang theo chút tức giận lạnh lùng nói: "Mặc quần áo đàng hoàng."
"Giang Mặc Thần, tôi......"
"Nếu cố muốn tiếp tục nói chuyện với tôi, tốt nhất mặc quần áo đàng hoàng, bằng không tôi sẽ kêu người đại diện của cô tới đây."
Triệu Tường vốn đã cưỡng bách mình quên đi cảm giác thẹn tới tìm hắn, nói ra những lời này, làm ra hành động này, hiện tại nghe hắn nói như vậy, chỉ cảm thấy chính mình khó lòng chịu nổi. Cô mặc quần áo gói mình kỹ lưỡng một lần nữa, thắt chặt dây lưng, sau đó ngồi lại sô pha, cái mũi có chút chua xót, rồi nhịn lại, không để mình khóc ra.
Giang Mặc Thần lúc này mới quay đầu nhìn cô, "Hôm nay cô tới tìm ta, chính là vì cái này?"
Triệu Tường gật đầu, bả vai cô có chút run rẩy, cúi đầu, tóc dài rũ xuống dưới, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương.
"Là ý của cô hay là công ty quản lý?"
"Đều có." Triệu Tường trả lời hắn.
Ban đầu là người đại diện đề nghị, nói như vậy có thể giúp cô nâng cao nhân khí lên một bước, đồng thời trên tay Giang Mặc Thần có nhiều tài nguyên, nếu thật sự có thể xào cp với hắn, nói không chừng sẽ phân cho cô một vài tài nguyên của mình. Ban đầu Triệu Tường không đồng ý, nhưng sau đó, cô nhìn hai cái hot search lên cùng với Giang Mặc Thần, nhìn bài viết có quan hệ với Giang Mặc Thần trên diễn đàn vĩnh viễn đều có độ thảo luận tối cao. Ngay cả Yến Thanh Trì, một tân nhân cái gì cũng không có, cũng vì có quan hệ tốt với Giang Mặc Thần, cũng thường được đề cập trên diễn đàn. Cô nhìn mấy cái đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút dao động.
Mà cọng rơm đè chết con lạc đà cuối cùng chính là nữ chủ bộ phim tiếp theo người đại diện vốn dĩ bàn tốt cho cô, hai ngày trước bị người ta giành lấy. Người giành của cô là một nữ diễn viên có nhân khí khác, đối phương trẻ tuổi hơn cô, công ty có thủ đoạn hơn công ty cô. Triệu Tường không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao, nhân khí mấy năm nay của cô cũng như vậy, nói là một trong những tiểu tiểu hoa, nhưng vô luận là tài nguyên hay nhân khí đều là lót đế trong các tiểu hoa. Nàng hồng sao? Đối lập những diễn viên chỉ có thể diễn vai phụ, chỉ có thể đảo quanh trên TV, cô có thể lăn lộn giữa mảng điện ảnh và truyền hình, cô đương nhiên hồng. Nhưng so sánh với những nữ diễn viên khác đồng lứa, cô không hồng như vậy.
Giới giải trí chính là ăn cơm thanh xuân, nữ diễn viên càng thảm, nếu còn duy trì thành tích nửa vời như vậy, qua mấy năm nữa, có thể cô chỉ có thể đóng vai phụ cho người ta, hoặc vẫn là nữ chủ như cũ, nhưng chỉ có thể diễn một ít phim truyền hình vốn là khó được đánh giá cao. Cho nên, Triệu Tường nghĩ, hoặc là đánh cuộc một phen đi. Chỉ cần Giang Mặc Thần đồng ý, vậy cô nhất định có thể một lần lăng xê kiếm được nhân khí và tài nguyên nhiều hơn, chỉ cần Giang Mặc Thần đồng ý lăng xê tình yêu với cô. Nhưng mà, làm sao để Giang Mặc Thần đồng ý đây? Triệu Tường suy nghĩ hồi lâu, cô biết hắn không thiếu tiền, không thiếu người thích, như vậy, cái cô có thể cho, hình như cũng chỉ là bản thân mình.
Cô do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đi tới trước cửa phòng hắn, gõ cửa, chuẩn bị tốt dâng mình, nhưng Giang Mặc Thần từ chối.
Hổ thẹn trong lòng Triệu Tường giờ khắc này đang bùng nổ, cô ngồi ở trên sô pha, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Giang Mặc Thần thấy cô luôn cúi đầu, cũng không dám nhìn mình, không hỏi nhiều thêm, chỉ nói, "Trở về đi, chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra, sau này nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy."
Triệu Tường gật gật đầu.
Cô đứng lên, nói câu, "Thật xin lỗi." Nhìn cũng không dám nhìn hắn, cúi đầu trốn đi.
Giang Mặc Thần nhìn bộ dáng co rúm lại của cô, nhịn không được chỉ điểm, "Triệu Tường, vĩnh viễn đừng chủ động thử đi tìm những người mạnh hơn cô, đưa ra hợp tác tự cho là đúng, bởi vì cô vĩnh viễn không biết cô ở trong mắt bọn họ, chỉ là một công cụ có thể lợi dụng, như một con dê rừng gầy yếu vô lực, lúc làm việc, phải tính toán tình huống xấu nhất."
Triệu Tường ngẩn ra một chút, không tự giác ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Mặc Thần, cô nhìn hắn, thật lâu sau mới gật gật đầu, "Cảm ơn." Cô nói.
"Về đi."
Triệu Tường "Ừm", xoay người rời đi.
Rất lâu sau này, Triệu Tường vẫn luôn nhớ rõ câu nói ngày này Giang Mặc Thần nói với cô, cô vẫn như cũ có dã tâm của mình, vẫn như cũ muốn đánh sâu vào nơi nhân khí tối cao, vẫn như cũ khát vọng có được tác phẩm tốt hơn, nhưng là cô trở nên cẩn thận, quý trọng bản thân mình. Cô ở trong cái vòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ chìm nổi trong giới giải trí, gặp được qua rất nhiều người, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô thấy có người một bước sai từng bước sai, cô liều mạng lôi kéo, vẫn như cũ không ngăn được người nọ từ từ sa lầy. Cô vô cùng may mắn, lúc ấy lần đầu tiên cô đi nhầm đường lại gặp Giang Mặc Thần, cũng vô cùng may mắn lúc ấy người mình lựa chọn chính là Giang Mặc Thần.
Hắn ở lúc mình nhất mê mang không biết đường đi, giãy giụa đi sai bước, dùng lời nói lạnh nhạt nhất từ chối cô, rồi lại dùng ngữ khí ấm áp nhất đánh thức cô.
Hắn là quý công tử kiêu căng nhất giới giải trí, lại cũng là người dẫn đường ôn nhu nhất trong cái vòng này.
- --------------------
- --------------------
Yến Thanh Trì thật sự nhanh đóng máy, nhanh đến chỉ còn ba cảnh, chỉ là ba cảnh này phân ra chụp, sau khi y quay xong cảnh đầu, vậy mà hai ngày sau đều không có suất diễn của mình. Yến Thanh Trì rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là lên mạng kiếm mấy tập "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" xem, hiểu biết một chút da lông.
"Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!", là một tổng nghệ phân đội thi đấu. Khách quý thường trú trong tổng nghệ mười người, chia làm hai tổ, mỗi tổ năm người —— ba nam hai nữ. Nơi này, chỉ có tổ trưởng cố định của mỗi tập đều là Tôn Tầm và một tiểu sinh khác là Trần Hiên Lãng làm, đội viên còn lại là rút thăm vào đội. Trong trò chơi, trên vai mỗi người đều mang một miếng gỗ viết tên mình, bị cướp miếng gỗ tức là thất bại, trực tiếp bị loại trừ. Sau khi kết thúc trò chơi, đội nào còn nhiều người hơn thì giành được thắng lợi, người thắng được nhận huân chương, người thua thì phải rút nhiệm vụ trừng phạt.
Tổng nghệ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mà chỉ dựa vào tương tác qua lại hài hước giữa các khách quý thường trú và tranh đoạt tấm gỗ kịch liệt, trở thành tổng nghệ hồng nhất trong nước hiện nay, mười khách quý thường trú bên trong cũng nhờ cái này tàn nhẫn xoát cảm giác tồn tại một phen. Nhưng mùa này, khách quý thường trú Quan Cảnh Thâm vì lí do cá nhân, chỉ ký hợp đồng với tổ tiết mục sáu tập trước, cũng có nghĩa, sáu tập sau, tổ tiết mục phải tìm người thay thế vị trí của hắn.Cũng vì vậy Yến Thanh Trì mới có cơ hội.
Nói nghiêm túc, cơ hội này vốn không tới phiên một tân nhân như y, dù sao cũng là tổng nghệ cực nổi, rất nhiều công ty đều nhìn chằm chằm khối thịt mỡ này. Nhưng nhân mạch Quản Mai trong giới rộng, quen biết đạo diễn tổ tiết mục, cho nên biết chuyện này sớm hơn những người khác, trực tiếp đề cử Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì là một tân nhân, một không nhân khí, hai không tác phẩm, vốn không nằm trong phạm vi suy xét của tổ tiết mục, nhưng Quản Mai vì để Yến Thanh Trì có thể lên cái tổng nghệ này, báo giá y ép thấp tới đáy, đồng thời nói nếu tổ tiết mục đồng ý ký với Yến Thanh Trì, như vậy Nam Tranh nhất ca Giang Mặc Thần, cũng sẽ lấy giá hữu nghị tham gia hai tập.
Lợi thế này không thể nói là không phong phú, "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" mùa đầu từng mời qua Giang Mặc Thần, nhưng lại bị Giang Mặc Thần uyển chuyển từ chối. Hắn bắt đầu xuất đạo đã đi con đường riêng biệt, trừ bỏ vì tuyên truyền phim sẽ tham gia một ít tổng nghệ có tính chất tuyên truyền, còn lại, hắn đều không tham gia tổng nghệ. Hiện tại chỉ cần ký Yến Thanh Trì, Giang Mặc Thần sẽ ký hai tập, còn là giá hữu nghị, cái này không thể nói là không làm tổ tiết mục động tâm.
Sau đó vẫn là đạo diễn chụp bàn, ký! Ký Yến Thanh Trì, chỉ là sáu tập, Giang Mặc Thần tới hai tập, cũng có nghĩa Yến Thanh Trì đơn độc chỉ có bốn tập, nếu biểu hiện tốt, cô sẽ cho thêm mấy màn ảnh, nếu biểu hiện không tốt, cùng lắm thì cho ít mấy màn ảnh, tóm lại ratings hiện tại, lượng truy cập và đề tài đều cao, một Yến Thanh Trì, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Vì thế, đạo diễn bán mặt mũi cho Quản Mai, ký với Yến Thanh Trì sáu tập sau.
Võ Nguyên sau khi biết việc này, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Mặc Thần, hỏi hắn, là cậu bày mưu đặt kế cho Quản Mai? Nói cậu tham dự hai tập giá hữu nghị?
Giang Mặc Thần hào phóng thừa nhận, "Trước đó tôi nói cho cô ấy, tìm cho Yến Thanh Trì một chương trình tổng nghệ vận động, cô ấy tỏ vẻ đã bàn bạc, nhưng đối phương còn đang suy xét, tôi hỏi tình huống một chút, cảm thấy có thể lên tổng nghệ này phỏng chừng có trợ lực rất lớn với em ấy, tôi kêu Quản Mai tự mình nhìn rồi làm, nếu thật sự không được thì lấy tôi làm lợi thế. Dù sao tổng nghệ này, nếu chúng ta đã có ý, vậy không có đạo lý nhường cho người khác.".
"Cậu thật đúng là nghĩa hiệp a, cậu biết loại như cậu đi chân nhân tú, tổng nghệ báo giá bình quân bao nhiêu không? Chỉ vì y mà lãng phí!"
"Coi như là tuyên truyền cho "Lạc Đường", huống hồ, giá hữu nghị của tôi cũng không rẻ."
Võ Nguyên vô ngữ, "Bỏ đi, cậu là ông chủ cậu vui vẻ là được, nhưng mà cậu kiềm chế chút a, lần này rồi thì thôi, nếu sau này cậu lại buộc chặt lăng xê mình với Yến Thanh Trì, cậu có tin fan của cậu sẽ nhắn tin mắng tôi nữa không, phải để công ty coi trọng cậu đừng lãng phí cậu!"
Giang Mặc Thần không hài lòng, "Cái gì mà buộc chặt lăng xê, sao lại nói như vậy? Lần này là vì em ấy mới xuất đạo, còn chưa có nhân khí và tác phẩm, anh chờ xem, chờ tổng nghệ này chiếu xong, em ấy hẳn đã giành được một vị trí nhỏ nên trong cái vòng này. Đến lúc đó, cũng không cần tôi giúp."
"A? Tôi rửa mắt mong chờ."
"Được rồi, làm việc đi." Giang Mặc Thần nói xong, treo điện thoại.
Tất nhiên mấy chuyện đó Yến Thanh Trì đương nhiên không biết, Quản Mai và Giang Mặc Thần đều không có nói với y, cho nên y còn đang nhìn mấy tập trước của chương trình này, cân nhắc xem mình nên đi theo phong cách gì.
Buổi tối, Yến Thanh Trì chuẩn bị đi tìm Giang Mặc Thần, hỏi xin hắn phương thức liên hệ của Tôn Tầm, tâm sự với Tôn Tầm chút chuyện liên quan đến chương trình này. Kết quả y mới vừa mở cửa, còn chưa kịp ra cửa, ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy Triệu Tường đang đứng trước cửa phòng Giang Mặc Thần. Cô mặc một cái áo gió lộ dáng người, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, phía dưới là một đôi giày cao gót màu đen, nhìn qua có loại ý nhị không nói nên lời.
Cô gõ gõ cửa, Giang Mặc Thần mở cửa, sau đó, cô đi vào.
Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn nhìn di động, đã sắp 11 giờ, đã trễ thế này, Triệu Tường có chuyện gì cần tìm Giang Mặc Thần đây? Cũng không thấy trên tay cô ấy cầm kịch bản a.
Y nghĩ nghĩ, lại lui về, đóng cửa, tính toán chờ khi Triệu Tường đi rồi mới đi tìm Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần không nghĩ tới mình mở cửa sẽ nhìn thấy Triệu Tường, hắn còn tưởng là Yến Thanh Trì, dù sao lúc nãy Yến Thanh Trì phát WeChat cho mình nói buổi tối tới đây tìm hắn.
Nhưng Triệu Tường nói có việc tìm mình, cho nên Giang Mặc Thần vẫn mở cửa cho cô đi vào.
Triệu Tường theo hắn vào phòng, ngồi trên sô pha, cúi đầu, như là không dám nhìn thẳng hắn.
Giang Mặc Thần thấy vậy, rót ly nước cho cô, "Chuyện gì?"
Triệu Tường ngẩng đầu nhìn hắn, cô nàng lớn lên rất đẹp, mặt mày tinh xảo, lại trang điểm thanh nhã rất có mị lực. Cô ngồi trên sô pha, đôi tay không tự giác nắm chặt, răng khẽ cắn môi dưới, tựa hồ đang do dự nên mở miệng thế nào.
Giang Mặc Thần thấy vậy, cũng không thúc giục cô, chỉ là phát WeChat cho Yến Thanh Trì: Triệu Tường có việc tới tìm anh, em khoan tới đây, chờ sau khi cô ấy đi, em mới qua.
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Ừm, em mới thấy nên không tìm anh, anh bận đi.
Giang Mặc Thần đọc xong trả lời, tắt màn hình di động để xuống bàn, chờ Triệu Tường mở miệng.
Triệu Tường hồi lâu mới nói ra mục đích tới nơi này, cô nói, "Giang Mặc Thần, vừa lúc hiện tại anh không bạn gái, tôi cũng không có bạn trai, cho nên, anh có thể xào cp với tôi không?" Cô nói xong, lại nhanh chóng bổ sung nói: "Đương nhiên, tôi biết việc này tương đương với nhờ anh giúp tôi, cũng là tôi có lợi nhiều hơn, cho nên, anh có thể đưa ra yêu cầu của anh, mặc kệ là cái gì, tôi cũng đồng ý. Đồng dạng, trong khoảng thời gian xào cp với anh, tôi cũng sẽ thực hiện nhiệm vụ một bạn gái nên làm."
Cô nói xong, đứng lên, nhẹ nhàng kéo dây lưng áo gió, bên trong rõ ràng là một cái váy ngủ màu tím nhạt.
Giang Mặc Thần nháy mắt xoay đầu qua, mang theo chút tức giận lạnh lùng nói: "Mặc quần áo đàng hoàng."
"Giang Mặc Thần, tôi......"
"Nếu cố muốn tiếp tục nói chuyện với tôi, tốt nhất mặc quần áo đàng hoàng, bằng không tôi sẽ kêu người đại diện của cô tới đây."
Triệu Tường vốn đã cưỡng bách mình quên đi cảm giác thẹn tới tìm hắn, nói ra những lời này, làm ra hành động này, hiện tại nghe hắn nói như vậy, chỉ cảm thấy chính mình khó lòng chịu nổi. Cô mặc quần áo gói mình kỹ lưỡng một lần nữa, thắt chặt dây lưng, sau đó ngồi lại sô pha, cái mũi có chút chua xót, rồi nhịn lại, không để mình khóc ra.
Giang Mặc Thần lúc này mới quay đầu nhìn cô, "Hôm nay cô tới tìm ta, chính là vì cái này?"
Triệu Tường gật đầu, bả vai cô có chút run rẩy, cúi đầu, tóc dài rũ xuống dưới, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương.
"Là ý của cô hay là công ty quản lý?"
"Đều có." Triệu Tường trả lời hắn.
Ban đầu là người đại diện đề nghị, nói như vậy có thể giúp cô nâng cao nhân khí lên một bước, đồng thời trên tay Giang Mặc Thần có nhiều tài nguyên, nếu thật sự có thể xào cp với hắn, nói không chừng sẽ phân cho cô một vài tài nguyên của mình. Ban đầu Triệu Tường không đồng ý, nhưng sau đó, cô nhìn hai cái hot search lên cùng với Giang Mặc Thần, nhìn bài viết có quan hệ với Giang Mặc Thần trên diễn đàn vĩnh viễn đều có độ thảo luận tối cao. Ngay cả Yến Thanh Trì, một tân nhân cái gì cũng không có, cũng vì có quan hệ tốt với Giang Mặc Thần, cũng thường được đề cập trên diễn đàn. Cô nhìn mấy cái đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút dao động.
Mà cọng rơm đè chết con lạc đà cuối cùng chính là nữ chủ bộ phim tiếp theo người đại diện vốn dĩ bàn tốt cho cô, hai ngày trước bị người ta giành lấy. Người giành của cô là một nữ diễn viên có nhân khí khác, đối phương trẻ tuổi hơn cô, công ty có thủ đoạn hơn công ty cô. Triệu Tường không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao, nhân khí mấy năm nay của cô cũng như vậy, nói là một trong những tiểu tiểu hoa, nhưng vô luận là tài nguyên hay nhân khí đều là lót đế trong các tiểu hoa. Nàng hồng sao? Đối lập những diễn viên chỉ có thể diễn vai phụ, chỉ có thể đảo quanh trên TV, cô có thể lăn lộn giữa mảng điện ảnh và truyền hình, cô đương nhiên hồng. Nhưng so sánh với những nữ diễn viên khác đồng lứa, cô không hồng như vậy.
Giới giải trí chính là ăn cơm thanh xuân, nữ diễn viên càng thảm, nếu còn duy trì thành tích nửa vời như vậy, qua mấy năm nữa, có thể cô chỉ có thể đóng vai phụ cho người ta, hoặc vẫn là nữ chủ như cũ, nhưng chỉ có thể diễn một ít phim truyền hình vốn là khó được đánh giá cao. Cho nên, Triệu Tường nghĩ, hoặc là đánh cuộc một phen đi. Chỉ cần Giang Mặc Thần đồng ý, vậy cô nhất định có thể một lần lăng xê kiếm được nhân khí và tài nguyên nhiều hơn, chỉ cần Giang Mặc Thần đồng ý lăng xê tình yêu với cô. Nhưng mà, làm sao để Giang Mặc Thần đồng ý đây? Triệu Tường suy nghĩ hồi lâu, cô biết hắn không thiếu tiền, không thiếu người thích, như vậy, cái cô có thể cho, hình như cũng chỉ là bản thân mình.
Cô do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đi tới trước cửa phòng hắn, gõ cửa, chuẩn bị tốt dâng mình, nhưng Giang Mặc Thần từ chối.
Hổ thẹn trong lòng Triệu Tường giờ khắc này đang bùng nổ, cô ngồi ở trên sô pha, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Giang Mặc Thần thấy cô luôn cúi đầu, cũng không dám nhìn mình, không hỏi nhiều thêm, chỉ nói, "Trở về đi, chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra, sau này nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy."
Triệu Tường gật gật đầu.
Cô đứng lên, nói câu, "Thật xin lỗi." Nhìn cũng không dám nhìn hắn, cúi đầu trốn đi.
Giang Mặc Thần nhìn bộ dáng co rúm lại của cô, nhịn không được chỉ điểm, "Triệu Tường, vĩnh viễn đừng chủ động thử đi tìm những người mạnh hơn cô, đưa ra hợp tác tự cho là đúng, bởi vì cô vĩnh viễn không biết cô ở trong mắt bọn họ, chỉ là một công cụ có thể lợi dụng, như một con dê rừng gầy yếu vô lực, lúc làm việc, phải tính toán tình huống xấu nhất."
Triệu Tường ngẩn ra một chút, không tự giác ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Mặc Thần, cô nhìn hắn, thật lâu sau mới gật gật đầu, "Cảm ơn." Cô nói.
"Về đi."
Triệu Tường "Ừm", xoay người rời đi.
Rất lâu sau này, Triệu Tường vẫn luôn nhớ rõ câu nói ngày này Giang Mặc Thần nói với cô, cô vẫn như cũ có dã tâm của mình, vẫn như cũ muốn đánh sâu vào nơi nhân khí tối cao, vẫn như cũ khát vọng có được tác phẩm tốt hơn, nhưng là cô trở nên cẩn thận, quý trọng bản thân mình. Cô ở trong cái vòng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ chìm nổi trong giới giải trí, gặp được qua rất nhiều người, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô thấy có người một bước sai từng bước sai, cô liều mạng lôi kéo, vẫn như cũ không ngăn được người nọ từ từ sa lầy. Cô vô cùng may mắn, lúc ấy lần đầu tiên cô đi nhầm đường lại gặp Giang Mặc Thần, cũng vô cùng may mắn lúc ấy người mình lựa chọn chính là Giang Mặc Thần.
Hắn ở lúc mình nhất mê mang không biết đường đi, giãy giụa đi sai bước, dùng lời nói lạnh nhạt nhất từ chối cô, rồi lại dùng ngữ khí ấm áp nhất đánh thức cô.
Hắn là quý công tử kiêu căng nhất giới giải trí, lại cũng là người dẫn đường ôn nhu nhất trong cái vòng này.
- --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.