Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 222: Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (23)
Lâm Áng Tư
18/11/2022
Ngày 7 tháng 8, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đã chuẩn bị xong đồ ăn vặt ngồi trước TV từ sớm, Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên cũng biết hôm nay mình sẽ xuất hiện trên TV, nên rất kích động canh giữ ở đài Chanh từ lúc thời sự, chờ mình xuất hiện.
"Sao còn chưa có con dạ?" Nghiên Nghiên nhìn quảng cáo trên TV, phồng miệng hỏi.
"Phải chờ tới 10 giờ lận." Kỳ Kỳ trả lời bé con, "Nghiên Nghiên lại đây, anh hai dạy chữ cho em."
"Lại học chữ hả?" Nghiên Nghiên nắm góc áo, hơi không muốn, "Hôm qua đã học rồi mà."
"Hôm qua học của hôm qua, hôm nay học của hôm nay." Kỳ Kỳ thấy nó không qua, chạy qua bế nó qua, "Đi, đi học của hôm nay."
Nghiên Nghiên hỏi bé, "Vậy mai có học nữa không?"
"Mai không học, mai là cuối tuần, nghỉ ngơi."
"Vậy mai anh hai phải xếp nhà với em đó."
"Được thôi." Kỳ Kỳ cười nói.
Kỳ Kỳ dạy Nghiên Nghiên học chữ Hán một lát, Nghiên Nghiên rất thông minh nên học rất nhanh. Bé con học xong cũng tạm thời quên mất phải xem TV, chạy tới phòng của Tuyết Cầu tìm Tuyết Cầu chơi, còn nói với Kỳ Kỳ, "Tuyết Cầu đâu biết chữ đâu."
Kỳ Kỳ bị bé con chọc cười, sờ sờ lông Tuyết Cầu, "Tuyết Cầu là cún mà, Tuyết Cầu chỉ biết gâu gâu gâu."
Nghiên Nghiên lập tức "gâu gâu gâu", dẫn đến Tuyết Cầu cũng "gâu" một tiếng.
Kỳ Kỳ chọc nó, "Nghiên Nghiên, meo meo meo ~"
"Meo meo meo ~"
"Cúc cu ~"
Nghiên Nghiên học chim cu kêu.
Kỳ Kỳ dạy bé con kêu theo tất cả động vật nhỏ một vòng, nhéo nhéo mặt nó, quả thật bị nó làm cưng chết, "Nghiên Nghiên đáng yêu."
Nghiên Nghiên đắc ý lắc lắc đầu nhỏ của mình, "Em đáng yêu nhất."
"Đúng vậy," Kỳ Kỳ không chút do dự đánh call cho bé con, "Em đáng yêu nhất, em là bé đáng yêu."
Nghiên Nghiên thật vui vẻ, nịnh nọt, "Anh hai cũng đáng yêu nhất, anh hai cũng là bé đáng yêu."
10 giờ tối, 《The family》 chính thức công chiếu, lúc Yến Thanh Trì nghe ca khúc chủ đề còn cố ý lưu tâm câu mình hát, cảm thán hậu kì của tổ chương trình đúng là có chút tài năng đó, thế mà chỉnh được câu mình hát hài hoà như vậy, không bị lạc điệu.10
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đã sớm ngồi ngay ngắn giữa Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, thậm chí Nghiên Nghiên còn bò tới trên đùi Yến Thanh Trì xong luôn, muốn Yến Thanh Trì ôm nó xem TV.
Yến Thanh Trì ôm nó trong lòng, cúi đầu nhìn nó, "Chỉ có con là biết nũng."
Nghiên Nghiên vươn tay cầm trái quýt trên dĩa đựng trái cây đưa cho y, lấy lòng nói, "Ba ba ăn quýt nè."
Yến Thanh Trì cảm thấy bé con đúng là tinh ranh, y lột vỏ quýt, đút Nghiên Nghiên một múi, cái miệng nhỏ của Nghiên Nghiên vừa nhai vừa nuốt, còn muốn nói, "Ngọt quá à."
Yến Thanh Trì nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nó, không ăn miếng nào, từng múi từng múi đút hết cho nó. Nghiên Nghiên ăn đến thỏa mãn, hoàn toàn quên mất câu "ba ba ăn nè" nó vừa nói.
Hết ca khúc chủ đề, chương trình đã chính thức bắt đầu rồi, tổ chương trình rất hiểu mọi người muốn xem cái gì, cảnh đầu tập đã là nhà Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì.
"Ba ba." Nghiên Nghiên chỉ vào Yến Thanh Trì trong TV hô.
"Là nhà của chúng ta." Kỳ Kỳ cũng hưng phấn nói.
"Đúng vậy." Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng kích động của hai đứa nhỏ, "Chờ lát nữa các con sẽ nhìn thấy các con thôi."
Y nhìn trong TV mình đang sờ sờ đầu Tuyết Cầu, sau đó mở cửa, nhân viên công tác tổ chương trình đi đến, y mang bọn họ lên lầu.1
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên tập trung tinh thần xem, không đến một lát, đã thấy được Yến Thanh Trì vào phòng hai đứa, mở đèn.
"Là con kìa." Kỳ Kỳ chỉ chỉ mình bị Yến Thanh Trì đánh thức, "Là lần đầu tiên con thấy chú quay phim á."
"Con còn nhớ nữa à." Giang Mặc Thần ôm ôm bé vào lòng, hỏi, "Nhìn thấy mình trên TV có cảm giác gì hả?"
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Hơi kỳ quái."
"Không có gì." Giang Mặc Thần cười nói, "Nhìn một hồi con sẽ không thấy kỳ quái nữa."
Kỳ Kỳ gật đầu, tiếp tục nhìn mình.
Cảnh tiếp theo là góc của Yến Thanh Trì, nên sau khi y đánh thức Kỳ Kỳ camera sẽ theo y vào phòng ngủ của y và Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì làm trò trước mặt con, nhìn mình đi kêu Giang Mặc Thần ngược lại bị hắn ôm chặt, hiếm khi phải ngượng ngùng.
Y che mắt Nghiên Nghiên lại, "Không cho xem."
Nghiên Nghiên kéo kéo tay y xuống, "Muốn xem muốn xem, ba ba con muốn xem."
Kỳ Kỳ rất ít khi nhìn thấy Giang Mặc Thần ở chung Yến Thanh Trì vào sáng sớm, hơi mới lạ, nhỏ giọng hỏi Giang Mặc Thần, "Bố ơi, bố đang làm nũng sao?"1
Giang Mặc Thần bị bé hỏi trúng chỗ, "khụ "một tiếng, học Yến Thanh Trì che mắt bé lại, "Cũng không cho con xem."
Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, không tiếng động chế nhạo, "Thẹn thùng?"
"Em mới thẹn thùng." Giang Mặc Thần từ chối thừa nhận, không tiếng động trả lời y, "Anh chỉ sợ dạy hư con."
"Phải không?"
"Đương nhiên."
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn đúng là vịt chết mà còn cứng mỏ, y lười đi chọc thủng hắn, quay đầu tiếp tục xem TV, kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy TV vừa lúc chiếu đến cảnh Giang Mặc Thần hôn mình, nói "chào buổi sáng". Yến Thanh Trì nhìn, cảm thấy hơi ngọt ngào, vì thế quay đầu lại nhìn Giang Mặc Thần.
"Gì?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì nâng một ngón tay ngoắc ngón hắn, Giang Mặc Thần áp sát vào, còn chưa kịp hỏi y cái gì, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Yến Thanh Trì hôn một cái, Giang Mặc Thần hơi kinh ngạc, Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng giật mình của hắn, cười cười, rất vừa lòng nói, "Không có gì, vậy đó."
Giang Mặc Thần nhìn y, cười nhẹ, nhịn không được muốn ngồi bên cạnh y.
Hắn thấy màn ảnh đã tới đoạn Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, vì thế thả tay đang che mắt Kỳ Kỳ xuống, Kỳ Kỳ nhìn hắn, phồng miệng y như bé cá nóc con.
Giang Mặc Thần chọc chọc mặt bé, "Bảo bảo tức giận?"
Kỳ Kỳ cũng không tức giận gì, hơi tiếc nuối, "Con chưa nhìn thấy bố và ba ba nữa."
"Còn cảnh sau mà." Giang Mặc Thần an ủi bé, "Mau xem đi, tới con và Nghiên Nghiên kìa."
Kỳ Kỳ nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên là bé đang kêu Nghiên Nghiên thức dậy.
Yến Thanh Trì cũng thả tay xuống, để Nghiên Nghiên nhìn mình trên TV.
Nghiên Nghiên kinh hỉ nói, "Con kìa."
"Đúng vậy, con đó." Yến Thanh Trì ôn nhu nói.
Nghiên Nghiên thật vui vẻ, tập trung xem TV, "Còn có anh hai nữa."
"Anh hai đang kêu con thức dậy đó." Yến Thanh Trì nói.
Kỳ Kỳ gật đầu, bé nhìn Nghiên Nghiên đang mơ mơ màng màng không chịu thức dậy trên TV, khóe miệng vô thức nâng lên, Nghiên Nghiên xem cũng rất vui vẻ, còn học động tác của mình trên TV, bò từ trên đùi Yến Thanh Trì xuống, tới bên cạnh Kỳ Kỳ, ôm lấy bé, "Anh hai, ôm."
Kỳ Kỳ thuận thế ôm lấy bé con, Nghiên Nghiên chỉ vào TV nói, "Giống nhau."
Lúc này Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ mới hiểu một loạt hành động này của nó, Kỳ Kỳ hôn bé con vài cái, đây là động tác sáng hôm đó bé ôm Nghiên Nghiên mà chưa làm, "Bây giờ không giống nữa."
Nghiên Nghiên hắc hắc hắc cười, ôm lấy hắn tiếp tục xem TV.
Giang Mặc Thần nhìn Nghiên Nghiên tuột xuống khỏi đùi Yến Thanh Trì, quắn quéo một chỗ với Kỳ Kỳ, rất tự nhiên đứng dậy vào nhà vệ sinh, sau đó lúc quay về lại rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì lé mắt nhìn hắn, vẻ mặt Giang Mặc Thần cực kì vô tội, "Sao vậy?"
"Giang tiên sinh, vị trí trước đó của anh không ở đây thì phải?"
"Bây giờ ở đây."1
Yến Thanh Trì hàm súc "ồ" một tiếng, hàm súc nhìn hắn, Giang Mặc Thần bị y nhìn đến phải bất đắc dĩ cười cười rồi trực tiếp ôm lấy y, "Gần giống vậy là được rồi."
"Anh cần làm đến vậy sao? Đổi chỗ ngồi thôi còn phải làm động tác giả."
"Anh vừa đi WC thật mà."
"Phải không? Được rồi, anh nói phải thì phải đi."
Giang Mặc Thần cúi đầu cười khẽ, lại ngẩng đầu nhìn y, "Được rồi, anh thẳng thắn, anh làm vậy để mình nhìn tự nhiên một chút."
"Tâm tư anh sâu như vậy, hai đứa con trai của anh nhất định không biết."
"Nhưng vẫn bị em nhìn thấu."
"Không còn cách nào," Yến Thanh Trì vỗ vỗ vai hắn, "Ai biểu chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy."
Giang Mặc Thần áp sát vào y, nhẹ giọng nói, "Vậy em biết lí do anh đổi chỗ ngồi không?"
Yến Thanh Trì cười, y nhìn Giang Mặc Thần, "Không phải vừa rồi anh còn đang thẹn thùng sao? Sao bây giờ không thẹn thùng nữa."
"Vậy em phải hỏi bản thân em đó, vừa rồi em đã làm gì?"
"Em làm gì?" Yến Thanh Trì biết rõ cố hỏi.
"Em nói đi?" Giang Mặc Thần hỏi lại y.
Yến Thanh Trì vờ vô tội nói: "Em không nhớ rõ."
"Cần anh giúp em nhớ lại không?" Giang Mặc Thần nhìn y, cúi đầu hôn trên mặt y một cái.
Yến Thanh Trì nâng mắt nhìn hắn, Giang Mặc Thần cười nói, "Bây giờ nhớ lại chưa?"
Yến Thanh Trì mỉm cười gật đầu, có hơi muốn hôn môi với hắn. Y vươn tay ôm lấy Giang Mặc Thần, đang chuẩn bị hôn hắn, đột nhiên nhớ lại bọn họ đang xem TV với hai đứa nhỏ, vì thế vội vàng đoan chính ngồi yên, quay đầu nhìn hai đứa con, đã thấy Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đang nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, thấy y nhìn qua, hai bảo bảo lập tức vươn tay che kín hai mắt mình.2
"Con chưa thấy gì hết." Kỳ Kỳ dẫn đầu tỏ thái độ.
Nghiên Nghiên gật đầu theo, "Không nhìn thấy, không nhìn thấy ba ba ôm ba ba."
Yến Thanh Trì:...... Ông bà ta nói thế nào nhỉ, lạy ông tôi ở bụi này, Kỳ Kỳ Nghiên Nghiên không thấy gì hết! Không hề giả trân!2
Cuối cùng Yến Thanh Trì vẫn phải túm Giang Mặc Thần về bên cạnh Kỳ Kỳ, không còn cách nào, hai bọn họ đều không phải người cha đứng đắn gì, hai người ngồi một chỗ khó tránh khỏi muốn thân mật với người kia, dạy hư con thì không tốt.
Giang Mặc Thần cảm thấy mình hơi ấm ức, hắn đã bảo đảm nhiều lần, mình chỉ ngồi đơn thuần thôi, tuyệt đối không làm chuyện khác, nhưng mà Yến Thanh Trì rất kiên quyết, hoàn toàn không cho hắn cơ hội khiếu nại.
Giang Mặc Thần thở dài, cảm thấy mình thật là quá thảm, vất vả lắm mới đổi được chỗ ngồi, ngồi còn chưa ấm mông, đã bị vợ mình đánh chạy tới bên cạnh con trai.
Ai, quá là thảm, Giang Mặc Thần nghĩ vậy, âm thầm quyết định tối đi ngủ phải lấy lại những gì đã mất.
Yến Thanh Trì nào biết hắn còn tâm tư không thể cho ai biết như vậy, không có Giang Mặc Thần quấy nhiễu, rất nhanh y đã tập trung xem tiếp chương trình. Không thể không thừa nhận, cắt nối biên tập và hậu kỳ của 《The family》 đều rất tốt, thể hiện được vợ chồng ấm ấp và bảo bảo đáng yêu mức độ lớn nhất.
Vì Nghiên Nghiên không thích tiếp xúc với người sống mà tránh sau lưng Kỳ Kỳ, ngẫu nhiên nghe hỏi chuyện thò cái đầu nhỏ ra, được hậu kỳ thêm hoa hoè và chữ "Bé đáng yêu của bạn đột nhiên xuất hiện", thành công làm Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì bật cười.
Kỳ Kỳ cũng cảm thấy rất buồn cười, bé nâng mặt Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên không hiểu mấy chữ này, không rõ vì sao bọn họ đều nhìn chằm chằm mình, "Sao dạ?" Bé con non nớt hỏi.
"Sao còn chưa có con dạ?" Nghiên Nghiên nhìn quảng cáo trên TV, phồng miệng hỏi.
"Phải chờ tới 10 giờ lận." Kỳ Kỳ trả lời bé con, "Nghiên Nghiên lại đây, anh hai dạy chữ cho em."
"Lại học chữ hả?" Nghiên Nghiên nắm góc áo, hơi không muốn, "Hôm qua đã học rồi mà."
"Hôm qua học của hôm qua, hôm nay học của hôm nay." Kỳ Kỳ thấy nó không qua, chạy qua bế nó qua, "Đi, đi học của hôm nay."
Nghiên Nghiên hỏi bé, "Vậy mai có học nữa không?"
"Mai không học, mai là cuối tuần, nghỉ ngơi."
"Vậy mai anh hai phải xếp nhà với em đó."
"Được thôi." Kỳ Kỳ cười nói.
Kỳ Kỳ dạy Nghiên Nghiên học chữ Hán một lát, Nghiên Nghiên rất thông minh nên học rất nhanh. Bé con học xong cũng tạm thời quên mất phải xem TV, chạy tới phòng của Tuyết Cầu tìm Tuyết Cầu chơi, còn nói với Kỳ Kỳ, "Tuyết Cầu đâu biết chữ đâu."
Kỳ Kỳ bị bé con chọc cười, sờ sờ lông Tuyết Cầu, "Tuyết Cầu là cún mà, Tuyết Cầu chỉ biết gâu gâu gâu."
Nghiên Nghiên lập tức "gâu gâu gâu", dẫn đến Tuyết Cầu cũng "gâu" một tiếng.
Kỳ Kỳ chọc nó, "Nghiên Nghiên, meo meo meo ~"
"Meo meo meo ~"
"Cúc cu ~"
Nghiên Nghiên học chim cu kêu.
Kỳ Kỳ dạy bé con kêu theo tất cả động vật nhỏ một vòng, nhéo nhéo mặt nó, quả thật bị nó làm cưng chết, "Nghiên Nghiên đáng yêu."
Nghiên Nghiên đắc ý lắc lắc đầu nhỏ của mình, "Em đáng yêu nhất."
"Đúng vậy," Kỳ Kỳ không chút do dự đánh call cho bé con, "Em đáng yêu nhất, em là bé đáng yêu."
Nghiên Nghiên thật vui vẻ, nịnh nọt, "Anh hai cũng đáng yêu nhất, anh hai cũng là bé đáng yêu."
10 giờ tối, 《The family》 chính thức công chiếu, lúc Yến Thanh Trì nghe ca khúc chủ đề còn cố ý lưu tâm câu mình hát, cảm thán hậu kì của tổ chương trình đúng là có chút tài năng đó, thế mà chỉnh được câu mình hát hài hoà như vậy, không bị lạc điệu.10
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đã sớm ngồi ngay ngắn giữa Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần, thậm chí Nghiên Nghiên còn bò tới trên đùi Yến Thanh Trì xong luôn, muốn Yến Thanh Trì ôm nó xem TV.
Yến Thanh Trì ôm nó trong lòng, cúi đầu nhìn nó, "Chỉ có con là biết nũng."
Nghiên Nghiên vươn tay cầm trái quýt trên dĩa đựng trái cây đưa cho y, lấy lòng nói, "Ba ba ăn quýt nè."
Yến Thanh Trì cảm thấy bé con đúng là tinh ranh, y lột vỏ quýt, đút Nghiên Nghiên một múi, cái miệng nhỏ của Nghiên Nghiên vừa nhai vừa nuốt, còn muốn nói, "Ngọt quá à."
Yến Thanh Trì nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nó, không ăn miếng nào, từng múi từng múi đút hết cho nó. Nghiên Nghiên ăn đến thỏa mãn, hoàn toàn quên mất câu "ba ba ăn nè" nó vừa nói.
Hết ca khúc chủ đề, chương trình đã chính thức bắt đầu rồi, tổ chương trình rất hiểu mọi người muốn xem cái gì, cảnh đầu tập đã là nhà Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì.
"Ba ba." Nghiên Nghiên chỉ vào Yến Thanh Trì trong TV hô.
"Là nhà của chúng ta." Kỳ Kỳ cũng hưng phấn nói.
"Đúng vậy." Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng kích động của hai đứa nhỏ, "Chờ lát nữa các con sẽ nhìn thấy các con thôi."
Y nhìn trong TV mình đang sờ sờ đầu Tuyết Cầu, sau đó mở cửa, nhân viên công tác tổ chương trình đi đến, y mang bọn họ lên lầu.1
Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên tập trung tinh thần xem, không đến một lát, đã thấy được Yến Thanh Trì vào phòng hai đứa, mở đèn.
"Là con kìa." Kỳ Kỳ chỉ chỉ mình bị Yến Thanh Trì đánh thức, "Là lần đầu tiên con thấy chú quay phim á."
"Con còn nhớ nữa à." Giang Mặc Thần ôm ôm bé vào lòng, hỏi, "Nhìn thấy mình trên TV có cảm giác gì hả?"
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Hơi kỳ quái."
"Không có gì." Giang Mặc Thần cười nói, "Nhìn một hồi con sẽ không thấy kỳ quái nữa."
Kỳ Kỳ gật đầu, tiếp tục nhìn mình.
Cảnh tiếp theo là góc của Yến Thanh Trì, nên sau khi y đánh thức Kỳ Kỳ camera sẽ theo y vào phòng ngủ của y và Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì làm trò trước mặt con, nhìn mình đi kêu Giang Mặc Thần ngược lại bị hắn ôm chặt, hiếm khi phải ngượng ngùng.
Y che mắt Nghiên Nghiên lại, "Không cho xem."
Nghiên Nghiên kéo kéo tay y xuống, "Muốn xem muốn xem, ba ba con muốn xem."
Kỳ Kỳ rất ít khi nhìn thấy Giang Mặc Thần ở chung Yến Thanh Trì vào sáng sớm, hơi mới lạ, nhỏ giọng hỏi Giang Mặc Thần, "Bố ơi, bố đang làm nũng sao?"1
Giang Mặc Thần bị bé hỏi trúng chỗ, "khụ "một tiếng, học Yến Thanh Trì che mắt bé lại, "Cũng không cho con xem."
Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần, không tiếng động chế nhạo, "Thẹn thùng?"
"Em mới thẹn thùng." Giang Mặc Thần từ chối thừa nhận, không tiếng động trả lời y, "Anh chỉ sợ dạy hư con."
"Phải không?"
"Đương nhiên."
Yến Thanh Trì cảm thấy hắn đúng là vịt chết mà còn cứng mỏ, y lười đi chọc thủng hắn, quay đầu tiếp tục xem TV, kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy TV vừa lúc chiếu đến cảnh Giang Mặc Thần hôn mình, nói "chào buổi sáng". Yến Thanh Trì nhìn, cảm thấy hơi ngọt ngào, vì thế quay đầu lại nhìn Giang Mặc Thần.
"Gì?" Giang Mặc Thần hỏi y.
Yến Thanh Trì nâng một ngón tay ngoắc ngón hắn, Giang Mặc Thần áp sát vào, còn chưa kịp hỏi y cái gì, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Yến Thanh Trì hôn một cái, Giang Mặc Thần hơi kinh ngạc, Yến Thanh Trì nhìn bộ dáng giật mình của hắn, cười cười, rất vừa lòng nói, "Không có gì, vậy đó."
Giang Mặc Thần nhìn y, cười nhẹ, nhịn không được muốn ngồi bên cạnh y.
Hắn thấy màn ảnh đã tới đoạn Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên, vì thế thả tay đang che mắt Kỳ Kỳ xuống, Kỳ Kỳ nhìn hắn, phồng miệng y như bé cá nóc con.
Giang Mặc Thần chọc chọc mặt bé, "Bảo bảo tức giận?"
Kỳ Kỳ cũng không tức giận gì, hơi tiếc nuối, "Con chưa nhìn thấy bố và ba ba nữa."
"Còn cảnh sau mà." Giang Mặc Thần an ủi bé, "Mau xem đi, tới con và Nghiên Nghiên kìa."
Kỳ Kỳ nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên là bé đang kêu Nghiên Nghiên thức dậy.
Yến Thanh Trì cũng thả tay xuống, để Nghiên Nghiên nhìn mình trên TV.
Nghiên Nghiên kinh hỉ nói, "Con kìa."
"Đúng vậy, con đó." Yến Thanh Trì ôn nhu nói.
Nghiên Nghiên thật vui vẻ, tập trung xem TV, "Còn có anh hai nữa."
"Anh hai đang kêu con thức dậy đó." Yến Thanh Trì nói.
Kỳ Kỳ gật đầu, bé nhìn Nghiên Nghiên đang mơ mơ màng màng không chịu thức dậy trên TV, khóe miệng vô thức nâng lên, Nghiên Nghiên xem cũng rất vui vẻ, còn học động tác của mình trên TV, bò từ trên đùi Yến Thanh Trì xuống, tới bên cạnh Kỳ Kỳ, ôm lấy bé, "Anh hai, ôm."
Kỳ Kỳ thuận thế ôm lấy bé con, Nghiên Nghiên chỉ vào TV nói, "Giống nhau."
Lúc này Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ mới hiểu một loạt hành động này của nó, Kỳ Kỳ hôn bé con vài cái, đây là động tác sáng hôm đó bé ôm Nghiên Nghiên mà chưa làm, "Bây giờ không giống nữa."
Nghiên Nghiên hắc hắc hắc cười, ôm lấy hắn tiếp tục xem TV.
Giang Mặc Thần nhìn Nghiên Nghiên tuột xuống khỏi đùi Yến Thanh Trì, quắn quéo một chỗ với Kỳ Kỳ, rất tự nhiên đứng dậy vào nhà vệ sinh, sau đó lúc quay về lại rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì lé mắt nhìn hắn, vẻ mặt Giang Mặc Thần cực kì vô tội, "Sao vậy?"
"Giang tiên sinh, vị trí trước đó của anh không ở đây thì phải?"
"Bây giờ ở đây."1
Yến Thanh Trì hàm súc "ồ" một tiếng, hàm súc nhìn hắn, Giang Mặc Thần bị y nhìn đến phải bất đắc dĩ cười cười rồi trực tiếp ôm lấy y, "Gần giống vậy là được rồi."
"Anh cần làm đến vậy sao? Đổi chỗ ngồi thôi còn phải làm động tác giả."
"Anh vừa đi WC thật mà."
"Phải không? Được rồi, anh nói phải thì phải đi."
Giang Mặc Thần cúi đầu cười khẽ, lại ngẩng đầu nhìn y, "Được rồi, anh thẳng thắn, anh làm vậy để mình nhìn tự nhiên một chút."
"Tâm tư anh sâu như vậy, hai đứa con trai của anh nhất định không biết."
"Nhưng vẫn bị em nhìn thấu."
"Không còn cách nào," Yến Thanh Trì vỗ vỗ vai hắn, "Ai biểu chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy."
Giang Mặc Thần áp sát vào y, nhẹ giọng nói, "Vậy em biết lí do anh đổi chỗ ngồi không?"
Yến Thanh Trì cười, y nhìn Giang Mặc Thần, "Không phải vừa rồi anh còn đang thẹn thùng sao? Sao bây giờ không thẹn thùng nữa."
"Vậy em phải hỏi bản thân em đó, vừa rồi em đã làm gì?"
"Em làm gì?" Yến Thanh Trì biết rõ cố hỏi.
"Em nói đi?" Giang Mặc Thần hỏi lại y.
Yến Thanh Trì vờ vô tội nói: "Em không nhớ rõ."
"Cần anh giúp em nhớ lại không?" Giang Mặc Thần nhìn y, cúi đầu hôn trên mặt y một cái.
Yến Thanh Trì nâng mắt nhìn hắn, Giang Mặc Thần cười nói, "Bây giờ nhớ lại chưa?"
Yến Thanh Trì mỉm cười gật đầu, có hơi muốn hôn môi với hắn. Y vươn tay ôm lấy Giang Mặc Thần, đang chuẩn bị hôn hắn, đột nhiên nhớ lại bọn họ đang xem TV với hai đứa nhỏ, vì thế vội vàng đoan chính ngồi yên, quay đầu nhìn hai đứa con, đã thấy Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đang nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, thấy y nhìn qua, hai bảo bảo lập tức vươn tay che kín hai mắt mình.2
"Con chưa thấy gì hết." Kỳ Kỳ dẫn đầu tỏ thái độ.
Nghiên Nghiên gật đầu theo, "Không nhìn thấy, không nhìn thấy ba ba ôm ba ba."
Yến Thanh Trì:...... Ông bà ta nói thế nào nhỉ, lạy ông tôi ở bụi này, Kỳ Kỳ Nghiên Nghiên không thấy gì hết! Không hề giả trân!2
Cuối cùng Yến Thanh Trì vẫn phải túm Giang Mặc Thần về bên cạnh Kỳ Kỳ, không còn cách nào, hai bọn họ đều không phải người cha đứng đắn gì, hai người ngồi một chỗ khó tránh khỏi muốn thân mật với người kia, dạy hư con thì không tốt.
Giang Mặc Thần cảm thấy mình hơi ấm ức, hắn đã bảo đảm nhiều lần, mình chỉ ngồi đơn thuần thôi, tuyệt đối không làm chuyện khác, nhưng mà Yến Thanh Trì rất kiên quyết, hoàn toàn không cho hắn cơ hội khiếu nại.
Giang Mặc Thần thở dài, cảm thấy mình thật là quá thảm, vất vả lắm mới đổi được chỗ ngồi, ngồi còn chưa ấm mông, đã bị vợ mình đánh chạy tới bên cạnh con trai.
Ai, quá là thảm, Giang Mặc Thần nghĩ vậy, âm thầm quyết định tối đi ngủ phải lấy lại những gì đã mất.
Yến Thanh Trì nào biết hắn còn tâm tư không thể cho ai biết như vậy, không có Giang Mặc Thần quấy nhiễu, rất nhanh y đã tập trung xem tiếp chương trình. Không thể không thừa nhận, cắt nối biên tập và hậu kỳ của 《The family》 đều rất tốt, thể hiện được vợ chồng ấm ấp và bảo bảo đáng yêu mức độ lớn nhất.
Vì Nghiên Nghiên không thích tiếp xúc với người sống mà tránh sau lưng Kỳ Kỳ, ngẫu nhiên nghe hỏi chuyện thò cái đầu nhỏ ra, được hậu kỳ thêm hoa hoè và chữ "Bé đáng yêu của bạn đột nhiên xuất hiện", thành công làm Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì bật cười.
Kỳ Kỳ cũng cảm thấy rất buồn cười, bé nâng mặt Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên không hiểu mấy chữ này, không rõ vì sao bọn họ đều nhìn chằm chằm mình, "Sao dạ?" Bé con non nớt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.