Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 240: Vệ Lam (15)
Lâm Áng Tư
18/11/2022
Người phục vụ nhanh chóng đưa đồ uống, bia và thức ăn vặt vào, Vệ Lam hứng thú bừng bừng bắt đầu chơi trò chơi. Cậu nhìn những người khác đang ngồi đó, hỏi, "Ai quay trước giờ?"
Lâm Tây Trạch cười nói, "Em trước đi, em nhỏ nhất nên bắt đầu từ em đi."
Vệ Lam cũng không từ chối, nhanh chóng quay đĩa xoay, cuối cùng kim đồng hồ chỉ về hướng uống hết một ly đồ uống, Vệ Lam rót cho mình một ly, uống cạn, nói, "Người tiếp theo."
Vệ Huân rất phối hợp vươn tay quay đĩa xoay, đĩa xoay chuyển tới ô pass. Hắn quay đầu nhìn Tưởng Thịnh bên cạnh, Tưởng Thịnh cũng chỉ có thể tham dự vào, quay đĩa xoay, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào uống một nửa, bưng ly rượu lên, uống một nửa.
Lâm Tây Trạch quay được cụng ly, mọi người cùng nhau cụng ly uống, Lý Tử Hiên quay được người trước uống, vì thế Lâm Tây Trạch lại uống thêm một ly.
Vệ Lam nhìn bọn họ uống, lại thấy mình chưa từng uống loại bia này bao giờ, nên hơi muốn nếm thử, vì thế áp sát vào Vệ Huân nói, "Em thử một ly được không?"
"Không được." Vệ Huân từ chối nói.
Vệ Lam vươn ngón cái và ngón trỏ khoa tay múa chân cho hắn xem, "Em chỉ uống một chút thôi, chỉ thử vị thôi à, chút xíu thôi."
Vệ Huân không nói lời nào, Vệ Lam lắc lắc cánh tay hắn, "Được không anh, chỉ chút xíu thôi à, chắc chắn không uống nhiều hơn."
"Chỉ thử một miếng."
"Chỉ một miếng." Vệ Lam đảm bảo nói.
Vệ Huân gật gật đầu.
Vệ Lam hoan hô một tiếng, Lâm Tây Trạch đang muốn giúp cậu rót một chút, đã thấy Vệ Lam cầm lấy ly rượu của Vệ Huân, đôi tay ôm ly rượu, cúi đầu uống một miếng.
Lần đầu tiên Lâm Tây Trạch thấy có người dám dùng ly của Vệ Huân uống bia, vô thức nhìn thoáng qua Vệ Huân, trên mặt Vệ Huân không có biểu tình gì, không hề có bất mãn hay tức giận khi người khác chạm vào đồ vật của hắn. Cũng phải, Lâm Tây Trạch nghĩ, nếu hắn không muốn, đã ngăn động tác của Vệ Lam lúc cậu chạm vào ly rượu rồi, làm sao để Vệ Lam cầm ly rượu lên được.
Lâm Tây Trạch cảm thấy hôm nay hắn ra ngoài chơi một chuyến đúng là quá đáng giá, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai nói với hắn bên cạnh Vệ Huân có một đứa bé, Vệ Huân còn cưng không chịu nổi, không chỉ gắp đồ ăn rót nước cho nó, còn tình nguyện thay đổi quyết định vì nó, thậm chí đồ của mình còn để nó đụng chạm tuỳ ý, Lâm Tây Trạch đều sẽ không tin, chỉ biết hỏi người kia, cậu điên rồi sao? Tính tình Vệ Huân thế nào cậu không biết sao?
Mà bây giờ, Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Lam uống một ngụm rượu nhỏ, ôm ly rượu nói với Vệ Huân "Cũng không tệ lắm", chỉ có thể cảm thán, thế giới này thật công bằng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù loại người không có tình cảm như Vệ Huân cũng có khắc tinh, nhưng không nghĩ tới móng tay nhọn này lại là một đứa bé, còn là cháu ngoại Vệ Minh, thật ngoài ý muốn.
Vệ Huân lấy ly rượu trong tay Vệ Lam qua, lạnh nhạt nói, "Em nói đó, chỉ uống một miếng."
Thật ra Vệ Lam còn muốn uống thêm một miếng nữa, nhưng cậu đã bảo đảm rồi, cũng không thể đổi ý, đành phải tiếp tục trò chơi.
Loại trò chơi đĩa xoay này cũng không khó với cậu, khi còn nhỏ Vệ Minh đã từng chơi cùng cậu, nên chỉ cần Vệ Lam muốn thì cậu có thể chuyển đến ô mình muốn một cách dễ dàng.
Cậu nhìn một vòng, chọn ô mình cảm thấy hứng thú xoay mấy cái, sau đó đã chuyển tới ô "Hôn một cái".
"Em hôn sao?" Vệ Lam rất sung sướng hỏi.
Tưởng Thịnh gật đầu, "Ừ, đáng tiếc ở đây đều là con trai, em trai, em muốn hôn ai đây?"
Vệ Lam nghiêng đầu, hứng thú bừng bừng nhìn một vòng từ Tưởng Thịnh đến Lý Tử Hiên. Vệ Huân không khỏi nhíu nhíu mày, muốn mở miệng nhắc nhở Vệ Lam, trò này không được.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Vệ Lam quay đầu lại, cúi người lại gần, bất ngờ hôn lên mặt hắn.3
Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên lập tức mở to mắt.
Vệ Huân cũng kinh ngạc một hồi, trời sinh hắn không thích gần gũi với con người, đã lớn vậy rồi nhưng chưa có ai từng hôn hắn, Vệ Huân nhìn Vệ Lam đang dào dạt đắc ý, cong mắt cười với hắn, tâm tình hơi vi diệu.3
Vệ Lam còn đang chờ hắn trả lời, nhưng trên mặt Vệ Huân chỉ có bình tĩnh, nhìn không ra vui giận gì, càng nhìn càng không nhìn ra hắn đang nghĩ thế nào.
"Cái này không được." Đột nhiên, Vệ Lam nghe tiếng Vệ Huân nói.
"Tại sao?" Vệ Lam khó hiểu.
"Không có tại sao, sau này không cho quay trúng cái này nữa."
Vệ Lam phồng miệng nhìn hắn, "Hôn anh cũng không được sao?"
Lâm Tây Trạch yên lặng nhìn trời, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người hỏi Vệ Huân vấn đề này trắng ra như vậy, tuy người kia chỉ là một đứa nhỏ.
Khác với Lâm Tây Trạch, rõ ràng Tưởng Thịnh có hứng thú với chuyện này hơn nhiều, hai mắt hắn tỏa ánh sáng nhìn Vệ Lam và Vệ Huân, chỉ hận không có hạt dưa trong tay vừa ăn dưa vừa cắn hạt dưa.4
Vệ Huân không nghĩ tới Vệ Lam sẽ hỏi hắn chuyện này, hắn nghĩ một hồi, trả lời, "Vậy không cho quay trúng cái này lúc không có anh."
Đôi mắt Tưởng Thịnh sáng hơn nữa, Lý Tử Hiên yên lặng cúi đầu uống một hớp rượu, Lâm Tây Trạch tiếp tục nhìn trời, hắn cảm thấy mình sắp điếc rồi, nếu không sao lại nghe thấy mấy lời này từ miệng Vệ Huân được.1
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, kéo dài giọng nói, "Vậy ý anh là em chỉ có thể hôn anh thôi phải không?"4
Vệ Huân nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Ý anh là, em còn nhỏ, tốt nhất đừng chơi trò này."
"Vậy lớn lên là em có thể chơi sao?"1
Vệ Huân không thể tưởng tượng được hình ảnh lúc Vệ Lam lớn lên, hắn nhìn Vệ Lam nho nhỏ trước mặt, không thể tưởng tượng ra Vệ Lam lớn lên sẽ thế nào, vẫn nhẹ nhàng vui vẻ như bây giờ sao? Vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình nói sao? Hắn không thể tưởng tượng được, nên hắn cũng không ép buộc mình nghĩ nữa, hắn chỉ biết hắn không thích Vệ Lam chơi trò này, cho hắn nói thẳng: "Lớn lên cũng không được."
Hắn nhìn Vệ Lam, hiếm khi lấy thân phận anh cả dạy dỗ cậu, "Đừng tùy tiện làm chuyện thân mật như vậy với người khác, quá tuỳ tiện, anh không thích."5
Vệ Lam nhìn nghiêm túc trên mặt hắn, không biết làm sao, suy nghĩ ban đầu khi thấy ba chữ "hôn một cái" là mình chưa từng thân mật với Vệ Huân như vậy, nên mới mượn cơ hội hôn Vệ Huân một cái, nhưng hình như Vệ Huân không thích lắm.
"Em cũng không phải loại tùy tiện hôn người khác đâu," cậu biện giải thay mình, "Em chỉ hôn anh."3
Cậu nhìn Vệ Huân, trong lời nói mang theo chút oan ức.
Vệ Huân nghe giọng điệu oan ức của cậu, nói với cậu, "Anh không có chỉ trích em."
Vệ Lam thầm nói đúng, anh không có chỉ trích anh, anh chỉ cảm thấy em tùy tiện, không thích em chơi trò này.
Cậu gật gật đầu cho có lệ, xoay người lại nhìn đĩa quay, "Tiếp tục chơi đi."
Vệ Lam vốn định chơi "hôn một cái" xong thuận tiện chơi thêm "ôm một cái" bên cạnh, nhưng bây giờ cậu không còn tâm tình gì nữa, cậu quay đĩa xoay vài lần, kim đồng hồ đều chỉ tự uống. Vệ Lam uống thật sảng khoái, dù sao, uống đồ uống cũng không có gì không sảng khoái.
Vệ Huân nhìn cậu, Vệ Lam cúi đầu nhìn đĩa xoay, Vệ Huân cảm thấy Vệ Lam đang giận dỗi với mình, nếu không sau khi mình nói câu cuối cùng với nó xong thì kim đồng hồ sao chỉ chuyển đến ô uống đồ uống không vậy được, nãy giờ còn không nhìn mình.
Vệ Huân nghĩ đến câu cậu vừa nói "Em chỉ hôn anh", nghĩ đến giọng điệu ấm ức của cậu, hơi bất đắc dĩ mở miệng nói với đám Tưởng Thịnh, "Các cậu ra ngoài trước đi."2
Tưởng Thịnh sửng sốt, hơi ngốc, Lâm Tây Trạch túm hắn một cái, "Chúng ta đi WC đi."
Tuy Tưởng Thịnh không rõ nguyên do, nhưng hắn biết Lâm Tây Trạch là người hiểu biết Vệ Huân nhất trong bọn họ, chưa nói hai lời đã đi theo hắn.
Lý Tử Hiên thấy vậy, vội vàng nói, "Tôi đi nữa, uống rượu nhiều quá."
Bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa, thẳng đến khi đi xa một ít, Tưởng Thịnh mới khó hiểu hỏi Lâm Tây Trạch, "Cậu kéo tôi ra đây làm gì? Sao đột nhiên Vệ Huân lại kêu chúng ta ra ngoài?"1
Lâm Tây Trạch cảm thấy thần kinh hắn đúng thô, "Cậu không nhìn ra sao, tiểu thiếu gia tức giận."
"A?" Rất rõ ràng, Tưởng Thịnh nhìn không ra thật.
"Tiểu thiếu gia người ta chơi một trò chơi thôi, Vệ Huân lại dạy dỗ người ta một hồi, tiểu thiếu gia vui nổi sao? Câu cuối nói ra còn oan ức kìa, Vệ Huân không dỗ mà được sao."
"Vậy ý cậu là Vệ Huân đuổi chúng ta ra ngoài là để dỗ người ta? Vệ Huân biết dỗ người sao?"
"Dỗ cậu chắc chắn là không, tiểu thiếu gia thì không biết được."
Tưởng Thịnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn muốn hé cửa phòng nhìn trộm, nhưng cuối cùng hắn cũng không có lá gan đó, chỉ có thể kéo Lâm Tây Trạch và Lý Tử Hiên nói, "Đi thôi, đã ra tới đây rồi, đi WC đi."
Vì thế, ba người kéo bè kết phái đi WC trước.
Vệ Huân nhìn Vệ Lam, hỏi cậu, "Em đang giận dỗi với anh sao?"
Vệ Lam không nói gì, từ nhỏ cậu đã không phải người có thể che giấu cảm xúc, vui vẻ là vui vẻ, tức giận là tức giận, không có chuyện tức giận mà làm như không có chuyện gì, càng không có chuyện tức giận mà nói mấy lời "đâu có đâu" linh tinh. Nếu lúc nãy không có đám người Lâm Tây Trạch, Vệ Lam đã trực tiếp nói với Vệ Huân cậu không thích mấy lời đó, hắn đừng nói như vậy.
Nhưng đám người Lâm Tây Trạch ở đó, Vệ Lam không muốn cãi nhau với Vệ Huân trước mặt bạn bè hắn, cậu đã quá hiểu biết Vệ Huân, hắn không cảm thấy mình sai thì sẽ không cúi đầu, nhưng Vệ Lam càng không muốn Vệ Huân cúi đầu với cậu trước mặt bạn bè hắn, vậy không tốt cho Vệ Huân, cậu không hy vọng Vệ Huân mất mặt trước bạn bè hắn vì mình. Tuy cậu không thích lời nói của Vệ Huân, nhưng mặt mũi Vệ Huân rõ ràng quan trọng hơn, nên Vệ Lam im lặng bỏ dở đề tài, không tranh luận với hắn nữa, tiếp tục chơi trò chơi.
Nhưng bây giờ Vệ Huân đuổi người ra ngoài hết rồi.
"Nói chuyện." Vệ Huân nói.
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Em không vui, em đã nghĩ em hôn anh một cái, dù anh không hôn em lại thì anh phải nên vui chứ, cho dù không vui cũng nên chấp nhận, nhưng anh lại la em. "Tuỳ tiện" không phải từ gì tốt đẹp, em biết chứ, nên em mới không thích, em không thích lời nói của anh."
"Anh đã nói, không phải anh chỉ trích em, anh chỉ không thích em chơi trò này."
"Nếu anh không ở đây, em cũng đâu chơi trò này." Vệ Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Anh ở đây em mới chơi. Em đã nói, em không có tùy tiện hôn những người khác, em chỉ hôn anh."
"Thật chứ?"
Vệ Lam nhìn hắn, không chút khiêm tốn nói: "Từ nhỏ mẹ em đã nói với em, em đẹp, đẹp hơn rất nhiều bạn nam bạn nữ khác, nên em hôn ai là người đó lời, ai hôn em người đó cũng lời, em không thể tùy tiện hôn người khác, cũng không thể để người khác hôn em."5
"Vậy em còn hôn anh?" Vệ Huân bị lời nói nghiêm trang của cậu làm cho tức cười.
Vệ Lam nổi giận nói, "Sau này em không hôn nữa."
Vệ Huân thấy cậu đúng là trẻ con.
"Được rồi, đừng giận nữa, câu vừa rồi anh nói chỉ vì tốt cho em thôi, anh nghĩ em chỉ xem đây là một trò chơi, anh không hy vọng em là người tùy tiện, nên anh mới nói câu đó với em."
"Anh sai." Vệ Lam trừng mắt liếc hắn.
Vệ Huân gật đầu, "Anh sai, nên đừng giận nữa được không?"
Lâm Tây Trạch cười nói, "Em trước đi, em nhỏ nhất nên bắt đầu từ em đi."
Vệ Lam cũng không từ chối, nhanh chóng quay đĩa xoay, cuối cùng kim đồng hồ chỉ về hướng uống hết một ly đồ uống, Vệ Lam rót cho mình một ly, uống cạn, nói, "Người tiếp theo."
Vệ Huân rất phối hợp vươn tay quay đĩa xoay, đĩa xoay chuyển tới ô pass. Hắn quay đầu nhìn Tưởng Thịnh bên cạnh, Tưởng Thịnh cũng chỉ có thể tham dự vào, quay đĩa xoay, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào uống một nửa, bưng ly rượu lên, uống một nửa.
Lâm Tây Trạch quay được cụng ly, mọi người cùng nhau cụng ly uống, Lý Tử Hiên quay được người trước uống, vì thế Lâm Tây Trạch lại uống thêm một ly.
Vệ Lam nhìn bọn họ uống, lại thấy mình chưa từng uống loại bia này bao giờ, nên hơi muốn nếm thử, vì thế áp sát vào Vệ Huân nói, "Em thử một ly được không?"
"Không được." Vệ Huân từ chối nói.
Vệ Lam vươn ngón cái và ngón trỏ khoa tay múa chân cho hắn xem, "Em chỉ uống một chút thôi, chỉ thử vị thôi à, chút xíu thôi."
Vệ Huân không nói lời nào, Vệ Lam lắc lắc cánh tay hắn, "Được không anh, chỉ chút xíu thôi à, chắc chắn không uống nhiều hơn."
"Chỉ thử một miếng."
"Chỉ một miếng." Vệ Lam đảm bảo nói.
Vệ Huân gật gật đầu.
Vệ Lam hoan hô một tiếng, Lâm Tây Trạch đang muốn giúp cậu rót một chút, đã thấy Vệ Lam cầm lấy ly rượu của Vệ Huân, đôi tay ôm ly rượu, cúi đầu uống một miếng.
Lần đầu tiên Lâm Tây Trạch thấy có người dám dùng ly của Vệ Huân uống bia, vô thức nhìn thoáng qua Vệ Huân, trên mặt Vệ Huân không có biểu tình gì, không hề có bất mãn hay tức giận khi người khác chạm vào đồ vật của hắn. Cũng phải, Lâm Tây Trạch nghĩ, nếu hắn không muốn, đã ngăn động tác của Vệ Lam lúc cậu chạm vào ly rượu rồi, làm sao để Vệ Lam cầm ly rượu lên được.
Lâm Tây Trạch cảm thấy hôm nay hắn ra ngoài chơi một chuyến đúng là quá đáng giá, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai nói với hắn bên cạnh Vệ Huân có một đứa bé, Vệ Huân còn cưng không chịu nổi, không chỉ gắp đồ ăn rót nước cho nó, còn tình nguyện thay đổi quyết định vì nó, thậm chí đồ của mình còn để nó đụng chạm tuỳ ý, Lâm Tây Trạch đều sẽ không tin, chỉ biết hỏi người kia, cậu điên rồi sao? Tính tình Vệ Huân thế nào cậu không biết sao?
Mà bây giờ, Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Lam uống một ngụm rượu nhỏ, ôm ly rượu nói với Vệ Huân "Cũng không tệ lắm", chỉ có thể cảm thán, thế giới này thật công bằng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù loại người không có tình cảm như Vệ Huân cũng có khắc tinh, nhưng không nghĩ tới móng tay nhọn này lại là một đứa bé, còn là cháu ngoại Vệ Minh, thật ngoài ý muốn.
Vệ Huân lấy ly rượu trong tay Vệ Lam qua, lạnh nhạt nói, "Em nói đó, chỉ uống một miếng."
Thật ra Vệ Lam còn muốn uống thêm một miếng nữa, nhưng cậu đã bảo đảm rồi, cũng không thể đổi ý, đành phải tiếp tục trò chơi.
Loại trò chơi đĩa xoay này cũng không khó với cậu, khi còn nhỏ Vệ Minh đã từng chơi cùng cậu, nên chỉ cần Vệ Lam muốn thì cậu có thể chuyển đến ô mình muốn một cách dễ dàng.
Cậu nhìn một vòng, chọn ô mình cảm thấy hứng thú xoay mấy cái, sau đó đã chuyển tới ô "Hôn một cái".
"Em hôn sao?" Vệ Lam rất sung sướng hỏi.
Tưởng Thịnh gật đầu, "Ừ, đáng tiếc ở đây đều là con trai, em trai, em muốn hôn ai đây?"
Vệ Lam nghiêng đầu, hứng thú bừng bừng nhìn một vòng từ Tưởng Thịnh đến Lý Tử Hiên. Vệ Huân không khỏi nhíu nhíu mày, muốn mở miệng nhắc nhở Vệ Lam, trò này không được.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Vệ Lam quay đầu lại, cúi người lại gần, bất ngờ hôn lên mặt hắn.3
Lâm Tây Trạch, Tưởng Thịnh, Lý Tử Hiên lập tức mở to mắt.
Vệ Huân cũng kinh ngạc một hồi, trời sinh hắn không thích gần gũi với con người, đã lớn vậy rồi nhưng chưa có ai từng hôn hắn, Vệ Huân nhìn Vệ Lam đang dào dạt đắc ý, cong mắt cười với hắn, tâm tình hơi vi diệu.3
Vệ Lam còn đang chờ hắn trả lời, nhưng trên mặt Vệ Huân chỉ có bình tĩnh, nhìn không ra vui giận gì, càng nhìn càng không nhìn ra hắn đang nghĩ thế nào.
"Cái này không được." Đột nhiên, Vệ Lam nghe tiếng Vệ Huân nói.
"Tại sao?" Vệ Lam khó hiểu.
"Không có tại sao, sau này không cho quay trúng cái này nữa."
Vệ Lam phồng miệng nhìn hắn, "Hôn anh cũng không được sao?"
Lâm Tây Trạch yên lặng nhìn trời, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người hỏi Vệ Huân vấn đề này trắng ra như vậy, tuy người kia chỉ là một đứa nhỏ.
Khác với Lâm Tây Trạch, rõ ràng Tưởng Thịnh có hứng thú với chuyện này hơn nhiều, hai mắt hắn tỏa ánh sáng nhìn Vệ Lam và Vệ Huân, chỉ hận không có hạt dưa trong tay vừa ăn dưa vừa cắn hạt dưa.4
Vệ Huân không nghĩ tới Vệ Lam sẽ hỏi hắn chuyện này, hắn nghĩ một hồi, trả lời, "Vậy không cho quay trúng cái này lúc không có anh."
Đôi mắt Tưởng Thịnh sáng hơn nữa, Lý Tử Hiên yên lặng cúi đầu uống một hớp rượu, Lâm Tây Trạch tiếp tục nhìn trời, hắn cảm thấy mình sắp điếc rồi, nếu không sao lại nghe thấy mấy lời này từ miệng Vệ Huân được.1
Vệ Lam "Ồ" một tiếng, kéo dài giọng nói, "Vậy ý anh là em chỉ có thể hôn anh thôi phải không?"4
Vệ Huân nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Ý anh là, em còn nhỏ, tốt nhất đừng chơi trò này."
"Vậy lớn lên là em có thể chơi sao?"1
Vệ Huân không thể tưởng tượng được hình ảnh lúc Vệ Lam lớn lên, hắn nhìn Vệ Lam nho nhỏ trước mặt, không thể tưởng tượng ra Vệ Lam lớn lên sẽ thế nào, vẫn nhẹ nhàng vui vẻ như bây giờ sao? Vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình nói sao? Hắn không thể tưởng tượng được, nên hắn cũng không ép buộc mình nghĩ nữa, hắn chỉ biết hắn không thích Vệ Lam chơi trò này, cho hắn nói thẳng: "Lớn lên cũng không được."
Hắn nhìn Vệ Lam, hiếm khi lấy thân phận anh cả dạy dỗ cậu, "Đừng tùy tiện làm chuyện thân mật như vậy với người khác, quá tuỳ tiện, anh không thích."5
Vệ Lam nhìn nghiêm túc trên mặt hắn, không biết làm sao, suy nghĩ ban đầu khi thấy ba chữ "hôn một cái" là mình chưa từng thân mật với Vệ Huân như vậy, nên mới mượn cơ hội hôn Vệ Huân một cái, nhưng hình như Vệ Huân không thích lắm.
"Em cũng không phải loại tùy tiện hôn người khác đâu," cậu biện giải thay mình, "Em chỉ hôn anh."3
Cậu nhìn Vệ Huân, trong lời nói mang theo chút oan ức.
Vệ Huân nghe giọng điệu oan ức của cậu, nói với cậu, "Anh không có chỉ trích em."
Vệ Lam thầm nói đúng, anh không có chỉ trích anh, anh chỉ cảm thấy em tùy tiện, không thích em chơi trò này.
Cậu gật gật đầu cho có lệ, xoay người lại nhìn đĩa quay, "Tiếp tục chơi đi."
Vệ Lam vốn định chơi "hôn một cái" xong thuận tiện chơi thêm "ôm một cái" bên cạnh, nhưng bây giờ cậu không còn tâm tình gì nữa, cậu quay đĩa xoay vài lần, kim đồng hồ đều chỉ tự uống. Vệ Lam uống thật sảng khoái, dù sao, uống đồ uống cũng không có gì không sảng khoái.
Vệ Huân nhìn cậu, Vệ Lam cúi đầu nhìn đĩa xoay, Vệ Huân cảm thấy Vệ Lam đang giận dỗi với mình, nếu không sau khi mình nói câu cuối cùng với nó xong thì kim đồng hồ sao chỉ chuyển đến ô uống đồ uống không vậy được, nãy giờ còn không nhìn mình.
Vệ Huân nghĩ đến câu cậu vừa nói "Em chỉ hôn anh", nghĩ đến giọng điệu ấm ức của cậu, hơi bất đắc dĩ mở miệng nói với đám Tưởng Thịnh, "Các cậu ra ngoài trước đi."2
Tưởng Thịnh sửng sốt, hơi ngốc, Lâm Tây Trạch túm hắn một cái, "Chúng ta đi WC đi."
Tuy Tưởng Thịnh không rõ nguyên do, nhưng hắn biết Lâm Tây Trạch là người hiểu biết Vệ Huân nhất trong bọn họ, chưa nói hai lời đã đi theo hắn.
Lý Tử Hiên thấy vậy, vội vàng nói, "Tôi đi nữa, uống rượu nhiều quá."
Bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa, thẳng đến khi đi xa một ít, Tưởng Thịnh mới khó hiểu hỏi Lâm Tây Trạch, "Cậu kéo tôi ra đây làm gì? Sao đột nhiên Vệ Huân lại kêu chúng ta ra ngoài?"1
Lâm Tây Trạch cảm thấy thần kinh hắn đúng thô, "Cậu không nhìn ra sao, tiểu thiếu gia tức giận."
"A?" Rất rõ ràng, Tưởng Thịnh nhìn không ra thật.
"Tiểu thiếu gia người ta chơi một trò chơi thôi, Vệ Huân lại dạy dỗ người ta một hồi, tiểu thiếu gia vui nổi sao? Câu cuối nói ra còn oan ức kìa, Vệ Huân không dỗ mà được sao."
"Vậy ý cậu là Vệ Huân đuổi chúng ta ra ngoài là để dỗ người ta? Vệ Huân biết dỗ người sao?"
"Dỗ cậu chắc chắn là không, tiểu thiếu gia thì không biết được."
Tưởng Thịnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn muốn hé cửa phòng nhìn trộm, nhưng cuối cùng hắn cũng không có lá gan đó, chỉ có thể kéo Lâm Tây Trạch và Lý Tử Hiên nói, "Đi thôi, đã ra tới đây rồi, đi WC đi."
Vì thế, ba người kéo bè kết phái đi WC trước.
Vệ Huân nhìn Vệ Lam, hỏi cậu, "Em đang giận dỗi với anh sao?"
Vệ Lam không nói gì, từ nhỏ cậu đã không phải người có thể che giấu cảm xúc, vui vẻ là vui vẻ, tức giận là tức giận, không có chuyện tức giận mà làm như không có chuyện gì, càng không có chuyện tức giận mà nói mấy lời "đâu có đâu" linh tinh. Nếu lúc nãy không có đám người Lâm Tây Trạch, Vệ Lam đã trực tiếp nói với Vệ Huân cậu không thích mấy lời đó, hắn đừng nói như vậy.
Nhưng đám người Lâm Tây Trạch ở đó, Vệ Lam không muốn cãi nhau với Vệ Huân trước mặt bạn bè hắn, cậu đã quá hiểu biết Vệ Huân, hắn không cảm thấy mình sai thì sẽ không cúi đầu, nhưng Vệ Lam càng không muốn Vệ Huân cúi đầu với cậu trước mặt bạn bè hắn, vậy không tốt cho Vệ Huân, cậu không hy vọng Vệ Huân mất mặt trước bạn bè hắn vì mình. Tuy cậu không thích lời nói của Vệ Huân, nhưng mặt mũi Vệ Huân rõ ràng quan trọng hơn, nên Vệ Lam im lặng bỏ dở đề tài, không tranh luận với hắn nữa, tiếp tục chơi trò chơi.
Nhưng bây giờ Vệ Huân đuổi người ra ngoài hết rồi.
"Nói chuyện." Vệ Huân nói.
Vệ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, "Em không vui, em đã nghĩ em hôn anh một cái, dù anh không hôn em lại thì anh phải nên vui chứ, cho dù không vui cũng nên chấp nhận, nhưng anh lại la em. "Tuỳ tiện" không phải từ gì tốt đẹp, em biết chứ, nên em mới không thích, em không thích lời nói của anh."
"Anh đã nói, không phải anh chỉ trích em, anh chỉ không thích em chơi trò này."
"Nếu anh không ở đây, em cũng đâu chơi trò này." Vệ Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Anh ở đây em mới chơi. Em đã nói, em không có tùy tiện hôn những người khác, em chỉ hôn anh."
"Thật chứ?"
Vệ Lam nhìn hắn, không chút khiêm tốn nói: "Từ nhỏ mẹ em đã nói với em, em đẹp, đẹp hơn rất nhiều bạn nam bạn nữ khác, nên em hôn ai là người đó lời, ai hôn em người đó cũng lời, em không thể tùy tiện hôn người khác, cũng không thể để người khác hôn em."5
"Vậy em còn hôn anh?" Vệ Huân bị lời nói nghiêm trang của cậu làm cho tức cười.
Vệ Lam nổi giận nói, "Sau này em không hôn nữa."
Vệ Huân thấy cậu đúng là trẻ con.
"Được rồi, đừng giận nữa, câu vừa rồi anh nói chỉ vì tốt cho em thôi, anh nghĩ em chỉ xem đây là một trò chơi, anh không hy vọng em là người tùy tiện, nên anh mới nói câu đó với em."
"Anh sai." Vệ Lam trừng mắt liếc hắn.
Vệ Huân gật đầu, "Anh sai, nên đừng giận nữa được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.