Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 228: Vệ Lam (3)
Lâm Áng Tư
18/11/2022
"Mẹ lập tức về ngay." Vệ Hy nói.
"Vậy lát nữa mẹ đến cửa nhà anh rồi gọi con nha, con sẽ ra ngoài."
Vệ Hy nghe giọng điệu của cậu y chang như tới nhà bạn chơi vậy đó, "Con ngốc ở nhà người ta mà thoải mái vậy hả." Cô cảm thán.
Vệ Lam gật gật đầu, "Vậy nên mẹ không cần sốt ruột, lái xe từ từ thôi, ông ngoại nói mẹ lái xe quá nhanh, vậy không tốt đâu."
Vệ Hy câm nín, "Con vẫn ngoan ngoãn chờ mẹ đến đón con đi, Vệ Tiểu Lam."
"Dạ." Vệ Lam cúp máy, tiếp tục xem TV.
Thím Vương quét dọn xong rồi trở về nhà bếp rửa sạch nồi chén, lại dọn dẹp nhà bếp lần nữa, lúc này mới xong việc. Bà kiểm tra lại thức ăn trong tủ lạnh, ghi lại rau củ cần mua thêm, lại kiểm tra nguyên liệu nấu ăn khác, tăng thêm vài món trong danh sách mua hàng. Trước khi đi, bà đi đến trước mặt Vệ Lam, dịu dàng nói, "Dì phải về nhà rồi, con ngoan ngoãn ngồi đây chờ người nhà con tới đón nha, đừng lên lầu quấy rầy anh trai có được không?"
Vệ Lam hỏi bà, "Anh trai ở phòng nào trên lầu vậy ạ?"
"Con hỏi cái này làm gì?"
Vệ Lam giơ yoyo và con nhện nhỏ của mình lên, nghiêm túc nói, "Con phải đưa cái này cho anh." Cậu nhìn đồ chơi trên tay mình, giải thích với thím Vương, "Yoyo đổi với con được vào nhà chờ mẹ, nhện nhỏ đổi với cơm ăn, chúng con đã thoả thuận xong rồi."
Thím Vương cảm thấy cậu thật đáng yêu, nhưng bà mới không tin cậu chủ nhà mình lại thoả thuận với đứa bé chuyện này, "Không cần, anh trai không cần cái này đâu con."
"Anh không cần, nhưng con phải làm vậy." Vệ Lam nói, "Anh ở phòng nào vậy ạ?"
Thím Vương lắc lắc đầu, "Dì không nói với con được đâu, nếu không anh trai sẽ tức giận."
Vệ Lam nghe vậy, cũng không làm khó thím Vương nữa, vẫy vẫy tay, "Vậy tạm biệt dì."2
"Được, tạm biệt con."
Thím Vương xách túi của mình, đổi dép, ra khỏi nhà.
Vệ Lam lại xem TV thêm một lát, đã nhận được điện thoại của Vệ Hy, nói cô tới rồi.
Vệ Lam kêu cô chờ ở cửa một chút. Cậu tắt TV, mang cặp nhỏ của mình lên lại không trực tiếp đi đến huyền quan mà lại lên lầu. Vệ Lam đi lên tới trên lầu, nhìn hành lang thật dài và rất nhiều cánh cửa trước mặt, cậu hô, "Anh ơi, em về nha."
Vệ Huân không trả lời cậu.
Cậu lại lớn tiếng hô: "Đồ chơi em cho anh đặt trên cầu thang nha, cảm ơn anh, lần sau em đến tìm anh chơi nữa, bái bai." Sau đó, cậu đặt yoyo và nhện nhỏ trong tay xuống mép cầu thang, xoay người vui vui sướng sướng xuống lầu, chạy tới huyền quan.3
Vệ Lam thay giày của mình, vừa ra ngoài đã thấy Vệ Hy đang đứng trước xe ở cửa rào.
Cậu vui vẻ đi xuyên qua cái sân, kéo cửa rào ra, nhào vào lòng Vệ Hy.
Vệ Hy ôm chặt cậu, "Gan con lớn lắm rồi đó nhen, lời mẹ nói mà con cũng không nghe."
Vệ Lam cười tủm tỉm, "Bởi vì anh trai đâu có dữ đâu."
Vệ Hy mới không tin lời cậu, "Lần sau không cho con làm vậy nữa, cách Vệ Huân xa một chút nghe không."
Vệ Lam không đồng ý với cô, cậu mới dọn đến đây còn chưa gặp được bạn nhỏ nào cùng tuổi, không có bạn chơi cùng. Đa số thời gian Vệ Hy đều không ở nhà, chỉ có hai người cậu và dì ở nhà, dì mà về thì chỉ còn mình cậu. Nên cậu mới cảm thấy ở nhà Vệ Huân cũng không tệ, tuy Vệ Huân không thích nói chuyện, nhưng đâu có sao đâu, cậu nói nhiều thêm hai câu là được rồi, dù sao cậu nói chuyện thì Vệ Huân cũng sẽ trả lời cậu thôi.
Trong lòng Vệ Lam có tính toán của mình, nên chỉ cười với Vệ Hy, Vệ Hy xoa xoa tóc cậu, kêu cậu lên xe về nhà.
Vệ Huân nhìn thấy Vệ Lam lên xe rồi mới rời khỏi cửa sổ, trở về chỗ ngồi của mình. Hắn cảm thấy cha mình sẽ gọi điện thoại cho mình nhanh thôi, dù sao từ lúc Vệ Hy dọn đến đây thì cha hắn luôn muốn dọn về đây ở, chẳng qua bị hắn từ chối. Bây giờ đột nhiên Vệ Lam vào nhà hắn, đến lúc cha hắn biết rồi chắc chắn sẽ tò mò vì sao? Tò mò giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Vệ Huân cảm thấy thật phiền phức, thậm chí hơi hối hận vì lúc ấy đã cho Vệ Lam vào nhà. Hắn đứng lên, ra khỏi thư phòng chuẩn bị tới phòng bên cạnh vận động một phen, kết quả vừa ra cửa phòng đã nhớ tới lời của Vệ Lam "Đồ chơi em cho anh đặt trên cầu thang nha". Bất giác hắn đổi hướng, đi tới cầu thang, đã thấy quả nhiên có một cái yoyo và một con nhện nhỏ nằm ngay ngắn ở mép thang lầu.
Vệ Huân thầm nghĩ: Đúng là cố chấp.
Bởi vì xảy ra chuyện này, Vệ Hy còn đặc biệt đưa cho tài xế phụ trách đón đưa Vệ Lam đi học một bộ chìa khóa, để phòng ngừa Vệ Lam lại quên mang chìa khóa nữa, còn mình thì bận, cục cưng không vào nhà được.
Vệ Lam không để ý lắm, cậu cũng đâu quên mang chìa khóa thường xuyên lắm đâu, chỉ là ngẫu nhiên thôi, không nghiêm trọng lắm.
Gần đây Vệ Hy rất bận, lăn lộn trong hắc đạo lâu thì ai cũng muốn tẩy trắng thôi, đặc biệt là có tiếng gió truyền ra mấy năm nay, tương lai sẽ đánh nghiêm vào các thế lực, nên mấy năm nay Vệ Minh và Vệ Hy đều rất bận, bọn họ đã phải vội vàng tẩy trắng lên bờ, lại phải đề phòng có người muốn nhân cơ hội cắn bọn họ một ngụm, thời gian của hai người đều rất gấp gáp, khó tránh khỏi không có nhiều thời gian ở cùng Vệ Lam.
Vệ Lam rất hiểu chuyện tỏ vẻ mình không sao hết, cậu có thể ở nhà xem TV hoặc là xem truyện tranh một mình.
Tuy Vệ Hy cảm thấy rất có lỗi với cậu, nhưng cũng không còn cách nào, đành phải mua thật nhiều đồ chơi cho cậu, hơn nữa còn nói cậu có thể dẫn bạn về nhà chơi. Viên Tiểu Bàn và Vu Linh là bạn thân thiết với Vệ Lam từ hồi còn học mẫu giáo, nhưng nhà của hai người bọn họ rất xa nhà mình, cuối tuần mới có thể đến chơi một lúc, trong tuần thì không tiện lắm.
Vệ Lam không tìm bọn họ, sau lần thứ ba cậu cảm thán ở nhà một mình thật nhàm chán, tiếp theo lại cẩn thận ôm bánh kem nhỏ dì mới làm cho mình, ấn chuông cửa nhà Vệ Huân.1
Vẫn là thím Vương mở cửa. Thím Vương đi qua sân, nhìn thấy Vệ Lam đứng ngoài cửa, hơi kinh ngạc, "Con lại quên mang chìa khóa sao?"
Vệ Lam lắc đầu, cậu chỉ chỉ bánh kem trên tay, "Dì nhà con mới làm xong bánh kem nhỏ, con mang cho anh trai ăn."
Thím Vương cảm thấy cậu đúng là một bạn nhỏ nhiệt tình, nhưng cố tình cậu chủ nhà mình không phải là người nhiệt tình gì.
"Cậu ấy ít khi ăn bánh kem lắm."
"Anh trai không ở nhà sao?"
"Có, nhưng mà......" Thím Vương nhìn cậu, "Dì không chắc là cậu ấy sẽ cho con vào."
Vệ Lam không thất vọng, chỉ nói, "Vậy dì đi nói với anh ấy một tiếng giúp con nha, con ở đây chờ anh."
Vệ Huân nghe thím Vương nói Vệ Lam ôm bánh kem tới tìm hắn, thật sửng sốt, hắn tự hỏi thái độ ngày đó của mình cũng không coi là tốt, đứa bé nhỏ như Vệ Lam, theo lý nên thích người tính cách sang sảng có thể chơi đùa với chúng nó, mà sao đứa nhỏ này đến tìm mình.
Hắn không muốn phản ứng, nhưng mà không tới một lát, đã nghe thím Vương lại nói, Vệ Lam kêu hắn ra ngoài một chút, nói có chuyện muốn nói với hắn.
Vệ Huân từ chối.
Nhưng mà Vệ Lam rất kiên trì, thím Vương không còn cách nào, đành phải tiếp tục truyền lời, "Bạn nhỏ kia nói cậu ấy muốn cho cậu cái gì đó, muốn cậu ra ngoài gặp cậu ấy."
Vệ Huân cảm thấy cậu hơi phiền, đứng lên, chuẩn bị ra ngoài nói cho rõ ràng.
Kết quả mới vừa ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy Vệ Lam nhìn mình, cong mắt nở nụ cười, còn vẫy vẫy tay, hình như rất vui vẻ.
Vệ Huân đi qua sân, đến trước cửa rào, từ trên cao nhìn xuống nhìn Vệ Lam.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Vệ Lam đã chủ động nói, "Em mang bánh kem đến mời anh ăn nè."
"Tao không ăn." Vệ Huân lạnh nhạt nói.
"Không thích ăn sao?" Vệ Lam hỏi hắn.
"Ừ."
Vệ Lam gật đầu, "Vậy em tự ăn."
"Mày về được rồi đó." Vệ Huân cảm thấy đã có thể kết thúc ở đây.
Nhưng rõ ràng Vệ Lam không cảm thấy như vậy, "Nhà em có một mình em à, trong nhà dì giúp việc có chuyện, hôm nay muốn về sớm một chút, em chán quá."
Tay trái cậu lục lọi trong túi, móc ra một chiếc xe cứu hỏa, "Em cho anh cái này, anh cho em vào nhà ngồi một chút được không?"3
Vệ Huân:......
Vệ Huân cảm thấy hắn không hiểu đứa nhỏ trước mặt.
Vệ Lam thấy hắn không nói lời nào, rất tự nhiên nói tiếp, "Chiếc xe này sẽ phun nước đó, nhưng không thể biểu diễn cho anh xem ở chỗ này đâu, em có thể biểu diễn cho anh xem ở trong nhà."
Vệ Huân hơi đau đầu, "Mày cảm thấy tao thích mấy cái đó hả?"
"Không đâu." Vệ Lam nói, "Nhưng mà em thích lắm, mấy món này đều là đồ chơi em thích không đó, em lấy cái em thích đổi với cái em muốn, vậy mới công bằng."
Nhất thời Vệ Huân bị cậu nói đến ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn khuôn mặt non nớt của Vệ Lam, không thể nào tưởng tượng được, đứa nhỏ nhỏ thế này lại nói được những lời này.
Vệ Lam mỉm cười nhìn hắn, làm nũng với hắn: "Em cũng đã lấy thứ em thích ra đổi hết rồi, anh cho em vào được không? Anh ơi."4
Vệ Huân nhìn cậu, cuối cùng vẫn không từ chối, chỉ xoay người đi vào nhà. Đây vốn dĩ không nằm trong dự đoán của hắn, nhưng Vệ Lam đứng ngoài cửa, đôi mắt sáng ngời cười với hắn, giống như một đoá hoa bồ công anh. Vệ Huân còn chưa kịp từ chối mà đã vô thức nhường đường cho cậu vào. Hắn cảm thấy hướng đi này không đúng lắm, nên cũng không phản ứng Vệ Lam nữa, an tĩnh đi đằng trước, không nói được, cũng không nói không được.
Vệ Lam thông minh bao nhiều, cậu thấy Vệ Huân không đuổi cậu đi nữa, mà là xoay người vào nhà, thì đã biết Vệ Huân đồng ý. Vệ Lam thầm nghĩ, cậu biết mà, nhìn qua thì anh trai này không dễ ở chung, nhưng thật ra không dữ chút nào.
Cậu đi theo phía sau Vệ Huân, giọng điệu sung sướng nói, "Cảm ơn anh trai."
Vệ Huân coi như không nghe thấy, đi vào nhà rồi trực tiếp lên cầu thang.
Thím Vương thật kinh ngạc khi thấy Vệ Lam lại được Vệ Huân cho phép vào lần nữa, bà chăm sóc Vệ Huân gần như là từ nhỏ đến lớn, cũng coi như hiểu biết tính nết của cậu chủ nhà mình. Vệ Huân trời sinh bạc tình, bạc tình đến nỗi đến cha mình cũng không gần gũi, bọn họ ở cạnh nhau đó giờ đều không giống như cha con, càng giống hai người không hiểu sao lại bị kéo lại với nhau, bởi vì huyết thống mà phải cột vào nhau.
Ban đầu thím Vương còn nghĩ là vì từ nhỏ Vệ Nghiệp Thành chăm sóc Vệ Huân sơ sài, Vệ Huân thiếu tình thương nên mới làm quan hệ cha con như vậy. Nhưng sau này bà mới phát hiện, cũng không phải như thế, là vì trước nay Vệ Huân đều không khát cầu tình thương, cũng chưa từng có cảm xúc mất mát hay khổ sở quá mức gì.
Hắn luôn có thái độ lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện, cùng gần gũi với ai, không nói nhiều với người nào, dù là con gái đến nhà tỏ tình với hắn, cũng chỉ có thể nhận lấy một tiếng đóng cửa "ầm".
Mà trên mặt hắn, không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là trong ánh mắt lại lộ ra vài tia phiền chán.
Vệ Lam là người đầu tiên, không có bất kì quan hệ gì với Vệ Huân, thậm chí chỉ là gặp mặt hai lần, nhưng cố tình hai lần đều được Vệ Huân cho phép vào nhà.
Thím Vương rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì.
Vệ Lam ăn bánh kem trong phòng ăn nhà Vệ Huân, cậu chia cho thím Vương một miếng, hỏi thím Vương, "Ăn ngon không ạ?"
"Ngon." Thím Vương cười nói.
Vì thế, Vệ Lam lại để lại cho Vệ Huân một phần, đặt trên đĩa, thầm nghĩ mặc kệ hắn có ăn hay không, nếu ăn ngon vậy cứ chừa lại một phần cho hắn đi.
Cậu ăn bánh kem xong, lại xem phim hoạt hình thêm một lát, bị đoạn hài hước trong phim hoạt hình chọc cho cười ha ha ha. Lúc Vệ Huân ra khỏi thư phòng, đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười.
Hắn đi tới chỗ lan can cầu thang nhìn xuống, chỉ thấy Vệ Lam đang ngồi trên sô pha cười. Cười rất vui vẻ, Vệ Huân cảm thấy thật thần kỳ, hắn cũng từng 11-12 tuổi, nhưng lại chưa từng cười vui vẻ như vậy. Vệ Huân không hiểu lắm, chỉ xem TV thôi mà, sao lại có thể cười vui vẻ như vậy.
Hắn nhìn Vệ Lam, an tĩnh, trầm mặc, thậm chí hiếm khi cảm thấy, Vệ Lam cười rộ lên thật đẹp, tiếng cười cũng rất êm tai, không giống với vài đứa nhỏ, cười rộ lên lại ầm ĩ quá mức. Vệ Huân luôn biết, hắn không giống rất nhiều người, trời sinh hắn bạc tình, không có dao động tình cảm quá lớn, hắn không thiếu tình thương, nhưng cũng sẽ không thương ai, ngay cả cha mình, hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Từ nhỏ hắn đã biết trách nhiệm trên vai mình, nên hắn đặt hết tâm của mình vào chuyện làm sao để trở thành một người thừa kế ưu tú, hắn sẽ gặp mặt hoặc nói chuyện điện thoại với Vệ Nghiệp Thành định kỳ, nhận sự chỉ đạo của Vệ Nghiệp Thành, trần thuật quan điểm của mình, hoàn thành bài tập Vệ Nghiệp Thành giao cho mình, sau đó, học thêm càng nhiều thứ, để mình xuất sắc hơn nữa.
Thế giới này là thế giới của người mạnh, trước giờ Vệ Huân đều cho rằng như thế, nên hắn chỉ cần trở thành người mạnh là được.
Nhưng hắn nhìn Vệ Lam ngồi trên sô pha, bị phim hoạt hình chọc đến cười ha ha, đột nhiên hắn lại cảm thấy, nếu có thể mãi cười vui vẻ như vậy, cũng là một loại bản lĩnh, nhỉ. Vệ Huân cảm thấy theo lý thường chắc Vệ Lam sẽ có bản lĩnh này thôi, bởi vì cậu là cháu ngoại Vệ Minh, Vệ Minh còn một ngày, thì hắn còn một ngày cười vui vẻ như vậy, nhưng mà, nếu Vệ Minh không còn nữa thì sao? Vệ Huân rất tò mò, nếu có một ngày Vệ Minh không còn nữa, Vệ Hy có thể bảo vệ được thế lực của Vệ Minh sao? Có thể làm con cô vẫn giống như bây giờ, cười ngây thơ không chút sầu muộn nào sao?
Vệ Huân cảm thấy thật mong chờ.
"Vậy lát nữa mẹ đến cửa nhà anh rồi gọi con nha, con sẽ ra ngoài."
Vệ Hy nghe giọng điệu của cậu y chang như tới nhà bạn chơi vậy đó, "Con ngốc ở nhà người ta mà thoải mái vậy hả." Cô cảm thán.
Vệ Lam gật gật đầu, "Vậy nên mẹ không cần sốt ruột, lái xe từ từ thôi, ông ngoại nói mẹ lái xe quá nhanh, vậy không tốt đâu."
Vệ Hy câm nín, "Con vẫn ngoan ngoãn chờ mẹ đến đón con đi, Vệ Tiểu Lam."
"Dạ." Vệ Lam cúp máy, tiếp tục xem TV.
Thím Vương quét dọn xong rồi trở về nhà bếp rửa sạch nồi chén, lại dọn dẹp nhà bếp lần nữa, lúc này mới xong việc. Bà kiểm tra lại thức ăn trong tủ lạnh, ghi lại rau củ cần mua thêm, lại kiểm tra nguyên liệu nấu ăn khác, tăng thêm vài món trong danh sách mua hàng. Trước khi đi, bà đi đến trước mặt Vệ Lam, dịu dàng nói, "Dì phải về nhà rồi, con ngoan ngoãn ngồi đây chờ người nhà con tới đón nha, đừng lên lầu quấy rầy anh trai có được không?"
Vệ Lam hỏi bà, "Anh trai ở phòng nào trên lầu vậy ạ?"
"Con hỏi cái này làm gì?"
Vệ Lam giơ yoyo và con nhện nhỏ của mình lên, nghiêm túc nói, "Con phải đưa cái này cho anh." Cậu nhìn đồ chơi trên tay mình, giải thích với thím Vương, "Yoyo đổi với con được vào nhà chờ mẹ, nhện nhỏ đổi với cơm ăn, chúng con đã thoả thuận xong rồi."
Thím Vương cảm thấy cậu thật đáng yêu, nhưng bà mới không tin cậu chủ nhà mình lại thoả thuận với đứa bé chuyện này, "Không cần, anh trai không cần cái này đâu con."
"Anh không cần, nhưng con phải làm vậy." Vệ Lam nói, "Anh ở phòng nào vậy ạ?"
Thím Vương lắc lắc đầu, "Dì không nói với con được đâu, nếu không anh trai sẽ tức giận."
Vệ Lam nghe vậy, cũng không làm khó thím Vương nữa, vẫy vẫy tay, "Vậy tạm biệt dì."2
"Được, tạm biệt con."
Thím Vương xách túi của mình, đổi dép, ra khỏi nhà.
Vệ Lam lại xem TV thêm một lát, đã nhận được điện thoại của Vệ Hy, nói cô tới rồi.
Vệ Lam kêu cô chờ ở cửa một chút. Cậu tắt TV, mang cặp nhỏ của mình lên lại không trực tiếp đi đến huyền quan mà lại lên lầu. Vệ Lam đi lên tới trên lầu, nhìn hành lang thật dài và rất nhiều cánh cửa trước mặt, cậu hô, "Anh ơi, em về nha."
Vệ Huân không trả lời cậu.
Cậu lại lớn tiếng hô: "Đồ chơi em cho anh đặt trên cầu thang nha, cảm ơn anh, lần sau em đến tìm anh chơi nữa, bái bai." Sau đó, cậu đặt yoyo và nhện nhỏ trong tay xuống mép cầu thang, xoay người vui vui sướng sướng xuống lầu, chạy tới huyền quan.3
Vệ Lam thay giày của mình, vừa ra ngoài đã thấy Vệ Hy đang đứng trước xe ở cửa rào.
Cậu vui vẻ đi xuyên qua cái sân, kéo cửa rào ra, nhào vào lòng Vệ Hy.
Vệ Hy ôm chặt cậu, "Gan con lớn lắm rồi đó nhen, lời mẹ nói mà con cũng không nghe."
Vệ Lam cười tủm tỉm, "Bởi vì anh trai đâu có dữ đâu."
Vệ Hy mới không tin lời cậu, "Lần sau không cho con làm vậy nữa, cách Vệ Huân xa một chút nghe không."
Vệ Lam không đồng ý với cô, cậu mới dọn đến đây còn chưa gặp được bạn nhỏ nào cùng tuổi, không có bạn chơi cùng. Đa số thời gian Vệ Hy đều không ở nhà, chỉ có hai người cậu và dì ở nhà, dì mà về thì chỉ còn mình cậu. Nên cậu mới cảm thấy ở nhà Vệ Huân cũng không tệ, tuy Vệ Huân không thích nói chuyện, nhưng đâu có sao đâu, cậu nói nhiều thêm hai câu là được rồi, dù sao cậu nói chuyện thì Vệ Huân cũng sẽ trả lời cậu thôi.
Trong lòng Vệ Lam có tính toán của mình, nên chỉ cười với Vệ Hy, Vệ Hy xoa xoa tóc cậu, kêu cậu lên xe về nhà.
Vệ Huân nhìn thấy Vệ Lam lên xe rồi mới rời khỏi cửa sổ, trở về chỗ ngồi của mình. Hắn cảm thấy cha mình sẽ gọi điện thoại cho mình nhanh thôi, dù sao từ lúc Vệ Hy dọn đến đây thì cha hắn luôn muốn dọn về đây ở, chẳng qua bị hắn từ chối. Bây giờ đột nhiên Vệ Lam vào nhà hắn, đến lúc cha hắn biết rồi chắc chắn sẽ tò mò vì sao? Tò mò giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Vệ Huân cảm thấy thật phiền phức, thậm chí hơi hối hận vì lúc ấy đã cho Vệ Lam vào nhà. Hắn đứng lên, ra khỏi thư phòng chuẩn bị tới phòng bên cạnh vận động một phen, kết quả vừa ra cửa phòng đã nhớ tới lời của Vệ Lam "Đồ chơi em cho anh đặt trên cầu thang nha". Bất giác hắn đổi hướng, đi tới cầu thang, đã thấy quả nhiên có một cái yoyo và một con nhện nhỏ nằm ngay ngắn ở mép thang lầu.
Vệ Huân thầm nghĩ: Đúng là cố chấp.
Bởi vì xảy ra chuyện này, Vệ Hy còn đặc biệt đưa cho tài xế phụ trách đón đưa Vệ Lam đi học một bộ chìa khóa, để phòng ngừa Vệ Lam lại quên mang chìa khóa nữa, còn mình thì bận, cục cưng không vào nhà được.
Vệ Lam không để ý lắm, cậu cũng đâu quên mang chìa khóa thường xuyên lắm đâu, chỉ là ngẫu nhiên thôi, không nghiêm trọng lắm.
Gần đây Vệ Hy rất bận, lăn lộn trong hắc đạo lâu thì ai cũng muốn tẩy trắng thôi, đặc biệt là có tiếng gió truyền ra mấy năm nay, tương lai sẽ đánh nghiêm vào các thế lực, nên mấy năm nay Vệ Minh và Vệ Hy đều rất bận, bọn họ đã phải vội vàng tẩy trắng lên bờ, lại phải đề phòng có người muốn nhân cơ hội cắn bọn họ một ngụm, thời gian của hai người đều rất gấp gáp, khó tránh khỏi không có nhiều thời gian ở cùng Vệ Lam.
Vệ Lam rất hiểu chuyện tỏ vẻ mình không sao hết, cậu có thể ở nhà xem TV hoặc là xem truyện tranh một mình.
Tuy Vệ Hy cảm thấy rất có lỗi với cậu, nhưng cũng không còn cách nào, đành phải mua thật nhiều đồ chơi cho cậu, hơn nữa còn nói cậu có thể dẫn bạn về nhà chơi. Viên Tiểu Bàn và Vu Linh là bạn thân thiết với Vệ Lam từ hồi còn học mẫu giáo, nhưng nhà của hai người bọn họ rất xa nhà mình, cuối tuần mới có thể đến chơi một lúc, trong tuần thì không tiện lắm.
Vệ Lam không tìm bọn họ, sau lần thứ ba cậu cảm thán ở nhà một mình thật nhàm chán, tiếp theo lại cẩn thận ôm bánh kem nhỏ dì mới làm cho mình, ấn chuông cửa nhà Vệ Huân.1
Vẫn là thím Vương mở cửa. Thím Vương đi qua sân, nhìn thấy Vệ Lam đứng ngoài cửa, hơi kinh ngạc, "Con lại quên mang chìa khóa sao?"
Vệ Lam lắc đầu, cậu chỉ chỉ bánh kem trên tay, "Dì nhà con mới làm xong bánh kem nhỏ, con mang cho anh trai ăn."
Thím Vương cảm thấy cậu đúng là một bạn nhỏ nhiệt tình, nhưng cố tình cậu chủ nhà mình không phải là người nhiệt tình gì.
"Cậu ấy ít khi ăn bánh kem lắm."
"Anh trai không ở nhà sao?"
"Có, nhưng mà......" Thím Vương nhìn cậu, "Dì không chắc là cậu ấy sẽ cho con vào."
Vệ Lam không thất vọng, chỉ nói, "Vậy dì đi nói với anh ấy một tiếng giúp con nha, con ở đây chờ anh."
Vệ Huân nghe thím Vương nói Vệ Lam ôm bánh kem tới tìm hắn, thật sửng sốt, hắn tự hỏi thái độ ngày đó của mình cũng không coi là tốt, đứa bé nhỏ như Vệ Lam, theo lý nên thích người tính cách sang sảng có thể chơi đùa với chúng nó, mà sao đứa nhỏ này đến tìm mình.
Hắn không muốn phản ứng, nhưng mà không tới một lát, đã nghe thím Vương lại nói, Vệ Lam kêu hắn ra ngoài một chút, nói có chuyện muốn nói với hắn.
Vệ Huân từ chối.
Nhưng mà Vệ Lam rất kiên trì, thím Vương không còn cách nào, đành phải tiếp tục truyền lời, "Bạn nhỏ kia nói cậu ấy muốn cho cậu cái gì đó, muốn cậu ra ngoài gặp cậu ấy."
Vệ Huân cảm thấy cậu hơi phiền, đứng lên, chuẩn bị ra ngoài nói cho rõ ràng.
Kết quả mới vừa ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy Vệ Lam nhìn mình, cong mắt nở nụ cười, còn vẫy vẫy tay, hình như rất vui vẻ.
Vệ Huân đi qua sân, đến trước cửa rào, từ trên cao nhìn xuống nhìn Vệ Lam.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Vệ Lam đã chủ động nói, "Em mang bánh kem đến mời anh ăn nè."
"Tao không ăn." Vệ Huân lạnh nhạt nói.
"Không thích ăn sao?" Vệ Lam hỏi hắn.
"Ừ."
Vệ Lam gật đầu, "Vậy em tự ăn."
"Mày về được rồi đó." Vệ Huân cảm thấy đã có thể kết thúc ở đây.
Nhưng rõ ràng Vệ Lam không cảm thấy như vậy, "Nhà em có một mình em à, trong nhà dì giúp việc có chuyện, hôm nay muốn về sớm một chút, em chán quá."
Tay trái cậu lục lọi trong túi, móc ra một chiếc xe cứu hỏa, "Em cho anh cái này, anh cho em vào nhà ngồi một chút được không?"3
Vệ Huân:......
Vệ Huân cảm thấy hắn không hiểu đứa nhỏ trước mặt.
Vệ Lam thấy hắn không nói lời nào, rất tự nhiên nói tiếp, "Chiếc xe này sẽ phun nước đó, nhưng không thể biểu diễn cho anh xem ở chỗ này đâu, em có thể biểu diễn cho anh xem ở trong nhà."
Vệ Huân hơi đau đầu, "Mày cảm thấy tao thích mấy cái đó hả?"
"Không đâu." Vệ Lam nói, "Nhưng mà em thích lắm, mấy món này đều là đồ chơi em thích không đó, em lấy cái em thích đổi với cái em muốn, vậy mới công bằng."
Nhất thời Vệ Huân bị cậu nói đến ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn khuôn mặt non nớt của Vệ Lam, không thể nào tưởng tượng được, đứa nhỏ nhỏ thế này lại nói được những lời này.
Vệ Lam mỉm cười nhìn hắn, làm nũng với hắn: "Em cũng đã lấy thứ em thích ra đổi hết rồi, anh cho em vào được không? Anh ơi."4
Vệ Huân nhìn cậu, cuối cùng vẫn không từ chối, chỉ xoay người đi vào nhà. Đây vốn dĩ không nằm trong dự đoán của hắn, nhưng Vệ Lam đứng ngoài cửa, đôi mắt sáng ngời cười với hắn, giống như một đoá hoa bồ công anh. Vệ Huân còn chưa kịp từ chối mà đã vô thức nhường đường cho cậu vào. Hắn cảm thấy hướng đi này không đúng lắm, nên cũng không phản ứng Vệ Lam nữa, an tĩnh đi đằng trước, không nói được, cũng không nói không được.
Vệ Lam thông minh bao nhiều, cậu thấy Vệ Huân không đuổi cậu đi nữa, mà là xoay người vào nhà, thì đã biết Vệ Huân đồng ý. Vệ Lam thầm nghĩ, cậu biết mà, nhìn qua thì anh trai này không dễ ở chung, nhưng thật ra không dữ chút nào.
Cậu đi theo phía sau Vệ Huân, giọng điệu sung sướng nói, "Cảm ơn anh trai."
Vệ Huân coi như không nghe thấy, đi vào nhà rồi trực tiếp lên cầu thang.
Thím Vương thật kinh ngạc khi thấy Vệ Lam lại được Vệ Huân cho phép vào lần nữa, bà chăm sóc Vệ Huân gần như là từ nhỏ đến lớn, cũng coi như hiểu biết tính nết của cậu chủ nhà mình. Vệ Huân trời sinh bạc tình, bạc tình đến nỗi đến cha mình cũng không gần gũi, bọn họ ở cạnh nhau đó giờ đều không giống như cha con, càng giống hai người không hiểu sao lại bị kéo lại với nhau, bởi vì huyết thống mà phải cột vào nhau.
Ban đầu thím Vương còn nghĩ là vì từ nhỏ Vệ Nghiệp Thành chăm sóc Vệ Huân sơ sài, Vệ Huân thiếu tình thương nên mới làm quan hệ cha con như vậy. Nhưng sau này bà mới phát hiện, cũng không phải như thế, là vì trước nay Vệ Huân đều không khát cầu tình thương, cũng chưa từng có cảm xúc mất mát hay khổ sở quá mức gì.
Hắn luôn có thái độ lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện, cùng gần gũi với ai, không nói nhiều với người nào, dù là con gái đến nhà tỏ tình với hắn, cũng chỉ có thể nhận lấy một tiếng đóng cửa "ầm".
Mà trên mặt hắn, không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là trong ánh mắt lại lộ ra vài tia phiền chán.
Vệ Lam là người đầu tiên, không có bất kì quan hệ gì với Vệ Huân, thậm chí chỉ là gặp mặt hai lần, nhưng cố tình hai lần đều được Vệ Huân cho phép vào nhà.
Thím Vương rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì.
Vệ Lam ăn bánh kem trong phòng ăn nhà Vệ Huân, cậu chia cho thím Vương một miếng, hỏi thím Vương, "Ăn ngon không ạ?"
"Ngon." Thím Vương cười nói.
Vì thế, Vệ Lam lại để lại cho Vệ Huân một phần, đặt trên đĩa, thầm nghĩ mặc kệ hắn có ăn hay không, nếu ăn ngon vậy cứ chừa lại một phần cho hắn đi.
Cậu ăn bánh kem xong, lại xem phim hoạt hình thêm một lát, bị đoạn hài hước trong phim hoạt hình chọc cho cười ha ha ha. Lúc Vệ Huân ra khỏi thư phòng, đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười.
Hắn đi tới chỗ lan can cầu thang nhìn xuống, chỉ thấy Vệ Lam đang ngồi trên sô pha cười. Cười rất vui vẻ, Vệ Huân cảm thấy thật thần kỳ, hắn cũng từng 11-12 tuổi, nhưng lại chưa từng cười vui vẻ như vậy. Vệ Huân không hiểu lắm, chỉ xem TV thôi mà, sao lại có thể cười vui vẻ như vậy.
Hắn nhìn Vệ Lam, an tĩnh, trầm mặc, thậm chí hiếm khi cảm thấy, Vệ Lam cười rộ lên thật đẹp, tiếng cười cũng rất êm tai, không giống với vài đứa nhỏ, cười rộ lên lại ầm ĩ quá mức. Vệ Huân luôn biết, hắn không giống rất nhiều người, trời sinh hắn bạc tình, không có dao động tình cảm quá lớn, hắn không thiếu tình thương, nhưng cũng sẽ không thương ai, ngay cả cha mình, hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Từ nhỏ hắn đã biết trách nhiệm trên vai mình, nên hắn đặt hết tâm của mình vào chuyện làm sao để trở thành một người thừa kế ưu tú, hắn sẽ gặp mặt hoặc nói chuyện điện thoại với Vệ Nghiệp Thành định kỳ, nhận sự chỉ đạo của Vệ Nghiệp Thành, trần thuật quan điểm của mình, hoàn thành bài tập Vệ Nghiệp Thành giao cho mình, sau đó, học thêm càng nhiều thứ, để mình xuất sắc hơn nữa.
Thế giới này là thế giới của người mạnh, trước giờ Vệ Huân đều cho rằng như thế, nên hắn chỉ cần trở thành người mạnh là được.
Nhưng hắn nhìn Vệ Lam ngồi trên sô pha, bị phim hoạt hình chọc đến cười ha ha, đột nhiên hắn lại cảm thấy, nếu có thể mãi cười vui vẻ như vậy, cũng là một loại bản lĩnh, nhỉ. Vệ Huân cảm thấy theo lý thường chắc Vệ Lam sẽ có bản lĩnh này thôi, bởi vì cậu là cháu ngoại Vệ Minh, Vệ Minh còn một ngày, thì hắn còn một ngày cười vui vẻ như vậy, nhưng mà, nếu Vệ Minh không còn nữa thì sao? Vệ Huân rất tò mò, nếu có một ngày Vệ Minh không còn nữa, Vệ Hy có thể bảo vệ được thế lực của Vệ Minh sao? Có thể làm con cô vẫn giống như bây giờ, cười ngây thơ không chút sầu muộn nào sao?
Vệ Huân cảm thấy thật mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.