Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 232: Vệ Lam (7)
Lâm Áng Tư
18/11/2022
Vệ Lam nói sẽ viết xong, thì thành thật kiên định viết một trăm lần thật. Cậu viết rất nghiêm túc, đối chiếu với hai chữ "Vệ Huân" Vệ Huân viết cho cậu, thậm chí còn xé tờ giấy luyện chữ Viên Tiểu Bàn đã viết tới mỏng dính, bôi hết rồi cẩn thận viết tên Vệ Huân. Đến khi viết xong một trăm lần, Vệ Lam cũng đã viết nhuần nhuyễn hai chữ "Vệ Huân", thậm chí nhìn qua còn không kém Vệ Huân tự viết bao nhiêu.
Vệ Huân hơi kinh ngạc, trong lòng không hiểu sao lại hơi vui vẻ. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục giúp Vệ Lam chép bài mẫu, để cậu luyện chữ theo chữ của mình.
Bởi vì chuyện "ba quy tắc" lần trước, Vệ Lam và Vệ Huân trao đổi số điện thoại. Vệ Lam có số điện thoại của Vệ Huân như đã tìm được một trò chơi mới, cực kì vui vẻ nhiệt tình gọi điện nhắn tin cho Vệ Huân. Cậu thật sự làm được những gì Vệ Huân quy định cho cậu, mỗi ngày đều gọi điện báo cho Vệ Huân biết hôm nay mình có thể qua không trước, đôi khi cậu rảnh rỗi quá mức sẽ gọi rất nhiều lần một ngày.
Có mấy lần vì đang học mà Vệ Huân không có nghe điện thoại của Vệ Lam, sau khi Vệ Lam hỏi hắn lý do, thì bắt đầu sửa thành nhắn tin cho hắn, cho dù là đi học hay tan học nghỉ ngơi, Vệ Huân đều có thể nghe thấy âm thanh điện thoại mình rung rung, mở ra chỉ thấy tất cả đều là tin nhắn của Vệ Lam. Hoặc là báo cáo tiến độ luyện chữ của cậu, hoặc là hỏi hắn trưa nay ăn gì? Để mình tham khảo một chút.4
Đôi lúc Vệ Huân sẽ trả lời cậu, đôi lúc lại không, Vệ Lam cũng không ép buộc hắn, nếu hắn trả lời thì cậu sẽ nhắn lại liên tục, nếu hắn không trả lời thì Vệ Lam cũng không nhắn tiếp.
Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Huân cúi đầu bấm điện thoại, khó hiểu nói, "Cậu làm gì đó? Mấy ngày nữa ra ngoài chơi không?"
"Không." Vệ Huân lời ít mà ý nhiều.
"Hai tháng nay cậu càng ngày càng thanh tâm hoả dục đó, gần như là cậu tham gia cuộc hẹn nào."
"Ừ."
"Cậu còn ừ!!" Lâm Tây Trạch cảm thấy hắn quả thật không biết hối cải, "Cậu ở nhà cũng không làm gì thì ra ngoài chơi với mọi người chút đi."
Vệ Huân trả lời tin nhắn của Vệ Lam xong, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, "Tôi bắt buộc phải đi sao?"
"Thì cũng không cần." Lâm Tây Trạch nói. Tuy Vệ Huân là trung tâm trong nhóm bọn họ, nhưng hắn ít lời cũng không gần gũi với ai, nên mọi người cũng đã quen với tính cô độc của hắn, mấy chuyện tụ hội bình thường này cũng không miễn cưỡng hắn.
Vệ Huân nghe Lâm Tây Trạch nói không cần, vừa lúc chuông tin nhắn vang lên, hắn cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn của Vệ Lam.
Lâm Tây Trạch nhìn hắn, cực kì muốn nhìn điện thoại của hắn, nghĩ thầm người bên kia là ai đây, không biết Vệ Huân không thích nhắn tin sao, còn nhắn liên tục nữa, có chuyện gì không thể nói chuyện điện thoại sao. Nhưng mà, Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Huân cúi đầu trả lời tin nhắn, sao hôm nay Vệ Huân tốt tính vậy? Tới giờ đã trả lời mấy tin rồi, còn có thể nhẫn nại trả lời tiếp nữa? Nếu là bình thường, không phải hắn đã ngại phiền dập máy rồi sao?
Lâm Tây Trạch cảm thấy kỳ quái nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thêm thì chuông vào tiết đã vang lên, Lâm Tây Trạch đành phải về chỗ của mình, chuẩn bị lên lớp.
Sau khi Vệ Lam bước vào thư phòng của Vệ Huân một tuần thì tặng hắn một con gấu lớn. Gấu bông rất lớn, còn lớn hơn cả Vệ Lam, cậu ôm con gấu, cả người đều bị con gấu che mất, chỉ âm thanh mang ý cười truyền đến từ phía sau, "Cho anh con này, hôm nay đến phiên nó."
Từ nhỏ Vệ Huân đã không có hứng thú với mấy món đồ chơi bằng bông này, hắn nhìn con gấu còn cao hơn Vệ Lam nửa cái, bất đắc dĩ nói: "Anh muốn nó làm gì?"
"Không phải là anh muốn nó mà là hôm nay đến phiên nó." Vệ Lam giải thích với hắn, "Trong mấy món đồ chơi còn lại của em, em thích nó nhất đó."
"Anh tặng nó cho mày, mày lấy về đi."
Vệ Lam thật cố gắng thò đầu ra từ sau con gấu, ấm ức làm nũng, "Đừng vậy mà, em thích nó nhất đó, nhận lấy đi."
Vệ Huân thấy cậu như vậy, cũng không còn cách nào, xách con gấu lớn trong lòng Vệ Lam lên, ôm vào lòng trực tiếp bế nó lên lâu. Vệ Lam vội vàng đi theo, chỉ thấy Vệ Huân đặt con gấu bên cạnh cái bàn nhỏ cậu hay ngồi làm bài tập, "Nè, để đây cho mày, nó ngồi làm bài với mày, được chứ."
Vệ Lam gật đầu, "Được được, anh nhận là được."
Vệ Huân nhìn thoáng qua con gấu bông không hợp phong cách với thư phòng này, cảm thấy thế nào thì mình cũng phải quăng bỏ con gấu này, nhưng hắn nghĩ đến giọng điệu làm nũng vừa rồi của Vệ Lam, không thể nghi ngờ, chân trước mình vừa ném con gấu này ra ngoài, chân sau Vệ Lam đã phải tức giận chạy ra nhặt con gấu lên, sau đó thở phì phì chạy về nhà, giận dỗi với mình.
Đúng là hắn đã quá hiểu biết Vệ Lam, Vệ Huân cảm thán.
Vệ Lam nhìn con gấu lớn được đặt cạnh bàn, đột nhiên nghĩ tới mấy món đồ chơi trước đó mình tặng cho Vệ Huân, tâm huyết dâng trào tò mò hỏi, "Anh, mấy món đồ chơi trước đó em tặng anh, anh để ở đâu thế?"
Vệ Huân nghe vậy, cố ý nói, "Bỏ rồi."
Vệ Lam không thể tin được, "Bỏ rồi?!"
"Nhìn anh giống người thích chơi mấy món đồ chơi đó sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam hơi tức giận, "Vậy thì anh cũng không thể bỏ được!"
"Nhưng lúc ấy anh cũng đã tịch thu rồi."
Đây là sự thật, lúc ấy Vệ Huân từ chối nhận đồ chơi của cậu, nên mỗi lần Vệ Lam đều đặt đồ chơi ở trên cầu thang, sau đó về nhà, đến hôm sau lại đặt đồ chơi, Vệ Lam phát hiện những món đồ chơi trước đó không còn ở đó, theo lý thường cậu nghĩ chắc là Vệ Huân cầm đi, nhưng thì ra là bị hắn ném mất.
Vệ Lam tưởng tượng đến cảnh Vệ Huân tiện tay bỏ đồ chơi của mình vào thùng rác, thì nhịn không được ấm ức, khổ sở, lại tưởng tượng đến, hoặc là hắn liếc cũng không liếc một cái, chỉ là lúc thím Vương quét dọn nói có đồ chơi ở trên cầu thang, rồi hắn nói thẳng, bỏ đi, sau đó, những món đồ chơi của mình, bị quăng vào túi đựng rác, giống như mấy loại rác khác, bị ném ra ngoài. Cậu cảm thấy mình hối hận, ngay từ đầu cậu đã không nên cho Vệ Huân đồ chơi của mình, mấy món đó đều là những món đồ chơi cậu rất thích, nhưng trong mắt Vệ Huân lại không khác gì rác rưởi.2
Cậu không nói nữa, cúi đầu yên lặng xoay người ra ngoài.
"Mày sao vậy? Đi đâu đó?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam còn chưa kịp bỏ cặp xuống, cậu mới từ nhà Vu Linh về, vội vội vàng vàng về nhà mình lấy gấu cưng, rồi để tài xế lái xe đưa cậu đến nhà Vệ Huân, vui vẻ đưa gấu cho Vệ Huân, đi theo Vệ Huân lên lầu, nhìn gấu bông của mình được đặt bên cạnh bàn. Vừa rồi cậu còn nghĩ lát nữa làm xong bài tập, cậu có thể ngồi trên đùi gấu cưng đọc truyện tranh, nhưng bây giờ Vệ Lam chỉ muốn về nhà.
"Em phải về nhà." Cậu thấp giọng nói.
"Tức giận?"
Vệ Lam không trả lời hắn.
Vệ Huân thầm nghĩ đúng là như mình đoán.
Hắn nhìn Vệ Lam từng bước từng bước ra ngoài, không chịu nói gì, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng nóng giận, lại đây."
Nhưng Vệ Lam lại không phản ứng hắn, trực tiếp ra khỏi thư phòng.
Vệ Huân cảm thấy cậu cũng thật quật cường, cất bước đuổi theo. Hắn đè bả vai Vệ Lam lại, chắn trước mặt cậu, nhưng Vệ Lam lại không nhìn hắn, trực tiếp cúi thấp đầu.
"Mày đang nổi cáu với anh sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam không nói lời nào.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh cho mày xem cái này." Vệ Huân nói, kéo cánh tay cậu về lại thư phòng, nhưng Vệ Lam lại không động đậy.
Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu vẫn cố chấp cúi đầu, không khỏi nhăn mày, hắn thấp giọng nói, "Vệ Lam, anh không thích người khác nổi cáu với anh."
Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nhìn Vệ Huân, mím môi thật chặt, trong mắt có ấm ức có tức giận còn có quật cường, cậu nói, "Vệ Huân, em không thích người khác không quý trọng đồ vật của em."
Cậu nhìn Vệ Huân, đôi mắt to nhìn chằm chằm hắn, ấm ức bên trong như muốn tràn ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn bướng bỉnh kiên định: "Anh không quý trọng đồ vật của em, từ đây về sau em sẽ không bao giờ cho anh bất cứ thứ gì nữa, gấu bông đã tặng anh rồi nên em không lấy đi, nhưng em không bao giờ cho anh bất cứ thứ gì nữa."
Cậu nói xong, lắc lắc cánh tay của mình lại không tránh thoát, đơn giản cầm tay Vệ Huân muốn hắn thả ra.
Vệ Huân bắt lấy tay cậu, Vệ Lam nói, "Buông tay, em phải về nhà."
Vệ Huân nhìn quật cường trong mắt cậu, không nói nên lời, hắn cảm thấy mình đang vác đá nện vào chân mình, vốn chỉ muốn chọc cậu một chút, cho cậu một vui vẻ bất ngờ, kết quả, mình còn phải giải thích với cậu, để cậu đừng tức giận.
Vệ Huân thấy trời xui đất khiến thế nào mà mình gặp phải tiểu khắc tinh này, lúc ngoan thì nghe lời muốn mạng, lúc ầm ĩ cũng cố chấp muốn mạng.
Vệ Lam thấy hắn không buông tay, hơi tức giận rồi, nhưng lại không muốn đánh nhau với hắn, vì thế nhấn mạnh: "Anh buông em ra."
Vệ Huân nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo chút tức giận của cậu, trực tiếp khiêng cậu lên, đi về hướng thư phòng.
Vệ Lam không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, dùng sức giãy giụa trong lòng hắn.
"Mày đừng lắc nữa." Vệ Huân nói.
"Anh thả em xuống."
Vệ Huân lười nói chuyện vô nghĩa với cậu, vững vàng khiêng người vào thư phòng, khiêng tới bàn làm việc của mình. Hắn thả Vệ Lam xuống, một tay giữ chặt Vệ Lam, phòng ngừa cậu vừa chạm đất đã chạy ra ngoài, một tay khác kéo ngăn kéo thứ hai bàn làm việc của mình.
"Tự xem đo."1
Vệ Lam thấy rồi, lúc Vệ Huân kéo ngăn tủ ra cậu đã thấy —— trong ngăn tủ, tất cả đều là đồ chơi trước đó mình đưa cho Vệ Huân.
Vệ Huân kéo tay cậu cho cậu kéo ngăn tủ thứ ba ra, bên trong giống ngăn tủ thứ hai, cũng đều là đồ chơi.
Vệ Huân dựa vào bàn làm việc, nhìn Vệ Lam, "Được rồi, không phải mày muốn về nhà sao? Bây giờ mày về được rồi đó."
Vệ Lam vẫn cảm thấy ấm ức, cậu nhìn đồ chơi trong ngăn tủ, lại nhìn Vệ Huân, "Anh gạt em làm gì?"
"Anh chỉ muốn chọc mày một chút, ai ngờ mày nổi tính lên lại cứng đầu như vậy."
"Vì sao lại lấy loại chuyện này chọc em?" Vệ Lam tỏ vẻ mình không thích rất rõ ràng, "Nếu em nói với anh, em bỏ hết bảng chữ mẫu anh cho em, một chữ cũng không viết, anh sẽ vui vẻ sao? Dù em nhỏ hơn anh, nhưng anh cũng không thể chọc em như vậy, em đã bao giờ chọc anh như vậy đâu."5
Vệ Huân nghe cậu nói, nhìn khuôn mặt đến còn chưa vui vẻ lại của cậu, trong lòng hiếm khi nổi lên áy náy. Hắn nhìn ánh mắt Vệ Lam nhìn mình, đơn thuần lại quật cường, hắn vươn tay sờ sờ tóc Vệ Lam, cong lưng nói với cậu, "Là anh sai, anh không nên chọc em như vậy, anh cũng không muốn làm em không vui, em đừng giận anh được không?"1
Vệ Huân lớn vậy rồi còn chưa từng nói ba chữ "là anh sai" với ai, đối với hắn mà nói, không người nào hay chuyện nào đáng để hắn xin lỗi, nhưng hắn nhìn đau lòng trong mắt Vệ Lam, bản năng nghĩ đến việc dùng lời nói đơn giản nhất làm cậu bớt giận, ba chữ đó cứ lơ đãng như vậy bị hắn nói ra.
Vệ Lam rất ít khi không vui, nên lúc cậu không vui sẽ cực kì khó dỗ. Cậu nghe Vệ Huân xin lỗi, cảm thấy mình nên tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy khó chịu vì vừa rồi hắn cố ý nói bỏ rồi. Vốn dĩ lúc vào nhà tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng bây giờ lại không tốt lên nổi.
Vệ Huân chưa từng dỗ người khác, thấy cậu không nói lời nào, cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể hỏi cậu, "Em vẫn không vui sao?"
Vệ Huân không hiểu, "Không phải em đã thấy rồi sao, anh giữ đồ chơi của em đàng hoàng, không có quăng bỏ, anh cũng đã đồng ý sau này không chọc em như vậy nữa, em vẫn không vui sao?"
Vệ Lam nhìn hắn, trong mắt có một ít vô tội và ngây thơ, hình như không biết nên làm gì bây giờ.
Vệ Huân hiếm khi phát sầu, "Vệ Lam, anh chưa từng tiếp xúc với đứa nhỏ nào nhỏ như em, càng chưa từng dỗ người nào khác, nên em nghĩ cái gì thì nói với anh, em nói với anh làm thế nào thì em mới không tức giận khổ sở nữa."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp, "Chúng ta làm lại một lần." Cậu nói.
Vệ Huân không hiểu lắm, "Là sao?"
"Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, em vào nhà anh lần nữa, hỏi anh lại lần nữa."
Đây là lần đầu tiên Vệ Huân nghe thấy cách giải quyết thế này, hắn hơi khó hiểu, Vệ Lam cảm thấy cứ làm lại như vậy một lần, thì có thể coi như chưa từng có chuyện đã xảy ra trước đó sao?
Vệ Lam nhẹ giọng nói, "Được không?"
Vệ Huân gật đầu, không có gì là không thể, xin lỗi hắn cũng nói rồi, còn có cái gì không được.
Vệ Lam thấy hắn đồng ý, vô thức nở nụ cười, cậu chạy đến bên cạnh bàn bế con gấu còn lớn hơn cậu lên, sau đó chạy ra khỏi thư phòng. Vệ Huân lo lắng tầm mắt của cậu bị con gấu che mất, xuống lầu không tiện, vì thế đi qua giúp cậu ôm con gấu xuống cầu thang, đi đến huyền quan, chỗ vừa rồi cậu đứng.
Vệ Lam ra cửa, đứng ngoài cửa một lát rồi mới ấn chuông cửa vang lên. Vệ Huân mở cửa, đã nhìn thấy cả người Vệ Lam đều bị con gấu bông che mất, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của cậu, "Cho anh con này, hôm nay đến phiên nó."
Là câu đầu tiên cậu nói khi tới đây.
Vệ Huân không nói lại lời hắn nói trước đó, mà nói, "Con gấu này thật đáng yêu, để bên cạnh bàn học của em đi."1
Câu này không giống lúc nãy, nhưng lại làm Vệ Lam rất vui vẻ, cậu cố gắng thò đầu mình ra, cười nói, "Dạ được."
Vệ Huân nhận lấy con gấy, ôm nó lên lầu, Vệ Lam theo sát, nhìn hắn đặt con gấu lên bàn nhỏ.
Vệ Lam hỏi hắn, "Quà trước đó em tặng cho anh đâu?"
Vệ Huân cười cười, hắn rất ít cười, bởi vậy mỗi lần cười, Vệ Lam đều rất nghiêm túc nhìn, cảm thấy thật hiếm thấy.
Vệ Huân kéo cậu đến bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo thứ hai và thứ ba ra, "Em xem." Hắn ôn nhu nói.
Tâm tình Vệ Lam lập tức tốt trở lại, cậu nhìn đồ chơi trong ngăn kéo, lại nhìn nhìn Vệ Huân, không thể ngăn được nụ cười.
Vệ Huân hỏi cậu, "Giờ vui rồi chứ?"
Vệ Lam gật đầu.
Vệ Huân thầm nghĩ xem như dỗ xong, đứa nhỏ nào cũng khó dỗ vậy sao?2
Tâm trạng của Vệ Lam tốt lại, cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với Vệ Huân, cậu hỏi Vệ Huân, "Có phải em rất khó dỗ không?"
"Khó dỗ hơn tưởng tượng." Vệ Huân nói, "Nhưng ai kêu em là ông trời con đâu."
Vệ Lam nghe hắn nói lời bao dung, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cậu giữ chặt vạt áo của Vệ Huân, quơ quơ, thay mình giải thích: "Thật ra thì em không khó dỗ đâu, tại hồi nãy em tức giận khó chịu thật đó, nên mới vậy, lần sau anh cũng không được làm vậy nữa."
"Yên tâm đi, không đâu."
"Chúng ta làm hoà." Vệ Lam nói.
Vệ Huân cảm thấy đúng là con nít, còn dùng cái từ "làm hoà" này, còn phải nói ra miệng.
Hắn gật gật đầu, rất phối hợp nói, "Ừ."
Vệ Lam rất vui vẻ bổ nhào vào lòng hắn ôm lấy hắn, "Anh, anh thật sự quá tốt."
Vệ Huân nhìn Vệ Lam đang vui sướng ôm mình, nhớ lại vài phút trước, mình khiêng nó lên, nó còn giãy giụa muốn xuống, bây giờ lại chủ động bổ nhào vào lòng mình nói "Anh, anh thật sự quá tốt", nói gì thì là đó, đều dựa vào vui buồn của cậu. Vệ Huân mơ hồ cảm thấy, đứa nhỏ hắn nuôi, hình như có cá tính hơn những đứa nhỏ khác một chút.
Vệ Huân hơi kinh ngạc, trong lòng không hiểu sao lại hơi vui vẻ. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục giúp Vệ Lam chép bài mẫu, để cậu luyện chữ theo chữ của mình.
Bởi vì chuyện "ba quy tắc" lần trước, Vệ Lam và Vệ Huân trao đổi số điện thoại. Vệ Lam có số điện thoại của Vệ Huân như đã tìm được một trò chơi mới, cực kì vui vẻ nhiệt tình gọi điện nhắn tin cho Vệ Huân. Cậu thật sự làm được những gì Vệ Huân quy định cho cậu, mỗi ngày đều gọi điện báo cho Vệ Huân biết hôm nay mình có thể qua không trước, đôi khi cậu rảnh rỗi quá mức sẽ gọi rất nhiều lần một ngày.
Có mấy lần vì đang học mà Vệ Huân không có nghe điện thoại của Vệ Lam, sau khi Vệ Lam hỏi hắn lý do, thì bắt đầu sửa thành nhắn tin cho hắn, cho dù là đi học hay tan học nghỉ ngơi, Vệ Huân đều có thể nghe thấy âm thanh điện thoại mình rung rung, mở ra chỉ thấy tất cả đều là tin nhắn của Vệ Lam. Hoặc là báo cáo tiến độ luyện chữ của cậu, hoặc là hỏi hắn trưa nay ăn gì? Để mình tham khảo một chút.4
Đôi lúc Vệ Huân sẽ trả lời cậu, đôi lúc lại không, Vệ Lam cũng không ép buộc hắn, nếu hắn trả lời thì cậu sẽ nhắn lại liên tục, nếu hắn không trả lời thì Vệ Lam cũng không nhắn tiếp.
Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Huân cúi đầu bấm điện thoại, khó hiểu nói, "Cậu làm gì đó? Mấy ngày nữa ra ngoài chơi không?"
"Không." Vệ Huân lời ít mà ý nhiều.
"Hai tháng nay cậu càng ngày càng thanh tâm hoả dục đó, gần như là cậu tham gia cuộc hẹn nào."
"Ừ."
"Cậu còn ừ!!" Lâm Tây Trạch cảm thấy hắn quả thật không biết hối cải, "Cậu ở nhà cũng không làm gì thì ra ngoài chơi với mọi người chút đi."
Vệ Huân trả lời tin nhắn của Vệ Lam xong, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, "Tôi bắt buộc phải đi sao?"
"Thì cũng không cần." Lâm Tây Trạch nói. Tuy Vệ Huân là trung tâm trong nhóm bọn họ, nhưng hắn ít lời cũng không gần gũi với ai, nên mọi người cũng đã quen với tính cô độc của hắn, mấy chuyện tụ hội bình thường này cũng không miễn cưỡng hắn.
Vệ Huân nghe Lâm Tây Trạch nói không cần, vừa lúc chuông tin nhắn vang lên, hắn cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn của Vệ Lam.
Lâm Tây Trạch nhìn hắn, cực kì muốn nhìn điện thoại của hắn, nghĩ thầm người bên kia là ai đây, không biết Vệ Huân không thích nhắn tin sao, còn nhắn liên tục nữa, có chuyện gì không thể nói chuyện điện thoại sao. Nhưng mà, Lâm Tây Trạch nhìn Vệ Huân cúi đầu trả lời tin nhắn, sao hôm nay Vệ Huân tốt tính vậy? Tới giờ đã trả lời mấy tin rồi, còn có thể nhẫn nại trả lời tiếp nữa? Nếu là bình thường, không phải hắn đã ngại phiền dập máy rồi sao?
Lâm Tây Trạch cảm thấy kỳ quái nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thêm thì chuông vào tiết đã vang lên, Lâm Tây Trạch đành phải về chỗ của mình, chuẩn bị lên lớp.
Sau khi Vệ Lam bước vào thư phòng của Vệ Huân một tuần thì tặng hắn một con gấu lớn. Gấu bông rất lớn, còn lớn hơn cả Vệ Lam, cậu ôm con gấu, cả người đều bị con gấu che mất, chỉ âm thanh mang ý cười truyền đến từ phía sau, "Cho anh con này, hôm nay đến phiên nó."
Từ nhỏ Vệ Huân đã không có hứng thú với mấy món đồ chơi bằng bông này, hắn nhìn con gấu còn cao hơn Vệ Lam nửa cái, bất đắc dĩ nói: "Anh muốn nó làm gì?"
"Không phải là anh muốn nó mà là hôm nay đến phiên nó." Vệ Lam giải thích với hắn, "Trong mấy món đồ chơi còn lại của em, em thích nó nhất đó."
"Anh tặng nó cho mày, mày lấy về đi."
Vệ Lam thật cố gắng thò đầu ra từ sau con gấu, ấm ức làm nũng, "Đừng vậy mà, em thích nó nhất đó, nhận lấy đi."
Vệ Huân thấy cậu như vậy, cũng không còn cách nào, xách con gấu lớn trong lòng Vệ Lam lên, ôm vào lòng trực tiếp bế nó lên lâu. Vệ Lam vội vàng đi theo, chỉ thấy Vệ Huân đặt con gấu bên cạnh cái bàn nhỏ cậu hay ngồi làm bài tập, "Nè, để đây cho mày, nó ngồi làm bài với mày, được chứ."
Vệ Lam gật đầu, "Được được, anh nhận là được."
Vệ Huân nhìn thoáng qua con gấu bông không hợp phong cách với thư phòng này, cảm thấy thế nào thì mình cũng phải quăng bỏ con gấu này, nhưng hắn nghĩ đến giọng điệu làm nũng vừa rồi của Vệ Lam, không thể nghi ngờ, chân trước mình vừa ném con gấu này ra ngoài, chân sau Vệ Lam đã phải tức giận chạy ra nhặt con gấu lên, sau đó thở phì phì chạy về nhà, giận dỗi với mình.
Đúng là hắn đã quá hiểu biết Vệ Lam, Vệ Huân cảm thán.
Vệ Lam nhìn con gấu lớn được đặt cạnh bàn, đột nhiên nghĩ tới mấy món đồ chơi trước đó mình tặng cho Vệ Huân, tâm huyết dâng trào tò mò hỏi, "Anh, mấy món đồ chơi trước đó em tặng anh, anh để ở đâu thế?"
Vệ Huân nghe vậy, cố ý nói, "Bỏ rồi."
Vệ Lam không thể tin được, "Bỏ rồi?!"
"Nhìn anh giống người thích chơi mấy món đồ chơi đó sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam hơi tức giận, "Vậy thì anh cũng không thể bỏ được!"
"Nhưng lúc ấy anh cũng đã tịch thu rồi."
Đây là sự thật, lúc ấy Vệ Huân từ chối nhận đồ chơi của cậu, nên mỗi lần Vệ Lam đều đặt đồ chơi ở trên cầu thang, sau đó về nhà, đến hôm sau lại đặt đồ chơi, Vệ Lam phát hiện những món đồ chơi trước đó không còn ở đó, theo lý thường cậu nghĩ chắc là Vệ Huân cầm đi, nhưng thì ra là bị hắn ném mất.
Vệ Lam tưởng tượng đến cảnh Vệ Huân tiện tay bỏ đồ chơi của mình vào thùng rác, thì nhịn không được ấm ức, khổ sở, lại tưởng tượng đến, hoặc là hắn liếc cũng không liếc một cái, chỉ là lúc thím Vương quét dọn nói có đồ chơi ở trên cầu thang, rồi hắn nói thẳng, bỏ đi, sau đó, những món đồ chơi của mình, bị quăng vào túi đựng rác, giống như mấy loại rác khác, bị ném ra ngoài. Cậu cảm thấy mình hối hận, ngay từ đầu cậu đã không nên cho Vệ Huân đồ chơi của mình, mấy món đó đều là những món đồ chơi cậu rất thích, nhưng trong mắt Vệ Huân lại không khác gì rác rưởi.2
Cậu không nói nữa, cúi đầu yên lặng xoay người ra ngoài.
"Mày sao vậy? Đi đâu đó?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam còn chưa kịp bỏ cặp xuống, cậu mới từ nhà Vu Linh về, vội vội vàng vàng về nhà mình lấy gấu cưng, rồi để tài xế lái xe đưa cậu đến nhà Vệ Huân, vui vẻ đưa gấu cho Vệ Huân, đi theo Vệ Huân lên lầu, nhìn gấu bông của mình được đặt bên cạnh bàn. Vừa rồi cậu còn nghĩ lát nữa làm xong bài tập, cậu có thể ngồi trên đùi gấu cưng đọc truyện tranh, nhưng bây giờ Vệ Lam chỉ muốn về nhà.
"Em phải về nhà." Cậu thấp giọng nói.
"Tức giận?"
Vệ Lam không trả lời hắn.
Vệ Huân thầm nghĩ đúng là như mình đoán.
Hắn nhìn Vệ Lam từng bước từng bước ra ngoài, không chịu nói gì, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng nóng giận, lại đây."
Nhưng Vệ Lam lại không phản ứng hắn, trực tiếp ra khỏi thư phòng.
Vệ Huân cảm thấy cậu cũng thật quật cường, cất bước đuổi theo. Hắn đè bả vai Vệ Lam lại, chắn trước mặt cậu, nhưng Vệ Lam lại không nhìn hắn, trực tiếp cúi thấp đầu.
"Mày đang nổi cáu với anh sao?" Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam không nói lời nào.
"Được rồi, đừng nóng giận, anh cho mày xem cái này." Vệ Huân nói, kéo cánh tay cậu về lại thư phòng, nhưng Vệ Lam lại không động đậy.
Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu vẫn cố chấp cúi đầu, không khỏi nhăn mày, hắn thấp giọng nói, "Vệ Lam, anh không thích người khác nổi cáu với anh."
Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nhìn Vệ Huân, mím môi thật chặt, trong mắt có ấm ức có tức giận còn có quật cường, cậu nói, "Vệ Huân, em không thích người khác không quý trọng đồ vật của em."
Cậu nhìn Vệ Huân, đôi mắt to nhìn chằm chằm hắn, ấm ức bên trong như muốn tràn ra ngoài, nhưng giọng nói vẫn bướng bỉnh kiên định: "Anh không quý trọng đồ vật của em, từ đây về sau em sẽ không bao giờ cho anh bất cứ thứ gì nữa, gấu bông đã tặng anh rồi nên em không lấy đi, nhưng em không bao giờ cho anh bất cứ thứ gì nữa."
Cậu nói xong, lắc lắc cánh tay của mình lại không tránh thoát, đơn giản cầm tay Vệ Huân muốn hắn thả ra.
Vệ Huân bắt lấy tay cậu, Vệ Lam nói, "Buông tay, em phải về nhà."
Vệ Huân nhìn quật cường trong mắt cậu, không nói nên lời, hắn cảm thấy mình đang vác đá nện vào chân mình, vốn chỉ muốn chọc cậu một chút, cho cậu một vui vẻ bất ngờ, kết quả, mình còn phải giải thích với cậu, để cậu đừng tức giận.
Vệ Huân thấy trời xui đất khiến thế nào mà mình gặp phải tiểu khắc tinh này, lúc ngoan thì nghe lời muốn mạng, lúc ầm ĩ cũng cố chấp muốn mạng.
Vệ Lam thấy hắn không buông tay, hơi tức giận rồi, nhưng lại không muốn đánh nhau với hắn, vì thế nhấn mạnh: "Anh buông em ra."
Vệ Huân nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo chút tức giận của cậu, trực tiếp khiêng cậu lên, đi về hướng thư phòng.
Vệ Lam không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, dùng sức giãy giụa trong lòng hắn.
"Mày đừng lắc nữa." Vệ Huân nói.
"Anh thả em xuống."
Vệ Huân lười nói chuyện vô nghĩa với cậu, vững vàng khiêng người vào thư phòng, khiêng tới bàn làm việc của mình. Hắn thả Vệ Lam xuống, một tay giữ chặt Vệ Lam, phòng ngừa cậu vừa chạm đất đã chạy ra ngoài, một tay khác kéo ngăn kéo thứ hai bàn làm việc của mình.
"Tự xem đo."1
Vệ Lam thấy rồi, lúc Vệ Huân kéo ngăn tủ ra cậu đã thấy —— trong ngăn tủ, tất cả đều là đồ chơi trước đó mình đưa cho Vệ Huân.
Vệ Huân kéo tay cậu cho cậu kéo ngăn tủ thứ ba ra, bên trong giống ngăn tủ thứ hai, cũng đều là đồ chơi.
Vệ Huân dựa vào bàn làm việc, nhìn Vệ Lam, "Được rồi, không phải mày muốn về nhà sao? Bây giờ mày về được rồi đó."
Vệ Lam vẫn cảm thấy ấm ức, cậu nhìn đồ chơi trong ngăn tủ, lại nhìn Vệ Huân, "Anh gạt em làm gì?"
"Anh chỉ muốn chọc mày một chút, ai ngờ mày nổi tính lên lại cứng đầu như vậy."
"Vì sao lại lấy loại chuyện này chọc em?" Vệ Lam tỏ vẻ mình không thích rất rõ ràng, "Nếu em nói với anh, em bỏ hết bảng chữ mẫu anh cho em, một chữ cũng không viết, anh sẽ vui vẻ sao? Dù em nhỏ hơn anh, nhưng anh cũng không thể chọc em như vậy, em đã bao giờ chọc anh như vậy đâu."5
Vệ Huân nghe cậu nói, nhìn khuôn mặt đến còn chưa vui vẻ lại của cậu, trong lòng hiếm khi nổi lên áy náy. Hắn nhìn ánh mắt Vệ Lam nhìn mình, đơn thuần lại quật cường, hắn vươn tay sờ sờ tóc Vệ Lam, cong lưng nói với cậu, "Là anh sai, anh không nên chọc em như vậy, anh cũng không muốn làm em không vui, em đừng giận anh được không?"1
Vệ Huân lớn vậy rồi còn chưa từng nói ba chữ "là anh sai" với ai, đối với hắn mà nói, không người nào hay chuyện nào đáng để hắn xin lỗi, nhưng hắn nhìn đau lòng trong mắt Vệ Lam, bản năng nghĩ đến việc dùng lời nói đơn giản nhất làm cậu bớt giận, ba chữ đó cứ lơ đãng như vậy bị hắn nói ra.
Vệ Lam rất ít khi không vui, nên lúc cậu không vui sẽ cực kì khó dỗ. Cậu nghe Vệ Huân xin lỗi, cảm thấy mình nên tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy khó chịu vì vừa rồi hắn cố ý nói bỏ rồi. Vốn dĩ lúc vào nhà tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng bây giờ lại không tốt lên nổi.
Vệ Huân chưa từng dỗ người khác, thấy cậu không nói lời nào, cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể hỏi cậu, "Em vẫn không vui sao?"
Vệ Huân không hiểu, "Không phải em đã thấy rồi sao, anh giữ đồ chơi của em đàng hoàng, không có quăng bỏ, anh cũng đã đồng ý sau này không chọc em như vậy nữa, em vẫn không vui sao?"
Vệ Lam nhìn hắn, trong mắt có một ít vô tội và ngây thơ, hình như không biết nên làm gì bây giờ.
Vệ Huân hiếm khi phát sầu, "Vệ Lam, anh chưa từng tiếp xúc với đứa nhỏ nào nhỏ như em, càng chưa từng dỗ người nào khác, nên em nghĩ cái gì thì nói với anh, em nói với anh làm thế nào thì em mới không tức giận khổ sở nữa."
Vệ Lam nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp, "Chúng ta làm lại một lần." Cậu nói.
Vệ Huân không hiểu lắm, "Là sao?"
"Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, em vào nhà anh lần nữa, hỏi anh lại lần nữa."
Đây là lần đầu tiên Vệ Huân nghe thấy cách giải quyết thế này, hắn hơi khó hiểu, Vệ Lam cảm thấy cứ làm lại như vậy một lần, thì có thể coi như chưa từng có chuyện đã xảy ra trước đó sao?
Vệ Lam nhẹ giọng nói, "Được không?"
Vệ Huân gật đầu, không có gì là không thể, xin lỗi hắn cũng nói rồi, còn có cái gì không được.
Vệ Lam thấy hắn đồng ý, vô thức nở nụ cười, cậu chạy đến bên cạnh bàn bế con gấu còn lớn hơn cậu lên, sau đó chạy ra khỏi thư phòng. Vệ Huân lo lắng tầm mắt của cậu bị con gấu che mất, xuống lầu không tiện, vì thế đi qua giúp cậu ôm con gấu xuống cầu thang, đi đến huyền quan, chỗ vừa rồi cậu đứng.
Vệ Lam ra cửa, đứng ngoài cửa một lát rồi mới ấn chuông cửa vang lên. Vệ Huân mở cửa, đã nhìn thấy cả người Vệ Lam đều bị con gấu bông che mất, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của cậu, "Cho anh con này, hôm nay đến phiên nó."
Là câu đầu tiên cậu nói khi tới đây.
Vệ Huân không nói lại lời hắn nói trước đó, mà nói, "Con gấu này thật đáng yêu, để bên cạnh bàn học của em đi."1
Câu này không giống lúc nãy, nhưng lại làm Vệ Lam rất vui vẻ, cậu cố gắng thò đầu mình ra, cười nói, "Dạ được."
Vệ Huân nhận lấy con gấy, ôm nó lên lầu, Vệ Lam theo sát, nhìn hắn đặt con gấu lên bàn nhỏ.
Vệ Lam hỏi hắn, "Quà trước đó em tặng cho anh đâu?"
Vệ Huân cười cười, hắn rất ít cười, bởi vậy mỗi lần cười, Vệ Lam đều rất nghiêm túc nhìn, cảm thấy thật hiếm thấy.
Vệ Huân kéo cậu đến bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo thứ hai và thứ ba ra, "Em xem." Hắn ôn nhu nói.
Tâm tình Vệ Lam lập tức tốt trở lại, cậu nhìn đồ chơi trong ngăn kéo, lại nhìn nhìn Vệ Huân, không thể ngăn được nụ cười.
Vệ Huân hỏi cậu, "Giờ vui rồi chứ?"
Vệ Lam gật đầu.
Vệ Huân thầm nghĩ xem như dỗ xong, đứa nhỏ nào cũng khó dỗ vậy sao?2
Tâm trạng của Vệ Lam tốt lại, cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với Vệ Huân, cậu hỏi Vệ Huân, "Có phải em rất khó dỗ không?"
"Khó dỗ hơn tưởng tượng." Vệ Huân nói, "Nhưng ai kêu em là ông trời con đâu."
Vệ Lam nghe hắn nói lời bao dung, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cậu giữ chặt vạt áo của Vệ Huân, quơ quơ, thay mình giải thích: "Thật ra thì em không khó dỗ đâu, tại hồi nãy em tức giận khó chịu thật đó, nên mới vậy, lần sau anh cũng không được làm vậy nữa."
"Yên tâm đi, không đâu."
"Chúng ta làm hoà." Vệ Lam nói.
Vệ Huân cảm thấy đúng là con nít, còn dùng cái từ "làm hoà" này, còn phải nói ra miệng.
Hắn gật gật đầu, rất phối hợp nói, "Ừ."
Vệ Lam rất vui vẻ bổ nhào vào lòng hắn ôm lấy hắn, "Anh, anh thật sự quá tốt."
Vệ Huân nhìn Vệ Lam đang vui sướng ôm mình, nhớ lại vài phút trước, mình khiêng nó lên, nó còn giãy giụa muốn xuống, bây giờ lại chủ động bổ nhào vào lòng mình nói "Anh, anh thật sự quá tốt", nói gì thì là đó, đều dựa vào vui buồn của cậu. Vệ Huân mơ hồ cảm thấy, đứa nhỏ hắn nuôi, hình như có cá tính hơn những đứa nhỏ khác một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.