Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản
Chương 21
Dạ Nguyệt Dao Ca
05/10/2020
Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh
Vừa thấy con trai đến Chung Hân Ý liền yên tâm: "Vừa nãy tự nhiên có người lao đến cướp túi của mẹ, nhưng Tiểu Lý đã đuổi theo hắn rồi."
Tiểu Lý là vệ sĩ đặc biệt của Tần Thâm và mẹ anh, từng là bộ đội xuất ngũ, quả nghiên là xuất thân từ bộ đội. Chung Hân Ý vừa nói xong thì anh vệ sĩ cơ bắp Tiểu Lý cũng bắt được người đàn ông kia mang lại đây.
"Phu nhân, đã lấy được túi sách, không bị mở ra."
Đưa túi cho Chung Hân Ý, biết ảnh chụp vẫn còn nên cũng không kiểm tra nữa, vệ sĩ nhà mình làm việc nên bà rất yên tâm.
Người đàn ông bị bắt lại liều mạng giãy giụa để trốn, nhưng bị Tiểu Lý dùng sức nhéo một cái vào sau gáy nên thành thật hơn không ít, chỉ là trong lòng đang hối hận vô cùng, hôm nay sao lại xui xẻo thế không biết!
Hắn đã sớm để ý đến cái cô nhi viện này thường xuyên có những kẻ có tiền đến làm từ thiện, vì vậy đã ở đây theo dõi một thời gian dài tìm cơ hội ra tay cướp đồ.
Lúc đầu hắn còn thấy cơ hội may mắn đã đến, người đàn bà hôm nay không có tài xế riêng đưa đón. Nhưng ai ngờ vệ sĩ của bà ta còn lợi hại hơn so với những người hắn đã gặp.
Lúc này Tần Thâm mới chú ý tới Hứa Diệu có chút chật vật đứng cạnh mẹ mình. Trước kia có nghe ngóng tin tức của Mạc Nhiên nên anh cũng nhận ra đây là mẹ cô.
Anh biết Mạc Nhiên rất quan tâm đến người nhà, bây giờ thấy Hứa Diệu như vậy không khỏi nhíu mày hỏi Tiểu Lý: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Tổng giám đốc, đây là người cướp đồ của phu nhân, tôi đã gọi 110, tý nữa cảnh sát sẽ đến đây."
Chung Hân Ý ở bên cạnh cũng giới thiệu với con trai: "Đây là người hôm trước mẹ nói với con, Mạc phu nhân, vừa nãy bà ấy giúp mẹ nên bị người ta đẩy ngã. Tý nữa con chở chúng ta đi bệnh viện Đế Đô một chuyến để bác sĩ kiểm tra, tốt nhất không nên để bị thương."
Tần Thâm nghiêm túc gật đầu, cho dù mẹ không nhắc đến anh cũng muốn làm như vậy. Anh vĩnh viễn không quên được ngày trước thấy Mạc Nhiên trong lúc ngủ khóc lóc gọi cha mẹ, anh không muốn lại thấy cô phải khóc đau lòng như vậy.
Hứa Diệu nghe vậy vội vàng từ chối: "Không cần phiền phức như thế, tôi không sao cả, hơn nữa còn chưa đến giờ tan làm..."
Chuyện này thì dễ giải quyết, Chung Hân Ý cũng nhớ đến viện trưởng còn đứng bên cạnh nói: "Nhậm viện trưởng, bà cũng thấy cô giáo Hứa vừa giúp tôi giữ túi mà xảy ra chuyện, hơn nữa lại bị thương, hôm nay bà có thể cho bà ấy tan làm sớm một lát không?"
Viện trưởng cũng bị việc phát sinh ngoài ý muốn hôm nay dọa cho hoảng sợ, cũng đại khái đoán được thân phận Hứa Diệu cũng không phải bình thường, bà sao dám từ chối: "Tất nhiên là được. Cô giáo Hứa hôm nay cũng bị hoảng sợ, nên về nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngày mai lại đến làm."
Viện trưởng đã đồng ý nên Hứa Diệu cũng không thể từ chối ý tốt của Chung Hân Ý, bà đành phải gật đầu đồng ý. Đợi sau khi cảnh sát đến ghi chép tất cả về sự việc, sau đó bắt tên trộm kia đi thì việc này coi như được giải quyết.
Mời hai vị phu nhân lên xe, Tần Thâm trở lại vị trí lái, cài dây an toàn cẩn thận sau đó nổ máy.
Sau khi bọn họ đã đi được mười phút, Mạc Nhiên vội vàng xuất hiện ở cổng cô nhi viện. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt cô có cảm xúc vô cùng hoảng loạn. Nếu không phải cô cố trấn an lại thì trạng thái của Mạc Nhiên bây giờ giống hệt như lúc cô vừa mất đi cha mẹ.
Cô không cách nào quên được vừa nãy mình gọi điện thoại cho mẹ nhưng không ai nghe thậm chí còn tắt máy. Sợ bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới không thể nghe máy.
Mạc Nhiên muốn làm việc ở đoàn phim, nhưng một khi vào đấy thì công việc bận rộn, không có thời gian rảnh để ở bên Hứa Diệu nên muốn lợi dụng hai ngày còn nghỉ đi đón mẹ tan làm, ở cùng mẹ nhiều hơn một chút.
Nhưng cô không ngờ được lúc cô gọi cho Hứa Diệu hỏi thời gian tan làm thì chỉ nghe được tiếng trong điện thoại vọng ra "Người bạn gọi hiện không liên lạc được.", cô gọi lại mấy lần nhưng đều như vậy.
Chuyện này làm cho Mạc Nhiên không thể tỉnh táo nổi. Bởi vì đã vụt mất một lần, nên đến khi có được lần nữa liền trở nên lo được lo mất.
Trên đường đi trong lòng Mạc nhiên đã nghĩ tới vô số kết quả xấu. đến khi đứng trước cửa cô nhi viện tay chân cô vẫn còn run rẩy, răng hàm cắn chặt môi dưới che dấu sợ hãi trong lòng.
"Cô gái, cô muốn tìm ai sao?" Viện trưởng đi ngang qua nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ngoài cổng, thấy dáng vẻ cô giống như muốn tìm ai đó nên lắm lời hỏi một câu.
Nghe thấy giọng nói Mạc Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấy viện trưởng như bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Chào ngài... xin hỏi một chút, có phải Hứa Diệu làm ở đây không? Tôi là con gái bà ấy, đến đón bà tan làm"
Con gái của cô giáo Hứa? Trong chớp mắt viện trưởng sợ hãi cảm thán, không nghĩ đến con gái của cô giáo Hứa lại là một đại mỹ nhân, nếu không phải bà chưa từng thấy trên TV chỉ sợ rằng nghĩ đây là một đại minh tinh đấy.
Sau khi cảm thán mẫu gen của cô giáo Hứa thật tốt, viện trưởng ôn hòa nói: "A cô là con gái của cô giáo Hứa, nhưng cô đến chậm một bước rồi, cô giáo Hứa vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã đi với bạn bà ấy rồi."
Nếu Tần phu nhân và cô giáo Hứa quen biết nhau còn có vẻ rất quen thuộc, chắc hẳn hai người là bạn bè.
Hai chữ "Ngoài ý muốn"* làm trong lòng Mạc Nhiên rơi lộp bộp một tiếng. Nhưng cũng may viện trưởng nhanh chóng tóm tắt lại một lần sự việc vừa nãy. Hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, tảng đá lớn trong lòng cô mới được thả xuống.
*Ngoài ý muốn: 意外
Không nghĩ tới mẹ cô đi với Tần phu nhân, hơn nữa... vị tổng giám đốc Tần thị cũng ở đấy? Tuy lần trước cô đã xác nhận người kia không phải Tần Thâm mà cô biết, nhưng Mạc Nhiên vẫn theo bản năng mà nghĩ đến người đó.
Nhưng người ta cũng chỉ đến đón Tần phu nhân làm từ thiện về nhà, gặp phải chuyện này cũng là trùng hợp thôi, cô không nên nghĩ nhiều như vậy.
Nghĩ thế Mạc Nhiên cũng không tiếp tục nghĩ về chuyện của Tần Thâm nữa, lộ ra nụ cười dễ gây hảo cảm với trưởng bối nói: "Vậy ngài có biết mẹ tôi đi bệnh viện nào không?"
Mặc dù chỉ ngã một cái nhưng cũng không thể xem thường.
"Tôi nghe nói bọn họ đi bệnh viện Đế Đô."
"Vâng, cảm ơn viện trưởng." Nghe được câu trả lời Mạc Nhiên nhanh chóng đi đến bệnh viện, chỉ cần biết mẹ không có chuyện gì là tốt rồi.
Bên kia Tần Thâm đã đưa Hứa Diệu đến bệnh viện Đế Đô, hơn nữa còn chuẩn bị tốt số chờ xếp hàng.
Hứa Diệu vốn không muốn Chung Hân Ý và Tần Thâm lãng phí thời gian ở đây chờ bà. Nhưng vừa liếc mắt nhìn qua đột nhiên thấy trên cổ Tần Thâm đeo một khối ngọc màu đen.
Lúc trước lực chú ý của bà không đặt trên người Tần Thâm, bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra cái này.
Cái khối ngọc màu đen này, nếu bà không nhìn nhầm, thì nó giống với cái trên cổ của Nhiên Nhiên? Chỉ qua là màu sắc hai cái bất đồng với nhau.
Theo ánh mắt của bà, Chung Hân Ý cũng phát hiện trên cổ con trai mình đột nhiên có một khối ngọc, cảm thấy kì quái nói: "Đây là khối ngọc mà bà nội đưa cho con? Hình như đã lâu rồi mẹ không thấy con đeo, sao tự nhiên hôm nay lại lấy ra đeo?"
Chung Hân Ý vẫn còn nhớ rõ đã lâu rồi bà không thấy con trai đeo cái khối ngọc này trên cổ. Lúc trước bà còn cho rằng con trai không thích đeo đồ trên cổ nên không hỏi. Hơn nữa lão phu nhân trong nhà đã qua đời, nên cũng không để ý nhiều. Nhưng đã qua nhiều năm, nay lại thấy lần nữa, Chung Hân Ý không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tần Thâm không chút hoang mang mà nói dối: "Khi còn nhỏ ham chơi nên không cẩn thận đánh rơi ở đâu đấy, mấy hôm trước lúc thu dọn đồ đạc đột nhiên tìm thấy nên đeo lại, dù sao cũng là tấm lòng của bà nội."
Chung Hân Ý nghe con trai nói nó ham chơi bà hoàn toàn không thể hình dung được từ này và nó có liên quan chỗ nào, nên đứng bên cạnh trêu chọc nói: "Nếu con mà ham chơi thì tốt rồi, mẹ còn chưa thấy con có chỗ nào so với đứa bé làm cho người lớn bớt lo lắng hơn. Nhưng quả thật là giống vậy, lúc con liều mạng dốc sức tìm thì không thấy, nay ở trong lúc lơ đãng lại tìm được."
"Đây cũng là ngọc của bà nội cho con đeo để cầu bình an, con mang nó bên người cũng tốt, không uổng phí tầm lòng của bà nội con."
Lúc này Hứa Diệu rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi một câu: "Cho tôi mạo muội hỏi một câu, có thể cho tôi biết lão phu nhân xin được khối ngọc này ở đâu không?"
Nhớ đến lần trước gặp được Hứa Diệu ở cửa chùa Hạc Linh, Chung Hân Ý biết Hứa Diệu rất tin tưởng mấy thứ này, cho nên bà cũng muốn xin một cái cho con gái để bảo vệ bình an, nên nói thẳng: "Tôi nghe mẹ chồng tôi nói hình như xin được ở chỗ vị đại sư của chùa Hạc Linh. Nghe nói trên thế giới cũng chỉ có hai khối ngọc giống nhau như đúc, rất khó xin. Lúc trước mẹ chồng tôi tốn không ít công sức để xin đại sư Vân Hạc. Bây giờ không biết có còn không nữa."
Thật ra Chung Hân Ý không tin khối ngọc này lại quý giá như vậy. Không chừng nói trên thế giới chỉ có hai cái chỉ là nói lừa lão nhân gia. Nhưng nếu lão nhân gia thích, bà cũng không nên nói nhiều, coi như lão nhân gia mua niềm vui.
Vừa nghe đến Vân Hạc đại sư, Hứa Diệu trong lòng âm thầm nói: quả nhiên. Nhưng trước kia bà cũng không nghe đại sư nói có hai khối ngọc. Không ngờ hôm nay lại thấy một khối ngọc giống y hệt trên người tổng giám đốc Tần.
Hứa Diệu cảm thấy có một sự trùng hợp đến vi diệu.
Đại khái là cảm thấy trùng hợp, Hứa Diệu liền cảm thán: "Vậy thật là trùng hợp, trên người con gái tôi cũng đeo một khối ngọc giống y hệt khối ngọc này, chẳng qua là màu trắng. Trước kia cũng xin được ở chỗ Vân Hạc đại sư, bỏ qua sự tương phản về màu sắc thì giống nhau như đúc."
Câu này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tần Thâm, sau đó anh cúi đầu cầm khối ngọc trên cổ ở trong tay mà vuốt ve. Vậy mà Nhiên Nhiên cũng có một cái giống hệt anh?
Anh không khỏi vui vẻ trong đau khổ mà nghĩ, điều này chứng minh giữa bọn họ có duyên phận?
Nhưng khi nghĩ đến việc Hạ Thừa Diễn giữ khối ngọc này lâu như vậy. Hơn nữa Nhiên Nhiên còn từng thích anh ta. Tần Thâm hơi híp mắt, trong lòng âm thầm ghim Hạ Thừa Diễn một dấu.
Chung Hân Ý cũng bị gợi lên lòng hiếu kì: "Còn có chuyện như vậy?"
"Còn thần kỳ hơn." Hứa Diệu nhìn khối ngọc mà lòng tràn ngập cảm xúc khác nhau. "Mấy hôm trước con gái tôi vào viện một lần, nhưng sau khi con bé tỉnh lại thì trở nên giống với những cô gái bình thường khác. Hơn nữa đúng lúc đấy khối ngọc kia vỡ giống như thay con bé tránh một kiếp nạn."
Trước kia Chung Hân Ý cũng nghe nói con gái Mạc gia có vấn đề về chỉ số thông minh, sau khi nghe Hứa Diệu nói càng mở to hai mắt mà kinh ngạc: "Nói không chừng đây là một nguyên nhân khác của y học, chứ một khối ngọc có thể làm nên điều thần kỳ vậy sao?"
Ngược lại Hứa Diệu rất tin tưởng vào việc này: "Trong điện thoại của tôi có ảnh chụp trước khi nó vỡ, để tôi cho bà xem."
Nói xong Hứa Diệu lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng ấn vài lần cũng không có phản ứng, màn hình vẫn đen. Mãi đến khi khởi động lại máy thì điện thoại mới sáng lên, lúc này Hứa Diệu mới hiểu ra: "Thì ra là tắt máy, thảo nào không mở được, chắc vừa nãy ngã nên mới bị tắt máy."
Sau vài giây cuối cùng máy cũng khởi động lại, chỉ là Hứa Diệu chưa kịp mở album thì đã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của con gái.
"Thôi xong, lúc điện thoại tôi bị tắt máy Nhiên Nhiên đã gọi tới nhiều lần, chắc là có việc gấp. Tôi lại chưa về nhà, chỉ sợ con bé lo lắng gần chết!."
Chung Hân Ý cũng không vội mà nói: "Vậy bà mau gọi điện lại báo bình an cho con bé đi."
Hứa Diệu lập tức gọi điện lại, điện thoại vừa mới kết nối bên trong liền truyền ra giọng nói trong trẻo của Mạc Nhiên kèm theo vẻ sốt ruột: "Mẹ bây giờ mẹ đang ở tầng mấy của bệnh viện? Con đã tới bệnh viện rồi, bây giờ sẽ đi tìm mẹ!"
Thính lực của Tần Thâm rất tốt đúng lúc nghe được câu này, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia hoảng loạn. (Hy: này thì cho anh ngầu, có giỏi thì giả bộ nữa coi)
Nhiên Nhiên muốn đến đây? Bây giờ anh phải kiềm chế mình không cho cô nhận ra sao!
Beta by MaiAnh
Vừa thấy con trai đến Chung Hân Ý liền yên tâm: "Vừa nãy tự nhiên có người lao đến cướp túi của mẹ, nhưng Tiểu Lý đã đuổi theo hắn rồi."
Tiểu Lý là vệ sĩ đặc biệt của Tần Thâm và mẹ anh, từng là bộ đội xuất ngũ, quả nghiên là xuất thân từ bộ đội. Chung Hân Ý vừa nói xong thì anh vệ sĩ cơ bắp Tiểu Lý cũng bắt được người đàn ông kia mang lại đây.
"Phu nhân, đã lấy được túi sách, không bị mở ra."
Đưa túi cho Chung Hân Ý, biết ảnh chụp vẫn còn nên cũng không kiểm tra nữa, vệ sĩ nhà mình làm việc nên bà rất yên tâm.
Người đàn ông bị bắt lại liều mạng giãy giụa để trốn, nhưng bị Tiểu Lý dùng sức nhéo một cái vào sau gáy nên thành thật hơn không ít, chỉ là trong lòng đang hối hận vô cùng, hôm nay sao lại xui xẻo thế không biết!
Hắn đã sớm để ý đến cái cô nhi viện này thường xuyên có những kẻ có tiền đến làm từ thiện, vì vậy đã ở đây theo dõi một thời gian dài tìm cơ hội ra tay cướp đồ.
Lúc đầu hắn còn thấy cơ hội may mắn đã đến, người đàn bà hôm nay không có tài xế riêng đưa đón. Nhưng ai ngờ vệ sĩ của bà ta còn lợi hại hơn so với những người hắn đã gặp.
Lúc này Tần Thâm mới chú ý tới Hứa Diệu có chút chật vật đứng cạnh mẹ mình. Trước kia có nghe ngóng tin tức của Mạc Nhiên nên anh cũng nhận ra đây là mẹ cô.
Anh biết Mạc Nhiên rất quan tâm đến người nhà, bây giờ thấy Hứa Diệu như vậy không khỏi nhíu mày hỏi Tiểu Lý: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Tổng giám đốc, đây là người cướp đồ của phu nhân, tôi đã gọi 110, tý nữa cảnh sát sẽ đến đây."
Chung Hân Ý ở bên cạnh cũng giới thiệu với con trai: "Đây là người hôm trước mẹ nói với con, Mạc phu nhân, vừa nãy bà ấy giúp mẹ nên bị người ta đẩy ngã. Tý nữa con chở chúng ta đi bệnh viện Đế Đô một chuyến để bác sĩ kiểm tra, tốt nhất không nên để bị thương."
Tần Thâm nghiêm túc gật đầu, cho dù mẹ không nhắc đến anh cũng muốn làm như vậy. Anh vĩnh viễn không quên được ngày trước thấy Mạc Nhiên trong lúc ngủ khóc lóc gọi cha mẹ, anh không muốn lại thấy cô phải khóc đau lòng như vậy.
Hứa Diệu nghe vậy vội vàng từ chối: "Không cần phiền phức như thế, tôi không sao cả, hơn nữa còn chưa đến giờ tan làm..."
Chuyện này thì dễ giải quyết, Chung Hân Ý cũng nhớ đến viện trưởng còn đứng bên cạnh nói: "Nhậm viện trưởng, bà cũng thấy cô giáo Hứa vừa giúp tôi giữ túi mà xảy ra chuyện, hơn nữa lại bị thương, hôm nay bà có thể cho bà ấy tan làm sớm một lát không?"
Viện trưởng cũng bị việc phát sinh ngoài ý muốn hôm nay dọa cho hoảng sợ, cũng đại khái đoán được thân phận Hứa Diệu cũng không phải bình thường, bà sao dám từ chối: "Tất nhiên là được. Cô giáo Hứa hôm nay cũng bị hoảng sợ, nên về nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngày mai lại đến làm."
Viện trưởng đã đồng ý nên Hứa Diệu cũng không thể từ chối ý tốt của Chung Hân Ý, bà đành phải gật đầu đồng ý. Đợi sau khi cảnh sát đến ghi chép tất cả về sự việc, sau đó bắt tên trộm kia đi thì việc này coi như được giải quyết.
Mời hai vị phu nhân lên xe, Tần Thâm trở lại vị trí lái, cài dây an toàn cẩn thận sau đó nổ máy.
Sau khi bọn họ đã đi được mười phút, Mạc Nhiên vội vàng xuất hiện ở cổng cô nhi viện. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt cô có cảm xúc vô cùng hoảng loạn. Nếu không phải cô cố trấn an lại thì trạng thái của Mạc Nhiên bây giờ giống hệt như lúc cô vừa mất đi cha mẹ.
Cô không cách nào quên được vừa nãy mình gọi điện thoại cho mẹ nhưng không ai nghe thậm chí còn tắt máy. Sợ bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới không thể nghe máy.
Mạc Nhiên muốn làm việc ở đoàn phim, nhưng một khi vào đấy thì công việc bận rộn, không có thời gian rảnh để ở bên Hứa Diệu nên muốn lợi dụng hai ngày còn nghỉ đi đón mẹ tan làm, ở cùng mẹ nhiều hơn một chút.
Nhưng cô không ngờ được lúc cô gọi cho Hứa Diệu hỏi thời gian tan làm thì chỉ nghe được tiếng trong điện thoại vọng ra "Người bạn gọi hiện không liên lạc được.", cô gọi lại mấy lần nhưng đều như vậy.
Chuyện này làm cho Mạc Nhiên không thể tỉnh táo nổi. Bởi vì đã vụt mất một lần, nên đến khi có được lần nữa liền trở nên lo được lo mất.
Trên đường đi trong lòng Mạc nhiên đã nghĩ tới vô số kết quả xấu. đến khi đứng trước cửa cô nhi viện tay chân cô vẫn còn run rẩy, răng hàm cắn chặt môi dưới che dấu sợ hãi trong lòng.
"Cô gái, cô muốn tìm ai sao?" Viện trưởng đi ngang qua nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ngoài cổng, thấy dáng vẻ cô giống như muốn tìm ai đó nên lắm lời hỏi một câu.
Nghe thấy giọng nói Mạc Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấy viện trưởng như bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Chào ngài... xin hỏi một chút, có phải Hứa Diệu làm ở đây không? Tôi là con gái bà ấy, đến đón bà tan làm"
Con gái của cô giáo Hứa? Trong chớp mắt viện trưởng sợ hãi cảm thán, không nghĩ đến con gái của cô giáo Hứa lại là một đại mỹ nhân, nếu không phải bà chưa từng thấy trên TV chỉ sợ rằng nghĩ đây là một đại minh tinh đấy.
Sau khi cảm thán mẫu gen của cô giáo Hứa thật tốt, viện trưởng ôn hòa nói: "A cô là con gái của cô giáo Hứa, nhưng cô đến chậm một bước rồi, cô giáo Hứa vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã đi với bạn bà ấy rồi."
Nếu Tần phu nhân và cô giáo Hứa quen biết nhau còn có vẻ rất quen thuộc, chắc hẳn hai người là bạn bè.
Hai chữ "Ngoài ý muốn"* làm trong lòng Mạc Nhiên rơi lộp bộp một tiếng. Nhưng cũng may viện trưởng nhanh chóng tóm tắt lại một lần sự việc vừa nãy. Hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, tảng đá lớn trong lòng cô mới được thả xuống.
*Ngoài ý muốn: 意外
Không nghĩ tới mẹ cô đi với Tần phu nhân, hơn nữa... vị tổng giám đốc Tần thị cũng ở đấy? Tuy lần trước cô đã xác nhận người kia không phải Tần Thâm mà cô biết, nhưng Mạc Nhiên vẫn theo bản năng mà nghĩ đến người đó.
Nhưng người ta cũng chỉ đến đón Tần phu nhân làm từ thiện về nhà, gặp phải chuyện này cũng là trùng hợp thôi, cô không nên nghĩ nhiều như vậy.
Nghĩ thế Mạc Nhiên cũng không tiếp tục nghĩ về chuyện của Tần Thâm nữa, lộ ra nụ cười dễ gây hảo cảm với trưởng bối nói: "Vậy ngài có biết mẹ tôi đi bệnh viện nào không?"
Mặc dù chỉ ngã một cái nhưng cũng không thể xem thường.
"Tôi nghe nói bọn họ đi bệnh viện Đế Đô."
"Vâng, cảm ơn viện trưởng." Nghe được câu trả lời Mạc Nhiên nhanh chóng đi đến bệnh viện, chỉ cần biết mẹ không có chuyện gì là tốt rồi.
Bên kia Tần Thâm đã đưa Hứa Diệu đến bệnh viện Đế Đô, hơn nữa còn chuẩn bị tốt số chờ xếp hàng.
Hứa Diệu vốn không muốn Chung Hân Ý và Tần Thâm lãng phí thời gian ở đây chờ bà. Nhưng vừa liếc mắt nhìn qua đột nhiên thấy trên cổ Tần Thâm đeo một khối ngọc màu đen.
Lúc trước lực chú ý của bà không đặt trên người Tần Thâm, bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra cái này.
Cái khối ngọc màu đen này, nếu bà không nhìn nhầm, thì nó giống với cái trên cổ của Nhiên Nhiên? Chỉ qua là màu sắc hai cái bất đồng với nhau.
Theo ánh mắt của bà, Chung Hân Ý cũng phát hiện trên cổ con trai mình đột nhiên có một khối ngọc, cảm thấy kì quái nói: "Đây là khối ngọc mà bà nội đưa cho con? Hình như đã lâu rồi mẹ không thấy con đeo, sao tự nhiên hôm nay lại lấy ra đeo?"
Chung Hân Ý vẫn còn nhớ rõ đã lâu rồi bà không thấy con trai đeo cái khối ngọc này trên cổ. Lúc trước bà còn cho rằng con trai không thích đeo đồ trên cổ nên không hỏi. Hơn nữa lão phu nhân trong nhà đã qua đời, nên cũng không để ý nhiều. Nhưng đã qua nhiều năm, nay lại thấy lần nữa, Chung Hân Ý không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tần Thâm không chút hoang mang mà nói dối: "Khi còn nhỏ ham chơi nên không cẩn thận đánh rơi ở đâu đấy, mấy hôm trước lúc thu dọn đồ đạc đột nhiên tìm thấy nên đeo lại, dù sao cũng là tấm lòng của bà nội."
Chung Hân Ý nghe con trai nói nó ham chơi bà hoàn toàn không thể hình dung được từ này và nó có liên quan chỗ nào, nên đứng bên cạnh trêu chọc nói: "Nếu con mà ham chơi thì tốt rồi, mẹ còn chưa thấy con có chỗ nào so với đứa bé làm cho người lớn bớt lo lắng hơn. Nhưng quả thật là giống vậy, lúc con liều mạng dốc sức tìm thì không thấy, nay ở trong lúc lơ đãng lại tìm được."
"Đây cũng là ngọc của bà nội cho con đeo để cầu bình an, con mang nó bên người cũng tốt, không uổng phí tầm lòng của bà nội con."
Lúc này Hứa Diệu rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi một câu: "Cho tôi mạo muội hỏi một câu, có thể cho tôi biết lão phu nhân xin được khối ngọc này ở đâu không?"
Nhớ đến lần trước gặp được Hứa Diệu ở cửa chùa Hạc Linh, Chung Hân Ý biết Hứa Diệu rất tin tưởng mấy thứ này, cho nên bà cũng muốn xin một cái cho con gái để bảo vệ bình an, nên nói thẳng: "Tôi nghe mẹ chồng tôi nói hình như xin được ở chỗ vị đại sư của chùa Hạc Linh. Nghe nói trên thế giới cũng chỉ có hai khối ngọc giống nhau như đúc, rất khó xin. Lúc trước mẹ chồng tôi tốn không ít công sức để xin đại sư Vân Hạc. Bây giờ không biết có còn không nữa."
Thật ra Chung Hân Ý không tin khối ngọc này lại quý giá như vậy. Không chừng nói trên thế giới chỉ có hai cái chỉ là nói lừa lão nhân gia. Nhưng nếu lão nhân gia thích, bà cũng không nên nói nhiều, coi như lão nhân gia mua niềm vui.
Vừa nghe đến Vân Hạc đại sư, Hứa Diệu trong lòng âm thầm nói: quả nhiên. Nhưng trước kia bà cũng không nghe đại sư nói có hai khối ngọc. Không ngờ hôm nay lại thấy một khối ngọc giống y hệt trên người tổng giám đốc Tần.
Hứa Diệu cảm thấy có một sự trùng hợp đến vi diệu.
Đại khái là cảm thấy trùng hợp, Hứa Diệu liền cảm thán: "Vậy thật là trùng hợp, trên người con gái tôi cũng đeo một khối ngọc giống y hệt khối ngọc này, chẳng qua là màu trắng. Trước kia cũng xin được ở chỗ Vân Hạc đại sư, bỏ qua sự tương phản về màu sắc thì giống nhau như đúc."
Câu này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tần Thâm, sau đó anh cúi đầu cầm khối ngọc trên cổ ở trong tay mà vuốt ve. Vậy mà Nhiên Nhiên cũng có một cái giống hệt anh?
Anh không khỏi vui vẻ trong đau khổ mà nghĩ, điều này chứng minh giữa bọn họ có duyên phận?
Nhưng khi nghĩ đến việc Hạ Thừa Diễn giữ khối ngọc này lâu như vậy. Hơn nữa Nhiên Nhiên còn từng thích anh ta. Tần Thâm hơi híp mắt, trong lòng âm thầm ghim Hạ Thừa Diễn một dấu.
Chung Hân Ý cũng bị gợi lên lòng hiếu kì: "Còn có chuyện như vậy?"
"Còn thần kỳ hơn." Hứa Diệu nhìn khối ngọc mà lòng tràn ngập cảm xúc khác nhau. "Mấy hôm trước con gái tôi vào viện một lần, nhưng sau khi con bé tỉnh lại thì trở nên giống với những cô gái bình thường khác. Hơn nữa đúng lúc đấy khối ngọc kia vỡ giống như thay con bé tránh một kiếp nạn."
Trước kia Chung Hân Ý cũng nghe nói con gái Mạc gia có vấn đề về chỉ số thông minh, sau khi nghe Hứa Diệu nói càng mở to hai mắt mà kinh ngạc: "Nói không chừng đây là một nguyên nhân khác của y học, chứ một khối ngọc có thể làm nên điều thần kỳ vậy sao?"
Ngược lại Hứa Diệu rất tin tưởng vào việc này: "Trong điện thoại của tôi có ảnh chụp trước khi nó vỡ, để tôi cho bà xem."
Nói xong Hứa Diệu lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng ấn vài lần cũng không có phản ứng, màn hình vẫn đen. Mãi đến khi khởi động lại máy thì điện thoại mới sáng lên, lúc này Hứa Diệu mới hiểu ra: "Thì ra là tắt máy, thảo nào không mở được, chắc vừa nãy ngã nên mới bị tắt máy."
Sau vài giây cuối cùng máy cũng khởi động lại, chỉ là Hứa Diệu chưa kịp mở album thì đã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của con gái.
"Thôi xong, lúc điện thoại tôi bị tắt máy Nhiên Nhiên đã gọi tới nhiều lần, chắc là có việc gấp. Tôi lại chưa về nhà, chỉ sợ con bé lo lắng gần chết!."
Chung Hân Ý cũng không vội mà nói: "Vậy bà mau gọi điện lại báo bình an cho con bé đi."
Hứa Diệu lập tức gọi điện lại, điện thoại vừa mới kết nối bên trong liền truyền ra giọng nói trong trẻo của Mạc Nhiên kèm theo vẻ sốt ruột: "Mẹ bây giờ mẹ đang ở tầng mấy của bệnh viện? Con đã tới bệnh viện rồi, bây giờ sẽ đi tìm mẹ!"
Thính lực của Tần Thâm rất tốt đúng lúc nghe được câu này, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia hoảng loạn. (Hy: này thì cho anh ngầu, có giỏi thì giả bộ nữa coi)
Nhiên Nhiên muốn đến đây? Bây giờ anh phải kiềm chế mình không cho cô nhận ra sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.