Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản
Chương 23
Dạ Nguyệt Dao Ca
05/10/2020
Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh
Mạc Nhiên chọn cách đứng một bên tiếp tục xem.
Tiểu Mạc Nhiên vẫn khóc đến thương tâm, cô bé không tìm thấy mẹ, hôm nay mẹ đưa cô bé đến đây, cô bé rất ghét mùi ở chỗ này. Nhưng hình như mẹ có việc rất bận, cũng có nhiều chú dì đứng xếp thành hàng trên tay cầm một quyển sổ nhỏ không biết để làm gì.
Nếu đã ở hiện trường thì khẳng định Mạc Nhiên biết rõ Hứa Diệu đang lấy số ở cửa sổ đăng kí trước sảnh bệnh viện, về phần lấy số làm gì thì không cần nói cũng biết.
Tiểu Mạc Nhiên vốn rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, rất nghe lời không dám chạy lung tung. Tuy là mẹ cao như vậy nhưng cô bé đứng cùng mẹ trong đám người hiện ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn và cũng bị chen lấn rất khó chịu. Tiểu Mạc Nhiên rất hiểu chuyện khéo léo ôm bé thỏ con để chờ mẹ.
Thế nhưng đột nhiên hàng người kéo nhau đi lên phía trước, Tiểu Mạc Nhiên bị đám người chen lấn xô đẩy nên bị bỏ lại phía sau. Cô bé đang không biết phải làm sao thì đột nhiên có một bé trai giữ chặt lấy bé, cố rủ bé ra vườn nhỏ bên ngoài chơi một lúc.
Bé trai kia chắc là rất thích Tiểu Mạc Nhiên xinh đẹp, tính cách hoạt bát sinh động hoàn toàn không sợ người lạ, Dùng sức lôi kéo Tiểu Mạc Nhiên cùng đến vườn hoa vừa nói ở đó có rất nhiều trò chơi thú vị.
Tiểu Mạc Nhiên nghe thế liền có chút dao động, cô bé chỉ hiểu cậu bé này nói ngoài kia có hoa còn có cả bươm bướm. Cô bé rất thích những thứ đẹp đẽ này.
Hơn nữa cô bé cảm giác được cậu bé kia dùng lực rất mạnh. Dù Tiểu Mạc Nhiên có vấn đề về chỉ số thông minh, nhưng cô bé có thể cảm nhận cậu bé kia rất muốn chơi với mình, mà đây chính là điều tiểu Mạc Nhiên rất muốn có được.
Trước kia đám trẻ trong tiểu khu không thích chơi với bé, ngại cô bị ngốc, cùng nhau chơi trốn tìm cũng sẽ làm cho bọn họ bị thua. Vậy nên dần dần không có đứa trẻ nào muốn chơi với Tiểu Mạc Nhiên nữa, thậm chí đứa bé tên Đồng Ngôn còn không kiêng dè gì nói một câu "Mạc Nhiên thật là ngốc."
Tiểu Mạc Nhiên nghe thấy tên mình, cũng hiểu được chữ ngốc này là gì, cho nên cô bé rất buồn bực. Tại sao mọi người không muốn chơi với bé chứ?"
Khi đó Mạc Quân Nam vẫn đang ở giai đoạn dốc sức làm việc, còn chưa có Mạc thị sau này, nên cả nhà chỉ ở trong một tiểu khu bình thường. Nhưng tiểu khu có nhiều bạn nhỏ như vậy mà không có ai muốn chơi với Tiểu Mạc Nhiên.
Vậy nên bây giờ đột nhiên có một người bạn muốn chơi với cô bé, tiểu Mạc Nhiên mới thấy động tâm như thế.
Cuối cùng cũng không chịu được sự lôi kéo của người bạn mới, tiểu Mạc Nhiên nhất thời đã quên mất mẹ mình, cùng bạn mới nắm tay đi đến vườn hoa nhỏ. Nhưng Tiểu Mạc Nhiên không biết tại sao bọn họ vừa đến vườn hoa đứa bé kia đột nhiên chạy mất không thấy bóng dáng, để lại Tiểu Mạc Nhiên ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Chuyện xảy ra làm Tiểu Mạc Nhiên không hiểu gì cả, tại sao người bạn mới tự nhiên lại chạy trốn? Không phải là rất thích Nhiên Nhiên sao? Hay là cậu ấy biết Nhiên Nhiên quá ngốc nên không muốn chơi với bé nữa?
Đau lòng vì mất đi người bạn cùng sự sợ hãi khi ở một nơi xa lạ làm cho cô bé khóc rống lên. Nhưng cô bé không dám chạy lung tung, đến đường quay lại cô bé cũng không nhớ rõ, nên bây giờ tiểu Mạc Nhiên rơi vào tình trạng lạc đường.
Đây cũng là cảnh Mạc Nhiên nhìn thấy lúc này.
Nói thật Mạc Nhiên cũng không hiểu rõ hành động kì lạ của đứa bé kia. Trẻ con bây giờ đều tùy tiện vậy à? Lôi kéo con gái nhỏ nhà người ta đến đây rồi mặc kệ bỏ chạy lấy mình?
Lúc này Mạc Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy trẻ con thế giới này thật khó hiểu, cũng càng đau đầu khi phải tìm cách để Tiểu Mạc Nhiên tìm được mẹ.
"Cô gái nhỏ thích khóc của nhà ai đây? Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này mà khóc, làm cho chú cũng cảm thấy đau lòng."
Đột nhiên một giọng nói lưu manh không biết phát ra từ nơi nào, ngay sau đó Mạc Nhiên trừng to mắt không dám tin mà thấy một người đàn ông trung niên đi ra từ phía sau bụi cỏ cao, trong tay còn cầm một cây kẹo que dùng để dỗ con nít.
Nếu Mạc Nhiên đi vào giấc mơ sớm hơn một chút sẽ phát hiện đứa bé trai dẫn Tiểu Mạc Nhiên đến đây cũng cầm trên tay một cây kẹo que giống vậy.
Tuy người đàn ông này mặc quần áo giống người bình thường, nhưng Mạc Nhiên thấy trong mắt ông ta không giấu nổi sự dơ bẩn. Thấy người đàn ông kia vừa bước từng bước đến chỗ Tiểu Mạc Nhiên vừa cười xấu xa, cả người Mạc Nhiên đều bùng nổ.
Tên đàn ông chết tiệt này muốn làm gì Tiểu Mạc Nhiên!
Beta by MaiAnh
Mạc Nhiên chọn cách đứng một bên tiếp tục xem.
Tiểu Mạc Nhiên vẫn khóc đến thương tâm, cô bé không tìm thấy mẹ, hôm nay mẹ đưa cô bé đến đây, cô bé rất ghét mùi ở chỗ này. Nhưng hình như mẹ có việc rất bận, cũng có nhiều chú dì đứng xếp thành hàng trên tay cầm một quyển sổ nhỏ không biết để làm gì.
Nếu đã ở hiện trường thì khẳng định Mạc Nhiên biết rõ Hứa Diệu đang lấy số ở cửa sổ đăng kí trước sảnh bệnh viện, về phần lấy số làm gì thì không cần nói cũng biết.
Tiểu Mạc Nhiên vốn rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, rất nghe lời không dám chạy lung tung. Tuy là mẹ cao như vậy nhưng cô bé đứng cùng mẹ trong đám người hiện ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn và cũng bị chen lấn rất khó chịu. Tiểu Mạc Nhiên rất hiểu chuyện khéo léo ôm bé thỏ con để chờ mẹ.
Thế nhưng đột nhiên hàng người kéo nhau đi lên phía trước, Tiểu Mạc Nhiên bị đám người chen lấn xô đẩy nên bị bỏ lại phía sau. Cô bé đang không biết phải làm sao thì đột nhiên có một bé trai giữ chặt lấy bé, cố rủ bé ra vườn nhỏ bên ngoài chơi một lúc.
Bé trai kia chắc là rất thích Tiểu Mạc Nhiên xinh đẹp, tính cách hoạt bát sinh động hoàn toàn không sợ người lạ, Dùng sức lôi kéo Tiểu Mạc Nhiên cùng đến vườn hoa vừa nói ở đó có rất nhiều trò chơi thú vị.
Tiểu Mạc Nhiên nghe thế liền có chút dao động, cô bé chỉ hiểu cậu bé này nói ngoài kia có hoa còn có cả bươm bướm. Cô bé rất thích những thứ đẹp đẽ này.
Hơn nữa cô bé cảm giác được cậu bé kia dùng lực rất mạnh. Dù Tiểu Mạc Nhiên có vấn đề về chỉ số thông minh, nhưng cô bé có thể cảm nhận cậu bé kia rất muốn chơi với mình, mà đây chính là điều tiểu Mạc Nhiên rất muốn có được.
Trước kia đám trẻ trong tiểu khu không thích chơi với bé, ngại cô bị ngốc, cùng nhau chơi trốn tìm cũng sẽ làm cho bọn họ bị thua. Vậy nên dần dần không có đứa trẻ nào muốn chơi với Tiểu Mạc Nhiên nữa, thậm chí đứa bé tên Đồng Ngôn còn không kiêng dè gì nói một câu "Mạc Nhiên thật là ngốc."
Tiểu Mạc Nhiên nghe thấy tên mình, cũng hiểu được chữ ngốc này là gì, cho nên cô bé rất buồn bực. Tại sao mọi người không muốn chơi với bé chứ?"
Khi đó Mạc Quân Nam vẫn đang ở giai đoạn dốc sức làm việc, còn chưa có Mạc thị sau này, nên cả nhà chỉ ở trong một tiểu khu bình thường. Nhưng tiểu khu có nhiều bạn nhỏ như vậy mà không có ai muốn chơi với Tiểu Mạc Nhiên.
Vậy nên bây giờ đột nhiên có một người bạn muốn chơi với cô bé, tiểu Mạc Nhiên mới thấy động tâm như thế.
Cuối cùng cũng không chịu được sự lôi kéo của người bạn mới, tiểu Mạc Nhiên nhất thời đã quên mất mẹ mình, cùng bạn mới nắm tay đi đến vườn hoa nhỏ. Nhưng Tiểu Mạc Nhiên không biết tại sao bọn họ vừa đến vườn hoa đứa bé kia đột nhiên chạy mất không thấy bóng dáng, để lại Tiểu Mạc Nhiên ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Chuyện xảy ra làm Tiểu Mạc Nhiên không hiểu gì cả, tại sao người bạn mới tự nhiên lại chạy trốn? Không phải là rất thích Nhiên Nhiên sao? Hay là cậu ấy biết Nhiên Nhiên quá ngốc nên không muốn chơi với bé nữa?
Đau lòng vì mất đi người bạn cùng sự sợ hãi khi ở một nơi xa lạ làm cho cô bé khóc rống lên. Nhưng cô bé không dám chạy lung tung, đến đường quay lại cô bé cũng không nhớ rõ, nên bây giờ tiểu Mạc Nhiên rơi vào tình trạng lạc đường.
Đây cũng là cảnh Mạc Nhiên nhìn thấy lúc này.
Nói thật Mạc Nhiên cũng không hiểu rõ hành động kì lạ của đứa bé kia. Trẻ con bây giờ đều tùy tiện vậy à? Lôi kéo con gái nhỏ nhà người ta đến đây rồi mặc kệ bỏ chạy lấy mình?
Lúc này Mạc Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy trẻ con thế giới này thật khó hiểu, cũng càng đau đầu khi phải tìm cách để Tiểu Mạc Nhiên tìm được mẹ.
"Cô gái nhỏ thích khóc của nhà ai đây? Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này mà khóc, làm cho chú cũng cảm thấy đau lòng."
Đột nhiên một giọng nói lưu manh không biết phát ra từ nơi nào, ngay sau đó Mạc Nhiên trừng to mắt không dám tin mà thấy một người đàn ông trung niên đi ra từ phía sau bụi cỏ cao, trong tay còn cầm một cây kẹo que dùng để dỗ con nít.
Nếu Mạc Nhiên đi vào giấc mơ sớm hơn một chút sẽ phát hiện đứa bé trai dẫn Tiểu Mạc Nhiên đến đây cũng cầm trên tay một cây kẹo que giống vậy.
Tuy người đàn ông này mặc quần áo giống người bình thường, nhưng Mạc Nhiên thấy trong mắt ông ta không giấu nổi sự dơ bẩn. Thấy người đàn ông kia vừa bước từng bước đến chỗ Tiểu Mạc Nhiên vừa cười xấu xa, cả người Mạc Nhiên đều bùng nổ.
Tên đàn ông chết tiệt này muốn làm gì Tiểu Mạc Nhiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.