Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 5: Bóng Rổ Bay Tới
Phong Huyền
15/04/2023
Chiều ngày thứ ba Vân Xu xuyên qua, học xong tiết học cuối cùng, cô bị thầy chủ nhiệm Triệu Thành Sơn gọi đi nói chuyện.
Bởi vì có người đặc biệt tố cáo Vân Xu không đi tập thể dục buổi sáng.
Trường trung học số ba tương đối coi trọng vấn đề tố chất thân thể của học sinh, không chỉ có tiết thể dục cố định, mà còn có thể dục buổi sáng và chạy bộ buổi sáng.
Nhưng về việc điểm danh, mức độ quản lý nghiêm khắc phụ thuộc vào bản thân tập thể lớp đó, ví dụ như sự tồn tại của lớp trọng điểm “Lớp Tên Lửa” đương nhiên là cực kỳ nghiêm ngặt, còn “Lớp Ánh Nắng” lại là một thái cực khác, học cho qua ngày, điểm danh thể dục buổi sáng cũng là có thể trốn thì trốn.
Mỗi ngày đều có một nhóm người trốn tiết, ban cán bộ điểm canh cũng thay phiên nhau trốn đi, Vân Xu bị tố cáo đến chỗ thầy giáo vì điều này, vậy chỉ có thể là cô đắc tội ai đó thôi.
Người đầu tiên Vân Xu nghĩ đến chính là Tôn San San người xảy ra mâu thuẫn kịch liệt nhất với cô gần đây.
Cô đi theo Dương Thành Sơn đi vào phòng làm việc của ông, trong phòng làm việc liên tục có các thầy cô khác đi lại, nhìn thấy Vân Xu đều vô thức nhìn thêm mấy cái, cô gái nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.
Dương Thành Sơn kéo một cái ghế dài cho Vân Xu, để cô ngồi xuống nói.
Dương Thành Sơn hỏi cô: “Có bạn trong lớp nói buổi sáng em không đi tập thể dục buổi sáng là thế nào?”
Vân Xu ngồi ngay ngắn, trả lời: “Em thưa thầy, không phải em cố ý không đi đâu.”
Trong trí nhớ của nguyên thân căn bản không có chuyện tập thể dục buổi sáng, càng đừng nói đến việc xin nghỉ, bản thân Vân Xu cũng rất lâu không đi học bình thường, trong nhất thời không nhớ đến chuyện này.
Học sinh nữ trước mắt là một cô gái gầy gò ốm yếu, gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt sạch sẽ trong veo, tư thế ngồi nhu thuận, Dương Thành Sơn không có cách nào mắng cô: “Vậy thì tại sao không đi?”
“Em…” Vân Xu không muốn để cho Tôn San San được như ý, do dự một chút, tìm một lý do không thể nói là nói dối: “Trước đây bị người khác đánh, đến bây giờ vẫn chưa bình phục, trên người có một số chỗ khi hoạt động mạnh một chút sẽ rất đau…”
Dương Thành Sơn nhíu mày, trước tiên quan tâm nói: “Có nghiêm trọng lắm không? Đã đi phòng y tế của trường xem qua chưa?”
Vân Xu gật đầu: “Dạ, em đi phòng y tế lấy thuốc rồi, bác sĩ Tằng ở phòng y tế bảo là em đi vào bệnh viện làm kiểm tra toàn thân sẽ an toàn hơn, em chuẩn bị ngày mai sau khi về nhà sẽ để bố đưa em đi.”
Dương Thành Sơn nhíu chặt chân mày hơn, khuôn mặt thoạt nhìn vừa nghiêm túc lại vừa hung hãn xem ra có hơi dọa người, nhưng mà Vân Xu lại cảm nhận được sự quan tâm của Dương Thành Sơn đối với cô.
Dưới sự truy hỏi của Dương Thành Sơn, Vân Xu chủ động nói: “Đánh nhau là vì một số hiểu nhầm, mặc dù có hơi đau, nhưng mà cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng. Em sẽ tự xử lý tốt, thầy không cần lo đâu ạ. Đợi thân thể em khôi phục, em cũng sẽ tiếp tục tập thể dục buổi sáng ạ.”
Vân Xu không có ý định nói ra chuyện Châu Dã, đầu tiên cô không có bằng chứng, ba người trong ký túc xá cũng sẽ không giúp cô chống lại Châu Dã, mà coi như vạch trần Châu Dã, thì nhiều nhất Châu Dã cũng chỉ bị giáo huấn mấy câu, không có gì thêm.
Vân Xu quyết định không làm phiền thầy giáo khiến ông lo lắng vô ích, có thù bản thân cô tự đi báo là được rồi.
Dương Thành Sơn nghe cô nói như vậy, lại thấy vẻ mặt không muốn để cho mình nhúng tay vào của cô, cũng chỉ có thể gật gật đầu, không gượng ép.
Ông nghĩ đến biểu hiện của Vân Xu trên lớp hai ngày nay, nói: “Chuẩn bị lên lớp mười hai rồi, học tập thật tốt là quan trọng nhất. Còn có, nếu như gặp phải phiền phức gì khó giải quyết, phải nói với giáo viên.”
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng ạ, em cảm ơn thầy!”
Sau đó cô đột nhiên hỏi: “Thầy ơi, bạn nói với thầy em cố ý không đi tập thể dục buổi sáng là bạn Tôn San San phải không ạ?”
Đương nhiên Dương Thành Sơn sẽ không nói sự thật cho Vân Xu: “Đây là chuyện bí mật.”
Vân Xu gật đầu một cái, trong lòng đã có tính toán.
Vốn dĩ Dương Thành Sơn cũng không có ý định truy cứu Vân Xu, chỉ là đến làm công tác tư tưởng cho cô, Vân Xu biểu hiện rất phối hợp, lại nói ra nguyên nhân, tất nhiên ông cũng không làm khó dễ cô, cứ thế để cô quay về.
Ngược lại là Vân Xu, trước lúc rời đi chủ động nói ra một đề nghị với Dương Thành Sơn.
Cô cho rằng việc tập thể dục buổi sáng là rất quan trọng, vì thế cô đề nghị lớp Ánh Nắng chú trọng hơn việc tập thể dục buổi sáng, tăng cường việc quản lý ở mặt này, lấy kỷ luật mạnh hơn, cơ thể cường tráng, và cao hơn nữa là cảm giác vẻ vang của đoàn thể để đề cao tính tích cực trong học tập, tăng cường hiệu suất học tập.
Dương Thành Sơn nghe cũng vào tai. Học sinh trên lớp quả thật quá lười biếng không tập trung, nếu như có thể để cho bọn họ thay đổi một chút, nói không chừng cũng sẽ có sự tiến bộ trên phương diện học tập.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thành Sơn ôm lấy tâm lý thăm dò tự mình đến thao trường tập hợp.
Trên thao trường có rất nhiều học sinh của các lớp, phần lớn đều rất trật tự, nhân số rất đầy đủ, liếc mắt nhìn qua cũng không nhìn ra có vấn đề gì, cho đến khi Dương Thành Sơn đi đến trước mặt lớp của mình.
Không cần điểm danh, ông cũng có thể nhìn ra tình huống này gay go như thế nào, cả lớp mấy chục người, thì có mười mấy người đến.
Tập thể dục buổi sáng mà lớp cũng phân tán như vậy, còn có thể trông cậy vào bầu không khí học tập đoàn thể của lớp bọn họ sao?
Dương Thành Sơn càng cảm giác được lời hôm qua Vân Xu nói với ông có đạo lý, quyết định bắt đầu nghiêm khắc trong việc tập thể dục buổi sáng.
Buổi sáng hôm đó, Dương Thành Sơn đi ký túc xá học sinh, đích thân đi gọi từng học sinh chưa ngủ dậy dậy, đợi sau khi toàn bộ người đến, bắt đầu để bọn họ tập thể dục và chạy bộ.
Lúc này những học sinh khác đều đã ăn sáng xong, lúc đi qua đều tò mò nhao nhao nhìn bọn họ.
Lớp Ánh Nắng bị mọi người vây xem đang làm động tác thể thao không tiêu chuẩn, giơ tay lên, đá đá chân, chống vào eo, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, diêu cấp mất mặt.
Vân Xu là người duy nhất không làm theo, cô phụ trách làm trợ thủ cho Dương Thành Sơn, giúp ông đếm rõ số người, ghi lại học sinh hôm nay không đến tập thể dục buổi sáng.
Trong lớp có người không phục, chất vấn tại sao Vân Xu có thể không làm, Dương Thành Sơn ngại nói ra việc Vân Xu bị đánh, chỉ nói cô bị ốm, thân thể khó chịu.
Vân Xu lấy quyển vở đệm trên cổ tay, cầm bút Rollerball viết tên Tôn San San lên giấy, ngẩng đầu nhìn Tôn San San cười cười, cười đến nỗi sau lưng Tôn San San lạnh phát run.
Trở lại lớp học, tiếng oán than khắp nơi, lúc này Tôn San San đi lên bục giảng.
“Tớ nói cho các cậu nghe, chuyện sáng hôm nay, đều là do Vân Xu làm hết đấy!”
Một lời của cô ta khiến cả lớp đều yên tĩnh lại.
Tôn San San hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Bởi vì có người tố cáo cậu ta không tập thể dục buổi sáng, cho nên cậu ta dùng cách này để trả thù chúng ta, thầy là do cô ta gọi đến đó!”
Vân Xu ngẩng đầu nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Cậu có bằng chứng không?”
Đương nhiên Tôn San San không có, chẳng qua cô ta chắc chắn chuyện này có liên quan trực tiếp với Vân Xu: “Cậu không dám thừa nhận sao? Cái đồ…”
Vân Xu không đợi cô ta gào xong, ngắt lời nói: “Tao dám chứ.”
Ba chữ nhẹ nhàng khiến Tôn San San đơ người.
Vân Xu tiếp tục nói: “Tôi biết người tố cáo tôi là cậu.”
Không đợi Tôn San San phủ nhận, Vân Xu đã nâng cao giọng lên, nói: “Bạn Tôn San San cảm thấy chuyện tập thể dục buổi sáng là cực kỳ nghiêm túc, tớ tiếp nhận chỉ điểm của cậu ấy cũng tự mình sâu sắc cho rằng, vô cùng xấu hổ về sự lơ là trước đây, quyết định noi gương theo bạn Tôn San San. Vì vậy, tớ nói với thầy Triệu về chuyện chú trọng việc tập thể dục buổi sáng.”
“Ý tưởng của bạn Tôn San San cực kỳ tốt, đáng giá cho chúng ta học hỏi, tin rằng như thế này thì phong cách lớp mình cũng sẽ đạt được sự cải thiện đáng kể.”
“Hiện nay kết quả như vậy, tớ không dám kể công, người mà mọi người nên cảm ơn nhất hẳn là bạn Tôn San San. Chúng ta đều thiếu bạn ấy một lời cảm ơn muộn màng!”
Cảm ơn cái quần què…
Trong lòng tất cả mọi người bao gồm Tôn San San đều bật ra câu này.
Dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn của Vân Xu, khiến cho tất cả mọi người bị dọa đến sửng sốt, lại thành công khiến cho sự tức giận vốn hướng tới cô chuyển dời đến trên đầu Tôn San San.
Ai cũng ngầm hiểu chuyện trốn thể dục buổi sáng, cô ta lại cứ lấy chuyện này đi tố cáo với thầy giáo! Đặt ra tiền lệ này, từ nay về sau, ai thấy ai ngứa mắt, có phải đều lấy chuyện này đi tố cáo với thầy giáo? Sẽ là một mớ hỗn độn.
Cho nên là, chuyện này vẫn phải trách Tôn San San.
Lợi ích liên quan đến tất cả mọi người tất cả đều trợn mắt nhìn Tôn San San, ngay cả bạn nam mà cô ta thích cũng lộ ra biểu cảm ghét bỏ, Tôn San San đứng trên bục giảng không xuống được, khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Vân Xu thấy Tôn San San không có ý định tiếp tục giằng co với mình, thì cúi đầu tiếp tục làm bài.
Thầy Triệu nói không sai, học hành mới là chuyện quan trọng nhất, mà như Tôn San San bây giờ, cũng không đáng giá khiến cô phải tốn quá nhiều tâm tư.
——
Mới sáng sớm đã bị giáo huấn một trận rồi, da đầu của mọi người trong lớp Ánh Nắng khi học tiết của Triệu Thành Sơn đều vô thức kéo căng, trong lúc vô tình đã đạt được hiệu quả tương tự như chiếc bánh mà Vân Xu đã vẽ trước mặt Triệu Thành Sơn.
Vì vậy Triệu Thành Sơn càng thêm tin chắc lời của Vân Xu rất có đạo lý, cho rằng chú trọng tập thể dục buổi sáng là một việc có thể tăng cường tính tích cực học tập, nâng cao hiệu suất học tập của mọi người, một cách tốt nhất!
Ông nhìn về phía Vân Xu đang ngồi nghiêm chỉnh, cầm bút ghi chép dày đặc, trong lòng cực kỳ vui mừng, vì vậy khi đối mặt với Vân Xu ông luôn phá lệ ôn hòa một cách tự nhiên. ủng hộ truyện trên t.y.t
Dáng vẻ ôn hòa của ông đối với Vân Xu khiến cho tất cả mọi người trong lớp sợ ngây người.
Triệu Thành Sơn luôn luôn không coi mấy con cáo già trong lớp ra gì, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm khắc nghiêm túc, Triệu Thành Sơn đã bao giờ cho bọn họ một khuôn mặt hòa nhã thế này?
Sự ảnh hưởng từ thái độ của giáo viên thường là cực kỳ lớn, bởi vì sự thiên vị của Triệu Thành Sơn, địa vị của Vân Xu trong tiềm thức của mọi người đã lặng yên không tiếng động được đề cao.
Cộng với màn trình diễn hạng nặng trước đây của cô, một cảm giác kính sợ tồn tại trong đáy lòng của mọi người liền tự phát sinh, cũng sẽ không bao giờ có người tùy tiện đi đắc tội Vân Xu.
Trong tiết thể dục, Vân Xu không chủ động lấy dụng cụ, cô đứng bên cạnh các học sinh nữ đánh cầu lông, vốn chỉ dự định nhìn bọn họ đánh, không ngờ những học sinh nữ kia nhất trí gọi cô gia nhập, để trống một vị trí cho cô.
Cô đánh thua, cũng không có ai chủ động thay cô, đều đứng xếp hàng thay người với người đứng đối diện cô.
Ở phương diện vận động Vân Xu không quá am hiểu, đánh một lúc cô cũng không có cách nào kiên trì tiếp, liền nhường lại vị trí cho người khác.
Cô trả vợt cho người ban nãy đưa vợt cho cô, nói với cô ấy: “Cảm ơn.”
Học sinh nữ đó nhận lấy vợt, nhìn Vân Xu đang cười trước mặt mình, có chút kích động không rõ, dường như đã nhận được sự khích lệ cực lớn, hơn nữa, trong lòng còn thầm cảm thấy rất vinh hạnh.
Vân Xu đánh xong có hơi mệt, trốn vào dưới tàng cây ngồi, trong tay cầm sách từ vựng đọc, cũng không vội học thuộc, mà trước tiên nhìn một từ có nhiều loại giải thích và ví dụ.
Cô xem rất chăm chú, ra chơi rồi cũng không vội đi, lúc gần vào tiết tiếp theo, Vân Xu mới gập sách lại, đi theo mọi người còn đang lưu luyến về lớp học.
Cô không cố ý đuổi theo những người khác, đi không nhanh không chậm, trong đầu nhớ lại từ vựng ban nãy đã đọc. Bất thình lình, hình như cô nghe thấy một tiếng gió dồn dập, không đợi cô quay đầu nhìn, cô đã bị một cánh tay có lực ôm lấy kéo về phía sau, ngã vào một lồng ngực không tính là quá rộng, tiếp theo bên tai truyền đến âm thanh bụp bụp của quả bóng khi rơi xuống đất.
Vân Xu yên lặng nhìn quả bóng rổ vốn dĩ sẽ đập lên người cô, trong nháy mắt gương mặt hiện lên sự hoảng hốt, một khắc sau đó, cô bị đánh thức bởi một mùi thơm nhàn nhạt của bột giặt.
Lúc này, người ôm cô cũng buông lỏng cô ra đồng thời lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Vân Xu quay đầu nhìn lại, đối mặt với cặp mắt phượng cực kỳ hiếm, lại cực kỳ xinh đẹp.
Bởi vì sự cố ban nãy, mắt kính cậu bị trượt xuống một đoạn, Cố Diễm chỉnh lại kính, gật đầu một cái với Vân Xu, rồi đi qua Vân Xu.
Cậu đi rất nhanh, Vân Xu còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn.
Lúc này, một giọng nam lười biếng từ bên cạnh vang lên: “Này, không đánh trúng cậu chứ?”
Vân Xu nhìn sang, người nói chuyện là một học sinh nam rất đẹp trai, đầu tóc lộn xộn, nhưng không lộ vẻ lếch thếch, mà là mang theo một chút hương vị của sự tùy ý.
Cô nhận ra học sinh nam rất có độ nhận diện này: “Châu Dã?”
Châu Dã lại không nhận ra học sinh nữ mới gặp mấy ngày trước này. Cậu ta cũng không ngạc nhiên khi cậu ta sẽ bị nhận ra khi cậu ta nổi tiếng toàn trường, khẽ vuốt cằm nhìn Vân Xu, lại hỏi lần nữa: “Ban nãy truyền bóng lệch, không đập vào cậu chứ?”
Vân Xu lắc đầu: “Không có, ban nãy có người kéo tôi ra rồi.”
“Ồ.” Trên mặt Châu Dã không có bất kỳ biểu cảm áy náy: “Xin lỗi.”
Nói xong, cậu ta lại nói với Vân Xu: “Nếu đã không đánh trúng cậu, thì giúp tôi nhặt quả bóng về với.”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Vân Xu, khóe miệng Châu Dã nhếch lên, trên khuôn mặt đẹp trai có thêm mấy phần lưu manh, là vẻ mặt có thể khiến cho các cô gái nhỏ mê đến thần hồn điên đảo.
Trong đầu Vân Xu lại chạy dòng chữ “Cậu ta thật không biết xấu hổ”.
Chuông vào lớp vang lên, Vân Xu muốn trực tiếp rời đi, Châu Dã lại duỗi chân dài ra, chặn đường đi của cô: “Nhặt xong rồi đi.”
Nữ sinh khi chất nhã nhặn lịch sự, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn trợn to mắt nhìn cậu ta, Châu Dã không chút tức giận, ngược lại còn là lần đầu tiên cảm thấy rất thú vị.
Đôi mắt lớn như vậy, khi trừng lên lại tròn như vậy, rất giống với con mèo mà mẹ cậu ta nuôi.
Vân Xu chỉ trừng Châu Dã một lát, sau đó cô lại đi nhặt bóng cho Châu Dã.
Thấy Vân Xu cầm bóng đi tới, Châu Dã dự định đưa tay ra lấy, nhưng lúc này, Vân Xu lại đột nhiên dừng lại, đồng thời chợt giơ tay lên cao, mạnh mẽ ném bóng vào người cậu ta.
Dùng sức uống sữa mẹ ném xong quả bóng, Vân Xu không ở lại thêm một giây nào mà vắt chân lên cổ chạy đi.
Châu Dã bị bóng đập trúng cằm, lực không tính là mạnh, nhưng cũng không nhẹ, trong nháy mắt chiếc cằm trắng nõn đỏ ửng lên một khoảng. Cậu ta đưa tay chạm vào một cái, đau đến nỗi hít một hơi sâu.
Mèo hoang này ở đâu ra hung dữ như vậy, ngay cả cậu ta cũng dám cào?
—
Đào bộ đam mỹ Cách Vách đã lâu cuối cùng cũng có linh cảm, thuận lợi viết được chương một mở hố thôi.
Nhưng mà cũng dẫn tới tối qua tôi thiếu chương, ngày mai tui bù nha!
PS: Nếu mọi người thích thì giúp tui nhấn like nha! Hai trăm like tui sẽ không được xếp vào bảng đầu tiên đâu, run lẩy bẩy lo lắng sợ hãi.
Bởi vì có người đặc biệt tố cáo Vân Xu không đi tập thể dục buổi sáng.
Trường trung học số ba tương đối coi trọng vấn đề tố chất thân thể của học sinh, không chỉ có tiết thể dục cố định, mà còn có thể dục buổi sáng và chạy bộ buổi sáng.
Nhưng về việc điểm danh, mức độ quản lý nghiêm khắc phụ thuộc vào bản thân tập thể lớp đó, ví dụ như sự tồn tại của lớp trọng điểm “Lớp Tên Lửa” đương nhiên là cực kỳ nghiêm ngặt, còn “Lớp Ánh Nắng” lại là một thái cực khác, học cho qua ngày, điểm danh thể dục buổi sáng cũng là có thể trốn thì trốn.
Mỗi ngày đều có một nhóm người trốn tiết, ban cán bộ điểm canh cũng thay phiên nhau trốn đi, Vân Xu bị tố cáo đến chỗ thầy giáo vì điều này, vậy chỉ có thể là cô đắc tội ai đó thôi.
Người đầu tiên Vân Xu nghĩ đến chính là Tôn San San người xảy ra mâu thuẫn kịch liệt nhất với cô gần đây.
Cô đi theo Dương Thành Sơn đi vào phòng làm việc của ông, trong phòng làm việc liên tục có các thầy cô khác đi lại, nhìn thấy Vân Xu đều vô thức nhìn thêm mấy cái, cô gái nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.
Dương Thành Sơn kéo một cái ghế dài cho Vân Xu, để cô ngồi xuống nói.
Dương Thành Sơn hỏi cô: “Có bạn trong lớp nói buổi sáng em không đi tập thể dục buổi sáng là thế nào?”
Vân Xu ngồi ngay ngắn, trả lời: “Em thưa thầy, không phải em cố ý không đi đâu.”
Trong trí nhớ của nguyên thân căn bản không có chuyện tập thể dục buổi sáng, càng đừng nói đến việc xin nghỉ, bản thân Vân Xu cũng rất lâu không đi học bình thường, trong nhất thời không nhớ đến chuyện này.
Học sinh nữ trước mắt là một cô gái gầy gò ốm yếu, gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt sạch sẽ trong veo, tư thế ngồi nhu thuận, Dương Thành Sơn không có cách nào mắng cô: “Vậy thì tại sao không đi?”
“Em…” Vân Xu không muốn để cho Tôn San San được như ý, do dự một chút, tìm một lý do không thể nói là nói dối: “Trước đây bị người khác đánh, đến bây giờ vẫn chưa bình phục, trên người có một số chỗ khi hoạt động mạnh một chút sẽ rất đau…”
Dương Thành Sơn nhíu mày, trước tiên quan tâm nói: “Có nghiêm trọng lắm không? Đã đi phòng y tế của trường xem qua chưa?”
Vân Xu gật đầu: “Dạ, em đi phòng y tế lấy thuốc rồi, bác sĩ Tằng ở phòng y tế bảo là em đi vào bệnh viện làm kiểm tra toàn thân sẽ an toàn hơn, em chuẩn bị ngày mai sau khi về nhà sẽ để bố đưa em đi.”
Dương Thành Sơn nhíu chặt chân mày hơn, khuôn mặt thoạt nhìn vừa nghiêm túc lại vừa hung hãn xem ra có hơi dọa người, nhưng mà Vân Xu lại cảm nhận được sự quan tâm của Dương Thành Sơn đối với cô.
Dưới sự truy hỏi của Dương Thành Sơn, Vân Xu chủ động nói: “Đánh nhau là vì một số hiểu nhầm, mặc dù có hơi đau, nhưng mà cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng. Em sẽ tự xử lý tốt, thầy không cần lo đâu ạ. Đợi thân thể em khôi phục, em cũng sẽ tiếp tục tập thể dục buổi sáng ạ.”
Vân Xu không có ý định nói ra chuyện Châu Dã, đầu tiên cô không có bằng chứng, ba người trong ký túc xá cũng sẽ không giúp cô chống lại Châu Dã, mà coi như vạch trần Châu Dã, thì nhiều nhất Châu Dã cũng chỉ bị giáo huấn mấy câu, không có gì thêm.
Vân Xu quyết định không làm phiền thầy giáo khiến ông lo lắng vô ích, có thù bản thân cô tự đi báo là được rồi.
Dương Thành Sơn nghe cô nói như vậy, lại thấy vẻ mặt không muốn để cho mình nhúng tay vào của cô, cũng chỉ có thể gật gật đầu, không gượng ép.
Ông nghĩ đến biểu hiện của Vân Xu trên lớp hai ngày nay, nói: “Chuẩn bị lên lớp mười hai rồi, học tập thật tốt là quan trọng nhất. Còn có, nếu như gặp phải phiền phức gì khó giải quyết, phải nói với giáo viên.”
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ vâng ạ, em cảm ơn thầy!”
Sau đó cô đột nhiên hỏi: “Thầy ơi, bạn nói với thầy em cố ý không đi tập thể dục buổi sáng là bạn Tôn San San phải không ạ?”
Đương nhiên Dương Thành Sơn sẽ không nói sự thật cho Vân Xu: “Đây là chuyện bí mật.”
Vân Xu gật đầu một cái, trong lòng đã có tính toán.
Vốn dĩ Dương Thành Sơn cũng không có ý định truy cứu Vân Xu, chỉ là đến làm công tác tư tưởng cho cô, Vân Xu biểu hiện rất phối hợp, lại nói ra nguyên nhân, tất nhiên ông cũng không làm khó dễ cô, cứ thế để cô quay về.
Ngược lại là Vân Xu, trước lúc rời đi chủ động nói ra một đề nghị với Dương Thành Sơn.
Cô cho rằng việc tập thể dục buổi sáng là rất quan trọng, vì thế cô đề nghị lớp Ánh Nắng chú trọng hơn việc tập thể dục buổi sáng, tăng cường việc quản lý ở mặt này, lấy kỷ luật mạnh hơn, cơ thể cường tráng, và cao hơn nữa là cảm giác vẻ vang của đoàn thể để đề cao tính tích cực trong học tập, tăng cường hiệu suất học tập.
Dương Thành Sơn nghe cũng vào tai. Học sinh trên lớp quả thật quá lười biếng không tập trung, nếu như có thể để cho bọn họ thay đổi một chút, nói không chừng cũng sẽ có sự tiến bộ trên phương diện học tập.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thành Sơn ôm lấy tâm lý thăm dò tự mình đến thao trường tập hợp.
Trên thao trường có rất nhiều học sinh của các lớp, phần lớn đều rất trật tự, nhân số rất đầy đủ, liếc mắt nhìn qua cũng không nhìn ra có vấn đề gì, cho đến khi Dương Thành Sơn đi đến trước mặt lớp của mình.
Không cần điểm danh, ông cũng có thể nhìn ra tình huống này gay go như thế nào, cả lớp mấy chục người, thì có mười mấy người đến.
Tập thể dục buổi sáng mà lớp cũng phân tán như vậy, còn có thể trông cậy vào bầu không khí học tập đoàn thể của lớp bọn họ sao?
Dương Thành Sơn càng cảm giác được lời hôm qua Vân Xu nói với ông có đạo lý, quyết định bắt đầu nghiêm khắc trong việc tập thể dục buổi sáng.
Buổi sáng hôm đó, Dương Thành Sơn đi ký túc xá học sinh, đích thân đi gọi từng học sinh chưa ngủ dậy dậy, đợi sau khi toàn bộ người đến, bắt đầu để bọn họ tập thể dục và chạy bộ.
Lúc này những học sinh khác đều đã ăn sáng xong, lúc đi qua đều tò mò nhao nhao nhìn bọn họ.
Lớp Ánh Nắng bị mọi người vây xem đang làm động tác thể thao không tiêu chuẩn, giơ tay lên, đá đá chân, chống vào eo, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, diêu cấp mất mặt.
Vân Xu là người duy nhất không làm theo, cô phụ trách làm trợ thủ cho Dương Thành Sơn, giúp ông đếm rõ số người, ghi lại học sinh hôm nay không đến tập thể dục buổi sáng.
Trong lớp có người không phục, chất vấn tại sao Vân Xu có thể không làm, Dương Thành Sơn ngại nói ra việc Vân Xu bị đánh, chỉ nói cô bị ốm, thân thể khó chịu.
Vân Xu lấy quyển vở đệm trên cổ tay, cầm bút Rollerball viết tên Tôn San San lên giấy, ngẩng đầu nhìn Tôn San San cười cười, cười đến nỗi sau lưng Tôn San San lạnh phát run.
Trở lại lớp học, tiếng oán than khắp nơi, lúc này Tôn San San đi lên bục giảng.
“Tớ nói cho các cậu nghe, chuyện sáng hôm nay, đều là do Vân Xu làm hết đấy!”
Một lời của cô ta khiến cả lớp đều yên tĩnh lại.
Tôn San San hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Bởi vì có người tố cáo cậu ta không tập thể dục buổi sáng, cho nên cậu ta dùng cách này để trả thù chúng ta, thầy là do cô ta gọi đến đó!”
Vân Xu ngẩng đầu nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Cậu có bằng chứng không?”
Đương nhiên Tôn San San không có, chẳng qua cô ta chắc chắn chuyện này có liên quan trực tiếp với Vân Xu: “Cậu không dám thừa nhận sao? Cái đồ…”
Vân Xu không đợi cô ta gào xong, ngắt lời nói: “Tao dám chứ.”
Ba chữ nhẹ nhàng khiến Tôn San San đơ người.
Vân Xu tiếp tục nói: “Tôi biết người tố cáo tôi là cậu.”
Không đợi Tôn San San phủ nhận, Vân Xu đã nâng cao giọng lên, nói: “Bạn Tôn San San cảm thấy chuyện tập thể dục buổi sáng là cực kỳ nghiêm túc, tớ tiếp nhận chỉ điểm của cậu ấy cũng tự mình sâu sắc cho rằng, vô cùng xấu hổ về sự lơ là trước đây, quyết định noi gương theo bạn Tôn San San. Vì vậy, tớ nói với thầy Triệu về chuyện chú trọng việc tập thể dục buổi sáng.”
“Ý tưởng của bạn Tôn San San cực kỳ tốt, đáng giá cho chúng ta học hỏi, tin rằng như thế này thì phong cách lớp mình cũng sẽ đạt được sự cải thiện đáng kể.”
“Hiện nay kết quả như vậy, tớ không dám kể công, người mà mọi người nên cảm ơn nhất hẳn là bạn Tôn San San. Chúng ta đều thiếu bạn ấy một lời cảm ơn muộn màng!”
Cảm ơn cái quần què…
Trong lòng tất cả mọi người bao gồm Tôn San San đều bật ra câu này.
Dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn của Vân Xu, khiến cho tất cả mọi người bị dọa đến sửng sốt, lại thành công khiến cho sự tức giận vốn hướng tới cô chuyển dời đến trên đầu Tôn San San.
Ai cũng ngầm hiểu chuyện trốn thể dục buổi sáng, cô ta lại cứ lấy chuyện này đi tố cáo với thầy giáo! Đặt ra tiền lệ này, từ nay về sau, ai thấy ai ngứa mắt, có phải đều lấy chuyện này đi tố cáo với thầy giáo? Sẽ là một mớ hỗn độn.
Cho nên là, chuyện này vẫn phải trách Tôn San San.
Lợi ích liên quan đến tất cả mọi người tất cả đều trợn mắt nhìn Tôn San San, ngay cả bạn nam mà cô ta thích cũng lộ ra biểu cảm ghét bỏ, Tôn San San đứng trên bục giảng không xuống được, khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Vân Xu thấy Tôn San San không có ý định tiếp tục giằng co với mình, thì cúi đầu tiếp tục làm bài.
Thầy Triệu nói không sai, học hành mới là chuyện quan trọng nhất, mà như Tôn San San bây giờ, cũng không đáng giá khiến cô phải tốn quá nhiều tâm tư.
——
Mới sáng sớm đã bị giáo huấn một trận rồi, da đầu của mọi người trong lớp Ánh Nắng khi học tiết của Triệu Thành Sơn đều vô thức kéo căng, trong lúc vô tình đã đạt được hiệu quả tương tự như chiếc bánh mà Vân Xu đã vẽ trước mặt Triệu Thành Sơn.
Vì vậy Triệu Thành Sơn càng thêm tin chắc lời của Vân Xu rất có đạo lý, cho rằng chú trọng tập thể dục buổi sáng là một việc có thể tăng cường tính tích cực học tập, nâng cao hiệu suất học tập của mọi người, một cách tốt nhất!
Ông nhìn về phía Vân Xu đang ngồi nghiêm chỉnh, cầm bút ghi chép dày đặc, trong lòng cực kỳ vui mừng, vì vậy khi đối mặt với Vân Xu ông luôn phá lệ ôn hòa một cách tự nhiên. ủng hộ truyện trên t.y.t
Dáng vẻ ôn hòa của ông đối với Vân Xu khiến cho tất cả mọi người trong lớp sợ ngây người.
Triệu Thành Sơn luôn luôn không coi mấy con cáo già trong lớp ra gì, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm khắc nghiêm túc, Triệu Thành Sơn đã bao giờ cho bọn họ một khuôn mặt hòa nhã thế này?
Sự ảnh hưởng từ thái độ của giáo viên thường là cực kỳ lớn, bởi vì sự thiên vị của Triệu Thành Sơn, địa vị của Vân Xu trong tiềm thức của mọi người đã lặng yên không tiếng động được đề cao.
Cộng với màn trình diễn hạng nặng trước đây của cô, một cảm giác kính sợ tồn tại trong đáy lòng của mọi người liền tự phát sinh, cũng sẽ không bao giờ có người tùy tiện đi đắc tội Vân Xu.
Trong tiết thể dục, Vân Xu không chủ động lấy dụng cụ, cô đứng bên cạnh các học sinh nữ đánh cầu lông, vốn chỉ dự định nhìn bọn họ đánh, không ngờ những học sinh nữ kia nhất trí gọi cô gia nhập, để trống một vị trí cho cô.
Cô đánh thua, cũng không có ai chủ động thay cô, đều đứng xếp hàng thay người với người đứng đối diện cô.
Ở phương diện vận động Vân Xu không quá am hiểu, đánh một lúc cô cũng không có cách nào kiên trì tiếp, liền nhường lại vị trí cho người khác.
Cô trả vợt cho người ban nãy đưa vợt cho cô, nói với cô ấy: “Cảm ơn.”
Học sinh nữ đó nhận lấy vợt, nhìn Vân Xu đang cười trước mặt mình, có chút kích động không rõ, dường như đã nhận được sự khích lệ cực lớn, hơn nữa, trong lòng còn thầm cảm thấy rất vinh hạnh.
Vân Xu đánh xong có hơi mệt, trốn vào dưới tàng cây ngồi, trong tay cầm sách từ vựng đọc, cũng không vội học thuộc, mà trước tiên nhìn một từ có nhiều loại giải thích và ví dụ.
Cô xem rất chăm chú, ra chơi rồi cũng không vội đi, lúc gần vào tiết tiếp theo, Vân Xu mới gập sách lại, đi theo mọi người còn đang lưu luyến về lớp học.
Cô không cố ý đuổi theo những người khác, đi không nhanh không chậm, trong đầu nhớ lại từ vựng ban nãy đã đọc. Bất thình lình, hình như cô nghe thấy một tiếng gió dồn dập, không đợi cô quay đầu nhìn, cô đã bị một cánh tay có lực ôm lấy kéo về phía sau, ngã vào một lồng ngực không tính là quá rộng, tiếp theo bên tai truyền đến âm thanh bụp bụp của quả bóng khi rơi xuống đất.
Vân Xu yên lặng nhìn quả bóng rổ vốn dĩ sẽ đập lên người cô, trong nháy mắt gương mặt hiện lên sự hoảng hốt, một khắc sau đó, cô bị đánh thức bởi một mùi thơm nhàn nhạt của bột giặt.
Lúc này, người ôm cô cũng buông lỏng cô ra đồng thời lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Vân Xu quay đầu nhìn lại, đối mặt với cặp mắt phượng cực kỳ hiếm, lại cực kỳ xinh đẹp.
Bởi vì sự cố ban nãy, mắt kính cậu bị trượt xuống một đoạn, Cố Diễm chỉnh lại kính, gật đầu một cái với Vân Xu, rồi đi qua Vân Xu.
Cậu đi rất nhanh, Vân Xu còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn.
Lúc này, một giọng nam lười biếng từ bên cạnh vang lên: “Này, không đánh trúng cậu chứ?”
Vân Xu nhìn sang, người nói chuyện là một học sinh nam rất đẹp trai, đầu tóc lộn xộn, nhưng không lộ vẻ lếch thếch, mà là mang theo một chút hương vị của sự tùy ý.
Cô nhận ra học sinh nam rất có độ nhận diện này: “Châu Dã?”
Châu Dã lại không nhận ra học sinh nữ mới gặp mấy ngày trước này. Cậu ta cũng không ngạc nhiên khi cậu ta sẽ bị nhận ra khi cậu ta nổi tiếng toàn trường, khẽ vuốt cằm nhìn Vân Xu, lại hỏi lần nữa: “Ban nãy truyền bóng lệch, không đập vào cậu chứ?”
Vân Xu lắc đầu: “Không có, ban nãy có người kéo tôi ra rồi.”
“Ồ.” Trên mặt Châu Dã không có bất kỳ biểu cảm áy náy: “Xin lỗi.”
Nói xong, cậu ta lại nói với Vân Xu: “Nếu đã không đánh trúng cậu, thì giúp tôi nhặt quả bóng về với.”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Vân Xu, khóe miệng Châu Dã nhếch lên, trên khuôn mặt đẹp trai có thêm mấy phần lưu manh, là vẻ mặt có thể khiến cho các cô gái nhỏ mê đến thần hồn điên đảo.
Trong đầu Vân Xu lại chạy dòng chữ “Cậu ta thật không biết xấu hổ”.
Chuông vào lớp vang lên, Vân Xu muốn trực tiếp rời đi, Châu Dã lại duỗi chân dài ra, chặn đường đi của cô: “Nhặt xong rồi đi.”
Nữ sinh khi chất nhã nhặn lịch sự, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn trợn to mắt nhìn cậu ta, Châu Dã không chút tức giận, ngược lại còn là lần đầu tiên cảm thấy rất thú vị.
Đôi mắt lớn như vậy, khi trừng lên lại tròn như vậy, rất giống với con mèo mà mẹ cậu ta nuôi.
Vân Xu chỉ trừng Châu Dã một lát, sau đó cô lại đi nhặt bóng cho Châu Dã.
Thấy Vân Xu cầm bóng đi tới, Châu Dã dự định đưa tay ra lấy, nhưng lúc này, Vân Xu lại đột nhiên dừng lại, đồng thời chợt giơ tay lên cao, mạnh mẽ ném bóng vào người cậu ta.
Dùng sức uống sữa mẹ ném xong quả bóng, Vân Xu không ở lại thêm một giây nào mà vắt chân lên cổ chạy đi.
Châu Dã bị bóng đập trúng cằm, lực không tính là mạnh, nhưng cũng không nhẹ, trong nháy mắt chiếc cằm trắng nõn đỏ ửng lên một khoảng. Cậu ta đưa tay chạm vào một cái, đau đến nỗi hít một hơi sâu.
Mèo hoang này ở đâu ra hung dữ như vậy, ngay cả cậu ta cũng dám cào?
—
Đào bộ đam mỹ Cách Vách đã lâu cuối cùng cũng có linh cảm, thuận lợi viết được chương một mở hố thôi.
Nhưng mà cũng dẫn tới tối qua tôi thiếu chương, ngày mai tui bù nha!
PS: Nếu mọi người thích thì giúp tui nhấn like nha! Hai trăm like tui sẽ không được xếp vào bảng đầu tiên đâu, run lẩy bẩy lo lắng sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.