Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 9: Nhục Nhã
Phong Huyền
16/04/2023
Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng, khi thời gian đến, Vân Xu và Vân Nguyệt trở lại trường học.
Như thường lệ, tài xế dừng lại cách trường họ ba trăm mét, nhưng lần này không chỉ có Vân Nguyệt mà còn có thêm Vân Xu xuống xe.
Vân Xu nói: “Cùng nhau đi đi.”
Tài xế hơi kinh ngạc, Vân Nguyệt cũng miễn cưỡng tiếp nhận được một vài thay đổi gần đây của Vân Xu, cũng không lộ ra vẻ quá kinh ngạc mà ngoan ngoãn đi theo phía sau Vân Xu.
Cả hai đi cùng nhau, nhưng ít ai biết được mối quan hệ của bọn họ. Khi hai người đi đến cầu thang dưới ký túc xá nữ thì tình cờ đụng phải Ngô Tuyết và Trần Lệ.
Bọn họ không biết Vân Nguyệt là em gái của Vân Xu, chỉ biết rằng Vân Xu rất ghét Vân Nguyệt, ghét đến mức chịu bỏ ra một số tiền lớn để bọn họ hẹn người lên sân thượng dạy một bài học.
Không nghĩ tới hai người tuần trước còn ồn ào thành như vậy mà bây giờ đã đi với nhau.
Chẳng lẽ lại là một người khác bị Vân Xu uy hiếp tới đối phó với Châu Dã?
Đối với những thứ kỳ lạ và chưa biết, con người luôn thích bổ não, hơn nữa còn bổ ở mức độ cực kỳ khoa trương. Trải qua một quá trình bổ não, lòng kính sợ của các cô đối với Vân Xu bất giác tăng thêm một chút.
Cô gái Vân Xu này tuyệt đối là một người có tâm tư thâm trầm, một người tàn nhẫn có thù tất báo, không dễ chọc.
Vân Xu hoàn toàn không biết hai người bạn cùng phòng trong nháy mắt đã bổ não ra cái gì, tùy tiện chào hỏi với hai người họ.
Nhìn thấy hai cô gái này, Vân Nguyệt lập tức lùi lại phía sau người Vân Xu một bước.
Cảm nhận được sự sợ hãi của cô ta, Vân Xu đưa tay ôm lấy bả vai cô ta, sau đó vỗ nhẹ vào gáy cô ta rồi giới thiệu với hai người kia: “Đây là em gái của tôi.”
Cô vốn định chào hỏi nhận người, bảo bọn họ sau này đừng tìm Vân Nguyệt gây rắc rối, Ngô Tuyết và Trần Lệ lại nghĩ, quả nhiên là nhận em gái sao?
Nếu đã là người một nhà… Ngô Tuyết và Trần Lệ lập tức thay đổi thành vẻ mặt thân thiết hiền lành chào hỏi với cô ta.
Đối mặt với cảnh này, Vân Nguyệt hơi mở to mắt, một cảm xúc không thể giải thích được dâng lên.
Đây là, chị gái đang muốn bảo vệ cô ta sao?
Hai bên chào hỏi đơn giản, Vân Xu cũng không dừng lại quá lâu mà đi theo Ngô Tuyết và Trần Lệ trở về ký túc xá. Bởi vì Vân Nguyệt không ở cùng tầng với Vân Xu nên tách ra, khi cô ta rời đi, tâm trạng còn vô cùng phức tạp.
Trở về sau kỳ nghỉ lễ lần này, nghênh đón học sinh chính là một đợt ôn tập cường độ cao, bởi vì cuối tháng này sẽ phải thi giữa kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ là kỳ thi quan trọng chỉ đứng sau kỳ thi cuối kỳ. Để khuyến khích học sinh thi đua học tập mà kết quả thi giữa kỳ không chỉ dán xếp hạng trên bảng thông báo mà còn có phần thưởng, những học sinh trong top đầu sẽ được trao giấy chứng nhận và giải thưởng, thậm chí ba người đứng đầu còn nhận được phần thưởng tiền mặt.
Đương nhiên, những điều như vậy thường không liên quan gì đến lớp Ánh Nắng.
Bởi vì vị trí có hạn nên trên bảng vàng sẽ không dán hết tên của mọi người, thậm chí lớp Ánh Nắng còn không thể lọt vào danh sách đó chứ đừng nói đến những việc khác.
Là giáo viên chủ nhiệm, Triệu Thành Sơn không cho phép bọn họ từ bỏ chính mình, ông không chỉ tăng cường huấn luyện tập thể dục buổi sáng mà còn có yêu cầu nghiêm ngặt đối với việc tự học buổi tối, không được phép vắng mặt khi tự học buổi tối, không được chơi điện thoại di động, nói chuyện phiếm!
Nhưng yêu cầu là yêu cầu, lớp Ánh Nắng luôn có kế hoạch cùng biện pháp đối phó, bọn họ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Ngoại trừ lúc tập thể dục buổi sáng Triệu Thành Sơn sẽ đích thân đến, còn những lúc khác nên là thế nào thì vẫn cứ như vậy.
Trong lớp hoặc là những người trong nhà đã sớm có sắp xếp, hoặc là những người cho rằng mình không có đầu óc học tập và không thích hợp để học tập, hoặc những người chỉ thuần túy là ham chơi.
Đến bây giờ, họ gần như đã từ bỏ việc học.
Vân Xu là người duy nhất trong lớp chủ động tăng tốc và học tập chăm chỉ, cách hành xử khác người của cô làm cho cô phá lệ nổi bật trong lớp Ánh Nắng.
Tiết tự học buổi tối, những lớp như ‘lớp Tên Lửa’, lớp trọng điểm yên tĩnh bao nhiêu thì lớp Ánh Nắng ầm ĩ bấy nhiêu.
Lần này Vân Xu đặc biệt mang theo vài hộp nút bịt tai từ nhà đến trường, trong giờ tự học buổi tối, cô lén nhét chúng vào tai và trùm tóc lại để yên tâm học bài.
Không giống như những người khác, cô rất chờ mong với những kỳ thi.
Không đơn giản chỉ vì cô muốn đạt điểm cao mà còn vì Lăng Văn Huyên.
Nguyên chủ sẽ đến gặp Cố Diễm, muốn Cố Diễm thi kém hạ thấp thứ hạng, không phải đơn giản là vì cô ta không quen nhìn có người đè trên đầu Lăng Văn Huyên mà còn là vì cô ta quá để tâm đến Lăng Văn Huyên, còn ngoài ý muốn phát hiện ra bản tính của Lăng Văn Huyên…
Cậu ta có gia cảnh bề thế, vẻ ngoài ôn hòa không thích tranh giành nhưng thực chất lại lại rất cao ngạo, có lòng hiếu thắng cực mạnh.
Cậu ta rất quan tâm đến thứ hạng của mình, lão nhị vạn năm luôn là một khối u trong lòng cậu ta.
Bây giờ, dưới cái nhìn của Vân Xu thì đây cũng là một nhược điểm của Lăng Văn Huyên.
Lăng Văn Huyên đã quan tâm đến thắng thua và thứ hạng như vậy, nếu cô làm cho cậu ta không chỉ không lấy được hạng đầu, mà ngay cả hạng hai cũng phải từ bỏ thì cậu ta sẽ tức giận hay không đây?
Đặc biệt người giành vị trí của cậu ta lại là học sinh lớp Ánh Nắng, chắc hẳn cậu ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, không thể chấp nhận được đúng không?
Trở thành người đứng thứ hai toàn trường là kế hoạch của Vân Xu vạch ra để vả mặt trả thù Lăng Văn Huyên, cũng là mục tiêu hiện tại của cô.
Tiết tự học buổi tối hôm nay, Vân Xu bắt đầu ôn tập và làm bài lần lượt như thường lệ, cô đắm chìm trong đó, hơn nữa có nút bịt tai che chắn cho nên hoàn toàn không để ý đến người đang ghé vào gần cô.
Sau khi một cô gái gọi Vân Xu hai lần nhưng bị phớt lờ, cô ta đã tức giận thô bạo đẩy Vân Xu ra.
Vân Xu đột nhiên không kịp phòng bị đẩy một cái, không chỉ cây bút trên tay cô vẽ một đường dài trên giấy mà chiếc bàn cũng bị cô va vào, bình nước và hộp bút trên bàn thi nhau rơi xuống đất.
Cô gái đẩy Vân Xu không nhẹ cũng không nặng, nhìn thấy đồ của Vân Xu rơi xuống đất, cô ta mới nhận ra mình đã đẩy quá mạnh nhưng lập đánh đòn phủ đầu nói: “Vân Xu cậu có ý gì, tôi gọi cậu nhiều lần như vậy cậu còn không để ý tới tôi?”
Vân Xu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có một vòng người ngồi xung quanh cô, bọn họ đang… đánh bài.
Vân Xu nói với cô gái kia: “Nhặt lên.”
Cô gái kia tên là Lương Manh, có vẻ ngoài khá đáng yêu, hằng ngày là công chúa nhỏ được cung phụng. Đã quen được săn đón, khi cô ta nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Vân Xu thì lập tức mất hứng: “Cậu tự đi mà nhặt, liên quan gì tới tôi?”
Việc học bị gián đoạn, tâm trạng của Vân Xu có hơi không tốt. Cô lạnh lùng nhìn Lương Manh, sau đó tự mình nhặt đồ lên.
Thấy cô thỏa hiệp, Lương Manh hơi đắc ý, cô ta ngồi xuống bàn bên cạnh Vân Xu, nói: “Cô giả vờ cái gì, thầy giáo lại không ở đây, còn làm bài thi, cô đọc hiểu được sao?”
Một nam sinh khác phụ họa theo: “Bây giờ học cũng không còn kịp nữa, nếu từ đầu đã chọn lang thang thì cứ tiếp tục lang thang đi.”
“Gần đây trường học quản không nghiêm, bọn tôi định tới tiệm net chơi, các cậu có muốn mở mang kiến thức không?”
Lương Manh nói: “Được đó, cậu muốn đưa tôi đi chơi game tức là cậu chơi game giỏi lắm sao?”
“Nhất định là giỏi rồi, dù sao cũng giỏi hơn cậu, con gái các cậu đều không chơi game được, cậu gọi một tiếng anh trai tôi lại mang cậu bay.”
“Cậu thôi đi.”
Bọn họ ở bên cạnh nói chuyện phiếm, Vân Xu đã lại ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục suy nghĩ cách giải đề. Vốn tưởng rằng bây giờ sẽ không có ai quấy rầy cô nữa nhưng không ngờ Lương Manh lại đột nhiên vỗ mạnh vào vai cô một cái.
Cô ta cười nói: “Cùng nhau chơi đi, đừng tự tách nhóm như vậy.”
Vân Xu lại bị cắt đứt mạch suy nghĩ, thật sự nổi giận, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Đừng chạm vào tôi.”
Lương Manh bị Vân Xu nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, lại giơ chân đá vào đùi Vân Xu một cái, cười nói: “Chạm vào cậu thì sao?”
Vân Xu nhanh chóng nói cho cô ta biết đáp án.
Vân Xu bóp lấy cổ Lương Manh từ phía sau, ấn mặt cô ta xuống bàn.
Sức lực của Vân Xu không lớn, cũng may Lương Manh không đề phòng từ trước nên mới để Vân Xu chiếm tiên cơ, sau khi ấn gáy cô ta xuống, Vân Xu giữ cô ta ở tư thế này sau đó dùng chân đè lên, ép chặt nửa người trên của Lương Manh.
Tư thế này của Lương Manh khiến cô ta đỏ bừng mặt, cố hết sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra, ngay cả cầu cứu người khác cô ta cũng không dám, chỉ có thể òa khóc.
Những người khác sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng lại lập tức muốn qua cứu Lương Manh nhưng ngay sau đó, Vân Xu đã chủ động buông Lương Manh ra.
“Các người chơi của các người, đừng quấy rầy tôi.” Vân Xu nói với Lương Manh: “Cậu nói cậu chạm vào tôi một chút thì làm sao, tôi nói cho cậu biết, cậu chạm vào tôi thì tôi cũng sẽ “chạm” lại cậu. Bây giờ đã biết đáp án chưa?”
Rơi nước mắt thường sẽ chảy nước mũi. Vừa rồi Lương Manh khóc rất nhiều thành ra bây giờ cô ta không thể ngăn nước mắt và nước mũi cùng nhau chảy xuống. Loại tình huống khó xử này khiến Lương Manh không có can đảm ở lại tranh luận với Vân Xu, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Xu một cái sau đó chạy ra ngoài.
Lương Manh đã bỏ đi, những người khác cũng không còn lý do để ra tay.
Có một nam sinh đầu như cái nắp nồi dùng ánh mắt không tán thành khinh thường Vân Xu nói: “Cậu cũng quá bạo lực, quá nam tính, động một tí đã như vậy, chỉ sợ là tâm lý có vấn đề.”
Vân Xu liếc mắt nhìn cậu ta, lúc cậu ta bày ra vẻ mặt cảnh giác cũng chẳng nói chẳng rằng.
Những người vừa rồi vây quanh Vân Xu đều mất hứng thú trở về vị trí của mình, thấp giọng thảo luận về Vân Xu.
Vừa rồi người tới tìm Vân Xu trước chính là mấy người nam sinh, sau đó bọn họ muốn khiến Vân Xu chú ý nên mới để mấy nữ sinh và nam sinh đi tới. Bọn họ đều không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như thế này.
Nhưng họ đều biết một điều, Vân Xu thực sự rất hung dữ, Tôn San San cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Lương Manh đều nhỏ giọng chê bai Vân Xu nhưng trong lòng bọn họ đều nhớ rõ, không thể một mình đi khiêu khích Vân Xu, nếu không sẽ giống như Lương Manh bị ấn lên mặt bàn, vậy cũng quá mất mặt.
Vân Xu nghĩ rằng mọi chuyện đã yên ổn nhưng cô không ngờ sau đó còn có một rắc rối lớn hơn.
Lương Manh và Tôn San San không giống nhau, Tôn San San nhát gan, đấu võ miệng còn được chứ gặp chuyện lớn thì sẽ lập tức héo.
Lương Manh thì khác, bạn trai của cô ta cũng là trùm trường giống Châu Dã, cô ta bị bắt nạt thì sẽ có người lấy lại mặt mũi cho cô ta.
Lúc Lương Manh trở lại đã là tiết tự học buổi tối thứ ba, vừa vào cửa cô ta đã lườm Vân Xu trước một cái, không dám nhìn ánh mắt của mọi người, về tới chỗ ngồi của mình rồi nằm bò ra giả vờ ngủ.
Sau giờ tự học buổi tối, có người trực tiếp đến cửa lớp chặn người.
Vân Xu bị ba nữ sinh và Lương Manh đưa tới rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ vào buổi tối còn u ám hơn bao giờ hết.
Đến địa điểm đã hẹn, ba cô gái cười nói: “Người chúng tôi đưa tới cho cậu rồi.”
Nói xong họ rời đi, Lương Manh ở lại.
Có mấy nam sinh đang đợi ở chỗ này, khi nhìn thấy Vân Xu thì mắt bọn họ lập tức sáng lên, ngay cả bạn trai của Lương Manh cũng không ngừng nhìn chằm chằm vào Vân Xu.
Ở một nơi tối tăm như thế này, làn da của Vân Xu trắng nõn như phát sáng. Dưới bóng đêm, các đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm sắc nét và tinh xảo, xinh đẹp như bước ra từ trong tranh, ánh trăng dừng trong mắt cô, đôi mắt dường như tràn ngập ánh sáng.
Lương Manh là một tiểu mỹ nữ nhưng đứng trước mặt Vân Xu lại lép vế hoàn toàn.
Lương Manh thấy thấy mấy nam sinh và bạn trai của cô ta nhìn chằm chằm vào Vân Xu xem, trong lòng rơi lộp bộp.
Cô ta không muốn thừa nhận nhưng lại biết rõ Vân Xu lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa còn lại loại xinh đẹp xuất chúng.
Nhưng làm sao anh ta có thể nhìn Vân Xu như thế này trước mặt cô ta?
Lương Manh vừa ghen tị vừa cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta đẩy bạn trai mình một cái: “Anh nhìn cái gì đấy?”
Bạn trai của Lương Manh tên là Giả Văn Bân, không tính là cao nhưng trông rất rắn chắc, bị Lương Manh đẩy cũng không phản ứng gì, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Xu, nói: “Em là Vân Xu? Lớp Ánh Nắng?”
Đừng nói chứ, mặc dù lớp Ánh Nắng gọi là lớp phế vật nhưng nữ sinh trong lớp đều rất xinh đẹp. Lúc trước anh ta cho rằng Lương Manh đã rất đẹp, không nghĩ tới còn có cực phẩm như này.
Vân Xu không nói chuyện.
Giả Văn Bân chỉ cho là Vân Xu bị dọa cho choáng váng, trong lòng anh ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Anh ta nói: “Lương Manh nói em đánh cô ta?”
Vân Xu cuối cùng cũng mở miệng: “Không có.”
Vân Xu nói đến hợp tình hợp lý không có chút chột dạ, chỉ là đè người lại sao có thể tính là đánh người?
Lương Manh chỉ vào cô: “Cậu nói láo! Cậu nói dối!”
Vân Xu nhìn cô ta nói: “Vậy cô nói tôi đánh cô ở chỗ nào? Tôi có tát cô sao? Đánh cô sao? Véo cô sao? Đá cô sao?”
Đều không có, Lương Manh tức giận nhưng cũng không muốn kể lại việc mình bị Vân Xu ấn trên bàn, cô ta lùi lại một bước rồi nói với Giả Văn Bân: “Anh tin cô ta hay tin em? Em nói cô ta bắt nạt em chính là bắt nạt em, anh phải giúp em xả giận.”
Giả Văn Bân hỏi Lương Manh: “Em định làm thế nào?”
Vấn đề này, Lương Manh quả thật là chưa nghĩ tới.
Giả Văn Bân đề nghị nói: “Không bằng để anh em của anh hôn cô ta, em thấy sao?”
Đàn ông thường không tự mình đánh phụ nữ nhưng để đối phó với phụ nữ thì bọn họ còn rất nhiều biện pháp hạ lưu khác.
Nghe thấy đề nghị của Giả Văn Bân, Lương Manh có hơi do dự.
Giả Văn Bân nói: “Chỉ hôn cô ta hai lần làm cô ta bẽ mặt chứ không làm gì khác, chờ lát nữa em chụp ảnh lại, sau này khẳng định cô ta cũng không dám nói ra.”
Mấy nam sinh khác nghe vậy đều bắt đầu ồn ào, dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Vân Xu. Nếu như nói chuyện khác thì bọn họ không dám nhưng hôn một cái cũng không sao đúng không?
Giả Văn Bân hỏi Lương Manh cũng chỉ là hình thức, anh ta đi về phía Vân Xu rồi nói: “Em không muốn hôn môi với nhiều đàn ông như vậy đúng không?”
Vân Xu lắc đầu.
Giả Văn Bân nở nụ cười: “Vậy em chỉ cần làm bạn gái của anh, em đồng ý anh lập tức bảo vệ em, ai cũng đừng hòng bắt nạt em.”
Giả Văn Bân nói lời này những người khác đều nghe được, mấy nam sinh kia thì còn tốt, Lương Manh đã không chịu nổi, hóa ra Giả Văn Bân có chủ ý này?
Hơn nữa những gì Giả Văn Bân vừa nói, lúc trước cũng từng nói với cô ta, khi đó cô ta còn cảm thấy thật dễ nghe.
Lương Manh tức giận đến giơ tay: “Giả Văn Bân, đồ khốn nạn!”
Giả Văn Bân né tránh, cười nói với Lương Manh: “Cô không phải đã sớm biết rồi sao?” Anh ta không hề xấu hổ mà còn cười đắc chí: “Nữ sinh các cô không phải thích như vậy à? Đàn ông không xấu đàn bà không yêu đúng không.”
“Lại nói tôi cũng chưa từng lên giường với cô, chia tay cô cũng không tính là chịu tổn thất gì? Ồn ào cái gì chứ.”
Giả Văn Bân đối với Lương Manh không thể nói là yêu hay không yêu. Tìm tới Lương Manh cũng chỉ là vì coi trọng vẻ bề ngoài xinh đẹp đáng yêu biết làm nũng của cô ta, bây giờ có Vân Xu như vậy, có chia tay anh ta cũng không cảm thấy luyến tiếc.
Lương Manh tức đến phát run, sau đó lại nghe thấy lời đe dọa tàn nhẫn của Giả Văn Bân: “Đêm nay cô là người quyết định đưa cô ta tới đây, tốt nhất cô đừng nói ra ngoài, bằng không tôi vừa nói cái gì thì sẽ làm y nguyên như vậy với cô, hiểu chưa?”
Lương Manh biết Giả Văn Bân không phải loại người tốt đẹp gì nhưng khi Giả Văn Bân muốn làm toàn bộ những thứ hư hỏng đó trên người cô ta, cô ta mới nhận ra Giả Văn Bân tồi tệ đến thế nào. Cô ta lập tức tái mặt vì tức giận, khuôn mặt tràn đầy ngơ ngác.
Giả Văn Bân thấy Lương Manh bị hù dọa cũng mặc kệ cô ta mà quay đầu lại nhìn Vân Xu.
Vẻ mặt của Vân Xu quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến không hợp lý, không phải cô nên sợ hãi sao?
Ngay khi Giả Văn Bân đang nghi ngờ, Vân Xu đã rút điện thoại di động ta khỏi túi áo đồng phục, quơ quơ với anh ta: “Tôi đang ghi âm.”
Trước khi bọn họ tới giật điện thoại, Vân Xu nói: “Đã gửi file âm thanh, nếu bây giờ tôi không quay lại thì cô ta sẽ ngay lập tức báo cảnh sát cho tôi. Tôi nhớ gần đây có đồn cảnh sát, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, à có khi cô ta sẽ đi gọi giáo viên tới trước, đến lúc đó sự việc vỡ lở ra, anh đoán kết quả sẽ như thế nào?”
Vân Xu vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Vân Xu không giống như bọn họ suy đoán, loại tình huống này bị bày ra, sao cô có thể ngoan ngoãn đi theo mà không có chuẩn bị?
Nhìn qua cô rất ngốc sao?
.
Vân Xu: Đánh giá của người khác về tôi đều là ngược lại.
Như thường lệ, tài xế dừng lại cách trường họ ba trăm mét, nhưng lần này không chỉ có Vân Nguyệt mà còn có thêm Vân Xu xuống xe.
Vân Xu nói: “Cùng nhau đi đi.”
Tài xế hơi kinh ngạc, Vân Nguyệt cũng miễn cưỡng tiếp nhận được một vài thay đổi gần đây của Vân Xu, cũng không lộ ra vẻ quá kinh ngạc mà ngoan ngoãn đi theo phía sau Vân Xu.
Cả hai đi cùng nhau, nhưng ít ai biết được mối quan hệ của bọn họ. Khi hai người đi đến cầu thang dưới ký túc xá nữ thì tình cờ đụng phải Ngô Tuyết và Trần Lệ.
Bọn họ không biết Vân Nguyệt là em gái của Vân Xu, chỉ biết rằng Vân Xu rất ghét Vân Nguyệt, ghét đến mức chịu bỏ ra một số tiền lớn để bọn họ hẹn người lên sân thượng dạy một bài học.
Không nghĩ tới hai người tuần trước còn ồn ào thành như vậy mà bây giờ đã đi với nhau.
Chẳng lẽ lại là một người khác bị Vân Xu uy hiếp tới đối phó với Châu Dã?
Đối với những thứ kỳ lạ và chưa biết, con người luôn thích bổ não, hơn nữa còn bổ ở mức độ cực kỳ khoa trương. Trải qua một quá trình bổ não, lòng kính sợ của các cô đối với Vân Xu bất giác tăng thêm một chút.
Cô gái Vân Xu này tuyệt đối là một người có tâm tư thâm trầm, một người tàn nhẫn có thù tất báo, không dễ chọc.
Vân Xu hoàn toàn không biết hai người bạn cùng phòng trong nháy mắt đã bổ não ra cái gì, tùy tiện chào hỏi với hai người họ.
Nhìn thấy hai cô gái này, Vân Nguyệt lập tức lùi lại phía sau người Vân Xu một bước.
Cảm nhận được sự sợ hãi của cô ta, Vân Xu đưa tay ôm lấy bả vai cô ta, sau đó vỗ nhẹ vào gáy cô ta rồi giới thiệu với hai người kia: “Đây là em gái của tôi.”
Cô vốn định chào hỏi nhận người, bảo bọn họ sau này đừng tìm Vân Nguyệt gây rắc rối, Ngô Tuyết và Trần Lệ lại nghĩ, quả nhiên là nhận em gái sao?
Nếu đã là người một nhà… Ngô Tuyết và Trần Lệ lập tức thay đổi thành vẻ mặt thân thiết hiền lành chào hỏi với cô ta.
Đối mặt với cảnh này, Vân Nguyệt hơi mở to mắt, một cảm xúc không thể giải thích được dâng lên.
Đây là, chị gái đang muốn bảo vệ cô ta sao?
Hai bên chào hỏi đơn giản, Vân Xu cũng không dừng lại quá lâu mà đi theo Ngô Tuyết và Trần Lệ trở về ký túc xá. Bởi vì Vân Nguyệt không ở cùng tầng với Vân Xu nên tách ra, khi cô ta rời đi, tâm trạng còn vô cùng phức tạp.
Trở về sau kỳ nghỉ lễ lần này, nghênh đón học sinh chính là một đợt ôn tập cường độ cao, bởi vì cuối tháng này sẽ phải thi giữa kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ là kỳ thi quan trọng chỉ đứng sau kỳ thi cuối kỳ. Để khuyến khích học sinh thi đua học tập mà kết quả thi giữa kỳ không chỉ dán xếp hạng trên bảng thông báo mà còn có phần thưởng, những học sinh trong top đầu sẽ được trao giấy chứng nhận và giải thưởng, thậm chí ba người đứng đầu còn nhận được phần thưởng tiền mặt.
Đương nhiên, những điều như vậy thường không liên quan gì đến lớp Ánh Nắng.
Bởi vì vị trí có hạn nên trên bảng vàng sẽ không dán hết tên của mọi người, thậm chí lớp Ánh Nắng còn không thể lọt vào danh sách đó chứ đừng nói đến những việc khác.
Là giáo viên chủ nhiệm, Triệu Thành Sơn không cho phép bọn họ từ bỏ chính mình, ông không chỉ tăng cường huấn luyện tập thể dục buổi sáng mà còn có yêu cầu nghiêm ngặt đối với việc tự học buổi tối, không được phép vắng mặt khi tự học buổi tối, không được chơi điện thoại di động, nói chuyện phiếm!
Nhưng yêu cầu là yêu cầu, lớp Ánh Nắng luôn có kế hoạch cùng biện pháp đối phó, bọn họ làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Ngoại trừ lúc tập thể dục buổi sáng Triệu Thành Sơn sẽ đích thân đến, còn những lúc khác nên là thế nào thì vẫn cứ như vậy.
Trong lớp hoặc là những người trong nhà đã sớm có sắp xếp, hoặc là những người cho rằng mình không có đầu óc học tập và không thích hợp để học tập, hoặc những người chỉ thuần túy là ham chơi.
Đến bây giờ, họ gần như đã từ bỏ việc học.
Vân Xu là người duy nhất trong lớp chủ động tăng tốc và học tập chăm chỉ, cách hành xử khác người của cô làm cho cô phá lệ nổi bật trong lớp Ánh Nắng.
Tiết tự học buổi tối, những lớp như ‘lớp Tên Lửa’, lớp trọng điểm yên tĩnh bao nhiêu thì lớp Ánh Nắng ầm ĩ bấy nhiêu.
Lần này Vân Xu đặc biệt mang theo vài hộp nút bịt tai từ nhà đến trường, trong giờ tự học buổi tối, cô lén nhét chúng vào tai và trùm tóc lại để yên tâm học bài.
Không giống như những người khác, cô rất chờ mong với những kỳ thi.
Không đơn giản chỉ vì cô muốn đạt điểm cao mà còn vì Lăng Văn Huyên.
Nguyên chủ sẽ đến gặp Cố Diễm, muốn Cố Diễm thi kém hạ thấp thứ hạng, không phải đơn giản là vì cô ta không quen nhìn có người đè trên đầu Lăng Văn Huyên mà còn là vì cô ta quá để tâm đến Lăng Văn Huyên, còn ngoài ý muốn phát hiện ra bản tính của Lăng Văn Huyên…
Cậu ta có gia cảnh bề thế, vẻ ngoài ôn hòa không thích tranh giành nhưng thực chất lại lại rất cao ngạo, có lòng hiếu thắng cực mạnh.
Cậu ta rất quan tâm đến thứ hạng của mình, lão nhị vạn năm luôn là một khối u trong lòng cậu ta.
Bây giờ, dưới cái nhìn của Vân Xu thì đây cũng là một nhược điểm của Lăng Văn Huyên.
Lăng Văn Huyên đã quan tâm đến thắng thua và thứ hạng như vậy, nếu cô làm cho cậu ta không chỉ không lấy được hạng đầu, mà ngay cả hạng hai cũng phải từ bỏ thì cậu ta sẽ tức giận hay không đây?
Đặc biệt người giành vị trí của cậu ta lại là học sinh lớp Ánh Nắng, chắc hẳn cậu ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, không thể chấp nhận được đúng không?
Trở thành người đứng thứ hai toàn trường là kế hoạch của Vân Xu vạch ra để vả mặt trả thù Lăng Văn Huyên, cũng là mục tiêu hiện tại của cô.
Tiết tự học buổi tối hôm nay, Vân Xu bắt đầu ôn tập và làm bài lần lượt như thường lệ, cô đắm chìm trong đó, hơn nữa có nút bịt tai che chắn cho nên hoàn toàn không để ý đến người đang ghé vào gần cô.
Sau khi một cô gái gọi Vân Xu hai lần nhưng bị phớt lờ, cô ta đã tức giận thô bạo đẩy Vân Xu ra.
Vân Xu đột nhiên không kịp phòng bị đẩy một cái, không chỉ cây bút trên tay cô vẽ một đường dài trên giấy mà chiếc bàn cũng bị cô va vào, bình nước và hộp bút trên bàn thi nhau rơi xuống đất.
Cô gái đẩy Vân Xu không nhẹ cũng không nặng, nhìn thấy đồ của Vân Xu rơi xuống đất, cô ta mới nhận ra mình đã đẩy quá mạnh nhưng lập đánh đòn phủ đầu nói: “Vân Xu cậu có ý gì, tôi gọi cậu nhiều lần như vậy cậu còn không để ý tới tôi?”
Vân Xu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có một vòng người ngồi xung quanh cô, bọn họ đang… đánh bài.
Vân Xu nói với cô gái kia: “Nhặt lên.”
Cô gái kia tên là Lương Manh, có vẻ ngoài khá đáng yêu, hằng ngày là công chúa nhỏ được cung phụng. Đã quen được săn đón, khi cô ta nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Vân Xu thì lập tức mất hứng: “Cậu tự đi mà nhặt, liên quan gì tới tôi?”
Việc học bị gián đoạn, tâm trạng của Vân Xu có hơi không tốt. Cô lạnh lùng nhìn Lương Manh, sau đó tự mình nhặt đồ lên.
Thấy cô thỏa hiệp, Lương Manh hơi đắc ý, cô ta ngồi xuống bàn bên cạnh Vân Xu, nói: “Cô giả vờ cái gì, thầy giáo lại không ở đây, còn làm bài thi, cô đọc hiểu được sao?”
Một nam sinh khác phụ họa theo: “Bây giờ học cũng không còn kịp nữa, nếu từ đầu đã chọn lang thang thì cứ tiếp tục lang thang đi.”
“Gần đây trường học quản không nghiêm, bọn tôi định tới tiệm net chơi, các cậu có muốn mở mang kiến thức không?”
Lương Manh nói: “Được đó, cậu muốn đưa tôi đi chơi game tức là cậu chơi game giỏi lắm sao?”
“Nhất định là giỏi rồi, dù sao cũng giỏi hơn cậu, con gái các cậu đều không chơi game được, cậu gọi một tiếng anh trai tôi lại mang cậu bay.”
“Cậu thôi đi.”
Bọn họ ở bên cạnh nói chuyện phiếm, Vân Xu đã lại ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục suy nghĩ cách giải đề. Vốn tưởng rằng bây giờ sẽ không có ai quấy rầy cô nữa nhưng không ngờ Lương Manh lại đột nhiên vỗ mạnh vào vai cô một cái.
Cô ta cười nói: “Cùng nhau chơi đi, đừng tự tách nhóm như vậy.”
Vân Xu lại bị cắt đứt mạch suy nghĩ, thật sự nổi giận, mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Đừng chạm vào tôi.”
Lương Manh bị Vân Xu nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, lại giơ chân đá vào đùi Vân Xu một cái, cười nói: “Chạm vào cậu thì sao?”
Vân Xu nhanh chóng nói cho cô ta biết đáp án.
Vân Xu bóp lấy cổ Lương Manh từ phía sau, ấn mặt cô ta xuống bàn.
Sức lực của Vân Xu không lớn, cũng may Lương Manh không đề phòng từ trước nên mới để Vân Xu chiếm tiên cơ, sau khi ấn gáy cô ta xuống, Vân Xu giữ cô ta ở tư thế này sau đó dùng chân đè lên, ép chặt nửa người trên của Lương Manh.
Tư thế này của Lương Manh khiến cô ta đỏ bừng mặt, cố hết sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra, ngay cả cầu cứu người khác cô ta cũng không dám, chỉ có thể òa khóc.
Những người khác sửng sốt một lúc, sau khi phản ứng lại lập tức muốn qua cứu Lương Manh nhưng ngay sau đó, Vân Xu đã chủ động buông Lương Manh ra.
“Các người chơi của các người, đừng quấy rầy tôi.” Vân Xu nói với Lương Manh: “Cậu nói cậu chạm vào tôi một chút thì làm sao, tôi nói cho cậu biết, cậu chạm vào tôi thì tôi cũng sẽ “chạm” lại cậu. Bây giờ đã biết đáp án chưa?”
Rơi nước mắt thường sẽ chảy nước mũi. Vừa rồi Lương Manh khóc rất nhiều thành ra bây giờ cô ta không thể ngăn nước mắt và nước mũi cùng nhau chảy xuống. Loại tình huống khó xử này khiến Lương Manh không có can đảm ở lại tranh luận với Vân Xu, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Xu một cái sau đó chạy ra ngoài.
Lương Manh đã bỏ đi, những người khác cũng không còn lý do để ra tay.
Có một nam sinh đầu như cái nắp nồi dùng ánh mắt không tán thành khinh thường Vân Xu nói: “Cậu cũng quá bạo lực, quá nam tính, động một tí đã như vậy, chỉ sợ là tâm lý có vấn đề.”
Vân Xu liếc mắt nhìn cậu ta, lúc cậu ta bày ra vẻ mặt cảnh giác cũng chẳng nói chẳng rằng.
Những người vừa rồi vây quanh Vân Xu đều mất hứng thú trở về vị trí của mình, thấp giọng thảo luận về Vân Xu.
Vừa rồi người tới tìm Vân Xu trước chính là mấy người nam sinh, sau đó bọn họ muốn khiến Vân Xu chú ý nên mới để mấy nữ sinh và nam sinh đi tới. Bọn họ đều không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như thế này.
Nhưng họ đều biết một điều, Vân Xu thực sự rất hung dữ, Tôn San San cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Lương Manh đều nhỏ giọng chê bai Vân Xu nhưng trong lòng bọn họ đều nhớ rõ, không thể một mình đi khiêu khích Vân Xu, nếu không sẽ giống như Lương Manh bị ấn lên mặt bàn, vậy cũng quá mất mặt.
Vân Xu nghĩ rằng mọi chuyện đã yên ổn nhưng cô không ngờ sau đó còn có một rắc rối lớn hơn.
Lương Manh và Tôn San San không giống nhau, Tôn San San nhát gan, đấu võ miệng còn được chứ gặp chuyện lớn thì sẽ lập tức héo.
Lương Manh thì khác, bạn trai của cô ta cũng là trùm trường giống Châu Dã, cô ta bị bắt nạt thì sẽ có người lấy lại mặt mũi cho cô ta.
Lúc Lương Manh trở lại đã là tiết tự học buổi tối thứ ba, vừa vào cửa cô ta đã lườm Vân Xu trước một cái, không dám nhìn ánh mắt của mọi người, về tới chỗ ngồi của mình rồi nằm bò ra giả vờ ngủ.
Sau giờ tự học buổi tối, có người trực tiếp đến cửa lớp chặn người.
Vân Xu bị ba nữ sinh và Lương Manh đưa tới rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ vào buổi tối còn u ám hơn bao giờ hết.
Đến địa điểm đã hẹn, ba cô gái cười nói: “Người chúng tôi đưa tới cho cậu rồi.”
Nói xong họ rời đi, Lương Manh ở lại.
Có mấy nam sinh đang đợi ở chỗ này, khi nhìn thấy Vân Xu thì mắt bọn họ lập tức sáng lên, ngay cả bạn trai của Lương Manh cũng không ngừng nhìn chằm chằm vào Vân Xu.
Ở một nơi tối tăm như thế này, làn da của Vân Xu trắng nõn như phát sáng. Dưới bóng đêm, các đường nét trên khuôn mặt cô càng thêm sắc nét và tinh xảo, xinh đẹp như bước ra từ trong tranh, ánh trăng dừng trong mắt cô, đôi mắt dường như tràn ngập ánh sáng.
Lương Manh là một tiểu mỹ nữ nhưng đứng trước mặt Vân Xu lại lép vế hoàn toàn.
Lương Manh thấy thấy mấy nam sinh và bạn trai của cô ta nhìn chằm chằm vào Vân Xu xem, trong lòng rơi lộp bộp.
Cô ta không muốn thừa nhận nhưng lại biết rõ Vân Xu lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa còn lại loại xinh đẹp xuất chúng.
Nhưng làm sao anh ta có thể nhìn Vân Xu như thế này trước mặt cô ta?
Lương Manh vừa ghen tị vừa cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta đẩy bạn trai mình một cái: “Anh nhìn cái gì đấy?”
Bạn trai của Lương Manh tên là Giả Văn Bân, không tính là cao nhưng trông rất rắn chắc, bị Lương Manh đẩy cũng không phản ứng gì, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Xu, nói: “Em là Vân Xu? Lớp Ánh Nắng?”
Đừng nói chứ, mặc dù lớp Ánh Nắng gọi là lớp phế vật nhưng nữ sinh trong lớp đều rất xinh đẹp. Lúc trước anh ta cho rằng Lương Manh đã rất đẹp, không nghĩ tới còn có cực phẩm như này.
Vân Xu không nói chuyện.
Giả Văn Bân chỉ cho là Vân Xu bị dọa cho choáng váng, trong lòng anh ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Anh ta nói: “Lương Manh nói em đánh cô ta?”
Vân Xu cuối cùng cũng mở miệng: “Không có.”
Vân Xu nói đến hợp tình hợp lý không có chút chột dạ, chỉ là đè người lại sao có thể tính là đánh người?
Lương Manh chỉ vào cô: “Cậu nói láo! Cậu nói dối!”
Vân Xu nhìn cô ta nói: “Vậy cô nói tôi đánh cô ở chỗ nào? Tôi có tát cô sao? Đánh cô sao? Véo cô sao? Đá cô sao?”
Đều không có, Lương Manh tức giận nhưng cũng không muốn kể lại việc mình bị Vân Xu ấn trên bàn, cô ta lùi lại một bước rồi nói với Giả Văn Bân: “Anh tin cô ta hay tin em? Em nói cô ta bắt nạt em chính là bắt nạt em, anh phải giúp em xả giận.”
Giả Văn Bân hỏi Lương Manh: “Em định làm thế nào?”
Vấn đề này, Lương Manh quả thật là chưa nghĩ tới.
Giả Văn Bân đề nghị nói: “Không bằng để anh em của anh hôn cô ta, em thấy sao?”
Đàn ông thường không tự mình đánh phụ nữ nhưng để đối phó với phụ nữ thì bọn họ còn rất nhiều biện pháp hạ lưu khác.
Nghe thấy đề nghị của Giả Văn Bân, Lương Manh có hơi do dự.
Giả Văn Bân nói: “Chỉ hôn cô ta hai lần làm cô ta bẽ mặt chứ không làm gì khác, chờ lát nữa em chụp ảnh lại, sau này khẳng định cô ta cũng không dám nói ra.”
Mấy nam sinh khác nghe vậy đều bắt đầu ồn ào, dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Vân Xu. Nếu như nói chuyện khác thì bọn họ không dám nhưng hôn một cái cũng không sao đúng không?
Giả Văn Bân hỏi Lương Manh cũng chỉ là hình thức, anh ta đi về phía Vân Xu rồi nói: “Em không muốn hôn môi với nhiều đàn ông như vậy đúng không?”
Vân Xu lắc đầu.
Giả Văn Bân nở nụ cười: “Vậy em chỉ cần làm bạn gái của anh, em đồng ý anh lập tức bảo vệ em, ai cũng đừng hòng bắt nạt em.”
Giả Văn Bân nói lời này những người khác đều nghe được, mấy nam sinh kia thì còn tốt, Lương Manh đã không chịu nổi, hóa ra Giả Văn Bân có chủ ý này?
Hơn nữa những gì Giả Văn Bân vừa nói, lúc trước cũng từng nói với cô ta, khi đó cô ta còn cảm thấy thật dễ nghe.
Lương Manh tức giận đến giơ tay: “Giả Văn Bân, đồ khốn nạn!”
Giả Văn Bân né tránh, cười nói với Lương Manh: “Cô không phải đã sớm biết rồi sao?” Anh ta không hề xấu hổ mà còn cười đắc chí: “Nữ sinh các cô không phải thích như vậy à? Đàn ông không xấu đàn bà không yêu đúng không.”
“Lại nói tôi cũng chưa từng lên giường với cô, chia tay cô cũng không tính là chịu tổn thất gì? Ồn ào cái gì chứ.”
Giả Văn Bân đối với Lương Manh không thể nói là yêu hay không yêu. Tìm tới Lương Manh cũng chỉ là vì coi trọng vẻ bề ngoài xinh đẹp đáng yêu biết làm nũng của cô ta, bây giờ có Vân Xu như vậy, có chia tay anh ta cũng không cảm thấy luyến tiếc.
Lương Manh tức đến phát run, sau đó lại nghe thấy lời đe dọa tàn nhẫn của Giả Văn Bân: “Đêm nay cô là người quyết định đưa cô ta tới đây, tốt nhất cô đừng nói ra ngoài, bằng không tôi vừa nói cái gì thì sẽ làm y nguyên như vậy với cô, hiểu chưa?”
Lương Manh biết Giả Văn Bân không phải loại người tốt đẹp gì nhưng khi Giả Văn Bân muốn làm toàn bộ những thứ hư hỏng đó trên người cô ta, cô ta mới nhận ra Giả Văn Bân tồi tệ đến thế nào. Cô ta lập tức tái mặt vì tức giận, khuôn mặt tràn đầy ngơ ngác.
Giả Văn Bân thấy Lương Manh bị hù dọa cũng mặc kệ cô ta mà quay đầu lại nhìn Vân Xu.
Vẻ mặt của Vân Xu quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến không hợp lý, không phải cô nên sợ hãi sao?
Ngay khi Giả Văn Bân đang nghi ngờ, Vân Xu đã rút điện thoại di động ta khỏi túi áo đồng phục, quơ quơ với anh ta: “Tôi đang ghi âm.”
Trước khi bọn họ tới giật điện thoại, Vân Xu nói: “Đã gửi file âm thanh, nếu bây giờ tôi không quay lại thì cô ta sẽ ngay lập tức báo cảnh sát cho tôi. Tôi nhớ gần đây có đồn cảnh sát, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, à có khi cô ta sẽ đi gọi giáo viên tới trước, đến lúc đó sự việc vỡ lở ra, anh đoán kết quả sẽ như thế nào?”
Vân Xu vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Vân Xu không giống như bọn họ suy đoán, loại tình huống này bị bày ra, sao cô có thể ngoan ngoãn đi theo mà không có chuẩn bị?
Nhìn qua cô rất ngốc sao?
.
Vân Xu: Đánh giá của người khác về tôi đều là ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.