Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 84: : Tham lam
Đằng La Vi Chi
10/10/2022
Edit: nnoc
————————————
Lúc này cô mới nhận ra ý trong câu nói ấy, đỏ mặt nhìn anh.
Tuy đã được tỏ tình nhiều lần nhưng dù các thiếu niên có lớn mật đến đâu cũng không nói ra lộ liễu như vậy. Cô cắn môi, hai tai đỏ nựng: "Cừu Lệ, anh đừng nói bậy."
Anh cười cười, cũng không ép cô: "Ừ."
Nhưng mặt Nặc Nặc vẫn nóng lên, cô quay đầu đi không muốn nhìn anh nữa.
Xe chạy được nửa đường, Cừu Lệ nhận được điện thoại thông báo khu đất bên kia xảy ra chuyện. Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả đều là những công nhân lâu năm, hay có thói quen ném gạch lên trên, dùng ít sức nên bình thường người ở trên cũng có thể đón được.
Nhưng lần này sơ sẩy, không đón được gạch ném lên.
Người phía dưới bị gạch rơi vào, mặt cùng xương ngón tay bị đập phải nên đau đớn không đứng vững rồi ngã xuống. Người đón gạch bên trên cũng chết ngay tại chỗ. Vụ việc liên quan đến mạng người, bên đó náo loạn cả lên, cho nên mới hoảng loạn đăng báo.
Sắc mặt Cừu Lệ trầm trầm.
Anh biết sửa mệnh làm trái ý trời thì sẽ phải hứng chịu nhiều hậu quả, hiệu ứng cánh bướm cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện không giống nhau.
Anh đè đè tai nghe bluetooth, bình tĩnh nói: "Cậu cứ trấn an mọi người trước, tôi sẽ đến ngay."
Bên kia là khu rừng phía đông mới được khai phá, nằm cạnh vùng ngoại thành, xảy ra chuyện khiến ai cũng rất hoảng loạn. Nếu không xảy ra mạng người thì cũng sẽ không báo đến chỗ Cừu Lệ. Bình tĩnh mà xem xét, một thương nhân như anh thì mạng người cũng không phải cái gì quá lớn. Nếu đổi thành trước kia, dù anh có biết thì cũng chỉ nhàn nhạt phân phó vài câu rồi lấy tiền giải quyết.
Nhưng giờ phút này anh nhìn Nặc Nặc bên cạnh mình, ánh mắt mềm mại vài phần.
Anh bắt đầu tin nhân quả luân hồi, nói một câu thật lòng, người xấu xa như anh thì chỉ có mạng của Nặc Nặc mới được coi là mạng. Nhưng nhân quả khó lường, anh bắt đầu sợ mình làm việc ác quá nhiều, không thể ở cạnh cô được thêm mấy ngày.
Cho nên anh quyết định tới xem.
Xe Tiết Tán chạy phía sau, Cừu Lệ hỏi Nặc Nặc:"Em về nhà trước nhé?"
Qua vài câu đối thoại ít ỏi của anh, cô đã biết có chuyện xảy ra, hình như còn rất nghiêm trọng. Nếu cô về nhà thì nửa già vệ sĩ sẽ đi theo cô. Có vẻ Cừu Lệ đặc biệt quan tâm sự an toàn của cô, nhưng hiển nhiên nơi anh chuẩn bị đến cũng rất nguy hiểm.
Đây là một người đàn ông vừa bá đạo vừa có cốt khí từ trong xương cốt.
Nặc Nặc do dự: "Tôi có thể đi cùng anh không?"
Cừu Lệ nhíu mày, thấy dáng vẻ cô thấp thỏm lo lắng, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm từ cô nên anh không có cách nào để từ chối: "Được."
Xe chạy hơn hai giờ đồng hồ mới tới khu đất phía đông.
Ở đây đang xây rất nhiều khu biệt thự cho người giàu, Cừu Lệ xuống xe mới phát hiện người báo tin vẫn còn giấu tình hình ở đây. Không chỉ là một mạng người, nơi này có rất nhiều người ồn ào làm loạn, công nhân cũng bãi công.
Xe của anh là siêu xe, một đám vệ sĩ bước ra rất dọa người.
Đám người đang cãi cọ cũng bình tĩnh lại, quản lí khu vực không nghĩ chủ tịch sẽ đích thân đến đây. Sắc mặt đều thay đổi, ông ta thấy ánh mắt của Cừu Lệ lạnh băng thì vội vàng giải thích: "Tôi không phải cố ý giấu giếm, tình huống như thế này ngày thường đều cố gắng ép xuống."
Cừu Lệ lạnh lùng nói: "Ông không cần làm ở Cừu thị nữa."
Sắc mặt quản lý xám xịt như tro tàn, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Nặc Nặc thấy cảnh tượng ồn ào nhốn nháo kinh khủng như vậy, cô giật mình, tay lại bị ai đó nắm lấy.
Cừu Lệ nắm tay cô không nói lời gì, mím môi nghiêng mặt đi.
"Người nhà của công nhân xảy ra chuyện đâu?"
Không biết người nhà lôi ở đâu ra được lá cờ, vừa thấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, khí thế bức người thì sợ tới mức rụt người về sau. Một lúc sau mới bị người khác đẩy ra, lúc đó mới khóc lóc đòi đền mạng.
Cừu Lệ hết sức bình tĩnh: "Chi trả toàn bộ tiền bồi thường, người già và trẻ nhỏ trong nhà sẽ được Cừu thị cung cấp tiền nuôi dưỡng. Nếu còn gây chuyện nữa..." Ánh mắt của anh đảo qua mọi người: "Thì giải ước với Cừu thị, về nhà cả đi."
Giọng điệu của anh khi nói những lời này cũng chẳng khác bảo bọn họ cút về là mấy.
"Còn có ai cảm thấy không hài lòng nữa không?"
Không ai dám hé răng, đám người tụ tập bắt đầu có xu thế tản đi.
Công trình vẫn còn đang xây dựng, không có người làm nhưng máy móc lại không ngừng rung động. Nặc Nặc cảm thấy xung quanh quá ồn ào, Cừu Lệ lại cảm thấy không quá thích hợp, anh nắm chặt lấy tay Nặc Nặc, thời điểm nghe được tiếng gió xẹt qua, bỗng nhiên anh ôm lấy cô.
Vệ sĩ cũng không kịp phản ứng, Nặc Nặc cũng vậy.
Cô chỉ nghe được một âm thanh rầu rĩ vang lên, nặng nề hung hăng đánh vào người, thân thể người đàn ông đang ôm cô cũng run rẩy theo.
Giây tiếp theo một lá sắt sắc nhọn rơi xuống.
Cô cảm thấy giây phút ấy kéo dài quá lâu, cái ôm của anh ấm áp vững chắc, nơi xa là tiếng ồn của máy móc, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, theo bản năng anh muốn bảo vệ cô.
Giọng nói của anh hơi khàn: "Bị dọa sợ rồi à?"
Cô ngơ ngác ngước mắt nhìn anh, cô biết, một quả trứng gà mà bị ném đi với lực đủ mạnh thì cũng có thể ném chết người.
Mà thứ máy móc ném tới lại là một miếng lá sắt nặng.
Bấy giờ vệ sĩ và cấp dưới mới hoàn hồn, một bộ phận đi bắt người, một bộ phận liên hệ với bác sĩ trong bệnh viện.
Cô run rẩy vòng tay ôm lấy anh, bàn tay hơi hơi nhích lên trên, chạm đến là một mảng dính nhớp. Tất cả đều là máu, sắc mặt trắng bệch.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc mái cô, giọng điệu trầm ổn: "Không sao đâu, em đừng sợ."
Đột nhiên cô không thể nói thành lời.
Cừu Lệ tự chống mình lên xe, trên đường chạy tới bệnh viện, sắc mặt anh rất bình tĩnh. Thậm chí còn nói chuyện với Tiết Tán: "Không phải đơn giản là ngoài ý muốn...là có ý định đả thương người khác..."
Nặc Nặc ngửi được mùi máu nồng nặc.
Nhưng từ đầu tới cuối anh đều không tỏ ra đau đớn, giống như người đã mất hết cảm giác đau vậy.
Anh còn bình tĩnh dặn dò: "Đưa cô chủ về."
Nặc Nặc chớp mắt, anh quay sang nhìn cô, giọng điệu ôn hòa: "Em về nhà đi, tôi không có việc gì đâu."
Cô không nói câu nào, chợt có chút khổ sở.
Lúc ấy là giữa trưa, ánh mặt trời nóng bức. Cô cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh. Anh cảm nhận được, trong nháy mắt có loại xúc động vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Hai đời, rất nhiều năm, Nặc Nặc chính là món quà quý giá nhất ông trời rủ lòng thương ban tặng cho anh.
Tiếng nói của anh ấm ách: "Buổi chiều em còn có tiết học, về đi học đi, hửm?"
Cô lắc đầu, nắm chặt lấy ngón tay anh.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Nơi này cũng là địa bàn của Cừu Lệ, anh nhìn mặt bác sĩ, bác sĩ vội vàng nói với Nặc Nặc:"Tiểu thư chờ bên ngoài chờ nhé, quy trình xử lý vết thương không được tiện."
Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế chờ ngoài hàng lang.
Hộ sĩ bưng nước trái cây cho cô.
Nặc Nặc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, anh mặc áo sơmi màu đen nên cô cũng không biết vết thương của anh có nghiêm trọng hay không. Nhưng cô biết, nếu anh không ôm lấy cô thì miếng sắt lá kia sẽ rơi trúng vào người mình.
Mấy bác sĩ trong phòng hít sâu một hơi.
Cừu Lệ bình tĩnh để bọn họ cởi áo sơmi ra, nhìn thấy vết thương, bác sĩ lặng lẽ nhìn anh.
Xương bả vai cơ hồ đã nát.
Nhưng anh lại không rên một tiếng nào.
Bên trong có vài bác sĩ già, cũng coi như là chứng kiến Cừu Lệ lớn lên, thấy vậy không khỏi thở dài.
"Chuẩn bị phẫu thuật."
Bác sĩ già không nhịn được hỏi: "Cừu thiếu, cậu không có cảm giác đau sao?" Nếu xét theo góc độ y học, nếu đau đớn sau khi đánh mất là chuyện càng nghiêm trọng, thì có lẽ họ sẽ chẳng kiểm tra ra được cái gì.
Người đàn ông vẫn luôn rũ mắt lại đột nhiên ngẩng đầu: "Quen rồi."
"Cái gì?"
Cừu Lệ không nói thêm nữa.
Anh nhìn ngoài cửa, cô đang đợi anh. Không biết phải trả giá nhiều ít thế nào, anh mới có thể khiến cô chờ đợi mình.
"Mấy người nhanh lên."
Bác sĩ già: "..." Cừu tổng đúng là...không muốn sống. Người bình thường đã sớm đau tới mức ngất đi.
Mà chỉ có mình Cừu Lệ biết, mấy năm anh mất đi cô, sau khi tìm được Thẩm Túy, mỗi đêm phản phệ đau đớn như bị lột ra xẻo tim cũng không đau bằng một khắc khi nhớ tới cô.
Thẩm Túy nói anh điên rồi, nhưng anh không điên.
Có gì mà đáng hay không đáng, anh chỉ mong một ngày khi tỉnh lại, thứ anh chạm vào không phải thân thể lạnh băng của cô.
Anh chỉ muốn lại được nhìn thấy năm ấy tuyết rơi, cô giơ lá cờ trong hoa viên, bông tuyết bay la tả, cùng chơi đùa với ba chú chó. Cô đeo khăn quàng cổ, trên áo còn có quả cầu nhưng đáng yêu, giây phút ngước mắt nhìn anh, ý cười chưa kịp rút đi, không khí ngọt ngào trong trẻo.
Anh tham lam.
Mà vui vẻ cô ban cho anh quá ít.
Phẫu thuật yêu cầu phải gây tê, các bác sĩ phẫu thuật xong, lau mồ hôi trên trán, đi ra ngoài liền nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đợi ngoài hành lang.
Bác sĩ già cảm thấy hiếm lạ, phẫu thuật mất mấy tiếng đồng hồ, thời buổi bây giờ rất ít người ngồi yên mà không nghịch điện thoại để chờ người khác, mà cũng chẳng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Cô đứng lên: "Bác sĩ, Cừu Lệ...anh ấy sao rồi ạ?"
Nhóm bác sĩ trẻ tuổi không dám trả lời, đồng loạt nhìn về phía bác sĩ già. Cái này...chủ tịch cũng không dặn phải trả lời thế nào, mọi người đều không dám nói.
Nhưng bác sĩ già lại cảm thấy rất thú vị, ông nghiêm mặt, lắc lắc đầu: "Rất nghiêm trọng, xương cốt vỡ vụn."
Ông thấy ánh mắt cô gái dại ra, có vẻ cô cũng không ngờ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
"Cô đi vào với cậu ấy đi."
Nặc Nặc cũng không từ chối: "Vâng."
Bây giờ cô rất áy náy, nếu cô không đi theo, Cừu Lệ cũng không bị thương.
Cô đi vào trong, phòng bệnh đã được khử mùi sạch sẽ. Sắc mặt Cừu Lệ tái nhợt, nhưng dáng vẻ anh nhắm mắt vẫn mang lại cảm giác nghiêm khắc.
Lúc anh không cười nhìn rất hung dữ.
Tuy rất đẹp trai, nhưng lại có dáng vẻ hung dữ của người xấu.
Nặc Nặc kéo ghế dựa đến mép giường, cô có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh. Sức khỏe mẹ cô thường xuyên không tốt cũng do một tay cô chăm lo.
Nhưng không lâu sau, hình như anh có ý thức trở lại.
Nặc Nặc vội nhìn anh, sợ anh tỉnh lại sẽ có yêu cầu gì.
Nhưng vừa nhìn thấy cô đã ngây ngẩn cả người.
Bộ mặt của người đàn ông đau đớn vặn vẹo, tựa hồ là yêu đến tận cùng, cũng tựa hồ là hận tới cùng cực.
Tay anh nắm chặt khăn trải giường, gân xanh cũng nổi lên,
Áo sơmi đã được cởi ra, lộ ra bắp tay rắn chắc, vừa nhìn đã biết đó là một người đàn ông cường thế. Nhưng dáng vẻ này của anh như đang muốn hung hăng xoa nát xương máu của ai đó, đau đến mức tận cùng.
Lúc anh bị thương cũng không đau như vậy, anh nghĩ tới cái gì, mơ thấy cái gì sao?
Môi Cừu Lệ mấp máy, Nặc Nặc do dự chốc lát, nhẹ nhàng cúi người đến gần bên môi anh. Cách người đàn ông càng gần, lần đầu tiên cô quan sát rõ gương mặt của anh như vậy. Anh rất anh tuấn, không phải kiểu trắng nõn thư sinh mà là thành thục cương nghị của đàn ông trưởng thành.
Cô nín thở lắng nghe.
Rốt cuộc cô cũng nghe rõ được anh nói cái gì, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ.
Anh nói...
Nặc Nặc.
2376 words
17/04/2022
————————————
Lúc này cô mới nhận ra ý trong câu nói ấy, đỏ mặt nhìn anh.
Tuy đã được tỏ tình nhiều lần nhưng dù các thiếu niên có lớn mật đến đâu cũng không nói ra lộ liễu như vậy. Cô cắn môi, hai tai đỏ nựng: "Cừu Lệ, anh đừng nói bậy."
Anh cười cười, cũng không ép cô: "Ừ."
Nhưng mặt Nặc Nặc vẫn nóng lên, cô quay đầu đi không muốn nhìn anh nữa.
Xe chạy được nửa đường, Cừu Lệ nhận được điện thoại thông báo khu đất bên kia xảy ra chuyện. Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả đều là những công nhân lâu năm, hay có thói quen ném gạch lên trên, dùng ít sức nên bình thường người ở trên cũng có thể đón được.
Nhưng lần này sơ sẩy, không đón được gạch ném lên.
Người phía dưới bị gạch rơi vào, mặt cùng xương ngón tay bị đập phải nên đau đớn không đứng vững rồi ngã xuống. Người đón gạch bên trên cũng chết ngay tại chỗ. Vụ việc liên quan đến mạng người, bên đó náo loạn cả lên, cho nên mới hoảng loạn đăng báo.
Sắc mặt Cừu Lệ trầm trầm.
Anh biết sửa mệnh làm trái ý trời thì sẽ phải hứng chịu nhiều hậu quả, hiệu ứng cánh bướm cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện không giống nhau.
Anh đè đè tai nghe bluetooth, bình tĩnh nói: "Cậu cứ trấn an mọi người trước, tôi sẽ đến ngay."
Bên kia là khu rừng phía đông mới được khai phá, nằm cạnh vùng ngoại thành, xảy ra chuyện khiến ai cũng rất hoảng loạn. Nếu không xảy ra mạng người thì cũng sẽ không báo đến chỗ Cừu Lệ. Bình tĩnh mà xem xét, một thương nhân như anh thì mạng người cũng không phải cái gì quá lớn. Nếu đổi thành trước kia, dù anh có biết thì cũng chỉ nhàn nhạt phân phó vài câu rồi lấy tiền giải quyết.
Nhưng giờ phút này anh nhìn Nặc Nặc bên cạnh mình, ánh mắt mềm mại vài phần.
Anh bắt đầu tin nhân quả luân hồi, nói một câu thật lòng, người xấu xa như anh thì chỉ có mạng của Nặc Nặc mới được coi là mạng. Nhưng nhân quả khó lường, anh bắt đầu sợ mình làm việc ác quá nhiều, không thể ở cạnh cô được thêm mấy ngày.
Cho nên anh quyết định tới xem.
Xe Tiết Tán chạy phía sau, Cừu Lệ hỏi Nặc Nặc:"Em về nhà trước nhé?"
Qua vài câu đối thoại ít ỏi của anh, cô đã biết có chuyện xảy ra, hình như còn rất nghiêm trọng. Nếu cô về nhà thì nửa già vệ sĩ sẽ đi theo cô. Có vẻ Cừu Lệ đặc biệt quan tâm sự an toàn của cô, nhưng hiển nhiên nơi anh chuẩn bị đến cũng rất nguy hiểm.
Đây là một người đàn ông vừa bá đạo vừa có cốt khí từ trong xương cốt.
Nặc Nặc do dự: "Tôi có thể đi cùng anh không?"
Cừu Lệ nhíu mày, thấy dáng vẻ cô thấp thỏm lo lắng, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm từ cô nên anh không có cách nào để từ chối: "Được."
Xe chạy hơn hai giờ đồng hồ mới tới khu đất phía đông.
Ở đây đang xây rất nhiều khu biệt thự cho người giàu, Cừu Lệ xuống xe mới phát hiện người báo tin vẫn còn giấu tình hình ở đây. Không chỉ là một mạng người, nơi này có rất nhiều người ồn ào làm loạn, công nhân cũng bãi công.
Xe của anh là siêu xe, một đám vệ sĩ bước ra rất dọa người.
Đám người đang cãi cọ cũng bình tĩnh lại, quản lí khu vực không nghĩ chủ tịch sẽ đích thân đến đây. Sắc mặt đều thay đổi, ông ta thấy ánh mắt của Cừu Lệ lạnh băng thì vội vàng giải thích: "Tôi không phải cố ý giấu giếm, tình huống như thế này ngày thường đều cố gắng ép xuống."
Cừu Lệ lạnh lùng nói: "Ông không cần làm ở Cừu thị nữa."
Sắc mặt quản lý xám xịt như tro tàn, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Nặc Nặc thấy cảnh tượng ồn ào nhốn nháo kinh khủng như vậy, cô giật mình, tay lại bị ai đó nắm lấy.
Cừu Lệ nắm tay cô không nói lời gì, mím môi nghiêng mặt đi.
"Người nhà của công nhân xảy ra chuyện đâu?"
Không biết người nhà lôi ở đâu ra được lá cờ, vừa thấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, khí thế bức người thì sợ tới mức rụt người về sau. Một lúc sau mới bị người khác đẩy ra, lúc đó mới khóc lóc đòi đền mạng.
Cừu Lệ hết sức bình tĩnh: "Chi trả toàn bộ tiền bồi thường, người già và trẻ nhỏ trong nhà sẽ được Cừu thị cung cấp tiền nuôi dưỡng. Nếu còn gây chuyện nữa..." Ánh mắt của anh đảo qua mọi người: "Thì giải ước với Cừu thị, về nhà cả đi."
Giọng điệu của anh khi nói những lời này cũng chẳng khác bảo bọn họ cút về là mấy.
"Còn có ai cảm thấy không hài lòng nữa không?"
Không ai dám hé răng, đám người tụ tập bắt đầu có xu thế tản đi.
Công trình vẫn còn đang xây dựng, không có người làm nhưng máy móc lại không ngừng rung động. Nặc Nặc cảm thấy xung quanh quá ồn ào, Cừu Lệ lại cảm thấy không quá thích hợp, anh nắm chặt lấy tay Nặc Nặc, thời điểm nghe được tiếng gió xẹt qua, bỗng nhiên anh ôm lấy cô.
Vệ sĩ cũng không kịp phản ứng, Nặc Nặc cũng vậy.
Cô chỉ nghe được một âm thanh rầu rĩ vang lên, nặng nề hung hăng đánh vào người, thân thể người đàn ông đang ôm cô cũng run rẩy theo.
Giây tiếp theo một lá sắt sắc nhọn rơi xuống.
Cô cảm thấy giây phút ấy kéo dài quá lâu, cái ôm của anh ấm áp vững chắc, nơi xa là tiếng ồn của máy móc, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, theo bản năng anh muốn bảo vệ cô.
Giọng nói của anh hơi khàn: "Bị dọa sợ rồi à?"
Cô ngơ ngác ngước mắt nhìn anh, cô biết, một quả trứng gà mà bị ném đi với lực đủ mạnh thì cũng có thể ném chết người.
Mà thứ máy móc ném tới lại là một miếng lá sắt nặng.
Bấy giờ vệ sĩ và cấp dưới mới hoàn hồn, một bộ phận đi bắt người, một bộ phận liên hệ với bác sĩ trong bệnh viện.
Cô run rẩy vòng tay ôm lấy anh, bàn tay hơi hơi nhích lên trên, chạm đến là một mảng dính nhớp. Tất cả đều là máu, sắc mặt trắng bệch.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc mái cô, giọng điệu trầm ổn: "Không sao đâu, em đừng sợ."
Đột nhiên cô không thể nói thành lời.
Cừu Lệ tự chống mình lên xe, trên đường chạy tới bệnh viện, sắc mặt anh rất bình tĩnh. Thậm chí còn nói chuyện với Tiết Tán: "Không phải đơn giản là ngoài ý muốn...là có ý định đả thương người khác..."
Nặc Nặc ngửi được mùi máu nồng nặc.
Nhưng từ đầu tới cuối anh đều không tỏ ra đau đớn, giống như người đã mất hết cảm giác đau vậy.
Anh còn bình tĩnh dặn dò: "Đưa cô chủ về."
Nặc Nặc chớp mắt, anh quay sang nhìn cô, giọng điệu ôn hòa: "Em về nhà đi, tôi không có việc gì đâu."
Cô không nói câu nào, chợt có chút khổ sở.
Lúc ấy là giữa trưa, ánh mặt trời nóng bức. Cô cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh. Anh cảm nhận được, trong nháy mắt có loại xúc động vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Hai đời, rất nhiều năm, Nặc Nặc chính là món quà quý giá nhất ông trời rủ lòng thương ban tặng cho anh.
Tiếng nói của anh ấm ách: "Buổi chiều em còn có tiết học, về đi học đi, hửm?"
Cô lắc đầu, nắm chặt lấy ngón tay anh.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Nơi này cũng là địa bàn của Cừu Lệ, anh nhìn mặt bác sĩ, bác sĩ vội vàng nói với Nặc Nặc:"Tiểu thư chờ bên ngoài chờ nhé, quy trình xử lý vết thương không được tiện."
Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế chờ ngoài hàng lang.
Hộ sĩ bưng nước trái cây cho cô.
Nặc Nặc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, anh mặc áo sơmi màu đen nên cô cũng không biết vết thương của anh có nghiêm trọng hay không. Nhưng cô biết, nếu anh không ôm lấy cô thì miếng sắt lá kia sẽ rơi trúng vào người mình.
Mấy bác sĩ trong phòng hít sâu một hơi.
Cừu Lệ bình tĩnh để bọn họ cởi áo sơmi ra, nhìn thấy vết thương, bác sĩ lặng lẽ nhìn anh.
Xương bả vai cơ hồ đã nát.
Nhưng anh lại không rên một tiếng nào.
Bên trong có vài bác sĩ già, cũng coi như là chứng kiến Cừu Lệ lớn lên, thấy vậy không khỏi thở dài.
"Chuẩn bị phẫu thuật."
Bác sĩ già không nhịn được hỏi: "Cừu thiếu, cậu không có cảm giác đau sao?" Nếu xét theo góc độ y học, nếu đau đớn sau khi đánh mất là chuyện càng nghiêm trọng, thì có lẽ họ sẽ chẳng kiểm tra ra được cái gì.
Người đàn ông vẫn luôn rũ mắt lại đột nhiên ngẩng đầu: "Quen rồi."
"Cái gì?"
Cừu Lệ không nói thêm nữa.
Anh nhìn ngoài cửa, cô đang đợi anh. Không biết phải trả giá nhiều ít thế nào, anh mới có thể khiến cô chờ đợi mình.
"Mấy người nhanh lên."
Bác sĩ già: "..." Cừu tổng đúng là...không muốn sống. Người bình thường đã sớm đau tới mức ngất đi.
Mà chỉ có mình Cừu Lệ biết, mấy năm anh mất đi cô, sau khi tìm được Thẩm Túy, mỗi đêm phản phệ đau đớn như bị lột ra xẻo tim cũng không đau bằng một khắc khi nhớ tới cô.
Thẩm Túy nói anh điên rồi, nhưng anh không điên.
Có gì mà đáng hay không đáng, anh chỉ mong một ngày khi tỉnh lại, thứ anh chạm vào không phải thân thể lạnh băng của cô.
Anh chỉ muốn lại được nhìn thấy năm ấy tuyết rơi, cô giơ lá cờ trong hoa viên, bông tuyết bay la tả, cùng chơi đùa với ba chú chó. Cô đeo khăn quàng cổ, trên áo còn có quả cầu nhưng đáng yêu, giây phút ngước mắt nhìn anh, ý cười chưa kịp rút đi, không khí ngọt ngào trong trẻo.
Anh tham lam.
Mà vui vẻ cô ban cho anh quá ít.
Phẫu thuật yêu cầu phải gây tê, các bác sĩ phẫu thuật xong, lau mồ hôi trên trán, đi ra ngoài liền nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đợi ngoài hành lang.
Bác sĩ già cảm thấy hiếm lạ, phẫu thuật mất mấy tiếng đồng hồ, thời buổi bây giờ rất ít người ngồi yên mà không nghịch điện thoại để chờ người khác, mà cũng chẳng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Cô đứng lên: "Bác sĩ, Cừu Lệ...anh ấy sao rồi ạ?"
Nhóm bác sĩ trẻ tuổi không dám trả lời, đồng loạt nhìn về phía bác sĩ già. Cái này...chủ tịch cũng không dặn phải trả lời thế nào, mọi người đều không dám nói.
Nhưng bác sĩ già lại cảm thấy rất thú vị, ông nghiêm mặt, lắc lắc đầu: "Rất nghiêm trọng, xương cốt vỡ vụn."
Ông thấy ánh mắt cô gái dại ra, có vẻ cô cũng không ngờ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
"Cô đi vào với cậu ấy đi."
Nặc Nặc cũng không từ chối: "Vâng."
Bây giờ cô rất áy náy, nếu cô không đi theo, Cừu Lệ cũng không bị thương.
Cô đi vào trong, phòng bệnh đã được khử mùi sạch sẽ. Sắc mặt Cừu Lệ tái nhợt, nhưng dáng vẻ anh nhắm mắt vẫn mang lại cảm giác nghiêm khắc.
Lúc anh không cười nhìn rất hung dữ.
Tuy rất đẹp trai, nhưng lại có dáng vẻ hung dữ của người xấu.
Nặc Nặc kéo ghế dựa đến mép giường, cô có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh. Sức khỏe mẹ cô thường xuyên không tốt cũng do một tay cô chăm lo.
Nhưng không lâu sau, hình như anh có ý thức trở lại.
Nặc Nặc vội nhìn anh, sợ anh tỉnh lại sẽ có yêu cầu gì.
Nhưng vừa nhìn thấy cô đã ngây ngẩn cả người.
Bộ mặt của người đàn ông đau đớn vặn vẹo, tựa hồ là yêu đến tận cùng, cũng tựa hồ là hận tới cùng cực.
Tay anh nắm chặt khăn trải giường, gân xanh cũng nổi lên,
Áo sơmi đã được cởi ra, lộ ra bắp tay rắn chắc, vừa nhìn đã biết đó là một người đàn ông cường thế. Nhưng dáng vẻ này của anh như đang muốn hung hăng xoa nát xương máu của ai đó, đau đến mức tận cùng.
Lúc anh bị thương cũng không đau như vậy, anh nghĩ tới cái gì, mơ thấy cái gì sao?
Môi Cừu Lệ mấp máy, Nặc Nặc do dự chốc lát, nhẹ nhàng cúi người đến gần bên môi anh. Cách người đàn ông càng gần, lần đầu tiên cô quan sát rõ gương mặt của anh như vậy. Anh rất anh tuấn, không phải kiểu trắng nõn thư sinh mà là thành thục cương nghị của đàn ông trưởng thành.
Cô nín thở lắng nghe.
Rốt cuộc cô cũng nghe rõ được anh nói cái gì, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ.
Anh nói...
Nặc Nặc.
2376 words
17/04/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.